Tân An Quỷ Sự
Quyển 4 Chương 130: Lạc đường
Mùa hạ vừa qua, gió
thu chưa thổi, cây đại thụ ở ngoại ô dày đặc một mảnh vàng vàng, hồng
hồng hợp nhất với non nước ở xa xa. Trên bầu trời, mây trắng giống như
một đám lông dê thong thả nổi lơ lửng, tựa hồ khiến thời gian cũng chậm
lại một chút.
Thúy Vũ cùng mấy đồng bạn lên núi thưởng cúc trở về. Mọi người nói nói cười cười trong rừng phong, tiếng cười thanh thúy xuyên thấu qua tầng tầng lá phong, tiến vào chỗ tối trong rừng, nơi không có ánh mặt trời.
“Yến Nhi tỷ tỷ, vị Trương công tử vừa rồi gặp ở trên núi tựa hồ coi trọng ngươi nha. Hắn mượn cớ mình lạc đường mà đến gần ngươi, mà ngươi đã đi mấy chục bước rồi ta vẫn thấy hắn đang đứng chỗ đó nhìn ngươi đâu.” Thúy Vũ dùng quạt xếp che miệng, bày ra bộ dáng mình chẳng liên quan gì, lại đem lời vẫn giấu trong lòng bâng quơ mà nói ra.
Yến Nhi đầu tiên là sửng sốt, sau đó bỗng chốc đỏ mặt. Nàng giơ tay đánh nhẹ lên tay Thúy Vũ, “Ngươi nhìn thấy hắn nhìn chằm chằm ta lúc nào? Cái này không phải chứng tỏ ngươi đối vị Trương công tử kia rất để bụng sao? Nói thực ra, nếu đã động xuân tâm rồi thì một khắc cũng khônng rời được. Nếu đã thế, có cần ta đem việc này nói với nương ngươi để nàng tìm bà mối giúp hai người tác hợp không? Nói không chừng cuối cùng lại kết thành một cọc nhân duyên tốt a.” Yến Nhi vốn là miệng lưỡi sắc bén, bắt được cơ hội tốt thì tự nhiên sẽ không dễ dàng buông tha, vội đem lời nói một phen, khiến Thúy Vũ mặt đỏ tai hồng, một chữ cũng không phản bác được. Những tỷ muội khác thấy hai người các nàng ngươi một câu ta một câu thì cũng đều không nhịn được chen vào. Có người lôi kéo cánh tay Thúy Vũ, có người vỗ vỗ vai nàng, trêu ghẹo chọc cười, mỗi lời đều nhắc đến vị Trương công tử kia.
“Làm sao vậy? Bị ta đoán đúng rồi hả?” Yến Nhi thấy khuôn mặt Thúy Vũ đỏ lên, trong lòng lập tức liền hiểu rõ tâm tư của nàng, vì thế một phen đoạt cây quạt nàng đang che mặt mà nhẹ giọng nói, “Hảo muội muội, ngươi không phải tiểu hài tử, cũng tới lúc bàn chuyện cưới hỏi rồi. Nếu ngươi thật sự có tâm với vị công tử kia thì chi bằng nói rõ với chúng ta, các tỷ tỷ sẽ giúp ngươi một phen. Nhân duyên a, nếu ngươi không nắm lấy thì rất có thể bỏ lỡ, đến lúc đó ngươi đừng có mà khóc.”
Thấy tâm tư bị người ta phát hiện, Thúy Vũ vừa bực lại kinh hoàng. Nàng hung hăng dậm dậm chân, cả cây quạt cũng không cần, bụm mặt liền chạy về phía trước khiến mấy người Yến Nhi ở phía sau gọi thế nào cũng không quay lại, chỉ chốc lát sau đã không thấy bóng người đâu.
“Ngươi nha, có một số việc nhìn ra rồi thì giấu ở trong lòng, sao còn phải nói ra ngoài. Ngươi xem đi, vốn có khả năng thành một đôi bích nhân, hiện tại lại chưa chắc đã dám nói ra.” Một vị cô nương hơn lớn chút tên Quân Sinh trách cứ Yến Nhi một câu.
“Ta…… Đây còn không phải vì tốt cho nàng sao. Ngươi xem vừa rồi ở trong núi, nàng thấy vị Trương công tử kia xong liền tâm thần không yên, ngắm hoa cũng không chuyên tâm, luôn ở trong đám người tìm hắn. Mà nàng do dự như vậy, ta cũng chỉ muốn nương chuyện này giúp nàng nói ra lời trong lòng. Ta cũng chỉ định thử một chính, ai biết…… Nàng thế nhưng bị ta dọa chạy mất rồi.” Yến Nhi bất đắc dĩ nhún nhún vai.
“Thúy Vũ tuổi còn nhỏ, tính tình lại thuần lương, lần đầu tiên động tình tự nhiên sẽ rễ tình đâm sâu, muốn đem tâm tư này cất giấu làm bảo bối, không muốn nói với ai. Ta khuyên ngươi a, về sau không cần nhắc lại chuyện này, nếu không tương lai nàng trách ngươi thì ta cũng không giúp ngươi đâu.” Quân Sinh oán trách nói.
“Hảo tỷ tỷ, ta đã biết,” Yến Nhi làm nũng mà xoắn lấy cánh tay Quân Sinh, “Thỉnh tỷ tỷ giúp ta cầu tình với Thúy Vũ đại tiểu thư, nói về sau ta không dám đem nàng ra nói đùa nữa.”
Quân Sinh nhẹ nhàng điểm điểm cái trán của Yến Nhi rồi mọi người lại cười thành một đoàn, theo đường mòn, hướng ánh hoàng hôn mà đi.
Mãi cho đến khi không nghe thấy tiếng cười ở đằng sau nữa Thúy Vũ lúc này mới thả chậm bước chân. Tay trái nàng cầm một đóa hoa, tay phải bẻ gãy một cành cây, cầm trong tay vung vẩy về phía trước. Trong đầu nàng đều là thân ảnh đĩnh bạt của Trương công tử cùng với giọng hắn trầm thấp nói: “Tiểu thư, xin hỏi hai còn đường núi này, cái nào ngắn hơn?”
Rõ ràng là hắn hỏi Yến Nhi, nhưng tâm mình lại như bị treo cao ở giữa không trung, lắc qua lắc lại, từ lúc đó liền không thể bình tĩnh được. Trên mặt Thúy Vũ tràn lên một rặng mây đỏ, khóe miệng không tự giác hơi nhếch lên thành một nụ cười, “Không biết vị Trương công tử kia có chú ý tới ta không,” nàng cúi đầu nhìn thân mình đơn bạc chưa phát dục hoàn toàn của mình, thật sâu thở dài, “Khẳng định sẽ không, đám Yến Nhi đều trang điểm đến phong lưu tiếu lệ, mắt hắn lại nhìn thẳng như thế thì làm sao chú ý đến tiểu nha đầu còn chưa trưởng thành hoàn toàn như ta chứ.”
“Nhưng cũng chưa biết chừng,” ánh mắt nàng sáng lên, lông mày cũng trở nên cong cong. Thiếu nữ hoài xuân chính là như vậy, nỗi lòng thường thường thay đổi trong nháy mắt, âm tình bất định, ai cũng nói không rõ, thấy không rõ. “Hắn có lẽ là không dám cùng ta chào hỏi, cho nên mới cố ý hướng Yến Nhi hỏi đường đâu? Ân, nhất định là như thế này, hắn rõ ràng cũng ngó ta một cái, tuy chỉ liếc một cái thôi nhưng trong đó đã bao hàm hết rồi, so với thiên địa còn rộng lớn hơn a.”
Nghĩ đến đây, tâm Thúy Vũ giống như lập tức bị mở ra, nhẹ nhàng như muốn dang cánh mà bay lên bầu trời a. Nàng ném xuống nụ hoa trong tay, ngẩng đầu mà bước về phía trước. Nhưng vừa bước được hai bước thì nàng đã dừng lại, miệng khẽ nhếch, ngắm nhìn chung quanh.
Đây là nơi nào a? Sao không thấy con đường vẫn về nhà hàng ngày đâu? Còn nữa, cánh rừng xung quanh từ lúc nào mà rậm rạp thế này, đến ánh mặt trời đều không chiếu vào được, không hề rộng rãi thoáng đãng như chỗ nàng biết.
Thúy Vũ thở dài, xem ra bởi vì mình lúc nãy đầy bụng tâm sự, cho nên bất tri bất giác đã đi lệch khỏi đường mòn, tiến vào trong rừng. Nàng cũng không nóng nảy bởi vì việc lạc đường này nàng từ nhỏ đến giờ cũng không phải chưa trải qua. Chỉ cần tìm được mặt trời, rồi đi theo phương hướng là nhất định có thể đi ra.
Thúy Vũ dùng tay làm thành mái che nắng ở trên trán, híp mắt nhìn lên trên. Mặt trời ở bên này, cho nên tay phải là hướng nam, không sai, chỉ cần cứ đi về hướng nam là nhất định có thể đi về con đường mòn.
Tìm được phương hướng rồi, Thúy Vũ bất giác cất lời hát một bài dân ca. Nàng dùng cành cây gạt đi cỏ dại trên đường, giống như mở đường cho mình, sai bước đi về phía trước.
“Hắc hắc, giọng hát của cô nương…… Rất là êm tai, so với tiếng hót của chim hoàng oanh trên cây còn hay hơn a.” Một giọng nói truyền ra từ cánh rừng phía trước. Giọng nói kia nhọn nhọn, sắc bén, khó phân nam nữ, giống như một móng vuốt sắc bén cào vào lòng khiến người ta vừa đau vừa ngứa, rất là khó chịu.
Thúy Vũ dừng bước chân, híp mắt nhìn về phía trước. Giữa khe hở của cánh rừng loáng thoáng lộ ra bóng một người. Người nọ vóc dáng không cao, chỉ cao hơn nàng nửa cái đầu, mặc một thân xiêm y thủ công bằng vải dệt, đỉnh đầu mang một cái mũ quả dưa xiêu xiêu vẹo vẹo, nửa nghiêng thân mình hướng nàng nhìn lại.
Thúy Vũ cùng mấy đồng bạn lên núi thưởng cúc trở về. Mọi người nói nói cười cười trong rừng phong, tiếng cười thanh thúy xuyên thấu qua tầng tầng lá phong, tiến vào chỗ tối trong rừng, nơi không có ánh mặt trời.
“Yến Nhi tỷ tỷ, vị Trương công tử vừa rồi gặp ở trên núi tựa hồ coi trọng ngươi nha. Hắn mượn cớ mình lạc đường mà đến gần ngươi, mà ngươi đã đi mấy chục bước rồi ta vẫn thấy hắn đang đứng chỗ đó nhìn ngươi đâu.” Thúy Vũ dùng quạt xếp che miệng, bày ra bộ dáng mình chẳng liên quan gì, lại đem lời vẫn giấu trong lòng bâng quơ mà nói ra.
Yến Nhi đầu tiên là sửng sốt, sau đó bỗng chốc đỏ mặt. Nàng giơ tay đánh nhẹ lên tay Thúy Vũ, “Ngươi nhìn thấy hắn nhìn chằm chằm ta lúc nào? Cái này không phải chứng tỏ ngươi đối vị Trương công tử kia rất để bụng sao? Nói thực ra, nếu đã động xuân tâm rồi thì một khắc cũng khônng rời được. Nếu đã thế, có cần ta đem việc này nói với nương ngươi để nàng tìm bà mối giúp hai người tác hợp không? Nói không chừng cuối cùng lại kết thành một cọc nhân duyên tốt a.” Yến Nhi vốn là miệng lưỡi sắc bén, bắt được cơ hội tốt thì tự nhiên sẽ không dễ dàng buông tha, vội đem lời nói một phen, khiến Thúy Vũ mặt đỏ tai hồng, một chữ cũng không phản bác được. Những tỷ muội khác thấy hai người các nàng ngươi một câu ta một câu thì cũng đều không nhịn được chen vào. Có người lôi kéo cánh tay Thúy Vũ, có người vỗ vỗ vai nàng, trêu ghẹo chọc cười, mỗi lời đều nhắc đến vị Trương công tử kia.
“Làm sao vậy? Bị ta đoán đúng rồi hả?” Yến Nhi thấy khuôn mặt Thúy Vũ đỏ lên, trong lòng lập tức liền hiểu rõ tâm tư của nàng, vì thế một phen đoạt cây quạt nàng đang che mặt mà nhẹ giọng nói, “Hảo muội muội, ngươi không phải tiểu hài tử, cũng tới lúc bàn chuyện cưới hỏi rồi. Nếu ngươi thật sự có tâm với vị công tử kia thì chi bằng nói rõ với chúng ta, các tỷ tỷ sẽ giúp ngươi một phen. Nhân duyên a, nếu ngươi không nắm lấy thì rất có thể bỏ lỡ, đến lúc đó ngươi đừng có mà khóc.”
Thấy tâm tư bị người ta phát hiện, Thúy Vũ vừa bực lại kinh hoàng. Nàng hung hăng dậm dậm chân, cả cây quạt cũng không cần, bụm mặt liền chạy về phía trước khiến mấy người Yến Nhi ở phía sau gọi thế nào cũng không quay lại, chỉ chốc lát sau đã không thấy bóng người đâu.
“Ngươi nha, có một số việc nhìn ra rồi thì giấu ở trong lòng, sao còn phải nói ra ngoài. Ngươi xem đi, vốn có khả năng thành một đôi bích nhân, hiện tại lại chưa chắc đã dám nói ra.” Một vị cô nương hơn lớn chút tên Quân Sinh trách cứ Yến Nhi một câu.
“Ta…… Đây còn không phải vì tốt cho nàng sao. Ngươi xem vừa rồi ở trong núi, nàng thấy vị Trương công tử kia xong liền tâm thần không yên, ngắm hoa cũng không chuyên tâm, luôn ở trong đám người tìm hắn. Mà nàng do dự như vậy, ta cũng chỉ muốn nương chuyện này giúp nàng nói ra lời trong lòng. Ta cũng chỉ định thử một chính, ai biết…… Nàng thế nhưng bị ta dọa chạy mất rồi.” Yến Nhi bất đắc dĩ nhún nhún vai.
“Thúy Vũ tuổi còn nhỏ, tính tình lại thuần lương, lần đầu tiên động tình tự nhiên sẽ rễ tình đâm sâu, muốn đem tâm tư này cất giấu làm bảo bối, không muốn nói với ai. Ta khuyên ngươi a, về sau không cần nhắc lại chuyện này, nếu không tương lai nàng trách ngươi thì ta cũng không giúp ngươi đâu.” Quân Sinh oán trách nói.
“Hảo tỷ tỷ, ta đã biết,” Yến Nhi làm nũng mà xoắn lấy cánh tay Quân Sinh, “Thỉnh tỷ tỷ giúp ta cầu tình với Thúy Vũ đại tiểu thư, nói về sau ta không dám đem nàng ra nói đùa nữa.”
Quân Sinh nhẹ nhàng điểm điểm cái trán của Yến Nhi rồi mọi người lại cười thành một đoàn, theo đường mòn, hướng ánh hoàng hôn mà đi.
Mãi cho đến khi không nghe thấy tiếng cười ở đằng sau nữa Thúy Vũ lúc này mới thả chậm bước chân. Tay trái nàng cầm một đóa hoa, tay phải bẻ gãy một cành cây, cầm trong tay vung vẩy về phía trước. Trong đầu nàng đều là thân ảnh đĩnh bạt của Trương công tử cùng với giọng hắn trầm thấp nói: “Tiểu thư, xin hỏi hai còn đường núi này, cái nào ngắn hơn?”
Rõ ràng là hắn hỏi Yến Nhi, nhưng tâm mình lại như bị treo cao ở giữa không trung, lắc qua lắc lại, từ lúc đó liền không thể bình tĩnh được. Trên mặt Thúy Vũ tràn lên một rặng mây đỏ, khóe miệng không tự giác hơi nhếch lên thành một nụ cười, “Không biết vị Trương công tử kia có chú ý tới ta không,” nàng cúi đầu nhìn thân mình đơn bạc chưa phát dục hoàn toàn của mình, thật sâu thở dài, “Khẳng định sẽ không, đám Yến Nhi đều trang điểm đến phong lưu tiếu lệ, mắt hắn lại nhìn thẳng như thế thì làm sao chú ý đến tiểu nha đầu còn chưa trưởng thành hoàn toàn như ta chứ.”
“Nhưng cũng chưa biết chừng,” ánh mắt nàng sáng lên, lông mày cũng trở nên cong cong. Thiếu nữ hoài xuân chính là như vậy, nỗi lòng thường thường thay đổi trong nháy mắt, âm tình bất định, ai cũng nói không rõ, thấy không rõ. “Hắn có lẽ là không dám cùng ta chào hỏi, cho nên mới cố ý hướng Yến Nhi hỏi đường đâu? Ân, nhất định là như thế này, hắn rõ ràng cũng ngó ta một cái, tuy chỉ liếc một cái thôi nhưng trong đó đã bao hàm hết rồi, so với thiên địa còn rộng lớn hơn a.”
Nghĩ đến đây, tâm Thúy Vũ giống như lập tức bị mở ra, nhẹ nhàng như muốn dang cánh mà bay lên bầu trời a. Nàng ném xuống nụ hoa trong tay, ngẩng đầu mà bước về phía trước. Nhưng vừa bước được hai bước thì nàng đã dừng lại, miệng khẽ nhếch, ngắm nhìn chung quanh.
Đây là nơi nào a? Sao không thấy con đường vẫn về nhà hàng ngày đâu? Còn nữa, cánh rừng xung quanh từ lúc nào mà rậm rạp thế này, đến ánh mặt trời đều không chiếu vào được, không hề rộng rãi thoáng đãng như chỗ nàng biết.
Thúy Vũ thở dài, xem ra bởi vì mình lúc nãy đầy bụng tâm sự, cho nên bất tri bất giác đã đi lệch khỏi đường mòn, tiến vào trong rừng. Nàng cũng không nóng nảy bởi vì việc lạc đường này nàng từ nhỏ đến giờ cũng không phải chưa trải qua. Chỉ cần tìm được mặt trời, rồi đi theo phương hướng là nhất định có thể đi ra.
Thúy Vũ dùng tay làm thành mái che nắng ở trên trán, híp mắt nhìn lên trên. Mặt trời ở bên này, cho nên tay phải là hướng nam, không sai, chỉ cần cứ đi về hướng nam là nhất định có thể đi về con đường mòn.
Tìm được phương hướng rồi, Thúy Vũ bất giác cất lời hát một bài dân ca. Nàng dùng cành cây gạt đi cỏ dại trên đường, giống như mở đường cho mình, sai bước đi về phía trước.
“Hắc hắc, giọng hát của cô nương…… Rất là êm tai, so với tiếng hót của chim hoàng oanh trên cây còn hay hơn a.” Một giọng nói truyền ra từ cánh rừng phía trước. Giọng nói kia nhọn nhọn, sắc bén, khó phân nam nữ, giống như một móng vuốt sắc bén cào vào lòng khiến người ta vừa đau vừa ngứa, rất là khó chịu.
Thúy Vũ dừng bước chân, híp mắt nhìn về phía trước. Giữa khe hở của cánh rừng loáng thoáng lộ ra bóng một người. Người nọ vóc dáng không cao, chỉ cao hơn nàng nửa cái đầu, mặc một thân xiêm y thủ công bằng vải dệt, đỉnh đầu mang một cái mũ quả dưa xiêu xiêu vẹo vẹo, nửa nghiêng thân mình hướng nàng nhìn lại.
Tác giả :
Thương Hải Nhất Thử