Đợi Chàng Mỗi Mùa Ngô Đồng Nở
Chương 1: Lòng ta còn nhớ đến chàng
Mười dặm hoang vắng, hồn đoạn tương tư, chỉ còn đêm nay biệt ly sầu.
Trong Thập Lý Đình yên lặng, bốn phía lụa hồng tung bay, dưới ánh trăng sáng tỏ có vẻ phá lệ lạnh lùng.
“A di đà Phật”.
Một vị hòa thượng áo trắng chắp tay thành hình chữ thập, cổ tay còn đeo một chuỗi tràng hạt màu đỏ, lóng lánh hồng quang.
“Thí chủ hãy trở về đi.”
Hai mắt của ông khép lại, nét mặt không muốn không cầu, từ bi thương xót thế nhân, quả nhiên là một vị cao tăng đắc đạo.
Gió nổi lên, lụa hồng phập phềnh bay lượn, càng ngày càng mạnh, cuối cùng phất vào khuôn mặt điềm tĩnh của vị hòa thượng.
Đột nhiên, trong đình vang lên tiếng nói cười như chuông bạc của một người thiếu nữ.
“Lòng ta còn nhớ đến chàng, không thể quay về được.”
Trong đám lụa hồng bay lượn, mơ hồ có thể thấy được đôi mắt như nước của nữ tử, tinh khôi trong sáng.
“Si nhi.” Hòa thượng lắc đầu, nhẹ giọng ai thán.
*Si nhi: đứa bé ngốc nghếch.
Trong đình đột nhiên có tiếng đàn vang lên, lúc cao lúc thấp, lúc trầm lúc bổng, như bi thương, lại như sầu muộn.
“Ngừng lại! Thí chủ không thể nhập ma được!” Hòa thượng trợn mắt, nhanh tay ném chuỗi Phật châu vào trong lụa hồng.
“Ba!” một tiếng, sợi dây đứt đôi, Phật châu rơi vào chính giữa khung đàn.
“Sang năm, lại thêm một ngày mùng bảy tháng bảy nữa.” Giọng nói của vị hòa thượng như hòa vào màn đêm, dần dần biến mất.
Gió thổi vào Thập Lý Đình, một vị tân nương mặc hỉ phục màu đỏ, đầu đội khăn phượng, xa xa nhìn đến, mơ hồ có thể thấy được một nốt ruồi nhỏ màu đen ở trên miệng nàng. Theo khóe miệng cong cong cười duyên, càng thêm kiều mỵ
“Sang năm, mùng bảy tháng bảy sao?”
Phương xa truyền đến tiếng gõ mõ đều đều, còn có tiếng niệm kinh của hòa thượng. Sa Hoa nhướng mày, cầm lấy Phật châu, chậm rãi lui vào bóng tối.
Thập Lý Đình, hoang vắng như trước. Lụa hồng, đàn tranh, biến mất như chưa từng tồn tại.
Mái đình giăng đầy mạng nhện, ở trong gió lắc lư, dưới ánh trăng, có một con nhện to màu đen đang bám ở chính giữa chiếc mạng của nó, không hề nhúc nhích.
“Sư phụ, con nhện này...?” Một vị tiểu hòa thượng cung kính chắp tay hỏi sư phụ của mình.
Lão hòa thượng lắc đầu, “Con nhện này không có oán khí, thả nó trở lại đi.” Nói xong, ông gõ mạnh vào mõ một tiếng.
“Đông!” Mạng nhện bị phá, con nhện biến mất.
“Chấp niệm hại người, tương tư ngưng kết. Đồ nhi, chúng ta đi thôi.”
“Thần yêu thế nhân, phổ độ thế nhân... Thí chủ, hãy trở về đi...”
U hồn ẩn nấp ở trong góc đình, nghe thấy lời khuyên của ông, chỉ biết thở dài một tiếng, “Trở về sao, ta phải trở về phương nào bây giờ?”
Trong Thập Lý Đình yên lặng, bốn phía lụa hồng tung bay, dưới ánh trăng sáng tỏ có vẻ phá lệ lạnh lùng.
“A di đà Phật”.
Một vị hòa thượng áo trắng chắp tay thành hình chữ thập, cổ tay còn đeo một chuỗi tràng hạt màu đỏ, lóng lánh hồng quang.
“Thí chủ hãy trở về đi.”
Hai mắt của ông khép lại, nét mặt không muốn không cầu, từ bi thương xót thế nhân, quả nhiên là một vị cao tăng đắc đạo.
Gió nổi lên, lụa hồng phập phềnh bay lượn, càng ngày càng mạnh, cuối cùng phất vào khuôn mặt điềm tĩnh của vị hòa thượng.
Đột nhiên, trong đình vang lên tiếng nói cười như chuông bạc của một người thiếu nữ.
“Lòng ta còn nhớ đến chàng, không thể quay về được.”
Trong đám lụa hồng bay lượn, mơ hồ có thể thấy được đôi mắt như nước của nữ tử, tinh khôi trong sáng.
“Si nhi.” Hòa thượng lắc đầu, nhẹ giọng ai thán.
*Si nhi: đứa bé ngốc nghếch.
Trong đình đột nhiên có tiếng đàn vang lên, lúc cao lúc thấp, lúc trầm lúc bổng, như bi thương, lại như sầu muộn.
“Ngừng lại! Thí chủ không thể nhập ma được!” Hòa thượng trợn mắt, nhanh tay ném chuỗi Phật châu vào trong lụa hồng.
“Ba!” một tiếng, sợi dây đứt đôi, Phật châu rơi vào chính giữa khung đàn.
“Sang năm, lại thêm một ngày mùng bảy tháng bảy nữa.” Giọng nói của vị hòa thượng như hòa vào màn đêm, dần dần biến mất.
Gió thổi vào Thập Lý Đình, một vị tân nương mặc hỉ phục màu đỏ, đầu đội khăn phượng, xa xa nhìn đến, mơ hồ có thể thấy được một nốt ruồi nhỏ màu đen ở trên miệng nàng. Theo khóe miệng cong cong cười duyên, càng thêm kiều mỵ
“Sang năm, mùng bảy tháng bảy sao?”
Phương xa truyền đến tiếng gõ mõ đều đều, còn có tiếng niệm kinh của hòa thượng. Sa Hoa nhướng mày, cầm lấy Phật châu, chậm rãi lui vào bóng tối.
Thập Lý Đình, hoang vắng như trước. Lụa hồng, đàn tranh, biến mất như chưa từng tồn tại.
Mái đình giăng đầy mạng nhện, ở trong gió lắc lư, dưới ánh trăng, có một con nhện to màu đen đang bám ở chính giữa chiếc mạng của nó, không hề nhúc nhích.
“Sư phụ, con nhện này...?” Một vị tiểu hòa thượng cung kính chắp tay hỏi sư phụ của mình.
Lão hòa thượng lắc đầu, “Con nhện này không có oán khí, thả nó trở lại đi.” Nói xong, ông gõ mạnh vào mõ một tiếng.
“Đông!” Mạng nhện bị phá, con nhện biến mất.
“Chấp niệm hại người, tương tư ngưng kết. Đồ nhi, chúng ta đi thôi.”
“Thần yêu thế nhân, phổ độ thế nhân... Thí chủ, hãy trở về đi...”
U hồn ẩn nấp ở trong góc đình, nghe thấy lời khuyên của ông, chỉ biết thở dài một tiếng, “Trở về sao, ta phải trở về phương nào bây giờ?”
Tác giả :
Ốc Đồng Công Tử