Đời Đời Kiếp Kiếp Mãi Yêu Em
Chương 11-1: Công ty Sandin: Thân phận mới (1)
Chiếc xe màu trắng dừng lại trước cửa một công ty lớn được xây dựng ở khu trung tâm thành phố Rumely...
Mộng Điệp bước xuống xe rồi ngẩng đầu nhìn phía tòa cao ốc cao ngất trời rồi khẽ lắc nhẹ cái đầu bé nhỏ... có lẽ vì quá cao nên cô cảm thấy hơi chóng mặt... Bối Ngọc Nhi nhìn phía vẻ mặt hơi xanh xao Mộng Điệp cảm thấy hơi lo lắng... cô nhanh chóng ra khỏi xe rồi giao xe lại cho bảo vệ công ty lái thẳng xuống tầng hầm... rồi bước nhanh lại đỡ lấy đang lung lay sắp ngã Mộng Điệp...
Trong đôi mắt hồng là một sự lo lắng quan tâm.. từ khi biết Mộng Điệp cô đã cảm giác cơ thể yếu ớt này của cô có một điều gì đó bất thường... nhiệt độ cơ thể lúc nào cũng thấp hơn người khác... vẻ mặt lại xanh xao trắng bệch dọa người... ban nãy trang điểm cho Mộng Điệp cô lại lần nữa hốt hoảng vì làn da bất thường của cô.. lạnh lẽo không độ ấm... có lẽ nên đưa Mộng Điệp đi khám cô mới có thể an tâm...
Bỏ qua những lo lắng trong lòng Bối Ngọc Nhi giả vờ như không lắm để ý... cô vỗ vai Mộng Điệp vô tâm không phế cười hề hề...
“Ngô~ tới nơi rồi.” Bối Ngọc Nhi hưng phấn nói trước cặp mắt đang tò mò đánh giá của Mộng Điệp....Cô ngước lên nhìn phía tòa nhà gần 30 tầng cao ngất giữa trung tâm thành phố rồi lần nữa quảng cáo về những điều liên quan đến công ty...
Công ty Sandin được xây dựng bên cạnh công viên Paul lâu đời. Đây là một khu đô thị sầm uất với những tòa nhà cao chọc trời...thành phố Rumely được xem là thành phố song sinh với Sandia... không những giống nhau về diện tích hình thể của thổ địa... mà còn giống nhau về phong cách kiến trúc... dân cư cũng bằng nhau... đến cả số lượng công viên cũng đều là một con số đồng đều...
Thấy Mộng Điệp ngẩn người cô nàng lại nở một nụ cười đắc ý... sau đó lại thao thao bất tuyệt...
“Rất đẹp phải không? Có phải hay không cảm thấy rất tự hào?”...Nghe bạn tốt nói vậy Mộng Điệp cả đầu hắc tuyến nhìn phía đang vênh váo Bối Ngọc Nhi.
Được rồi. Cô thông cảm cho cô nàng này.... Có thể được làm việc ở một công ty lớn là điều rất đáng để hãnh diện. Tuy chỉ là một chi nhánh nhỏ của tập đoàn PW nhưng cũng mang danh nghĩa thuộc sản nghiệp của PW... cũng là một điều tự hào...
Bối Ngọc Nhi kéo tay cô lên hẳn phòng nhân sự để báo danh... cánh cổng bằng gỗ được đẩy ra.. Bối Ngọc Nhi thoải mái tự nhiên như giữa chốn không người.. sau chiếc bàn gỗ là một nam nhân đang cặm cụi làm việc một cách nghiêm túc... thỉnh thoảng ngước mặt so sánh đống tư liệu trên bàn cùng số liệu trong máy tính... Mặc Thiếu Hàn đang lui cui gõ bàn phím...
Nghe tiếng bước chân hắn ngẩng đầu lên nhìn một cách lơ đãng rồi lại lần nữa cúi đầu... bất quá lần này chỉ lạch cạch gõ vài chữ rồi lần nữa ngẩng đầu lên nhíu mày nhìn phía đang táy máy tay chân Bối Ngọc Nhi...
Mộng Điệp cũng đang nhìn phía lon ton lục lọi một cách công khai Bối Ngọc Nhi rồi sững sờ... văn phòng vốn dĩ được sắp xếp một cách ngăn nắp với từng chồng hồ sơ tài liệu được đặt trên những ngăn tủ bây giờ đang bị lục tung một cách không thương tiếc..
Mặc Thiếu Hàn ánh mắt híp lại hàn khí tỏa ra một cách mãnh liệt...
“Bối Ngọc Nhi... ngươi đang làm gì?” gân xanh trên trán khẽ giật giật.. bàn tay nắm chặt lại đầy gân xanh... lời nói lạnh lẽo một cách nghiến răng nghiến lợi... con nhóc này lá gan lại phì...
Bối Ngọc Nhi nghe hỏi khẽ lè lưỡi thầm kêu không tốt sau đó chân chó bay tới ôm chặt cổ Mặc Thiếu Hàn làm nũng...
“Biểu ca
không phải ngươi nói đã có giấy tờ của Mộng Điệp sao? Mau cho ta a~~” sau đó dụi dụi đầu nhỏ vào cần cổ hắn...
Mặc Thiếu Hàn thở dài một cách bất đắc dĩ rồi lôi từ trong ngắn kéo ra sấp giấy tờ đặt lên bàn tay nhỏ bé đang chìa ra của Bối Ngọc Nhi... hắn thật hết cách với cô nhóc này... thật may vì mọi người trong công ty không biết quan hệ của họ... nếu không hắn chắc chắn sẽ rất mất mặt...
Bối Ngọc Nhi cầm nhanh lấy sấp giấy tờ nhìn nhìn vài cái rồi trợn tròn con mắt một cách kinh ngạc... này... này... cô vừa thấy gì a???
Mộng Điệp thấy cô thẩn thờ cũng tò mò đi tới liếc nhìn thân phận mới của cô sau đó cũng là một trận ngỡ ngàng... a~ này là gì? Hà Mộng Điệp? Này... này là thế nào a???
Đôi mắt nghi hoặc nhìn phía đang cười cười Mặc Thiếu Hàn như muốn hỏi *Họ này ở đâu ra*
Chỉ thấy Mặc Thiếu Hàn nhún nhún vai một cách bất đắc dĩ rồi đưa tay chỉ về phía cánh cửa sau lưng lúc này đã được mở ra.. một bóng người cao lớn bước vào..
Đinh Mạc Vũ nhìn phía đang nghi hoặc hai cô nhóc khẽ buồn cười... hắn đi tới xoa xoa mái tóc giả của Mộng Điệp khẽ nhíu mày... Tuy hóa trang lấy gương mặt rất bình thường... nhưng khí chất trang nhã cao quý vẫn không thể nào thay đổi... như vậy cho dù khuôn mặt có xấu xí thế nào cô cũng sẽ là vật phát quang không thể lu mờ...
“Ta nương làm cho ngươi... tiểu muội.” bạc môi phun ra một câu rồi nhàn nhã ngồi vào ghế sopha nhấm nháp tách trà vừa đổ ra...
Mộng Điệp bước xuống xe rồi ngẩng đầu nhìn phía tòa cao ốc cao ngất trời rồi khẽ lắc nhẹ cái đầu bé nhỏ... có lẽ vì quá cao nên cô cảm thấy hơi chóng mặt... Bối Ngọc Nhi nhìn phía vẻ mặt hơi xanh xao Mộng Điệp cảm thấy hơi lo lắng... cô nhanh chóng ra khỏi xe rồi giao xe lại cho bảo vệ công ty lái thẳng xuống tầng hầm... rồi bước nhanh lại đỡ lấy đang lung lay sắp ngã Mộng Điệp...
Trong đôi mắt hồng là một sự lo lắng quan tâm.. từ khi biết Mộng Điệp cô đã cảm giác cơ thể yếu ớt này của cô có một điều gì đó bất thường... nhiệt độ cơ thể lúc nào cũng thấp hơn người khác... vẻ mặt lại xanh xao trắng bệch dọa người... ban nãy trang điểm cho Mộng Điệp cô lại lần nữa hốt hoảng vì làn da bất thường của cô.. lạnh lẽo không độ ấm... có lẽ nên đưa Mộng Điệp đi khám cô mới có thể an tâm...
Bỏ qua những lo lắng trong lòng Bối Ngọc Nhi giả vờ như không lắm để ý... cô vỗ vai Mộng Điệp vô tâm không phế cười hề hề...
“Ngô~ tới nơi rồi.” Bối Ngọc Nhi hưng phấn nói trước cặp mắt đang tò mò đánh giá của Mộng Điệp....Cô ngước lên nhìn phía tòa nhà gần 30 tầng cao ngất giữa trung tâm thành phố rồi lần nữa quảng cáo về những điều liên quan đến công ty...
Công ty Sandin được xây dựng bên cạnh công viên Paul lâu đời. Đây là một khu đô thị sầm uất với những tòa nhà cao chọc trời...thành phố Rumely được xem là thành phố song sinh với Sandia... không những giống nhau về diện tích hình thể của thổ địa... mà còn giống nhau về phong cách kiến trúc... dân cư cũng bằng nhau... đến cả số lượng công viên cũng đều là một con số đồng đều...
Thấy Mộng Điệp ngẩn người cô nàng lại nở một nụ cười đắc ý... sau đó lại thao thao bất tuyệt...
“Rất đẹp phải không? Có phải hay không cảm thấy rất tự hào?”...Nghe bạn tốt nói vậy Mộng Điệp cả đầu hắc tuyến nhìn phía đang vênh váo Bối Ngọc Nhi.
Được rồi. Cô thông cảm cho cô nàng này.... Có thể được làm việc ở một công ty lớn là điều rất đáng để hãnh diện. Tuy chỉ là một chi nhánh nhỏ của tập đoàn PW nhưng cũng mang danh nghĩa thuộc sản nghiệp của PW... cũng là một điều tự hào...
Bối Ngọc Nhi kéo tay cô lên hẳn phòng nhân sự để báo danh... cánh cổng bằng gỗ được đẩy ra.. Bối Ngọc Nhi thoải mái tự nhiên như giữa chốn không người.. sau chiếc bàn gỗ là một nam nhân đang cặm cụi làm việc một cách nghiêm túc... thỉnh thoảng ngước mặt so sánh đống tư liệu trên bàn cùng số liệu trong máy tính... Mặc Thiếu Hàn đang lui cui gõ bàn phím...
Nghe tiếng bước chân hắn ngẩng đầu lên nhìn một cách lơ đãng rồi lại lần nữa cúi đầu... bất quá lần này chỉ lạch cạch gõ vài chữ rồi lần nữa ngẩng đầu lên nhíu mày nhìn phía đang táy máy tay chân Bối Ngọc Nhi...
Mộng Điệp cũng đang nhìn phía lon ton lục lọi một cách công khai Bối Ngọc Nhi rồi sững sờ... văn phòng vốn dĩ được sắp xếp một cách ngăn nắp với từng chồng hồ sơ tài liệu được đặt trên những ngăn tủ bây giờ đang bị lục tung một cách không thương tiếc..
Mặc Thiếu Hàn ánh mắt híp lại hàn khí tỏa ra một cách mãnh liệt...
“Bối Ngọc Nhi... ngươi đang làm gì?” gân xanh trên trán khẽ giật giật.. bàn tay nắm chặt lại đầy gân xanh... lời nói lạnh lẽo một cách nghiến răng nghiến lợi... con nhóc này lá gan lại phì...
Bối Ngọc Nhi nghe hỏi khẽ lè lưỡi thầm kêu không tốt sau đó chân chó bay tới ôm chặt cổ Mặc Thiếu Hàn làm nũng...
“Biểu ca
không phải ngươi nói đã có giấy tờ của Mộng Điệp sao? Mau cho ta a~~” sau đó dụi dụi đầu nhỏ vào cần cổ hắn...
Mặc Thiếu Hàn thở dài một cách bất đắc dĩ rồi lôi từ trong ngắn kéo ra sấp giấy tờ đặt lên bàn tay nhỏ bé đang chìa ra của Bối Ngọc Nhi... hắn thật hết cách với cô nhóc này... thật may vì mọi người trong công ty không biết quan hệ của họ... nếu không hắn chắc chắn sẽ rất mất mặt...
Bối Ngọc Nhi cầm nhanh lấy sấp giấy tờ nhìn nhìn vài cái rồi trợn tròn con mắt một cách kinh ngạc... này... này... cô vừa thấy gì a???
Mộng Điệp thấy cô thẩn thờ cũng tò mò đi tới liếc nhìn thân phận mới của cô sau đó cũng là một trận ngỡ ngàng... a~ này là gì? Hà Mộng Điệp? Này... này là thế nào a???
Đôi mắt nghi hoặc nhìn phía đang cười cười Mặc Thiếu Hàn như muốn hỏi *Họ này ở đâu ra*
Chỉ thấy Mặc Thiếu Hàn nhún nhún vai một cách bất đắc dĩ rồi đưa tay chỉ về phía cánh cửa sau lưng lúc này đã được mở ra.. một bóng người cao lớn bước vào..
Đinh Mạc Vũ nhìn phía đang nghi hoặc hai cô nhóc khẽ buồn cười... hắn đi tới xoa xoa mái tóc giả của Mộng Điệp khẽ nhíu mày... Tuy hóa trang lấy gương mặt rất bình thường... nhưng khí chất trang nhã cao quý vẫn không thể nào thay đổi... như vậy cho dù khuôn mặt có xấu xí thế nào cô cũng sẽ là vật phát quang không thể lu mờ...
“Ta nương làm cho ngươi... tiểu muội.” bạc môi phun ra một câu rồi nhàn nhã ngồi vào ghế sopha nhấm nháp tách trà vừa đổ ra...
Tác giả :
Bạch Lãng