Độc Sủng
Chương 41: Bắt cóc (1)
Không khí trong hôn lễ của Linser và Phương Tân có sự thay đổi đột ngột trước và sau khi Linser bật băng ghi âm của Bùi Bạch Mặc.
Dạ Sắc nhìn kẻ đầu têu đang ngồi cạnh mình, mặc dù hôm ấy người này không có mặt, nhưng anh chắc chắn là người nổi bật nhất ngày hôm đó.
Nếu như đổi thành anh là nhân vật chính của hôn lễ, vậy sẽ có tình huống ngoài ý muốn nào phát sinh?
Dạ Sắc không tưởng tượng nổi.
Cô ngồi xem rất chăm chú, Bùi Bạch Mặc cũng nghiêm túc ngồi xem một lúc, sau đó liền bắt đầu ngồi nhìn quanh.
“Anh và Linser quen nhau như thế nào vậy?” Đột nhiên cô cảm thấy rất tò mò.
Bùi Bạch Mặc đưa tay lên vuốt vuốt tai cô, giọng nói vẫn trong như thường: “Nếu đột nhiên em có người hàng xóm ngày gõ nhầm cửa hai lần, bắt em phải mở cửa nhiều lần, hẳn là em sẽ quen dần.”
Từ hàng xóm, sau lại ở chung nhà, tính cách của anh và Linser, nhìn thế nào cũng không giống loại người cố tình lôi kéo làm thân với đối phương.
“Thế về sau sao hai người lại trở thành bạn bè?”
Bùi Bạch Mặc nhìn thoáng qua màn hình ti vi, Phương Tân và Linser vẻ mặt không tình nguyện, ngồi đối diện nhau: “Tên khốn kia quen thói trêu hoa ghẹo nguyệt. Có mấy cô gái theo dõi cậu ta còn nhận nhầm nhà anh thành nhà cậu ta. Có lần cậu ta còn chọc nhầm phải một cô gái có màu da quái dị, khẩu âm quái dị, dáng người quái dị, thậm chí dáng vẻ cũng dễ khiến người ta nghi ngờ, ngày nào cô ấy cũng đứng trước cửa phòng anh.”
“Cô ấy thấy anh nhìn giống thiên sứ quá, liền từ bỏ việc theo đuổi Linser, thế là coi như anh cứu vớt được anh ấy khỏi tình cảnh nước sôi lửa bỏng, thế là để báo ơn anh, anh ấy mới quấn quít muốn làm bạn với anh?”
Nghe được một chuỗi tưởng tượng này của cô, Bùi Bạch Mặc vốn đang định nói gì đó liền dừng lại, vui vẻ mỉm cười.
Quấn quít muốn làm bạn…. thì ra cô ấy thấy Linser là kẻ như vậy. Anh nhất định phải tìm cơ hội thích hợp để uyển chuyển nói lại cho cậu ta.
Giống thiên sứ…. Thì ra cô ấy thấy anh như thế.
Anh rất thích.
“Thật ra, anh lấy một con dao chặt thịt trong nhà ra, lần tiếp theo cô gái ấy đến, anh đã đứng trước mặt cô ấy, cắm dao vào cửa.
“Uy hiếp?” Dạ Sắc rất khó để tưởng tượng ra khí phách của Bùi Bạch Mặc nhỏ tuổi khi ấy.
“Không, anh chỉ nhắc nhở rất ấm áp thôi.”
Cầm dao chặt vào cửa trước mặt đối phương? Ấm áp chỗ nào?
“Sau đó thì sao?”
Bùi Bạch Mặc vô thức nói nhiều hơn bình thường, dần chìm đắm trong hồi ức của bản thân.
Về sau cô gái ấy không còn xuất hiện nữa, mà những cô gái khác cũng biến mất.
Rất lâu về sau nữa, Linser tả lại cảnh lúc ấy, anh mới biết, một đao chặt cửa ngày ấy, đã bị họ miêu tả thành cảnh tình địch gặp nhau, hết sức đỏ mắt.
Lời đồn thật đáng sợ. Tình bạn trong sáng bình thường, mà qua miệng mọi người lại trở thành chuyện tình tay ba đầy máu chó.
Video kết hôn đã chiếu được bảy, tám phần.
Đêm đã khuya, đến thời gian đi ngủ rồi.
Dạ Sắc không có ý định rời đi.
Linser không ở đây, mà Bùi Bạch Mặc không còn người bạn nào ở tỉnh N.
Chiếc ghế sô pha ở phòng bệnh cũng đủ để cô ngủ một đêm.
Cô đang chỉnh lại chiếc gối dựa trên ghế sô pha, vừa quay người lại, liền thấy ánh mắt Bùi Bạch Mặc nhìn chằm chằm mình, thậm chí anh còn không nháy mắt.
“Sao thế?” Cô quay người hỏi.
“Đêm dài, một chiếc giường, chẳng lẽ em đang xem thường người đàn ông trưởng thành có nhu cầu sinh lý rất bình thường như anh sao?”
Anh lại tự thêm tính từ cho bản thân, Dạ Sắc lại quay người về phía sô pha, ôm lấy gối dựa: “Người đàn ông trưởng thành nào cũng cần giấc ngủ.”
Bên hông có vết bầm tím cỡ lớn, phía sau cổ bị mảnh kính vỡ cắt qua, mặc dù chân chưa bị gãy hẳn nhưng vẫn cần phải tĩnh dưỡng để khỏi hẳn.
Mấy nay Linser luôn cẩn thận dùng xe lăn đẩy anh đi đến đi lui.
Trước giờ anh vẫn rất thẳng thắn, Dạ Sắc muốn đi ngủ sớm, tránh để anh nói luyên thuyên gì đó.
“Còn chưa đi tắm rửa?”
Dạ Sắc mỉm cười, trực tiếp từ chối: “Không được, phải chú ý vết thườơng.”
“Anh là một người đàn ông rất phong độ, em ngủ trên sô pha là đang khiêu chiến danh dự của anh.”
Đột nhiên anh lại trở nên ngại ngùng, vòng vèo nửa ngày, Dạ sắc đương nhiên hiểu anh muốn gì.
Cô đến bên giường anh, ra lệnh: “Nằm xuống.”
Dường như ngay lập tức, Bùi Bạch Mặc liền hơi do dự giữa chấp hành và phản kháng, sau đó liền ngoan ngoãn nằm yên.
Giống như lúc ở phòng bệnh của Tiêu Tử Quy, cô vén chăn bông lên, sau đó cẩn thận từng li từng tí một nằm lên giường, cố gắng không động vào vết thương của anh.
Cô nằm bên cạnh, nhẹ nhàng khoác tay lên eo anh, nhìn qua giống như đang ôm lấy anh.
Bốn mắt nhìn nhau.
Tim đập rất nhanh, không khí xung quanh cực kì ngọt ngào, tình cảm hai bên cực kì quyến luyến.
So với khoảng thời gian anh dũng thuở thiếu thời, bây giờ Dạ Sắc lại khá nhát gan.
Cô vẫn biết tình cảm của mình, trước giờ cũng không hề keo kiệt trong việc thể hiện.
Hôn cũng được, ôm cũng tốt, mà lên giường cô cũng tốt, cô đều đồng ý làm người chủ động.
Nhưng một số chuyện Bùi Bạch Mặc lại khá giống Tiêu Tử Quy, chẳng hạn như được một tấc lại muốn tiến một thước.
Anh cười cười, nắm chặt bàn tay đang khoác lên eo mình của Dạ Sắc, đưa tay cô đến nơi đang ngủ say, chưa từng được ai động đến.
Cả người Dạ Sắc run lên, thầm mắng ‘Lưu manh!’
Sau khi máu toàn thân cô dồn hết về não, cô liền kéo lại tay lên trên, chỉnh lại vị trí phù hợp, hôn lên má anh một cái.
Động tác xuống giường của cô lưu loát hơn rất nhiều so với lên giường: “Cường ôm, cường hôn rồi. Những điều còn lại tạm thời thể trạng anh không cho phép để làm. Thời gian em làm lưu manh đùa giỡn anh đủ rồi, giờ anh có thể ngủ.
Cô nằm phịch vào sô pha, nhắm mắt quay lưng về anh.
Một lúc sau, cô nghe thấy sau lưng mình có tiếng “tách tách”
Tiếng động ấy kéo dài một lúc lâu cũng không hề có ý định kết thúc.
Cuối cùng Dạ Sắc không nhịn nổi, bật dậy khỏi ghế sa lông.
Trong phòng bệnh chỉ bật một chiếc đèn ngủ, ánh sáng mờ mờ. Trong điều kiện ánh sáng kém như vậy, Dạ Sắc thấy đôi mắt sáng rực của Bùi Bạch Mặc.
“Anh mất ngủ.”
Dạ Sắc bó tay.
Anh hùng hồn nói tiếp: “Anh phải ôm thứ gì đó mới ngủ được.”
Dạ Sắc đưa chiếc gối dựa trên sa lông nhét vào lòng anh: “Ôm lấy.”
Bùi Bạch Mặc tỏ thái độ ghét bỏ: “Anh muốn ôm thứ gì đó có nhiệt độ cao đi ngủ.”
Dạ Sắc thấy anh đang có vẻ như cố tình gây sự, tỉnh táo khoanh tay, vẻ mặt không đổi nhìn anh.
Bùi Bạch Mặc xoa xoa trán, có chút bực bội: “Đến đây, để anh ôm em ngủ.”
Dạ Sắc từ chối: “Tướng ngủ của em rất xấu.”
“Đến đây, để anh ôm em đi ngủ.”
“Anh đang bị thương.”
“Đến đây, để anh ôm em ngủ.”
“Bùi Bạch Mặc, anh là cái máy nhại lại à? Khí chất lạnh lùng, cao ngạo khi làm việc của anh đâu rồi?”
“Đến đây, để anh ôm em đi ngủ.”
“Không được.”
Cô lại từ chối. Cuối cùng Bùi Bạch Mặc cũng nhận ra cứ tiếp tục lề mề dây dưa cũng chỉ tổ phí thời gian. Dưới ánh mắt chằm chằm của Dạ Sắc, anh xuống giường, đến bên Dạ Sắc, ôm lấy cô.
“Anh mới là đàn ông.” Anh nói.
Dạ Sắc phì cười, cảnh này rất giống mấy tình tiết đam mỹ trước kia cô hay đọc, mấy tên tiểu thụ rất hay cường điệu: “Tôi mới là công!”
Thôi được rồi, dù sao đêm cũng ngắn, tùy anh vậy.
Không có vụ án mới, thời gian dưỡng thương của Bùi Bạch Mặc trôi qua rất thoải mái.
Nỗi lo của Linser về tình trạng sức khỏe của Bùi Bạch Mặc, cũng nằm ngoài tầm nhìn của cô.
Tranh thủ có chút thời gian, cô liền đi gặp bạn thân.
Lần nào gặp mặt, vì Lữ Tống Tống vẫn chưa có người yêu, nên chủ đề của hai người lúc nào cũng xoay quanh vấn đề yêu đương của Dạ Sắc.
“Sau đó thì sao?” Ánh mắt Lữ Tống Tống toát ra vẻ tò mò như muốn thiêu cháy cả Dạ Sắc.
Cô nhàn nhạt đáp: “Anh ấy ôm mình ngủ cả đêm.”
Ánh mắt Lữ Tống Tống liền trở nên vui vẻ: “Cô nam quả nữ, thú tính của cậu không bộc phát đúng là làm cho bản cô nương thất vọng.”
Dạ Sắc khoát tay: “Biến, giờ chị đây là tiểu thư khuê các.”
Lữ Tống Tống tiếp tục cười híp mắt nhìn chằm chằm vào cô: “Dẹp đi, sớm muộn gì cậu cũng lòi ra bản tính thật cho mà xem.”
Tiêu Tử Quy đến với Dạ Văn Tây, Dạ Sắc không muốn nhắc đến đề tài này với Lữ Tống Tống, cô đang do dự, Lữ Tống Tống lại chuyển đề tài sang vấn đề mới.
“Cậu thấy có ai đi lừa người, xong lại đăng bài trên báo yêu cầu người thân nạn nhân mang tiền chuộc đến, lại còn để lại cách liên lạc chưa?”
Dạ Sắc nhíu mày, giọng nói bình thản của Lữ Tống Tống cũng dần thay đổi theo nét mặt của cô.
“Đối phương đưa ra mức thù lao rất cao, khiến cho chủ biên của bọn tớ tưởng đây là một trò đùa dai của ai đó. Đừng nói là cậu cũng thấy rồi nhé.”
Dạ Sắc cẩn thận gật đầu: “Đúng là mình đã từng thấy, trong hồ sơ của một vụ án xảy ra nhiều năm trước. Một đại gia trong tỉnh mình bị bắt cóc, hung thủ đăng quảng cáo đòi tiền chuộc, đồng thời để lại cách liên lạc. Cuối cùng vụ án ấy cũng được phá, nạn nhân bị bắt cóc cũng được cứu, giờ đang ở tỉnh N.”
Dạ Sắc thở dài: “Nạn nhân của vụ án ấy là chủ tịch Lý Lương Đông.”
Cô vừa nói xong, Lữ Tống Tống ngồi đối diện bỗng trừng mắt: “Lý Lương Đông? Sắc Sắc, quảng cáo mà bên bọn mình nhận được, có nhắc đến con tin, cũng là Lý Lương Đông.”
Bảy năm trước được cứu ra, bảy năm sau lại bị lừa đi lần nữa?
Dạ Sắc và Lữ Tống Tống liền chạy ra sạp báo gần nhất, những quyển báo được bày bán ở các sạp báo trong thành phố giờ đã được đổi một lượt báo mới.
Cô chỉ nhìn qua một chút.
Trừ những thông báo quan trọng và những vụ tai nạn lớn, thành phố đã lâu chưa có tình trạng cháy báo như hôm nay.
Thông báo cho nhà họ Lý và tập đoàn Kiền Tương, ba ngày sau phải chuẩn bị đủ ba nghìn đô la mỹ, gửi vào tài khoản chỉ định. Tài khoản không được viết rõ ra, nhưng bên dưới vẫn có số điện thoại di động và một dòng địa chỉ mail ở mục thông tin liên lạc.
Đồng thời còn có một món đồ kèm theo, là một đoạn tay gãy có đeo đồng hồ.
Qua bài quảng cáo, còn thêm cả sự can thiệp bên phía truyền thông, dư luận lại được một phen xôn xao. Lý Lương Đồng và vụ bắt cóc ông liền trở thành điểm nóng.
Bản án 7 năm trước đã được công bố chi tiết, giờ mọi người đều quay sang xem vụ án mới này là thật hay giả.
Dạ Sắc tiễn Lữ Tống Tống về, sau đó vừa gọi cho Hứa Nam Khang, vừa trở lại sở cảnh sát. Kiểu vụ án liên quan rộng đến dư luận như thế này, bình thường đều nằm trong phạm vi giải quyết của bọn họ.
Hứa Nam Khang vẫn rất bình tĩnh: “Sáng nay con gái của Lý Lương Đông đến báo án, xác nhận Lý Lương Đông mất tích thật. Vẫn chưa thể xác định được liệu có liên quan đến vụ bắt cóc 7 năm trước hay không, cách thức gây án quá giống nhau, nhưng hung thủ của vụ bắt cóc 7 năm trước giờ vẫn đang trong tù.”
Chi tiết của vụ án không tiện nói qua điện thoại, Dạ Sắc nghe theo Hứa Nam Khang, trực tiếp chạy đến cục cảnh sát thành phố, đúng lúc đi vào lại gặp con gái của Lý Lương Đông, Lý Mộ Thất đi ra.
Dưới ánh mặt trời cực nóng, Lý Mộ Thất lại mặc một bộ đồ đen bó sát người, đeo kính đen che mặt, khiến người ngoài không nhìn rõ được biểu cảm trên mặt cô.
Dạ Sắc tránh sang một bên, thấy Lâm Khẩn đang đứng cách đó không xa.
Tay cậu nắm chặt một tờ báo sáng, dúm dó, còn bị thấm ít nước.
Dạ Sắc nghi ngờ mình nhìn nhầm, trong giây phút Lý Mộ Thất nghiêng người ngồi vào xe, trong đáy mắt của Lâm Khẩn – người vẫn luôn cực kì lạc quan, cô lại thấy được thứ gọi là đau xót, loại đau xót đã lắng đọng trong lòng người vài ba năm…
Lần trước thấy Lý Mộ Thất, cô ấy vẫn áo hương tóc mai, cần được bảo vệ.
Những năm qua, cậu đã biến tình cảm thầm mến nhiều năm của mình thành một kiểu thái độ lạc quan không tim không phổi để sống. Cũng chỉ hi vọng, lần tới gặp lại, đối mặt với bóng lưng của cô ấy, cậu sẽ không còn chán nản nữa.
Khi ấy cô ấy đã nói gì….
Chị và em trai sao….
Tình cảm nhiều năm của cậu, trong mắt cô ấy, vẫn không vượt qua nổi khoảng cách bốn năm tuổi kia.
Lâm Khẩn, mày lại làm gì rồi…
Cậu tự hỏi mình…
Dạ Sắc nhìn kẻ đầu têu đang ngồi cạnh mình, mặc dù hôm ấy người này không có mặt, nhưng anh chắc chắn là người nổi bật nhất ngày hôm đó.
Nếu như đổi thành anh là nhân vật chính của hôn lễ, vậy sẽ có tình huống ngoài ý muốn nào phát sinh?
Dạ Sắc không tưởng tượng nổi.
Cô ngồi xem rất chăm chú, Bùi Bạch Mặc cũng nghiêm túc ngồi xem một lúc, sau đó liền bắt đầu ngồi nhìn quanh.
“Anh và Linser quen nhau như thế nào vậy?” Đột nhiên cô cảm thấy rất tò mò.
Bùi Bạch Mặc đưa tay lên vuốt vuốt tai cô, giọng nói vẫn trong như thường: “Nếu đột nhiên em có người hàng xóm ngày gõ nhầm cửa hai lần, bắt em phải mở cửa nhiều lần, hẳn là em sẽ quen dần.”
Từ hàng xóm, sau lại ở chung nhà, tính cách của anh và Linser, nhìn thế nào cũng không giống loại người cố tình lôi kéo làm thân với đối phương.
“Thế về sau sao hai người lại trở thành bạn bè?”
Bùi Bạch Mặc nhìn thoáng qua màn hình ti vi, Phương Tân và Linser vẻ mặt không tình nguyện, ngồi đối diện nhau: “Tên khốn kia quen thói trêu hoa ghẹo nguyệt. Có mấy cô gái theo dõi cậu ta còn nhận nhầm nhà anh thành nhà cậu ta. Có lần cậu ta còn chọc nhầm phải một cô gái có màu da quái dị, khẩu âm quái dị, dáng người quái dị, thậm chí dáng vẻ cũng dễ khiến người ta nghi ngờ, ngày nào cô ấy cũng đứng trước cửa phòng anh.”
“Cô ấy thấy anh nhìn giống thiên sứ quá, liền từ bỏ việc theo đuổi Linser, thế là coi như anh cứu vớt được anh ấy khỏi tình cảnh nước sôi lửa bỏng, thế là để báo ơn anh, anh ấy mới quấn quít muốn làm bạn với anh?”
Nghe được một chuỗi tưởng tượng này của cô, Bùi Bạch Mặc vốn đang định nói gì đó liền dừng lại, vui vẻ mỉm cười.
Quấn quít muốn làm bạn…. thì ra cô ấy thấy Linser là kẻ như vậy. Anh nhất định phải tìm cơ hội thích hợp để uyển chuyển nói lại cho cậu ta.
Giống thiên sứ…. Thì ra cô ấy thấy anh như thế.
Anh rất thích.
“Thật ra, anh lấy một con dao chặt thịt trong nhà ra, lần tiếp theo cô gái ấy đến, anh đã đứng trước mặt cô ấy, cắm dao vào cửa.
“Uy hiếp?” Dạ Sắc rất khó để tưởng tượng ra khí phách của Bùi Bạch Mặc nhỏ tuổi khi ấy.
“Không, anh chỉ nhắc nhở rất ấm áp thôi.”
Cầm dao chặt vào cửa trước mặt đối phương? Ấm áp chỗ nào?
“Sau đó thì sao?”
Bùi Bạch Mặc vô thức nói nhiều hơn bình thường, dần chìm đắm trong hồi ức của bản thân.
Về sau cô gái ấy không còn xuất hiện nữa, mà những cô gái khác cũng biến mất.
Rất lâu về sau nữa, Linser tả lại cảnh lúc ấy, anh mới biết, một đao chặt cửa ngày ấy, đã bị họ miêu tả thành cảnh tình địch gặp nhau, hết sức đỏ mắt.
Lời đồn thật đáng sợ. Tình bạn trong sáng bình thường, mà qua miệng mọi người lại trở thành chuyện tình tay ba đầy máu chó.
Video kết hôn đã chiếu được bảy, tám phần.
Đêm đã khuya, đến thời gian đi ngủ rồi.
Dạ Sắc không có ý định rời đi.
Linser không ở đây, mà Bùi Bạch Mặc không còn người bạn nào ở tỉnh N.
Chiếc ghế sô pha ở phòng bệnh cũng đủ để cô ngủ một đêm.
Cô đang chỉnh lại chiếc gối dựa trên ghế sô pha, vừa quay người lại, liền thấy ánh mắt Bùi Bạch Mặc nhìn chằm chằm mình, thậm chí anh còn không nháy mắt.
“Sao thế?” Cô quay người hỏi.
“Đêm dài, một chiếc giường, chẳng lẽ em đang xem thường người đàn ông trưởng thành có nhu cầu sinh lý rất bình thường như anh sao?”
Anh lại tự thêm tính từ cho bản thân, Dạ Sắc lại quay người về phía sô pha, ôm lấy gối dựa: “Người đàn ông trưởng thành nào cũng cần giấc ngủ.”
Bên hông có vết bầm tím cỡ lớn, phía sau cổ bị mảnh kính vỡ cắt qua, mặc dù chân chưa bị gãy hẳn nhưng vẫn cần phải tĩnh dưỡng để khỏi hẳn.
Mấy nay Linser luôn cẩn thận dùng xe lăn đẩy anh đi đến đi lui.
Trước giờ anh vẫn rất thẳng thắn, Dạ Sắc muốn đi ngủ sớm, tránh để anh nói luyên thuyên gì đó.
“Còn chưa đi tắm rửa?”
Dạ Sắc mỉm cười, trực tiếp từ chối: “Không được, phải chú ý vết thườơng.”
“Anh là một người đàn ông rất phong độ, em ngủ trên sô pha là đang khiêu chiến danh dự của anh.”
Đột nhiên anh lại trở nên ngại ngùng, vòng vèo nửa ngày, Dạ sắc đương nhiên hiểu anh muốn gì.
Cô đến bên giường anh, ra lệnh: “Nằm xuống.”
Dường như ngay lập tức, Bùi Bạch Mặc liền hơi do dự giữa chấp hành và phản kháng, sau đó liền ngoan ngoãn nằm yên.
Giống như lúc ở phòng bệnh của Tiêu Tử Quy, cô vén chăn bông lên, sau đó cẩn thận từng li từng tí một nằm lên giường, cố gắng không động vào vết thương của anh.
Cô nằm bên cạnh, nhẹ nhàng khoác tay lên eo anh, nhìn qua giống như đang ôm lấy anh.
Bốn mắt nhìn nhau.
Tim đập rất nhanh, không khí xung quanh cực kì ngọt ngào, tình cảm hai bên cực kì quyến luyến.
So với khoảng thời gian anh dũng thuở thiếu thời, bây giờ Dạ Sắc lại khá nhát gan.
Cô vẫn biết tình cảm của mình, trước giờ cũng không hề keo kiệt trong việc thể hiện.
Hôn cũng được, ôm cũng tốt, mà lên giường cô cũng tốt, cô đều đồng ý làm người chủ động.
Nhưng một số chuyện Bùi Bạch Mặc lại khá giống Tiêu Tử Quy, chẳng hạn như được một tấc lại muốn tiến một thước.
Anh cười cười, nắm chặt bàn tay đang khoác lên eo mình của Dạ Sắc, đưa tay cô đến nơi đang ngủ say, chưa từng được ai động đến.
Cả người Dạ Sắc run lên, thầm mắng ‘Lưu manh!’
Sau khi máu toàn thân cô dồn hết về não, cô liền kéo lại tay lên trên, chỉnh lại vị trí phù hợp, hôn lên má anh một cái.
Động tác xuống giường của cô lưu loát hơn rất nhiều so với lên giường: “Cường ôm, cường hôn rồi. Những điều còn lại tạm thời thể trạng anh không cho phép để làm. Thời gian em làm lưu manh đùa giỡn anh đủ rồi, giờ anh có thể ngủ.
Cô nằm phịch vào sô pha, nhắm mắt quay lưng về anh.
Một lúc sau, cô nghe thấy sau lưng mình có tiếng “tách tách”
Tiếng động ấy kéo dài một lúc lâu cũng không hề có ý định kết thúc.
Cuối cùng Dạ Sắc không nhịn nổi, bật dậy khỏi ghế sa lông.
Trong phòng bệnh chỉ bật một chiếc đèn ngủ, ánh sáng mờ mờ. Trong điều kiện ánh sáng kém như vậy, Dạ Sắc thấy đôi mắt sáng rực của Bùi Bạch Mặc.
“Anh mất ngủ.”
Dạ Sắc bó tay.
Anh hùng hồn nói tiếp: “Anh phải ôm thứ gì đó mới ngủ được.”
Dạ Sắc đưa chiếc gối dựa trên sa lông nhét vào lòng anh: “Ôm lấy.”
Bùi Bạch Mặc tỏ thái độ ghét bỏ: “Anh muốn ôm thứ gì đó có nhiệt độ cao đi ngủ.”
Dạ Sắc thấy anh đang có vẻ như cố tình gây sự, tỉnh táo khoanh tay, vẻ mặt không đổi nhìn anh.
Bùi Bạch Mặc xoa xoa trán, có chút bực bội: “Đến đây, để anh ôm em ngủ.”
Dạ Sắc từ chối: “Tướng ngủ của em rất xấu.”
“Đến đây, để anh ôm em đi ngủ.”
“Anh đang bị thương.”
“Đến đây, để anh ôm em ngủ.”
“Bùi Bạch Mặc, anh là cái máy nhại lại à? Khí chất lạnh lùng, cao ngạo khi làm việc của anh đâu rồi?”
“Đến đây, để anh ôm em đi ngủ.”
“Không được.”
Cô lại từ chối. Cuối cùng Bùi Bạch Mặc cũng nhận ra cứ tiếp tục lề mề dây dưa cũng chỉ tổ phí thời gian. Dưới ánh mắt chằm chằm của Dạ Sắc, anh xuống giường, đến bên Dạ Sắc, ôm lấy cô.
“Anh mới là đàn ông.” Anh nói.
Dạ Sắc phì cười, cảnh này rất giống mấy tình tiết đam mỹ trước kia cô hay đọc, mấy tên tiểu thụ rất hay cường điệu: “Tôi mới là công!”
Thôi được rồi, dù sao đêm cũng ngắn, tùy anh vậy.
Không có vụ án mới, thời gian dưỡng thương của Bùi Bạch Mặc trôi qua rất thoải mái.
Nỗi lo của Linser về tình trạng sức khỏe của Bùi Bạch Mặc, cũng nằm ngoài tầm nhìn của cô.
Tranh thủ có chút thời gian, cô liền đi gặp bạn thân.
Lần nào gặp mặt, vì Lữ Tống Tống vẫn chưa có người yêu, nên chủ đề của hai người lúc nào cũng xoay quanh vấn đề yêu đương của Dạ Sắc.
“Sau đó thì sao?” Ánh mắt Lữ Tống Tống toát ra vẻ tò mò như muốn thiêu cháy cả Dạ Sắc.
Cô nhàn nhạt đáp: “Anh ấy ôm mình ngủ cả đêm.”
Ánh mắt Lữ Tống Tống liền trở nên vui vẻ: “Cô nam quả nữ, thú tính của cậu không bộc phát đúng là làm cho bản cô nương thất vọng.”
Dạ Sắc khoát tay: “Biến, giờ chị đây là tiểu thư khuê các.”
Lữ Tống Tống tiếp tục cười híp mắt nhìn chằm chằm vào cô: “Dẹp đi, sớm muộn gì cậu cũng lòi ra bản tính thật cho mà xem.”
Tiêu Tử Quy đến với Dạ Văn Tây, Dạ Sắc không muốn nhắc đến đề tài này với Lữ Tống Tống, cô đang do dự, Lữ Tống Tống lại chuyển đề tài sang vấn đề mới.
“Cậu thấy có ai đi lừa người, xong lại đăng bài trên báo yêu cầu người thân nạn nhân mang tiền chuộc đến, lại còn để lại cách liên lạc chưa?”
Dạ Sắc nhíu mày, giọng nói bình thản của Lữ Tống Tống cũng dần thay đổi theo nét mặt của cô.
“Đối phương đưa ra mức thù lao rất cao, khiến cho chủ biên của bọn tớ tưởng đây là một trò đùa dai của ai đó. Đừng nói là cậu cũng thấy rồi nhé.”
Dạ Sắc cẩn thận gật đầu: “Đúng là mình đã từng thấy, trong hồ sơ của một vụ án xảy ra nhiều năm trước. Một đại gia trong tỉnh mình bị bắt cóc, hung thủ đăng quảng cáo đòi tiền chuộc, đồng thời để lại cách liên lạc. Cuối cùng vụ án ấy cũng được phá, nạn nhân bị bắt cóc cũng được cứu, giờ đang ở tỉnh N.”
Dạ Sắc thở dài: “Nạn nhân của vụ án ấy là chủ tịch Lý Lương Đông.”
Cô vừa nói xong, Lữ Tống Tống ngồi đối diện bỗng trừng mắt: “Lý Lương Đông? Sắc Sắc, quảng cáo mà bên bọn mình nhận được, có nhắc đến con tin, cũng là Lý Lương Đông.”
Bảy năm trước được cứu ra, bảy năm sau lại bị lừa đi lần nữa?
Dạ Sắc và Lữ Tống Tống liền chạy ra sạp báo gần nhất, những quyển báo được bày bán ở các sạp báo trong thành phố giờ đã được đổi một lượt báo mới.
Cô chỉ nhìn qua một chút.
Trừ những thông báo quan trọng và những vụ tai nạn lớn, thành phố đã lâu chưa có tình trạng cháy báo như hôm nay.
Thông báo cho nhà họ Lý và tập đoàn Kiền Tương, ba ngày sau phải chuẩn bị đủ ba nghìn đô la mỹ, gửi vào tài khoản chỉ định. Tài khoản không được viết rõ ra, nhưng bên dưới vẫn có số điện thoại di động và một dòng địa chỉ mail ở mục thông tin liên lạc.
Đồng thời còn có một món đồ kèm theo, là một đoạn tay gãy có đeo đồng hồ.
Qua bài quảng cáo, còn thêm cả sự can thiệp bên phía truyền thông, dư luận lại được một phen xôn xao. Lý Lương Đồng và vụ bắt cóc ông liền trở thành điểm nóng.
Bản án 7 năm trước đã được công bố chi tiết, giờ mọi người đều quay sang xem vụ án mới này là thật hay giả.
Dạ Sắc tiễn Lữ Tống Tống về, sau đó vừa gọi cho Hứa Nam Khang, vừa trở lại sở cảnh sát. Kiểu vụ án liên quan rộng đến dư luận như thế này, bình thường đều nằm trong phạm vi giải quyết của bọn họ.
Hứa Nam Khang vẫn rất bình tĩnh: “Sáng nay con gái của Lý Lương Đông đến báo án, xác nhận Lý Lương Đông mất tích thật. Vẫn chưa thể xác định được liệu có liên quan đến vụ bắt cóc 7 năm trước hay không, cách thức gây án quá giống nhau, nhưng hung thủ của vụ bắt cóc 7 năm trước giờ vẫn đang trong tù.”
Chi tiết của vụ án không tiện nói qua điện thoại, Dạ Sắc nghe theo Hứa Nam Khang, trực tiếp chạy đến cục cảnh sát thành phố, đúng lúc đi vào lại gặp con gái của Lý Lương Đông, Lý Mộ Thất đi ra.
Dưới ánh mặt trời cực nóng, Lý Mộ Thất lại mặc một bộ đồ đen bó sát người, đeo kính đen che mặt, khiến người ngoài không nhìn rõ được biểu cảm trên mặt cô.
Dạ Sắc tránh sang một bên, thấy Lâm Khẩn đang đứng cách đó không xa.
Tay cậu nắm chặt một tờ báo sáng, dúm dó, còn bị thấm ít nước.
Dạ Sắc nghi ngờ mình nhìn nhầm, trong giây phút Lý Mộ Thất nghiêng người ngồi vào xe, trong đáy mắt của Lâm Khẩn – người vẫn luôn cực kì lạc quan, cô lại thấy được thứ gọi là đau xót, loại đau xót đã lắng đọng trong lòng người vài ba năm…
Lần trước thấy Lý Mộ Thất, cô ấy vẫn áo hương tóc mai, cần được bảo vệ.
Những năm qua, cậu đã biến tình cảm thầm mến nhiều năm của mình thành một kiểu thái độ lạc quan không tim không phổi để sống. Cũng chỉ hi vọng, lần tới gặp lại, đối mặt với bóng lưng của cô ấy, cậu sẽ không còn chán nản nữa.
Khi ấy cô ấy đã nói gì….
Chị và em trai sao….
Tình cảm nhiều năm của cậu, trong mắt cô ấy, vẫn không vượt qua nổi khoảng cách bốn năm tuổi kia.
Lâm Khẩn, mày lại làm gì rồi…
Cậu tự hỏi mình…
Tác giả :
Tô Nhĩ Lưu Niên