Độc Thủ Tịch Mịch
Chương 28
Từ phòng phỏng vấn đi ra Bạch Hiền vô cùng ủ rũ, có chút hối hận vừa nãy lại nói trắng ra như vậy, nên uyển chuyển nịnh hót một chút, hiện tại người lãnh đạo nào mà không thích nghe lời nịnh hót chứ, haiz!
“Xin đợi chút.” Nam nhân được ba vị quản lí gọi là chủ tịch đi ra, đuổi theo Bạch Hiền.
Nghe được có người gọi mình, Bạch Hiền quay đầu lại nhìn thấy một nam nhân xa lạ, “Xin hỏi, cậu đang gọi tôi sao?”
“Đúng vậy, công ty quyết định thuê anh rồi.”
“Cái gì? Thật sao?” Bạch Hiền khó tin nhìn nam nhân trước mặt, “Thế nhưng vừa mới phỏng vấn xong, cậu có thật là người của công ty không, đừng nói với tôi là cậu đang đùa nhé?” Bạch Hiền có điểm mơ hồ.
Nam nhân nghĩ Bạch Hiền rất đáng yêu liền nở nụ cười, “Tôi là phụ trách thông báo, như vậy đi, không tin ngày mai anh đến bộ nhân sự sẽ biết.”
“Thực sự, cảm ơn cậu nha, sau nay chúng ta là đồng sự, xin chỉ giáo nhiều hơn!”
“Vâng, xin được chỉ giáo.”
Nam nhân thấy Bạch Hiền lộ ra nụ cười xán lạn cũng kìm lòng không được cười theo, Bạch Hiền cười ngây thơ khiến nam nhân có điểm rung động.
Chờ Bạch Hiền vui vẻ ra khỏi công ty, nam nhân cũng vui vẻ không kém, vừa quay người lại đã thấy thư kí nổi giận đùng đùng đi tới, nam nhân bất đắc dĩ cười.
“Chủ tịch, ngài chạy đi đâu đó, sáng sớm không ở trong phòng làm việc ký văn kiện lại chạy tới đây làm gì.”
“Đã biết đã biết, ta kí nhiều quá nên chạy ra ngoài xem xét một vòng, ngươi xem ngươi còn phát giận như vậy sẽ xuất nếp nhăn, dù trên người đeo kim cương hột xoàn cũng không ai thèm yêu.”
Thư kí thiếu chút nữa thổ huyết, trên thương trường là một vị chủ tịch lãnh tĩnh lạnh lùng có thể cho người khác cảm giác mùa đông tới, trong cuộc sống thường ngày lại chẳng khác gì một đứa nhóc con đang lớn.
Bị thư kí áp tải về phòng làm việc, thế nhưng tâm tình cũng không bị công việc làm ảnh hưởng, trong đầu thường thường xuất hiện hình ảnh của Bạch Hiền mà mỉm cười.
Ngô Thế Huân, chủ tịch tập đoàn Ngô thị.
Hôm sau Bạch Hiền tự tin tràn đầy đến Ngô thị, quản lí bộ nhân sự cũng chính là nữ quản lí ngày hôm qua dẫn Bạch Hiền đi giới thiệu với mọi người, còn dặn Bạch Hiền trong công ty phải tuân thủ quy định này nọ, Bạch Hiền nhất nhất đều ghi nhớ trong lòng.
“Cậu coi như cũng là may mắn, được chủ tịch thấy tài năng.” Nữ quản lí thuận miệng nói một câu, lại bị Bạch Hiền nghe được trong tai.
Chủ tịch? Ngày hôm qua chủ tịch ở đây sao? Nếu như Bạch Hiền biết chủ tịch ở đó có thể sẽ càng khẩn trương hơn, may là không biết chủ tịch là ai.
Đồng sự ở Phác thị hiền hoà nhiệt tình bao nhiêu thì bộ phận thiết kế ở đây lãnh đạm bấy nhiêu. Bạch Hiền đi qua chào hỏi nhưng cũng chỉ nhận được vài lời ậm ừ rồi ai nấy đều vùi đầu làm việc của mình. Bạch Hiền cũng đành phải thôi, trở lại vị trí của mình bắt đầu đi làm ngày đầu tiên.
Giờ ăn trưa, đồng sự khác đều hẹn nhau ra ngoài ăn, Bạch Hiền lỡ mang theo cơm nên đành phải ở lại văn phòng. Bạch Hiền có điểm hối hận khi mang theo cơm, nếu không mang còn có thể cùng mọi người giao lưu củng cố tình cảm.
Bạch Hiền cầm chiếc đũa vào nhà vệ sinh rửa sạch, trên đường trở lại phòng làm việc thấy một bóng lưng quen thuộc đang đứng lóng ngóng ngoài cửa phòng bộ thiết kế.
Người nọ nghiêng mặt Bạch Hiền mới nhìn rõ thì ra là người đã báo mình trúng tuyển hôm qua, Bạch Hiền hưng phấn vỗ vai hắn.
Hiển nhiên Thế Huân không chú ý tới người phía sau, bị vỗ như vậy lại càng hoảng sợ.
“Sao cậu lại ở đây?” Bạch Hiền hiếu kỳ hỏi.
Thế Huân không muốn cho Bạch Hiền biết dụng ý của mình, vì vậy tìm lí do chống đỡ, “Tôi đi ngang qua, thuận đường đến xem anh có làm việc tốt không.”
“Cậu ăn chưa?” Bạch Hiền cũng không chú ý lắm lời Thế Huân nói.
“Vẫn chưa, anh ăn chưa, nếu không chúng ta cùng đi ăn.” Thế Huân nhiệt tình cười nói.
“Không được, tôi có mang theo cơm.” Bạch Hiền nghĩ lại, “Hay cậu ăn với tôi đi, tôi làm rất nhiều đồ ăn.”
“Như vậy có được không? Tôi ăn rất nhiều đó, ha ha.” Thế Huân ngây thơ cười.
“Không sao, cậu là người đầu tiên ở trong công ty này nói chuyện với tôi, cũng coi như là người bạn đầu tiên của tôi, đến ăn đi!”
Bạch Hiền vẫn là một con người đơn thuần, người nào đối xử tốt với mình thì cậu sẽ tốt lại gấp đôi, tính cách ôn hòa tinh khiết như thế khiến con tim Thế Huân nhẹ nhàng rung động.
Trong phòng nghỉ của nhân viên Bạch Hiền đã bày ra đồ ăn đầy đủ, có rau xào thơm phưng phức, có vài miếng sườn xào chua ngọt, cơm trắng tơi xốp. Bạch Hiền lấy một chiếc chén sạch trong ngăn tủ đong cơm và đồ ăn cho Thế Huân.
“Ăn đi, đừng khách sáo.”
“Bạch Hiền, đây đều là do anh làm sao?” Thế Huân nhìn toàn bộ bữa trưa đầy sắc vị, nước bọt đã chảy ra rồi.
“Đúng vậy, được rồi, sao cậu biết tôi là Bạch Hiền, chúng ta còn chưa tự giới thiệu mà!” Bạch Hiền lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, suy nghĩ cả nửa ngày vẫn không biết tên của đối phương, thế nhưng đối phương lại biết tên của mình.
“Ngày đó nghe quản lí phỏng vấn gọi tên của anh, tôi ở công ty này rất ít khi lộ diện cho nên không cần nhớ tên tôi.” Thế Huân xúc một ngụm cơm lớn tống vào mồm, ăn xong còn khen tới khen lui.
“Cậu không xem là bạn cũng được, thế nhưng tôi thật tình muốn kết bạn.” Bạch Hiền u sầu nói, biểu tình có chút ủy khuất.
“Được rồi, tôi tự giới thiệu, tôi là Ngô Thế Huân, là tạp vụ trong công ty, mỗi ngày đều chạy qua chạy lại trong văn phòng.” Thế Huân nửa đùa nửa thật.
“Sao có thể a, Ngô thị chẳng phải là một công ty rất tốt sao, người không có năng lực sẽ không vào được.”
“Anh quá đề cao Ngô thị rồi.” Thế Huân xấu hổ cười, hắn vẫn cho rằng công ty mình không tốt như vậy, “Có thể là khi phỏng vấn những người đó thất thần nên tuyển tôi vào.” Thế Huân cười mỉm, nếu như lời này bị cha nghe được sẽ ăn đủ đòn.
“Cậu thật may mắn.” Bạch Hiền cảm thán.
Thế Huân vừa ăn vừa nói, “Ôi, anh cũng nhanh ăn đi, cơm lạnh hết rồi.”
“Ừm ”
Nhìn Thế Huân hài lòng ăn cơm, Bạch Hiền ngực cũng vui vẻ. Trước đây cậu luôn luôn làm cơm chờ Xán Liệt về ăn, thế nhưng đều chỉ là vọng tưởng.
“Không ngờ anh khéo tay như vậy.”
Chỉ là mấy món ăn đơn giản cũng khiến Thế Huân tấm tắc tán thưởng, xem ra nam nhân không chỉ thích phụ nữ khéo tay, mà cũng thích nam nhân khéo tay nữa.
“Xin đợi chút.” Nam nhân được ba vị quản lí gọi là chủ tịch đi ra, đuổi theo Bạch Hiền.
Nghe được có người gọi mình, Bạch Hiền quay đầu lại nhìn thấy một nam nhân xa lạ, “Xin hỏi, cậu đang gọi tôi sao?”
“Đúng vậy, công ty quyết định thuê anh rồi.”
“Cái gì? Thật sao?” Bạch Hiền khó tin nhìn nam nhân trước mặt, “Thế nhưng vừa mới phỏng vấn xong, cậu có thật là người của công ty không, đừng nói với tôi là cậu đang đùa nhé?” Bạch Hiền có điểm mơ hồ.
Nam nhân nghĩ Bạch Hiền rất đáng yêu liền nở nụ cười, “Tôi là phụ trách thông báo, như vậy đi, không tin ngày mai anh đến bộ nhân sự sẽ biết.”
“Thực sự, cảm ơn cậu nha, sau nay chúng ta là đồng sự, xin chỉ giáo nhiều hơn!”
“Vâng, xin được chỉ giáo.”
Nam nhân thấy Bạch Hiền lộ ra nụ cười xán lạn cũng kìm lòng không được cười theo, Bạch Hiền cười ngây thơ khiến nam nhân có điểm rung động.
Chờ Bạch Hiền vui vẻ ra khỏi công ty, nam nhân cũng vui vẻ không kém, vừa quay người lại đã thấy thư kí nổi giận đùng đùng đi tới, nam nhân bất đắc dĩ cười.
“Chủ tịch, ngài chạy đi đâu đó, sáng sớm không ở trong phòng làm việc ký văn kiện lại chạy tới đây làm gì.”
“Đã biết đã biết, ta kí nhiều quá nên chạy ra ngoài xem xét một vòng, ngươi xem ngươi còn phát giận như vậy sẽ xuất nếp nhăn, dù trên người đeo kim cương hột xoàn cũng không ai thèm yêu.”
Thư kí thiếu chút nữa thổ huyết, trên thương trường là một vị chủ tịch lãnh tĩnh lạnh lùng có thể cho người khác cảm giác mùa đông tới, trong cuộc sống thường ngày lại chẳng khác gì một đứa nhóc con đang lớn.
Bị thư kí áp tải về phòng làm việc, thế nhưng tâm tình cũng không bị công việc làm ảnh hưởng, trong đầu thường thường xuất hiện hình ảnh của Bạch Hiền mà mỉm cười.
Ngô Thế Huân, chủ tịch tập đoàn Ngô thị.
Hôm sau Bạch Hiền tự tin tràn đầy đến Ngô thị, quản lí bộ nhân sự cũng chính là nữ quản lí ngày hôm qua dẫn Bạch Hiền đi giới thiệu với mọi người, còn dặn Bạch Hiền trong công ty phải tuân thủ quy định này nọ, Bạch Hiền nhất nhất đều ghi nhớ trong lòng.
“Cậu coi như cũng là may mắn, được chủ tịch thấy tài năng.” Nữ quản lí thuận miệng nói một câu, lại bị Bạch Hiền nghe được trong tai.
Chủ tịch? Ngày hôm qua chủ tịch ở đây sao? Nếu như Bạch Hiền biết chủ tịch ở đó có thể sẽ càng khẩn trương hơn, may là không biết chủ tịch là ai.
Đồng sự ở Phác thị hiền hoà nhiệt tình bao nhiêu thì bộ phận thiết kế ở đây lãnh đạm bấy nhiêu. Bạch Hiền đi qua chào hỏi nhưng cũng chỉ nhận được vài lời ậm ừ rồi ai nấy đều vùi đầu làm việc của mình. Bạch Hiền cũng đành phải thôi, trở lại vị trí của mình bắt đầu đi làm ngày đầu tiên.
Giờ ăn trưa, đồng sự khác đều hẹn nhau ra ngoài ăn, Bạch Hiền lỡ mang theo cơm nên đành phải ở lại văn phòng. Bạch Hiền có điểm hối hận khi mang theo cơm, nếu không mang còn có thể cùng mọi người giao lưu củng cố tình cảm.
Bạch Hiền cầm chiếc đũa vào nhà vệ sinh rửa sạch, trên đường trở lại phòng làm việc thấy một bóng lưng quen thuộc đang đứng lóng ngóng ngoài cửa phòng bộ thiết kế.
Người nọ nghiêng mặt Bạch Hiền mới nhìn rõ thì ra là người đã báo mình trúng tuyển hôm qua, Bạch Hiền hưng phấn vỗ vai hắn.
Hiển nhiên Thế Huân không chú ý tới người phía sau, bị vỗ như vậy lại càng hoảng sợ.
“Sao cậu lại ở đây?” Bạch Hiền hiếu kỳ hỏi.
Thế Huân không muốn cho Bạch Hiền biết dụng ý của mình, vì vậy tìm lí do chống đỡ, “Tôi đi ngang qua, thuận đường đến xem anh có làm việc tốt không.”
“Cậu ăn chưa?” Bạch Hiền cũng không chú ý lắm lời Thế Huân nói.
“Vẫn chưa, anh ăn chưa, nếu không chúng ta cùng đi ăn.” Thế Huân nhiệt tình cười nói.
“Không được, tôi có mang theo cơm.” Bạch Hiền nghĩ lại, “Hay cậu ăn với tôi đi, tôi làm rất nhiều đồ ăn.”
“Như vậy có được không? Tôi ăn rất nhiều đó, ha ha.” Thế Huân ngây thơ cười.
“Không sao, cậu là người đầu tiên ở trong công ty này nói chuyện với tôi, cũng coi như là người bạn đầu tiên của tôi, đến ăn đi!”
Bạch Hiền vẫn là một con người đơn thuần, người nào đối xử tốt với mình thì cậu sẽ tốt lại gấp đôi, tính cách ôn hòa tinh khiết như thế khiến con tim Thế Huân nhẹ nhàng rung động.
Trong phòng nghỉ của nhân viên Bạch Hiền đã bày ra đồ ăn đầy đủ, có rau xào thơm phưng phức, có vài miếng sườn xào chua ngọt, cơm trắng tơi xốp. Bạch Hiền lấy một chiếc chén sạch trong ngăn tủ đong cơm và đồ ăn cho Thế Huân.
“Ăn đi, đừng khách sáo.”
“Bạch Hiền, đây đều là do anh làm sao?” Thế Huân nhìn toàn bộ bữa trưa đầy sắc vị, nước bọt đã chảy ra rồi.
“Đúng vậy, được rồi, sao cậu biết tôi là Bạch Hiền, chúng ta còn chưa tự giới thiệu mà!” Bạch Hiền lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, suy nghĩ cả nửa ngày vẫn không biết tên của đối phương, thế nhưng đối phương lại biết tên của mình.
“Ngày đó nghe quản lí phỏng vấn gọi tên của anh, tôi ở công ty này rất ít khi lộ diện cho nên không cần nhớ tên tôi.” Thế Huân xúc một ngụm cơm lớn tống vào mồm, ăn xong còn khen tới khen lui.
“Cậu không xem là bạn cũng được, thế nhưng tôi thật tình muốn kết bạn.” Bạch Hiền u sầu nói, biểu tình có chút ủy khuất.
“Được rồi, tôi tự giới thiệu, tôi là Ngô Thế Huân, là tạp vụ trong công ty, mỗi ngày đều chạy qua chạy lại trong văn phòng.” Thế Huân nửa đùa nửa thật.
“Sao có thể a, Ngô thị chẳng phải là một công ty rất tốt sao, người không có năng lực sẽ không vào được.”
“Anh quá đề cao Ngô thị rồi.” Thế Huân xấu hổ cười, hắn vẫn cho rằng công ty mình không tốt như vậy, “Có thể là khi phỏng vấn những người đó thất thần nên tuyển tôi vào.” Thế Huân cười mỉm, nếu như lời này bị cha nghe được sẽ ăn đủ đòn.
“Cậu thật may mắn.” Bạch Hiền cảm thán.
Thế Huân vừa ăn vừa nói, “Ôi, anh cũng nhanh ăn đi, cơm lạnh hết rồi.”
“Ừm ”
Nhìn Thế Huân hài lòng ăn cơm, Bạch Hiền ngực cũng vui vẻ. Trước đây cậu luôn luôn làm cơm chờ Xán Liệt về ăn, thế nhưng đều chỉ là vọng tưởng.
“Không ngờ anh khéo tay như vậy.”
Chỉ là mấy món ăn đơn giản cũng khiến Thế Huân tấm tắc tán thưởng, xem ra nam nhân không chỉ thích phụ nữ khéo tay, mà cũng thích nam nhân khéo tay nữa.
Tác giả :
Tư Minh