Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê
Chương 60: Liệt danh vô trần bảng (2)
Hỏa Diễm đỏ tươi như máu, Bạch Vũ một thân tố y bị ngọn lửa nhiễm đỏ bừng, giống như Nữ vương cao quý, từ trong Hỏa Diễm rực rỡ từng bước một đi ra.
Thủy đao của Qủy Nhãn Thần Hầu nàng tránh cũng không khỏi, nên không trốn tránh. Tiểu Thanh bỏ lại Bạo Liệt Lưu Hỏa nháy mắt liền thẳng tắp chặn lại hướng Thủy đao, thay nàng đỡ thương tổn trí mệnh này.
Thân thể tiểu Thanh cơ hồ bị bổ ra, hỏa vũ (lông) bay lên, hỏa vĩ (đuôi) đang bốc cháy vì đau đớn mà bị dập tắt, nhưng nó không có tan biến.
Tiến hóa thành Triệu hoán thú mãn tư chất làm cho lực phòng ngự cùng sức chịu đựng của nó đều được tăng lên, 7 điểm lực phòng ngự khiến cho nó tuy rằng trọng thương, nhưng vẫn còn sống, cho dù sức chịu đựng đã không còn nhiều lắm.
Bạch Vũ đau lòng đi qua, ôm lấy nó: “Tiểu Thanh.”
”Chiêm chiếp -----” tiểu Thanh đáng thương an ủi.
Bạch Vũ nâng mắt, ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía Hoàn Tố Âm: “Ngươi nghĩ như vậy là có thể giết được ta sao?”
”Ngươi muốn làm gì? Đừng tới đây! Ngươi không có khả năng thắng ta, ngươi nhất định đã sử dụng cấm dược! Nhất định là như vậy! Tiết lão bản, còn không kiểm tra một chút?” Hoàn Tố Âm giống như một người đàn bà chanh chua mắc bệnh tâm thần điên cuồng rống giận.
Nàng ta chưa từng nghĩ đến mình sẽ thất bại!
Cho dù có nhìn qua quá trình một đường thắng liên tiếp của Bạch Vũ nàng ta cũng không cảm thấy thực lực của Bạch Vũ mạnh mẽ bao nhiêu, cho đến vừa rồi nàng ta tự mình đối mặt với Hỏa Diễm Thanh Điểu, mới cảm nhận được ngọn lửa hủy thiên diệt địa kia rốt cuộc có bao nhiêu khủng bố!
Nàng ta đánh chết cũng không tin một Bạch Vũ đặc biệt vô dụng lại có phương pháp thăng cấp Triệu hoán thú, một con Triệu hoán thú Nhất giai có thể đánh bại Nhị giai, tuyệt đối là đã dùng dược liệu không nên dùng.
Con ngươi màu tím phù phiếm âm u của Bạch Vũ đã tụ lại thành một tầng lạnh như băng, nâng tay ba đạo Lưu Hỏa đánh qua: “Lăn xuống đi!”
Lưu Hỏa của Bạch Vũ lực công kích không cao, nhưng cũng đủ để trí mạng, Hoàn Tố Âm cho dù trốn được đạo thứ nhất cũng không trốn được hại đạo phía sau.
”Không được!” Hoàn Tố Âm thất kinh kêu to, liều mạng muốn trốn tránh.
Chỉ thấy một đạo hào quang hiện lên, ba đạo Lưu Hỏa sắp đánh trúng bỗng nhiên tan biến.
”Hoàn Tố Âm, ngươi đã thua, không cần tìm cớ.” Tiếng nói tang thương mà trầm thấp vang lên, một trung niên nam tử khí thế uy nghiêm xuất hiện ở trên tầng tầng lớp lớp ghế lô.
Hắn hai tay gác ra sau lưng, dáng người khôi ngô ngạo nghễ mà đứng, hai mắt lợi hại lộ ra một cỗ chết chóc áp chế không được sát khí sát phạt, ngón tay theo thói quen vuốt ve đốt ngón cái trên tay trái.
”Phụ vương?” Hoàn Tố Âm thanh âm kinh ngạc có chút phát run.
Mọi người trong tràng thi đấu lập tức quỳ xuống đất, không thể tưởng tượng được lần khiêu chiến Vô Trần bảng này Đông Nhạc Quận vương cư nhiên tự mình chạy tới làm trọng tài! Lần khiêu chiến này chính là nháo lớn, ngay cả Quận vương cũng bị kinh động.
Bạch Vũ đánh giá người cứu Hoàn Tố Âm này, thực dễ dàng liền đoán được thân phận của hắn: “Đông Nhạc Quận vương?”
”Đúng là bổn vương.” Đông Nhạc Quận vương nhấc chân từ bậc thang đi xuống, nháy mắt đã đi đến trước mặt Bạch Vũ: “Bạch Vũ cô nương quả nhiên danh bất hư truyền, Triệu hoán thú của ngươi làm cho bổn vương đại khai nhãn giới. Lần tỷ thí này ngươi thắng.”
Hắn nhìn về phía Hoàn Tố Âm, mệnh lệnh nói: “Đem Minh bài Vô Trần bảng giao ra đây.”
”Phụ vương, ta.....” Hoàn Tố Âm nghĩ muốn cự tuyệt, nhưng đối với ánh mắt sắc bén của Quận vương, không tự giác đánh cái rùng mình, thành thật quỳ xuống đem một cái Minh bài giao ra.
”Cái này thuộc về ngươi, từ hôm nay trở đi, ngươi chính là Vô Trần Triệu hoán sĩ xếp thứ 89.” Quận vương đem Minh bài giao cho Bạch Vũ.
Ánh mắt mọi người đều sáng lên.
Vô Trần bảng, vinh dự cao nhất ở Vân Vũ Thần Châu! Chứng minh thực lực cực mạnh! Có được Minh bài này, có thể hoành hành ở sáu thủ đô!
Bạch Vũ lại không có cảm giác gì: “Chỉ có cái này? Không có tiền sao?”
“.....” Đám người Sa Hoằng nhất thời hóa thạch! Vô Trần bảng chẳng lẽ so với tiền còn không quan trọng hơn sao? Bạch Vũ, ngươi là người có bao nhiêu tham tiền a?
Tìm kiếm với từ khoá: 11 phút trước V.O Thủ quỹ Ngày tham gia: 19.05.2017, 09:36
Tuổi: 19 Re: [Xuyên không - Trùng sinh - Dị giới] Độc y thần nữ: phúc hắc lãnh đế cuồng sủng thê - Nguyệt Hạ Khuynh Ca - Điểm: 10 Chương 61: Tạm biệt Dạ Quân Mạc (1)
Edit: V.O
Đông Nhạc Quận vương cũng sửng sốt, cười nói: “Đương nhiên là có. Vô Trần Cung thưởng cho ngươi 100 vạn tinh thể thứ phẩm, trực tiếp ghi thành quả của ngươi lên huy chương Triệu hoán sư, ngươi có thể ở các nơi của Công hội Triệu hoán sư mua đồ vật này nọ, hoặc là lấy ra. Là như thế này đi, Hành hội trưởng?”
”Đúng, đúng vậy. Bạch Vũ tiểu thư là khách quý của Công hội Triệu hoán sư chúng ta.” Hành Tuấn Sơn cúi đầu khom lưng, cười so với khóc còn khó coi hơn.
Sớm biết Bạch Vũ lợi hại như vậy, có đánh chết hắn cũng sẽ không vì Hoàn Tố Âm mà đi đắc tội nàng, hắn hiện tại thực sự hối hận, hối hận đến mức xanh cả ruột.
Nhưng Đông Nhạc Quận vương vẫn còn tiếp tục nói: “Bạch Vũ, tư chất của ngươi vô cùng tốt, bổn vương muốn thu ngươi làm nghĩa nữ, dạy bản lĩnh cho ngươi, ngươi có bằng lòng không?”
Hành Tuấn Sơn thiếu chút nữa khóc đến mức hôn mê bất tỉnh. Để cho Quận vương thu làm nghĩa nữ, quả thực là một bước lên trời! Ai chẳng biết nghĩa nữ, nghĩa tử của Quận vương đều là những Tiềm Long Vệ được cả quốc gia trọng điểm bồi dưỡng, là tương lai của Đông Nhạc!
Bạch Vũ lại im lặng. Khó trách nghĩa nữ, nghĩa tử của ngài nhiều như vậy, nguyên lai là dễ dàng gặp phải người có niên kỉ không tồi liền sẽ thu nhận, ngươi xác định những người ngươi thu chính là nghĩa tử nghĩa nữ, không phải là đào tử (quả đào) sao?
”Bạch Vũ, ngươi mau trả lời!” Sa Hoằng nhỏ giọng thúc dục nàng. Bạch Vũ lắc đầu: “Ta không muốn.”
Sa Hoằng ngạc nhiên, Đông Nhạc Quận vương cũng ngây dại: “Ngươi không đồng ý?”
”Ngươi muốn nhận ta làm nghĩa nữ bất quá chính là vì hy vọng ta vì Đông Nhạc ra sức phục vụ. Ta nếu đã đến Đông Nhạc, chính là người Đông Nhạc, địch nhân của ta vừa lúc cũng là đối thủ ngươi muốn đánh bại.” Cho nên không cần phải nhận thức ngươi làm nghĩa phụ.....
Đông Nhạc Quận vương đột nhiên vỗ tay cười to: “Được! Cho dù không nhận nghĩa phụ, nhưng ta hy vọng ngươi có thể lập tức theo ta đi vương thành, gia nhập Tiềm Long Vệ, Bình Thạch thành nho nhỏ này không phù hợp với ngươi.”
Tiền Long Vệ Bạch Vũ có từng nghe nói qua, Đông Nhạc chọn người tham gia Đại hội Triệu hoán chính là từ Tiềm Long Vệ tuyển ra, nàng đương nhiên sẽ không cự tuyệt, nhưng nếu đi vương thành.....”Ngay hôm nay phải đi sao?”
”Ngươi có chuyện gì chưa làm xong sao?”
Bạch Vũ nhớ tới hôm nay chính là ngày thứ năm nàng cùng Dạ Quân Mạc ước định, đêm nay Dạ Quân Mạc hẳn là đến tìm nàng, nếu nàng không nói một tiếng mà đi, Dạ Quân Mạc tìm không thấy nàng, khẳng định sẽ cho rằng nàng trốn nợ!
Nàng tuyệt không ngạc nhiên Dạ Quân Mạc có thể sẽ đến tìm nàng, đến lúc đó Dạ Quân Mạc sẽ không thẹn quá hóa giận mang nàng bán đi đó chứ? Ngẫm lại đều cảm thấy sởn cả gai óc! Vẫn là thành thành thật thật ở Bình Thạch thành chờ hắn một đêm.
Bạch Vũ lấy cớ còn muốn thu thập đồ vật này nọ, trễ một ngày lại đi, Đông Nhạc Quận vương liền để cho Sa Hoằng đưa nàng trở về.
Dọc theo đường đi, Sa Hoằng nói đến trận tỷ thí vừa rồi, có chút áy náy thiếu chút nữa khiến cho Bạch Vũ bị bỏ quyền thi đấu. Hắn nhìn Bạch Vũ một thân ăn mặc mộc mạc, không mang trang sức hắn tặng, có chút kỳ quái.
Bạch Vũ thật sự ngượng ngùng nói cho hắn biết, trang sức hắn tặng quá nặng, đội lên có thể đem cổ đè ép, đành phải luyến tiếc mang lên.
Sa Hoằng có chút buồn bực, cân nhắc lần sau sẽ tặng cái gì đó thực dụng, nghe nói nữ hài tử trừ bỏ trang sức, còn rất thích son phấn bột nước.....
Bạch Vũ trở lại thành lâu, một bên ngồi xuống tu luyện, hấp thu linh khí, trị thương cho tiểu Thanh, một bên chờ Dạ Quân Mạc đến. Nhưng nàng tu luyện đến khi trời tờ mờ sáng, Dạ Quân Mạc cũng không có đến.
Đáng ra phải không quên chứ? 5 ngày đến một lần là hắn thuận miệng nói ra? Mệt cho ta còn khẩn trương như vậy, cố ý chờ hắn đến. Bạch Vũ trong lòng dâng lên một tia thất vọng, nàng đột nhiên phát hiện nàng thế nhưng có điểm muốn gặp Dạ Quân Mạc.
Quên đi, cũng có thể là nhà người ta có việc, dù sao hắn có đến đây hay không, ta cũng trị không hết được thương thế của hắn. Bạch Vũ yên lặng an ủi chính mình, nhắm mắt lại, tiếp tục tu luyện.
Thủy đao của Qủy Nhãn Thần Hầu nàng tránh cũng không khỏi, nên không trốn tránh. Tiểu Thanh bỏ lại Bạo Liệt Lưu Hỏa nháy mắt liền thẳng tắp chặn lại hướng Thủy đao, thay nàng đỡ thương tổn trí mệnh này.
Thân thể tiểu Thanh cơ hồ bị bổ ra, hỏa vũ (lông) bay lên, hỏa vĩ (đuôi) đang bốc cháy vì đau đớn mà bị dập tắt, nhưng nó không có tan biến.
Tiến hóa thành Triệu hoán thú mãn tư chất làm cho lực phòng ngự cùng sức chịu đựng của nó đều được tăng lên, 7 điểm lực phòng ngự khiến cho nó tuy rằng trọng thương, nhưng vẫn còn sống, cho dù sức chịu đựng đã không còn nhiều lắm.
Bạch Vũ đau lòng đi qua, ôm lấy nó: “Tiểu Thanh.”
”Chiêm chiếp -----” tiểu Thanh đáng thương an ủi.
Bạch Vũ nâng mắt, ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía Hoàn Tố Âm: “Ngươi nghĩ như vậy là có thể giết được ta sao?”
”Ngươi muốn làm gì? Đừng tới đây! Ngươi không có khả năng thắng ta, ngươi nhất định đã sử dụng cấm dược! Nhất định là như vậy! Tiết lão bản, còn không kiểm tra một chút?” Hoàn Tố Âm giống như một người đàn bà chanh chua mắc bệnh tâm thần điên cuồng rống giận.
Nàng ta chưa từng nghĩ đến mình sẽ thất bại!
Cho dù có nhìn qua quá trình một đường thắng liên tiếp của Bạch Vũ nàng ta cũng không cảm thấy thực lực của Bạch Vũ mạnh mẽ bao nhiêu, cho đến vừa rồi nàng ta tự mình đối mặt với Hỏa Diễm Thanh Điểu, mới cảm nhận được ngọn lửa hủy thiên diệt địa kia rốt cuộc có bao nhiêu khủng bố!
Nàng ta đánh chết cũng không tin một Bạch Vũ đặc biệt vô dụng lại có phương pháp thăng cấp Triệu hoán thú, một con Triệu hoán thú Nhất giai có thể đánh bại Nhị giai, tuyệt đối là đã dùng dược liệu không nên dùng.
Con ngươi màu tím phù phiếm âm u của Bạch Vũ đã tụ lại thành một tầng lạnh như băng, nâng tay ba đạo Lưu Hỏa đánh qua: “Lăn xuống đi!”
Lưu Hỏa của Bạch Vũ lực công kích không cao, nhưng cũng đủ để trí mạng, Hoàn Tố Âm cho dù trốn được đạo thứ nhất cũng không trốn được hại đạo phía sau.
”Không được!” Hoàn Tố Âm thất kinh kêu to, liều mạng muốn trốn tránh.
Chỉ thấy một đạo hào quang hiện lên, ba đạo Lưu Hỏa sắp đánh trúng bỗng nhiên tan biến.
”Hoàn Tố Âm, ngươi đã thua, không cần tìm cớ.” Tiếng nói tang thương mà trầm thấp vang lên, một trung niên nam tử khí thế uy nghiêm xuất hiện ở trên tầng tầng lớp lớp ghế lô.
Hắn hai tay gác ra sau lưng, dáng người khôi ngô ngạo nghễ mà đứng, hai mắt lợi hại lộ ra một cỗ chết chóc áp chế không được sát khí sát phạt, ngón tay theo thói quen vuốt ve đốt ngón cái trên tay trái.
”Phụ vương?” Hoàn Tố Âm thanh âm kinh ngạc có chút phát run.
Mọi người trong tràng thi đấu lập tức quỳ xuống đất, không thể tưởng tượng được lần khiêu chiến Vô Trần bảng này Đông Nhạc Quận vương cư nhiên tự mình chạy tới làm trọng tài! Lần khiêu chiến này chính là nháo lớn, ngay cả Quận vương cũng bị kinh động.
Bạch Vũ đánh giá người cứu Hoàn Tố Âm này, thực dễ dàng liền đoán được thân phận của hắn: “Đông Nhạc Quận vương?”
”Đúng là bổn vương.” Đông Nhạc Quận vương nhấc chân từ bậc thang đi xuống, nháy mắt đã đi đến trước mặt Bạch Vũ: “Bạch Vũ cô nương quả nhiên danh bất hư truyền, Triệu hoán thú của ngươi làm cho bổn vương đại khai nhãn giới. Lần tỷ thí này ngươi thắng.”
Hắn nhìn về phía Hoàn Tố Âm, mệnh lệnh nói: “Đem Minh bài Vô Trần bảng giao ra đây.”
”Phụ vương, ta.....” Hoàn Tố Âm nghĩ muốn cự tuyệt, nhưng đối với ánh mắt sắc bén của Quận vương, không tự giác đánh cái rùng mình, thành thật quỳ xuống đem một cái Minh bài giao ra.
”Cái này thuộc về ngươi, từ hôm nay trở đi, ngươi chính là Vô Trần Triệu hoán sĩ xếp thứ 89.” Quận vương đem Minh bài giao cho Bạch Vũ.
Ánh mắt mọi người đều sáng lên.
Vô Trần bảng, vinh dự cao nhất ở Vân Vũ Thần Châu! Chứng minh thực lực cực mạnh! Có được Minh bài này, có thể hoành hành ở sáu thủ đô!
Bạch Vũ lại không có cảm giác gì: “Chỉ có cái này? Không có tiền sao?”
“.....” Đám người Sa Hoằng nhất thời hóa thạch! Vô Trần bảng chẳng lẽ so với tiền còn không quan trọng hơn sao? Bạch Vũ, ngươi là người có bao nhiêu tham tiền a?
Tìm kiếm với từ khoá: 11 phút trước V.O Thủ quỹ Ngày tham gia: 19.05.2017, 09:36
Tuổi: 19 Re: [Xuyên không - Trùng sinh - Dị giới] Độc y thần nữ: phúc hắc lãnh đế cuồng sủng thê - Nguyệt Hạ Khuynh Ca - Điểm: 10 Chương 61: Tạm biệt Dạ Quân Mạc (1)
Edit: V.O
Đông Nhạc Quận vương cũng sửng sốt, cười nói: “Đương nhiên là có. Vô Trần Cung thưởng cho ngươi 100 vạn tinh thể thứ phẩm, trực tiếp ghi thành quả của ngươi lên huy chương Triệu hoán sư, ngươi có thể ở các nơi của Công hội Triệu hoán sư mua đồ vật này nọ, hoặc là lấy ra. Là như thế này đi, Hành hội trưởng?”
”Đúng, đúng vậy. Bạch Vũ tiểu thư là khách quý của Công hội Triệu hoán sư chúng ta.” Hành Tuấn Sơn cúi đầu khom lưng, cười so với khóc còn khó coi hơn.
Sớm biết Bạch Vũ lợi hại như vậy, có đánh chết hắn cũng sẽ không vì Hoàn Tố Âm mà đi đắc tội nàng, hắn hiện tại thực sự hối hận, hối hận đến mức xanh cả ruột.
Nhưng Đông Nhạc Quận vương vẫn còn tiếp tục nói: “Bạch Vũ, tư chất của ngươi vô cùng tốt, bổn vương muốn thu ngươi làm nghĩa nữ, dạy bản lĩnh cho ngươi, ngươi có bằng lòng không?”
Hành Tuấn Sơn thiếu chút nữa khóc đến mức hôn mê bất tỉnh. Để cho Quận vương thu làm nghĩa nữ, quả thực là một bước lên trời! Ai chẳng biết nghĩa nữ, nghĩa tử của Quận vương đều là những Tiềm Long Vệ được cả quốc gia trọng điểm bồi dưỡng, là tương lai của Đông Nhạc!
Bạch Vũ lại im lặng. Khó trách nghĩa nữ, nghĩa tử của ngài nhiều như vậy, nguyên lai là dễ dàng gặp phải người có niên kỉ không tồi liền sẽ thu nhận, ngươi xác định những người ngươi thu chính là nghĩa tử nghĩa nữ, không phải là đào tử (quả đào) sao?
”Bạch Vũ, ngươi mau trả lời!” Sa Hoằng nhỏ giọng thúc dục nàng. Bạch Vũ lắc đầu: “Ta không muốn.”
Sa Hoằng ngạc nhiên, Đông Nhạc Quận vương cũng ngây dại: “Ngươi không đồng ý?”
”Ngươi muốn nhận ta làm nghĩa nữ bất quá chính là vì hy vọng ta vì Đông Nhạc ra sức phục vụ. Ta nếu đã đến Đông Nhạc, chính là người Đông Nhạc, địch nhân của ta vừa lúc cũng là đối thủ ngươi muốn đánh bại.” Cho nên không cần phải nhận thức ngươi làm nghĩa phụ.....
Đông Nhạc Quận vương đột nhiên vỗ tay cười to: “Được! Cho dù không nhận nghĩa phụ, nhưng ta hy vọng ngươi có thể lập tức theo ta đi vương thành, gia nhập Tiềm Long Vệ, Bình Thạch thành nho nhỏ này không phù hợp với ngươi.”
Tiền Long Vệ Bạch Vũ có từng nghe nói qua, Đông Nhạc chọn người tham gia Đại hội Triệu hoán chính là từ Tiềm Long Vệ tuyển ra, nàng đương nhiên sẽ không cự tuyệt, nhưng nếu đi vương thành.....”Ngay hôm nay phải đi sao?”
”Ngươi có chuyện gì chưa làm xong sao?”
Bạch Vũ nhớ tới hôm nay chính là ngày thứ năm nàng cùng Dạ Quân Mạc ước định, đêm nay Dạ Quân Mạc hẳn là đến tìm nàng, nếu nàng không nói một tiếng mà đi, Dạ Quân Mạc tìm không thấy nàng, khẳng định sẽ cho rằng nàng trốn nợ!
Nàng tuyệt không ngạc nhiên Dạ Quân Mạc có thể sẽ đến tìm nàng, đến lúc đó Dạ Quân Mạc sẽ không thẹn quá hóa giận mang nàng bán đi đó chứ? Ngẫm lại đều cảm thấy sởn cả gai óc! Vẫn là thành thành thật thật ở Bình Thạch thành chờ hắn một đêm.
Bạch Vũ lấy cớ còn muốn thu thập đồ vật này nọ, trễ một ngày lại đi, Đông Nhạc Quận vương liền để cho Sa Hoằng đưa nàng trở về.
Dọc theo đường đi, Sa Hoằng nói đến trận tỷ thí vừa rồi, có chút áy náy thiếu chút nữa khiến cho Bạch Vũ bị bỏ quyền thi đấu. Hắn nhìn Bạch Vũ một thân ăn mặc mộc mạc, không mang trang sức hắn tặng, có chút kỳ quái.
Bạch Vũ thật sự ngượng ngùng nói cho hắn biết, trang sức hắn tặng quá nặng, đội lên có thể đem cổ đè ép, đành phải luyến tiếc mang lên.
Sa Hoằng có chút buồn bực, cân nhắc lần sau sẽ tặng cái gì đó thực dụng, nghe nói nữ hài tử trừ bỏ trang sức, còn rất thích son phấn bột nước.....
Bạch Vũ trở lại thành lâu, một bên ngồi xuống tu luyện, hấp thu linh khí, trị thương cho tiểu Thanh, một bên chờ Dạ Quân Mạc đến. Nhưng nàng tu luyện đến khi trời tờ mờ sáng, Dạ Quân Mạc cũng không có đến.
Đáng ra phải không quên chứ? 5 ngày đến một lần là hắn thuận miệng nói ra? Mệt cho ta còn khẩn trương như vậy, cố ý chờ hắn đến. Bạch Vũ trong lòng dâng lên một tia thất vọng, nàng đột nhiên phát hiện nàng thế nhưng có điểm muốn gặp Dạ Quân Mạc.
Quên đi, cũng có thể là nhà người ta có việc, dù sao hắn có đến đây hay không, ta cũng trị không hết được thương thế của hắn. Bạch Vũ yên lặng an ủi chính mình, nhắm mắt lại, tiếp tục tu luyện.
Tác giả :
Nguyệt Hạ Khuynh Ca