Đôi Bạn Thân Nghịch Ngợm Và Hai Chàng Bạch Mã
Chương 4: Nụ hôn đầu và lần thứ hai
MMM…..
Không bị xem là hạng gái dễ dại, Huyệt Anh chống cự cho tới cùng .Nhưng dù có đối trả tới đâu, đánh đập dã man thì cái tên băng giá vẫn không chịu tha cho cô.Càng ngày, đôi môi mang ngàn vị càng lấn sâu vào cô khiến Huyệt Anh khó chịu.
Đôi môi đầy hương vị hương dị từ từ thả tự do cho cô nàng , nhưng bù ngược lại. Thay vì thả tự do cho cái miệng xinh xắn của Huyệt Anh, thì than thể bị nằm gọn trong long của Kaishito.Nói đúng hơn là anh ôm cô . Cô vẫn không thể thoát ra khỏi cái sự ấm áp đáng ghét đó, Kaishito ôm cô chặt quá ! Nó làm cô nghẹt thở.
Cảm nhận được tùng hơi thở hổn hển của đối phương, Kaishito nhẹ nhàng tiến tới tai cô, trút từng hơi thở nồng ấm vào nó.
-Giờ cậu tin chưa?
-Đồ đê tiện thả tôi ra!
-Vậy trả lời đi!
-Tôi….tôi đồng ý…tôi làm là được chứ gì?
-Ngoan.
Để thưởng cho sự thần hóa được con mèo lì lợm này, Kaishito nhẹ nhàng buông thả cô ra nhưng khá muộn, ngay lúc đó Huyệt Anh đã ngất lịm trước cái ôm mạnh mẽ, kiên quyết của anh.
Sau khi ngắm đã khuôn mặt lúc ngủ của con heo, một hình cong thay đại diện cho sự thỏa mãn .Anh bế xốc cô lên và đưa vào phòng y tế. Nhẹ nhàng đặt đôi môi hôn nhẹ cô thêm lần nữa.
-Xin lỗi, Huyệt Anh nhưng chắc cô cũng muốn vậy mà!
Thanh thản bỏ Huyệt Anh lại trong phòng, Kaishito bước ra khỏi phòng y tế rồi tiến ra sân trường. Và điều anh thấy là…. Thằng bạn chí cốt của anh đang đi chung với cô bạn thạn của nhỏ heo, hai người đang nói chuyện vui vẻ và hạnh phúc .
-Này Mamako, cho chồng tới nhà chơi nha!
-Hả cái gì?Phong, đừng có xưng hô vậy mà…lần sau tới chơi nha!
-Thôi mà , cho chồng xưng hô vậy đi, vợ yêu !
-Được ….được rồi!
-Thưởng vợ nè!
Sau cái đối đáp ấy, Phong vòng tay qua eo Mamako và hôn nhẹ lên cái đôi môi hồng hào của chủ nhân đang đỏ mặt tía tai. Phong rất vinh hạnh khi anh là nụ hôn đầu của cô.
Mamako có vẻ ban đầu chống lại nhưng rồi cũng gia nhập vì cô biết rằng dù có đánh trả lại cũng không thành công thay vì mình tham gia luôn. Không biết cô có thích Phong không nhưng điều này làm cô thoải mái.
Kaishito có vẻ hiểu được ý đồ của thằng bạn, chắc nó cũng giống như anh tương tự. Vậy thì tội cho Mamako và ……Huyệt Anh.
-Chết tiệt!
Kaishito đấm thẳng vào một bức tường gần ngay đó, bức tưởng tỗi lỗi bị nứt ra cách tàn tạ. Có sự tức giận trong anh khi nghĩ tới con nhỏ vô tư, ham ăn kia, khi nghĩ tới việc..anh đề nghị cô làm người yêu vì chuyện của anh.Nó làm anh như kẻ tồi tệ, không hiểu sao anh rất khó chịu khi nghĩ tới sự thật đằng sau chuyện đó.
-Chết tiệt, con nhỏ đó là gì mà mình bận tâm chứ?
Đấm thêm phát vào kẻ tội lỗi, anh không ngừng nghỉ tới Huyệt Anh . Cô ta là ai mà để anh suy nghĩ nhiều đến thế, phải chăng vì cô ta lại gợi nhớ hình ảnh cô em gái. Huyệt Anh chắc là đứa con gái đầu tiên mà anh phải mang tâm trí ra suy nghĩ nhiều sau Sarari.
-Về lớp thôi vợ!
-Ờ…. Đi thôi Phong.
-Cái gì? Phải nói là chồng, nghe chưa?
-Nhưng tớ không quen!
-Nếu vợ còn phạm sai lầm lần nữa chồng sẽ hôn vợ đó.
-Ơ… được…được rồi…chồng.
-Ngoan.
Xoa đầu cái cô bé cà chua xong, Phong vội nắm lấy bàn tay xinh nhỏ chạy theo mình lên lớp. Tốc độ của Phong nhanh đến phát kinh, suýt nữa làm Mamako ngã dập mặt rồi.
Vừa vào lớp là Phong đáp thẳng xuống cái bàn rồi phì phèo trên đó để vợ mình có thể tự do vui chơi vớ nhỏ bạn than.
Bắt gặp cái mặt cứng đơ, méo sẹo trông đến buồn cười của Huyệt Anh, Mamako sinh nghi tới hỏi thăm.
-Huyệt Anh, sao vậy?
-…-Không nói năng gì hết. Mamako chỉ thấy Huyệt Anh cứ lấy tay rờ qua rờ lại, xoa dịu đôi môi đến kì lạ.
-Mamako?
-Gì?
-Cậu……bị hôn bất ngờ chưa?
-…………..- Lần này dấu chấm của Mamako còn nhiều hơn của con nhỏ bạn nữa. Vừa nghe xong, cái máy quay ảnh kí ức, tua nhanh tới đoạn cô bị Phong ôm hôn bất ngờ khiến cô nàng đỏ mặt ngay lập tức.
-Hahaha! Tớ là đứa chân chính sao lại bị…..
-Nói thật đi Mamako…
-Rồi…..có……là ……..Phong……
-HẢ?????????
Nhớ cái tiếng thét sư tử mà Huyệt Anh được hàng ngàn người hâm mộ điên cuồng quay mặt chào đón với tia lửa cực nóng. Thật đáng ghét, không ngờ con nhỏ bạn của cô lại bị cái tên đào hoa kia đánh cắp nụ hôn đầu tiên.Uả ? Mà sao giống cô thế? Chỉ khác….đây không phải là nụ hôn đầu.
-Sao cậu hỏi vậy, Huyệt Anh?
-Ờ….tớ….
-Đừng có nói là bị Kaishito ép hôn nha!!Hhihihihi! Còn lâu mới có chuyện đó đúng không!
- Có đó bà.
-CÁI GÌ???????????????
Lần này số người hâm mộ tăng gấp đôi và đương nhiên cái ánh mắt tia lửa đỏ cực nóng cũng tăng theo.
-Sao bị vậy Huyệt Anh?
-Vậy tại sao bà bị?
-Tôi……là bạn gái ổng, Phong đề nghị tôi hoặc nói đúng hơn là tỏ tình đó! Hihi!
-Nà ní? Kaishito …..cũng đề nghị tôi nhưng….là người yêu.
-Hohoho! Vậy bà hết sợ ế rồi , có người yêu đẹp trai,giỏi giang như ổng thì quá tuyệt rồi ……nhưng…….
-Nhưng sao?
Mamako đưa ánh mắt khả nghi nhìn thân hình Huyệt Anh từ trên xuống dưới cách chặt chẽ, cẩn thận. Cứ nhìn chằm chằm làm Huyệt Anh tới phát điên, cô không phải người giỏi chịu đựng sự kiên nhẫn. Như thấy được cơn bực của cô bạn, Mamako không “ngựa bà” nữa mà vô thẳng vấn đề chính luôn cho đỡ mệt!
-Kaishito tuyệt vời quá chời, ai như bà. Người gì đâu vừa ham ăn, ham ngủ , đầu óc lú lẫn…
-Ê cái bà này, tôi quánh bà bây giờ!
-Thách bà đó!Kakaka!
-À, ngon!
Không cần nói nhiều, Huyệt Anh vơ lấy nguyên cái hộp bút chọi vô mặt Mamako, đương nhiên: ngu gì lấy hột bút mình, lấy hột bút tên Kaishito cho đỡ hả dạ với lại cái tên đó cũng đâu ở đây mà sợ.Ai nói Mamako hiền dịu ,là bạn lâu đời của cô mà cô không dám ra tay chứ.
Vốn là bạn từ thuở lâu đời của Huyệt Anh nên cô hầu như thuộc hết các đòn và cái tốc độ của cô nên Mamako có thể dễ dàng né tránh. Ai nói cô là con nhà giàu, xinh đẹp, đoan trang mà không thích mấy cái vụ có dính chút xíu về bạo lực , đánh lộn.
Né cái đòn chọi hộp bút của Huyệt Anh một cách dễ dàng, Mamako thè lưỡi chọc quê lại đối thủ của mình.
Thay vì thấy khuôn mặt tức giận vì quê của nhỏ bạn thì ngược lại là khuôn mặt méo sẹo y như đang bị quẹo vậy đó. Khuôn mặt nửa cười nửa sợ .Ánh mắt hổn loãn của nhỏ hướng về phía sau Mamako. Mamako quay lưng lại và đập vô mặt cô là cái bản mặt vô cùng là thanh tú, nghiêm túc mà không kém phần khó ưa của cô chuyên trách môn Toán. Mamako thấy rõ nguyên dấu in của cái hột bút to chà bá trên khuôn mặt ấy. Lần này thì cô ngẫm nghĩ tiêu Huyệt Anh là cái chắc.
Huyệt Anh đang đón nhận cái ánh mắt phẫn nộ, đỏ rực của cô giáo Toán. Cô đáp trả lại với cái nụ cười làm nụng , nhõng nhẽo tặng cô mong được tha thứ nhưng đời đâu như mơ.
Lựa thời cơ cô đang đứng hình sự nhìn Huyệt Anh do cú ném hồi nãy, Mamako lẹ tay , lẹ chân chạy về chỗ ngồi mình an toàn . Cô len lén hướng tới nói với con nhỏ đang xấu số.
-Huyệt Anh à, bà tự giải cứu mình nha! Tôi không cừu bà được đâu, Sorry!
Giật thót tới cái tin tức mà Mamako đưa cho cô, con nhỏ bạn chết tiệt! Đúng là cô hay bắt nặt Mamako nhưng có chuyện gì dù có hay không lien quan cô vẫn giải cứu, lo lắng nó dù việc có nhỏ hay lớn. Thế mà nó chả đền ơn miếng nào hết ấy, tức chết đi được.
Huyệt Anh mon men lại gần cô giáo, nở một nụ cười thật tươi thật tự nhiên…….có chút xíu à!Ánh vô cùng trìu mến và không hề hoảng sợ……………mới lạ!Cô lấy tay xoa xoa, phù phủ khuôn mặt vô cùng “xinh đẹp” của cô giáo , rối rít tuôn nguyên tràng.
-Cô, cô à! Hihihihi! Cô xinh đẹp, rất rất rất đáng kính trọng của con ơi!!!Ôi, dù cô có bị nguyên cái hộp bút đập vô mặt cô…..
-…-Càng trợn tròn mắt hơn.
-À không, con nói kì quá, bị hột bút đưa vô mặt mà vẫn xinh tươi , duyên dáng làm sao ấy…
-….-Mặt căm phẫn.
-À, con xin lổi , không hề duyên dáng…đúng rồi,không duyên dáng, xinh đẹp mà còn ngược….
-….-Kinh dị hơn.
-….Con…con…gozaimas(tiếng nhật : xin lỗi)….
-Trò Huyệt An!
-Dạ, cô yêu dấu mặt cô như trái dưa hấu..
-CÁI GÌ?
-Á!!!À không, mặt như con gấu….
-HẢ???????????
-Á!!!!!!!!!!CÔ ƠI , THA CHO CON!
-TRÒ COI XEM KHUÔN MẶT THIÊN THẦN , XINH ĐẸP NHƯ TÔI MÀ SO SÁNH VỚI DƯA HẤU VÀ GẤU HÀ?????????
-Oẹ
-TRÒ DÁM HẢ?TÔI CHƯA XỬ CHUYỆN CÁI HỘT BÚT ĐÓ…
-Cô ơi, tha cho…
-RA NGOÀI CHO TÔI!!!!!
Oái , biết ngay mà! Nguyên tập đoàn lớp 11A7 vô vị trí nghiêm nghĩ, trong đó có luôn con nhỏ bạn chết tiệt , còn cái tên Phong đào hoa kia thức tỉnh từ khi nào vậy trời.
Không gian yên lặng còn tiếng “cộp cộp” đôi giày cao gọt của cô la xét Toán lên bục. Giờ ra ngoài chán, thôi kệ, trong lớp nghe đọc kinh còn chán nản hơn.
Ra ngoài thì ra ngoài nhưng cũng phải lụm cái hộp bút cho cái tên “cướp nụ hôn” mới được chứ không cái tên đó xử đẹp cô mất. Ủa ? Rõ rang là ở đây mà , sao giờ mất tiêu rồi?
Kiếm qua kiếm lại mà chả thấy cái hộp bút của cái tên quỷ xứ kia đâu hết ấy. Cô chắc chắn là nó phải ở đây chứ, sao không thấy đâu hết? Sau thời gian săn làng kho báu, cô đã kiếm ra nhưng không phải kho báu mà là báu vật. Nguyên một đôi giày thể thao cực sánh điệu và cũng không kém về việc bỏ tiền ra mua nó. Woa! Người sở hữu cái đôi giày là một người cự kì cự kì cực kì…………..chân dài!
Huyệt Anh lầng theo độ dài của cái chân rồi tới thân thể rồi tới cái khuôn mặt…woa ! Vô cùng điển trai nhưng đầy tà khí làm mặt của Huyệt Anh méo mó đến phát sợ . Cái kẻ chân dài này , cái khuôn mặt điển trai mà đầy ám khí này không ai khác là cái tên Kaishito khủng bố người. Trên tay hắn chính là cái hộp bút, hèn chi Huyệt Anh kiếm quài mà không thấy. Thôi lo chuyện đó đi, giờ lo cái chuyên mà bị hắn phát hiện mình lấy đồ hắn làm vũ khí xông pha đây nè.
Cái miệng nhếch ra nụ cười bí hiểm đôi mắt gian ác nhìn. Ý của hắn chắc chắn là : Cô dám lấy đồ tôi mà không xin phép tôi , cô được lắm!Nhưng nể tình là người yêu của tôi nên tha cho cô đó!
Hoho! Giờ cô thấy mình làm người yêu với cái ngọn núi tuyết này cũng có lợi đấy chứ!
Cô cúi mặt chạy ra ngoài nhanh gọn lẹ, Kaishito nãy giờ chứng kiến hết mọi chuyện. Ban đầu khi cô lấy đồ mình tùy tuyện không xin phép làm anh rất bực mình và tức giận nhưng khi thấy cái cách xin lỗi mà không tính toán mà nói thẳng một lèo của cô làm anh ôm bụng cười. Lúc đó nhìn cô chả khác nào đứa trẻ mầm non, dễ thương cực kì . Anh có khao khát cũng được cô xin lỗi như thế, không sớm thì muộn cô cũng làm thôi!
Mamako ngồi cười với cái tràn đối thoại của Huyệt Anh và cô giáo. Cô cười khúc khích tới lộn gan luôn! Hahaha, cái cách xin lỗi đó , nguồn gốc là của cô chứ ai! Huyệt Anh chơi quá thân nên quen miệng luôn là….
-Trò Mamako!
-Dạ?
-Trò ra ngoài cho tôi luôn!
-Hả? Tại sao vậy cô?
-Vì trò cũng là đồng phạm với lại chính trò là nguyên nhân việc Huyệt Anh ném đồ.
-Cô yêu dấu…mặt cô như….
-IM! Trời ơi , không được nói câu đó!
-Cô xinh đẹp , cô như bị té “bẹp”.
-Cái gì????
-Á!!!!Cô không thích khen thì…con xinh lỗi cô độ tuổi teen , nhí nhảnh..
-TÔI KHÔNG THÍCH TEEN!!
-Oái! Vậy cô độ tuổi già như trái cà…
-IOKU MAMAKO!!!!!
-Ối ! Con ra ngay!
Mamako chạy lẹ ra ngoài chơi cùng với Huyệt Anh, dù sao cô cũng có tư tưởng như Huyệt Anh ấy! Ra chơi với Huyệt Anh vui hơn trong lớp.
Kaishito và Phong há hốc miệng với cái cuộc nói chuyện của Mamako y chang Huyệt Anh. Phong thật sự là nhịn cười nãy giờ vì mấy cái phép so sánh độc tài của Mamako dành cho bà cô giáo. Đầu tiên là nũng nĩnh, sau đó phóng đại, cuối cùng là nói sự thật nhưng chả có miếng tính toán nào hết! Hahaha, đúng là học giỏi tới mức nghĩ ra được mấy cái so sánh mà cùng vần tới kinh dị ấy!Cô càng ngày càng gây nhiều điều thú vị tới cho anh. Anh đây tuy có nhiều bạn gái, ai cũng làm anh cười, vui vẻ nhưng chả có cô nào như con nhỏ ngốc này hết. Hầu như nó là đứa làm anh thấy hạnh phúc nhất, mang lại nhiều tiếng cười, niềm vui tới hết. Nhưng khi nghĩ tới sự thật , anh lặng thinh người mà mặt tối sầm lại.
Lớp đang yên ổn học bài chăm chú, bỗng nhiên ngoài lới có hai con ma nữ cãi cọ nhau đủ chuyện mà chả ai hiểu nhưng đương nhiên có hai người hiếu.
-Tại bà hết đó cái con nhỏ Tomboy này!
-Ai biểu bà thách tôi hả cái con nhỏ lai này!
-Thì sao chứ?Tôi đây người lai mà xinh đẹp hơn bà là được rồi!
-Ha! Tôi Tomboy nhưng có được người yêu vô cùng đẹp trai, hoàn mĩ……….hơn bà nhiều lần!
-Cái gì? Tôi đây cũng có chứ bộ, cũng rất rất rất đẹp trai, dễ thương , hòa đồng chứ ai như hoàng tử của bà.
-Tôi cho bà nói lại ấy!
-Hoàng tử của tôi đã tặng một nụ hôn nồng thắm cho tôi, rất ngọt ngào!
-Tôi đây được tặng tới hai lần, nó chứa rất nhiều vị yêu thương, tuyệt dịu chứ đâu như chỉ có một lần và chỉ có chút xíu vị.
-Kệ, một cái hôn nhưng mang nhiều hạnh phúc, còn cái của bà là tới hai cái mới hạnh phúc!
-Còn lâu, dù sao tất cả là tại bà và hoàng tử của tôi đẹp trai, tuyệt hơn bà.
-Tại bà thì có mà hoàng tử của tôi hơn cờ.
-Của tôi hơn!
-Của tôi cơ!
-Của tôi cơ!
………
Hai cái con ma nữ đó không ai khác là Mamako và Huyệt Anh. Về chuyện tại ai , thách ai thì họ biết, hiểu hết nhưng về cái chuyện hoàng tử thì đó là điều mà ai ai cũng thắc mắc riêng hai người mà đang vẫn ngồi điềm tĩnh nhưng nhịn cười , không dám. Đó chính là Kaishito và Phong, hai người họ đều có một câu nói duy nhất tặng cho công chú riêng họ: BAKA (ngốc).
Nhưng sự thật trong lòng hai chàng này rất vui rất vui rất vui vì chuyện mà họ cãi vã nhiều nhất là so tài hoàng tử củ họ xem ai hơn ai. Điều này làm hai người rất thỏa mãn và thích thú.
Kaishito được nghe Huyệt Anh nói mình là hoàng tử còn bảo nụ hôn và mình rất tuyệt vời làm anh hài lòng, có một cảm giác vui vẻ trong anh.
Phong được Mamako nói là hơn Kaishito mà còn đem nụ hôn của anh làm niềm vinh hạnh , anh rất hạnh phúc khi nghe được như thế vì anh chưa bao giờ dám so tài với Kaishito cả, không phải Kaishito hơn anh mà mấy cái ám khí từ người Kaishito tỏa ra thật đáng sợ làm anh luôn phải xem thằng bạn anh hơn mình đó!
Thay vì ra ngăn cản cuộc cãi vã của hai cô nàng đầy lãng mạn, hài hước , đáng yêu thì hai chàng hoàng tử vẫn ngồi ung dung trên ghế nhìn ngắm khuôn mặt trẻ con, dễ thương của hai cô công chúa riêng họ. Họ cấm không ai bén mảng cướp hai cô nhóc này đâu.
Trời ơi! Hai cái con nhỏ này, hai người bị hai bạn nam khác ôm để chặn mà còn dám chống cự, hươ tay hươ chân phía lẫn nhau.
Thấy hai cô nàng bị hai kẻ con trai khác ôm lấy. Tuy biết là để hai đứa đừng cấu xé nhau nhưng sao trong họ một cơn giật toát ra khiến hai người đứng phắt dậy ra lớp. Chắc chắn chỉ có hai người họ mới thần hòa được hai con nhóc tuổi mèo này thôi!
Phong chạy tới lịch sự bảo bạn nam kia buông ra giao cho mình, bạn nam kia vừa buông ra thì Phong nhanh nhẩu chộp lấy tay Mamako , đưa cô vô lòng mình. Hé nhỏ bên cái tai xinh xắn.
-Đừng có làm trò hề nữa không chồng giận đó.
Nói dứt khoát , Mamako liền ngừng ngay lập tức, ngây thơ nhìn Phong, cô chả muốn bị Phong giận đâu.Điều này chứng tỏ , Mamako thật sự đã phải long anh, anh vui lắm dù không biết tại sao.
Kaishito thì không lịch sự mà đẩy thẳng tên con trai kia ra khỏi Huyệt Anh, anh ôm cô để cô không quậy nữa. Nhưng ngay lúc đó Huyệt Anh cũng không múa tay múa chân nữa vì cái cảnh tượng Phong âu yếm ôm Mamako làm cô phát ói.
-Nè! Tôi, người yêu cô đây cũng đang ôm cô âu yếm rồi, không cần phải ganh tị với bạn cô đâu!
Huyệt Anh giật bắn với tài đọc suy nghĩ của Kaishito, cũng phải “hoàng tử” của cô cũng đang ở đây, âu yếm cô đâu khác Mamako. Cô cũng không tranh cãi nữa, mặt đỏ ngầu làm anh muốn có một trận cười vì cái sự ngớ ngẩn của cô.
Hai chàng hiệp sĩ đã chiến thắng hai ma nữ và biến họ thành hai cô nữ hiệp nhút nhát tùy họ muốn.
Oái ! Không nhìn lầm chứ? Nhân lúc nguyên lớp đã đi vào lớp hết thì Phong liền hôn Mamako trước mặt Huyệt Anh và Kaishito vì anh muốn được hôn Mamako hai lần để có thể tranh tài với Kaishito như những gì mà Mamako vừa nãy nói. Vậy là Mamako có nụ hôn thứ hai rồi!!!
Phải! Lẫn cô và con nhỏ bạn đều có nụ hôn đầu và lần thứ hai!
Không bị xem là hạng gái dễ dại, Huyệt Anh chống cự cho tới cùng .Nhưng dù có đối trả tới đâu, đánh đập dã man thì cái tên băng giá vẫn không chịu tha cho cô.Càng ngày, đôi môi mang ngàn vị càng lấn sâu vào cô khiến Huyệt Anh khó chịu.
Đôi môi đầy hương vị hương dị từ từ thả tự do cho cô nàng , nhưng bù ngược lại. Thay vì thả tự do cho cái miệng xinh xắn của Huyệt Anh, thì than thể bị nằm gọn trong long của Kaishito.Nói đúng hơn là anh ôm cô . Cô vẫn không thể thoát ra khỏi cái sự ấm áp đáng ghét đó, Kaishito ôm cô chặt quá ! Nó làm cô nghẹt thở.
Cảm nhận được tùng hơi thở hổn hển của đối phương, Kaishito nhẹ nhàng tiến tới tai cô, trút từng hơi thở nồng ấm vào nó.
-Giờ cậu tin chưa?
-Đồ đê tiện thả tôi ra!
-Vậy trả lời đi!
-Tôi….tôi đồng ý…tôi làm là được chứ gì?
-Ngoan.
Để thưởng cho sự thần hóa được con mèo lì lợm này, Kaishito nhẹ nhàng buông thả cô ra nhưng khá muộn, ngay lúc đó Huyệt Anh đã ngất lịm trước cái ôm mạnh mẽ, kiên quyết của anh.
Sau khi ngắm đã khuôn mặt lúc ngủ của con heo, một hình cong thay đại diện cho sự thỏa mãn .Anh bế xốc cô lên và đưa vào phòng y tế. Nhẹ nhàng đặt đôi môi hôn nhẹ cô thêm lần nữa.
-Xin lỗi, Huyệt Anh nhưng chắc cô cũng muốn vậy mà!
Thanh thản bỏ Huyệt Anh lại trong phòng, Kaishito bước ra khỏi phòng y tế rồi tiến ra sân trường. Và điều anh thấy là…. Thằng bạn chí cốt của anh đang đi chung với cô bạn thạn của nhỏ heo, hai người đang nói chuyện vui vẻ và hạnh phúc .
-Này Mamako, cho chồng tới nhà chơi nha!
-Hả cái gì?Phong, đừng có xưng hô vậy mà…lần sau tới chơi nha!
-Thôi mà , cho chồng xưng hô vậy đi, vợ yêu !
-Được ….được rồi!
-Thưởng vợ nè!
Sau cái đối đáp ấy, Phong vòng tay qua eo Mamako và hôn nhẹ lên cái đôi môi hồng hào của chủ nhân đang đỏ mặt tía tai. Phong rất vinh hạnh khi anh là nụ hôn đầu của cô.
Mamako có vẻ ban đầu chống lại nhưng rồi cũng gia nhập vì cô biết rằng dù có đánh trả lại cũng không thành công thay vì mình tham gia luôn. Không biết cô có thích Phong không nhưng điều này làm cô thoải mái.
Kaishito có vẻ hiểu được ý đồ của thằng bạn, chắc nó cũng giống như anh tương tự. Vậy thì tội cho Mamako và ……Huyệt Anh.
-Chết tiệt!
Kaishito đấm thẳng vào một bức tường gần ngay đó, bức tưởng tỗi lỗi bị nứt ra cách tàn tạ. Có sự tức giận trong anh khi nghĩ tới con nhỏ vô tư, ham ăn kia, khi nghĩ tới việc..anh đề nghị cô làm người yêu vì chuyện của anh.Nó làm anh như kẻ tồi tệ, không hiểu sao anh rất khó chịu khi nghĩ tới sự thật đằng sau chuyện đó.
-Chết tiệt, con nhỏ đó là gì mà mình bận tâm chứ?
Đấm thêm phát vào kẻ tội lỗi, anh không ngừng nghỉ tới Huyệt Anh . Cô ta là ai mà để anh suy nghĩ nhiều đến thế, phải chăng vì cô ta lại gợi nhớ hình ảnh cô em gái. Huyệt Anh chắc là đứa con gái đầu tiên mà anh phải mang tâm trí ra suy nghĩ nhiều sau Sarari.
-Về lớp thôi vợ!
-Ờ…. Đi thôi Phong.
-Cái gì? Phải nói là chồng, nghe chưa?
-Nhưng tớ không quen!
-Nếu vợ còn phạm sai lầm lần nữa chồng sẽ hôn vợ đó.
-Ơ… được…được rồi…chồng.
-Ngoan.
Xoa đầu cái cô bé cà chua xong, Phong vội nắm lấy bàn tay xinh nhỏ chạy theo mình lên lớp. Tốc độ của Phong nhanh đến phát kinh, suýt nữa làm Mamako ngã dập mặt rồi.
Vừa vào lớp là Phong đáp thẳng xuống cái bàn rồi phì phèo trên đó để vợ mình có thể tự do vui chơi vớ nhỏ bạn than.
Bắt gặp cái mặt cứng đơ, méo sẹo trông đến buồn cười của Huyệt Anh, Mamako sinh nghi tới hỏi thăm.
-Huyệt Anh, sao vậy?
-…-Không nói năng gì hết. Mamako chỉ thấy Huyệt Anh cứ lấy tay rờ qua rờ lại, xoa dịu đôi môi đến kì lạ.
-Mamako?
-Gì?
-Cậu……bị hôn bất ngờ chưa?
-…………..- Lần này dấu chấm của Mamako còn nhiều hơn của con nhỏ bạn nữa. Vừa nghe xong, cái máy quay ảnh kí ức, tua nhanh tới đoạn cô bị Phong ôm hôn bất ngờ khiến cô nàng đỏ mặt ngay lập tức.
-Hahaha! Tớ là đứa chân chính sao lại bị…..
-Nói thật đi Mamako…
-Rồi…..có……là ……..Phong……
-HẢ?????????
Nhớ cái tiếng thét sư tử mà Huyệt Anh được hàng ngàn người hâm mộ điên cuồng quay mặt chào đón với tia lửa cực nóng. Thật đáng ghét, không ngờ con nhỏ bạn của cô lại bị cái tên đào hoa kia đánh cắp nụ hôn đầu tiên.Uả ? Mà sao giống cô thế? Chỉ khác….đây không phải là nụ hôn đầu.
-Sao cậu hỏi vậy, Huyệt Anh?
-Ờ….tớ….
-Đừng có nói là bị Kaishito ép hôn nha!!Hhihihihi! Còn lâu mới có chuyện đó đúng không!
- Có đó bà.
-CÁI GÌ???????????????
Lần này số người hâm mộ tăng gấp đôi và đương nhiên cái ánh mắt tia lửa đỏ cực nóng cũng tăng theo.
-Sao bị vậy Huyệt Anh?
-Vậy tại sao bà bị?
-Tôi……là bạn gái ổng, Phong đề nghị tôi hoặc nói đúng hơn là tỏ tình đó! Hihi!
-Nà ní? Kaishito …..cũng đề nghị tôi nhưng….là người yêu.
-Hohoho! Vậy bà hết sợ ế rồi , có người yêu đẹp trai,giỏi giang như ổng thì quá tuyệt rồi ……nhưng…….
-Nhưng sao?
Mamako đưa ánh mắt khả nghi nhìn thân hình Huyệt Anh từ trên xuống dưới cách chặt chẽ, cẩn thận. Cứ nhìn chằm chằm làm Huyệt Anh tới phát điên, cô không phải người giỏi chịu đựng sự kiên nhẫn. Như thấy được cơn bực của cô bạn, Mamako không “ngựa bà” nữa mà vô thẳng vấn đề chính luôn cho đỡ mệt!
-Kaishito tuyệt vời quá chời, ai như bà. Người gì đâu vừa ham ăn, ham ngủ , đầu óc lú lẫn…
-Ê cái bà này, tôi quánh bà bây giờ!
-Thách bà đó!Kakaka!
-À, ngon!
Không cần nói nhiều, Huyệt Anh vơ lấy nguyên cái hộp bút chọi vô mặt Mamako, đương nhiên: ngu gì lấy hột bút mình, lấy hột bút tên Kaishito cho đỡ hả dạ với lại cái tên đó cũng đâu ở đây mà sợ.Ai nói Mamako hiền dịu ,là bạn lâu đời của cô mà cô không dám ra tay chứ.
Vốn là bạn từ thuở lâu đời của Huyệt Anh nên cô hầu như thuộc hết các đòn và cái tốc độ của cô nên Mamako có thể dễ dàng né tránh. Ai nói cô là con nhà giàu, xinh đẹp, đoan trang mà không thích mấy cái vụ có dính chút xíu về bạo lực , đánh lộn.
Né cái đòn chọi hộp bút của Huyệt Anh một cách dễ dàng, Mamako thè lưỡi chọc quê lại đối thủ của mình.
Thay vì thấy khuôn mặt tức giận vì quê của nhỏ bạn thì ngược lại là khuôn mặt méo sẹo y như đang bị quẹo vậy đó. Khuôn mặt nửa cười nửa sợ .Ánh mắt hổn loãn của nhỏ hướng về phía sau Mamako. Mamako quay lưng lại và đập vô mặt cô là cái bản mặt vô cùng là thanh tú, nghiêm túc mà không kém phần khó ưa của cô chuyên trách môn Toán. Mamako thấy rõ nguyên dấu in của cái hột bút to chà bá trên khuôn mặt ấy. Lần này thì cô ngẫm nghĩ tiêu Huyệt Anh là cái chắc.
Huyệt Anh đang đón nhận cái ánh mắt phẫn nộ, đỏ rực của cô giáo Toán. Cô đáp trả lại với cái nụ cười làm nụng , nhõng nhẽo tặng cô mong được tha thứ nhưng đời đâu như mơ.
Lựa thời cơ cô đang đứng hình sự nhìn Huyệt Anh do cú ném hồi nãy, Mamako lẹ tay , lẹ chân chạy về chỗ ngồi mình an toàn . Cô len lén hướng tới nói với con nhỏ đang xấu số.
-Huyệt Anh à, bà tự giải cứu mình nha! Tôi không cừu bà được đâu, Sorry!
Giật thót tới cái tin tức mà Mamako đưa cho cô, con nhỏ bạn chết tiệt! Đúng là cô hay bắt nặt Mamako nhưng có chuyện gì dù có hay không lien quan cô vẫn giải cứu, lo lắng nó dù việc có nhỏ hay lớn. Thế mà nó chả đền ơn miếng nào hết ấy, tức chết đi được.
Huyệt Anh mon men lại gần cô giáo, nở một nụ cười thật tươi thật tự nhiên…….có chút xíu à!Ánh vô cùng trìu mến và không hề hoảng sợ……………mới lạ!Cô lấy tay xoa xoa, phù phủ khuôn mặt vô cùng “xinh đẹp” của cô giáo , rối rít tuôn nguyên tràng.
-Cô, cô à! Hihihihi! Cô xinh đẹp, rất rất rất đáng kính trọng của con ơi!!!Ôi, dù cô có bị nguyên cái hộp bút đập vô mặt cô…..
-…-Càng trợn tròn mắt hơn.
-À không, con nói kì quá, bị hột bút đưa vô mặt mà vẫn xinh tươi , duyên dáng làm sao ấy…
-….-Mặt căm phẫn.
-À, con xin lổi , không hề duyên dáng…đúng rồi,không duyên dáng, xinh đẹp mà còn ngược….
-….-Kinh dị hơn.
-….Con…con…gozaimas(tiếng nhật : xin lỗi)….
-Trò Huyệt An!
-Dạ, cô yêu dấu mặt cô như trái dưa hấu..
-CÁI GÌ?
-Á!!!À không, mặt như con gấu….
-HẢ???????????
-Á!!!!!!!!!!CÔ ƠI , THA CHO CON!
-TRÒ COI XEM KHUÔN MẶT THIÊN THẦN , XINH ĐẸP NHƯ TÔI MÀ SO SÁNH VỚI DƯA HẤU VÀ GẤU HÀ?????????
-Oẹ
-TRÒ DÁM HẢ?TÔI CHƯA XỬ CHUYỆN CÁI HỘT BÚT ĐÓ…
-Cô ơi, tha cho…
-RA NGOÀI CHO TÔI!!!!!
Oái , biết ngay mà! Nguyên tập đoàn lớp 11A7 vô vị trí nghiêm nghĩ, trong đó có luôn con nhỏ bạn chết tiệt , còn cái tên Phong đào hoa kia thức tỉnh từ khi nào vậy trời.
Không gian yên lặng còn tiếng “cộp cộp” đôi giày cao gọt của cô la xét Toán lên bục. Giờ ra ngoài chán, thôi kệ, trong lớp nghe đọc kinh còn chán nản hơn.
Ra ngoài thì ra ngoài nhưng cũng phải lụm cái hộp bút cho cái tên “cướp nụ hôn” mới được chứ không cái tên đó xử đẹp cô mất. Ủa ? Rõ rang là ở đây mà , sao giờ mất tiêu rồi?
Kiếm qua kiếm lại mà chả thấy cái hộp bút của cái tên quỷ xứ kia đâu hết ấy. Cô chắc chắn là nó phải ở đây chứ, sao không thấy đâu hết? Sau thời gian săn làng kho báu, cô đã kiếm ra nhưng không phải kho báu mà là báu vật. Nguyên một đôi giày thể thao cực sánh điệu và cũng không kém về việc bỏ tiền ra mua nó. Woa! Người sở hữu cái đôi giày là một người cự kì cự kì cực kì…………..chân dài!
Huyệt Anh lầng theo độ dài của cái chân rồi tới thân thể rồi tới cái khuôn mặt…woa ! Vô cùng điển trai nhưng đầy tà khí làm mặt của Huyệt Anh méo mó đến phát sợ . Cái kẻ chân dài này , cái khuôn mặt điển trai mà đầy ám khí này không ai khác là cái tên Kaishito khủng bố người. Trên tay hắn chính là cái hộp bút, hèn chi Huyệt Anh kiếm quài mà không thấy. Thôi lo chuyện đó đi, giờ lo cái chuyên mà bị hắn phát hiện mình lấy đồ hắn làm vũ khí xông pha đây nè.
Cái miệng nhếch ra nụ cười bí hiểm đôi mắt gian ác nhìn. Ý của hắn chắc chắn là : Cô dám lấy đồ tôi mà không xin phép tôi , cô được lắm!Nhưng nể tình là người yêu của tôi nên tha cho cô đó!
Hoho! Giờ cô thấy mình làm người yêu với cái ngọn núi tuyết này cũng có lợi đấy chứ!
Cô cúi mặt chạy ra ngoài nhanh gọn lẹ, Kaishito nãy giờ chứng kiến hết mọi chuyện. Ban đầu khi cô lấy đồ mình tùy tuyện không xin phép làm anh rất bực mình và tức giận nhưng khi thấy cái cách xin lỗi mà không tính toán mà nói thẳng một lèo của cô làm anh ôm bụng cười. Lúc đó nhìn cô chả khác nào đứa trẻ mầm non, dễ thương cực kì . Anh có khao khát cũng được cô xin lỗi như thế, không sớm thì muộn cô cũng làm thôi!
Mamako ngồi cười với cái tràn đối thoại của Huyệt Anh và cô giáo. Cô cười khúc khích tới lộn gan luôn! Hahaha, cái cách xin lỗi đó , nguồn gốc là của cô chứ ai! Huyệt Anh chơi quá thân nên quen miệng luôn là….
-Trò Mamako!
-Dạ?
-Trò ra ngoài cho tôi luôn!
-Hả? Tại sao vậy cô?
-Vì trò cũng là đồng phạm với lại chính trò là nguyên nhân việc Huyệt Anh ném đồ.
-Cô yêu dấu…mặt cô như….
-IM! Trời ơi , không được nói câu đó!
-Cô xinh đẹp , cô như bị té “bẹp”.
-Cái gì????
-Á!!!!Cô không thích khen thì…con xinh lỗi cô độ tuổi teen , nhí nhảnh..
-TÔI KHÔNG THÍCH TEEN!!
-Oái! Vậy cô độ tuổi già như trái cà…
-IOKU MAMAKO!!!!!
-Ối ! Con ra ngay!
Mamako chạy lẹ ra ngoài chơi cùng với Huyệt Anh, dù sao cô cũng có tư tưởng như Huyệt Anh ấy! Ra chơi với Huyệt Anh vui hơn trong lớp.
Kaishito và Phong há hốc miệng với cái cuộc nói chuyện của Mamako y chang Huyệt Anh. Phong thật sự là nhịn cười nãy giờ vì mấy cái phép so sánh độc tài của Mamako dành cho bà cô giáo. Đầu tiên là nũng nĩnh, sau đó phóng đại, cuối cùng là nói sự thật nhưng chả có miếng tính toán nào hết! Hahaha, đúng là học giỏi tới mức nghĩ ra được mấy cái so sánh mà cùng vần tới kinh dị ấy!Cô càng ngày càng gây nhiều điều thú vị tới cho anh. Anh đây tuy có nhiều bạn gái, ai cũng làm anh cười, vui vẻ nhưng chả có cô nào như con nhỏ ngốc này hết. Hầu như nó là đứa làm anh thấy hạnh phúc nhất, mang lại nhiều tiếng cười, niềm vui tới hết. Nhưng khi nghĩ tới sự thật , anh lặng thinh người mà mặt tối sầm lại.
Lớp đang yên ổn học bài chăm chú, bỗng nhiên ngoài lới có hai con ma nữ cãi cọ nhau đủ chuyện mà chả ai hiểu nhưng đương nhiên có hai người hiếu.
-Tại bà hết đó cái con nhỏ Tomboy này!
-Ai biểu bà thách tôi hả cái con nhỏ lai này!
-Thì sao chứ?Tôi đây người lai mà xinh đẹp hơn bà là được rồi!
-Ha! Tôi Tomboy nhưng có được người yêu vô cùng đẹp trai, hoàn mĩ……….hơn bà nhiều lần!
-Cái gì? Tôi đây cũng có chứ bộ, cũng rất rất rất đẹp trai, dễ thương , hòa đồng chứ ai như hoàng tử của bà.
-Tôi cho bà nói lại ấy!
-Hoàng tử của tôi đã tặng một nụ hôn nồng thắm cho tôi, rất ngọt ngào!
-Tôi đây được tặng tới hai lần, nó chứa rất nhiều vị yêu thương, tuyệt dịu chứ đâu như chỉ có một lần và chỉ có chút xíu vị.
-Kệ, một cái hôn nhưng mang nhiều hạnh phúc, còn cái của bà là tới hai cái mới hạnh phúc!
-Còn lâu, dù sao tất cả là tại bà và hoàng tử của tôi đẹp trai, tuyệt hơn bà.
-Tại bà thì có mà hoàng tử của tôi hơn cờ.
-Của tôi hơn!
-Của tôi cơ!
-Của tôi cơ!
………
Hai cái con ma nữ đó không ai khác là Mamako và Huyệt Anh. Về chuyện tại ai , thách ai thì họ biết, hiểu hết nhưng về cái chuyện hoàng tử thì đó là điều mà ai ai cũng thắc mắc riêng hai người mà đang vẫn ngồi điềm tĩnh nhưng nhịn cười , không dám. Đó chính là Kaishito và Phong, hai người họ đều có một câu nói duy nhất tặng cho công chú riêng họ: BAKA (ngốc).
Nhưng sự thật trong lòng hai chàng này rất vui rất vui rất vui vì chuyện mà họ cãi vã nhiều nhất là so tài hoàng tử củ họ xem ai hơn ai. Điều này làm hai người rất thỏa mãn và thích thú.
Kaishito được nghe Huyệt Anh nói mình là hoàng tử còn bảo nụ hôn và mình rất tuyệt vời làm anh hài lòng, có một cảm giác vui vẻ trong anh.
Phong được Mamako nói là hơn Kaishito mà còn đem nụ hôn của anh làm niềm vinh hạnh , anh rất hạnh phúc khi nghe được như thế vì anh chưa bao giờ dám so tài với Kaishito cả, không phải Kaishito hơn anh mà mấy cái ám khí từ người Kaishito tỏa ra thật đáng sợ làm anh luôn phải xem thằng bạn anh hơn mình đó!
Thay vì ra ngăn cản cuộc cãi vã của hai cô nàng đầy lãng mạn, hài hước , đáng yêu thì hai chàng hoàng tử vẫn ngồi ung dung trên ghế nhìn ngắm khuôn mặt trẻ con, dễ thương của hai cô công chúa riêng họ. Họ cấm không ai bén mảng cướp hai cô nhóc này đâu.
Trời ơi! Hai cái con nhỏ này, hai người bị hai bạn nam khác ôm để chặn mà còn dám chống cự, hươ tay hươ chân phía lẫn nhau.
Thấy hai cô nàng bị hai kẻ con trai khác ôm lấy. Tuy biết là để hai đứa đừng cấu xé nhau nhưng sao trong họ một cơn giật toát ra khiến hai người đứng phắt dậy ra lớp. Chắc chắn chỉ có hai người họ mới thần hòa được hai con nhóc tuổi mèo này thôi!
Phong chạy tới lịch sự bảo bạn nam kia buông ra giao cho mình, bạn nam kia vừa buông ra thì Phong nhanh nhẩu chộp lấy tay Mamako , đưa cô vô lòng mình. Hé nhỏ bên cái tai xinh xắn.
-Đừng có làm trò hề nữa không chồng giận đó.
Nói dứt khoát , Mamako liền ngừng ngay lập tức, ngây thơ nhìn Phong, cô chả muốn bị Phong giận đâu.Điều này chứng tỏ , Mamako thật sự đã phải long anh, anh vui lắm dù không biết tại sao.
Kaishito thì không lịch sự mà đẩy thẳng tên con trai kia ra khỏi Huyệt Anh, anh ôm cô để cô không quậy nữa. Nhưng ngay lúc đó Huyệt Anh cũng không múa tay múa chân nữa vì cái cảnh tượng Phong âu yếm ôm Mamako làm cô phát ói.
-Nè! Tôi, người yêu cô đây cũng đang ôm cô âu yếm rồi, không cần phải ganh tị với bạn cô đâu!
Huyệt Anh giật bắn với tài đọc suy nghĩ của Kaishito, cũng phải “hoàng tử” của cô cũng đang ở đây, âu yếm cô đâu khác Mamako. Cô cũng không tranh cãi nữa, mặt đỏ ngầu làm anh muốn có một trận cười vì cái sự ngớ ngẩn của cô.
Hai chàng hiệp sĩ đã chiến thắng hai ma nữ và biến họ thành hai cô nữ hiệp nhút nhát tùy họ muốn.
Oái ! Không nhìn lầm chứ? Nhân lúc nguyên lớp đã đi vào lớp hết thì Phong liền hôn Mamako trước mặt Huyệt Anh và Kaishito vì anh muốn được hôn Mamako hai lần để có thể tranh tài với Kaishito như những gì mà Mamako vừa nãy nói. Vậy là Mamako có nụ hôn thứ hai rồi!!!
Phải! Lẫn cô và con nhỏ bạn đều có nụ hôn đầu và lần thứ hai!
Tác giả :
Mộng Huyền Vũ