Độc Thủ Tịch Mịch
Chương 32
Có lẽ là bị không khí gia đình vui vẻ của Bạch Hiền ảnh hưởng, Thế Huân cũng mang theo dáng tươi cười về nhà.
“Thiếu gia, ngài đã trở về, vừa lúc lão gia đang chờ ngài cùng nhau ăn cơm chiều.”
Vừa vào cửa đã được quản gia nghênh đón, thấy trên mặt thiếu gia mỉm cười phơi phới, chả hiểu hôm nay đã gặp phải chuyện gì.
“Ngươi hôm nay ở bên ngoài lăn lộn một ngày, thượng người nào vậy.”
Thanh âm của Ngô lão gia nghiêm túc từ trong phòng ăn truyền ra, Thế Huân tâm tình rất tốt cười nói chỉ là đi ra ngoài gặp bạn bè, vì vậy an vị đối diện Ngô phụ ăn cơm.
“Nhìn bộ mặt ngươi vui vẻ như vậy, thế nào, đi gặp người yêu, nó có thích ngươi không?” Ngô phụ trêu ghẹo nói.
“Chuyện này chưa đến đâu cả.”
“Nếu thích thì theo đuổi đi, ngươi cũng trưởng thành rồi, thấy vừa lòng thì dẫn về cho ta xem mặt, chờ ngươi thành gia thất xong ta sẽ chính thức giao công ty lại cho ngươi quản lí, ta có thể an nhàn vượt qua quãng đời còn lại rồi.”
“Ba nói gì kì vậy, hơn nữa con hiện tại có rất nhiều chuyện không hiểu, còn muốn ba hỗ trợ.”
Ngô phụ cười không nói, con trai đã hai mươi lăm tuổi nhưng vẫn chưa thực sự trưởng thành, như vậy đương nhiên sẽ không lập tức giao công ty vào tay nó được.
Bên kia một nhà bốn người nói chuyện vui vẻ đến quên đi ngủ, cuối cùng Biện mẫu phải dục mọi người mới trở về phòng ngủ. Bạch Hiền và Lộc Hàm ngủ chung một phòng, rửa mặt xong nhưng Bạch Hiền và Lộc Hàm vẫn còn hưng phấn không thể ngủ.
“Anh Bạch Hiền, kể em nghe chuyện thú vị của anh ở đây đi.” Lộc Hàm hưng phấn nói.
“Không phải mới nói sao, ở đây mỗi ngày chỉ đi làm cho đến lúc tan tầm, làm gì có chuyện gì thú vị.” Bạch Hiền cười trả lời.
“Vậy bạn bè của anh thì sao, anh kết bạn với những người nào, có đẹp trai phong nhã như anh Thế Huân không?.” Nhắc tới Thế Huân, đôi mắt nai của Lộc Hàm lại lấp lánh.
“Thế Huân là người bạn mà anh mới quen, là đồng sự trong công ty mới mà thôi. Chỉ là con người hắn tốt, trò chuyện vài lần thì thành bạn bè.” Bạch Hiền không phát hiện khi mình nói ba chữ ‘Thế Huân tốt’ thì trên mặt Lộc Hàm bừng sáng kỳ vọng, giống như những thiếu nữ ước mơ về người yêu của mình.
“Vậy anh có quen bạn gái không, nói nhỏ cho em biết đi, em sẽ không mách lẻo với ba mẹ đâu.”
“Ngốc.” Bạch Hiền cười bất đắc dĩ vuốt đầu Lộc Hàm, “Anh từng thích một người, thế nhưng bọn ta không thể ở bên cạnh nhau.”
Nhắc tới người mà mình đã từng yêu thương nhưng cũng tổn thương mình, trong mắt Bạch Hiền lại lấp ló những lệ ngân trong suốt.
“Vì sao? Sao anh không nổ lực níu kéo người đó lại.”
Bạch Hiền cười lắc đầu, ôm Lộc Hàm vào trong lòng, thân thiết nói, “Vô dụng thôi, trái tim người đó không dành cho anh thì dù có níu giữ cũng vô dụng.”
“Như vậy a ” Lộc Hàm cũng hiểu phần nào nỗi khổ sở của anh trai.
“Được rồi, ngủ thôi, sáng mai anh còn phải đi làm, cho nên em phải dẫn ba mẹ đi mua sắm.”
“Vâng, được rồi, anh ngủ ngon ”
Lộc Hàm từ từ nhắm mắt lui vào trong lòng Bạch Hiền đi vào giấc ngủ.
Bạch Hiền nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, khoảng thời gian ở bên cạnh Xán Liệt tựa như một giấc mộng, hiện tại tỉnh mộng tất cả lại khôi phục như ban đầu. Nhưng bây giờ có ba mẹ và em trai bên cạnh, cuộc sống sẽ không khổ cực như vậy nữa, chi hy vọng vượt qua những ngày bình an.
Sau khi bị Bạch Hiền biết thân phận của mình, Thế Huân luôn lấy lí do đi thực nghiệm để xúc tiến tình cảm mà đi dạo khắp công ty, đương nhiên không thể thiếu bộ phận thiết kế của Bạch Hiền.
“Xét thấy mọi người gần đây làm việc rất chăm chỉ, hôm nay tôi mời mọi người của bộ thiết kế đến quán bar.”
“Yeah, chủ tịch muôn năm ”
“Chủ tịch anh minh a!”
Bộ thiết kế nhất thời náo nhiệt sôi trào, Thế Huân cũng không che dấu nụ cười nhìn Bạch Hiền.
Bạch Hiền buồn cười nhìn Thế Huân, xem ra Thế Huân như vậy được nhân viên hết mực yêu quý a.
Buổi tối toàn bộ nhân viên bộ thiết kế và Thế Huân cùng nhau đến “Extras”, “Extras” là quán bar náo nhiệt nhất thành phố, thế nhưng Bạch Hiền lại không mấy thích thú với những nơi ầm ĩ như vậy, một mình rầu rĩ ngồi ở trên sô pha trong góc phòng uống nước trái cây.
“Bạch Hiền, sao không ra nhảy với mọi người.”
Thế Huân từ sàn nhảy đi tới, ngồi bên người Bạch Hiền hỏi.
“Không cần, tôi không thích nơi quá ồn ào.” Đối với Bạch Hiền mà nói, không gian an tĩnh là nơi cậu thích nhất, nhưng mà an tĩnh quá mức lại khiến cậu cảm thấy tịch mịch.
“Xem ra tôi làm khó anh rồi, xin lỗi a.” Thế Huân ủy khuất như trẻ con nói lời xin lỗi.
Nhưng bộ dạng con nít của Thế Huân khiến Bạch Hiền nghĩ rất buồn cười, “Tôi có thể xin về sớm được không, ở nhà còn có ba mẹ và em trai.”
“Anh đã thành tâm thành ý xin, tôi sẽ vì lòng từ bi đồng ý, chúng ta đi!”
Nói xong Thế Huân kéo Bạch Hiền len lén chuồn ra khỏi quán bar trong sự lơ đãng của nhân viên.
Từ quán bar rầu rĩ đi ra Bạch Hiền thở phào nhẹ nhõm, trên mặt xuất hiện mấy tia đỏ ửng vì nóng. Bạch Hiền đang muốn lấy tay quạt cho hạ nhiệt, vừa khoát tay thì phát hiện tay mình đang bị Thế Huân nắm.
Bầu không khí trở nên thật xấu hổ, Thế Huân ý thức được mình thất lễ, lập tức buông tay Bạch Hiền ra, sau đó làm bộ cười gãi đầu.
Bạch Hiền cũng có chút ngượng ngùng nhìn về nơi khác, lần đầu tiên bị người khác nắm tay, cảm giác rất kì lạ.
“Chúng ta lên xe đi, tôi đưa anh về nhà.”
Thế Huân mở cửa xe, Bạch Hiền gật đầu chui đi vào.
Trong xe an tĩnh Thế Huân chăm chú lái xe, Bạch Hiền chuyên tâm nhìn cảnh đêm ngoài của sổ.
Xe chậm rãi đi vào trong ngõ nhỏ, đứng ở dưới nhà Bạch Hiền. Thế nhưng hai người cũng không ý thức được mà xuống xe, mà là tiếp tục an tĩnh ngồi.
“Tôi về đến nhà rồi.” Bạch Hiền mỉm cười nói.
“Mai tôi qua đón anh đi làm, thuận tiện ân cần thăm hỏi ba mẹ anh.”
“Không cần, tôi tự đi được rồi, cảm ơn đã đưa tôi về.”
Thế Huân kỳ thực muốn cùng Bạch Hiền ngồi thêm một hồi nữa, thế nhưng Bạch Hiền lại muốn vào nhà, vì vậy đành phải xuống xe.
“Tôi lên nhà đây, cảm ơn cậu.” Bạch Hiền ngại ngùng nói.
“Bạch Hiền.” Thế Huân gọi tên Bạch Hiền, thế nhưng lại chẳng nói cái gì, vô thức tiến lên một bước nhỏ ôm lấy Bạch Hiền.
Bạch Hiền đột nhiên bị ôm rất kinh ngạc, lăng lăng để Thế Huân ôm, không biết phải phản ứng thế nào.
“Thế... Huân, cậu làm gì vậy.” Bạch Hiền ngạc nhiên nói.
“Chỉ là đột nhiên muốn ôm anh một chút.” Thế Huân thì thào nói.
“Thế nhưng, như vậy rất kì quái.” Bạch Hiền lẩm bẩm trong miệng, tuy rằng rất kỳ quái, thế nhưng lại có loại cảm giác rất ấm áp.
Bị nói là kỳ quái, Thế Huân lập tức buông Bạch Hiền ra, ngượng ngùng cúi đầu, như một chàng trai mới lớn e thẹn xấu hổ.
“Tôi lên nhà đây.”
“Ừm, tôi nhìn anh lên nhà rồi mới đi.”
Bạch Hiền gật đầu xoay người vào nhà, quay đầu lại phất tay với Thế Huân nói lời từ biệt, sau đó mới biến mất vào bóng đêm.
Nhìn bóng lưng Bạch Hiền từ từ biến mất Thế Huân lúc này mới an tâm trở lại trong xe, lại có điểm lưu luyến quay đầu lại nhìn một chút mới khởi động xe ly khai. Vừa rồi đột ngột bị ôm nhưng Bạch Hiền lại không có phản kháng, tuy rằng bị nói là kỳ quái, có thể là lần đầu tiên bị ôm.
Thế Huân nghĩ lại vừa rồi gần gũi tiếp xúc với Bạch Hiền, trên mặt lại dấu không được nụ cười hưng phấn.
“Thiếu gia, ngài đã trở về, vừa lúc lão gia đang chờ ngài cùng nhau ăn cơm chiều.”
Vừa vào cửa đã được quản gia nghênh đón, thấy trên mặt thiếu gia mỉm cười phơi phới, chả hiểu hôm nay đã gặp phải chuyện gì.
“Ngươi hôm nay ở bên ngoài lăn lộn một ngày, thượng người nào vậy.”
Thanh âm của Ngô lão gia nghiêm túc từ trong phòng ăn truyền ra, Thế Huân tâm tình rất tốt cười nói chỉ là đi ra ngoài gặp bạn bè, vì vậy an vị đối diện Ngô phụ ăn cơm.
“Nhìn bộ mặt ngươi vui vẻ như vậy, thế nào, đi gặp người yêu, nó có thích ngươi không?” Ngô phụ trêu ghẹo nói.
“Chuyện này chưa đến đâu cả.”
“Nếu thích thì theo đuổi đi, ngươi cũng trưởng thành rồi, thấy vừa lòng thì dẫn về cho ta xem mặt, chờ ngươi thành gia thất xong ta sẽ chính thức giao công ty lại cho ngươi quản lí, ta có thể an nhàn vượt qua quãng đời còn lại rồi.”
“Ba nói gì kì vậy, hơn nữa con hiện tại có rất nhiều chuyện không hiểu, còn muốn ba hỗ trợ.”
Ngô phụ cười không nói, con trai đã hai mươi lăm tuổi nhưng vẫn chưa thực sự trưởng thành, như vậy đương nhiên sẽ không lập tức giao công ty vào tay nó được.
Bên kia một nhà bốn người nói chuyện vui vẻ đến quên đi ngủ, cuối cùng Biện mẫu phải dục mọi người mới trở về phòng ngủ. Bạch Hiền và Lộc Hàm ngủ chung một phòng, rửa mặt xong nhưng Bạch Hiền và Lộc Hàm vẫn còn hưng phấn không thể ngủ.
“Anh Bạch Hiền, kể em nghe chuyện thú vị của anh ở đây đi.” Lộc Hàm hưng phấn nói.
“Không phải mới nói sao, ở đây mỗi ngày chỉ đi làm cho đến lúc tan tầm, làm gì có chuyện gì thú vị.” Bạch Hiền cười trả lời.
“Vậy bạn bè của anh thì sao, anh kết bạn với những người nào, có đẹp trai phong nhã như anh Thế Huân không?.” Nhắc tới Thế Huân, đôi mắt nai của Lộc Hàm lại lấp lánh.
“Thế Huân là người bạn mà anh mới quen, là đồng sự trong công ty mới mà thôi. Chỉ là con người hắn tốt, trò chuyện vài lần thì thành bạn bè.” Bạch Hiền không phát hiện khi mình nói ba chữ ‘Thế Huân tốt’ thì trên mặt Lộc Hàm bừng sáng kỳ vọng, giống như những thiếu nữ ước mơ về người yêu của mình.
“Vậy anh có quen bạn gái không, nói nhỏ cho em biết đi, em sẽ không mách lẻo với ba mẹ đâu.”
“Ngốc.” Bạch Hiền cười bất đắc dĩ vuốt đầu Lộc Hàm, “Anh từng thích một người, thế nhưng bọn ta không thể ở bên cạnh nhau.”
Nhắc tới người mà mình đã từng yêu thương nhưng cũng tổn thương mình, trong mắt Bạch Hiền lại lấp ló những lệ ngân trong suốt.
“Vì sao? Sao anh không nổ lực níu kéo người đó lại.”
Bạch Hiền cười lắc đầu, ôm Lộc Hàm vào trong lòng, thân thiết nói, “Vô dụng thôi, trái tim người đó không dành cho anh thì dù có níu giữ cũng vô dụng.”
“Như vậy a ” Lộc Hàm cũng hiểu phần nào nỗi khổ sở của anh trai.
“Được rồi, ngủ thôi, sáng mai anh còn phải đi làm, cho nên em phải dẫn ba mẹ đi mua sắm.”
“Vâng, được rồi, anh ngủ ngon ”
Lộc Hàm từ từ nhắm mắt lui vào trong lòng Bạch Hiền đi vào giấc ngủ.
Bạch Hiền nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, khoảng thời gian ở bên cạnh Xán Liệt tựa như một giấc mộng, hiện tại tỉnh mộng tất cả lại khôi phục như ban đầu. Nhưng bây giờ có ba mẹ và em trai bên cạnh, cuộc sống sẽ không khổ cực như vậy nữa, chi hy vọng vượt qua những ngày bình an.
Sau khi bị Bạch Hiền biết thân phận của mình, Thế Huân luôn lấy lí do đi thực nghiệm để xúc tiến tình cảm mà đi dạo khắp công ty, đương nhiên không thể thiếu bộ phận thiết kế của Bạch Hiền.
“Xét thấy mọi người gần đây làm việc rất chăm chỉ, hôm nay tôi mời mọi người của bộ thiết kế đến quán bar.”
“Yeah, chủ tịch muôn năm ”
“Chủ tịch anh minh a!”
Bộ thiết kế nhất thời náo nhiệt sôi trào, Thế Huân cũng không che dấu nụ cười nhìn Bạch Hiền.
Bạch Hiền buồn cười nhìn Thế Huân, xem ra Thế Huân như vậy được nhân viên hết mực yêu quý a.
Buổi tối toàn bộ nhân viên bộ thiết kế và Thế Huân cùng nhau đến “Extras”, “Extras” là quán bar náo nhiệt nhất thành phố, thế nhưng Bạch Hiền lại không mấy thích thú với những nơi ầm ĩ như vậy, một mình rầu rĩ ngồi ở trên sô pha trong góc phòng uống nước trái cây.
“Bạch Hiền, sao không ra nhảy với mọi người.”
Thế Huân từ sàn nhảy đi tới, ngồi bên người Bạch Hiền hỏi.
“Không cần, tôi không thích nơi quá ồn ào.” Đối với Bạch Hiền mà nói, không gian an tĩnh là nơi cậu thích nhất, nhưng mà an tĩnh quá mức lại khiến cậu cảm thấy tịch mịch.
“Xem ra tôi làm khó anh rồi, xin lỗi a.” Thế Huân ủy khuất như trẻ con nói lời xin lỗi.
Nhưng bộ dạng con nít của Thế Huân khiến Bạch Hiền nghĩ rất buồn cười, “Tôi có thể xin về sớm được không, ở nhà còn có ba mẹ và em trai.”
“Anh đã thành tâm thành ý xin, tôi sẽ vì lòng từ bi đồng ý, chúng ta đi!”
Nói xong Thế Huân kéo Bạch Hiền len lén chuồn ra khỏi quán bar trong sự lơ đãng của nhân viên.
Từ quán bar rầu rĩ đi ra Bạch Hiền thở phào nhẹ nhõm, trên mặt xuất hiện mấy tia đỏ ửng vì nóng. Bạch Hiền đang muốn lấy tay quạt cho hạ nhiệt, vừa khoát tay thì phát hiện tay mình đang bị Thế Huân nắm.
Bầu không khí trở nên thật xấu hổ, Thế Huân ý thức được mình thất lễ, lập tức buông tay Bạch Hiền ra, sau đó làm bộ cười gãi đầu.
Bạch Hiền cũng có chút ngượng ngùng nhìn về nơi khác, lần đầu tiên bị người khác nắm tay, cảm giác rất kì lạ.
“Chúng ta lên xe đi, tôi đưa anh về nhà.”
Thế Huân mở cửa xe, Bạch Hiền gật đầu chui đi vào.
Trong xe an tĩnh Thế Huân chăm chú lái xe, Bạch Hiền chuyên tâm nhìn cảnh đêm ngoài của sổ.
Xe chậm rãi đi vào trong ngõ nhỏ, đứng ở dưới nhà Bạch Hiền. Thế nhưng hai người cũng không ý thức được mà xuống xe, mà là tiếp tục an tĩnh ngồi.
“Tôi về đến nhà rồi.” Bạch Hiền mỉm cười nói.
“Mai tôi qua đón anh đi làm, thuận tiện ân cần thăm hỏi ba mẹ anh.”
“Không cần, tôi tự đi được rồi, cảm ơn đã đưa tôi về.”
Thế Huân kỳ thực muốn cùng Bạch Hiền ngồi thêm một hồi nữa, thế nhưng Bạch Hiền lại muốn vào nhà, vì vậy đành phải xuống xe.
“Tôi lên nhà đây, cảm ơn cậu.” Bạch Hiền ngại ngùng nói.
“Bạch Hiền.” Thế Huân gọi tên Bạch Hiền, thế nhưng lại chẳng nói cái gì, vô thức tiến lên một bước nhỏ ôm lấy Bạch Hiền.
Bạch Hiền đột nhiên bị ôm rất kinh ngạc, lăng lăng để Thế Huân ôm, không biết phải phản ứng thế nào.
“Thế... Huân, cậu làm gì vậy.” Bạch Hiền ngạc nhiên nói.
“Chỉ là đột nhiên muốn ôm anh một chút.” Thế Huân thì thào nói.
“Thế nhưng, như vậy rất kì quái.” Bạch Hiền lẩm bẩm trong miệng, tuy rằng rất kỳ quái, thế nhưng lại có loại cảm giác rất ấm áp.
Bị nói là kỳ quái, Thế Huân lập tức buông Bạch Hiền ra, ngượng ngùng cúi đầu, như một chàng trai mới lớn e thẹn xấu hổ.
“Tôi lên nhà đây.”
“Ừm, tôi nhìn anh lên nhà rồi mới đi.”
Bạch Hiền gật đầu xoay người vào nhà, quay đầu lại phất tay với Thế Huân nói lời từ biệt, sau đó mới biến mất vào bóng đêm.
Nhìn bóng lưng Bạch Hiền từ từ biến mất Thế Huân lúc này mới an tâm trở lại trong xe, lại có điểm lưu luyến quay đầu lại nhìn một chút mới khởi động xe ly khai. Vừa rồi đột ngột bị ôm nhưng Bạch Hiền lại không có phản kháng, tuy rằng bị nói là kỳ quái, có thể là lần đầu tiên bị ôm.
Thế Huân nghĩ lại vừa rồi gần gũi tiếp xúc với Bạch Hiền, trên mặt lại dấu không được nụ cười hưng phấn.
Tác giả :
Tư Minh