Đổi Hồn
Chương 60
Ra khỏi đại sảnh sân bay, hít thở không khí nóng của thành phố C, tinh thần của Liễu Chân Nhã có điểm hoảng hốt, thành phố C cách nhà cũ có bốn giờ đi xe, một chuyến trằn trọc trăn trở, lại về cái chỗ này.
Thấy Liễu Chân Nhã không yên lòng, Trang Nhĩ Ngôn nghĩ do cô còn vì không được lái xe mà ảo não, “Liễu Liễu, em mới học lái xe không bao lâu, thành phố Thiên Hải cách thành phố An Nguyên lại xa, tự mình lái xe rất không an toàn.”
Trong tay cầm cái túi nhỏ chứa một ít hoa quả cùng khăn tay, ví tiền, Liễu Chân Nhã lấy lại tinh thần cười cười với Trang Nhĩ Ngôn, “Em không có nghĩ tới chuyện lái xe, chính là lần đầu tiên tới Tây Bắc, cảm giác thực kỳ lạ.”
Trang Nhĩ Ngôn hiểu biết gật đầu, “Cũng đúng, người một nhà chúng ta đều là lần đầu tiên tới Tây Bắc mà, thời tiết bên này thật sự là vừa nóng vừa khô… Liễu Liễu, chúng ta trực tiếp thuê xe đến thành phố An Nguyên đi, hôm nay quá nóng, hai đứa con sợ là chịu không nổi, chúng ta sẽ đến bến xe trong thành phố.”
“A, ba, con và em trai còn muốn đi trung tâm chợ thành phố C dạo một vòng mà. Khó được đến tỉnh Tây Bắc này một lần, chúng ta ngay cả trung tâm cũng không đi dạo một vòng, cũng quá lỗ đi?” Noãn Noãn không ngại mặt trời bên ngoài chói lọi đốt người, hai mắt chớp chớp nhìn Trang Nhĩ Ngôn.
Trang Nhĩ Ngôn thuận tay gõ nhẹ lên đầu Noãn Noãn, “Ba chưa nói không đi dạo chợ trung tâm, chẳng qua phải chờ ba xử lý xong chuyện Tiêu gia mới đi dạo, đến lúc đó trong lòng không gánh nặng đi dạo cũng vui vẻ hơn có phải hay không?”
Noãn Noãn vừa nghe vội vàng kích động lôi kéo tay Trang Nhĩ Ngôn đi ra ngoài, “Chúng ta đây còn chờ cái gì, nhanh tìm xe đi.”
Một nhà bốn người, trừ bỏ Liễu Chân Nhã, mọi người còn lại là bất cứ lúc nào chỗ nào cũng sẽ không ủy khuất chính mình, vừa đến thành phố An Nguyên, Trang Nhĩ Ngôn liền phân phó tắc xi chở bọn hắn đến khách sạn tốt nhất trong thành phố. Vì thế, một nhà bốn người đến khách sạn bốn sao duy nhất trong thành phố.
Tắm rửa, uống chút nước đá, lại dùng máy điều hòa, chờ khi tinh thần khôi phục thì đã năm giờ nhiều, không thích hợp đến nhà Tiêu Lăng Xuân.
Nhà Tiêu Lăng Xuân ở một tiểu thị trấn tên là Lâu Dương, cách thành phố An Nguyên hơn hai giờ đi xe.
Nếu hôm nay không có cách nào đến nhà Tiêu Lăng Xuân, Liễu Chân Nhã cùng Trang Nhĩ Ngôn thương lượng quyết định đi ra ngoài mua chút lễ vật sáng mai đi Lâu Dương.
Trang Nhĩ Ngôn căn cứ trí nhớ liệt kê những người cần kính hiếu với Liễu Chân Nhã: ông bà, cha kế, mẹ kế của Tiêu Lăng Xuân. Những người này đều là trên danh nghĩa, mua vài lễ vật đại biểu tâm ý là được, chân chính cần chiếu cố cùng nhớ thương ở trong lòng chính là em trai cùng mẹ khác cha của Tiêu Lăng Xuân, Phạm Tiểu Long.
Liễu Chân Nhã một bên ở trong cửa hàng chọn quần áo thích hợp cho con trai mười lăm mười sáu tuổi, một bên nhỏ giọng nói với Trang Nhĩ Ngôn: “Không thể ngờ được tình huống gia đình Tiêu Lăng Xuân lại phức tạp như thế. Cha kế Phạm Vĩ của hắn cũng không phải là người, bởi vì người chung quanh nhiều chuyện mà đuổi vợ của mình đi, lúc đó phỏng chừng Tiêu Lăng Xuân chỉ có hai ba tuổi?”
Trang Nhĩ Ngôn hé mắt nói: “Không đến ba tuổi, Phạm Tiểu Long lúc ấy cũng mới mấy tháng. Kỳ thật có thể lý giải được, một người đàn ông không có kiến thức đương nhiên không thể dễ dàng tha thứ người chung quanh nhiều chuyện về hắn, dù sao mẹ Tiêu Lăng Xuân lúc tuổi trẻ làm sai chuyện sanh ra Tiêu Lăng Xuân không rõ ai là cha là sự thật. Phạm Vĩ kỳ thật coi như có chút lương tâm, hắn không có đuổi Phạm Tiểu Long không phải sao?”
Liễu Chân Nhã biết miệng, “Phạm Tiểu Long là con trai hắn, còn là một em bé, nếu hắn thực cũng đuổi Phạm Tiểu Long đi sợ là sẽ bị tất cả mọi người quen biết nhổ nước miếng mà chết. Bất quá, em cảm thấy Phạm Tiểu Long cũng không khác gì bị đuổi ra đường là mấy, anh xem a, sau khi Phạm Vĩ tái hôn lại có con trai, lại đem Phạm Tiểu Long hoàn toàn giao cho cha mẹ già nuôi dưỡng, nếu không có Tiêu Lăng Xuân mỗi tháng cho thằng bé sinh hoạt phí, không biết hiện tại thằng bé thế nào đâu.”
Trang Nhĩ Ngôn cười cười ôm bả vai Liễu Chân Nhã, “Nó bây giờ tốt lắm, không phải còn có chúng ta giúp nó sao?”
“Anh tính giúp nó như thế nào? Mang nó về thành phố Thiên Hải hay là cho nó một số tiền lớn?”
Trang Nhĩ Ngôn thở dài nói: “Anh tính kéo dài cách thức của Tiêu Lăng Xuân, mỗi tháng cho nó sinh hoạt phí cùng học phí, trước đó cho bao nhiêu thì bây giờ cho bấy nhiêu. Cho nhiều hơn, bây giờ vợ chồng Phạm Vĩ sẽ đỏ mắt, Phạm Tiểu Long sẽ càng ngày càng khó sống. Cũng không thể dẫn nó đi thành phố Thiên Hải, năm đó Phạm Vĩ không để cho Phạm Tiểu Long đi theo mẹ Tiêu, hiện tại mẹ Tiêu mất lại càng không cho, hơn nữa, nếu hắn biết anh có năng lực chu cấp cho Phạm Tiểu Long học đại học, hắn không lấy danh nghĩa Phạm Tiểu Long bòn rút của anh mới là lạ.”
“Nhưng như vậy cũng không phải là biện pháp a, trước kia tiền Tiêu Lăng Xuân cho Phạm Tiểu Long không phải hơn phân nửa đều rơi vào tay mẹ kế Phạm Tiểu Long sao? Tiếp tục như vậy, Phạm Tiểu Long vẫn ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, tương lai làm sao thi đại học rời khỏi cái nhà kia a?”
“Yên tâm đi, mặt khác ngày mai anh sẽ cho Phạm Tiểu Long thẻ ngân hàng, chân chính học phí, sinh hoạt phí mỗi tháng đều chuyển vào tài khoản này. Mặt khác anh sẽ nói cho nó và Phạm Vĩ biết, anh chỉ trợ cấp nó đến khi thi lên đại học, sau khi lên đại học, học phí cùng sinh hoạt phí đều phải do nó tự lo lấy.”
Liễu Chân Nhã không cam lòng tiếp tục biết miệng, “Thật sự là tiện nghi vợ chồng Phạm Vĩ, tiền chúng ta cho Phạm Tiểu Long, bọn họ còn có thể lấy được vài năm nữa. Anh nói những người này sao da mặt lại dầy như vậy? Phạm Tiểu Long rõ ràng là con trai ruột của Phạm Vĩ hắn, hắn lại đem toàn bộ chi phí ăn học của Phạm Tiểu Long giao hoàn toàn cho vợ trước đã ly dị, mà chính mình còn vô sỉ lấy không phí vợ trước đưa để nuôi nấng đứa con…”
Trang Nhĩ Ngôn vỗ về cằm chậc chậc ra tiếng, “Dẫn câu Noãn Noãn cùng Giang Thành thường nói, tiện nhân thì không có kẻ địch a.”
Liễu Chân Nhã: “…”
Rạng sáng ngày hôm sau, Trang Nhĩ Ngôn mang theo bao lớn bao nhỏ về nhà. Về phần Liễu Chân Nhã, Noãn Noãn cùng Giang Thành? Ba mẹ con đang nằm ở trên giường vù vù ngủ. Thăm người thân? Thật có lỗi, đó là thân thích của Tiêu Lăng Xuân, cùng người nhà họ Liễu không có nửa xu quan hệ.
Chừng 10 giờ sáng, ba mẹ con trên giường mắt buồn ngủ mông lung bắt đầu tỉnh, đã đói bụng không ngủ được đâu.
Ăn một bữa sáng cộng bữa trưa phong phú, ba mẹ con Liễu Chân Nhã ngồi ở trên giường tự đang cầm máy tính vùi đầu xem – Noãn Noãn đang tìm khu ăn vặt bản địa đặc sắc, Giang Thành đang tìm khu du lịch từ đây đến Thành Đô, Liễu Chân Nhã mở to mắt xem tiểu thuyết ở trên mạng.
“Mẹ, chúng ta ngồi xe lửa đến Thành Đô đi, ngồi xe lửa sẽ đi qua Tần Lĩnh, con muốn đi Tần Lĩnh nhìn xem.” Giang Thành một bên vừa gõ máy tính cách cách, một bên nhẹ đề nghị với Liễu Chân Nhã.
“Được.” Liễu Chân Nhã cũng không quay đầu lại, hai mắt vẫn dính trên màn hình máy tính, “Tất cả ăn uống vui chơi, con và chị con thương lượng là được.”
“Ha ha, vậy thì tốt quá.” Giang Thành hoan hô cầm máy tính đến ngồi bên người Noãn Noãn, “Chị, chúng ta làm kế hoạch hành trình đi.”
Hai chị em đầu chạm trán bắt đầu xây dựng kế hoạch hành trình.
Khi Trang Nhĩ Ngôn trở về đã là buổi tối, hơn nữa vẻ mặt nản lòng giống như bị người chà đạp.
“Ô… Liễu Liễu, mau an ủi anh bị thương tâm linh đi.” Trang Nhĩ Ngôn giả khóc mãnh liệt bổ nhào một cái, sau đó đem Liễu Chân Nhã cả người ôm vào trong ngực mãnh liệt cọ.
Liễu Chân Nhã nhìn trời liếc mắt, lại chiêu này. “Nói chuyện đàng hoàng, hay là anh muốn lại bị ngã lần nữa?”
Trang Nhĩ Ngôn thút tha thút thít buông ra, ủy khuất nhìn Liễu Chân Nhã, “Liễu Liễu, em một chút cũng không quan tâm anh.”
Đứng lên chọn vị trí cách Trang Nhĩ Ngôn rất xa ngồi xuống, Liễu Chân Nhã dù bận vẫn ung dung nói: “Ít bày bộ dạng này cho em, nói mau, hôm nay thăm người thân thế nào.”
Lau mặt, Trang Nhĩ Ngôn giống như một cô vợ nhỏ bị tất cả ủy khuất bắt đầu tố khổ, “Ai, anh chỉ có thể nói thật là tiện nhân thì vô địch. Khi Phạm Vĩ nghe xong tin mẹ Tiêu chết không một chút khổ sở không nói, còn hỏi ta mẹ Tiêu để lại cho Phạm Tiểu Long bao nhiêu tài sản. Anh phải đè nén lại, lúc ấy thiếu chút nữa là ra một quyền. Vợ hắn giống như là sợ anh trở về ở cùng bọn họ, không ngừng cường điệu bọn họ có hai đứa con phải nuôi, có mấy người già phải nuôi, trong nhà thiếu bao nhiêu tiền…”
Sai Giang Thành rót cho hắn chén nước, Trang Nhĩ Ngôn ực mạnh vài hớp rồi nói tiếp: “Anh nói cho bọn họ biết mẹ Tiêu là bị hại chết, cũng không có tiền để lại cho Phạm Tiểu Long, sau đó Phạm Vĩ bắt đầu biến sắc mặt, gắt gao nhận định là anh tham tiền mẹ Tiêu để lại cho Phạm Tiểu Long, bắt anh phải giao cho bọn họ một vạn đồng. Thật là có lý cũng không thể nói rõ với bọn họ, lén giao thẻ ngân hàng cho Phạm Tiểu Long xong một mình anh liền trở lại.”
Đối với hành vi của Phạm Vĩ, Liễu Chân Nhã cũng khó lý giải, “Phạm Vĩ người như vậy, thật đúng là… Nếu hắn xem thường mẹ Tiêu, lúc trước vì sao muốn lấy mẹ Tiêu làm vợ? Làm hại Phạm Tiểu Long từ nhỏ không hưởng thụ được tình thương của mẹ không nói, ngay cả tình thương của cha cũng là vô vọng.”
“Nguyên nhân Phạm Vĩ đồng ý lấy mẹ Tiêu rất đơn giản – không cần cho Tiêu gia một phần sính lễ nào.” Trang Nhĩ Ngôn nhún vai, trong mắt hiện lên một tia khinh bỉ đối với Phạm Vĩ, “Lúc trước mẹ Tiêu sinh hạ Tiêu Lăng Xuân kết quả làm hại người một nhà Tiêu gia bị người chung quanh khinh thường, thậm chí ông ngoại Tiêu Lăng Xuân bởi vì vậy bệnh không dậy nổi. Trước khi đi, ông ngoại Tiêu lo lắng cho bạn già cùng con gái mình không người trông cậy, liền theo lẽ thường vì mẹ Tiêu tìm một người đàn ông thành thật đáng tin cậy. Như em đã biết, cái người đàn ông thành thật đáng tin cậy kia chính là Phạm Vĩ, lúc ấy Phạm Vĩ ở trước mặt ông ngoại Tiêu thề sẽ trân trọng mẹ Tiêu cả đời, sẽ coi Tiêu Lăng Xuân như chính con trai ruột mình mà thương yêu, sẽ coi bà ngoại Tiêu như mẹ đẻ mà chiếu cố, ông ngoại Tiêu cảm động đem tích tụ cả đời giao cho Phạm Vĩ, kết quả…”
“Ba chú Tiêu thật là xấu, lừa tiền Tiêu gia, cuối cùng còn đuổi người một nhà Tiêu gia đi.” Giang Thành làm bộ dạng phẫn nộ nhìn trời nắm tay, “Người như vậy là sỉ nhục của đàn ông chúng ta, đại biểu đàn ông khắp thiên hạ khinh bỉ hắn.”
“Em trai, nói hay lắm!” Noãn Noãn nhiệt liệt vỗ tay.
Liễu Chân Nhã cùng Trang Nhĩ Ngôn hai mặt nhìn nhau, ngốc lăng một lát sau rốt cục nhịn không được cười lớn, “Ha ha…” Là “sỉ nhục của đàn ông chúng ta”? Đại biểu đàn ông khắp thiên hạ khinh bỉ Phạm Vĩ? Giang Thành tại sao có thể đáng yêu như vậy!
Bởi vì lời nói đáng yêu của Giang Thành, Liễu Chân Nhã ở một bên cười đến bụng phát đau, Trang Nhĩ Ngôn cười lớn ôm lấy Giang Thành ném lên không trung, trực tiếp chơi trò ném lên cao, “Con trai, vĩnh viễn đáng yêu như vậy đi, đừng trưởng thành!”
“Ba, đối với đàn ông không thể dùng từ đáng yêu để hình dung.” Tuy rằng trò chơi ném lên cao thực kích thích, làm cho bé muốn cười to kêu to, nhưng Giang Thành cảm thấy mình là một người lớn không thể giống như đứa nhỏ tranh cãi kêu to vì thế thực rụt rè đưa ra kháng nghị với Trang Nhĩ Ngôn.
Trang Nhĩ Ngôn nghe vậy lại một trận buồn cười cười to, “Được, được, con ta không phải là đáng yêu, là đẹp trai, được không?”
“Này không tệ lắm.” Giang Thành vừa lòng gật đầu, sau đó thúc giục Trang Nhĩ Ngôn, “Ba, cao thêm, ném cao thêm tí.”
Chờ hai cha con náo loạn đủ, Liễu Chân Nhã mới mở miệng hỏi: “Đứa bé Phạm Tiểu Long kia thế nào? Nó sẽ không ngơ ngác mà đem tiền anh cho nó đều giao cho Phạm Vĩ đi?”
Trang Nhĩ Ngôn thở phì phò cùng Giang Thành chơi đến khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng nằm giang tay dạng chân ở trên giường, “Yên tâm, đứa bé kia thực khôn khéo, sẽ không để cho bản thân chịu thiệt. Hơn nữa Phạm Tiểu Long đi theo ông bà ở khác chỗ với Phạm Vĩ, theo Phạm Tiểu Long nói cho dù ở cùng thị trấn, Phạm Vĩ một năm cũng khó có hai ba lần tới cửa nhìn ba mẹ già, đối với Phạm Tiểu Long lại giống như quên mất sự hiện hữu của nó.”
“Vậy là tốt rồi, chỉ sợ Phạm Tiểu Long ngây ngốc mà đem tiền dư giao ra.” Liễu Chân Nhã lúc này mới hơi hơi yên tâm, nếu Phạm Tiểu Long là một đứa nhỏ nhát gan, cô cùng Trang Nhĩ Ngôn sợ là phải cả đời coi nó là trách nhiệm đeo trên lưng, đây đối với hai người bọn họ mà nói cũng không phải vấn đế khó, nhưng vẫn là ít nhiều sẽ mang tới cho bọn họ một chút phức tạp.
“Được rồi, không nói về nó nữa, tối hôm nay chúng ta nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai xuất phát đi Thành Đô.” Trang Nhĩ Ngôn ở trong lòng xoa tay, chờ mong gặp mặt Lưu Úy.
Phải vội vã như vậy sao? “Hôm qua mới đến, ngày mai liền rời đi, có phải quá mau không?” Cô còn muốn mang Noãn Noãn cùng Giang Thành đến nơi cô sinh ra nhìn xem mà.
“Hắc hắc, muốn nhanh đến Thành Đô ăn món ngon, nhanh nhìn cảnh đẹp Thành Đô… Ừ, còn có muốn nhanh nhìn thấy chú Lưu mà Noãn Noãn cùng Giang Thành vạn phần sùng bái.” Trang Nhĩ Ngôn tay gối lên đầu, cười đến ý vị thâm trường.
Từ khi xuất phát từ thành phố Thiên Hải, Trang Nhĩ Ngôn và Lưu Úy thông qua điện thoại tán gẫu đến mười mấy phút đồng hồ. Trang Nhĩ Ngôn đã biết Lưu Úy đối với Liễu Liễu của hắn có ý, hừ hừ, đến Thành Đô sớm một chút, mới có thể làm cho cái người gọi là cái gì Lưu cái gì Úy cút qua một bên sớm một chút!
Nghe được Trang Nhĩ Ngôn nói muốn nhanh nhìn thấy Lưu Úy, Liễu Chân Nhã yên lặng quay đầu, quả nhiên người này đối với Lưu Úy cướp đi lực chú ý của con gái mình thực để ý.
Thấy Liễu Chân Nhã không yên lòng, Trang Nhĩ Ngôn nghĩ do cô còn vì không được lái xe mà ảo não, “Liễu Liễu, em mới học lái xe không bao lâu, thành phố Thiên Hải cách thành phố An Nguyên lại xa, tự mình lái xe rất không an toàn.”
Trong tay cầm cái túi nhỏ chứa một ít hoa quả cùng khăn tay, ví tiền, Liễu Chân Nhã lấy lại tinh thần cười cười với Trang Nhĩ Ngôn, “Em không có nghĩ tới chuyện lái xe, chính là lần đầu tiên tới Tây Bắc, cảm giác thực kỳ lạ.”
Trang Nhĩ Ngôn hiểu biết gật đầu, “Cũng đúng, người một nhà chúng ta đều là lần đầu tiên tới Tây Bắc mà, thời tiết bên này thật sự là vừa nóng vừa khô… Liễu Liễu, chúng ta trực tiếp thuê xe đến thành phố An Nguyên đi, hôm nay quá nóng, hai đứa con sợ là chịu không nổi, chúng ta sẽ đến bến xe trong thành phố.”
“A, ba, con và em trai còn muốn đi trung tâm chợ thành phố C dạo một vòng mà. Khó được đến tỉnh Tây Bắc này một lần, chúng ta ngay cả trung tâm cũng không đi dạo một vòng, cũng quá lỗ đi?” Noãn Noãn không ngại mặt trời bên ngoài chói lọi đốt người, hai mắt chớp chớp nhìn Trang Nhĩ Ngôn.
Trang Nhĩ Ngôn thuận tay gõ nhẹ lên đầu Noãn Noãn, “Ba chưa nói không đi dạo chợ trung tâm, chẳng qua phải chờ ba xử lý xong chuyện Tiêu gia mới đi dạo, đến lúc đó trong lòng không gánh nặng đi dạo cũng vui vẻ hơn có phải hay không?”
Noãn Noãn vừa nghe vội vàng kích động lôi kéo tay Trang Nhĩ Ngôn đi ra ngoài, “Chúng ta đây còn chờ cái gì, nhanh tìm xe đi.”
Một nhà bốn người, trừ bỏ Liễu Chân Nhã, mọi người còn lại là bất cứ lúc nào chỗ nào cũng sẽ không ủy khuất chính mình, vừa đến thành phố An Nguyên, Trang Nhĩ Ngôn liền phân phó tắc xi chở bọn hắn đến khách sạn tốt nhất trong thành phố. Vì thế, một nhà bốn người đến khách sạn bốn sao duy nhất trong thành phố.
Tắm rửa, uống chút nước đá, lại dùng máy điều hòa, chờ khi tinh thần khôi phục thì đã năm giờ nhiều, không thích hợp đến nhà Tiêu Lăng Xuân.
Nhà Tiêu Lăng Xuân ở một tiểu thị trấn tên là Lâu Dương, cách thành phố An Nguyên hơn hai giờ đi xe.
Nếu hôm nay không có cách nào đến nhà Tiêu Lăng Xuân, Liễu Chân Nhã cùng Trang Nhĩ Ngôn thương lượng quyết định đi ra ngoài mua chút lễ vật sáng mai đi Lâu Dương.
Trang Nhĩ Ngôn căn cứ trí nhớ liệt kê những người cần kính hiếu với Liễu Chân Nhã: ông bà, cha kế, mẹ kế của Tiêu Lăng Xuân. Những người này đều là trên danh nghĩa, mua vài lễ vật đại biểu tâm ý là được, chân chính cần chiếu cố cùng nhớ thương ở trong lòng chính là em trai cùng mẹ khác cha của Tiêu Lăng Xuân, Phạm Tiểu Long.
Liễu Chân Nhã một bên ở trong cửa hàng chọn quần áo thích hợp cho con trai mười lăm mười sáu tuổi, một bên nhỏ giọng nói với Trang Nhĩ Ngôn: “Không thể ngờ được tình huống gia đình Tiêu Lăng Xuân lại phức tạp như thế. Cha kế Phạm Vĩ của hắn cũng không phải là người, bởi vì người chung quanh nhiều chuyện mà đuổi vợ của mình đi, lúc đó phỏng chừng Tiêu Lăng Xuân chỉ có hai ba tuổi?”
Trang Nhĩ Ngôn hé mắt nói: “Không đến ba tuổi, Phạm Tiểu Long lúc ấy cũng mới mấy tháng. Kỳ thật có thể lý giải được, một người đàn ông không có kiến thức đương nhiên không thể dễ dàng tha thứ người chung quanh nhiều chuyện về hắn, dù sao mẹ Tiêu Lăng Xuân lúc tuổi trẻ làm sai chuyện sanh ra Tiêu Lăng Xuân không rõ ai là cha là sự thật. Phạm Vĩ kỳ thật coi như có chút lương tâm, hắn không có đuổi Phạm Tiểu Long không phải sao?”
Liễu Chân Nhã biết miệng, “Phạm Tiểu Long là con trai hắn, còn là một em bé, nếu hắn thực cũng đuổi Phạm Tiểu Long đi sợ là sẽ bị tất cả mọi người quen biết nhổ nước miếng mà chết. Bất quá, em cảm thấy Phạm Tiểu Long cũng không khác gì bị đuổi ra đường là mấy, anh xem a, sau khi Phạm Vĩ tái hôn lại có con trai, lại đem Phạm Tiểu Long hoàn toàn giao cho cha mẹ già nuôi dưỡng, nếu không có Tiêu Lăng Xuân mỗi tháng cho thằng bé sinh hoạt phí, không biết hiện tại thằng bé thế nào đâu.”
Trang Nhĩ Ngôn cười cười ôm bả vai Liễu Chân Nhã, “Nó bây giờ tốt lắm, không phải còn có chúng ta giúp nó sao?”
“Anh tính giúp nó như thế nào? Mang nó về thành phố Thiên Hải hay là cho nó một số tiền lớn?”
Trang Nhĩ Ngôn thở dài nói: “Anh tính kéo dài cách thức của Tiêu Lăng Xuân, mỗi tháng cho nó sinh hoạt phí cùng học phí, trước đó cho bao nhiêu thì bây giờ cho bấy nhiêu. Cho nhiều hơn, bây giờ vợ chồng Phạm Vĩ sẽ đỏ mắt, Phạm Tiểu Long sẽ càng ngày càng khó sống. Cũng không thể dẫn nó đi thành phố Thiên Hải, năm đó Phạm Vĩ không để cho Phạm Tiểu Long đi theo mẹ Tiêu, hiện tại mẹ Tiêu mất lại càng không cho, hơn nữa, nếu hắn biết anh có năng lực chu cấp cho Phạm Tiểu Long học đại học, hắn không lấy danh nghĩa Phạm Tiểu Long bòn rút của anh mới là lạ.”
“Nhưng như vậy cũng không phải là biện pháp a, trước kia tiền Tiêu Lăng Xuân cho Phạm Tiểu Long không phải hơn phân nửa đều rơi vào tay mẹ kế Phạm Tiểu Long sao? Tiếp tục như vậy, Phạm Tiểu Long vẫn ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, tương lai làm sao thi đại học rời khỏi cái nhà kia a?”
“Yên tâm đi, mặt khác ngày mai anh sẽ cho Phạm Tiểu Long thẻ ngân hàng, chân chính học phí, sinh hoạt phí mỗi tháng đều chuyển vào tài khoản này. Mặt khác anh sẽ nói cho nó và Phạm Vĩ biết, anh chỉ trợ cấp nó đến khi thi lên đại học, sau khi lên đại học, học phí cùng sinh hoạt phí đều phải do nó tự lo lấy.”
Liễu Chân Nhã không cam lòng tiếp tục biết miệng, “Thật sự là tiện nghi vợ chồng Phạm Vĩ, tiền chúng ta cho Phạm Tiểu Long, bọn họ còn có thể lấy được vài năm nữa. Anh nói những người này sao da mặt lại dầy như vậy? Phạm Tiểu Long rõ ràng là con trai ruột của Phạm Vĩ hắn, hắn lại đem toàn bộ chi phí ăn học của Phạm Tiểu Long giao hoàn toàn cho vợ trước đã ly dị, mà chính mình còn vô sỉ lấy không phí vợ trước đưa để nuôi nấng đứa con…”
Trang Nhĩ Ngôn vỗ về cằm chậc chậc ra tiếng, “Dẫn câu Noãn Noãn cùng Giang Thành thường nói, tiện nhân thì không có kẻ địch a.”
Liễu Chân Nhã: “…”
Rạng sáng ngày hôm sau, Trang Nhĩ Ngôn mang theo bao lớn bao nhỏ về nhà. Về phần Liễu Chân Nhã, Noãn Noãn cùng Giang Thành? Ba mẹ con đang nằm ở trên giường vù vù ngủ. Thăm người thân? Thật có lỗi, đó là thân thích của Tiêu Lăng Xuân, cùng người nhà họ Liễu không có nửa xu quan hệ.
Chừng 10 giờ sáng, ba mẹ con trên giường mắt buồn ngủ mông lung bắt đầu tỉnh, đã đói bụng không ngủ được đâu.
Ăn một bữa sáng cộng bữa trưa phong phú, ba mẹ con Liễu Chân Nhã ngồi ở trên giường tự đang cầm máy tính vùi đầu xem – Noãn Noãn đang tìm khu ăn vặt bản địa đặc sắc, Giang Thành đang tìm khu du lịch từ đây đến Thành Đô, Liễu Chân Nhã mở to mắt xem tiểu thuyết ở trên mạng.
“Mẹ, chúng ta ngồi xe lửa đến Thành Đô đi, ngồi xe lửa sẽ đi qua Tần Lĩnh, con muốn đi Tần Lĩnh nhìn xem.” Giang Thành một bên vừa gõ máy tính cách cách, một bên nhẹ đề nghị với Liễu Chân Nhã.
“Được.” Liễu Chân Nhã cũng không quay đầu lại, hai mắt vẫn dính trên màn hình máy tính, “Tất cả ăn uống vui chơi, con và chị con thương lượng là được.”
“Ha ha, vậy thì tốt quá.” Giang Thành hoan hô cầm máy tính đến ngồi bên người Noãn Noãn, “Chị, chúng ta làm kế hoạch hành trình đi.”
Hai chị em đầu chạm trán bắt đầu xây dựng kế hoạch hành trình.
Khi Trang Nhĩ Ngôn trở về đã là buổi tối, hơn nữa vẻ mặt nản lòng giống như bị người chà đạp.
“Ô… Liễu Liễu, mau an ủi anh bị thương tâm linh đi.” Trang Nhĩ Ngôn giả khóc mãnh liệt bổ nhào một cái, sau đó đem Liễu Chân Nhã cả người ôm vào trong ngực mãnh liệt cọ.
Liễu Chân Nhã nhìn trời liếc mắt, lại chiêu này. “Nói chuyện đàng hoàng, hay là anh muốn lại bị ngã lần nữa?”
Trang Nhĩ Ngôn thút tha thút thít buông ra, ủy khuất nhìn Liễu Chân Nhã, “Liễu Liễu, em một chút cũng không quan tâm anh.”
Đứng lên chọn vị trí cách Trang Nhĩ Ngôn rất xa ngồi xuống, Liễu Chân Nhã dù bận vẫn ung dung nói: “Ít bày bộ dạng này cho em, nói mau, hôm nay thăm người thân thế nào.”
Lau mặt, Trang Nhĩ Ngôn giống như một cô vợ nhỏ bị tất cả ủy khuất bắt đầu tố khổ, “Ai, anh chỉ có thể nói thật là tiện nhân thì vô địch. Khi Phạm Vĩ nghe xong tin mẹ Tiêu chết không một chút khổ sở không nói, còn hỏi ta mẹ Tiêu để lại cho Phạm Tiểu Long bao nhiêu tài sản. Anh phải đè nén lại, lúc ấy thiếu chút nữa là ra một quyền. Vợ hắn giống như là sợ anh trở về ở cùng bọn họ, không ngừng cường điệu bọn họ có hai đứa con phải nuôi, có mấy người già phải nuôi, trong nhà thiếu bao nhiêu tiền…”
Sai Giang Thành rót cho hắn chén nước, Trang Nhĩ Ngôn ực mạnh vài hớp rồi nói tiếp: “Anh nói cho bọn họ biết mẹ Tiêu là bị hại chết, cũng không có tiền để lại cho Phạm Tiểu Long, sau đó Phạm Vĩ bắt đầu biến sắc mặt, gắt gao nhận định là anh tham tiền mẹ Tiêu để lại cho Phạm Tiểu Long, bắt anh phải giao cho bọn họ một vạn đồng. Thật là có lý cũng không thể nói rõ với bọn họ, lén giao thẻ ngân hàng cho Phạm Tiểu Long xong một mình anh liền trở lại.”
Đối với hành vi của Phạm Vĩ, Liễu Chân Nhã cũng khó lý giải, “Phạm Vĩ người như vậy, thật đúng là… Nếu hắn xem thường mẹ Tiêu, lúc trước vì sao muốn lấy mẹ Tiêu làm vợ? Làm hại Phạm Tiểu Long từ nhỏ không hưởng thụ được tình thương của mẹ không nói, ngay cả tình thương của cha cũng là vô vọng.”
“Nguyên nhân Phạm Vĩ đồng ý lấy mẹ Tiêu rất đơn giản – không cần cho Tiêu gia một phần sính lễ nào.” Trang Nhĩ Ngôn nhún vai, trong mắt hiện lên một tia khinh bỉ đối với Phạm Vĩ, “Lúc trước mẹ Tiêu sinh hạ Tiêu Lăng Xuân kết quả làm hại người một nhà Tiêu gia bị người chung quanh khinh thường, thậm chí ông ngoại Tiêu Lăng Xuân bởi vì vậy bệnh không dậy nổi. Trước khi đi, ông ngoại Tiêu lo lắng cho bạn già cùng con gái mình không người trông cậy, liền theo lẽ thường vì mẹ Tiêu tìm một người đàn ông thành thật đáng tin cậy. Như em đã biết, cái người đàn ông thành thật đáng tin cậy kia chính là Phạm Vĩ, lúc ấy Phạm Vĩ ở trước mặt ông ngoại Tiêu thề sẽ trân trọng mẹ Tiêu cả đời, sẽ coi Tiêu Lăng Xuân như chính con trai ruột mình mà thương yêu, sẽ coi bà ngoại Tiêu như mẹ đẻ mà chiếu cố, ông ngoại Tiêu cảm động đem tích tụ cả đời giao cho Phạm Vĩ, kết quả…”
“Ba chú Tiêu thật là xấu, lừa tiền Tiêu gia, cuối cùng còn đuổi người một nhà Tiêu gia đi.” Giang Thành làm bộ dạng phẫn nộ nhìn trời nắm tay, “Người như vậy là sỉ nhục của đàn ông chúng ta, đại biểu đàn ông khắp thiên hạ khinh bỉ hắn.”
“Em trai, nói hay lắm!” Noãn Noãn nhiệt liệt vỗ tay.
Liễu Chân Nhã cùng Trang Nhĩ Ngôn hai mặt nhìn nhau, ngốc lăng một lát sau rốt cục nhịn không được cười lớn, “Ha ha…” Là “sỉ nhục của đàn ông chúng ta”? Đại biểu đàn ông khắp thiên hạ khinh bỉ Phạm Vĩ? Giang Thành tại sao có thể đáng yêu như vậy!
Bởi vì lời nói đáng yêu của Giang Thành, Liễu Chân Nhã ở một bên cười đến bụng phát đau, Trang Nhĩ Ngôn cười lớn ôm lấy Giang Thành ném lên không trung, trực tiếp chơi trò ném lên cao, “Con trai, vĩnh viễn đáng yêu như vậy đi, đừng trưởng thành!”
“Ba, đối với đàn ông không thể dùng từ đáng yêu để hình dung.” Tuy rằng trò chơi ném lên cao thực kích thích, làm cho bé muốn cười to kêu to, nhưng Giang Thành cảm thấy mình là một người lớn không thể giống như đứa nhỏ tranh cãi kêu to vì thế thực rụt rè đưa ra kháng nghị với Trang Nhĩ Ngôn.
Trang Nhĩ Ngôn nghe vậy lại một trận buồn cười cười to, “Được, được, con ta không phải là đáng yêu, là đẹp trai, được không?”
“Này không tệ lắm.” Giang Thành vừa lòng gật đầu, sau đó thúc giục Trang Nhĩ Ngôn, “Ba, cao thêm, ném cao thêm tí.”
Chờ hai cha con náo loạn đủ, Liễu Chân Nhã mới mở miệng hỏi: “Đứa bé Phạm Tiểu Long kia thế nào? Nó sẽ không ngơ ngác mà đem tiền anh cho nó đều giao cho Phạm Vĩ đi?”
Trang Nhĩ Ngôn thở phì phò cùng Giang Thành chơi đến khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng nằm giang tay dạng chân ở trên giường, “Yên tâm, đứa bé kia thực khôn khéo, sẽ không để cho bản thân chịu thiệt. Hơn nữa Phạm Tiểu Long đi theo ông bà ở khác chỗ với Phạm Vĩ, theo Phạm Tiểu Long nói cho dù ở cùng thị trấn, Phạm Vĩ một năm cũng khó có hai ba lần tới cửa nhìn ba mẹ già, đối với Phạm Tiểu Long lại giống như quên mất sự hiện hữu của nó.”
“Vậy là tốt rồi, chỉ sợ Phạm Tiểu Long ngây ngốc mà đem tiền dư giao ra.” Liễu Chân Nhã lúc này mới hơi hơi yên tâm, nếu Phạm Tiểu Long là một đứa nhỏ nhát gan, cô cùng Trang Nhĩ Ngôn sợ là phải cả đời coi nó là trách nhiệm đeo trên lưng, đây đối với hai người bọn họ mà nói cũng không phải vấn đế khó, nhưng vẫn là ít nhiều sẽ mang tới cho bọn họ một chút phức tạp.
“Được rồi, không nói về nó nữa, tối hôm nay chúng ta nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai xuất phát đi Thành Đô.” Trang Nhĩ Ngôn ở trong lòng xoa tay, chờ mong gặp mặt Lưu Úy.
Phải vội vã như vậy sao? “Hôm qua mới đến, ngày mai liền rời đi, có phải quá mau không?” Cô còn muốn mang Noãn Noãn cùng Giang Thành đến nơi cô sinh ra nhìn xem mà.
“Hắc hắc, muốn nhanh đến Thành Đô ăn món ngon, nhanh nhìn cảnh đẹp Thành Đô… Ừ, còn có muốn nhanh nhìn thấy chú Lưu mà Noãn Noãn cùng Giang Thành vạn phần sùng bái.” Trang Nhĩ Ngôn tay gối lên đầu, cười đến ý vị thâm trường.
Từ khi xuất phát từ thành phố Thiên Hải, Trang Nhĩ Ngôn và Lưu Úy thông qua điện thoại tán gẫu đến mười mấy phút đồng hồ. Trang Nhĩ Ngôn đã biết Lưu Úy đối với Liễu Liễu của hắn có ý, hừ hừ, đến Thành Đô sớm một chút, mới có thể làm cho cái người gọi là cái gì Lưu cái gì Úy cút qua một bên sớm một chút!
Nghe được Trang Nhĩ Ngôn nói muốn nhanh nhìn thấy Lưu Úy, Liễu Chân Nhã yên lặng quay đầu, quả nhiên người này đối với Lưu Úy cướp đi lực chú ý của con gái mình thực để ý.
Tác giả :
Đại Mễ Trùng