Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê
Chương 191: May mắn hay xui xẻo (2)
Edit: V.O
"Dựa theo bản đồ, mảnh rừng tuyết mày hẳn là địa bàn của Tuyết Mãng (mãng xà tuyết)." Bạch Vũ cầm bản đồ nhìn một lúc lâu, xác định vị trí của bản thân một chút.
"Mãnh thú Nhất giai, không có gì đáng ngại." Viêm Hạo Thiên dẫn theo Lưu Tinh Lôi Báo của hắn, lơ đễnh đi phía trước mở đường.
Bạch Vũ cũng không lo lắng Tuyết Mãng, không phải mãnh thú quần cư, đối với bọn họ không có uy hiếp, cũng không biết có mãnh thú khác du đãng ở trong này hay không, mảnh rừng tuyết này không nhỏ, ít nhất phải ba ngày mới có thể ra được.
"Thật ra mảnh rừng tuyết này là một nơi săn bắt rất tốt, nhưng con mồi quá yếu, cũng không đáng giá." Viêm Hạo Thiên tiện tay giải quyết một con Tuyết Mãng đột nhiên xông tới từ trong tầng tuyết.
Nhạc Kỳ Nhân ôm Hoàng Kim Thứ Vị của mình tung tăng tung tẩy chạy tới, khoét lấy túi mật rắn ra. Túi mật của Tuyết Mãng là một vị tài nguyên dược liệu, có thể cầm đi đổi cống hiến.
Viêm Hạo Thiên thấy Nhạc Kỳ Nhân tự giác như vậy, khóe miệng co rút: "Đây là ta giết."
"Không phải ngươi ngại nó không đáng tiền sao? Ta không chê, cho ta đi."
"Không được! Đến trước có trước, ai giết được thì của người đó. Có bản lĩnh thì tự mình giết đi."
"Ôi chao, đường đường là Thái Tử, dễ giận như vậy làm gì? Giết được con mồi chia đều là được, Băng Nguyên lớn như vậy, còn sợ không có con mồi sao?" Nhạc Kỳ Nhân nói xong rất tự giác cất túi mật rắn vào trong túi.
Viêm Hạo Thiên hơi cảm thấy chán nản, cũng may sau đó Bạch Vũ lại phát hiện ba con Tuyết Mãng. Mấy người thấy Tuyết Mãng như là thấy được vàng, hai mắt sáng lên, lập tức bổ nhào tới, Viêm Hạo Thiên thuần thục, Nhạc Kỳ Nhân, Tả Vũ, mỗi người giải quyết một con.
Đương nhiên Bạch Vũ sẽ không đoạt với bọn họ, đoàn người vừa chạy vừa săn bắt.
Y như lời Nhạc Kỳ Nhân nói, Băng Nguyên lớn như vậy căn bản không lo không có con mồi, bọn họ không cố ý đi tìm mãnh thú, nhưng mãnh thú lại liên tục không ngừng tìm tới bọn họ, muốn bọn họ trở thành thức ăn.
Lúc sắp ra khỏi mảnh rừng tuyết, bọn họ đã thu hoạch được bốn mươi túi mật rắn, tám bộ da sói và ba cái đuôi của Quỷ Hồ.
Những thứ này đều là thứ tốt, cho dù bộ lông không thể đổi cống hiến, lấy ra bên ngoài bán cũng có thể bán được không ít tiền.
"Chúng ta đã ra khỏi mảnh rừng tuyết, ngoại trừ Tuyết Mãng cũng đã bắt đầu gặp được mãnh thú khác, đoán chừng đi thêm một ngày nữa có lẽ có thể đến được địa bàn của Băng Báo." Viêm Hạo Thiên nói.
"Ừ, chỉ sợ lúc đến phải hao chút tâm tư đi tìm." Bạch Vũ gật gật đầu. Băng Báo là mãnh thú Nhị giai độc lai độc vãng, mỗi một con đều có một lãnh địa rộng lớn, không giống với Tuyết Mãng tùy tiện có thể gặp một con.
Cũng không nghĩ đến, Bạch Vũ vừa nói xong, liền gặp phải một con Băng Báo.
Nhạc Kỳ Nhân nhất thời há to miệng: "Vũ tỷ tỷ thật may mắn, nghĩ tới cái gì thì sẽ có cái đó!"
Mâu quang Bạch Vũ cũng sáng ngời, trong mắt xẹt qua vui sướng, lập tức gọi ra Tiểu Thanh.
Hỏa diễm trong nháy mắt dễ như trở bàn tay bao phủ Băng Báo, nhiệt độ khủng bố làm cho băng tuyết trong vòng trăm mét quanh đó đều không còn tồn tại.
Băng Báo nổi giận gầm lên một tiếng, thân hình như tia chớp nhập vào trong tuyết, hàn ý lạnh thấu lòng người ầm ầm tản ra, giống như mũi tên nhọn trực tiếp áp bức Tiểu Thanh.
Oanh ——
Băng và lửa va chạm, khí thế ngút trời nhấc lên tầng tầng băng tuyết, bông tuyết bay lượn đầy trời, áp chế hỏa diễm của Tiểu Thanh.
Băng Báo thoát khỏi hỏa diễm, không truy kích Tiểu Thanh nữa, ngược lại quay đầu bỏ chạy, nửa điểm cũng không dừng lại.
Bạch Vũ dẫn theo Tiểu Thanh đuổi theo. Tả Vũ gọi ra Bát Tí Cuồng Viên, ngăn cản đường đi của Băng Báo.
"Tốt!" Bạch Vũ dựng thẳng ngón tay cái với Tả Vũ, nắm bắt vừa vặn thời cơ. Một mình nàng có thể đánh bại Băng Báo, nhưng nàng không kiêu ngạo đến mức không cần người khác nhúng tay. Có người hỗ trợ, giải quyết nhanh chóng, không có gì là không tốt.
Ngăn cản một lúc, Tiểu Thanh đã bay đến, phóng ra Bạo Liệt Lưu Hỏa, rất nhanh Bạch Vũ đã thu được Băng Báo đầu tiên.
"Dựa theo bản đồ, mảnh rừng tuyết mày hẳn là địa bàn của Tuyết Mãng (mãng xà tuyết)." Bạch Vũ cầm bản đồ nhìn một lúc lâu, xác định vị trí của bản thân một chút.
"Mãnh thú Nhất giai, không có gì đáng ngại." Viêm Hạo Thiên dẫn theo Lưu Tinh Lôi Báo của hắn, lơ đễnh đi phía trước mở đường.
Bạch Vũ cũng không lo lắng Tuyết Mãng, không phải mãnh thú quần cư, đối với bọn họ không có uy hiếp, cũng không biết có mãnh thú khác du đãng ở trong này hay không, mảnh rừng tuyết này không nhỏ, ít nhất phải ba ngày mới có thể ra được.
"Thật ra mảnh rừng tuyết này là một nơi săn bắt rất tốt, nhưng con mồi quá yếu, cũng không đáng giá." Viêm Hạo Thiên tiện tay giải quyết một con Tuyết Mãng đột nhiên xông tới từ trong tầng tuyết.
Nhạc Kỳ Nhân ôm Hoàng Kim Thứ Vị của mình tung tăng tung tẩy chạy tới, khoét lấy túi mật rắn ra. Túi mật của Tuyết Mãng là một vị tài nguyên dược liệu, có thể cầm đi đổi cống hiến.
Viêm Hạo Thiên thấy Nhạc Kỳ Nhân tự giác như vậy, khóe miệng co rút: "Đây là ta giết."
"Không phải ngươi ngại nó không đáng tiền sao? Ta không chê, cho ta đi."
"Không được! Đến trước có trước, ai giết được thì của người đó. Có bản lĩnh thì tự mình giết đi."
"Ôi chao, đường đường là Thái Tử, dễ giận như vậy làm gì? Giết được con mồi chia đều là được, Băng Nguyên lớn như vậy, còn sợ không có con mồi sao?" Nhạc Kỳ Nhân nói xong rất tự giác cất túi mật rắn vào trong túi.
Viêm Hạo Thiên hơi cảm thấy chán nản, cũng may sau đó Bạch Vũ lại phát hiện ba con Tuyết Mãng. Mấy người thấy Tuyết Mãng như là thấy được vàng, hai mắt sáng lên, lập tức bổ nhào tới, Viêm Hạo Thiên thuần thục, Nhạc Kỳ Nhân, Tả Vũ, mỗi người giải quyết một con.
Đương nhiên Bạch Vũ sẽ không đoạt với bọn họ, đoàn người vừa chạy vừa săn bắt.
Y như lời Nhạc Kỳ Nhân nói, Băng Nguyên lớn như vậy căn bản không lo không có con mồi, bọn họ không cố ý đi tìm mãnh thú, nhưng mãnh thú lại liên tục không ngừng tìm tới bọn họ, muốn bọn họ trở thành thức ăn.
Lúc sắp ra khỏi mảnh rừng tuyết, bọn họ đã thu hoạch được bốn mươi túi mật rắn, tám bộ da sói và ba cái đuôi của Quỷ Hồ.
Những thứ này đều là thứ tốt, cho dù bộ lông không thể đổi cống hiến, lấy ra bên ngoài bán cũng có thể bán được không ít tiền.
"Chúng ta đã ra khỏi mảnh rừng tuyết, ngoại trừ Tuyết Mãng cũng đã bắt đầu gặp được mãnh thú khác, đoán chừng đi thêm một ngày nữa có lẽ có thể đến được địa bàn của Băng Báo." Viêm Hạo Thiên nói.
"Ừ, chỉ sợ lúc đến phải hao chút tâm tư đi tìm." Bạch Vũ gật gật đầu. Băng Báo là mãnh thú Nhị giai độc lai độc vãng, mỗi một con đều có một lãnh địa rộng lớn, không giống với Tuyết Mãng tùy tiện có thể gặp một con.
Cũng không nghĩ đến, Bạch Vũ vừa nói xong, liền gặp phải một con Băng Báo.
Nhạc Kỳ Nhân nhất thời há to miệng: "Vũ tỷ tỷ thật may mắn, nghĩ tới cái gì thì sẽ có cái đó!"
Mâu quang Bạch Vũ cũng sáng ngời, trong mắt xẹt qua vui sướng, lập tức gọi ra Tiểu Thanh.
Hỏa diễm trong nháy mắt dễ như trở bàn tay bao phủ Băng Báo, nhiệt độ khủng bố làm cho băng tuyết trong vòng trăm mét quanh đó đều không còn tồn tại.
Băng Báo nổi giận gầm lên một tiếng, thân hình như tia chớp nhập vào trong tuyết, hàn ý lạnh thấu lòng người ầm ầm tản ra, giống như mũi tên nhọn trực tiếp áp bức Tiểu Thanh.
Oanh ——
Băng và lửa va chạm, khí thế ngút trời nhấc lên tầng tầng băng tuyết, bông tuyết bay lượn đầy trời, áp chế hỏa diễm của Tiểu Thanh.
Băng Báo thoát khỏi hỏa diễm, không truy kích Tiểu Thanh nữa, ngược lại quay đầu bỏ chạy, nửa điểm cũng không dừng lại.
Bạch Vũ dẫn theo Tiểu Thanh đuổi theo. Tả Vũ gọi ra Bát Tí Cuồng Viên, ngăn cản đường đi của Băng Báo.
"Tốt!" Bạch Vũ dựng thẳng ngón tay cái với Tả Vũ, nắm bắt vừa vặn thời cơ. Một mình nàng có thể đánh bại Băng Báo, nhưng nàng không kiêu ngạo đến mức không cần người khác nhúng tay. Có người hỗ trợ, giải quyết nhanh chóng, không có gì là không tốt.
Ngăn cản một lúc, Tiểu Thanh đã bay đến, phóng ra Bạo Liệt Lưu Hỏa, rất nhanh Bạch Vũ đã thu được Băng Báo đầu tiên.
Tác giả :
Nguyệt Hạ Khuynh Ca