Đôi Lần Gặp, Lỡ Bén Duyên
Chương 76
Tạ Cương hỏi kỹ chuyện này, Giang hồng Thanh tường thuật từng việc một. Dựa theo tập tục ngày Tết của thành Trung Lan, những ngày lễ Tết phải treo phúc đăng, cầu phúc sang năm được mưa thuận gió hòa, thân thể khỏe mạnh, mọi chuyện như ý. Thế là cứ hằng năm thái thú đại nhân sai người dựng đài thả đèn ở bờ sông ngoại ô, cả một vùng ven sông kéo dài mười dặm treo đầy phúc đăng, sáng trưng như ban ngày, trên đài có xây lan can bậc thềm, để lúc bách tính thả đèn được an toàn. Sắp đặt này cũng đã bảy năm rồi.
An Nhược Thần gật đầu, thân là cư dân của thành Trung Lan, nàng cũng biết chuyện này. Hằng năm vào đêm mồng một, cả nhà bọn họ sẽ đến đài để ngắm đèn thả đèn.
"Năm nay đã dựng đài xong rồi, hôm qua thợ mộc đã kết thúc công việc kiểm tra củng cố, bách tính cũng đua nhau đi đầu treo đèn. Thời điểm này lúc nào cũng khá rối loạn, thái thú đại nhân mới phái hai đội nha sai đến để duy trì trật tự. Nhưng nào ngờ vẫn có chuyện khó phòng trước được, có người ồn ào chen chúc gây chuyện, đài vẫn chưa được gia công tốt nên đổ xuống, rất nhiều người đều rơi xuống nước. Chúng nha sai xuống sông cứu người, dân chúng không sao, chỉ một vài người là kinh hãi với bị thương nhẹ, có điều có hai nha sai hy sinh vì nhiệm vụ. Thái thú đại nhân đã lệnh chúng tôi an ủi người nhà họ, phải lo liệu cho tốt."
Tạ Cương nhìn An Nhược Thần, hỏi tình hình của một nha sai đã hy sinh khác.
Đấy là một thiếu niên vừa tròn mười tám, người bản xứ, vừa mới làm nha sai không lâu. Có điều hắn ta không quen thân gì với Giang Mãn, cả hai người đều không ở cùng một tổ. Thiếu niên kia bơi lội rất giỏi, đã cứu được mấy người lên rồi, nhưng có lẽ do tiêu hao thể lực quá nhiều mà đến cuối lại không thể cứu bản thân lên được, cứ vậy chìm xuống. Những người khác nhanh chóng đi cứu, có điều đã không kịp. Lúc đưa lên đã tắt thở. Tình hình gần giống với Giang Mãn.
Chủ bạc Giang Hồng Thanh nói đến đây thì khẽ than, cảm thấy tiếc nuối, "Đều là nhi lang khỏe mạnh cả. Mới đây Giang Mãn vừa lập được công lớn, lần này lại anh dũng như thế, bất hạnh bị hại, thái thú đại nhân muốn truy tặng hắn."
An Nhược Thần đến bờ sông, chỗ đài thả đèn vẫn khá là náo nhiệt, Rất nhiều thợ mộc đang sửa đài, củng cố an toàn. Có người tắp nến, đốt tiền giấy vàng bạc, có người treo phúc đăng trắng, trên đó viết điếu văn và tên của Giang Mãn và một nha sai khác, mọi người tự động cúng điếu tưởng niệm hai vị nha sai.
An Nhược Thần hỏi kỹ tình hình xảy ra bất ngờ trong ngày hôm qua, rồi lại tìm thợ mộc hỏi tình hình đài phúc đăng. Không có gì khả nghi, tất cả đều quá bất ngờ, hợp tình hợp lý, người đến đông đảo. An Nhược Thần khó chịu vì người chết, cũng vì vụ án mà cảm thấy như đưa đám.
Nặng nề bất đắc dĩ đè lên ngực nàng. Không có cách nào chứng minh được Giang Mãn chết vì bị mưu hại, cũng không chứng minh được Giang Mãn làm chứng giả, nhất là sau khi hắn đã trở thành anh hùng hy sinh. Rốt cuộc Lý trưởng sử là gian tế trong quân hay là một người vô cùng trung thành lại bị lợi dụng, tất cả những điều đó cũng không có cách gì chứng minh được.
Hôm nay Long Đại về sớm, sau khi dùng cơm tối rồi nghe Tạ Cương báo cáo lại chuyện hôm nay, hắn bèn đi tìm An Nhược Thần.
An Nhược Thần thẫn thờ ngẩn ngơ, bị Long Đại lôi đi dạo tản mát.
An Nhược Thần đi dạo cũng không có tinh thần gì, Long Đại ngắt cành cây cho nàng. An Nhược Thần cảm thấy tướng quân đúng là quan tâm mình, nàng đang muốn trút bỏ buồn rầu, tiện tay quất vào bụi cây ven đường, nhưng nghĩ một lúc lại thấy dáng vẻ này sai quá sai, vẫn phải nên giữ khí chất ở trước mặt tướng quân, thế là vội vã ném cành cây đi, nàng là một thiếu nữ đoan trang, phải ghi nhớ điều đấy.
Long Đại nhìn mà da mặt giật giật, thế là có ý gì? Cứ vậy mà ném đi sao?! Đi lâu như thế, vất vả lắm mới thấy một cành cây xòe bông nhỏ, chỉ duy nhất một đóa! Ngắt cho nàng là để nàng quất chơi rồi ném đi sao?
Long Đại cũng không nói gì, mà sự thật là không có cách nào nói với nàng.
Hai người cứ cắm đầu cắm cổ mà đi, đi đến giáo trường thì An Nhược Thần hỏi: "Tướng quân, có thể ngồi một lúc được không?" Nàng thấy mệt rồi.
Long Đại gật đầu, An Nhược Thần đưa hắn lên sườn dốc ở trong giáo trường mà ngồi xuống, lại đưa mắt nhìn quanh.
"Cô thích nơi này sao?" Long Đại hỏi.
An Nhược Thần gật đầu.
Long Đại do dự rồi hỏi: "Vì sao?"
Nếu nàng nói vì cùng ở đây ăn thịt uống rượu với Tông tướng quân khá vui, thì hắn sẽ không nói thêm lời nào nữa.
"Bởi vì nơi đây, tướng quân đã dạy tôi rất nhiều bản lĩnh."
Long Đại hắng giọng, cố tỏ ra nghiêm chỉnh.
"Những chuyện mà trước kia tôi không bao giờ biết mình có thể làm được, lại học được ở tại nơi này." An Nhược Thần không để ý đến biểu cảm của Long Đại, tiếp tục nói, "Nhưng có rất nhiều chuyện dù tôi muốn làm thì vẫn không thể làm được."
Long Đại nhìn nàng.
An Nhược Thần cúi đàu, lùa cỏ khô bên dưới, "Tướng quân, Giang Mãn đã chết rồi."
"Ta biết."
"Manh mối lại đứt đoạn rồi. Hơn nữa không phải hắn bị giết chết, không phải bị diệt khẩu, chí ít từ ngoài nhìn vào là như vậy. Hắn chết một cách oanh liệt vinh quang, không thể bới ra được chỗ sai nào."
"Ừm."
"Nhiều người chết như vậy, người này nối tiếp người kia, thế nhưng chúng ta vẫn chưa bắt được hung thủ thực sự." An Nhược Thần vô cùng buồn chán, "Tuy lần trước huynh đã dạy dỗ khuyên giải tôi, thế nhưng tôi vẫn không nhịn được mà nghĩ, nếu như tôi quả quyết hơn có bản lĩnh hơn, thì liệu có phải đã có thể giành giật trước bọn chúng không. Nếu lúc ấy tôi không sợ gian tết ở trong quân, tìm Tưởng tướng quân trực tiếp đi bắt Lưu Tắc..."
Lần trước rõ ràng là Tông Trạch Thanh khuyên nàng, có điều Long Đại cũng không định sửa điều này. Hắn noi: "Nhất định Tưởng Tùng sẽ thẩm tra cô trước, sau đó mới phái lính cần vụ phi ngựa đi báo tin cho ta, đồng thời bao vây tửu lâu và Lưu phủ. Lúc ấy gian tế trong quân sẽ báo tình hình lại với Mẫn công tử, Lâu Chí cũng sẽ hành động. Nếu là như thế, có lẽ ngay đến cái tên Mẫn công tử này cô cũng không lấy được."
Long Đại lại nói: "Rồi có lẽ sẽ có tình huống thứ ba. Không xảy ra thì chưa biết được. Cô không thể lấy nếu như để hủy bỏ thành quả đã nhận được được. Có khi còn tệ hơn thế, đến lúc đó cô lại sẽ nói, nếu sớm biết thì tôi nên kiên định hơn, không nên làm như thế" Hắn bắt chước giọng của An Nhược Thần.
Đúng là thế thật. Vậy nên anfng mới ảo não. An Nhược Thần thở dài, lại nghĩ đến giọng điệu khi Long Đại nói câu cuối mà buồn cười.
"Có điều cô nói đúng, có một số việc nếu không kịp tời làm thì e sau này phải hối hận."
An Nhược Thần nhìn hắn.
Long Đại hắng giọng, mở miệng tựa như muốn nói gì đó, rồi lại do dự mà khép miệng. Sau đó lại mở miệng, hắn nói: "Ta chưa nói với cô nhỉ, lúc ta còn rất nhỏ đã từng theo phụ thân và tổ phụ ra biên ải trú đóng, không lên chiến trường nhưng ở trong doanh trại, ở trong nhà, đều nghe thấy bọn họ nói chiến trường thế nào rồi ra sao, giết địch hộ quốc, hào khí vạn trượng. Trong lòng ta cảm thấy, tập giỏi võ hay giết người đều là chuyện rất dễ dàng. Đến năm ta mười hai tuổi, cha đưa ta lên tiền tuyến, để ta học được thêm kiến thức. Không phải khai chiến, chỉ là hai quân đối lập nhau, cách nhau còn khá xa. Không khí lúc ấy khá căng thẳng, ta rất sợ, ngựa của ta lại kích động. cô cũng biết đại quân bày trận vốn rất nghiêm khắc khốc liệt, thế mà lại có một thằng nhóc cưỡi ngựa ở bên cạnh nhích tới nhích lui..."
An Nhược Thần cười "phì" một tiếng.
Long Đại xấu hổ cười: "Trận đó không đánh, đối phương đã rút lui trước. Sau khi quay về cha ta hỏi đã xảy ra chuyện gì, ta nói là con ngựa không tốt."
An Nhược Thần không nhịn được cười vang.
Long Đại cười nhìn nàng. Sau đó hắn nghiêm mặt nói: "Thật ra trong kinh thành, có rất nhiều con cháu nhà quan lại quyền quý đã có đính hôn kết thân từ khi nhỏ, lúc ta mười sáu mười bảy, có người muốn đến làm mai, cha ta mới nói, giờ mới có mấy tuổi chứ, chưa lập được công lao cho quốc gia thì làm sao có thể cưới vợ được. Nhưng chuyện người ta đến cửa làm mai vẫn không ít. Hơn nữa ta biết rất nhiều người đều đã kết thân rồi, ta mới cảm thấy, chuyện này không có gì khó. Hôm nào rảnh thì có thể cưới vào."
Vậy rốt cuộc bây giờ hắn đã có mấy thê thiếp rồi? An Nhược Thần chưa bao giờ nghĩ đến những chuyện này của tướng quân. Lúc này đột nhiên hắn nhắc đến, nàng lại thấy tim mình đập dữ dội. Lát nữa hắn nói đến thê thiếp trong nhà thế nào ra sao, ắt hẳn nàng phải ca ngợi nhỉ. Thật ra con người nảng ất biết nịnh hót, từ ngữ ca tụng không hề ít, nhưng sao bây giờ người lại ngẩn ra thế này, đầu óc trống rỗng, không nhớ nổi từ gì cả.
Sau đó An Nhược Thần nghe thấy mình hỏi: "Huynh cưỡi ngựa không tốt, sau đó thì sao?"
Lập tức nàng bị tướng quân trợn mắt nhìn.
An Nhược Thần chột dạ, đây chẳng phải là mình rẽ vào lại đề tài mà tướng quân đã rời đi sao.
Long Đại trợn nàng cả buổi, nhưng rồi lại tiếp lời, "Sau đó cha ta nói cưỡi ngựa không tốt là do tập chưa đủ, bảo ta tập luyện thêm. Ngồi trên trựa luyện trường đao, nhưng phải khống chế để ngựa không nhúc nhích. Ta bị phạt ba ngày."
Rồi hắn lại tiếp tục trợn An Nhược Thần: "Còn muốn hỏi gì nữa?"
"Vậy tập có tốt không?" An Nhược Thần cũng không biết làm gì nữa, nhắm mắt hỏi tiếp.
"Cô nói gì?" Không phải đang nói nhảm đấy chứ.
An Nhược Thần rụt cổ lại: "Thế sau đó thì sao?" Tướng quân muốn nói lấy vợ dễ dàng thì cứ nói thôi. Nàng cũng cảm thấy lập gia đình không khó, rảnh thì có thể gả đi thôi, chẳng qua là nàng luôn dốc sức vì quốc gia, không có thời gian rảnh mà thôi. Hứ. Đúng thế, lát nữa nàng cũng nói như vậy.
"Về sau nữa ư?" Long Đại trợn nàng, "Năm mười bốn tuổi, ta lên chiến trường giết địch, đối trận với Đông Sở quốc. Ta cho là mình sẽ sợ, nhưng thực chất đầu óc trống trơn, phó tướng đối phương thục ngựa cầm thương xông về phía ta, ta kẹp bụng ngựa phi lên nghênh đón, ta cứ ngỡ mình là người đầu tiên bị chém ngã, ta biết tên hắn, ta sẽ nhớ hắn. Nhưng trước khi giết hắn thì một tiểu binh ở bên cạnh đã chém về phía bụng ngựa ta, ta không nghĩ nhiều, lập tức vung đao lên, một đao chém đứt đầu hắn..."
An Nhược Thần sợ hãi co người lại. Nàng đang nghĩ về chuyện hôn sự mà, bên này lại nói chém đầu, quả nhiên không thể nào hiểu rõ được cách tướng quân nói chuyện.
"Sợ sao?" Long Đại hỏi nàng.
An Nhược Thần gật đầu, rồi lại lắc đầu.
Long Đại nhướn mày, không rõ ý của nàng lắm. Hắn nói: "Giết địch trên chiến trường chính là như thế. Mấy trăm mấy ngàn người tham chiến, nếu không vung đao giết người, nhanh chóng tiêu diệt đối thủ thì ấy chính là đưa bản thân vào nguy hiểm. Hôm đó ở sòng bạc, ta cũng là bị đặt vào tình thế cấp bách..."
An Nhược Thần nhớ ra rồi, lúc ấy Long Đại vừa tới là chém đầu người ngay. Nghĩ đến hình ảnh đó, nàng lại rụt cổ.
Long Đại thấy nàng như vậy thì hơi phiền não: "Nên lúc đó mới bảo cô đi trước, không muốn cô thấy cảnh máu tanh chết chóc, ta cũng không phải là người tàn nhẫn, không ngờ cô lại nghĩ xấu vậy. Lúc ấy để cô lên ngựa đi đi, không ngờ cô lại phế như thế."
Trách nàng a? An Nhược Thần rất vô tội. Nàng la lên: "Quả thật đến cuối tôi cũng không thấy gì mà, tướng quân cũng coi như đạt được mong muốn rồi."
Lại còn già mồm! Long Đại trợn nàng.
An Nhược Thần bị trợn trừng rất oan ức, cũng không biết nên làm gì cho phải. Đúng là kỳ lạ, sao gần đây nàng cứ nói chuyện đâu đâu với tướng quân thế chứ. Lúc trước nghị sự luôn rất ăn ý vui vẻ mà.
Bỗng Long Đại đứng lên xoay người, dường như muốn đi. An Nhược Thần lật đật đi theo, nhìn bờ vai rộng của Long Đại mà chẳng biết làm gì.
Long Đại đứng im không nhúc nhích, đưa lưng về phía nàng, An Nhược Thần cũng không biết hắn đang nghĩ gì. Hắn không đi, đương nhiên nàng không dám động. Hắn rất cao, nếu nàng đi lên hai bước dựa vào thì cùng lắm chỉ có thể ngang đến vai hắn... Khoan đợi đã, nghĩ lung tung gì vậy, nàng vốn không thể bước lên dựa vào được, nhất định vừa rồi chỉ là liếc mắt đo mà thôi.
Đang nghĩ vớ vẩn thì Long Đại đột ngột quay người lại, An Nhược Thần chột dạ giật mình, lùi về sau một bước, theo bản năng nói: "Tôi không có."
Long Đại cũng chẳng để ý nàng không giải thích được không có cái gì, chỉ nói: "Vừa nãy ta còn chưa nói xong."
"À." An Nhược Thần lấy lại bình tĩnh, vội bảo: "Mời tướng quân nói."
Long Đại nói: "Trước khi ra trận, khi đã định xong đối thủ, ta cho rằng ta sẽ nhớ tên của người đầu tiên mình giết, nhưng thật sự ta không hề biết tên họ của tiểu binh kia. Lúc đó hắn vốn không phải là mục tiêu của ta, chỉ xông ngang đến mà thôi. Ta cho rằng người đầu tiên mình chém ngã chính là tên phó tướng kia, nhưng nhiều năm sau bọn ta vẫn gặp mặt nhau, khi đó cùng Đông Sở bang giao, hai chúng ta còn cùng nâng cốc nói chuyện. Ta ngỡ rằng có thể cùng cha sóng vai tác chiến mấy chục năm, nhưng lúc ta mười tám tuổi ông ấy đã qua đời. Ta nghĩ rằng rất nhiều người đều lấy vợ sinh con sớm, có lẽ ta cũng không phải ngoại lệ. Nhưng có rất nhiều chuyện đều không phải thế. Ta tưởng thành thân là chuyện rất đơn giản, chỉ cần chọn một cô nương xong là có thể thành thân được. Nhưng đến khi ta thật sự gặp được cô nương mà ta muốn lấy, thì lại chẳng biết phải nói gì với nàng ấy cả."
An Nhược Thần cúi đầu, trong lòng buồn đau. Tướng quân à, tôi thật sự không muốn nghe chuyện phu nhân nhà huynh đâu, huynh gặp thế nào, định thân ra sao, nói gì với nàng ấy, tôi thật sự không muốn biết đâu.
"Không đúng." Bỗng Long Đại tức tối nói: "Thật ra ta có lời muốn nói với nàng ấy, chẳng qua là không tìm được cơ hội tốt, nhưng khi ta nói rồi, nàng lại cứ đánh trống lãng ngắt lời mãi."
An Nhược Thần cảm thấy vị phu nhân này sai rồi, tướng quân nói chuyện thì ngươi phải đàng hoàng mà nghe chứ, lại còn dám ngắt lời.
"Ta nói chuyện cô có nghe không đấy?"
"Nghe đây nghe đây." An Nhược Thần vội đáp lại. Nàng đã làm rất tốt chức quản sự rồi, mỗi một câu tướng quân nói nàng đều nghiêm túc nghe. Dù nàng khhoong thích nghe thì cũng không ngắt lời.
Nếu nghe thì vì sao không ngẩng đầu lên. Long Đại bất mãn nhìn chằm chằm đỉnh đầu An Nhược Thần. Tóc nàng đen nhánh mượt mà, ở dưới ánh trăng lại càng bóng loáng mê người, tai nhỏ đầy đáng yêu, dái tai trắng nõn nhìn có vẻ rất dễ bóp, đường viền cổ nhỏ bé duyên dáng, khi cúi đầu thì từ góc độ của hắn còn có thể thấy vết sẹo màu hồng nhạt ở dưới cổ áo. Đó là dấu vết nàng bị phụ thân đánh.
"Nàng ấy từng phải chịu khổ không ít." Long Đại vừa nói vừa bắt chéo tay ra sau lưng, ngón tay ngứa ngáy, nhưng bây giờ không phải là lúc vọng động, "Mới đầu ta cũng không có cảm giác đặc biệt gì với nàng, ta chỉ cảm thấy nàng ấy thông minh dũng cảm, là một nhân tài."
"Ồ." An Nhược Thần nhìn mũi giày, mặc dù không biết tại sao, nhưng tướng quân khen phu nhân nhà mình lại khiến người ta buồn thế này.
An Nhược Thần gật đầu, thân là cư dân của thành Trung Lan, nàng cũng biết chuyện này. Hằng năm vào đêm mồng một, cả nhà bọn họ sẽ đến đài để ngắm đèn thả đèn.
"Năm nay đã dựng đài xong rồi, hôm qua thợ mộc đã kết thúc công việc kiểm tra củng cố, bách tính cũng đua nhau đi đầu treo đèn. Thời điểm này lúc nào cũng khá rối loạn, thái thú đại nhân mới phái hai đội nha sai đến để duy trì trật tự. Nhưng nào ngờ vẫn có chuyện khó phòng trước được, có người ồn ào chen chúc gây chuyện, đài vẫn chưa được gia công tốt nên đổ xuống, rất nhiều người đều rơi xuống nước. Chúng nha sai xuống sông cứu người, dân chúng không sao, chỉ một vài người là kinh hãi với bị thương nhẹ, có điều có hai nha sai hy sinh vì nhiệm vụ. Thái thú đại nhân đã lệnh chúng tôi an ủi người nhà họ, phải lo liệu cho tốt."
Tạ Cương nhìn An Nhược Thần, hỏi tình hình của một nha sai đã hy sinh khác.
Đấy là một thiếu niên vừa tròn mười tám, người bản xứ, vừa mới làm nha sai không lâu. Có điều hắn ta không quen thân gì với Giang Mãn, cả hai người đều không ở cùng một tổ. Thiếu niên kia bơi lội rất giỏi, đã cứu được mấy người lên rồi, nhưng có lẽ do tiêu hao thể lực quá nhiều mà đến cuối lại không thể cứu bản thân lên được, cứ vậy chìm xuống. Những người khác nhanh chóng đi cứu, có điều đã không kịp. Lúc đưa lên đã tắt thở. Tình hình gần giống với Giang Mãn.
Chủ bạc Giang Hồng Thanh nói đến đây thì khẽ than, cảm thấy tiếc nuối, "Đều là nhi lang khỏe mạnh cả. Mới đây Giang Mãn vừa lập được công lớn, lần này lại anh dũng như thế, bất hạnh bị hại, thái thú đại nhân muốn truy tặng hắn."
An Nhược Thần đến bờ sông, chỗ đài thả đèn vẫn khá là náo nhiệt, Rất nhiều thợ mộc đang sửa đài, củng cố an toàn. Có người tắp nến, đốt tiền giấy vàng bạc, có người treo phúc đăng trắng, trên đó viết điếu văn và tên của Giang Mãn và một nha sai khác, mọi người tự động cúng điếu tưởng niệm hai vị nha sai.
An Nhược Thần hỏi kỹ tình hình xảy ra bất ngờ trong ngày hôm qua, rồi lại tìm thợ mộc hỏi tình hình đài phúc đăng. Không có gì khả nghi, tất cả đều quá bất ngờ, hợp tình hợp lý, người đến đông đảo. An Nhược Thần khó chịu vì người chết, cũng vì vụ án mà cảm thấy như đưa đám.
Nặng nề bất đắc dĩ đè lên ngực nàng. Không có cách nào chứng minh được Giang Mãn chết vì bị mưu hại, cũng không chứng minh được Giang Mãn làm chứng giả, nhất là sau khi hắn đã trở thành anh hùng hy sinh. Rốt cuộc Lý trưởng sử là gian tế trong quân hay là một người vô cùng trung thành lại bị lợi dụng, tất cả những điều đó cũng không có cách gì chứng minh được.
Hôm nay Long Đại về sớm, sau khi dùng cơm tối rồi nghe Tạ Cương báo cáo lại chuyện hôm nay, hắn bèn đi tìm An Nhược Thần.
An Nhược Thần thẫn thờ ngẩn ngơ, bị Long Đại lôi đi dạo tản mát.
An Nhược Thần đi dạo cũng không có tinh thần gì, Long Đại ngắt cành cây cho nàng. An Nhược Thần cảm thấy tướng quân đúng là quan tâm mình, nàng đang muốn trút bỏ buồn rầu, tiện tay quất vào bụi cây ven đường, nhưng nghĩ một lúc lại thấy dáng vẻ này sai quá sai, vẫn phải nên giữ khí chất ở trước mặt tướng quân, thế là vội vã ném cành cây đi, nàng là một thiếu nữ đoan trang, phải ghi nhớ điều đấy.
Long Đại nhìn mà da mặt giật giật, thế là có ý gì? Cứ vậy mà ném đi sao?! Đi lâu như thế, vất vả lắm mới thấy một cành cây xòe bông nhỏ, chỉ duy nhất một đóa! Ngắt cho nàng là để nàng quất chơi rồi ném đi sao?
Long Đại cũng không nói gì, mà sự thật là không có cách nào nói với nàng.
Hai người cứ cắm đầu cắm cổ mà đi, đi đến giáo trường thì An Nhược Thần hỏi: "Tướng quân, có thể ngồi một lúc được không?" Nàng thấy mệt rồi.
Long Đại gật đầu, An Nhược Thần đưa hắn lên sườn dốc ở trong giáo trường mà ngồi xuống, lại đưa mắt nhìn quanh.
"Cô thích nơi này sao?" Long Đại hỏi.
An Nhược Thần gật đầu.
Long Đại do dự rồi hỏi: "Vì sao?"
Nếu nàng nói vì cùng ở đây ăn thịt uống rượu với Tông tướng quân khá vui, thì hắn sẽ không nói thêm lời nào nữa.
"Bởi vì nơi đây, tướng quân đã dạy tôi rất nhiều bản lĩnh."
Long Đại hắng giọng, cố tỏ ra nghiêm chỉnh.
"Những chuyện mà trước kia tôi không bao giờ biết mình có thể làm được, lại học được ở tại nơi này." An Nhược Thần không để ý đến biểu cảm của Long Đại, tiếp tục nói, "Nhưng có rất nhiều chuyện dù tôi muốn làm thì vẫn không thể làm được."
Long Đại nhìn nàng.
An Nhược Thần cúi đàu, lùa cỏ khô bên dưới, "Tướng quân, Giang Mãn đã chết rồi."
"Ta biết."
"Manh mối lại đứt đoạn rồi. Hơn nữa không phải hắn bị giết chết, không phải bị diệt khẩu, chí ít từ ngoài nhìn vào là như vậy. Hắn chết một cách oanh liệt vinh quang, không thể bới ra được chỗ sai nào."
"Ừm."
"Nhiều người chết như vậy, người này nối tiếp người kia, thế nhưng chúng ta vẫn chưa bắt được hung thủ thực sự." An Nhược Thần vô cùng buồn chán, "Tuy lần trước huynh đã dạy dỗ khuyên giải tôi, thế nhưng tôi vẫn không nhịn được mà nghĩ, nếu như tôi quả quyết hơn có bản lĩnh hơn, thì liệu có phải đã có thể giành giật trước bọn chúng không. Nếu lúc ấy tôi không sợ gian tết ở trong quân, tìm Tưởng tướng quân trực tiếp đi bắt Lưu Tắc..."
Lần trước rõ ràng là Tông Trạch Thanh khuyên nàng, có điều Long Đại cũng không định sửa điều này. Hắn noi: "Nhất định Tưởng Tùng sẽ thẩm tra cô trước, sau đó mới phái lính cần vụ phi ngựa đi báo tin cho ta, đồng thời bao vây tửu lâu và Lưu phủ. Lúc ấy gian tế trong quân sẽ báo tình hình lại với Mẫn công tử, Lâu Chí cũng sẽ hành động. Nếu là như thế, có lẽ ngay đến cái tên Mẫn công tử này cô cũng không lấy được."
Long Đại lại nói: "Rồi có lẽ sẽ có tình huống thứ ba. Không xảy ra thì chưa biết được. Cô không thể lấy nếu như để hủy bỏ thành quả đã nhận được được. Có khi còn tệ hơn thế, đến lúc đó cô lại sẽ nói, nếu sớm biết thì tôi nên kiên định hơn, không nên làm như thế" Hắn bắt chước giọng của An Nhược Thần.
Đúng là thế thật. Vậy nên anfng mới ảo não. An Nhược Thần thở dài, lại nghĩ đến giọng điệu khi Long Đại nói câu cuối mà buồn cười.
"Có điều cô nói đúng, có một số việc nếu không kịp tời làm thì e sau này phải hối hận."
An Nhược Thần nhìn hắn.
Long Đại hắng giọng, mở miệng tựa như muốn nói gì đó, rồi lại do dự mà khép miệng. Sau đó lại mở miệng, hắn nói: "Ta chưa nói với cô nhỉ, lúc ta còn rất nhỏ đã từng theo phụ thân và tổ phụ ra biên ải trú đóng, không lên chiến trường nhưng ở trong doanh trại, ở trong nhà, đều nghe thấy bọn họ nói chiến trường thế nào rồi ra sao, giết địch hộ quốc, hào khí vạn trượng. Trong lòng ta cảm thấy, tập giỏi võ hay giết người đều là chuyện rất dễ dàng. Đến năm ta mười hai tuổi, cha đưa ta lên tiền tuyến, để ta học được thêm kiến thức. Không phải khai chiến, chỉ là hai quân đối lập nhau, cách nhau còn khá xa. Không khí lúc ấy khá căng thẳng, ta rất sợ, ngựa của ta lại kích động. cô cũng biết đại quân bày trận vốn rất nghiêm khắc khốc liệt, thế mà lại có một thằng nhóc cưỡi ngựa ở bên cạnh nhích tới nhích lui..."
An Nhược Thần cười "phì" một tiếng.
Long Đại xấu hổ cười: "Trận đó không đánh, đối phương đã rút lui trước. Sau khi quay về cha ta hỏi đã xảy ra chuyện gì, ta nói là con ngựa không tốt."
An Nhược Thần không nhịn được cười vang.
Long Đại cười nhìn nàng. Sau đó hắn nghiêm mặt nói: "Thật ra trong kinh thành, có rất nhiều con cháu nhà quan lại quyền quý đã có đính hôn kết thân từ khi nhỏ, lúc ta mười sáu mười bảy, có người muốn đến làm mai, cha ta mới nói, giờ mới có mấy tuổi chứ, chưa lập được công lao cho quốc gia thì làm sao có thể cưới vợ được. Nhưng chuyện người ta đến cửa làm mai vẫn không ít. Hơn nữa ta biết rất nhiều người đều đã kết thân rồi, ta mới cảm thấy, chuyện này không có gì khó. Hôm nào rảnh thì có thể cưới vào."
Vậy rốt cuộc bây giờ hắn đã có mấy thê thiếp rồi? An Nhược Thần chưa bao giờ nghĩ đến những chuyện này của tướng quân. Lúc này đột nhiên hắn nhắc đến, nàng lại thấy tim mình đập dữ dội. Lát nữa hắn nói đến thê thiếp trong nhà thế nào ra sao, ắt hẳn nàng phải ca ngợi nhỉ. Thật ra con người nảng ất biết nịnh hót, từ ngữ ca tụng không hề ít, nhưng sao bây giờ người lại ngẩn ra thế này, đầu óc trống rỗng, không nhớ nổi từ gì cả.
Sau đó An Nhược Thần nghe thấy mình hỏi: "Huynh cưỡi ngựa không tốt, sau đó thì sao?"
Lập tức nàng bị tướng quân trợn mắt nhìn.
An Nhược Thần chột dạ, đây chẳng phải là mình rẽ vào lại đề tài mà tướng quân đã rời đi sao.
Long Đại trợn nàng cả buổi, nhưng rồi lại tiếp lời, "Sau đó cha ta nói cưỡi ngựa không tốt là do tập chưa đủ, bảo ta tập luyện thêm. Ngồi trên trựa luyện trường đao, nhưng phải khống chế để ngựa không nhúc nhích. Ta bị phạt ba ngày."
Rồi hắn lại tiếp tục trợn An Nhược Thần: "Còn muốn hỏi gì nữa?"
"Vậy tập có tốt không?" An Nhược Thần cũng không biết làm gì nữa, nhắm mắt hỏi tiếp.
"Cô nói gì?" Không phải đang nói nhảm đấy chứ.
An Nhược Thần rụt cổ lại: "Thế sau đó thì sao?" Tướng quân muốn nói lấy vợ dễ dàng thì cứ nói thôi. Nàng cũng cảm thấy lập gia đình không khó, rảnh thì có thể gả đi thôi, chẳng qua là nàng luôn dốc sức vì quốc gia, không có thời gian rảnh mà thôi. Hứ. Đúng thế, lát nữa nàng cũng nói như vậy.
"Về sau nữa ư?" Long Đại trợn nàng, "Năm mười bốn tuổi, ta lên chiến trường giết địch, đối trận với Đông Sở quốc. Ta cho là mình sẽ sợ, nhưng thực chất đầu óc trống trơn, phó tướng đối phương thục ngựa cầm thương xông về phía ta, ta kẹp bụng ngựa phi lên nghênh đón, ta cứ ngỡ mình là người đầu tiên bị chém ngã, ta biết tên hắn, ta sẽ nhớ hắn. Nhưng trước khi giết hắn thì một tiểu binh ở bên cạnh đã chém về phía bụng ngựa ta, ta không nghĩ nhiều, lập tức vung đao lên, một đao chém đứt đầu hắn..."
An Nhược Thần sợ hãi co người lại. Nàng đang nghĩ về chuyện hôn sự mà, bên này lại nói chém đầu, quả nhiên không thể nào hiểu rõ được cách tướng quân nói chuyện.
"Sợ sao?" Long Đại hỏi nàng.
An Nhược Thần gật đầu, rồi lại lắc đầu.
Long Đại nhướn mày, không rõ ý của nàng lắm. Hắn nói: "Giết địch trên chiến trường chính là như thế. Mấy trăm mấy ngàn người tham chiến, nếu không vung đao giết người, nhanh chóng tiêu diệt đối thủ thì ấy chính là đưa bản thân vào nguy hiểm. Hôm đó ở sòng bạc, ta cũng là bị đặt vào tình thế cấp bách..."
An Nhược Thần nhớ ra rồi, lúc ấy Long Đại vừa tới là chém đầu người ngay. Nghĩ đến hình ảnh đó, nàng lại rụt cổ.
Long Đại thấy nàng như vậy thì hơi phiền não: "Nên lúc đó mới bảo cô đi trước, không muốn cô thấy cảnh máu tanh chết chóc, ta cũng không phải là người tàn nhẫn, không ngờ cô lại nghĩ xấu vậy. Lúc ấy để cô lên ngựa đi đi, không ngờ cô lại phế như thế."
Trách nàng a? An Nhược Thần rất vô tội. Nàng la lên: "Quả thật đến cuối tôi cũng không thấy gì mà, tướng quân cũng coi như đạt được mong muốn rồi."
Lại còn già mồm! Long Đại trợn nàng.
An Nhược Thần bị trợn trừng rất oan ức, cũng không biết nên làm gì cho phải. Đúng là kỳ lạ, sao gần đây nàng cứ nói chuyện đâu đâu với tướng quân thế chứ. Lúc trước nghị sự luôn rất ăn ý vui vẻ mà.
Bỗng Long Đại đứng lên xoay người, dường như muốn đi. An Nhược Thần lật đật đi theo, nhìn bờ vai rộng của Long Đại mà chẳng biết làm gì.
Long Đại đứng im không nhúc nhích, đưa lưng về phía nàng, An Nhược Thần cũng không biết hắn đang nghĩ gì. Hắn không đi, đương nhiên nàng không dám động. Hắn rất cao, nếu nàng đi lên hai bước dựa vào thì cùng lắm chỉ có thể ngang đến vai hắn... Khoan đợi đã, nghĩ lung tung gì vậy, nàng vốn không thể bước lên dựa vào được, nhất định vừa rồi chỉ là liếc mắt đo mà thôi.
Đang nghĩ vớ vẩn thì Long Đại đột ngột quay người lại, An Nhược Thần chột dạ giật mình, lùi về sau một bước, theo bản năng nói: "Tôi không có."
Long Đại cũng chẳng để ý nàng không giải thích được không có cái gì, chỉ nói: "Vừa nãy ta còn chưa nói xong."
"À." An Nhược Thần lấy lại bình tĩnh, vội bảo: "Mời tướng quân nói."
Long Đại nói: "Trước khi ra trận, khi đã định xong đối thủ, ta cho rằng ta sẽ nhớ tên của người đầu tiên mình giết, nhưng thật sự ta không hề biết tên họ của tiểu binh kia. Lúc đó hắn vốn không phải là mục tiêu của ta, chỉ xông ngang đến mà thôi. Ta cho rằng người đầu tiên mình chém ngã chính là tên phó tướng kia, nhưng nhiều năm sau bọn ta vẫn gặp mặt nhau, khi đó cùng Đông Sở bang giao, hai chúng ta còn cùng nâng cốc nói chuyện. Ta ngỡ rằng có thể cùng cha sóng vai tác chiến mấy chục năm, nhưng lúc ta mười tám tuổi ông ấy đã qua đời. Ta nghĩ rằng rất nhiều người đều lấy vợ sinh con sớm, có lẽ ta cũng không phải ngoại lệ. Nhưng có rất nhiều chuyện đều không phải thế. Ta tưởng thành thân là chuyện rất đơn giản, chỉ cần chọn một cô nương xong là có thể thành thân được. Nhưng đến khi ta thật sự gặp được cô nương mà ta muốn lấy, thì lại chẳng biết phải nói gì với nàng ấy cả."
An Nhược Thần cúi đầu, trong lòng buồn đau. Tướng quân à, tôi thật sự không muốn nghe chuyện phu nhân nhà huynh đâu, huynh gặp thế nào, định thân ra sao, nói gì với nàng ấy, tôi thật sự không muốn biết đâu.
"Không đúng." Bỗng Long Đại tức tối nói: "Thật ra ta có lời muốn nói với nàng ấy, chẳng qua là không tìm được cơ hội tốt, nhưng khi ta nói rồi, nàng lại cứ đánh trống lãng ngắt lời mãi."
An Nhược Thần cảm thấy vị phu nhân này sai rồi, tướng quân nói chuyện thì ngươi phải đàng hoàng mà nghe chứ, lại còn dám ngắt lời.
"Ta nói chuyện cô có nghe không đấy?"
"Nghe đây nghe đây." An Nhược Thần vội đáp lại. Nàng đã làm rất tốt chức quản sự rồi, mỗi một câu tướng quân nói nàng đều nghiêm túc nghe. Dù nàng khhoong thích nghe thì cũng không ngắt lời.
Nếu nghe thì vì sao không ngẩng đầu lên. Long Đại bất mãn nhìn chằm chằm đỉnh đầu An Nhược Thần. Tóc nàng đen nhánh mượt mà, ở dưới ánh trăng lại càng bóng loáng mê người, tai nhỏ đầy đáng yêu, dái tai trắng nõn nhìn có vẻ rất dễ bóp, đường viền cổ nhỏ bé duyên dáng, khi cúi đầu thì từ góc độ của hắn còn có thể thấy vết sẹo màu hồng nhạt ở dưới cổ áo. Đó là dấu vết nàng bị phụ thân đánh.
"Nàng ấy từng phải chịu khổ không ít." Long Đại vừa nói vừa bắt chéo tay ra sau lưng, ngón tay ngứa ngáy, nhưng bây giờ không phải là lúc vọng động, "Mới đầu ta cũng không có cảm giác đặc biệt gì với nàng, ta chỉ cảm thấy nàng ấy thông minh dũng cảm, là một nhân tài."
"Ồ." An Nhược Thần nhìn mũi giày, mặc dù không biết tại sao, nhưng tướng quân khen phu nhân nhà mình lại khiến người ta buồn thế này.
Tác giả :
Minh Nguyệt Thính Phong