Độc Y Vương Phi
Quyển 2 - Chương 73
Phượng Lan Dạ lôi kéo Nam Cung Diệp tiến vào phòng ngủ xong liền mệnh lệnh hắn ngồi xuống, chân mài Nam Cung Diệp nhướng lên, lớn như vậy còn không có người ra lệnh cho hắn, người bình thường đều sợ hắn như hổ, chính là phụ hoàng đối với hắn cũng luôn không thể nề hà nhiều, hiện tại tiểu nha đầu này thế nhưng mệnh lệnh hắn, cảm giác kỳ quái mà mới mẻ, cho nên một chút phản bác cũng không có, theo lời ngồi xuống, khó hiểu hỏi.
" Làm cái gì?"
" Hoá trang, ngươi cho là mang bộ dáng họa quốc hại dân này tiến vào thanh lâu, không có ảnh hưởng sao? Chỉ sợ trong chốc lát sẽ có người biết Tề vương đại giá quang lâm"
Lời này của nàng thật ra nói rất đúng, Tuyết Nhạn lâu quả thật là sản nghiệp của nhị hoàng huynh Tấn vương, bên trong hiển nhiên có rất nhiều cơ sở ngầm, chỉ cần hắn vừa xuất hiện, chỉ sợ liền có người bẩm báo cho nhị hoàng huynh, cho nên thay đổi một chút cũng không có gì sai, chỉ là tiểu nha đầu này sẽ đem hắn biến đổi thành bộ dáng gì đây?
Nam Cung Dệp nghĩ, khẽ nhắm đôi mắt, hưởng thụ đầu ngón tay trơn mềm của nàng, tinh tế đảo qua hai gò má hắn, mùi hương tươi mát trên người nàng, thỉnh thoảng tiến vào mũi hắn, hắn hoàn toàn chìm đắm trong bầu không khí này.
Phượng Lan Dạ rất nhanh liền giúp hắn sửa sang lại khuôn mặt, trước cẩn thận quan sát một chút, sau đó phác phốc một tiếng nở nụ cười, Nam Cung Diệp nhịn không được nhìn loan kính trên bàn trang điểm.
Chỉ chốc lát liền cứng người lại, đây là cái dung mạo quái quỷ gì, một đôi lông mày hếch lên trời, vừa ngắn vừa thô, như hai cái sừng hướng lên, nhìn giống như hung ác, lại nhìn làn da hoàn mỹ lúc này tựa như sinh bệnh vàng vàng một mảnh, ba nghìn tóc đen đánh rối tung, quấn méo lệch trên đầu, mội vài lọn tóc thả xuống che phủ một bên gương mặt, làm cho khuôn mặt đặc biệt xấu khiến người ta sợ hãi, khiến người ta lui ba bước trước hình dạng này.
" Chết tiệt?"
Nam Cung Diệp nhịn không được run rẩy, hắn luôn luôn thích sạch sẽ, thấy mình như vậy cũng sởn gai ốc , vẻ mặt lăng hàn, đầu ngẩng lên nhìn chằm chằm Phượng Lan Dạ "Sao lại đem bản vương hóa thành xấu như vậy"
Phượng Lan Dạ phủi phủi tay, rất hài lòng với kiệt tác của mình, thấy Nam Cung Diệp vẻ mặt hung thần ác sát, không nín được bĩu môi.
"Nếu như nguyện ý từ bỏ, không muốn đi lập tức quay về Tuyển viện đi"
Nam Cung Diệp con ngươi bừng bừng lửa giận, hắn có phải đã rất sủng nha đầu này hay không, làm sao cảm thấy nàng có chút vô pháp vô thiên, không khỏi phát cáu nghiến răng "Phượng Lan Dạ? "
"Ân, muốn phát hỏa " Phượng Lan Dạ nhíu mày, đuôi mắt thật sâu xem thường "Ngươi trên người có bệnh Vương gia, không phải là hóa trang xấu chút thôi sao? Tức tối thành như vậy, quyết định nhanh đi, đừng ảnh hưởng đến ta"
Nam Cung Diệp giận run một chút, sau cùng nói chung không phát tác, bất quá cũng không quên hung hăng mở miệng
"Ngươi cũng hóa trang xấu cho ta, chúng ta đều giống nhau"
"Được"
Lúc này đây Phượng Lan Dạ thật ra rất sảng khoái, nàng ban đầu đã dự định hóa trang, hơn nữa nàng cũng không cho là người xấu có cái gì không tốt, khoát tay ý bảo Nam Cung Diệp đứng dậy, liền ngồi vào phía trước loan kính, cầm lấy đồ trang điểm trên bàn, cao, bút, phấn, son, cái gì cần có đều có, chỉ thấy một cặp tay nhỏ bé kia tự nhiên nhẹ nhàng chậm rãi vẽ, một lát sau, trong loan kính lần nữa xuất hiện một tiểu nhân nhi xấu xí, diện mạo kia không thể so Nam Cung Diệp khác nhau là bao, vừa nhìn liền biết đó là một công tử nhà giàu mới nổi đầy tục khí.
Nam Cung Diệp ban đầu vẻ mặt rất lạnh, vẫn tức giận ở phía sau nhìn nàng, thẳng đến nàng hoá trang hoàn toàn xong, cuối cùng nhịn không được nở nụ cười.
"Thật đúng là một đôi sửu nhân (người xấu xí)a"
Phượng Lan Dạ đứng dậy, tức giận trừng hắn liếc mắt "Bây giờ Vương gia hài lòng chưa, còn không mau trở về thay quần áo, tìm kiện y phục bình thường mặc"
Lần này Nam Cung Diệp không nói cái gì, xoay người đi ra, chỉ nghe ngoài cửa có người thất sắc kêu lên "Ngươi là ai?"
Tiếc là không ai để ý tới, rất nhanh liền nghe được có người nói thầm "Này sẽ không là Vương gia sao, làm sao xấu như thế?"
"Trời ạ, sẽ không là Vương phi chỉnh chứ"
Âm thanh thầm thì thỉnh thoảng vang lên, Phượng Lan Dạ mím môi cười khẽ, ra cửa kêu lên "Diệp Linh, đi tìm kiện nam trang qua đây"
"A" , Diệp Linh rất nhanh chạy vào, vừa nhìn đến trong phòng thấy một người bộ dáng xấu xí, không khỏi kinh hãi thụt lùi một bước, lại nhìn nàng đôi mắt thâm thúy, tiếu ý trong trẻo nhưng lạnh lùng, lập tức phục hồi lại tinh thần, không khỏi ấp úng nói.
"Vương phi, ngươi làm cái gì vậy? "
Trước đem Vương gia hóa xấu, hiện tại chính mình lại trang điểm xấu như vậy, không biết nàng muốn làm cái gì, muốn nam trang làm gì?
"Còn không mau đi tìm, tìm y phục hơi sang trọng chút, bản Vương phi muốn mặc"
"Dạ, Vương phi"
Diệp Linh không dám hỏi lại, nhấc chân liền chạy vội đi ra ngoài, rất nhanh tìm được một bộ nam trang qua đây, là y phục của một quản sự bên trong vương phủ, nhỏ và mềm đều phù hợp vóc người Vương phi, hơn nữa y phục mới này rất tốt còn không có mặc qua, sẽ không dơ đến Vương phi.
"Vương phi, đây y phục, người định làm gì?"
Diệp Linh run lên, phục sức nam tử kia, Phượng Lan Dạ hai mắt chăm chú nhìn, hoàn hảo, tuy là vải vóc thông thường, bất quá được thợ khéo may nên cũng quý, mặc dù không phải y phục đại phú đại quý nhân, so với công tử gia đình bình thường ăn mặc không kém là bao nhiêu.
"Ừ" Phượng Lan Dạ gật đầu, loé ra một chủ ý, không quên dặn dò Diệp Linh "Một lát cầm mấy lượng bạc cho hắn, để hắn mua một bộ y phục mới"
"Dạ, Vương phi"
Diệp Linh bắt tay vào hầu hạ Phượng Lan Dạ thay y phục, đánh tan tóc, buộc kiểu tóc nam tử, rất nhanh một tiểu công tử bất nhã xuất hiện, Diệp Linh nhìn hình dạng của tiểu Vương phi, da đầu không khỏi tê dại.
"Vương phi làm cái gì vậy?"
"Các ngươi đợi ở trong viện đi, ta đi ra ngoài có việc"
Phượng Lan Dạ xoay thân người, hài lòng phân phó, Diệp Linh vẻ mặt khó xử, bất quá vừa nghĩ đến diện mạo Vương gia ban nãy, không khỏi nhíu mi "Vương phi sẽ không cùng Vương gia đi ra ngoài chứ"
"Ừ"
Lúc này Diệp Linh không dám nói cái gì nữa, nhanh chóng dẫn Phượng Lan Dạ đi ra ngoài, trước cửa bên dưới hành lang đều có tiểu nha đầu đang nói chuyện, vừa nhìn đến có một nam tử từ trong phòng ngủ Vương phi đi ra, thân thể vội vàng không kịp phản ứng, đến khi đi qua mới nhớ tới, đấy không phải tiểu vương phi sao? Thế nào lại hóa xấu như vậy a, còn mặc nam trang, bất quá ai dám nhiều lời nói a.
Trước cửa Tề vương phủ, dừng một chiếc xe ngựa tốt, không phải xe ngựa chuyên dụng của vương phủ.
Phượng Lan Dạ ưu nhã bước đi thong thả lên, bên trong xe ngựa lập tức có người xốc màn xe, một bàn tay trắng vươn ra, Phượng Lan Dạ lông mày u ám xuống, nhớ tới tay này cùng khuôn mặt cũng không giống a, sau khi lên xe ngựa lập tức dặn dò Nam Cung Diệp.
"Vương gia, hết sức chú ý tay một chút, đừng làm cho người ta nhìn ra"
"Ừ"
Nam Cung Diệp khí sắc có chút lãnh, rõ ràng không quá bằng lòng, nếu không phải lo lắng tiểu nha đầu này, hắn thật đúng là không muốn đi, bất quá Phượng Lan Dạ cũng không nhận tình của hắn, còn không quên dặn dò hắn "Đừng quên, ta là công tử, ngươi là người hầu của ta, cho nên tới đó ít nói một chút"
"Cái gì?"
Nam Cung Diệp thanh âm lăng hàn vang ra ngoài, mã xa phu bên ngoài run run một chút, ở chỗ tối Nguyệt Cẩn và Nguyệt Hộc vừa nghĩ đến chủ tử thần sắc khó chịu, liền nghẹn cười, không nghĩ tới Vương gia luôn luôn chán ghét đồ đạc xấu xí cũng chịu mắc, thật đúng là đáng sợ a.
"Phượng Lan Dạ, ngươi có phải quá phận hay không "
Phượng Lan Dạ đối diện với khuôn mặt lạnh lùng đầy vẻ giận dữ, trong mắt thâm thúy bao phủ hàn khí, lạnh lùng căm tức nhìn nàng, mặc dù không có dung mạo tuyệt sắc, hắn một thân thị huyết u hàn, vẻ bá đạo tràn ngập quanh thân, nên kẻ khác không dám khinh thường, bất quá mặc dù nam nhân này lạnh lùng như vậy, nàng lại không sợ hắn, không chỉ không sợ, còn tin tưởng hắn sẽ không thương tổn nàng.
"Sẽ không a, bằng không ngươi trở về đi, dù sao ta cũng có Thiên Bột Thần bảo vệ ta"
Phượng Lan Dạ vẻ mặt không sao cả mở miệng, nằm nghiêng nghỉ ngơi trên nhuyễn tháp, Nam Cung Diệp vẫn không nhúc nhích trừng mắt nhìn nàng, bên trong xe ngựa hàn khí lưu chuyển, bất quá đối với tiểu nha đầu nằm trên nhuyễn tháp tựa như không có tác dụng nào.
Giây lát mỗ nam thở dài bàn tay to duỗi tới, trực tiếp kéo cơ thể Phượng Lan Dạ treo giữa không trung, nghiêm túc tuyên bố.
"Ngươi tiểu hỗn đản, nhớ kỹ, chỉ có một lần"
Phượng Lan Dạ bất mãn hai mắt trợn trắng, là hắn nói một lần a, nàng cũng không đáp ứng hắn hứa hẹn bất luận cái gì, biếng nhác duỗi cánh tay một chút, không hờn giận mở miệng "Để ta xuống"
Ba một tiếng ngã xuống, nhưng ngã vào vòng ôm của người nào đó, hướng nhuyễn tháp té xuống "Cùng nhau nghỉ ngơi"
Nam Cung Diệp cảm nhận được thân thể tiểu nhân nhi bên cạnh cứng đờ, lập tức dễ chịu một chút, cười rộ lên, thế nhưng sau một khắc ngực lại ăn một quyền, còn mang theo thanh âm cảnh cáo lãnh trầm.
"Nam Cung Diệp, nhớ kỹ, ta thích sạch sẽ"
"Ta cũng vậy"
Đáng tiếc Phượng Lan Dạ trực tiếp xem thường, tựa ở một sườn khác nhắm mắt dưỡng thần, kỳ thực đáy lòng kinh ngạc không nhỏ, vừa rồi nàng ở trong lòng hắn, cảm thụ được tim đập nhanh một hồi, làm sao được, hắn rõ ràng là đồng tính a, nàng lại đối với một người đồng tính tim đập nhanh, chuyện này không tốt, cho nên nàng phải nhanh cắt đứt cảm giác nho nhỏ mới nảy sinh này.
Bên trong xe ngựa cuối cùng cũng an tĩnh, xe ngựa một đường hướng Tuyết Nhạn lâu đi.
Ban đêm, ánh trăng sáng lạnh lẽo sáng rực.
Trong Tuyết Nhạn lâu, mùi son tỏa ra trong gió, người đến người đi tấp nập, giờ phút này Tuyết Nhạn lâu ngày xưa không thể so sánh nổi, từ khi lâu xuất ra một Lam Cơ cô nương, Tuyết Nhạn lâu làm ăn phất lên, có thể nói một ngày một đấu vàng, nhiều nhà giàu có, thương nhân to lớn đưa bạc tới nơi này, hơn nữa Lam Cơ cô nương này không chỉ thân phận cao, tính tình cũng rất lớn, không những phải có tiền, mà còn phải hợp tâm ý nàng mới gặp mặt một lần, đánh một khúc, xướng một đạo ca, ngân lượng giá càng trên trời, đây là tượng thân phận địa vị của mọi người tại An giáng thành, trong các đại gia ngầm thầm so sánh, ai có thể mời được Lam Cơ cô nương này.
Trong Tửu lâu trà tứ, chủ đề bàn tán cũng là chuyện này.
Phượng Lan Dạ cùng Nam Cung Diệp xuống xe ngựa, liền thấy trước cửa thanh lâu, mấy hoa y nữ tử thỉnh thoảng nghênh đón chào mời khách, quạt Bát Bảo thỉnh thoảng che mặt cười duyên, quy nô xếp thành hàng, song chưởng vòng quanh ngực, một đôi mắt giảo hoạt lưu chuyển khôn khéo ngắm người ra vào Tuyết Nhạn lâu, tú bà cười tươi như hoa lung lay, rất trêu người.
Phượng Lan Dạ và Nam Cung Diệp vừa xuất hiện, tú bà gương mặt liền sáng lên dẫn theo vài cô nương qua đón.
"Hai vị gia mặt rất lạ, là tới từ nơi khác sao?"
Phượng Lan Dạ cau mài, sắc mặt đầy vẻ của kẻ nhà giàu mới nổi "Cái gì từ nơi khác tới, gia chính là người nơi đây, cả ngày nghe người ta nói Lam Cơ cô nương cỡ nào mỹ, cỡ nào xinh đẹp, hôm nay ta dự định ra một giá để vị Lam Cơ này làm thiếp thông phòng của gia"
Phượng Lan Dạ tiếng nói vừa dứt, phía sau Nam Cung Diệp khuôn mặt đen lại, sao hắn không biết tiểu Vương phi của mình diễn kịch rất thật như vậy, còn muốn tìm nha đầu thông phòng cho hắn, ngẫm lại liền ác hàn, dùng sức trừng Phượng Lan Dạ liếc mắt, nhắc nhở nàng chớ chọc hỏa hắn.
Không chỉ Nam Cung Diệp tức giận, lão tú bà của Tuyết Nhạn lâu cũng tức giận, không biết thân phận địa vị của tiểu tử nhà giàu mới nổi này là ai, còn nhỏ người bé, hắn có trưởng thành chưa? Còn muốn Lam Cơ cô nương làm nha đầu thông phòng cho hắn, phải biết rằng Lam Cơ cô nương là người thân tự do, chỉ bất quá treo biển hành nghề tại Tuyết Nhạn lâu mà thôi, nàng không chỉ người đẹp, hơn nữa tính tình rất cao ngạo, làm sao dễ dàng làm nha đầu thông phòng đâu, chuyện này nàng không làm chủ được , bất quá tú bà nhãn tình sáng lên, nhìn mặt hai người kia tựa như chưa thấy qua mặt Lam Cơ lần nào, mình không gạt bạc không được, không bằng hôm nay để cho bọn hắn lấy ra chút ngân lượng vậy, tú bà chủ ý đã quyết, lập tức hướng người phía sau lệnh.
"Các cô nương, mau đưa hai vị công tử vào trong, chiếu cố tốt các công tử, đợi ma ma đi mời Lam cô nương"
Tú bà vừa nói vừa không quên chớp mắt, mấy cô nương phía sau lập tức tiến lên, đỡ lấy Phượng Lan Dạ, hai nữ nhân khác thì lôi kéo Nam Cung Diệp, Nam Cung Diệp sắc mặt trầm xuống, phất tay hai nữ nhân kia, người toàn vị son phấn, thật là làm người ta không chịu nổi.
Nhưng lại nhìn tiểu nha đầu phía trước, trái ôm phải ấp, nhưng vẫn đắc ý vui mừng, thẳng hướng Tuyết Nhạn lâu đi vào.
Nam Cung Diệp song đồng bừng bừng bốc hỏa, hận không thể tiến lên đánh vài cái vào mông tiểu nha đầu kia, nhưng mà thân phận lúc này, hắn còn nhớ rõ, cho nên mạnh mẽ đè lửa giận xuống, lắc mình bắt kịp thân ảnh phía trước, hai cô nương muốn đỡ Nam Cung Diệp vẻ mặt tức giận, hướng tú bà phía sau kêu lên "Ma ma, ngươi xem người này?"
"Không cần để ý tới hắn, hôm nay chịu cũng làm thịt không chịu cũng bị làm thịt"
Các cô nương Tuyết Nhạn lâu còn nhiều người tuổi trẻ xinh đẹp, cho nên bình thường sẽ tìm một vài cô nương xinh đẹp đi bồi những người chưa thấy qua Lam Cơ này, sau đó tiện tay vơ vét thịt béo, Lam Cơ cô nương thật sự cần phải chiêu đã những người quyền cao chức trọng, làm sao mà dùng để chiêu đãi những kẻ bình thường này.
Tú bà cười phất tay "Quản bọn họ chi, hai người này ngay cả chút tiếng tăm cũng không có, còn muốn gặp Lam cô nương, nằm mơ đi, các ngươi đi xem một chút, ta đi tìm người thế thân cho Lam cô nương"
"Dạ, mụ mụ"
Mọi người đi vào Tuyết Nhạn lâu.
Tuyết Nhạn lâu tuy rằng chỉ là một thanh lâu sở quán, nhưng mà bên trong lại chẳng khác động thiên, trước mặt là một bình phong nham thạch thật lớn cao ba trượng rộng ba trượng, mặt trên điêu khắc ba chữ lớn rồng bay phượng múa: Tuyết Nhạn lâu, uốn mình theo đường cong của bình phong, chỉ thấy trước mặt có ba gian chính sảnh, bốn phía là mấy sương phòng nhỏ, hành lang chạm khắc các bức tranh, thỉnh thoảng có người ở hành lang đi qua, y phục hồng sam lục, rất náo nhiệt, thỉnh thoảng thấy có nam tử ôm lấy một gã nữ tử diễm lệ, động tác giở trò, nữ tử mềm yếu như bông đỗ lên trên người nam tử, một đường cười nói vào sương phòng, thỉnh thoảng có một chút âm thanh mị hoặc truyền đến.
Qua khỏi nhà giữa, chỉ thấy phía trước nhiều hoa cỏ, từng khóm từng khóm toả mùi thơm ngáy, còn có cầu có đình, lúc này trong đình Bát Bảo, thỉnh thoảng có người đi qua, dựa vào lẫn nhau, tựa như tình thâm quyến lữ, nhỏ giọng nói lời tâm tình, sau đó giữa viện lại có một ao cá, trong ao có rất nhiều loại cá chép nô đùa, có người thả thức ăn xuống dưới, nó vui sướng phe phẩy cái đuôi, hai sân nhỏ bên hông đều an bài phòng như nhau, trên hành lang cũng có rất nhiều người, sau cùng chính là mấy gian ở tầng hai tiểu lâu, người ở ít ỏi, vắng vẻ không tiếng động.
Phượng Lan Dạ ôm vai các cô nương một bên trêu ghẹo, một bên thỉnh thoảng đánh giá, trong lòng đã có chút sáng tỏ, mặt sau của tiểu lâu chỉ sợ mới là chỗ ở cho người chân chính có thân phận tại Tuyết Nhạn lâu, Lam Cơ, hay cũng chính là Vân Phượng quốc Ngũ công chủ Phượng Lan Hoạ, nàng ta nhất định ở bên trong.
Bất quá mấy cô nương hầu hạ nàng, mắt thấy đã đến vùng cấm, liền kéo thắt lưng Phượng Lan Dạ quay lại phía trước bước tới.
Trong sương phòng tao nhã, trên bàn tròn bày biện nhiều cao lương mỹ vị, Phượng Lan Dạ cùng Nam Cung Diệp một người ngồi một bên.
Chỉ thấy Phượng Lan Dạ trái ôm phải ấp, một bộ dáng của sắc quỷ, Nam Cung Diệp ngồi đối diện nàng nhưng trong lòng vẫn không loạn, hình dạng vẻ mặt lạnh lùng, bên trong phòng có một số cô nương sợ hắn, cho nên cũng không tới gần bên người hắn, chỉ ở bên người Phượng Lan Dạ cười duyên.
"Tiểu công tử, đến ăn cái gì"
"Tiểu công tử, đây là quả nho thiếp lột"
Nam Cung Diệp khuôn mặt càng ngày càng đen, cuối cùng đôi mắt bao phủ sự tàn nhẫn, hận không thể đem những tay kia tất cả đều chém rớt xuống, lúc này hắn đột nhiên đứng lên, Phượng Lan Dạ vừa thấy động tác hắn, rất sợ hắn làm hỏng việc, vội vàng xụ mặt ý bảo hắn ngồi xuống.
"Làm gì, còn không ngồi xuống ăn đi"
Nam Cung Diệp tiếng nói ám trầm, âm ngao dùng khẩu hình tỏ ý "Ngươi lại suồng sã thử xem"
Phượng Lan Dạ mắt trợn trắng, đành phải bất đắc dĩ mở miệng "Các cô nương, trước để ta ăn cái gì đã"
"Tiểu công tử, ta đến cho ngươi"
"Chính ta ăn được rồi"
Những cô nương này đâu dễ bỏ qua một tiểu dê béo như thế, nhưng Nam Cung Diệp nhìn thấy đã sớm không kiên nhẫn, xoay mình vỗ bàn, quát "Không có nghe công tử nhà ta nói sao? Hắn muốn ăn "
Một tiếng xôn xao, mấy đạo thân ảnh vội vàng đứng lên, bên cạnh Phượng Lan Dạ thoáng cái bị thanh lý sạch sẽ.
Phượng Lan Dạ không nhìn Nam Cung Diệp âm trầm tiêu sát, mặt không chút thay đổi quở trách "Ngươi nói, ngươi có phải cần cảm giác thương hương tiếc ngọc một chút có được hay không, coi như là đoạn tụ, cũng không cần phải biểu thị rõ ràng như vậy, hơn nữa bản công tử không phải nói sao? Ta là người bình thường, không phải đoạn tụ"
Phượng Lan Dạ càng nói sắc mặt Nam Cung Diệp càng đen, bên trong phòng nữ nhân nói thì thầm nghị luận, rồi chỉ trỏ, người luôn luôn cao ngạo như Nam Cung Diệp khi nào lại chịu qua cảnh tình này, sắc mặt đã sớm tái rồi, lại bất chấp, ba vỗ bàn một cái căm tức nhìn người đối diện, đứng lên chờ thái độ của nàng.
Lúc này cánh cửa đã được đẩy ra, Phượng Lan Dạ biết nam nhân này không thể chọc nữa, làm nữa thì trở mặt, hắn cũng sẽ không quản đây là cái địa phương gì, nếu như là kinh động Tấn vương có thể sẽ phiền phức, nhanh chóng ngoắc tay ý bảo Nam Cung Diệp ngồi xuống.
"Được rồi, ngồi xuống đi"
Nói xong khẩu hình rồi làm một động tác, ta sẽ không chọc ngươi nữa
Nam Cung Diệp khóe miệng co quắp hai cái, bình tĩnh lại, nhưng ngực cũng còn phập phồng, khí sắc thối thối, chậm rãi ngồi xuống, nhìn ra phía cửa.
Chỉ thấy tú bà phe phẩy quạt Bát Bảo đi đến, theo sau nàng ta quả nhiên là một mỹ nhân như hoa như ngọc.
Nữ nhân này tất nhiên không phải Lam Cơ, kỳ thực đã trải qua một vòng dạo xem, nàng đương nhiên biết Lam Cơ cũng không phải bất luận người nào cũng có thể nhìn thấy, thân phận bọn họ vẫn không đủ để nhìn thấy nàng.
Chẳng qua Phượng Lan Dạ không nghĩ tới là vị mỹ nhân này đúng là người nàng quen biết, trước đây ở tại nô nhai, cùng Phượng Lan Dạ trãi qua vài lần đối địch vong quốc công chúa Trầm Thanh Ế.
Không nghĩ tới đường đường công chúa một quốc gia lại thành thanh lâu kỹ nữ, Nam Cung Trác kia thật đúng là dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, hơn nữa vì sao Trầm Thanh Ế này lại cam tâm tình nguyện ở chỗ này.
Phượng Lan Dạ một phen suy nghĩ, khóe môi hiện lên cười nhạt, ngẩng đầu nhìn tú bà, âm u mở miệng.
"Mụ mụ, chẳng lẽ vị này chính là Lam cô nương sao?" Tú bà vừa nhìn thần sắc của Phượng Lan Dạ, cho rằng nàng đã phát hiện ra cái gì, bất quá ngẫm lại không có khả năng, người bình thường làm sao gặp gỡ được Lam Cơ đâu, lập tức cười đi tới trước mặt Phượng Lan Dạ, khom người mở miệng.
"Tiểu công tử, ngươi nhìn một cái xem, mỹ nhân này xinh đẹp lắm a, là một mỹ nhân hiếm có, nàng tự nhiên là Lam Cơ của Tuyết Nhạn lâu chúng ta"
"Mỹ nhân? Ta xem chưa hẳn đâu"
Phượng Lan Dạ nhếch miệng, rung đùi đắc ý chỉ vào Trầm Thanh Ế.
"Ngươi xem nàng con mắt tuy là to, thế nhưng vô thần, hơn nữa trống rỗng, nhìn người một chút ý vị cũng không có, hơn nữa cái mũi này, có chút thấp, các ngươi thấy không, còn có tàn nhang, đây chính là điều tối kỵ, hơn nữa môi kia, quá dầy, môi sẽ không nên tô vẽ loại màu sắc này, phải nhạt một chút, rồi lại nói đến thân hình xương cốt, cần phải mập thêm một chút, như vậy nữ tử sẽ yểu điệu tuyệt vời hơn, nhưng mà nàng ta nhìn giống như bị phù thủng, tuy nói chỉ là lời đồn, nhưng tóm lại không bằng như suy nghĩ của ta, nếu như Lam Cơ cô nương trong Tuyết Nhạn Lâu đúng là loại hàng này, vậy bản công tử chỉ có thể nói, Tuyết Nhạn lâu các ngươi chỉ có tiếng mà thôi"
Phượng Lan Dạ một hơi nói xong, toàn bộ mọi người trong sương phòng đều đơ ra, nhất là Trầm Thanh Ế, nàng tuy rằng không phải người đứng đầu bảng của Tuyết Nhạn lâu, nhưng cũng là đương gia hoa đán, không nghĩ tới lại bị người ta chê đến như vậy, thành một xấu nữ người gặp người sợ, ngực nhất thời có chút lạnh, tương đối khó chịu, ánh mắt trầm xuống rồi kêu lên.
"Các ngươi là ai? Lại dám cuồng vọng như vậy, trong Tuyết Nhạn lâu này người nào không xứng với ngươi"
Mặt mũi của Trầm Thanh Ế tất cả đều là sự khinh bỉ, nhìn hắn tuổi còn nhỏ, còn không biết có phát dục đủ chưa, vậy mà còn muốn vào thanh lâu sở quán tìm nữ nhân, nàng thấy như vậy cũng lười phí tâm lấy lòng, hắn lại còn có mặt mũi chê nàng.
"Lão nương không hầu hạ"
Trầm Thanh Ế giận dữ vung tay rời khỏi, Phượng Lan Dạ bật người sắc mặt bình tĩnh lãnh trừng hướng về phía tú bà "Cô nương này tính tình có lớn lối quá hay không, bản công tử chỉ dựa theo tình hình thực tế nói, biết không? Trong nhà của ta, cha ta tìm cho ta nha đầu thông phòng đều so với nàng xinh đẹp hơn, ta hay nghe người ta nói Lam Cơ cô nương xinh đẹp, cho nên hiếu kỳ đến tột cùng có bao nhiêu xinh đẹp, mới có thể đến tìm nàng, không ngờ các ngươi đùa bởn ta, người này mà cũng tính là xinh đẹp sao?"
Phượng Lan Dạ nói xong, liền đứng lên, Nam Cung Diệp vốn đang một bụng tức, lúc này vừa vặn phát tác, ba một tiếng, chưởng khẽ vận lực, đánh trúng bàn bốp một cái đứt thành hai đoạn, thức ăn trên bàn rơi vãi xuống đất.
Tú bà mặt lập tức thay đổi, Tuyết Nhạn lâu các nàng là địa phương nào a, cư nhiên có người dám can đảm đến gây rối, muốn chết, liền quay về trước cửa gọi một tiếng "Người đâu"
Ngoài cửa mấy quy nô lập tức đi vào, người cao sức lớn, hùng hổ, vừa nhìn đều biết là những kẻ không hiền, người mà Tấn vương phủ đưa ra, chỉ sợ công phu cũng không kém.
Phượng Lan Dạ không muốn cùng những người này gây hấn, các nàng lần này đến Tuyết Nhạn lâu, thứ nhất là muốn nhìn một chút Lam Cơ đến tột cùng có thân phận gì tại Tuyết Nhạn lâu, hai đến xem Tuyết Nhạn lâu có phải nơi tàng long ngọa hổ hay không, cùng đại quan trong triều có dính dáng gì, lúc ban nãy khi đi dạo một vòng, nàng đã nhìn ra có rất nhiều đại thần ở bên trong, nếu như hai bên đả thương nhau, chỉ thiệt chứ không hơn.
Phượng Lan Dạ tự định giá qua, sắc mặt hòa hoãn một ít, lập tức hướng Nam Cung Diệp trừng mắt.
"Ta không cho ngươi xuất thủ, ngươi động thủ làm cái gì?"
Rồi quay đầu nhìn phía tú bà "Bản công tử chỉ là đến xem Lam Cơ cô nương, nếu Lam Cơ không xinh đẹp bằng tưởng tượng của ta, vậy ta còn cần nàng đến làm nha đầu thông phòng làm gì, miễn miễn, đây là năm trăm lượng bạc, hôm nay thực sự ăn uống đủ"
Phượng Lan Dạ nói, xuất ra năm trăm lượng ngân phiếu, quơ quơ trước mặt tú bà, vung tay lên ý bảo Nam Cung Diệp rời khỏi.
Nam Cung Diệp quanh thân lệ khí, lạnh lùng quét nhìn tú bà cùng những quy nô kia, doạ những người đó lùi lại mấy bước, họ nhìn ra tên thủ hạ này điều không phải dễ chọc, cho nên tú bà đã không cho bọn quy nô động thủ, mà đưa tay ra từ trên mặt đất nhặt lên năm trăm lượng ngân phiếu, vẻ mặt có chút suy nghĩ, đợi đến lúc hai người đi ra ngoài, ngoắc tay tỏ ý bảo hai quy nô lại đây.
"Lập tức theo hai người kia cho ta, xem bọn hắn dừng chân ở nơi nào?"
"Dạ" Hai gã quy nô lập tức đi ra ngoài.
Phượng Lan Dạ và Nam Cung Diệp đi ra khỏi Tuyết Nhạn lâu, bước lên xe ngựa, Nam Cung Diệp nhịn không được nữa liền phát tác lên.
"Phượng Lan Dạ, ngươi điên đủ rồi chưa, nhìn ngươi giống bộ dáng gì nữa?"
Nghe thấy được trên người nàng có mùi vị son phấn, giữa đôi lông mày Nam Cung Diệp nhăn lại càng sâu, ánh mắt thị huyết lạnh lùng, sắc mặt lúc này, cứ như bất cứ lúc nào cũng muốn bổ nhào lên bóp trụ cái cổ của Phượng Lan Dạ, làm cho nàng một mạng về nơi âm cảnh.
Bất quá Phượng Lan Dạ cũng không để ý đến hắn, mà hướng mã xa phu bên ngoài ra lệnh "Đừng nóng vội hồi phủ, chạy vài con đường, ném lại những người đó đi"
"Dạ, Vương phi"
Xa phu điều không phải là người bình thường, mà là chính là thủ hạ Nam Cung Diệp, Nguyệt Cẩn cải trang, bản lĩnh của hắn cực kỳ lợi hại, vì thế bỏ rơi vài cái quy nô nho nhỏ tất nhiên không thành vấn đề, Nguyệt Cẩn lên tiếng xong, giương lên mã tiên, xe ngựa lao vụt đi.
Bên trong xe ngựa, Phượng Lan Dạ nhớ tới Nam Cung Diệp đang thịnh nộ, vội vàng nghiêng đầu nhìn qua, vươn tay kéo hắn ngồi xuống.
"Được rồi, ta không phải vì muốn diễn giống thật sao?"
"Rất thật, ta xem ngươi là điên rồi"
Nam Cung Diệp vừa nhìn Phượng Lan Dạ thần sắc mềm mại, lửa giận liền sút giảm không ít, nhưng mà vẫn có chút không được tự nhiên, cho nên trên mặt thần sắc vẫn rất lạnh, nhìn cũng không nhìn Phượng Lan Dạ một cái.
Phượng Lan Dạ lười so đo cùng hắn, chuyên tâm nghĩ chuyện mình quan tâm.
"Nam Cung Diệp, không ngờ trong Tuyết Nhạn lâu nho nhỏ, lại có rất nhiều quan lớn trong triều, ta nghĩ Tấn vương làm như vậy, là muốn lôi kéo triều thần, nhất định sẽ có cái gì đó để khống chế được những người này, là cái gì đây, sổ sách ghi chép chắc hẳn là có" Nàng đang tự nói, nhưng Nam Cung Diệp ngồi ở bên cạnh nàng, nhíu đôi mài phượng hẹp dài, nhàn nhạt chậm chạp mở miệng.
"Chuyện trên triều đình, ta không muốn quản, tóm lại bản vương không muốn làm hoàng đế, tuỳ ý bọn họ ai làm hoàng đế đi"
Phượng Lan Dạ nghiêng đầu nhìn hắn, cảm thấy hắn thờ ơ, xác thực không muốn làm hoàng đế, nếu không muốn làm hoàng đế vì sao sau lưng lại cất dấu một bang thế lực, như vậy hắn muốn làm cái gì? Phượng Lan Dạ nhãn thần ẩn ám, hắn không làm hoàng đế cũng không liên quan đến nàng, nàng chỉ là muốn điều tra rõ chuyện của Phượng Lan Hoạ.
Ngày hôm nay nàng đi một chuyến, cảm thấy không uổng phí, chí ít chứng thực một việc, Phượng Lan Hoạ quả nhiên không có vai trò không tầm thường.
Xe ngựa chạy vài vòng An Giáng thành, thanh âm phía trước của Nguyệt Cẩn truyền vào.
"Vương gia, đã bỏ rơi những người phía sau"
"Ừ, quay về vương phủ"
Tiếng nói lạnh lẽo của Nam Cung Diệp vang lên, hắn hiện tại thầm nghĩ quay về vương phủ đem khuôn mặt xấu xí này tẩy sạch, hắn luôn luôn thích sạch sẽ có thể chịu được trong thời gian dài như thế, đúng là kỳ tích, tiểu nha đầu đáng giận này. Nghĩ đến đây Nam Cung Diệp nghiêng đầu nhìn qua, chỉ thấy Phượng Lan Dạ dựa vào vách xe bên cạnh nhắm mắt dưỡng thần, nhìn cũng không nhìn hắn, nghĩ đến vừa rồi tại Tuyết Nhạn lâu trái ôm phải ấp, ngực liền có chút khó chịu, nhịn không được âm dương quái khí trêu chọc.
"May ngươi là một nữ tử, nếu là nam tử, chỉ sợ là một lãng tử tình trường ăn chơi trác tán"
Phượng Lan Dạ không mở mắt, chầm chậm nói "Lãng tử tình trường dù sao vẫn đỡ hơn đoạn tụ"
Nói xong liền không để ý tới Nam Cung Diệp, bất quá tuy nàng nhắm mắt lại, nhưng cũng có thể tưởng tượng Nam Cung Diệp lúc này đang tức giận, không khí tràn ngập toàn bộ trong xe, nhưng nàng vẫn rất bội phục Nam Cung Diệp, mặc dù nổi giận, cũng sẽ không động thủ đánh nữ nhân, thật là một nam nhân tốt.
Nàng chỉ không biết, người hắn không động thủ, cũng chỉ có nàng mà thôi.
Bằng không mặc dù không động thủ, thủ hạ cũng có rất nhiều người giúp hắn động thủ.
Xe ngựa rất nhanh đến trước cửa vương phủ, hai người xuống xe vào Tề vương phủ, Nam Cung Diệp thân hình nhúng một cái, chớp mắt liền không thấy bóng dáng, Phượng Lan Dạ sờ mặt mình, có chút không giải thích được, nàng cảm thấy vẫn có thể nhìn a, vì sao tên kia lại chịu không nổi đâu? Thật buồn cười, nàng vung tay đi về hướng Liên viện.
Tích quản gia đưa nàng quay về Liên viện, thỉnh thoảng ngẩng đầu ngắm gương mặt tiểu Vương phi, cảm thấy vừa xa lạ vừa mới mẻ, cho nên nghẹn nín cười, bất quá Phượng Lan Dạ vừa ngẫng đầu, mặt hắn liền xán lạng hơn nhiều.
Tới trước cửa Liên viện, Diệp Linh đang đợi ở cửa thấy chủ tử trở về, liền vội vàng đưa tay dìu nàng đi vào, Tích Đan cũng cáo lui đi làm việc của mình.
Phượng Lan Dạ tẩy trừ dịch dung trên mặt, rất nhanh khôi phục hình dạng thanh linh động lòng người vốn có lúc đầu.
"Chủ tử, bây giờ đi ngủ sớm một chút đi, đêm đã khuya"
Diệp Linh hầu hạ nàng lên giường nghỉ ngơi, Phượng Lan Dạ đánh ngáp một cái, quả thực rất mệt, gật đầu ngủ.
Mùa đông lạnh lẽo trôi qua, mùa xuân ấm áp đã tới.
Khắp nơi trong Tề vương phủ, cành liễu nảy mầm mới, hương thơm toả ra ý xuân.
Phượng Lan Dạ tại Tề vương phủ rốt cục đã có được địa vị, hơn nữa rất nhanh liền quen nếp sống như vậy, so sánh với bất luận một chỗ nào, Tề vương phủ đúng là một nơi sống như thiên đường, vừa không có tiểu thiếp đến chọc nàng, mà Nam Cung Diệp cũng không tìm nàng gây phiền phức, trái lại hắn rất sủng nàng.
Điểm này nàng vẫn cảm thấy được, tuy rằng đó là bởi vì hắn cần một nữ nhân che đậy việc hắn đồng tính, thế nhưng từ đáy lòng Phượng Lan Dạ đã chậm rãi tiếp nhận Nam Cung Diệp như là người nhà của nàng, cùng hắn ở chung đã tự nhiên hài hòa nhiều lắm. Trong lòng của nàng, Nam Cung Diệp cũng chiếm một vị trí nho nhỏ, tuy rằng không lớn, nhưng đã không còn giống như trước đây, chỉ cần là người hoặc sự việc nàng nhận định, nàng sẽ không phản bội, hơn nữa lúc đầu nàng vốn muốn giúp Sở vương Nam Cung Liệt, cũng bởi vì thiếu hắn một cái ân tình, không nghĩ tới kết quả lại phát hiện, Sở vương lúc đầu không có cứu nàng, mà chỉ lợi dụng cơ hội này, cho nên hắn có lý do cho rằng nàng sẽ giúp hắn, bất quá nên nếu đã đóng kịch thì đóng cho trót.
Cho nên Phượng Lan Dạ bí mật phái Hoa Ngạc đưa thư tínđến Sở vương phủ, kỳ thực nàng trong lòng biết rõ ràng, loại sự tình này lừa không được Nam Cung Diệp, nhưng người nam nhân kia hẳn sẽ hiểu.
Sở vương Nam Cung Liệt nhận được thư tín, đúng là Tề vương phủ bí mật gì cũng không có, Nam Cung Diệp chỉ là một người có tính cách lạnh lùng, biểu hiện ra ngoài nhã nhặn, nhưng bên trong tính tình rất ác liệt
Nam Cung Liệt đọc xong tín thư, cũng không thập phần tin tưởng, hắn là người luôn luôn đa nghi, nhưng nếu Phượng Lan Dạ nói như thế, thứ nhất vì thời gian không nhiều lắm, nàng không phát hiện điều lạ, thứ hai rất có thể là Tề vương lòng rất sâu, mà trọng yếu nhất là mặc kệ thế nào, hiện tại trước tiên lôi kéo Tề vương mới là quan trọng, cho nên hắn cho Kê Kiện bí mật liên lạc với Hoa Ngạc, bảo Phượng Lan Dạ tận lực một bên đem Tề vương lôi kéo về phe hắn.
Phượng Lan Dạ nghe xong Hoa Ngạc bẩm báo, thiếu chút nữa cười chết, nam nhân này thật sự quá không biết xấu hổ, không chỉ lợi dụng nàng, còn lợi dụng triệt để như vậy, đem Tề vương kéo về phe hắn, để hắn làm hoàng đế sao? Loại tiểu nhân âm hiểm như vậy nếu như làm hoàng đế, chỉ sợ người đầu tiên chết chính là các nàng.
Phượng Lan Dạ cái gì cũng không nói, việc này không vội, nàng phải từ từ suy nghĩ, nóng ruột vô ích.
Sở vương lợi dụng nàng, nàng sao không lợi dụng lại Sở vương, tương kế tựu kế? Đến lúc đó cục diện như thế nào ai cũng không thể nói trước được.
Chủ ý đã quyết định, nàng không hề suy nghĩ chuyện của Sở vương nữa, nhưng thật ra lại bắt đầu suy nghĩ chuyện mẫu phi của Nam Cung Diệp, Ngọc phi đến tột cùng là vì nguyên nhân gì mà phải tự sát, trong cung rốt cục có ẩn giấu cái gì, lẽ nào trong cung không ai biết chuyện xảy ra năm đó sao? Mai phi, nhưng muốn từ miệng nữ nhân kia biết được chuyện gì, chỉ sợ là rất khó.
Chuyện Phượng Lan Dạ bí mật truyền tin cho Sở vương, rất nhanh liền tới tai Nam Cung Diệp.
Nguyệt Cẩn cùng Nguyệt Hộc hai người không khỏi lo lắng.
"Vương gia, sau này ngươi phải cẩn thận một chút, không nghĩ tới tiểu Vương phi thực sự là người của Sở vương"
"Nàng không phải là người của ai, muốn nói thì cũng là người của Tề vương phủ, cũng là chủ tử của các ngươi, từ nay về sau không cho phép nghi vấn về chuyện này nữa"
Nam Cung Diệp sắc mặt âm trầm, trên ngũ quan tuấn dật phủ cơn giận đầy sấm sét , Nguyệt Cẩn cùng Nguyệt Hộc kinh hãi, vội vàng cúi đầu vâng, Nam Cung Diệp sắc mặt hòa hoãn lại chút ít, hắn cũng có chuyện giấu Phượng Lan Dạ, trái ngược lại Lan Dạ làm chuyện gì cũng không có giấu diếm hắn, tuy rằng nàng không có nói cho hắn, nhưng biết rõThiên Bột Thần theo nàng, nàng vẫn thản nhiên gửi tin đến Sở vương phủ, điều đó có thể thấy được tin này cũng chỉ là tin bình thường, hơn nữa Sở vương lúc đầu lấy lí do cứu nàng, hiện tại Lan Dạ đã biết mục đích của hắn, tức sẽ không trợ giúp hắn ta.
Ngày xuân sau giờ ngọ, ánh dương dào dạt ấm áp, Phượng Lan Dạ chọn một gốc cây nhỏ, nằm trên thềm đá phơi nắng, dưới hành lang các tiểu nha đầu đang chơi trốn tìm, tiếng cười khắp nơi.
Cách đó không xa, cành liễu nhẹ lay động trong gió xuân, bông liễu bay lả tả giống như mưa tuyết, bông hoa phiêu tán bay đến chỗ nàng.
Thời gian một tháng thật nhanh a, chớp mắt đã là mùa xuân, Phượng Lan Dạ cảm khái, trên mặt che một phương cẩm khăn.
Bỗng nhiên có tiếng bước chân nhẹ nhàng đi tới, mấy tiểu cô nương đang chơi trốn tìm lúc này dừng động tác lại, nín thở đợi, Phượng Lan Dạ kỳ quái lấy xuống khăn gấm trên mặt, liền nhìn thấy ở hành lang có người đã đi tới, một công tử tuấn tú hào hoa phú quý, Tích quản gia vẻ mặt cười cười bước ở phía sau, thẳng hướng bọn họ đi tới, các tiểu nha đầu hồi phục lại tinh thần, vội vàng cung kính quỳ xuống"Tham kiến Thập hoàng tử"
Nguyên lai người này chính là nhi tử nhỏ tuổi nhất của Hạo Vân đế, Thập hoàng tử Nam Cung Kiệt, Thập hoàng tử Nam Cung Kiệt cùng Cửu hoàng tử Nam Cung Sâm, tuổi tác không có cách biệt, chỉ là khí chất hai người rõ ràng khác nhau, Thập hoàng tử có chút quạnh quẽ, thân mẫu hắn chính là một vị cung phi nho nhỏ, bởi vì sinh khó mà chết, sau đó hắn được một vị phi tần có địa vị cực thấp nuôi nấng, nhưng duy nhất chỉ đối với Thất hoàng tử thân cận, lúc Tề vương đại hôn, trùng với lúc hắn sinh bệnh, nên không thể xuất cung, nay thân thể đã khá hơn, nên đến Tề vương phủ, nhưng biết được Tề vương không có ở trong phủ, cho nên đến gặp vị Thất hoàng tẩu nổi tiếng này.
Phượng Lan Dạ nhăn mi, nhưng thân hình cũng không động, đợi mấy người kia đến gần, mới chậm rãi ngồi dậy, nheo con mắt nhìn Thập hoàng tử.
Thập hoàng tử toàn thân khí phái, cùng Nam Cung Diệp có ba phần tương tự, chẳng qua là hắn có vẻ yếu ớt, giống như một thân trúc, rất dễ bị gió thổi ngã, hơn nữa sắc mặt còn tái nhợt.
"Bái kiến Thất hoàng tẩu"
Nam Cung Kiệt quan sát Phượng Lan Dạ vài lần, đối với sự tích của nàng nghe cũng không ít, lúc này gặp, quả nhiên là người không đơn giản, chỉ một ánh mắt đã lợi hại như vậy, cùng Thất hoàng huynh quả thật rất xứng.
Phượng Lan Dạ phất phất tay, hoàng tử Thiên Vận hoàng triều, hiện nay chỉ có vị Thập hoàng tử này là chưa thấy qua, còn có Thụy vương ở Bắc Cảnh, bất quá Bắc Cảnh xa như vậy, chỉ sợ nàng cùng Thụy vương cả đời sẽ không thấy được mặt.
Nhưng mà Thập hoàng tử này, sao Tích quản gia lại đem hắn vào Liên viện, Phượng Lan Dạ có một chút không hờn giận, nhíu mày nhìn Tích quản gia "Vương gia không ở trong phủ, chiêu đãi tốt Thập hoàng tử, phái người đi tìm Vương gia, sao lại đem Thập hoàng tử mang đến đây"
Quả nhiên là nửa phần mặt mũi cũng không cho, nhưng mà Nam Cung Kiệt lại không để bụng, nếu như tiểu tẩu tử này có vẻ gượng ép tiếp đãi, hắn ngược còn có chút phiền chán, mà tính cách ngay thẳng lại rất tốt.
Nam Cung Kiệt nghĩ vậy , liền ôm quyền "Thất hoàng tẩu chớ nên trách Tích quản gia, là lỗi của hoàng đệ, không nên đường đột như vậy, chỉ là muốn gặp mặt Thất hoàng tẩu thôi"
Phượng Lan Dạ híp lại con ngươi, nhìn chăm chú vị thập hoàng tử này, nghe nói hắn cùng Nam Cung Diệp tình cảm rất tốt, đã như vậy, nàng xem như giữ thể diện cho Nam Cung Diệp, cũng không làm khó hắn.
"Thập hoàng đệ có lòng, Tích Đan mang thập hoàng đệ đi Tuyển viện, tin tưởng Vương gia rất nhanh sẽ trở về"
"Vâng, tiểu Vương phi"
Tích Đan lòng nhẹ xuống, vội vàng làm động tác cung kính "Thập hoàng tử mời sang Tuyển viện"
"Vậy hoàng đệ xin cáo lui"
Nam Cung Kiệt là một người tin nho giáo, cho nên thái độ làm người nho nhã lễ độ, khiêm tốn tao nhã, tuy rằng có chút đường đột, bất quá cũng không quá đáng, tại Thiên Vận hoàng triều, dân phong vốn thông thoáng, bái kiến tẩu tử cũng là chuyện thường, chỉ là Phượng Lan Dạ lười bắt chuyện, cho nên mới bảo Tích quản gia dẫn hắn đi Tuyển viện.
Tích quản gia dẫn người rời khỏi Liên viện, sau giờ ngọ ánh nắng dịu xuống, Phượng Lan Dạ lại lần nữa khoan thai nằm trên ghế phơi nắng.
Đi tới trước cửa viện Thập hoàng tử quay đầu lại liếc mắt nhìn, ánh mắt có chút nghiền ngẫm, xem ra Thất hoàng tẩu này quả nhiên giống như lời đồn là một nữ trung hào kiệt a, chính hắn là hoàng tử cũng không đặt trong mắt nàng.
Nghĩ vậy liền xoay người, cùng Tích quản gia đi đến Tuyển viện.
Nam Cung Diệp sau khi hồi phủ, biết Nam Cung Kiệt đến gặp Phượng Lan Dạ, sắc mặt không kiên nhẫn, lãnh trầm quở mắng tiểu hoàng đệ.
"Ngươi nói ngươi thế nào lỗ mãng chạy đến Liên viện"
"Thất hoàng huynh khó chịu sao?"
Nam Cung Kiệt tinh quái cười rộ lên, thỉnh thoảng ho khan một tiếng, sắc mặt càng thêm tái nhợt, Nam Cung Diệp lập tức trừng liếc mắt hắn "Ta là lo lắng ngươi bị nha đầu kia đánh, cũng không phải phải trùng hợp sao? Lại làm càn xuất cung"
"Ta chỉ muốn nhìn Thất hoàng tẩu một chút, vẫn nghe bọn hắn nghị luận về nàng, cho nên mới không dằn lòng được tò mò"
Hắn ở trong cung, thường xuyên nghe được người người nhắc đến vị hoàng tẩu này, cho nên hiếu kỳ, hơn nữa Thất hoàng huynh là người hắn quan tâm nhất, nữ nhân huynh ấy cưới dĩ nhiên cũng muốn biết, bất quá lúc gặp qua, hắn đã rất yên tâm.
"Ngươi a, nha đầu kia không có làm khó dễ ngươi chứ"
Nam Cung Diệp trừng hắn liếc mắt, ý bảo hắn ngồi xuống.
"Không có, Thất hoàng tẩu tuy rằng không nói tình cảm, nhưng còn không đến mức không nói lý"
Nam Cung Kiệt vừa nở nụ cười, giây lát, đôi mắt sâu thẳm nhìn Nam Cung Diệp, bởi vì hắn vô cùng gầy, nên con mắt khá to hơn nữa thâm bất khả trắc bình tĩnh nhìn Nam Cung Diệp.
"Thất hoàng huynh lúc này cùng với trước đây không giống nhau"
Trước đây Thất hoàng huynh tuy rằng đối với hắn cùng hiện tại quan tâm như nhau, nhưng sự lãnh đạm vẫn toả ra từ trong xương của thất hoàng huynh, hiện tại tuy rằng bên ngoài cũng không khác, thế nhưng thực chất bên trong đã ấm áp hơn, điều này chỉ có người thân cận mới phát hiện, người khác chỉ sợ nhìn không ra.
Nam Cung Diệp không nói gì, hắn không phủ nhận việc này, nha đầu kia xác thực là nơi mềm mại nhất trong lòng hắn, thời điểm hắn thống khổ nhất nàng đã cho hắn ấm áp.
"Ngươi lần này xuất cung, phụ hoàng biết không?"
Nam Cung Diệp thay đổi trọng tâm câu chuyện, Thập hoàng đệ thân thể vẫn luôn không tốt, phụ hoàng đã phân phó thái y hảo hảo chiếu cố thân thể hắn, không cho phép hắn tùy ý xuất cung, lần trước bởi vì xuất cung mà bị phạt.
"Yên tâm đi, lần này ta đã bẩm phụ hoàng, nói muốn đến gặp Thất hoàng huynh, phụ hoàng đã chấp thuận"
Nam Cung Diệp không nói cái gì nữa, vẫy Nguyệt Cẩn trong thư phòng lui ra.
Nam Cung Kiệt nhỏ giọng nói thầm "Thất hoàng huynh, qua một thời gian nữa, là đại thọ phụ hoàng năm mươi tuổi, ngươi chuẩn bị lễ vật gì? Nghe nói nhị hoàng huynh phái người đi khắp nơi trắng trợn sưu tầm, tìm kiếm thiên hạ kỳ trân, vì phụ hoàng chúc thọ"
Nam Cung Diệp đôi mắt tối sầm lại, không nói được một lời, nhàn nhạt lắc đầu "Đến lúc đó hãy nói"
"Ngươi luôn luôn như vậy" Nam Cung Kiệt thở dài, nhưng cũng đã đứng lên "Ta cần phải trở về, bất quá lần này đừng quên chuẩn bị lễ vật cho phụ hoàng, chỉ cần ngươi chuẩn bị, phụ hoàng nhất định sẽ vui vẻ, mặc kệ là cái gì"
"Ngươi nên dưỡng thân thể của ngươi đi"
Nam Cung Diệp khẩu khí có chút lãnh, phất phất tay, Nam Cung Kiệt lui xuống, trước cửa Nguyệt Cẩn đang đứng thẳng nhanh chóng mở cửa cho Thập hoàng tử, sau đó tiễn Thập hoàng tử ra phủ.
Trong thư phòng, lạnh lẽo băng hàn, Nam Cung Diệp đuôi lông mày chậm rãi ngưng tầng sương mỏng, hắn sở dĩ lăng hàn như vậy, bởi vì sinh thần của phụ hoàng cách ngày kỵ của mẫu phi rất gần, mỗi lần đến sinh thần hắn liền nhớ tớichuyện tình mẫu phi tự sát, cho nên hắn chưa bao giờ chuẩn bị lễ vật cho phụ hoàng.
Thập hoàng tử trước khi rời khỏi vương phủ, dường như nhớ tới cái gì, khóe môi mím cười, từ trong lòng lấy ra một tờ giấy đưa tới trong tay Tích quản gia "Đưa cái này cho Thất hoàng tẩu đi"
"Vâng, Thập hoàng tử"
Tích quản gia lên tiếng trả lời, đợi đến khi xe ngựa của Thập hoàng tử rời đi, mới vội vàng đem tờ giấy đưa đến Liên viện.
Nguyên lai lúc hắn xuất cung, đã đoán ra Thất hoàng huynh chưa hẳn để ý tới hắn, cho nên viết một tờ giấy, đem chuyện đại thọ năm mươi của phụ hoàng nói cho Thất hoàng tẩu biết, tin tưởng Thất hoàng tẩu tự có chủ trương.
Phượng Lan Dạ đem tờ giấy nhìn thoáng qua, cũng không nói cái gì, phân phó Tích Đan lui xuống.
Đại thọ năm mươi tuổi của Hạo Vân đế, không nghĩ tới hoàng đế kia đã năm mươi tuổi, bề ngoài thật nhìn không ra, Thập hoàng tử không nói, nàng còn tưởng rằng hắn chỉ hơn bốn mươi là cùng.
Hoàng đế thọ tiên, phi tần trong cung nhất định sẽ vì hoàng thượng mừng thọ, các triều thần cùng các vương phủ khẳng định sẽ tặng lễ vật, cho nên Tề vương phủ cũng không ngoại lệ, tất nhiên là phải chuẩn bị hạ lễ, chỉ bất quá hoàng thượng cái gì mà không có, tặng vật gì đây, nàng chậm rãi suy nghĩ, dù sao cách đại thọ cũng còn một tháng.
" Làm cái gì?"
" Hoá trang, ngươi cho là mang bộ dáng họa quốc hại dân này tiến vào thanh lâu, không có ảnh hưởng sao? Chỉ sợ trong chốc lát sẽ có người biết Tề vương đại giá quang lâm"
Lời này của nàng thật ra nói rất đúng, Tuyết Nhạn lâu quả thật là sản nghiệp của nhị hoàng huynh Tấn vương, bên trong hiển nhiên có rất nhiều cơ sở ngầm, chỉ cần hắn vừa xuất hiện, chỉ sợ liền có người bẩm báo cho nhị hoàng huynh, cho nên thay đổi một chút cũng không có gì sai, chỉ là tiểu nha đầu này sẽ đem hắn biến đổi thành bộ dáng gì đây?
Nam Cung Dệp nghĩ, khẽ nhắm đôi mắt, hưởng thụ đầu ngón tay trơn mềm của nàng, tinh tế đảo qua hai gò má hắn, mùi hương tươi mát trên người nàng, thỉnh thoảng tiến vào mũi hắn, hắn hoàn toàn chìm đắm trong bầu không khí này.
Phượng Lan Dạ rất nhanh liền giúp hắn sửa sang lại khuôn mặt, trước cẩn thận quan sát một chút, sau đó phác phốc một tiếng nở nụ cười, Nam Cung Diệp nhịn không được nhìn loan kính trên bàn trang điểm.
Chỉ chốc lát liền cứng người lại, đây là cái dung mạo quái quỷ gì, một đôi lông mày hếch lên trời, vừa ngắn vừa thô, như hai cái sừng hướng lên, nhìn giống như hung ác, lại nhìn làn da hoàn mỹ lúc này tựa như sinh bệnh vàng vàng một mảnh, ba nghìn tóc đen đánh rối tung, quấn méo lệch trên đầu, mội vài lọn tóc thả xuống che phủ một bên gương mặt, làm cho khuôn mặt đặc biệt xấu khiến người ta sợ hãi, khiến người ta lui ba bước trước hình dạng này.
" Chết tiệt?"
Nam Cung Diệp nhịn không được run rẩy, hắn luôn luôn thích sạch sẽ, thấy mình như vậy cũng sởn gai ốc , vẻ mặt lăng hàn, đầu ngẩng lên nhìn chằm chằm Phượng Lan Dạ "Sao lại đem bản vương hóa thành xấu như vậy"
Phượng Lan Dạ phủi phủi tay, rất hài lòng với kiệt tác của mình, thấy Nam Cung Diệp vẻ mặt hung thần ác sát, không nín được bĩu môi.
"Nếu như nguyện ý từ bỏ, không muốn đi lập tức quay về Tuyển viện đi"
Nam Cung Diệp con ngươi bừng bừng lửa giận, hắn có phải đã rất sủng nha đầu này hay không, làm sao cảm thấy nàng có chút vô pháp vô thiên, không khỏi phát cáu nghiến răng "Phượng Lan Dạ? "
"Ân, muốn phát hỏa " Phượng Lan Dạ nhíu mày, đuôi mắt thật sâu xem thường "Ngươi trên người có bệnh Vương gia, không phải là hóa trang xấu chút thôi sao? Tức tối thành như vậy, quyết định nhanh đi, đừng ảnh hưởng đến ta"
Nam Cung Diệp giận run một chút, sau cùng nói chung không phát tác, bất quá cũng không quên hung hăng mở miệng
"Ngươi cũng hóa trang xấu cho ta, chúng ta đều giống nhau"
"Được"
Lúc này đây Phượng Lan Dạ thật ra rất sảng khoái, nàng ban đầu đã dự định hóa trang, hơn nữa nàng cũng không cho là người xấu có cái gì không tốt, khoát tay ý bảo Nam Cung Diệp đứng dậy, liền ngồi vào phía trước loan kính, cầm lấy đồ trang điểm trên bàn, cao, bút, phấn, son, cái gì cần có đều có, chỉ thấy một cặp tay nhỏ bé kia tự nhiên nhẹ nhàng chậm rãi vẽ, một lát sau, trong loan kính lần nữa xuất hiện một tiểu nhân nhi xấu xí, diện mạo kia không thể so Nam Cung Diệp khác nhau là bao, vừa nhìn liền biết đó là một công tử nhà giàu mới nổi đầy tục khí.
Nam Cung Diệp ban đầu vẻ mặt rất lạnh, vẫn tức giận ở phía sau nhìn nàng, thẳng đến nàng hoá trang hoàn toàn xong, cuối cùng nhịn không được nở nụ cười.
"Thật đúng là một đôi sửu nhân (người xấu xí)a"
Phượng Lan Dạ đứng dậy, tức giận trừng hắn liếc mắt "Bây giờ Vương gia hài lòng chưa, còn không mau trở về thay quần áo, tìm kiện y phục bình thường mặc"
Lần này Nam Cung Diệp không nói cái gì, xoay người đi ra, chỉ nghe ngoài cửa có người thất sắc kêu lên "Ngươi là ai?"
Tiếc là không ai để ý tới, rất nhanh liền nghe được có người nói thầm "Này sẽ không là Vương gia sao, làm sao xấu như thế?"
"Trời ạ, sẽ không là Vương phi chỉnh chứ"
Âm thanh thầm thì thỉnh thoảng vang lên, Phượng Lan Dạ mím môi cười khẽ, ra cửa kêu lên "Diệp Linh, đi tìm kiện nam trang qua đây"
"A" , Diệp Linh rất nhanh chạy vào, vừa nhìn đến trong phòng thấy một người bộ dáng xấu xí, không khỏi kinh hãi thụt lùi một bước, lại nhìn nàng đôi mắt thâm thúy, tiếu ý trong trẻo nhưng lạnh lùng, lập tức phục hồi lại tinh thần, không khỏi ấp úng nói.
"Vương phi, ngươi làm cái gì vậy? "
Trước đem Vương gia hóa xấu, hiện tại chính mình lại trang điểm xấu như vậy, không biết nàng muốn làm cái gì, muốn nam trang làm gì?
"Còn không mau đi tìm, tìm y phục hơi sang trọng chút, bản Vương phi muốn mặc"
"Dạ, Vương phi"
Diệp Linh không dám hỏi lại, nhấc chân liền chạy vội đi ra ngoài, rất nhanh tìm được một bộ nam trang qua đây, là y phục của một quản sự bên trong vương phủ, nhỏ và mềm đều phù hợp vóc người Vương phi, hơn nữa y phục mới này rất tốt còn không có mặc qua, sẽ không dơ đến Vương phi.
"Vương phi, đây y phục, người định làm gì?"
Diệp Linh run lên, phục sức nam tử kia, Phượng Lan Dạ hai mắt chăm chú nhìn, hoàn hảo, tuy là vải vóc thông thường, bất quá được thợ khéo may nên cũng quý, mặc dù không phải y phục đại phú đại quý nhân, so với công tử gia đình bình thường ăn mặc không kém là bao nhiêu.
"Ừ" Phượng Lan Dạ gật đầu, loé ra một chủ ý, không quên dặn dò Diệp Linh "Một lát cầm mấy lượng bạc cho hắn, để hắn mua một bộ y phục mới"
"Dạ, Vương phi"
Diệp Linh bắt tay vào hầu hạ Phượng Lan Dạ thay y phục, đánh tan tóc, buộc kiểu tóc nam tử, rất nhanh một tiểu công tử bất nhã xuất hiện, Diệp Linh nhìn hình dạng của tiểu Vương phi, da đầu không khỏi tê dại.
"Vương phi làm cái gì vậy?"
"Các ngươi đợi ở trong viện đi, ta đi ra ngoài có việc"
Phượng Lan Dạ xoay thân người, hài lòng phân phó, Diệp Linh vẻ mặt khó xử, bất quá vừa nghĩ đến diện mạo Vương gia ban nãy, không khỏi nhíu mi "Vương phi sẽ không cùng Vương gia đi ra ngoài chứ"
"Ừ"
Lúc này Diệp Linh không dám nói cái gì nữa, nhanh chóng dẫn Phượng Lan Dạ đi ra ngoài, trước cửa bên dưới hành lang đều có tiểu nha đầu đang nói chuyện, vừa nhìn đến có một nam tử từ trong phòng ngủ Vương phi đi ra, thân thể vội vàng không kịp phản ứng, đến khi đi qua mới nhớ tới, đấy không phải tiểu vương phi sao? Thế nào lại hóa xấu như vậy a, còn mặc nam trang, bất quá ai dám nhiều lời nói a.
Trước cửa Tề vương phủ, dừng một chiếc xe ngựa tốt, không phải xe ngựa chuyên dụng của vương phủ.
Phượng Lan Dạ ưu nhã bước đi thong thả lên, bên trong xe ngựa lập tức có người xốc màn xe, một bàn tay trắng vươn ra, Phượng Lan Dạ lông mày u ám xuống, nhớ tới tay này cùng khuôn mặt cũng không giống a, sau khi lên xe ngựa lập tức dặn dò Nam Cung Diệp.
"Vương gia, hết sức chú ý tay một chút, đừng làm cho người ta nhìn ra"
"Ừ"
Nam Cung Diệp khí sắc có chút lãnh, rõ ràng không quá bằng lòng, nếu không phải lo lắng tiểu nha đầu này, hắn thật đúng là không muốn đi, bất quá Phượng Lan Dạ cũng không nhận tình của hắn, còn không quên dặn dò hắn "Đừng quên, ta là công tử, ngươi là người hầu của ta, cho nên tới đó ít nói một chút"
"Cái gì?"
Nam Cung Diệp thanh âm lăng hàn vang ra ngoài, mã xa phu bên ngoài run run một chút, ở chỗ tối Nguyệt Cẩn và Nguyệt Hộc vừa nghĩ đến chủ tử thần sắc khó chịu, liền nghẹn cười, không nghĩ tới Vương gia luôn luôn chán ghét đồ đạc xấu xí cũng chịu mắc, thật đúng là đáng sợ a.
"Phượng Lan Dạ, ngươi có phải quá phận hay không "
Phượng Lan Dạ đối diện với khuôn mặt lạnh lùng đầy vẻ giận dữ, trong mắt thâm thúy bao phủ hàn khí, lạnh lùng căm tức nhìn nàng, mặc dù không có dung mạo tuyệt sắc, hắn một thân thị huyết u hàn, vẻ bá đạo tràn ngập quanh thân, nên kẻ khác không dám khinh thường, bất quá mặc dù nam nhân này lạnh lùng như vậy, nàng lại không sợ hắn, không chỉ không sợ, còn tin tưởng hắn sẽ không thương tổn nàng.
"Sẽ không a, bằng không ngươi trở về đi, dù sao ta cũng có Thiên Bột Thần bảo vệ ta"
Phượng Lan Dạ vẻ mặt không sao cả mở miệng, nằm nghiêng nghỉ ngơi trên nhuyễn tháp, Nam Cung Diệp vẫn không nhúc nhích trừng mắt nhìn nàng, bên trong xe ngựa hàn khí lưu chuyển, bất quá đối với tiểu nha đầu nằm trên nhuyễn tháp tựa như không có tác dụng nào.
Giây lát mỗ nam thở dài bàn tay to duỗi tới, trực tiếp kéo cơ thể Phượng Lan Dạ treo giữa không trung, nghiêm túc tuyên bố.
"Ngươi tiểu hỗn đản, nhớ kỹ, chỉ có một lần"
Phượng Lan Dạ bất mãn hai mắt trợn trắng, là hắn nói một lần a, nàng cũng không đáp ứng hắn hứa hẹn bất luận cái gì, biếng nhác duỗi cánh tay một chút, không hờn giận mở miệng "Để ta xuống"
Ba một tiếng ngã xuống, nhưng ngã vào vòng ôm của người nào đó, hướng nhuyễn tháp té xuống "Cùng nhau nghỉ ngơi"
Nam Cung Diệp cảm nhận được thân thể tiểu nhân nhi bên cạnh cứng đờ, lập tức dễ chịu một chút, cười rộ lên, thế nhưng sau một khắc ngực lại ăn một quyền, còn mang theo thanh âm cảnh cáo lãnh trầm.
"Nam Cung Diệp, nhớ kỹ, ta thích sạch sẽ"
"Ta cũng vậy"
Đáng tiếc Phượng Lan Dạ trực tiếp xem thường, tựa ở một sườn khác nhắm mắt dưỡng thần, kỳ thực đáy lòng kinh ngạc không nhỏ, vừa rồi nàng ở trong lòng hắn, cảm thụ được tim đập nhanh một hồi, làm sao được, hắn rõ ràng là đồng tính a, nàng lại đối với một người đồng tính tim đập nhanh, chuyện này không tốt, cho nên nàng phải nhanh cắt đứt cảm giác nho nhỏ mới nảy sinh này.
Bên trong xe ngựa cuối cùng cũng an tĩnh, xe ngựa một đường hướng Tuyết Nhạn lâu đi.
Ban đêm, ánh trăng sáng lạnh lẽo sáng rực.
Trong Tuyết Nhạn lâu, mùi son tỏa ra trong gió, người đến người đi tấp nập, giờ phút này Tuyết Nhạn lâu ngày xưa không thể so sánh nổi, từ khi lâu xuất ra một Lam Cơ cô nương, Tuyết Nhạn lâu làm ăn phất lên, có thể nói một ngày một đấu vàng, nhiều nhà giàu có, thương nhân to lớn đưa bạc tới nơi này, hơn nữa Lam Cơ cô nương này không chỉ thân phận cao, tính tình cũng rất lớn, không những phải có tiền, mà còn phải hợp tâm ý nàng mới gặp mặt một lần, đánh một khúc, xướng một đạo ca, ngân lượng giá càng trên trời, đây là tượng thân phận địa vị của mọi người tại An giáng thành, trong các đại gia ngầm thầm so sánh, ai có thể mời được Lam Cơ cô nương này.
Trong Tửu lâu trà tứ, chủ đề bàn tán cũng là chuyện này.
Phượng Lan Dạ cùng Nam Cung Diệp xuống xe ngựa, liền thấy trước cửa thanh lâu, mấy hoa y nữ tử thỉnh thoảng nghênh đón chào mời khách, quạt Bát Bảo thỉnh thoảng che mặt cười duyên, quy nô xếp thành hàng, song chưởng vòng quanh ngực, một đôi mắt giảo hoạt lưu chuyển khôn khéo ngắm người ra vào Tuyết Nhạn lâu, tú bà cười tươi như hoa lung lay, rất trêu người.
Phượng Lan Dạ và Nam Cung Diệp vừa xuất hiện, tú bà gương mặt liền sáng lên dẫn theo vài cô nương qua đón.
"Hai vị gia mặt rất lạ, là tới từ nơi khác sao?"
Phượng Lan Dạ cau mài, sắc mặt đầy vẻ của kẻ nhà giàu mới nổi "Cái gì từ nơi khác tới, gia chính là người nơi đây, cả ngày nghe người ta nói Lam Cơ cô nương cỡ nào mỹ, cỡ nào xinh đẹp, hôm nay ta dự định ra một giá để vị Lam Cơ này làm thiếp thông phòng của gia"
Phượng Lan Dạ tiếng nói vừa dứt, phía sau Nam Cung Diệp khuôn mặt đen lại, sao hắn không biết tiểu Vương phi của mình diễn kịch rất thật như vậy, còn muốn tìm nha đầu thông phòng cho hắn, ngẫm lại liền ác hàn, dùng sức trừng Phượng Lan Dạ liếc mắt, nhắc nhở nàng chớ chọc hỏa hắn.
Không chỉ Nam Cung Diệp tức giận, lão tú bà của Tuyết Nhạn lâu cũng tức giận, không biết thân phận địa vị của tiểu tử nhà giàu mới nổi này là ai, còn nhỏ người bé, hắn có trưởng thành chưa? Còn muốn Lam Cơ cô nương làm nha đầu thông phòng cho hắn, phải biết rằng Lam Cơ cô nương là người thân tự do, chỉ bất quá treo biển hành nghề tại Tuyết Nhạn lâu mà thôi, nàng không chỉ người đẹp, hơn nữa tính tình rất cao ngạo, làm sao dễ dàng làm nha đầu thông phòng đâu, chuyện này nàng không làm chủ được , bất quá tú bà nhãn tình sáng lên, nhìn mặt hai người kia tựa như chưa thấy qua mặt Lam Cơ lần nào, mình không gạt bạc không được, không bằng hôm nay để cho bọn hắn lấy ra chút ngân lượng vậy, tú bà chủ ý đã quyết, lập tức hướng người phía sau lệnh.
"Các cô nương, mau đưa hai vị công tử vào trong, chiếu cố tốt các công tử, đợi ma ma đi mời Lam cô nương"
Tú bà vừa nói vừa không quên chớp mắt, mấy cô nương phía sau lập tức tiến lên, đỡ lấy Phượng Lan Dạ, hai nữ nhân khác thì lôi kéo Nam Cung Diệp, Nam Cung Diệp sắc mặt trầm xuống, phất tay hai nữ nhân kia, người toàn vị son phấn, thật là làm người ta không chịu nổi.
Nhưng lại nhìn tiểu nha đầu phía trước, trái ôm phải ấp, nhưng vẫn đắc ý vui mừng, thẳng hướng Tuyết Nhạn lâu đi vào.
Nam Cung Diệp song đồng bừng bừng bốc hỏa, hận không thể tiến lên đánh vài cái vào mông tiểu nha đầu kia, nhưng mà thân phận lúc này, hắn còn nhớ rõ, cho nên mạnh mẽ đè lửa giận xuống, lắc mình bắt kịp thân ảnh phía trước, hai cô nương muốn đỡ Nam Cung Diệp vẻ mặt tức giận, hướng tú bà phía sau kêu lên "Ma ma, ngươi xem người này?"
"Không cần để ý tới hắn, hôm nay chịu cũng làm thịt không chịu cũng bị làm thịt"
Các cô nương Tuyết Nhạn lâu còn nhiều người tuổi trẻ xinh đẹp, cho nên bình thường sẽ tìm một vài cô nương xinh đẹp đi bồi những người chưa thấy qua Lam Cơ này, sau đó tiện tay vơ vét thịt béo, Lam Cơ cô nương thật sự cần phải chiêu đã những người quyền cao chức trọng, làm sao mà dùng để chiêu đãi những kẻ bình thường này.
Tú bà cười phất tay "Quản bọn họ chi, hai người này ngay cả chút tiếng tăm cũng không có, còn muốn gặp Lam cô nương, nằm mơ đi, các ngươi đi xem một chút, ta đi tìm người thế thân cho Lam cô nương"
"Dạ, mụ mụ"
Mọi người đi vào Tuyết Nhạn lâu.
Tuyết Nhạn lâu tuy rằng chỉ là một thanh lâu sở quán, nhưng mà bên trong lại chẳng khác động thiên, trước mặt là một bình phong nham thạch thật lớn cao ba trượng rộng ba trượng, mặt trên điêu khắc ba chữ lớn rồng bay phượng múa: Tuyết Nhạn lâu, uốn mình theo đường cong của bình phong, chỉ thấy trước mặt có ba gian chính sảnh, bốn phía là mấy sương phòng nhỏ, hành lang chạm khắc các bức tranh, thỉnh thoảng có người ở hành lang đi qua, y phục hồng sam lục, rất náo nhiệt, thỉnh thoảng thấy có nam tử ôm lấy một gã nữ tử diễm lệ, động tác giở trò, nữ tử mềm yếu như bông đỗ lên trên người nam tử, một đường cười nói vào sương phòng, thỉnh thoảng có một chút âm thanh mị hoặc truyền đến.
Qua khỏi nhà giữa, chỉ thấy phía trước nhiều hoa cỏ, từng khóm từng khóm toả mùi thơm ngáy, còn có cầu có đình, lúc này trong đình Bát Bảo, thỉnh thoảng có người đi qua, dựa vào lẫn nhau, tựa như tình thâm quyến lữ, nhỏ giọng nói lời tâm tình, sau đó giữa viện lại có một ao cá, trong ao có rất nhiều loại cá chép nô đùa, có người thả thức ăn xuống dưới, nó vui sướng phe phẩy cái đuôi, hai sân nhỏ bên hông đều an bài phòng như nhau, trên hành lang cũng có rất nhiều người, sau cùng chính là mấy gian ở tầng hai tiểu lâu, người ở ít ỏi, vắng vẻ không tiếng động.
Phượng Lan Dạ ôm vai các cô nương một bên trêu ghẹo, một bên thỉnh thoảng đánh giá, trong lòng đã có chút sáng tỏ, mặt sau của tiểu lâu chỉ sợ mới là chỗ ở cho người chân chính có thân phận tại Tuyết Nhạn lâu, Lam Cơ, hay cũng chính là Vân Phượng quốc Ngũ công chủ Phượng Lan Hoạ, nàng ta nhất định ở bên trong.
Bất quá mấy cô nương hầu hạ nàng, mắt thấy đã đến vùng cấm, liền kéo thắt lưng Phượng Lan Dạ quay lại phía trước bước tới.
Trong sương phòng tao nhã, trên bàn tròn bày biện nhiều cao lương mỹ vị, Phượng Lan Dạ cùng Nam Cung Diệp một người ngồi một bên.
Chỉ thấy Phượng Lan Dạ trái ôm phải ấp, một bộ dáng của sắc quỷ, Nam Cung Diệp ngồi đối diện nàng nhưng trong lòng vẫn không loạn, hình dạng vẻ mặt lạnh lùng, bên trong phòng có một số cô nương sợ hắn, cho nên cũng không tới gần bên người hắn, chỉ ở bên người Phượng Lan Dạ cười duyên.
"Tiểu công tử, đến ăn cái gì"
"Tiểu công tử, đây là quả nho thiếp lột"
Nam Cung Diệp khuôn mặt càng ngày càng đen, cuối cùng đôi mắt bao phủ sự tàn nhẫn, hận không thể đem những tay kia tất cả đều chém rớt xuống, lúc này hắn đột nhiên đứng lên, Phượng Lan Dạ vừa thấy động tác hắn, rất sợ hắn làm hỏng việc, vội vàng xụ mặt ý bảo hắn ngồi xuống.
"Làm gì, còn không ngồi xuống ăn đi"
Nam Cung Diệp tiếng nói ám trầm, âm ngao dùng khẩu hình tỏ ý "Ngươi lại suồng sã thử xem"
Phượng Lan Dạ mắt trợn trắng, đành phải bất đắc dĩ mở miệng "Các cô nương, trước để ta ăn cái gì đã"
"Tiểu công tử, ta đến cho ngươi"
"Chính ta ăn được rồi"
Những cô nương này đâu dễ bỏ qua một tiểu dê béo như thế, nhưng Nam Cung Diệp nhìn thấy đã sớm không kiên nhẫn, xoay mình vỗ bàn, quát "Không có nghe công tử nhà ta nói sao? Hắn muốn ăn "
Một tiếng xôn xao, mấy đạo thân ảnh vội vàng đứng lên, bên cạnh Phượng Lan Dạ thoáng cái bị thanh lý sạch sẽ.
Phượng Lan Dạ không nhìn Nam Cung Diệp âm trầm tiêu sát, mặt không chút thay đổi quở trách "Ngươi nói, ngươi có phải cần cảm giác thương hương tiếc ngọc một chút có được hay không, coi như là đoạn tụ, cũng không cần phải biểu thị rõ ràng như vậy, hơn nữa bản công tử không phải nói sao? Ta là người bình thường, không phải đoạn tụ"
Phượng Lan Dạ càng nói sắc mặt Nam Cung Diệp càng đen, bên trong phòng nữ nhân nói thì thầm nghị luận, rồi chỉ trỏ, người luôn luôn cao ngạo như Nam Cung Diệp khi nào lại chịu qua cảnh tình này, sắc mặt đã sớm tái rồi, lại bất chấp, ba vỗ bàn một cái căm tức nhìn người đối diện, đứng lên chờ thái độ của nàng.
Lúc này cánh cửa đã được đẩy ra, Phượng Lan Dạ biết nam nhân này không thể chọc nữa, làm nữa thì trở mặt, hắn cũng sẽ không quản đây là cái địa phương gì, nếu như là kinh động Tấn vương có thể sẽ phiền phức, nhanh chóng ngoắc tay ý bảo Nam Cung Diệp ngồi xuống.
"Được rồi, ngồi xuống đi"
Nói xong khẩu hình rồi làm một động tác, ta sẽ không chọc ngươi nữa
Nam Cung Diệp khóe miệng co quắp hai cái, bình tĩnh lại, nhưng ngực cũng còn phập phồng, khí sắc thối thối, chậm rãi ngồi xuống, nhìn ra phía cửa.
Chỉ thấy tú bà phe phẩy quạt Bát Bảo đi đến, theo sau nàng ta quả nhiên là một mỹ nhân như hoa như ngọc.
Nữ nhân này tất nhiên không phải Lam Cơ, kỳ thực đã trải qua một vòng dạo xem, nàng đương nhiên biết Lam Cơ cũng không phải bất luận người nào cũng có thể nhìn thấy, thân phận bọn họ vẫn không đủ để nhìn thấy nàng.
Chẳng qua Phượng Lan Dạ không nghĩ tới là vị mỹ nhân này đúng là người nàng quen biết, trước đây ở tại nô nhai, cùng Phượng Lan Dạ trãi qua vài lần đối địch vong quốc công chúa Trầm Thanh Ế.
Không nghĩ tới đường đường công chúa một quốc gia lại thành thanh lâu kỹ nữ, Nam Cung Trác kia thật đúng là dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, hơn nữa vì sao Trầm Thanh Ế này lại cam tâm tình nguyện ở chỗ này.
Phượng Lan Dạ một phen suy nghĩ, khóe môi hiện lên cười nhạt, ngẩng đầu nhìn tú bà, âm u mở miệng.
"Mụ mụ, chẳng lẽ vị này chính là Lam cô nương sao?" Tú bà vừa nhìn thần sắc của Phượng Lan Dạ, cho rằng nàng đã phát hiện ra cái gì, bất quá ngẫm lại không có khả năng, người bình thường làm sao gặp gỡ được Lam Cơ đâu, lập tức cười đi tới trước mặt Phượng Lan Dạ, khom người mở miệng.
"Tiểu công tử, ngươi nhìn một cái xem, mỹ nhân này xinh đẹp lắm a, là một mỹ nhân hiếm có, nàng tự nhiên là Lam Cơ của Tuyết Nhạn lâu chúng ta"
"Mỹ nhân? Ta xem chưa hẳn đâu"
Phượng Lan Dạ nhếch miệng, rung đùi đắc ý chỉ vào Trầm Thanh Ế.
"Ngươi xem nàng con mắt tuy là to, thế nhưng vô thần, hơn nữa trống rỗng, nhìn người một chút ý vị cũng không có, hơn nữa cái mũi này, có chút thấp, các ngươi thấy không, còn có tàn nhang, đây chính là điều tối kỵ, hơn nữa môi kia, quá dầy, môi sẽ không nên tô vẽ loại màu sắc này, phải nhạt một chút, rồi lại nói đến thân hình xương cốt, cần phải mập thêm một chút, như vậy nữ tử sẽ yểu điệu tuyệt vời hơn, nhưng mà nàng ta nhìn giống như bị phù thủng, tuy nói chỉ là lời đồn, nhưng tóm lại không bằng như suy nghĩ của ta, nếu như Lam Cơ cô nương trong Tuyết Nhạn Lâu đúng là loại hàng này, vậy bản công tử chỉ có thể nói, Tuyết Nhạn lâu các ngươi chỉ có tiếng mà thôi"
Phượng Lan Dạ một hơi nói xong, toàn bộ mọi người trong sương phòng đều đơ ra, nhất là Trầm Thanh Ế, nàng tuy rằng không phải người đứng đầu bảng của Tuyết Nhạn lâu, nhưng cũng là đương gia hoa đán, không nghĩ tới lại bị người ta chê đến như vậy, thành một xấu nữ người gặp người sợ, ngực nhất thời có chút lạnh, tương đối khó chịu, ánh mắt trầm xuống rồi kêu lên.
"Các ngươi là ai? Lại dám cuồng vọng như vậy, trong Tuyết Nhạn lâu này người nào không xứng với ngươi"
Mặt mũi của Trầm Thanh Ế tất cả đều là sự khinh bỉ, nhìn hắn tuổi còn nhỏ, còn không biết có phát dục đủ chưa, vậy mà còn muốn vào thanh lâu sở quán tìm nữ nhân, nàng thấy như vậy cũng lười phí tâm lấy lòng, hắn lại còn có mặt mũi chê nàng.
"Lão nương không hầu hạ"
Trầm Thanh Ế giận dữ vung tay rời khỏi, Phượng Lan Dạ bật người sắc mặt bình tĩnh lãnh trừng hướng về phía tú bà "Cô nương này tính tình có lớn lối quá hay không, bản công tử chỉ dựa theo tình hình thực tế nói, biết không? Trong nhà của ta, cha ta tìm cho ta nha đầu thông phòng đều so với nàng xinh đẹp hơn, ta hay nghe người ta nói Lam Cơ cô nương xinh đẹp, cho nên hiếu kỳ đến tột cùng có bao nhiêu xinh đẹp, mới có thể đến tìm nàng, không ngờ các ngươi đùa bởn ta, người này mà cũng tính là xinh đẹp sao?"
Phượng Lan Dạ nói xong, liền đứng lên, Nam Cung Diệp vốn đang một bụng tức, lúc này vừa vặn phát tác, ba một tiếng, chưởng khẽ vận lực, đánh trúng bàn bốp một cái đứt thành hai đoạn, thức ăn trên bàn rơi vãi xuống đất.
Tú bà mặt lập tức thay đổi, Tuyết Nhạn lâu các nàng là địa phương nào a, cư nhiên có người dám can đảm đến gây rối, muốn chết, liền quay về trước cửa gọi một tiếng "Người đâu"
Ngoài cửa mấy quy nô lập tức đi vào, người cao sức lớn, hùng hổ, vừa nhìn đều biết là những kẻ không hiền, người mà Tấn vương phủ đưa ra, chỉ sợ công phu cũng không kém.
Phượng Lan Dạ không muốn cùng những người này gây hấn, các nàng lần này đến Tuyết Nhạn lâu, thứ nhất là muốn nhìn một chút Lam Cơ đến tột cùng có thân phận gì tại Tuyết Nhạn lâu, hai đến xem Tuyết Nhạn lâu có phải nơi tàng long ngọa hổ hay không, cùng đại quan trong triều có dính dáng gì, lúc ban nãy khi đi dạo một vòng, nàng đã nhìn ra có rất nhiều đại thần ở bên trong, nếu như hai bên đả thương nhau, chỉ thiệt chứ không hơn.
Phượng Lan Dạ tự định giá qua, sắc mặt hòa hoãn một ít, lập tức hướng Nam Cung Diệp trừng mắt.
"Ta không cho ngươi xuất thủ, ngươi động thủ làm cái gì?"
Rồi quay đầu nhìn phía tú bà "Bản công tử chỉ là đến xem Lam Cơ cô nương, nếu Lam Cơ không xinh đẹp bằng tưởng tượng của ta, vậy ta còn cần nàng đến làm nha đầu thông phòng làm gì, miễn miễn, đây là năm trăm lượng bạc, hôm nay thực sự ăn uống đủ"
Phượng Lan Dạ nói, xuất ra năm trăm lượng ngân phiếu, quơ quơ trước mặt tú bà, vung tay lên ý bảo Nam Cung Diệp rời khỏi.
Nam Cung Diệp quanh thân lệ khí, lạnh lùng quét nhìn tú bà cùng những quy nô kia, doạ những người đó lùi lại mấy bước, họ nhìn ra tên thủ hạ này điều không phải dễ chọc, cho nên tú bà đã không cho bọn quy nô động thủ, mà đưa tay ra từ trên mặt đất nhặt lên năm trăm lượng ngân phiếu, vẻ mặt có chút suy nghĩ, đợi đến lúc hai người đi ra ngoài, ngoắc tay tỏ ý bảo hai quy nô lại đây.
"Lập tức theo hai người kia cho ta, xem bọn hắn dừng chân ở nơi nào?"
"Dạ" Hai gã quy nô lập tức đi ra ngoài.
Phượng Lan Dạ và Nam Cung Diệp đi ra khỏi Tuyết Nhạn lâu, bước lên xe ngựa, Nam Cung Diệp nhịn không được nữa liền phát tác lên.
"Phượng Lan Dạ, ngươi điên đủ rồi chưa, nhìn ngươi giống bộ dáng gì nữa?"
Nghe thấy được trên người nàng có mùi vị son phấn, giữa đôi lông mày Nam Cung Diệp nhăn lại càng sâu, ánh mắt thị huyết lạnh lùng, sắc mặt lúc này, cứ như bất cứ lúc nào cũng muốn bổ nhào lên bóp trụ cái cổ của Phượng Lan Dạ, làm cho nàng một mạng về nơi âm cảnh.
Bất quá Phượng Lan Dạ cũng không để ý đến hắn, mà hướng mã xa phu bên ngoài ra lệnh "Đừng nóng vội hồi phủ, chạy vài con đường, ném lại những người đó đi"
"Dạ, Vương phi"
Xa phu điều không phải là người bình thường, mà là chính là thủ hạ Nam Cung Diệp, Nguyệt Cẩn cải trang, bản lĩnh của hắn cực kỳ lợi hại, vì thế bỏ rơi vài cái quy nô nho nhỏ tất nhiên không thành vấn đề, Nguyệt Cẩn lên tiếng xong, giương lên mã tiên, xe ngựa lao vụt đi.
Bên trong xe ngựa, Phượng Lan Dạ nhớ tới Nam Cung Diệp đang thịnh nộ, vội vàng nghiêng đầu nhìn qua, vươn tay kéo hắn ngồi xuống.
"Được rồi, ta không phải vì muốn diễn giống thật sao?"
"Rất thật, ta xem ngươi là điên rồi"
Nam Cung Diệp vừa nhìn Phượng Lan Dạ thần sắc mềm mại, lửa giận liền sút giảm không ít, nhưng mà vẫn có chút không được tự nhiên, cho nên trên mặt thần sắc vẫn rất lạnh, nhìn cũng không nhìn Phượng Lan Dạ một cái.
Phượng Lan Dạ lười so đo cùng hắn, chuyên tâm nghĩ chuyện mình quan tâm.
"Nam Cung Diệp, không ngờ trong Tuyết Nhạn lâu nho nhỏ, lại có rất nhiều quan lớn trong triều, ta nghĩ Tấn vương làm như vậy, là muốn lôi kéo triều thần, nhất định sẽ có cái gì đó để khống chế được những người này, là cái gì đây, sổ sách ghi chép chắc hẳn là có" Nàng đang tự nói, nhưng Nam Cung Diệp ngồi ở bên cạnh nàng, nhíu đôi mài phượng hẹp dài, nhàn nhạt chậm chạp mở miệng.
"Chuyện trên triều đình, ta không muốn quản, tóm lại bản vương không muốn làm hoàng đế, tuỳ ý bọn họ ai làm hoàng đế đi"
Phượng Lan Dạ nghiêng đầu nhìn hắn, cảm thấy hắn thờ ơ, xác thực không muốn làm hoàng đế, nếu không muốn làm hoàng đế vì sao sau lưng lại cất dấu một bang thế lực, như vậy hắn muốn làm cái gì? Phượng Lan Dạ nhãn thần ẩn ám, hắn không làm hoàng đế cũng không liên quan đến nàng, nàng chỉ là muốn điều tra rõ chuyện của Phượng Lan Hoạ.
Ngày hôm nay nàng đi một chuyến, cảm thấy không uổng phí, chí ít chứng thực một việc, Phượng Lan Hoạ quả nhiên không có vai trò không tầm thường.
Xe ngựa chạy vài vòng An Giáng thành, thanh âm phía trước của Nguyệt Cẩn truyền vào.
"Vương gia, đã bỏ rơi những người phía sau"
"Ừ, quay về vương phủ"
Tiếng nói lạnh lẽo của Nam Cung Diệp vang lên, hắn hiện tại thầm nghĩ quay về vương phủ đem khuôn mặt xấu xí này tẩy sạch, hắn luôn luôn thích sạch sẽ có thể chịu được trong thời gian dài như thế, đúng là kỳ tích, tiểu nha đầu đáng giận này. Nghĩ đến đây Nam Cung Diệp nghiêng đầu nhìn qua, chỉ thấy Phượng Lan Dạ dựa vào vách xe bên cạnh nhắm mắt dưỡng thần, nhìn cũng không nhìn hắn, nghĩ đến vừa rồi tại Tuyết Nhạn lâu trái ôm phải ấp, ngực liền có chút khó chịu, nhịn không được âm dương quái khí trêu chọc.
"May ngươi là một nữ tử, nếu là nam tử, chỉ sợ là một lãng tử tình trường ăn chơi trác tán"
Phượng Lan Dạ không mở mắt, chầm chậm nói "Lãng tử tình trường dù sao vẫn đỡ hơn đoạn tụ"
Nói xong liền không để ý tới Nam Cung Diệp, bất quá tuy nàng nhắm mắt lại, nhưng cũng có thể tưởng tượng Nam Cung Diệp lúc này đang tức giận, không khí tràn ngập toàn bộ trong xe, nhưng nàng vẫn rất bội phục Nam Cung Diệp, mặc dù nổi giận, cũng sẽ không động thủ đánh nữ nhân, thật là một nam nhân tốt.
Nàng chỉ không biết, người hắn không động thủ, cũng chỉ có nàng mà thôi.
Bằng không mặc dù không động thủ, thủ hạ cũng có rất nhiều người giúp hắn động thủ.
Xe ngựa rất nhanh đến trước cửa vương phủ, hai người xuống xe vào Tề vương phủ, Nam Cung Diệp thân hình nhúng một cái, chớp mắt liền không thấy bóng dáng, Phượng Lan Dạ sờ mặt mình, có chút không giải thích được, nàng cảm thấy vẫn có thể nhìn a, vì sao tên kia lại chịu không nổi đâu? Thật buồn cười, nàng vung tay đi về hướng Liên viện.
Tích quản gia đưa nàng quay về Liên viện, thỉnh thoảng ngẩng đầu ngắm gương mặt tiểu Vương phi, cảm thấy vừa xa lạ vừa mới mẻ, cho nên nghẹn nín cười, bất quá Phượng Lan Dạ vừa ngẫng đầu, mặt hắn liền xán lạng hơn nhiều.
Tới trước cửa Liên viện, Diệp Linh đang đợi ở cửa thấy chủ tử trở về, liền vội vàng đưa tay dìu nàng đi vào, Tích Đan cũng cáo lui đi làm việc của mình.
Phượng Lan Dạ tẩy trừ dịch dung trên mặt, rất nhanh khôi phục hình dạng thanh linh động lòng người vốn có lúc đầu.
"Chủ tử, bây giờ đi ngủ sớm một chút đi, đêm đã khuya"
Diệp Linh hầu hạ nàng lên giường nghỉ ngơi, Phượng Lan Dạ đánh ngáp một cái, quả thực rất mệt, gật đầu ngủ.
Mùa đông lạnh lẽo trôi qua, mùa xuân ấm áp đã tới.
Khắp nơi trong Tề vương phủ, cành liễu nảy mầm mới, hương thơm toả ra ý xuân.
Phượng Lan Dạ tại Tề vương phủ rốt cục đã có được địa vị, hơn nữa rất nhanh liền quen nếp sống như vậy, so sánh với bất luận một chỗ nào, Tề vương phủ đúng là một nơi sống như thiên đường, vừa không có tiểu thiếp đến chọc nàng, mà Nam Cung Diệp cũng không tìm nàng gây phiền phức, trái lại hắn rất sủng nàng.
Điểm này nàng vẫn cảm thấy được, tuy rằng đó là bởi vì hắn cần một nữ nhân che đậy việc hắn đồng tính, thế nhưng từ đáy lòng Phượng Lan Dạ đã chậm rãi tiếp nhận Nam Cung Diệp như là người nhà của nàng, cùng hắn ở chung đã tự nhiên hài hòa nhiều lắm. Trong lòng của nàng, Nam Cung Diệp cũng chiếm một vị trí nho nhỏ, tuy rằng không lớn, nhưng đã không còn giống như trước đây, chỉ cần là người hoặc sự việc nàng nhận định, nàng sẽ không phản bội, hơn nữa lúc đầu nàng vốn muốn giúp Sở vương Nam Cung Liệt, cũng bởi vì thiếu hắn một cái ân tình, không nghĩ tới kết quả lại phát hiện, Sở vương lúc đầu không có cứu nàng, mà chỉ lợi dụng cơ hội này, cho nên hắn có lý do cho rằng nàng sẽ giúp hắn, bất quá nên nếu đã đóng kịch thì đóng cho trót.
Cho nên Phượng Lan Dạ bí mật phái Hoa Ngạc đưa thư tínđến Sở vương phủ, kỳ thực nàng trong lòng biết rõ ràng, loại sự tình này lừa không được Nam Cung Diệp, nhưng người nam nhân kia hẳn sẽ hiểu.
Sở vương Nam Cung Liệt nhận được thư tín, đúng là Tề vương phủ bí mật gì cũng không có, Nam Cung Diệp chỉ là một người có tính cách lạnh lùng, biểu hiện ra ngoài nhã nhặn, nhưng bên trong tính tình rất ác liệt
Nam Cung Liệt đọc xong tín thư, cũng không thập phần tin tưởng, hắn là người luôn luôn đa nghi, nhưng nếu Phượng Lan Dạ nói như thế, thứ nhất vì thời gian không nhiều lắm, nàng không phát hiện điều lạ, thứ hai rất có thể là Tề vương lòng rất sâu, mà trọng yếu nhất là mặc kệ thế nào, hiện tại trước tiên lôi kéo Tề vương mới là quan trọng, cho nên hắn cho Kê Kiện bí mật liên lạc với Hoa Ngạc, bảo Phượng Lan Dạ tận lực một bên đem Tề vương lôi kéo về phe hắn.
Phượng Lan Dạ nghe xong Hoa Ngạc bẩm báo, thiếu chút nữa cười chết, nam nhân này thật sự quá không biết xấu hổ, không chỉ lợi dụng nàng, còn lợi dụng triệt để như vậy, đem Tề vương kéo về phe hắn, để hắn làm hoàng đế sao? Loại tiểu nhân âm hiểm như vậy nếu như làm hoàng đế, chỉ sợ người đầu tiên chết chính là các nàng.
Phượng Lan Dạ cái gì cũng không nói, việc này không vội, nàng phải từ từ suy nghĩ, nóng ruột vô ích.
Sở vương lợi dụng nàng, nàng sao không lợi dụng lại Sở vương, tương kế tựu kế? Đến lúc đó cục diện như thế nào ai cũng không thể nói trước được.
Chủ ý đã quyết định, nàng không hề suy nghĩ chuyện của Sở vương nữa, nhưng thật ra lại bắt đầu suy nghĩ chuyện mẫu phi của Nam Cung Diệp, Ngọc phi đến tột cùng là vì nguyên nhân gì mà phải tự sát, trong cung rốt cục có ẩn giấu cái gì, lẽ nào trong cung không ai biết chuyện xảy ra năm đó sao? Mai phi, nhưng muốn từ miệng nữ nhân kia biết được chuyện gì, chỉ sợ là rất khó.
Chuyện Phượng Lan Dạ bí mật truyền tin cho Sở vương, rất nhanh liền tới tai Nam Cung Diệp.
Nguyệt Cẩn cùng Nguyệt Hộc hai người không khỏi lo lắng.
"Vương gia, sau này ngươi phải cẩn thận một chút, không nghĩ tới tiểu Vương phi thực sự là người của Sở vương"
"Nàng không phải là người của ai, muốn nói thì cũng là người của Tề vương phủ, cũng là chủ tử của các ngươi, từ nay về sau không cho phép nghi vấn về chuyện này nữa"
Nam Cung Diệp sắc mặt âm trầm, trên ngũ quan tuấn dật phủ cơn giận đầy sấm sét , Nguyệt Cẩn cùng Nguyệt Hộc kinh hãi, vội vàng cúi đầu vâng, Nam Cung Diệp sắc mặt hòa hoãn lại chút ít, hắn cũng có chuyện giấu Phượng Lan Dạ, trái ngược lại Lan Dạ làm chuyện gì cũng không có giấu diếm hắn, tuy rằng nàng không có nói cho hắn, nhưng biết rõThiên Bột Thần theo nàng, nàng vẫn thản nhiên gửi tin đến Sở vương phủ, điều đó có thể thấy được tin này cũng chỉ là tin bình thường, hơn nữa Sở vương lúc đầu lấy lí do cứu nàng, hiện tại Lan Dạ đã biết mục đích của hắn, tức sẽ không trợ giúp hắn ta.
Ngày xuân sau giờ ngọ, ánh dương dào dạt ấm áp, Phượng Lan Dạ chọn một gốc cây nhỏ, nằm trên thềm đá phơi nắng, dưới hành lang các tiểu nha đầu đang chơi trốn tìm, tiếng cười khắp nơi.
Cách đó không xa, cành liễu nhẹ lay động trong gió xuân, bông liễu bay lả tả giống như mưa tuyết, bông hoa phiêu tán bay đến chỗ nàng.
Thời gian một tháng thật nhanh a, chớp mắt đã là mùa xuân, Phượng Lan Dạ cảm khái, trên mặt che một phương cẩm khăn.
Bỗng nhiên có tiếng bước chân nhẹ nhàng đi tới, mấy tiểu cô nương đang chơi trốn tìm lúc này dừng động tác lại, nín thở đợi, Phượng Lan Dạ kỳ quái lấy xuống khăn gấm trên mặt, liền nhìn thấy ở hành lang có người đã đi tới, một công tử tuấn tú hào hoa phú quý, Tích quản gia vẻ mặt cười cười bước ở phía sau, thẳng hướng bọn họ đi tới, các tiểu nha đầu hồi phục lại tinh thần, vội vàng cung kính quỳ xuống"Tham kiến Thập hoàng tử"
Nguyên lai người này chính là nhi tử nhỏ tuổi nhất của Hạo Vân đế, Thập hoàng tử Nam Cung Kiệt, Thập hoàng tử Nam Cung Kiệt cùng Cửu hoàng tử Nam Cung Sâm, tuổi tác không có cách biệt, chỉ là khí chất hai người rõ ràng khác nhau, Thập hoàng tử có chút quạnh quẽ, thân mẫu hắn chính là một vị cung phi nho nhỏ, bởi vì sinh khó mà chết, sau đó hắn được một vị phi tần có địa vị cực thấp nuôi nấng, nhưng duy nhất chỉ đối với Thất hoàng tử thân cận, lúc Tề vương đại hôn, trùng với lúc hắn sinh bệnh, nên không thể xuất cung, nay thân thể đã khá hơn, nên đến Tề vương phủ, nhưng biết được Tề vương không có ở trong phủ, cho nên đến gặp vị Thất hoàng tẩu nổi tiếng này.
Phượng Lan Dạ nhăn mi, nhưng thân hình cũng không động, đợi mấy người kia đến gần, mới chậm rãi ngồi dậy, nheo con mắt nhìn Thập hoàng tử.
Thập hoàng tử toàn thân khí phái, cùng Nam Cung Diệp có ba phần tương tự, chẳng qua là hắn có vẻ yếu ớt, giống như một thân trúc, rất dễ bị gió thổi ngã, hơn nữa sắc mặt còn tái nhợt.
"Bái kiến Thất hoàng tẩu"
Nam Cung Kiệt quan sát Phượng Lan Dạ vài lần, đối với sự tích của nàng nghe cũng không ít, lúc này gặp, quả nhiên là người không đơn giản, chỉ một ánh mắt đã lợi hại như vậy, cùng Thất hoàng huynh quả thật rất xứng.
Phượng Lan Dạ phất phất tay, hoàng tử Thiên Vận hoàng triều, hiện nay chỉ có vị Thập hoàng tử này là chưa thấy qua, còn có Thụy vương ở Bắc Cảnh, bất quá Bắc Cảnh xa như vậy, chỉ sợ nàng cùng Thụy vương cả đời sẽ không thấy được mặt.
Nhưng mà Thập hoàng tử này, sao Tích quản gia lại đem hắn vào Liên viện, Phượng Lan Dạ có một chút không hờn giận, nhíu mày nhìn Tích quản gia "Vương gia không ở trong phủ, chiêu đãi tốt Thập hoàng tử, phái người đi tìm Vương gia, sao lại đem Thập hoàng tử mang đến đây"
Quả nhiên là nửa phần mặt mũi cũng không cho, nhưng mà Nam Cung Kiệt lại không để bụng, nếu như tiểu tẩu tử này có vẻ gượng ép tiếp đãi, hắn ngược còn có chút phiền chán, mà tính cách ngay thẳng lại rất tốt.
Nam Cung Kiệt nghĩ vậy , liền ôm quyền "Thất hoàng tẩu chớ nên trách Tích quản gia, là lỗi của hoàng đệ, không nên đường đột như vậy, chỉ là muốn gặp mặt Thất hoàng tẩu thôi"
Phượng Lan Dạ híp lại con ngươi, nhìn chăm chú vị thập hoàng tử này, nghe nói hắn cùng Nam Cung Diệp tình cảm rất tốt, đã như vậy, nàng xem như giữ thể diện cho Nam Cung Diệp, cũng không làm khó hắn.
"Thập hoàng đệ có lòng, Tích Đan mang thập hoàng đệ đi Tuyển viện, tin tưởng Vương gia rất nhanh sẽ trở về"
"Vâng, tiểu Vương phi"
Tích Đan lòng nhẹ xuống, vội vàng làm động tác cung kính "Thập hoàng tử mời sang Tuyển viện"
"Vậy hoàng đệ xin cáo lui"
Nam Cung Kiệt là một người tin nho giáo, cho nên thái độ làm người nho nhã lễ độ, khiêm tốn tao nhã, tuy rằng có chút đường đột, bất quá cũng không quá đáng, tại Thiên Vận hoàng triều, dân phong vốn thông thoáng, bái kiến tẩu tử cũng là chuyện thường, chỉ là Phượng Lan Dạ lười bắt chuyện, cho nên mới bảo Tích quản gia dẫn hắn đi Tuyển viện.
Tích quản gia dẫn người rời khỏi Liên viện, sau giờ ngọ ánh nắng dịu xuống, Phượng Lan Dạ lại lần nữa khoan thai nằm trên ghế phơi nắng.
Đi tới trước cửa viện Thập hoàng tử quay đầu lại liếc mắt nhìn, ánh mắt có chút nghiền ngẫm, xem ra Thất hoàng tẩu này quả nhiên giống như lời đồn là một nữ trung hào kiệt a, chính hắn là hoàng tử cũng không đặt trong mắt nàng.
Nghĩ vậy liền xoay người, cùng Tích quản gia đi đến Tuyển viện.
Nam Cung Diệp sau khi hồi phủ, biết Nam Cung Kiệt đến gặp Phượng Lan Dạ, sắc mặt không kiên nhẫn, lãnh trầm quở mắng tiểu hoàng đệ.
"Ngươi nói ngươi thế nào lỗ mãng chạy đến Liên viện"
"Thất hoàng huynh khó chịu sao?"
Nam Cung Kiệt tinh quái cười rộ lên, thỉnh thoảng ho khan một tiếng, sắc mặt càng thêm tái nhợt, Nam Cung Diệp lập tức trừng liếc mắt hắn "Ta là lo lắng ngươi bị nha đầu kia đánh, cũng không phải phải trùng hợp sao? Lại làm càn xuất cung"
"Ta chỉ muốn nhìn Thất hoàng tẩu một chút, vẫn nghe bọn hắn nghị luận về nàng, cho nên mới không dằn lòng được tò mò"
Hắn ở trong cung, thường xuyên nghe được người người nhắc đến vị hoàng tẩu này, cho nên hiếu kỳ, hơn nữa Thất hoàng huynh là người hắn quan tâm nhất, nữ nhân huynh ấy cưới dĩ nhiên cũng muốn biết, bất quá lúc gặp qua, hắn đã rất yên tâm.
"Ngươi a, nha đầu kia không có làm khó dễ ngươi chứ"
Nam Cung Diệp trừng hắn liếc mắt, ý bảo hắn ngồi xuống.
"Không có, Thất hoàng tẩu tuy rằng không nói tình cảm, nhưng còn không đến mức không nói lý"
Nam Cung Kiệt vừa nở nụ cười, giây lát, đôi mắt sâu thẳm nhìn Nam Cung Diệp, bởi vì hắn vô cùng gầy, nên con mắt khá to hơn nữa thâm bất khả trắc bình tĩnh nhìn Nam Cung Diệp.
"Thất hoàng huynh lúc này cùng với trước đây không giống nhau"
Trước đây Thất hoàng huynh tuy rằng đối với hắn cùng hiện tại quan tâm như nhau, nhưng sự lãnh đạm vẫn toả ra từ trong xương của thất hoàng huynh, hiện tại tuy rằng bên ngoài cũng không khác, thế nhưng thực chất bên trong đã ấm áp hơn, điều này chỉ có người thân cận mới phát hiện, người khác chỉ sợ nhìn không ra.
Nam Cung Diệp không nói gì, hắn không phủ nhận việc này, nha đầu kia xác thực là nơi mềm mại nhất trong lòng hắn, thời điểm hắn thống khổ nhất nàng đã cho hắn ấm áp.
"Ngươi lần này xuất cung, phụ hoàng biết không?"
Nam Cung Diệp thay đổi trọng tâm câu chuyện, Thập hoàng đệ thân thể vẫn luôn không tốt, phụ hoàng đã phân phó thái y hảo hảo chiếu cố thân thể hắn, không cho phép hắn tùy ý xuất cung, lần trước bởi vì xuất cung mà bị phạt.
"Yên tâm đi, lần này ta đã bẩm phụ hoàng, nói muốn đến gặp Thất hoàng huynh, phụ hoàng đã chấp thuận"
Nam Cung Diệp không nói cái gì nữa, vẫy Nguyệt Cẩn trong thư phòng lui ra.
Nam Cung Kiệt nhỏ giọng nói thầm "Thất hoàng huynh, qua một thời gian nữa, là đại thọ phụ hoàng năm mươi tuổi, ngươi chuẩn bị lễ vật gì? Nghe nói nhị hoàng huynh phái người đi khắp nơi trắng trợn sưu tầm, tìm kiếm thiên hạ kỳ trân, vì phụ hoàng chúc thọ"
Nam Cung Diệp đôi mắt tối sầm lại, không nói được một lời, nhàn nhạt lắc đầu "Đến lúc đó hãy nói"
"Ngươi luôn luôn như vậy" Nam Cung Kiệt thở dài, nhưng cũng đã đứng lên "Ta cần phải trở về, bất quá lần này đừng quên chuẩn bị lễ vật cho phụ hoàng, chỉ cần ngươi chuẩn bị, phụ hoàng nhất định sẽ vui vẻ, mặc kệ là cái gì"
"Ngươi nên dưỡng thân thể của ngươi đi"
Nam Cung Diệp khẩu khí có chút lãnh, phất phất tay, Nam Cung Kiệt lui xuống, trước cửa Nguyệt Cẩn đang đứng thẳng nhanh chóng mở cửa cho Thập hoàng tử, sau đó tiễn Thập hoàng tử ra phủ.
Trong thư phòng, lạnh lẽo băng hàn, Nam Cung Diệp đuôi lông mày chậm rãi ngưng tầng sương mỏng, hắn sở dĩ lăng hàn như vậy, bởi vì sinh thần của phụ hoàng cách ngày kỵ của mẫu phi rất gần, mỗi lần đến sinh thần hắn liền nhớ tớichuyện tình mẫu phi tự sát, cho nên hắn chưa bao giờ chuẩn bị lễ vật cho phụ hoàng.
Thập hoàng tử trước khi rời khỏi vương phủ, dường như nhớ tới cái gì, khóe môi mím cười, từ trong lòng lấy ra một tờ giấy đưa tới trong tay Tích quản gia "Đưa cái này cho Thất hoàng tẩu đi"
"Vâng, Thập hoàng tử"
Tích quản gia lên tiếng trả lời, đợi đến khi xe ngựa của Thập hoàng tử rời đi, mới vội vàng đem tờ giấy đưa đến Liên viện.
Nguyên lai lúc hắn xuất cung, đã đoán ra Thất hoàng huynh chưa hẳn để ý tới hắn, cho nên viết một tờ giấy, đem chuyện đại thọ năm mươi của phụ hoàng nói cho Thất hoàng tẩu biết, tin tưởng Thất hoàng tẩu tự có chủ trương.
Phượng Lan Dạ đem tờ giấy nhìn thoáng qua, cũng không nói cái gì, phân phó Tích Đan lui xuống.
Đại thọ năm mươi tuổi của Hạo Vân đế, không nghĩ tới hoàng đế kia đã năm mươi tuổi, bề ngoài thật nhìn không ra, Thập hoàng tử không nói, nàng còn tưởng rằng hắn chỉ hơn bốn mươi là cùng.
Hoàng đế thọ tiên, phi tần trong cung nhất định sẽ vì hoàng thượng mừng thọ, các triều thần cùng các vương phủ khẳng định sẽ tặng lễ vật, cho nên Tề vương phủ cũng không ngoại lệ, tất nhiên là phải chuẩn bị hạ lễ, chỉ bất quá hoàng thượng cái gì mà không có, tặng vật gì đây, nàng chậm rãi suy nghĩ, dù sao cách đại thọ cũng còn một tháng.
Tác giả :
Ngô Tiếu Tiếu