Độc Thiếp Nắm Quyền
Chương 50: Âm thầm chú ý
Dưới bầu trời đêm, trong Mặc Trúc viện.
Tề Thiếu Diễn ngồi trong đình bát giác tự mình chơi cờ, bên cạnh là ao sen đang đúng mùa nở rộ. Hắn mặc cẩm bào tay rộng màu trắng, eo buộc ngọc đái Ngân Vân, tóc búi gọn gàng chỉ cài một chiếc trâm bằng trúc trông có vẻ hơi cũ, ánh trăng rắc trên áo như lưỡi sán*, nhìn xa trông đẹp như một bức tranh.
*Lưỡi sán: lá sen
Lục Ý an tĩnh đứng hầu một bên, Tề Thiếu Diễn không nói, nàng cũng không nói lấy một câu, chỉ khi thấy ly trà của Tề Thiếu Diễn đã cạn mới nhẹ nhàng tiến lại châm trà.
Khi hạ được một quân cờ, Tề Thiếu Diễn lại lấy thêm một quân trong hộp, tùy ý mở miệng: “Ngươi nói người Hàn gia ngày mai có đến hưng sư vấn tội hay không?”
Ngày mai là ngày chúc thọ cuối cùng của Thái phu nhân rồi.
Lục Ý nghe gia nhà mình hỏi, ngẫm nghĩ trong chốc lát mới dám mở miệng: “Hàn phu nhân yêu thương Hàn tiểu thư như tính mạng, nô tỳ nghĩ Hàn phu nhân ngày mai chắc chắn sẽ tới.”
Năm đó khi Hàn phu nhân được gả vào Hàn gia, chuyện bà gần mười năm không hoài thai cả kinh thành đều biết, khó khăn lắm mới có thai, lại bởi vì khó sinh suýt chút nữa một thi hai mệnh, sau không thể có thai mọi người đều hay tin.
Đối với nữ nhi không dễ gì có được này, Hàn phu nhân thương tận xương tủy. Có thể đoán được, một khi bà biết tin vị hôn phu mà nữ nhi mình chọn lựa lại đã rước chính thê vào cửa, lại một phòng nhị phu nhân và mấy phòng tiểu thiếp, trưởng tử thiếu chút nữa đã có. Vậy mà lại bị đôi mẫu tử này lừa gạt trong khi bà không hề hay biết gì, có thể tưởng tượng bà tức giận cỡ nào, mà người đang trong cơn phẫn nộ thì chuyện gì cũng có thể làm được. Đừng nói đến chuyện từ hôn, kể cả giết người tám chín phần mười bà cũng dám làm.
Tề Thiếu Diễn vẫn rất bình thản nhặt cờ ở trong hộp: “Nếu Hàn phu nhân ngày mai đến tận cửa thì thực sự là ta đã quá coi thường tiểu Chu thị.”
Có thể ở ngay dưới mí mắt Ninh thị thu một nhà Lục Bình vào trướng của mình, vận dụng tương sinh tương khắc giữa Liễu diệp đào, hoa Mã đâu linh và hoa Mộc khiến Tề Thiếu Du vô thanh vô tức biến thành ‘thái giám’, còn có thể giảo hoạt đùa bỡn Chu thị và Ninh thị trong lòng bàn tay….Tề Thiếu Diễn nhíu mày, không tự chủ dừng động tác nhặt cờ, ngón tay thon dài gõ nhẹ bàn cờ. (MTLTH.dđlqđ)
Đây là thói quen lúc hắn suy tư.
Theo như hắn biết, trước khi tiểu Chu thị đến Tây Ninh Hầu phủ, cha nàng chỉ là một quan thất phẩm tép riu nhưng bởi dưới gối chỉ có mình nàng là nữ nhi, liền thiên cưng vạn chiều, ngàn vạn sủng ái nàng, sủng ái nàng đến không rành thế sự. Theo lý thuyết, một nữ nhân đến tứ chi còn chẳng phân biệt được, một thiên kim tiểu thư mười ngón tay không dính nước xuân chắc chắn không thể nào biết sự tương sinh tướng khắc giữa Liễu diệp đào, hoa Mã đầu linh và hoa Mộc, trừ khi nàng dốc lòng nghiên cứu. Nhưng theo tin tức Lục Ý thăm dò được, trước đây dược lý không phải là phương diện yêu thích của tiểu Chu thị.
Một nhà Lục Bình là nô tài trung thành của Tây Ninh Hầu phủ, ngày thường đĩnh đạc đoàng hoàng, trong phủ cũng vô cùng tầm thường, cùng tiểu Chu thị không có lấy nửa phần giao tình, nàng làm sao lại có thể nghĩ ra thu nhà Lục Bình về tay mình để sử dụng?
Chẳng lẽ nàng biết nhà Lục Bình này có giao tình với nhà cử nhân bán hoa ở Đông Giao? Biết được nhà Lục Bình này có hiệu cầm đồ, còn có bạc để mua đất ở huyện Tường Phù? Nàng liền dùng cái này ép nhà Lục Bình? Nhưng nàng là một phụ nhân ngày thường không bước chân ra khỏi cửa, người bên cạnh cũng không thể nghĩ được rằng một cô nương yếu đuối có cái gì bí ẩn. Ngay cả hắn, khi lòng hiếu kỳ của hắn nổi lên hắn mới tra xét ngọn nguồn những chuyện nàng đã làm mới có thể tra ra chuyện của Lục gia. Nhưng làm sao nàng có thể biết được?
Còn thái độ của tiểu Chu thị với Ninh thị và Chu thị, lúc trước nàng chỉ coi Chu thị là trung tâm, sai đâu đánh đó, không coi Ninh thị vào trong mắt, tại sao sau một lần xảy thai, bệnh đến nửa sống nửa chết thái độ liền biến chuyển hoàn toàn, tựa như nàng đã biến thành một người khác.
Đây quả thực là chuyện ly kỳ, không thể tưởng tượng nổi!
Tề Thiếu Diễn không khỏi đối với Chu Quân Uyển càng ngày càng tò mò, lòng hiếu kỳ đặt trên một nữa nhân, hắn sống đến hai mươi lăm năm qua mới là lần đầu tiên trải nghiệm qua. (MTLTH.dđlqđ)
Ninh phu nhân gần như cả đêm không ngủ, mãi cho đến khi trời hửng sáng mới chợp mắt được chốc lát, sáng dậy tất nhiên sắc mặt không thể tốt được.
Cũng may người làm trong Nghi Lan viện coi như không nhìn thấy gì, vội vàng luộc trứng gà cho phu nhân, còn nhanh chóng chuẩn bị nước hoa thơm cho phu nhân rửa mặt gội đầu, quần áo diễm sắc lụa là đều được để ngăn nắp gọn gàng trên tấm bình phong. Chỉ trong vòng một canh giờ, Ninh phu nhân lại trở thành vị phu nhân minh quang chói lọi.
Đầu cài trâm Ngũ Phượng ngậm ngọc đùa hoa, hoa tai màu hổ phách, thân mặc xiêm y Chính Hồng Kim y, eo thắt đai lưng ngũ thải* Như Ý, đính phỉ thúy bát bảo, trên cổ tay đeomột đôi vòng bằng vàng ròng và ngọc, sợ vàng và ngọc chạm nhau, bà liền mang thêm vòng tay làm từ san hô đỏ, cả người trang phục diễm lệ, hết sức chói mắt….Ninh phu nhân nhìn bản thân trong gương cảm thấy rất hài lòng, đây mới là hình tượng của thiên kim phủ Tổng đốc, nhất phẩm cáo mệnh phu nhân, đương gia chủ mẫu của phủ Tây Ninh Hầu phủ. Tiện nhân Phùng Tố Lan kia xách giày cho bà còn không xứng, làm sao có thể hơn bà được đây, làm sao có thể?
Hôm nay mặc dù đã là ngày thứ ba tổ chức chúc thọ cho Thái phu nhân nhưng trình độ náo nhiệt ồn ào lại không hề thua hai ngày trước.
Ninh phu nhân trước mặt khách quan vẫn giống như hai ngày trước, rạng rỡ, điềm tĩnh, có chính kiến, đoan chính nhất trong giới giới phu nhân quý tộc kinh thành.
Nhưng lại làm phật lòng Thái phu nhân, nhịn lại nhịn, cuối cùng nhịn không nổi mới tựa tiếu phi tiếu trước mặt các quan khách chèn ép Ninh phu nhân: “Hàn thân gia phu nhân sao hôm nay không tới? Cũng khó trách thân gia phu nhân không chịu, kinh thành ai cũng biết Hàn gia làdòng dõi thư hương môn đệ, trâm anh thế gia, làm sao có thể nhìn trúng lão bà tử đến từ nông thôn như ta chứ. Chỉ là Hàn phu nhân không nể mặt ta thì cũng thôi đi, con dâu cùng Hàn phu nhân vốn là bạn khăn tay chi giao, tỷ muội lớn lên cùng nhau, nữ nhi bảo bối duy nhất cũng làm con dâu con, thế nào mà Hàn phu nhân không cho con mấy phần mặt mũi vậy?”
Lời nói châm chích rõ ràng như vậy khiến mọi người cũng thấy háo hức xem kịch hay, chẳng trách trên phố đồn đãi Tây Ninh HầuThái phu nhân và Tây Ninh Hầu phu nhân quan hệ mẹ chống nàng dâu căng thẳng, theo như tình hình trước mặt thì đâu chỉ là bất hòa, rõ ràng là giương cung bạt kiếm đến nơi rồi.
Ninh phu nhân không ngờ Thái phu nhân hồ đồ đến nỗi vứt cả mặt mũi, trong lòng vừa thấy giận vừa khinh thường nhưng trên mặt lại không biểu lộ chút nào, vừa cười vừa giải thích với Thái phu nhân: “Thưa mẫu thân, Hàn phu nhân không phải là cố tình không đến chúc thọ mẫu thân, con dâu nghe nói Hàn phu nhân thời gian trước có nhiễm phong hàn đến nay vẫn chưa khỏi hẳn, nàng sợ quan lại lây bệnh cho lão nhân gia ngài, cho nên….”
Lời nói còn chưa dứt, nha hoàn trông cửa vào bẩm báo: “Thưa Thái phu nhân, phu nhân, Quốc Tử Giám Hàn Tế Tửu phu nhân đến chúc thọ!”
Tề Thiếu Diễn ngồi trong đình bát giác tự mình chơi cờ, bên cạnh là ao sen đang đúng mùa nở rộ. Hắn mặc cẩm bào tay rộng màu trắng, eo buộc ngọc đái Ngân Vân, tóc búi gọn gàng chỉ cài một chiếc trâm bằng trúc trông có vẻ hơi cũ, ánh trăng rắc trên áo như lưỡi sán*, nhìn xa trông đẹp như một bức tranh.
*Lưỡi sán: lá sen
Lục Ý an tĩnh đứng hầu một bên, Tề Thiếu Diễn không nói, nàng cũng không nói lấy một câu, chỉ khi thấy ly trà của Tề Thiếu Diễn đã cạn mới nhẹ nhàng tiến lại châm trà.
Khi hạ được một quân cờ, Tề Thiếu Diễn lại lấy thêm một quân trong hộp, tùy ý mở miệng: “Ngươi nói người Hàn gia ngày mai có đến hưng sư vấn tội hay không?”
Ngày mai là ngày chúc thọ cuối cùng của Thái phu nhân rồi.
Lục Ý nghe gia nhà mình hỏi, ngẫm nghĩ trong chốc lát mới dám mở miệng: “Hàn phu nhân yêu thương Hàn tiểu thư như tính mạng, nô tỳ nghĩ Hàn phu nhân ngày mai chắc chắn sẽ tới.”
Năm đó khi Hàn phu nhân được gả vào Hàn gia, chuyện bà gần mười năm không hoài thai cả kinh thành đều biết, khó khăn lắm mới có thai, lại bởi vì khó sinh suýt chút nữa một thi hai mệnh, sau không thể có thai mọi người đều hay tin.
Đối với nữ nhi không dễ gì có được này, Hàn phu nhân thương tận xương tủy. Có thể đoán được, một khi bà biết tin vị hôn phu mà nữ nhi mình chọn lựa lại đã rước chính thê vào cửa, lại một phòng nhị phu nhân và mấy phòng tiểu thiếp, trưởng tử thiếu chút nữa đã có. Vậy mà lại bị đôi mẫu tử này lừa gạt trong khi bà không hề hay biết gì, có thể tưởng tượng bà tức giận cỡ nào, mà người đang trong cơn phẫn nộ thì chuyện gì cũng có thể làm được. Đừng nói đến chuyện từ hôn, kể cả giết người tám chín phần mười bà cũng dám làm.
Tề Thiếu Diễn vẫn rất bình thản nhặt cờ ở trong hộp: “Nếu Hàn phu nhân ngày mai đến tận cửa thì thực sự là ta đã quá coi thường tiểu Chu thị.”
Có thể ở ngay dưới mí mắt Ninh thị thu một nhà Lục Bình vào trướng của mình, vận dụng tương sinh tương khắc giữa Liễu diệp đào, hoa Mã đâu linh và hoa Mộc khiến Tề Thiếu Du vô thanh vô tức biến thành ‘thái giám’, còn có thể giảo hoạt đùa bỡn Chu thị và Ninh thị trong lòng bàn tay….Tề Thiếu Diễn nhíu mày, không tự chủ dừng động tác nhặt cờ, ngón tay thon dài gõ nhẹ bàn cờ. (MTLTH.dđlqđ)
Đây là thói quen lúc hắn suy tư.
Theo như hắn biết, trước khi tiểu Chu thị đến Tây Ninh Hầu phủ, cha nàng chỉ là một quan thất phẩm tép riu nhưng bởi dưới gối chỉ có mình nàng là nữ nhi, liền thiên cưng vạn chiều, ngàn vạn sủng ái nàng, sủng ái nàng đến không rành thế sự. Theo lý thuyết, một nữ nhân đến tứ chi còn chẳng phân biệt được, một thiên kim tiểu thư mười ngón tay không dính nước xuân chắc chắn không thể nào biết sự tương sinh tướng khắc giữa Liễu diệp đào, hoa Mã đầu linh và hoa Mộc, trừ khi nàng dốc lòng nghiên cứu. Nhưng theo tin tức Lục Ý thăm dò được, trước đây dược lý không phải là phương diện yêu thích của tiểu Chu thị.
Một nhà Lục Bình là nô tài trung thành của Tây Ninh Hầu phủ, ngày thường đĩnh đạc đoàng hoàng, trong phủ cũng vô cùng tầm thường, cùng tiểu Chu thị không có lấy nửa phần giao tình, nàng làm sao lại có thể nghĩ ra thu nhà Lục Bình về tay mình để sử dụng?
Chẳng lẽ nàng biết nhà Lục Bình này có giao tình với nhà cử nhân bán hoa ở Đông Giao? Biết được nhà Lục Bình này có hiệu cầm đồ, còn có bạc để mua đất ở huyện Tường Phù? Nàng liền dùng cái này ép nhà Lục Bình? Nhưng nàng là một phụ nhân ngày thường không bước chân ra khỏi cửa, người bên cạnh cũng không thể nghĩ được rằng một cô nương yếu đuối có cái gì bí ẩn. Ngay cả hắn, khi lòng hiếu kỳ của hắn nổi lên hắn mới tra xét ngọn nguồn những chuyện nàng đã làm mới có thể tra ra chuyện của Lục gia. Nhưng làm sao nàng có thể biết được?
Còn thái độ của tiểu Chu thị với Ninh thị và Chu thị, lúc trước nàng chỉ coi Chu thị là trung tâm, sai đâu đánh đó, không coi Ninh thị vào trong mắt, tại sao sau một lần xảy thai, bệnh đến nửa sống nửa chết thái độ liền biến chuyển hoàn toàn, tựa như nàng đã biến thành một người khác.
Đây quả thực là chuyện ly kỳ, không thể tưởng tượng nổi!
Tề Thiếu Diễn không khỏi đối với Chu Quân Uyển càng ngày càng tò mò, lòng hiếu kỳ đặt trên một nữa nhân, hắn sống đến hai mươi lăm năm qua mới là lần đầu tiên trải nghiệm qua. (MTLTH.dđlqđ)
Ninh phu nhân gần như cả đêm không ngủ, mãi cho đến khi trời hửng sáng mới chợp mắt được chốc lát, sáng dậy tất nhiên sắc mặt không thể tốt được.
Cũng may người làm trong Nghi Lan viện coi như không nhìn thấy gì, vội vàng luộc trứng gà cho phu nhân, còn nhanh chóng chuẩn bị nước hoa thơm cho phu nhân rửa mặt gội đầu, quần áo diễm sắc lụa là đều được để ngăn nắp gọn gàng trên tấm bình phong. Chỉ trong vòng một canh giờ, Ninh phu nhân lại trở thành vị phu nhân minh quang chói lọi.
Đầu cài trâm Ngũ Phượng ngậm ngọc đùa hoa, hoa tai màu hổ phách, thân mặc xiêm y Chính Hồng Kim y, eo thắt đai lưng ngũ thải* Như Ý, đính phỉ thúy bát bảo, trên cổ tay đeomột đôi vòng bằng vàng ròng và ngọc, sợ vàng và ngọc chạm nhau, bà liền mang thêm vòng tay làm từ san hô đỏ, cả người trang phục diễm lệ, hết sức chói mắt….Ninh phu nhân nhìn bản thân trong gương cảm thấy rất hài lòng, đây mới là hình tượng của thiên kim phủ Tổng đốc, nhất phẩm cáo mệnh phu nhân, đương gia chủ mẫu của phủ Tây Ninh Hầu phủ. Tiện nhân Phùng Tố Lan kia xách giày cho bà còn không xứng, làm sao có thể hơn bà được đây, làm sao có thể?
Hôm nay mặc dù đã là ngày thứ ba tổ chức chúc thọ cho Thái phu nhân nhưng trình độ náo nhiệt ồn ào lại không hề thua hai ngày trước.
Ninh phu nhân trước mặt khách quan vẫn giống như hai ngày trước, rạng rỡ, điềm tĩnh, có chính kiến, đoan chính nhất trong giới giới phu nhân quý tộc kinh thành.
Nhưng lại làm phật lòng Thái phu nhân, nhịn lại nhịn, cuối cùng nhịn không nổi mới tựa tiếu phi tiếu trước mặt các quan khách chèn ép Ninh phu nhân: “Hàn thân gia phu nhân sao hôm nay không tới? Cũng khó trách thân gia phu nhân không chịu, kinh thành ai cũng biết Hàn gia làdòng dõi thư hương môn đệ, trâm anh thế gia, làm sao có thể nhìn trúng lão bà tử đến từ nông thôn như ta chứ. Chỉ là Hàn phu nhân không nể mặt ta thì cũng thôi đi, con dâu cùng Hàn phu nhân vốn là bạn khăn tay chi giao, tỷ muội lớn lên cùng nhau, nữ nhi bảo bối duy nhất cũng làm con dâu con, thế nào mà Hàn phu nhân không cho con mấy phần mặt mũi vậy?”
Lời nói châm chích rõ ràng như vậy khiến mọi người cũng thấy háo hức xem kịch hay, chẳng trách trên phố đồn đãi Tây Ninh HầuThái phu nhân và Tây Ninh Hầu phu nhân quan hệ mẹ chống nàng dâu căng thẳng, theo như tình hình trước mặt thì đâu chỉ là bất hòa, rõ ràng là giương cung bạt kiếm đến nơi rồi.
Ninh phu nhân không ngờ Thái phu nhân hồ đồ đến nỗi vứt cả mặt mũi, trong lòng vừa thấy giận vừa khinh thường nhưng trên mặt lại không biểu lộ chút nào, vừa cười vừa giải thích với Thái phu nhân: “Thưa mẫu thân, Hàn phu nhân không phải là cố tình không đến chúc thọ mẫu thân, con dâu nghe nói Hàn phu nhân thời gian trước có nhiễm phong hàn đến nay vẫn chưa khỏi hẳn, nàng sợ quan lại lây bệnh cho lão nhân gia ngài, cho nên….”
Lời nói còn chưa dứt, nha hoàn trông cửa vào bẩm báo: “Thưa Thái phu nhân, phu nhân, Quốc Tử Giám Hàn Tế Tửu phu nhân đến chúc thọ!”
Tác giả :
Cẩn Du