Độc Y Vương Phi
Quyển 1 - Chương 45
Trong thư phòng, rèm cửa sổ có màu của hoa Đinh hương buông dài xuống đất, khi cơn gió nhẹ thổi qua làm nó khẽ lay động, trên giá sách những cuốn sách bìa cứng được xếp ngăn nắp, ngọc khí đồ cổ được bày biện thành hàng có trật tự, trong không khí tràn ngập mùi hoa thơm dễ chịu.
Trên cái giường êm xa hoa quý giá có trải thảm lông cáo màu trắng, bên trên nó là một người xinh đẹp đang nhắm mắt nghỉ ngơi, đôi hàng lông mi dài che dấu đi ánh mắt, lúc này hắn nằm yên lặng trong sáng như trẻ nít, trên gương mặt thì mang hơi thở thanh khiết, vóc người thon dài thẳng gầy tản ra vẻ đẹp tự nhiên, trên người bao trùm áo ngủ bằng gấm thật mỏng, hắn vẫn không nhúc nhích, tựa hồ như đang lâm vào giấc ngủ say.
Ngoài cửa có tiếng bước chân vang lên, người vốn đang ngủ say kia, hàng lông mi lay động, khẽ mở mắt ra.
Ánh sáng lạnh tản ra từ trong đôi mắt mang theo vẻ tà mị, yêu hoặc không ngừng phát tán, thật giống như Tu La đến từ địa ngục.
Không ngờ chỉ một người mà có thể đem hai loại cực khí chất đối lập để dung hợp thành nhất thể, nhắm mắt thành tiên, mở mắt thành ma.
Quả nhiên là hiếm thấy
Ngoài cửa vang lên tiếng bẩm báo: "Gia, Nguyệt Hộc đã trở lại."
Nguyệt Cẩn là thị vệ của hắn, còn Nguyệt Hộc là cái bóng của hắn, một sáng một tối, người người ai cũng biết sự tồn tại của Nguyệt Cẩn, nhưng không ai biết còn có một Nguyệt Hộc tồn tại, mà hai người bọn họ so sánh với nhau, thì Nguyệt Hộc lợi hại hơn một chút, bởi vì hắn thích hợp ẩn nấp trong bóng tối dưới bất cứ trường hợp nào nên làm cho người ta khó lòng phòng bị.
"Để cho hắn vào đi."
Thanh âm khàn khàn rõ ràng lộ ra sự quyến rũ như mùi thơm của rượu ngon .
Cánh cửa bị kéo ra, hai đạo thân ảnh bước tới, người phía trước tuấn lãng, người phía sau bình thường đến không thể bình thường hơn, còn mang theo dáng vẻ trầm mặc, thật sự làm cho người ta khó có thể biết được sự hiện hữu của hắn, người như vậy quả nhiên thích hợp làm một ám ảnh. (người ẩn trong bóng tối)
"Xảy ra chuyện gì?"
Người trên giường êm chậm rãi mở miệng, nghe thoáng qua nhẹ nhàng chậm chạp và tự nhiên.
Nhưng mà hai người thủ hạ đã tiếp xúc lâu làm sao lại không biết chủ tử lợi hại âm tàn, nên ai cũng không dám khinh thường, Nguyệt Hộc tiến lên một bước cung kính mở miệng.
"Hoàng thượng hạ chỉ ban thưởng tuyển chọn hoàng tử phi, công chúa của Vân Phượng quốc đã ở trong danh sách."
Người vốn mang gương mặt không chút thay đổi kia, nghe được cái tên quen thuộc, hiếm thấy có được chút ít biểu tình hứng thú, nhướng đôi mài phượng hẹp dài một chút, đôi mắt đen mang theo nét cương nghị sâu u, khóe môi đột nhiên mím chặt, không khí nhất thời trở nên lạnh lẻo, một lúc sau mới từ từ hỏi thăm.
"Tại sao phải có nàng?"
Thân phận của nàng không đủ để cho nàng trở thành người được đề cử, như vậy là ai đã động tay động chân sao?
"Bẩm gia, theo thuộc hạ điều tra, nghe nói là Bát hoàng tử muốn nạp nàng làmphi, cho nên Mai Phi nương nương đã động tay động chân."
Mai Phi, con ngươi của Nam Cung Diệp chợt lóe lên hàn khí Thị Huyết, trên dung nhan tuyệt đẹp như ngọc, bao phủ ý cười nhè nhẹ, nụ cười kia rõ ràng là trong sáng như mây trắng, nhưng không hiểu sao lại làm cho người ta cảm giác giống như mây đen áp đỉnh, khiến họ không thở nổi.
"Rất tốt, không ngờ đã động đến trên đầu của nàng rồi, chỉ sợ bà ta chưa chắc có lòng tốt như thế."
Lời nói của Nam Cung Diệp rất trầm thấp nghe tựa như đang lẩm bẩm một mình, nhưng nó lại lộ ra huyền cơ bí hiểm.
Mai Phi một mực âm thầm hoạt động, vì trợ giúp Tấn vương Nam Cung Trác lấy được ngôi vị hoàng đế có thể nói là dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, như vậy lần này lại để cho Phượng Lan Dạ tiến cung tham tuyển, dã tâm đã rõ rành rành, chỉ sợ có rất nhiều người điều biết, nếu như người khác đã biết, bà ta vì sao còn muốn làm như thế nữa?
Nam Cung Diệp suy tư, rất nhanh liền thể hiện ra ngoài, sắc mặt càng khó nhìn hơn trước.
Mai Phi chỉ bất quá muốn đem nàng ấy đẩy ra ngoài, để che dấu mục đích khác của bà ta, mục đích thực sự của bà ấy là nữ nhân khác.
Bất quá Tiểu sói con kia rất thông minh, sao lại để cho Mai Phi đạt được ý nguyện chứ, tiến cung đợi tuyển, thật không giống tính cách của nàng.
Bên trong thư phòng yên tĩnh như chỗ không người, Nguyệt Cẩn cùng Nguyệt Hộc hai người nào dám làm rối loạn suy nghĩ của hắn.
Nam Cung Diệp vẫn trầm mặc, một lúc lâu mới mỉm cười, hắn cười một cái lập tức khiến cho cả khuôn mặt toát ra tia sáng kỳ dị, tựa như một cây Thiên Sơn tuyết liên, thanh khiết tươi đẹp, sáng chói khắp phòng, ngay cả Nguyệt Cẩn cùng Nguyệt Hộc cũng nhìn đến ngây người, chủ tử lúc nào thì cười đến tươi đẹp như thế, từ trước cho tới nay, hắn vẫn rất lãnh khốc vô tình, giờ phút này dường như hắn đã gặp được chuyện mà mình cảm thấy hứng thú.
Là Tiểu công chúa của Vân Phượng quốc kia sao? Không biết vì sao nàng ta lại lọt vào mắt của chủ tử.
"Không có chuyện gì nữa rồi, hai người các ngươi đi ra ngoài đi."
"Dạ, chủ tử."
Hai người nhìn nhau lui ra ngoài, gian phòng an tĩnh lại, những tia sáng còn lại ở chân trời rủ xuống chiếu vào rèm cửa sổ màu đinh hương, soi rọi trên khuôn mặt của hắn càng phát ra vẻ tuyệt sắc, tươi đẹp u nhã, cả phòng đầy hương thơm như hoa hồng đẹp đẻ nở rộ ở bờ bên kia.
Mặt trời cuối cùng đã chìm mất dưới rặng mây đỏ ở đường chân trời, màu xanh của bóng đêm bắt đầu toả ra, bao phủ cả vùng đất, phút cuối cùng của một ngày đã khép lại.
Phượng Lan Dạ ở trong phòng luyện tập tâm pháp, Huyền Thiên tâm pháp của nàng đã càng ngày càng thuần thục rồi, thu phát hết sức tự nhiên, chẳng qua là cho tới bây giờ nàng cũng không ở trước mặt người khác thi triển, nếu như không phải cần thiết, nàng sẽ không hy vọng nhanh như vậy lại lộ ra chân tướng của mình, ngoài ra còn có âm sát huyền diệu nữa.
Hoa ngạc đã chuẩn bị cơm xong, bữa tối rất đơn giản chỉ có cháo cùng một chút thức ăn , cuộc sống của các nàng vẫn trôi qua rất nghèo khó, mặc dù trong tay có chút bạc, nhưng mà Phượng Lan Dạ vốn là ở trong núi rừng lớn lên, cuộc sống trôi qua rất đạm bạc, nàng không có thói quen dùng những thứ xa hoa, nhưng tất cả những điều này nhìn từ góc độ của Hoa Ngạc, lại mang một ý nghĩa khác, công chúa thật là có can đảm nằm gai nếm mật, nàng vẫn nhớ đến tộc nhân đang chịu khổ, cho nên tự mình cũng chịu khổ với các tộc nhân.
Mỗi lần nhớ tới hết thảy, thì lệ nóng lại tràn đầy vành mắt, chỉ tiếc nàng đã nghĩ sai lệch rồi.
"Công chúa, ăn cơm."
"Ừ, " Phượng Lan Dạ lên tiếng từ trong phòng đi ra, ngọn đèn dầu màu vàng, chiếu sáng khắp phòng, làm mọi thứ trở nên mông lung mờ ảo, bóng dáng mãnh khảnh của Hoa Ngạc chiếu vào trên vách tường, lộ rõ những đường cong lả lướt.
Trong phòng an tĩnh, tường hòa, chỉ có thanh âm bát đũa va chạm vào nhau, bỗng nhiên ngoài cửa viện có tiếng vang quấy nhiễu không khí an tĩnh nơi này.
"Hoa Ngạc, đi ra xem một chút là ai?"
Phượng Lan Dạ vẫn như cũ ngồi xuống ăn cơm, Hoa Ngạc để bát đũa xuống đi ra ngoài, kể từ khi hai người tới đây, các nàng vẫn cùng ăn cùng ngủ , tuy nói là chủ tớ, nhưng lại giống như tỷ muội vậy.
Hoa Ngạc đem cửa viện mở ra, từ ngoài cửa bước vào lại là Kim Xương quốc Tam công chúa Tư Mã Vụ Tiễn.
Nàng dẫn hai tiểu nha đầu hấp tấp tiêu bước vào, vừa nhìn thấy Hoa Ngạc liền quan tâm hỏi thăm: "Nghe nói người được đề tham tuyển hoàng tử phi cử cũng có Phượng muội muội?"
Hoa Ngạc vừa nghe lời nói của nàng, tâm tình liền có chút ít trầm trọng , giờ phút này thân phận của các nàng cùng Tư Mã Vụ Tiễn không giống nhau, đất nước của nàng ấy chẳng qua là một quốc gia thuộc hạ, quân chủ vì để tỏ lòng bản thân mình đồng ý quy thuận, mới để cho nữ nhi của mình đến đây làm con tin, nhưng vẫn mang thân phận công chúa cao quý của một nước, không giống các nàng, bây giờ chẳng qua là vong quốc nô, cho nên chuyệncông chúa trở thành người được đề cử, làm cho nàng vừa kinh vừa sợ.
"Ừ, buổi sáng Triệu đại nhân của hộ bộ đã đem danh sách đưa tới, quả thật có tên công chúa."
Hoa Ngạc vừa nói vừa đi theo phía sau Tư Mã Vụ Tiễn vào nhà, dưới ánh đèn, Phượng Lan Dạ đã ăn xong cơm tối, đang dùng khăn lau tay, vừa ngửng đầu lên đã thấy Tư Mã Vụ Tiễn đi đến, liền cùng nàng chào hỏi.
"Ngươi đã tới?"
"Ừ." trên gương mặt xinh đẹp của Tư Mã Vụ Tiễn bao phủ vẻ lo âu, đưa tay lên lôi Phượng Lan Dạ ngồi trên giường êm, lo lắng mở miệng: "Đã xảy ra chuyện gì? Ngươi còn nhỏ như vậy, làm sao mà trở thành người được đề cử tham tuyển hoàng tử phi? Đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?"
Phượng Lan Dạ ngước mắt nhìn Tư Mã Vụ Tiễn một cái, ở trong con ngươi màu đen của nàng ấy, nàng nhìn thấy bóng dáng của mình, vẫn hết sức tĩnh táo bình tĩnh, khóe môi thậm chí còn vẽ ra một nụ cười, trấn an Tư Mã Vụ Tiễn.
"Ta không sao, ngươi yên tâm đi, ai biết tại sao chuyện này lại xảy ra? Ta bây giờ thân phận là vong quốc nô, suy nghĩ một chút thì thấy sẽ không có ai nguyện ý cưới ta làm phi, cho nên cần gì phải lo lắng như thế, có lẽ do ít người nên cần ta để góp cho đủ số cũng không chừng, ta tốt xấu gì thì thân phận cũng là một công chúa."
Trong mắt của Tư Mã Vụ Tiễn hiện lên sự nghi ngờ, có thật sự là như vậy không? Nàng cảm thấy chuyện này không đơn giản như thế, nhưng Phượng muội muội còn nhỏ như vậy, chẳng lẽ thật sự có người phát hiện sự lợi hại của nàng ấy rồi, cho nên muốn động đến, nếu vậy thì phải làm sao bây giờ? Nghĩ đến đây Tư Mã Vụ Tiễn liền có chút nóng lòng.
"Không bằng ta đi cầu xin Nam Cung Quân, để hắn nạp ngươi làm phi, như vậy tỷ muội chúng ta có thể ở cùng một chỗ, sau này ta sẽ chiếu cố ngươi, nếu như ngươi không muốn ở lại trong An vương phủ, chờ ngươi gặp được người trong lòng, ta liền cầu xin Nam Cung Quân thả ngươi đi ra ngoài."
Trên cái giường êm xa hoa quý giá có trải thảm lông cáo màu trắng, bên trên nó là một người xinh đẹp đang nhắm mắt nghỉ ngơi, đôi hàng lông mi dài che dấu đi ánh mắt, lúc này hắn nằm yên lặng trong sáng như trẻ nít, trên gương mặt thì mang hơi thở thanh khiết, vóc người thon dài thẳng gầy tản ra vẻ đẹp tự nhiên, trên người bao trùm áo ngủ bằng gấm thật mỏng, hắn vẫn không nhúc nhích, tựa hồ như đang lâm vào giấc ngủ say.
Ngoài cửa có tiếng bước chân vang lên, người vốn đang ngủ say kia, hàng lông mi lay động, khẽ mở mắt ra.
Ánh sáng lạnh tản ra từ trong đôi mắt mang theo vẻ tà mị, yêu hoặc không ngừng phát tán, thật giống như Tu La đến từ địa ngục.
Không ngờ chỉ một người mà có thể đem hai loại cực khí chất đối lập để dung hợp thành nhất thể, nhắm mắt thành tiên, mở mắt thành ma.
Quả nhiên là hiếm thấy
Ngoài cửa vang lên tiếng bẩm báo: "Gia, Nguyệt Hộc đã trở lại."
Nguyệt Cẩn là thị vệ của hắn, còn Nguyệt Hộc là cái bóng của hắn, một sáng một tối, người người ai cũng biết sự tồn tại của Nguyệt Cẩn, nhưng không ai biết còn có một Nguyệt Hộc tồn tại, mà hai người bọn họ so sánh với nhau, thì Nguyệt Hộc lợi hại hơn một chút, bởi vì hắn thích hợp ẩn nấp trong bóng tối dưới bất cứ trường hợp nào nên làm cho người ta khó lòng phòng bị.
"Để cho hắn vào đi."
Thanh âm khàn khàn rõ ràng lộ ra sự quyến rũ như mùi thơm của rượu ngon .
Cánh cửa bị kéo ra, hai đạo thân ảnh bước tới, người phía trước tuấn lãng, người phía sau bình thường đến không thể bình thường hơn, còn mang theo dáng vẻ trầm mặc, thật sự làm cho người ta khó có thể biết được sự hiện hữu của hắn, người như vậy quả nhiên thích hợp làm một ám ảnh. (người ẩn trong bóng tối)
"Xảy ra chuyện gì?"
Người trên giường êm chậm rãi mở miệng, nghe thoáng qua nhẹ nhàng chậm chạp và tự nhiên.
Nhưng mà hai người thủ hạ đã tiếp xúc lâu làm sao lại không biết chủ tử lợi hại âm tàn, nên ai cũng không dám khinh thường, Nguyệt Hộc tiến lên một bước cung kính mở miệng.
"Hoàng thượng hạ chỉ ban thưởng tuyển chọn hoàng tử phi, công chúa của Vân Phượng quốc đã ở trong danh sách."
Người vốn mang gương mặt không chút thay đổi kia, nghe được cái tên quen thuộc, hiếm thấy có được chút ít biểu tình hứng thú, nhướng đôi mài phượng hẹp dài một chút, đôi mắt đen mang theo nét cương nghị sâu u, khóe môi đột nhiên mím chặt, không khí nhất thời trở nên lạnh lẻo, một lúc sau mới từ từ hỏi thăm.
"Tại sao phải có nàng?"
Thân phận của nàng không đủ để cho nàng trở thành người được đề cử, như vậy là ai đã động tay động chân sao?
"Bẩm gia, theo thuộc hạ điều tra, nghe nói là Bát hoàng tử muốn nạp nàng làmphi, cho nên Mai Phi nương nương đã động tay động chân."
Mai Phi, con ngươi của Nam Cung Diệp chợt lóe lên hàn khí Thị Huyết, trên dung nhan tuyệt đẹp như ngọc, bao phủ ý cười nhè nhẹ, nụ cười kia rõ ràng là trong sáng như mây trắng, nhưng không hiểu sao lại làm cho người ta cảm giác giống như mây đen áp đỉnh, khiến họ không thở nổi.
"Rất tốt, không ngờ đã động đến trên đầu của nàng rồi, chỉ sợ bà ta chưa chắc có lòng tốt như thế."
Lời nói của Nam Cung Diệp rất trầm thấp nghe tựa như đang lẩm bẩm một mình, nhưng nó lại lộ ra huyền cơ bí hiểm.
Mai Phi một mực âm thầm hoạt động, vì trợ giúp Tấn vương Nam Cung Trác lấy được ngôi vị hoàng đế có thể nói là dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, như vậy lần này lại để cho Phượng Lan Dạ tiến cung tham tuyển, dã tâm đã rõ rành rành, chỉ sợ có rất nhiều người điều biết, nếu như người khác đã biết, bà ta vì sao còn muốn làm như thế nữa?
Nam Cung Diệp suy tư, rất nhanh liền thể hiện ra ngoài, sắc mặt càng khó nhìn hơn trước.
Mai Phi chỉ bất quá muốn đem nàng ấy đẩy ra ngoài, để che dấu mục đích khác của bà ta, mục đích thực sự của bà ấy là nữ nhân khác.
Bất quá Tiểu sói con kia rất thông minh, sao lại để cho Mai Phi đạt được ý nguyện chứ, tiến cung đợi tuyển, thật không giống tính cách của nàng.
Bên trong thư phòng yên tĩnh như chỗ không người, Nguyệt Cẩn cùng Nguyệt Hộc hai người nào dám làm rối loạn suy nghĩ của hắn.
Nam Cung Diệp vẫn trầm mặc, một lúc lâu mới mỉm cười, hắn cười một cái lập tức khiến cho cả khuôn mặt toát ra tia sáng kỳ dị, tựa như một cây Thiên Sơn tuyết liên, thanh khiết tươi đẹp, sáng chói khắp phòng, ngay cả Nguyệt Cẩn cùng Nguyệt Hộc cũng nhìn đến ngây người, chủ tử lúc nào thì cười đến tươi đẹp như thế, từ trước cho tới nay, hắn vẫn rất lãnh khốc vô tình, giờ phút này dường như hắn đã gặp được chuyện mà mình cảm thấy hứng thú.
Là Tiểu công chúa của Vân Phượng quốc kia sao? Không biết vì sao nàng ta lại lọt vào mắt của chủ tử.
"Không có chuyện gì nữa rồi, hai người các ngươi đi ra ngoài đi."
"Dạ, chủ tử."
Hai người nhìn nhau lui ra ngoài, gian phòng an tĩnh lại, những tia sáng còn lại ở chân trời rủ xuống chiếu vào rèm cửa sổ màu đinh hương, soi rọi trên khuôn mặt của hắn càng phát ra vẻ tuyệt sắc, tươi đẹp u nhã, cả phòng đầy hương thơm như hoa hồng đẹp đẻ nở rộ ở bờ bên kia.
Mặt trời cuối cùng đã chìm mất dưới rặng mây đỏ ở đường chân trời, màu xanh của bóng đêm bắt đầu toả ra, bao phủ cả vùng đất, phút cuối cùng của một ngày đã khép lại.
Phượng Lan Dạ ở trong phòng luyện tập tâm pháp, Huyền Thiên tâm pháp của nàng đã càng ngày càng thuần thục rồi, thu phát hết sức tự nhiên, chẳng qua là cho tới bây giờ nàng cũng không ở trước mặt người khác thi triển, nếu như không phải cần thiết, nàng sẽ không hy vọng nhanh như vậy lại lộ ra chân tướng của mình, ngoài ra còn có âm sát huyền diệu nữa.
Hoa ngạc đã chuẩn bị cơm xong, bữa tối rất đơn giản chỉ có cháo cùng một chút thức ăn , cuộc sống của các nàng vẫn trôi qua rất nghèo khó, mặc dù trong tay có chút bạc, nhưng mà Phượng Lan Dạ vốn là ở trong núi rừng lớn lên, cuộc sống trôi qua rất đạm bạc, nàng không có thói quen dùng những thứ xa hoa, nhưng tất cả những điều này nhìn từ góc độ của Hoa Ngạc, lại mang một ý nghĩa khác, công chúa thật là có can đảm nằm gai nếm mật, nàng vẫn nhớ đến tộc nhân đang chịu khổ, cho nên tự mình cũng chịu khổ với các tộc nhân.
Mỗi lần nhớ tới hết thảy, thì lệ nóng lại tràn đầy vành mắt, chỉ tiếc nàng đã nghĩ sai lệch rồi.
"Công chúa, ăn cơm."
"Ừ, " Phượng Lan Dạ lên tiếng từ trong phòng đi ra, ngọn đèn dầu màu vàng, chiếu sáng khắp phòng, làm mọi thứ trở nên mông lung mờ ảo, bóng dáng mãnh khảnh của Hoa Ngạc chiếu vào trên vách tường, lộ rõ những đường cong lả lướt.
Trong phòng an tĩnh, tường hòa, chỉ có thanh âm bát đũa va chạm vào nhau, bỗng nhiên ngoài cửa viện có tiếng vang quấy nhiễu không khí an tĩnh nơi này.
"Hoa Ngạc, đi ra xem một chút là ai?"
Phượng Lan Dạ vẫn như cũ ngồi xuống ăn cơm, Hoa Ngạc để bát đũa xuống đi ra ngoài, kể từ khi hai người tới đây, các nàng vẫn cùng ăn cùng ngủ , tuy nói là chủ tớ, nhưng lại giống như tỷ muội vậy.
Hoa Ngạc đem cửa viện mở ra, từ ngoài cửa bước vào lại là Kim Xương quốc Tam công chúa Tư Mã Vụ Tiễn.
Nàng dẫn hai tiểu nha đầu hấp tấp tiêu bước vào, vừa nhìn thấy Hoa Ngạc liền quan tâm hỏi thăm: "Nghe nói người được đề tham tuyển hoàng tử phi cử cũng có Phượng muội muội?"
Hoa Ngạc vừa nghe lời nói của nàng, tâm tình liền có chút ít trầm trọng , giờ phút này thân phận của các nàng cùng Tư Mã Vụ Tiễn không giống nhau, đất nước của nàng ấy chẳng qua là một quốc gia thuộc hạ, quân chủ vì để tỏ lòng bản thân mình đồng ý quy thuận, mới để cho nữ nhi của mình đến đây làm con tin, nhưng vẫn mang thân phận công chúa cao quý của một nước, không giống các nàng, bây giờ chẳng qua là vong quốc nô, cho nên chuyệncông chúa trở thành người được đề cử, làm cho nàng vừa kinh vừa sợ.
"Ừ, buổi sáng Triệu đại nhân của hộ bộ đã đem danh sách đưa tới, quả thật có tên công chúa."
Hoa Ngạc vừa nói vừa đi theo phía sau Tư Mã Vụ Tiễn vào nhà, dưới ánh đèn, Phượng Lan Dạ đã ăn xong cơm tối, đang dùng khăn lau tay, vừa ngửng đầu lên đã thấy Tư Mã Vụ Tiễn đi đến, liền cùng nàng chào hỏi.
"Ngươi đã tới?"
"Ừ." trên gương mặt xinh đẹp của Tư Mã Vụ Tiễn bao phủ vẻ lo âu, đưa tay lên lôi Phượng Lan Dạ ngồi trên giường êm, lo lắng mở miệng: "Đã xảy ra chuyện gì? Ngươi còn nhỏ như vậy, làm sao mà trở thành người được đề cử tham tuyển hoàng tử phi? Đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?"
Phượng Lan Dạ ngước mắt nhìn Tư Mã Vụ Tiễn một cái, ở trong con ngươi màu đen của nàng ấy, nàng nhìn thấy bóng dáng của mình, vẫn hết sức tĩnh táo bình tĩnh, khóe môi thậm chí còn vẽ ra một nụ cười, trấn an Tư Mã Vụ Tiễn.
"Ta không sao, ngươi yên tâm đi, ai biết tại sao chuyện này lại xảy ra? Ta bây giờ thân phận là vong quốc nô, suy nghĩ một chút thì thấy sẽ không có ai nguyện ý cưới ta làm phi, cho nên cần gì phải lo lắng như thế, có lẽ do ít người nên cần ta để góp cho đủ số cũng không chừng, ta tốt xấu gì thì thân phận cũng là một công chúa."
Trong mắt của Tư Mã Vụ Tiễn hiện lên sự nghi ngờ, có thật sự là như vậy không? Nàng cảm thấy chuyện này không đơn giản như thế, nhưng Phượng muội muội còn nhỏ như vậy, chẳng lẽ thật sự có người phát hiện sự lợi hại của nàng ấy rồi, cho nên muốn động đến, nếu vậy thì phải làm sao bây giờ? Nghĩ đến đây Tư Mã Vụ Tiễn liền có chút nóng lòng.
"Không bằng ta đi cầu xin Nam Cung Quân, để hắn nạp ngươi làm phi, như vậy tỷ muội chúng ta có thể ở cùng một chỗ, sau này ta sẽ chiếu cố ngươi, nếu như ngươi không muốn ở lại trong An vương phủ, chờ ngươi gặp được người trong lòng, ta liền cầu xin Nam Cung Quân thả ngươi đi ra ngoài."
Tác giả :
Ngô Tiếu Tiếu