Độc Thê Của Hoạn Quan Có Thai
Chương 33: Cửu Thiên Tuế, ngươi lại vô sỉ (ba)
Editor: boong412
Người bận rộn nhất trận ám sát này chính là Trì Hằng Liễu. Lúc thích khách ám sát Thái tử điện hạ thì hắn là người sơ tán các phu nhân cùng thiên kim tiểu thư. Chờ mọi người sơ tán an toàn, hắn còn phải hỗ trợ các hộ vệ Đường phủ chống thích khách. Sau một hồi bận rộn này, hắn mới có thời gian đến hoa viên.
Vừa đến nơi, đập vào mắt hắn là cảnh Đường Tứ Tứ trọng thương nằm trên cáng dài.
"Biểu muội!" Đầu lông mày Trì Hằng Liễu căng thẳng nhíu lại, đi như chạy mà đến trước mặt Đường Tứ Tứ, lo lắng hiện lên khuôn mặt "Là do huynh không tốt, không bảo vệ được muội. Nếu phụ thân huynh biết được, thế nào cũng đánh chết huynh."
Đường Tứ Tứ cảm thấy trong lòng ấm áp, ngửa đầu cười tươi với Trì Hằng Liễu "Biểu ca, đại phu đã xem qua vết thương cho muội, cũng không có gì nghiêm trọng lắm. Huynh không cần lo lắng."
"Tứ Tứ...." Trì Hằng Liễu nhìn chằm chằm sau lưng Đường Tứ Tứ, chỗ vết thương đã bị máu đen làm ướt đẫm. Hắn từ nhỏ theo cha giết địch làm sao có thể không biết miệng vết thương của nàng trúng độc chứ.
Đường Tứ Tứ thấy chân mày hắn nhíu chặt, nàng nghịch ngợm làm mặt quỷ với Trì Hằng Liễu. Hồi nhỏ, nàng hay chơi đùa cùng Trì Hằng Liễu, mỗi lần nàng ăn hiếp hắn đến khóc liền làm bộ mặt quỷ này thì hắn sẽ nín.
Quả nhiên, Đường Tứ Tứ cố làm gương mặt quỷ đã khiến mi tâm Trì Hằng Liễu từ từ giãn ra.
Mộ Dung Ôn Trạch ở một bên im lặng nhìn Đường Tứ Tứ bị thương còn làm mặt quỷ để Trì Hằng Liễu không lo lắng, quay đầu lại thì thấy Đường Vân Nhiễm phát sáng như ánh sao trời.
Ánh mắt Đường Vân Nhiễm lộ vẻ đau thương, mi liễu nhíu lại, vẻ khổ sở hiện trên khuôn mặt tuyệt mỹ, nàng như vậy... quả thật xinh đẹp như Tây Thi sống lại, dễ dàng lọt vào mắt xanh của bất cứ nam nhân nào trên đời.
Mộ Dung Ôn Trạch bên ngoài chìm đắm trong vẻ đẹp của Đường Vân Nhiễm nhưng trong lòng lại cảm kích ơn cứu giúp của Đường Tứ Tứ. Nội tâm Mộ Dung Ôn Trạch hơi có chút mâu thuẫn...
Quân Cơ Lạc hết thảy đều không thèm quan tâm đến, mọi người giữa sân tâm tư đều như nhau. Vào lúc này, thị vệ áp giải nữ thích khách còn sống duy nhất đi đến giữa sân.
Mộ Dung Nhược Hồng nhìn đến hai tay của nữ thích khách đã bị đánh gãy, thuốc độc ở kẽ răng chắc cũng bị lấy ra. Mí mắt hắn giật giật, lỡ như nữ thích khách này không chịu được tra hỏi mà thú nhận mọi chuyện, vậy hắn và Đường Vân Nhiễm...
Tâm Mộ Dung Nhược Hồng dậy sóng.
Ánh mắt Quân Cơ Lạc lộ vẻ mèo vờn chuột, hắn cởi áo choàng đưa cho người phía sau, thị vệ khác liền nhanh chóng tiến lên. Quân Cơ Lạc lập tức ngồi lên lưng thị vệ, cười nói "Khôn hồn thì khai thật ai là người đã sai khiến ngươi?"
Nữ thích khách vẻ mặt cương nghị, nghe hắn nói, phỉ nhổ một hồi, mắng to "Hoạn quan."
Câu mắng vừa rồi của nàng ta mang theo lăng nhục, khiến mọi người xung quanh hít một ngụm hơi, thầm trách nữ thích khách này ngại sống quá lâu rồi. Thế nhưng Quân Cơ Lạc lại nhếch miệng cười, khuôn mặt tuấn mỹ ấy như hoa nở rộ.
"Không chịu nói à, không sao. Bản đốc còn nhiều thời gian để chơi với ngươi. Người đâu, đầu tiên cởi hết quần áo trên người của ả cho ta!"
Lời Quân Cơ Lạc vừa dứt, thị vệ liền tiến lên, trực tiếp xé bỏ quần áo trên người thích khách. Nữ thích khách giữa ban ngày ban mặt bị vạch trần cơ thể, theo bản năng lấy hai tay che lại những bộ phận nhạy cảm.
Quân Cơ Lạc chép chép miệng, dùng ánh mắt thưởng thức thân mình nữ thích khách, sau lại lộ vẻ ghét bỏ nói "Ngươi cũng biết xấu hổ sao? Nếu hôm nay Thái tử điện hạ gặp chuyện ở Đường phủ, Đường gia tránh không khỏi bị liên lụy. Toàn bộ Đường gia, nam chặt đầu, nữ bị đày đi sung quân biên cương làm kỹ nữ. Đến lúc đó, bọn họ so với ngươi chẳng phải ngày nào cũng khổ sở hơn không."
Quân Cơ Lạc không phải người tốt bụng, lời này của hắn chính xác là muốn Đường lão phu nhân nghe. Để nhắc nhở bà, hôm nay người có công lớn nhất là Đường Tứ Tứ chứ không phải Đường Vân Nhiễm.
"Người đâu! Đem ả ta xuống, bản đốc muốn trên người ả có 27 vết đao. Tiếp đến đổ mật ong vào miệng vết thương. Bản đốc nhớ rõ kiến hay chuột gì thích ăn đồ ngọt. Các ngươi đem đến một ít sinh vật như chuột hay rắn gì đấy bỏ lên người ả. Nếu ả vẫn không chịu nói, bản đốc còn nhiều biện pháp khác đang chờ đợi ả ta."
Ngón tay Quân Cơ Lạc thon dài vuốt ve mái tóc đen nhánh, nửa nói nửa suy nghĩ, bộ dạng say mê.
Nữ thích khách liền bị lôi xuống.
Không lâu sau đó, "A!" tiếng kêu thảm thiết điên cuồng của thích khách vang vọng toàn bộ Đường phủ. Trong lòng mọi người nơm nớp lo sợ. Thủ đoạn biến thái như vậy chỉ có đệ nhất hoạn quan Quân Cơ Lạc có thể nghĩ ra.
Lần này, hai chân Mộ Dung Nhược Hồng đã run rẩy, đến cả Đường Vân Nhiễm, nàng cũng sợ rồi. Xui rủi thích khách khai ra Mộ Dung Nhược Hồng, Mộ Dung Nhược Hồng lại nói ra nàng, nàng chẳng phải là tiêu rồi sao.
Không! Trong lòng Đường Vân Nhiễm âm thầm thề, nếu thích khách khai ra, nàng phải làm giảm mọi sự liên can, đẩy Mộ Dung Nhược Hồng ra chịu tội!
Người bận rộn nhất trận ám sát này chính là Trì Hằng Liễu. Lúc thích khách ám sát Thái tử điện hạ thì hắn là người sơ tán các phu nhân cùng thiên kim tiểu thư. Chờ mọi người sơ tán an toàn, hắn còn phải hỗ trợ các hộ vệ Đường phủ chống thích khách. Sau một hồi bận rộn này, hắn mới có thời gian đến hoa viên.
Vừa đến nơi, đập vào mắt hắn là cảnh Đường Tứ Tứ trọng thương nằm trên cáng dài.
"Biểu muội!" Đầu lông mày Trì Hằng Liễu căng thẳng nhíu lại, đi như chạy mà đến trước mặt Đường Tứ Tứ, lo lắng hiện lên khuôn mặt "Là do huynh không tốt, không bảo vệ được muội. Nếu phụ thân huynh biết được, thế nào cũng đánh chết huynh."
Đường Tứ Tứ cảm thấy trong lòng ấm áp, ngửa đầu cười tươi với Trì Hằng Liễu "Biểu ca, đại phu đã xem qua vết thương cho muội, cũng không có gì nghiêm trọng lắm. Huynh không cần lo lắng."
"Tứ Tứ...." Trì Hằng Liễu nhìn chằm chằm sau lưng Đường Tứ Tứ, chỗ vết thương đã bị máu đen làm ướt đẫm. Hắn từ nhỏ theo cha giết địch làm sao có thể không biết miệng vết thương của nàng trúng độc chứ.
Đường Tứ Tứ thấy chân mày hắn nhíu chặt, nàng nghịch ngợm làm mặt quỷ với Trì Hằng Liễu. Hồi nhỏ, nàng hay chơi đùa cùng Trì Hằng Liễu, mỗi lần nàng ăn hiếp hắn đến khóc liền làm bộ mặt quỷ này thì hắn sẽ nín.
Quả nhiên, Đường Tứ Tứ cố làm gương mặt quỷ đã khiến mi tâm Trì Hằng Liễu từ từ giãn ra.
Mộ Dung Ôn Trạch ở một bên im lặng nhìn Đường Tứ Tứ bị thương còn làm mặt quỷ để Trì Hằng Liễu không lo lắng, quay đầu lại thì thấy Đường Vân Nhiễm phát sáng như ánh sao trời.
Ánh mắt Đường Vân Nhiễm lộ vẻ đau thương, mi liễu nhíu lại, vẻ khổ sở hiện trên khuôn mặt tuyệt mỹ, nàng như vậy... quả thật xinh đẹp như Tây Thi sống lại, dễ dàng lọt vào mắt xanh của bất cứ nam nhân nào trên đời.
Mộ Dung Ôn Trạch bên ngoài chìm đắm trong vẻ đẹp của Đường Vân Nhiễm nhưng trong lòng lại cảm kích ơn cứu giúp của Đường Tứ Tứ. Nội tâm Mộ Dung Ôn Trạch hơi có chút mâu thuẫn...
Quân Cơ Lạc hết thảy đều không thèm quan tâm đến, mọi người giữa sân tâm tư đều như nhau. Vào lúc này, thị vệ áp giải nữ thích khách còn sống duy nhất đi đến giữa sân.
Mộ Dung Nhược Hồng nhìn đến hai tay của nữ thích khách đã bị đánh gãy, thuốc độc ở kẽ răng chắc cũng bị lấy ra. Mí mắt hắn giật giật, lỡ như nữ thích khách này không chịu được tra hỏi mà thú nhận mọi chuyện, vậy hắn và Đường Vân Nhiễm...
Tâm Mộ Dung Nhược Hồng dậy sóng.
Ánh mắt Quân Cơ Lạc lộ vẻ mèo vờn chuột, hắn cởi áo choàng đưa cho người phía sau, thị vệ khác liền nhanh chóng tiến lên. Quân Cơ Lạc lập tức ngồi lên lưng thị vệ, cười nói "Khôn hồn thì khai thật ai là người đã sai khiến ngươi?"
Nữ thích khách vẻ mặt cương nghị, nghe hắn nói, phỉ nhổ một hồi, mắng to "Hoạn quan."
Câu mắng vừa rồi của nàng ta mang theo lăng nhục, khiến mọi người xung quanh hít một ngụm hơi, thầm trách nữ thích khách này ngại sống quá lâu rồi. Thế nhưng Quân Cơ Lạc lại nhếch miệng cười, khuôn mặt tuấn mỹ ấy như hoa nở rộ.
"Không chịu nói à, không sao. Bản đốc còn nhiều thời gian để chơi với ngươi. Người đâu, đầu tiên cởi hết quần áo trên người của ả cho ta!"
Lời Quân Cơ Lạc vừa dứt, thị vệ liền tiến lên, trực tiếp xé bỏ quần áo trên người thích khách. Nữ thích khách giữa ban ngày ban mặt bị vạch trần cơ thể, theo bản năng lấy hai tay che lại những bộ phận nhạy cảm.
Quân Cơ Lạc chép chép miệng, dùng ánh mắt thưởng thức thân mình nữ thích khách, sau lại lộ vẻ ghét bỏ nói "Ngươi cũng biết xấu hổ sao? Nếu hôm nay Thái tử điện hạ gặp chuyện ở Đường phủ, Đường gia tránh không khỏi bị liên lụy. Toàn bộ Đường gia, nam chặt đầu, nữ bị đày đi sung quân biên cương làm kỹ nữ. Đến lúc đó, bọn họ so với ngươi chẳng phải ngày nào cũng khổ sở hơn không."
Quân Cơ Lạc không phải người tốt bụng, lời này của hắn chính xác là muốn Đường lão phu nhân nghe. Để nhắc nhở bà, hôm nay người có công lớn nhất là Đường Tứ Tứ chứ không phải Đường Vân Nhiễm.
"Người đâu! Đem ả ta xuống, bản đốc muốn trên người ả có 27 vết đao. Tiếp đến đổ mật ong vào miệng vết thương. Bản đốc nhớ rõ kiến hay chuột gì thích ăn đồ ngọt. Các ngươi đem đến một ít sinh vật như chuột hay rắn gì đấy bỏ lên người ả. Nếu ả vẫn không chịu nói, bản đốc còn nhiều biện pháp khác đang chờ đợi ả ta."
Ngón tay Quân Cơ Lạc thon dài vuốt ve mái tóc đen nhánh, nửa nói nửa suy nghĩ, bộ dạng say mê.
Nữ thích khách liền bị lôi xuống.
Không lâu sau đó, "A!" tiếng kêu thảm thiết điên cuồng của thích khách vang vọng toàn bộ Đường phủ. Trong lòng mọi người nơm nớp lo sợ. Thủ đoạn biến thái như vậy chỉ có đệ nhất hoạn quan Quân Cơ Lạc có thể nghĩ ra.
Lần này, hai chân Mộ Dung Nhược Hồng đã run rẩy, đến cả Đường Vân Nhiễm, nàng cũng sợ rồi. Xui rủi thích khách khai ra Mộ Dung Nhược Hồng, Mộ Dung Nhược Hồng lại nói ra nàng, nàng chẳng phải là tiêu rồi sao.
Không! Trong lòng Đường Vân Nhiễm âm thầm thề, nếu thích khách khai ra, nàng phải làm giảm mọi sự liên can, đẩy Mộ Dung Nhược Hồng ra chịu tội!
Tác giả :
Yên Vĩ Hồ