Độc Tôn Tam Giới
Chương 223: Đối kháng nửa bước Tiên cảnh 1
Giang Trần thúc dục Kim Dực Kiếm Điểu, tốc độ cao nhất phi hành gần nửa canh giờ, lúc này mới đuổi tới đoàn người Câu Ngọc. Nhìn thấy Giang Trần bình an trở lại, đội ngũ đều hưng phấn.
- Chúng ta phải tăng thêm tốc độ, mau rời khỏi lĩnh vực Càn Lam Bắc Cung khống chế. Đám người kia là dân liều mạng, chúng tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ.
Giang Trần cũng bất đắc dĩ, đến địa bàn của người ta, rất nhiều sự tình không thể muốn làm gì thì làm.
Nếu là Đông Phương Vương Quốc, dám can đảm cản đường cướp bóc, Giang Trần đã sớm bắn chết rồi.
Đương nhiên, cũng không phải Giang Trần sợ Càn Lam Bắc Cung, mà là Giang Trần cân nhắc đội ngũ mới đến, gây thị phi, sẽ phiền hà những người khác.
Giang Trần lại không ngờ tới, hắn khắc chế nhường nhịn như vậy, cũng không thể để cho Quảng sư huynh kia biết khó mà lui. Quảng sư huynh kia nhìn thấy đồng môn, liền thêm mắm thêm muối một phen, thuyết phục rất nhiều sư huynh thực lực còn hơn hắn, xoắn xuýt hơn trăm đồng môn, phân thành bốn năm đội ngũ, dùng phương thức tỏa lưới, bắt đầu vây bắt bọn người Giang Trần.
Ở Tây Bắc bộ Thiên Quế Vương Quốc, Càn Lam Bắc Cung, có bá quyền tuyệt đối.
Nghe đồng môn nói bị một đám người đi đường xa lạ khi dễ, mấy sư huynh cùng Quảng sư huynh giao hảo, đều giận tím mặt.
Mà nghe nói đám người xa lạ kia, vậy mà mang theo rất nhiều tọa kỵ, cấp bậc so với Thanh Dực Long còn cao hơn một chút, một ít sư huynh cùng Quảng sư huynh có giao tình, đều chủ động gia nhập đội ngũ lùng bắt.
- Đầu cơ kiếm lợi!
- Đi, chúng ta cũng kiếm một chén canh đi!
Trong phạm vi thế lực của bọn hắn, đệ tử Càn Lam Bắc Cung là rất có ưu thế, bọn hắn có thể tùy ý phi hành, rút ngắn đường xá.
Đối với bọn họ mà nói, trong khu vực Càn Lam Bắc Cung, không có Cấm khu gì. Qua châu phủ nào, qua lãnh địa chư hầu gì, bọn hắn căn bản không cần chào hỏi, muốn đi như thế nào liền đi như thế đó.
Kể từ đó, đội ngũ lùng bắt, dĩ nhiên là chiếm ưu thế rất lớn.
Mà nhóm người Giang Trần, lần đầu tới nơi lạ lẫm, tự nhiên không thể tùy tiện bay loạn, phải án lấy lộ tuyến phi hành.
Bởi như vậy, lộ tuyến bọn hắn phi hành, sớm đã bị người tính toán gắt gao.
Một tấm lưới lớn bốn phương tám hướng vây tới, là càng thu càng chặt rồi.
Ước chừng qua một canh giờ, đội ngũ cách nơi xung đột, đã qua hơn 1000 dặm. Tiếp qua bốn năm trăm dặm, liền sẽ ly khai địa bàn của Càn Lam Bắc Cung.
Chỉ cần thoát ly phạm vi thế lực của Càn Lam Bắc Cung, cái kia liền không cần lo lắng cái gì.
Dù Càn Lam Bắc Cung kia bá đạo, cũng quyết không có khả năng vi phạm đuổi giết. Dù bọn hắn không kiêng nể gì cả, vi phạm đuổi giết, cũng không có khả năng tùy ý như ở địa bàn của mình.
Càng bay lâu, Giang Trần càng cảm thấy ngực có một cỗ áp lực không hiểu.
Hôm nay 《 Bàn Thạch Chi Tâm 》 hắn đã tu luyện đến đệ tam trọng đỉnh phong, cách đệ tứ trọng cũng không xa.
Nói cách khác, hôm nay trực giác của hắn, so với lúc trước ở vô tận địa quật thí luyện, là cường đại hơn không ít.
- Mọi người chú ý, Càn Lam Bắc Cung kia nhất định chưa từ bỏ ý đồ, ta hoài nghi bọn hắn vẫn còn truy sát chúng ta. Mọi người giữ vững tinh thần!
- Tới thì tới, ai sợ ai.
Câu Ngọc công chúa nắm chuôi kiếm, bờ môi khêu gợi hiện lên một vòng kiêu ngạo.
Giang Trần nhìn nhìn tám thân vệ, lại nhìn bên phụ thân một chút.
Lần này, bọn hắn có khoảng hai mươi người, chỉ dẫn theo hơn hai mươi con Kim Dực Kiếm Điểu. Những Kim Dực Kiếm Điểu khác, đều được an bài ở nơi hẻo lánh, tạm thời không có đi theo.
Đây cũng là Giang Trần định ra sách lược, dù sao, hơn một ngàn con Kim Dực Kiếm Điểu, nếu như cùng một chỗ nhập cảnh, uy thế thật sự là rất dọa người.
Rêu rao như vậy, nhất định sẽ bị người nhìn chằm chằm.
Đừng nói hơn một ngàn con Kim Dực Kiếm Điểu, bọn hắn một người cưỡi một con Kim Dực Kiếm Điểu, cũng bị người theo dõi.
- Chết tiệt, Càn Lam Bắc Cung này thật đúng là không dứt!
Thuận Phong Chi Nhĩ của Giang Trần, đã bắt đến tung tích địch nhân.
- Toàn thể đề phòng, tiếp tục đi, bảo trì trận hình tác chiến.
Giang Trần hạ lệnh.
Hôm nay Giang Trần, đã không phải là Giang Trần ở Nhị Độ Quan, lần trước ở trên người Linh Đạo cường giả bị tổn thất nặng, mấy tháng này, hắn một mực huấn luyện Kim Dực Kiếm Điểu, thao luyện 《 Bát Hoang Nhiếp Linh Trận 》.
Hôm nay, trận pháp này, mở ra có thể tổ hợp tiểu trận pháp, cũng có thể tạo thành trung trận pháp, nếu nhiều Kim Dực Kiếm Điểu, còn có thể tổ kiến đại trận pháp.
Hiện tại bên người Giang Trần, luận thực lực, tám gã thân vệ đơn thể tác chiến không thể nghi ngờ là thấp nhất. Bọn họ đều là tám mạch chân khí, ngoại trừ Tiết Đồng thiên phú hơi cao một chút, đã tiến vào chín mạch Chân Khí cảnh.
Nhưng mà, tám người bọn hắn cũng có một ưu thế, cái kia chính là trận pháp thuần thục, thông qua mấy tháng này chìm đắm, bọn hắn đối với trận pháp lĩnh ngộ, đã nắm giữ bảy tám phần uy lực.
Hôm nay phối hợp sức chiến đấu của Kim Dực Kiếm Điểu, tám người tám cầm, ít nhất có thể đối phó trên mười Chân khí đại sư cũng sẽ không rơi vào hạ phong.
Nếu chờ tu vi của bọn hắn đột phá đến Chân khí đại sư, như vậy dù đối mặt Linh Đạo cường giả, cũng có lực đánh một trận.
Đám thân vệ kia của Giang Phong, dùng Giang Ưng cầm đầu, thực lực đều tương đối cao. Trong đó Giang Ưng càng là tiến nhập hàng ngũ Chân khí đại sư.
Đương nhiên, nhóm người bọn hắn, sức chiến đấu mạnh nhất, vẫn là Giang Trần.
Ngoại trừ Giang Trần, là Câu Ngọc công chúa và Giang Phong.
- Câu Ngọc, ngươi phụ trách suất lĩnh tám thân vệ, ta phụ trách chiếu ứng bên cha ta. Nắm giữ trận hình, không thể để bọn hắn xông rối loạn trận tuyến.
Giang Trần nhắc nhở.
Câu Ngọc giương lên chiếc cằm thon nói:
- Yên tâm đi, ta sẽ không kéo chân sau của ngươi!
Bảo trì trận hình, đội ngũ nhanh chóng tiến lên. Tuy biết rõ truy kích đã đến, nhưng nhóm người Giang Trần cũng không thể lung tung cải biến lộ tuyến phi hành.
Phiền toái trước mắt còn không có giải quyết, vạn nhất vào loạn Cấm khu, gây ra phiền toái mới, vậy thì càng thêm khó khăn.
- Dịch sư huynh, thấy không, ở phía trước rồi.
Quảng sư huynh kia phát hiện nhóm người Giang Trần, ngữ khí kích động.
Lúc này, tư thái của Quảng sư huynh rõ ràng thấp hơn nhiều, ở bên người một thanh niên khác. Người thanh niên này biểu lộ lãnh khốc, khuôn mặt thon gầy lộ ra thập phần lạnh lùng, dưới khóe mắt có một vết sẹo, như một loài bò sát, để cho thanh niên này nhiều thêm vài phần sát khí.
Người này, đúng là Quảng sư huynh một lòng muốn nịnh bợ Dịch sư huynh.
- Đi lên, ngăn bọn hắn lại!
Thanh âm của Dịch sư huynh kia, lạnh như băng nói.
- Đi!
Một nhóm mười mấy người, thúc dục Thanh Dực Long, dùng tốc độ nhanh nhất vọt lên.
- Tiểu tử, còn muốn chạy trốn?
Quảng sư huynh kia hét lớn một tiếng.
- Muốn chết!
Kỳ thật Giang Trần cũng phát hiện nhóm người này ở phía sau, thấy gia hỏa họ Quảng kia rõ ràng còn không thay đổi, lại dám xông ở phía trước.
Không hề do dự, quay đầu lại là một mũi tên bắn qua.
- Chúng ta phải tăng thêm tốc độ, mau rời khỏi lĩnh vực Càn Lam Bắc Cung khống chế. Đám người kia là dân liều mạng, chúng tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ.
Giang Trần cũng bất đắc dĩ, đến địa bàn của người ta, rất nhiều sự tình không thể muốn làm gì thì làm.
Nếu là Đông Phương Vương Quốc, dám can đảm cản đường cướp bóc, Giang Trần đã sớm bắn chết rồi.
Đương nhiên, cũng không phải Giang Trần sợ Càn Lam Bắc Cung, mà là Giang Trần cân nhắc đội ngũ mới đến, gây thị phi, sẽ phiền hà những người khác.
Giang Trần lại không ngờ tới, hắn khắc chế nhường nhịn như vậy, cũng không thể để cho Quảng sư huynh kia biết khó mà lui. Quảng sư huynh kia nhìn thấy đồng môn, liền thêm mắm thêm muối một phen, thuyết phục rất nhiều sư huynh thực lực còn hơn hắn, xoắn xuýt hơn trăm đồng môn, phân thành bốn năm đội ngũ, dùng phương thức tỏa lưới, bắt đầu vây bắt bọn người Giang Trần.
Ở Tây Bắc bộ Thiên Quế Vương Quốc, Càn Lam Bắc Cung, có bá quyền tuyệt đối.
Nghe đồng môn nói bị một đám người đi đường xa lạ khi dễ, mấy sư huynh cùng Quảng sư huynh giao hảo, đều giận tím mặt.
Mà nghe nói đám người xa lạ kia, vậy mà mang theo rất nhiều tọa kỵ, cấp bậc so với Thanh Dực Long còn cao hơn một chút, một ít sư huynh cùng Quảng sư huynh có giao tình, đều chủ động gia nhập đội ngũ lùng bắt.
- Đầu cơ kiếm lợi!
- Đi, chúng ta cũng kiếm một chén canh đi!
Trong phạm vi thế lực của bọn hắn, đệ tử Càn Lam Bắc Cung là rất có ưu thế, bọn hắn có thể tùy ý phi hành, rút ngắn đường xá.
Đối với bọn họ mà nói, trong khu vực Càn Lam Bắc Cung, không có Cấm khu gì. Qua châu phủ nào, qua lãnh địa chư hầu gì, bọn hắn căn bản không cần chào hỏi, muốn đi như thế nào liền đi như thế đó.
Kể từ đó, đội ngũ lùng bắt, dĩ nhiên là chiếm ưu thế rất lớn.
Mà nhóm người Giang Trần, lần đầu tới nơi lạ lẫm, tự nhiên không thể tùy tiện bay loạn, phải án lấy lộ tuyến phi hành.
Bởi như vậy, lộ tuyến bọn hắn phi hành, sớm đã bị người tính toán gắt gao.
Một tấm lưới lớn bốn phương tám hướng vây tới, là càng thu càng chặt rồi.
Ước chừng qua một canh giờ, đội ngũ cách nơi xung đột, đã qua hơn 1000 dặm. Tiếp qua bốn năm trăm dặm, liền sẽ ly khai địa bàn của Càn Lam Bắc Cung.
Chỉ cần thoát ly phạm vi thế lực của Càn Lam Bắc Cung, cái kia liền không cần lo lắng cái gì.
Dù Càn Lam Bắc Cung kia bá đạo, cũng quyết không có khả năng vi phạm đuổi giết. Dù bọn hắn không kiêng nể gì cả, vi phạm đuổi giết, cũng không có khả năng tùy ý như ở địa bàn của mình.
Càng bay lâu, Giang Trần càng cảm thấy ngực có một cỗ áp lực không hiểu.
Hôm nay 《 Bàn Thạch Chi Tâm 》 hắn đã tu luyện đến đệ tam trọng đỉnh phong, cách đệ tứ trọng cũng không xa.
Nói cách khác, hôm nay trực giác của hắn, so với lúc trước ở vô tận địa quật thí luyện, là cường đại hơn không ít.
- Mọi người chú ý, Càn Lam Bắc Cung kia nhất định chưa từ bỏ ý đồ, ta hoài nghi bọn hắn vẫn còn truy sát chúng ta. Mọi người giữ vững tinh thần!
- Tới thì tới, ai sợ ai.
Câu Ngọc công chúa nắm chuôi kiếm, bờ môi khêu gợi hiện lên một vòng kiêu ngạo.
Giang Trần nhìn nhìn tám thân vệ, lại nhìn bên phụ thân một chút.
Lần này, bọn hắn có khoảng hai mươi người, chỉ dẫn theo hơn hai mươi con Kim Dực Kiếm Điểu. Những Kim Dực Kiếm Điểu khác, đều được an bài ở nơi hẻo lánh, tạm thời không có đi theo.
Đây cũng là Giang Trần định ra sách lược, dù sao, hơn một ngàn con Kim Dực Kiếm Điểu, nếu như cùng một chỗ nhập cảnh, uy thế thật sự là rất dọa người.
Rêu rao như vậy, nhất định sẽ bị người nhìn chằm chằm.
Đừng nói hơn một ngàn con Kim Dực Kiếm Điểu, bọn hắn một người cưỡi một con Kim Dực Kiếm Điểu, cũng bị người theo dõi.
- Chết tiệt, Càn Lam Bắc Cung này thật đúng là không dứt!
Thuận Phong Chi Nhĩ của Giang Trần, đã bắt đến tung tích địch nhân.
- Toàn thể đề phòng, tiếp tục đi, bảo trì trận hình tác chiến.
Giang Trần hạ lệnh.
Hôm nay Giang Trần, đã không phải là Giang Trần ở Nhị Độ Quan, lần trước ở trên người Linh Đạo cường giả bị tổn thất nặng, mấy tháng này, hắn một mực huấn luyện Kim Dực Kiếm Điểu, thao luyện 《 Bát Hoang Nhiếp Linh Trận 》.
Hôm nay, trận pháp này, mở ra có thể tổ hợp tiểu trận pháp, cũng có thể tạo thành trung trận pháp, nếu nhiều Kim Dực Kiếm Điểu, còn có thể tổ kiến đại trận pháp.
Hiện tại bên người Giang Trần, luận thực lực, tám gã thân vệ đơn thể tác chiến không thể nghi ngờ là thấp nhất. Bọn họ đều là tám mạch chân khí, ngoại trừ Tiết Đồng thiên phú hơi cao một chút, đã tiến vào chín mạch Chân Khí cảnh.
Nhưng mà, tám người bọn hắn cũng có một ưu thế, cái kia chính là trận pháp thuần thục, thông qua mấy tháng này chìm đắm, bọn hắn đối với trận pháp lĩnh ngộ, đã nắm giữ bảy tám phần uy lực.
Hôm nay phối hợp sức chiến đấu của Kim Dực Kiếm Điểu, tám người tám cầm, ít nhất có thể đối phó trên mười Chân khí đại sư cũng sẽ không rơi vào hạ phong.
Nếu chờ tu vi của bọn hắn đột phá đến Chân khí đại sư, như vậy dù đối mặt Linh Đạo cường giả, cũng có lực đánh một trận.
Đám thân vệ kia của Giang Phong, dùng Giang Ưng cầm đầu, thực lực đều tương đối cao. Trong đó Giang Ưng càng là tiến nhập hàng ngũ Chân khí đại sư.
Đương nhiên, nhóm người bọn hắn, sức chiến đấu mạnh nhất, vẫn là Giang Trần.
Ngoại trừ Giang Trần, là Câu Ngọc công chúa và Giang Phong.
- Câu Ngọc, ngươi phụ trách suất lĩnh tám thân vệ, ta phụ trách chiếu ứng bên cha ta. Nắm giữ trận hình, không thể để bọn hắn xông rối loạn trận tuyến.
Giang Trần nhắc nhở.
Câu Ngọc giương lên chiếc cằm thon nói:
- Yên tâm đi, ta sẽ không kéo chân sau của ngươi!
Bảo trì trận hình, đội ngũ nhanh chóng tiến lên. Tuy biết rõ truy kích đã đến, nhưng nhóm người Giang Trần cũng không thể lung tung cải biến lộ tuyến phi hành.
Phiền toái trước mắt còn không có giải quyết, vạn nhất vào loạn Cấm khu, gây ra phiền toái mới, vậy thì càng thêm khó khăn.
- Dịch sư huynh, thấy không, ở phía trước rồi.
Quảng sư huynh kia phát hiện nhóm người Giang Trần, ngữ khí kích động.
Lúc này, tư thái của Quảng sư huynh rõ ràng thấp hơn nhiều, ở bên người một thanh niên khác. Người thanh niên này biểu lộ lãnh khốc, khuôn mặt thon gầy lộ ra thập phần lạnh lùng, dưới khóe mắt có một vết sẹo, như một loài bò sát, để cho thanh niên này nhiều thêm vài phần sát khí.
Người này, đúng là Quảng sư huynh một lòng muốn nịnh bợ Dịch sư huynh.
- Đi lên, ngăn bọn hắn lại!
Thanh âm của Dịch sư huynh kia, lạnh như băng nói.
- Đi!
Một nhóm mười mấy người, thúc dục Thanh Dực Long, dùng tốc độ nhanh nhất vọt lên.
- Tiểu tử, còn muốn chạy trốn?
Quảng sư huynh kia hét lớn một tiếng.
- Muốn chết!
Kỳ thật Giang Trần cũng phát hiện nhóm người này ở phía sau, thấy gia hỏa họ Quảng kia rõ ràng còn không thay đổi, lại dám xông ở phía trước.
Không hề do dự, quay đầu lại là một mũi tên bắn qua.
Tác giả :
Lê Thiên