Độc Tình: Mê Luyến Vô Hạn (Sự Dịu Dàng Độc Nhất)
Chương 176: Bỏ đi
"A...lão đại...a...đừng mà...."
Ella nũng nịu rên rỉ, tiếng gọi 'lão đại' nghe rất rõ ràng, lọt vào tai Hàn Kỳ Âm giống như là nhát búa lớn.
Người đàn ông đó quay lưng với cô, áo sơ mi đen như hòa cùng với bóng đêm, còn Ella một tay luồn vào mái tóc của hắn, một tay vòng qua cổ hắn, váy trên người đã xộc xệch. Thân hình như rắn quấy lấy người đàn ông.
Cho dù có không nhìn thấy mặt, cho dù có cháy thành tro thì Hàn Kỳ Âm vẫn nhận ra đó chính là Cố Thâm, người mà mỗi đêm đều ôm cô vào lòng, người mà mỗi đêm đều hòa làm một với cô, trớ trêu thay lại đang đắm say cùng với người con gái khác.
Cô không tin những gì mà Ella nói cho đến khi thấy tận mắt, cô cũng không tin nổi.
Nhưng điều đang xảy ra trước mắt này là gì...Hàn Kỳ Âm cảm nhận trái tim dần vỡ vụn ra theo lồng ngực, cô không có can đảm nhìn tiếp nữa, thứ mà người ta hay nói hãy xông vào để hỏi cho ra lẽ nhưng mà chỉ khi nào đối mặt với tình cảnh này mới biết được rằng, xông vào rồi có phải càng đau đớn hơn không? Hiểu lầm có phải không khi mọi chuyện đang sờ sờ trước mắt?
Cô lấy tư cách gì để mà hỏi hắn đây? Nữ chủ nhân? Cô chưa phải...càng có thể không phải. Thân phận chính thức ở Cố gia? Có lẽ chỉ ngang bằng đám Tư Duệ, là một thuộc hạ không hơn không kém. Người yêu của Cố Thâm?
Khóe môi Hàn Kỳ Âm nhếch lên nụ cười khó coi châm biếm, người yêu sao? Người phụ nữ của hắn? Có lẽ trong mắt người ngoài cô chỉ được coi là người tình, là công cụ làm ấm giường cho hắn. Đến Mộ Dung Tuyết còn không tin cô là người yêu của hắn, căn bản là hắn và cô là người ở hai thế giới quá khác nhau, cái ghế nữ chủ nhân của Cố gia không phải là chỗ mà cô có thể ngồi.
Cố Thâm....hãy nói cho em biết mọi chuyện không phải là như vậy đi...em tin anh vậy mà anh đang làm gì...thế giới của cô như sụp đổ một lần nữa, lần đầu là ba mẹ cô bị sát hại, lần này lại là hắn. Đớn đau thay họ đều là những người mà cô hết mực thương yêu.
Xin lỗi...niềm tin của em không đủ mạnh mẽ, cô đã đánh giá quá cao bản thân. Đúng là cô thật ngây thơ khi cho rằng Cố Thâm sẽ không thay lòng đổi dạ, hắn rốt cuộc vẫn chỉ là một người đàn ông, cô không có can đảm để lắng nghe mọi chuyện, cũng không có đủ nhận thức để nhìn nhận sự việc nữa. Bây giờ cô chỉ muốn rời khỏi đây, tránh xa khỏi nơi này ngay lập tức, không muốn phải ở lại đây thêm một giây phút nào nữa.
Hàn Kỳ Âm bước đi như người mất hồn trong hành lang tối tăm, cô biết bây giờ mà đi ra từ cổng chính thì sẽ không ra được, ở Cố gia một thời gian, Hàn Kỳ Âm biết có một cổng phụ đủ để cô lách người qua, nơi đó cũng không có nhiều thuộc hạ của hắn canh gác.
Cô không mang theo bất cứ thứ gì, chỉ có một tấm thân đơn độc ra ngoài. May mắn ra thuận lợi ra được, liếc nhìn tòa biệt thự nguy nga lộng lẫy trong đêm đen hình mịch, căn phòng nơi cô và hắn từng thân mật cùng nhau mỗi đêm, giờ đây vỡ vụn từng mảnh.
Đêm khuya, đường phố vắng vẻ không một bóng người. Hàn Kỳ Âm cứ đi mà không cần biết điểm đến là đâu, một thân một mình bên ngoài, nếu gặp kẻ xấu...khóe môi cô tự giễu, cô không vô dụng đến mức không tự bảo vệ được bản thân, bây giờ cô chỉ muốn đi thật xa, muốn quên đi tất cả những gì mà mình vừa nhìn thấy. Hàn Kỳ Âm từng sợ rằng quãng thời gian hạnh phúc bên cạnh Cố Thâm chỉ là một giấc mơ, nhưng bây giờ cô lại ước mình đang mơ, bởi vì thứ dày vò cô nhất chính là những kỉ niệm của hai bọn họ.
Nụ hôn của hắn...vòng tay ấm áp mạnh mẽ của hắn...cả lời nói yêu cô một đời một kiếp...Hàn Kỳ Âm càng nghĩ càng đau đớn đến không thở nổi. Tại sao ông trời lại nhỡ nhẫn tâm trêu đùa cô như thế, cho cô hạnh phúc rồi lại tước đoạt nó.
Cô ngồi thụp xuống vệ đường, co chặt người lại, hai bả vai run rẩy
"Con ơi...bây giờ mẹ phải làm như thế nào đây..."
Đứa con trong bụng còn chưa thành hình, chưa kịp ra đời đã phải chịu nỗi đau này.
"Mẹ nhất định sẽ bảo vệ con bình an..."
Cô lại đứng dậy đi tiếp, bây giờ mới nhận ra mình rời khỏi Cố Thâm sẽ chẳng còn gì. Từ lúc nào mà cô lại lệ thuộc hắn như thế? Hồi ba mẹ mất, một mình cô bươn chải cuộc sống này, ở nơi đất khách quê người, ở Singapore càng không quen biết ai, Hàn Kỳ Âm nghĩ rằng sẽ tìm cách đến một nơi mà Cố Thâm không tìm thấy.
Cô muốn chạy trốn khỏi hắn. Cố Thâm...anh đã không giữ lời hứa...em đành phải tự bảo vệ bản thân mình và con...đời này, gặp được anh em không hề hối tiếc.
Ella nũng nịu rên rỉ, tiếng gọi 'lão đại' nghe rất rõ ràng, lọt vào tai Hàn Kỳ Âm giống như là nhát búa lớn.
Người đàn ông đó quay lưng với cô, áo sơ mi đen như hòa cùng với bóng đêm, còn Ella một tay luồn vào mái tóc của hắn, một tay vòng qua cổ hắn, váy trên người đã xộc xệch. Thân hình như rắn quấy lấy người đàn ông.
Cho dù có không nhìn thấy mặt, cho dù có cháy thành tro thì Hàn Kỳ Âm vẫn nhận ra đó chính là Cố Thâm, người mà mỗi đêm đều ôm cô vào lòng, người mà mỗi đêm đều hòa làm một với cô, trớ trêu thay lại đang đắm say cùng với người con gái khác.
Cô không tin những gì mà Ella nói cho đến khi thấy tận mắt, cô cũng không tin nổi.
Nhưng điều đang xảy ra trước mắt này là gì...Hàn Kỳ Âm cảm nhận trái tim dần vỡ vụn ra theo lồng ngực, cô không có can đảm nhìn tiếp nữa, thứ mà người ta hay nói hãy xông vào để hỏi cho ra lẽ nhưng mà chỉ khi nào đối mặt với tình cảnh này mới biết được rằng, xông vào rồi có phải càng đau đớn hơn không? Hiểu lầm có phải không khi mọi chuyện đang sờ sờ trước mắt?
Cô lấy tư cách gì để mà hỏi hắn đây? Nữ chủ nhân? Cô chưa phải...càng có thể không phải. Thân phận chính thức ở Cố gia? Có lẽ chỉ ngang bằng đám Tư Duệ, là một thuộc hạ không hơn không kém. Người yêu của Cố Thâm?
Khóe môi Hàn Kỳ Âm nhếch lên nụ cười khó coi châm biếm, người yêu sao? Người phụ nữ của hắn? Có lẽ trong mắt người ngoài cô chỉ được coi là người tình, là công cụ làm ấm giường cho hắn. Đến Mộ Dung Tuyết còn không tin cô là người yêu của hắn, căn bản là hắn và cô là người ở hai thế giới quá khác nhau, cái ghế nữ chủ nhân của Cố gia không phải là chỗ mà cô có thể ngồi.
Cố Thâm....hãy nói cho em biết mọi chuyện không phải là như vậy đi...em tin anh vậy mà anh đang làm gì...thế giới của cô như sụp đổ một lần nữa, lần đầu là ba mẹ cô bị sát hại, lần này lại là hắn. Đớn đau thay họ đều là những người mà cô hết mực thương yêu.
Xin lỗi...niềm tin của em không đủ mạnh mẽ, cô đã đánh giá quá cao bản thân. Đúng là cô thật ngây thơ khi cho rằng Cố Thâm sẽ không thay lòng đổi dạ, hắn rốt cuộc vẫn chỉ là một người đàn ông, cô không có can đảm để lắng nghe mọi chuyện, cũng không có đủ nhận thức để nhìn nhận sự việc nữa. Bây giờ cô chỉ muốn rời khỏi đây, tránh xa khỏi nơi này ngay lập tức, không muốn phải ở lại đây thêm một giây phút nào nữa.
Hàn Kỳ Âm bước đi như người mất hồn trong hành lang tối tăm, cô biết bây giờ mà đi ra từ cổng chính thì sẽ không ra được, ở Cố gia một thời gian, Hàn Kỳ Âm biết có một cổng phụ đủ để cô lách người qua, nơi đó cũng không có nhiều thuộc hạ của hắn canh gác.
Cô không mang theo bất cứ thứ gì, chỉ có một tấm thân đơn độc ra ngoài. May mắn ra thuận lợi ra được, liếc nhìn tòa biệt thự nguy nga lộng lẫy trong đêm đen hình mịch, căn phòng nơi cô và hắn từng thân mật cùng nhau mỗi đêm, giờ đây vỡ vụn từng mảnh.
Đêm khuya, đường phố vắng vẻ không một bóng người. Hàn Kỳ Âm cứ đi mà không cần biết điểm đến là đâu, một thân một mình bên ngoài, nếu gặp kẻ xấu...khóe môi cô tự giễu, cô không vô dụng đến mức không tự bảo vệ được bản thân, bây giờ cô chỉ muốn đi thật xa, muốn quên đi tất cả những gì mà mình vừa nhìn thấy. Hàn Kỳ Âm từng sợ rằng quãng thời gian hạnh phúc bên cạnh Cố Thâm chỉ là một giấc mơ, nhưng bây giờ cô lại ước mình đang mơ, bởi vì thứ dày vò cô nhất chính là những kỉ niệm của hai bọn họ.
Nụ hôn của hắn...vòng tay ấm áp mạnh mẽ của hắn...cả lời nói yêu cô một đời một kiếp...Hàn Kỳ Âm càng nghĩ càng đau đớn đến không thở nổi. Tại sao ông trời lại nhỡ nhẫn tâm trêu đùa cô như thế, cho cô hạnh phúc rồi lại tước đoạt nó.
Cô ngồi thụp xuống vệ đường, co chặt người lại, hai bả vai run rẩy
"Con ơi...bây giờ mẹ phải làm như thế nào đây..."
Đứa con trong bụng còn chưa thành hình, chưa kịp ra đời đã phải chịu nỗi đau này.
"Mẹ nhất định sẽ bảo vệ con bình an..."
Cô lại đứng dậy đi tiếp, bây giờ mới nhận ra mình rời khỏi Cố Thâm sẽ chẳng còn gì. Từ lúc nào mà cô lại lệ thuộc hắn như thế? Hồi ba mẹ mất, một mình cô bươn chải cuộc sống này, ở nơi đất khách quê người, ở Singapore càng không quen biết ai, Hàn Kỳ Âm nghĩ rằng sẽ tìm cách đến một nơi mà Cố Thâm không tìm thấy.
Cô muốn chạy trốn khỏi hắn. Cố Thâm...anh đã không giữ lời hứa...em đành phải tự bảo vệ bản thân mình và con...đời này, gặp được anh em không hề hối tiếc.
Tác giả :
Mèo Mù Mắt Đen