Độc Sủng Yêu Tinh
Chương 30: Mị lực
Hai ám vệ cảm giác được có người trở lại, lập tức nghiêm ngặt cảnh giới. Mấy ngày qua, chủ tử dọc đường du sơn ngoạn thủy, tuy rằng mặc y phục quý tộc bình thường, chính là vẫn đặc biệt làm người chú ý.
Mà ‘đặt biệt làm người chú ý ‘ này, từ bắt đầu hai, biến thành ba. Chủ tử không cần giải thích, mặc kệ hắn thu liễm như thế nào thì khí tức trên người, cái loại khí phách vương giả tài trí hơn người này, là vô pháp khiến người ta xem nhẹ.
Mà người thứ hai, chính là quận chúa điện hạ. Cùng chủ tử bộ dạng có ba phần tương tự, xinh đẹp bất khả phương vật. Cá tính hoạt bát hiếu động, dọc theo đường đi chưa từng thu liễm qua. Một nữ nhân xinh đẹp không tính là cái gì, dù sao đời người, ai mà chưa từng thấy qua một vài nữ nhân xinh đẹp.
Thế nhưng, quận chúa dọc theo đường đi mặc cho mị lực của mình bắn ra bốn phía, không biết là vô ý, hay là cố tình, mê đảo một đám nam nhân. Làm cho Ám vệ của nàng không được nghỉ ngơi qua, giúp nàng ngầm xử lý đám nam nhân.
Mà người thứ ba nha, không cần bọn họ nói, đương nhiên là tiểu chủ tử. Y bộ dạng.... . Căn bản là dung mạo mà một người bình thường không có. So với thần tiên còn đẹp hơn. Tuy nói bọn họ cũng không có thấy qua thần tiên có bộ dáng gì, bất quá bọn họ lại dám khẳng định.
Nếu nhìn chủ tử, người qua đường đều bị khí thế trên người hắn chấn trụ, không dám tới gần hắn. Chỉ dám ở trong tối đánh giá, ngay cả nói chuyện tiếng cũng thu nhỏ.
Nhìn đến phía sau quận chúa, bất đồng vậy. Đều dùng ánh mắt tỏa sáng nhìn nàng. Nhưng không ai dám tiếp cận, tư thái cao quý, trang phục hoa lệ, khí chất hoàng tộc, càng ôm lấy tâm những nam nhân kia. Sợ mình tùy tiện hành động một cái, chính là khinh nhờ vị nữ vương cao quý này.
Thế nhưng nhìn đến tiểu chủ tử phía sau, thì phải là một dạng cảnh tượng khác. Tiếng hút không khí trật tự, tim đập như sấm, còn có nhóm người hai mắt si ngốc, khóe miệng đầy nước bọt, trật khớp cằm, mọi người hận không thể quỳ xuống cúng bái.
Cái trường hợp kia nhất định là kinh ngạc!
Một đường đi qua, cũng là im lặng lạ thường. Ánh mắt của mọi người, mặc kệ là sớm, hay muộn, sau cùng cũng dừng ở trên người tiểu chủ tử. Tiếp đó...... Đình chỉ.
Chính là có một số người không sợ chết, rõ biết chủ tử cùng quận chúa nhất định là người không đơn giản, vậy mà cũng dám tiến lên đây thâu cung. Bọn họ đúng là rất thông minh, nhìn ra tiểu chủ tử không hiểu thế sự, chuyên môn tìm tiểu chủ tử thời điểm đơn độc để lừa.
Chính là bọn họ lại không biết cách, tuy rằng nhìn tiểu chủ tử như đi một mình, nhưng nơi tăm tối vẫn là không ít hộ vệ, là nhân mã của quận chúa, hai ám vệ, là người của chủ tử, đều là bảo hộ y.
Hai bên đợi cùng đợi, cũng đều biết tiểu chủ tử rất đơn thuần, nhị vị chủ tử hạ lệnh, va chạm vào người y cũng không cần phải khách khí, bị hai phương nhân mã đuổi tới chỗ quần đánh một trận, đánh thành phế nhân.
Ngầm kê đơn thả khói mê, những người không muốn sống kia vì muốn đạt được tiểu chủ tử, thật sự là đuổi cũng đuổi không hết. Hoàn hảo ở bên cạnh y là đế vương của một nước, đối với y bảo hộ chu toàn. Nếu như bên người y là những người khác, cho dù là trong tay một quý tộc phú giáp một phương, chỉ sợ cũng là nguy hiểm trùng trùng điệp điệp, đã sớm không biết bị người bán đi đâu.
Cho nên ban đêm vừa đến, bọn họ cảnh giác cao nhất. Buổi tối hôm nay, chủ tử lại đem tiểu chủ tử một mình lưu lại, bọn họ đương nhiên không dám có chút sơ suất.
Vừa nghe tiếng bước chân vang lên, Dạ ở trên y phục một khối thi thể, lau sạch sẽ kiếm của mình, buổi tối hôm nay mười hai người bị giết, thiếu mất ba bóng dáng. Hai người mới tới cuối cùng, cũng không có ly khai cánh cửa một bước. Mặc kệ người tới là ai, cũng đứng ở cửa, không để cho đối phương chút cơ hội đến gần. Bọn họ vẫn bị vây bị động nhưng cũng không có bị thương, vẫn như cũ tinh thần tỉnh táo, không có một chút buông lỏng. Nửa ngày sau, Dạ thu hồi hồi kiếm cùng Ảnh đồng thời quỳ xuống. Là chủ tử đã trở về!
Lạnh nhạt nhìn lướt qua, đến bên gian phòng hạ lệnh nói:”Thu thập sạch sẽ!”
“Dạ!” Hai người vội vàng đứng dậy, đem thi thể ném ra ngoài, dù sao những người này cũng không phải người tốt gì, bọn họ không cần phải che giấu. Lại phân phó tiểu nhị đem nơi này quét tước sạch sẽ, bài tự ngự tiền thị vệ hiện ra, đem quan binh kinh động tiễn đưa.
Lau khô vết máu trên người, thay y phục sạch sẽ. Một lần nữa ở xung quanh chủ tử Ảnh ẩn núp. Một người thủ vệ, một người nghỉ ngơi.
Nhìn thấy sủng nhi đã ngủ say, Lôi Duẫn Hạo kéo hạ y phục của mình, lần lượt cẩn thận nằm xuống, chậm rãi ôm bảo bối trong lúc ngủ mơ của mình vào trong lòng.
Ngày hôm sau, một đám người lại lên đường. Vốn là lộ trình một tháng bởi vì sủng nhi, đã đi hai tháng mà chưa tới nơi, điều này khiến đại thần ở kinh thành đều bối rối, dù sao, nước một ngày không thể không có vua.
Thỉnh thoảng, thu được một ít bồ câu đưa thư, đều là thúc giục Hoàng Thượng quay về sớm. Lôi Duẫn Hạo nghĩ nghĩ, liền an bài xuống, sửa lộ tuyến, rất nhanh hồi cung.
Không đi quan đạo, liền tránh được một đám người. Tối trọng yếu, là không có cái gì khiến sủng nhi cảm thấy hứng thú, như vậy hắn sẽ không phải lo lắng, nhìn thấy ánh mắt sủng nhi thất vọng.
Ôm thân mình nhỏ nhắn của sủng nhi còn đang ngủ say, Lôi Duẫn Hạo thỉnh thoảng hôn lên trán y. Trong lòng không ngừng nghĩ, về sau hắn nhất định bồi thường cho sủng nhi, bồi y xem thiên hạ.
Không có du sơn ngoạn thủy, bảy ngày sau, mọi người đi đến kinh thành. Nhìn thấy dọc theo đường đi sủng nhi đều ở trên mã xa ngốc, Lôi Duẫn Hạo đau lòng cực kỳ, nguyên bản là tính tình mê chơi, lại miễn cưỡng chính mình ngồi ở trong xe.
Hắn vốn định cùng sủng nhi ở trên xe ngựa ân ái một phen, lại luôn bị Lôi Duẫn Linh sắc nữ kia ngăn trở, xuất ra một ít tiểu ngoạn ý mua trên đường đi chơi cùng sủng nhi, chọc sủng nhi vui vẻ. Đi đâu cũng không hướng hắn hỏi ‘vì cái gì nơi này không có ai’. Nhìn thấy sủng nhi bộ dáng cao hứng, trong lòng hắn cũng có áy náy. Liền không có đem sắc nữ này đuổi đi.
Đương nhiên, hắn cũng không muốn, lần đầu tiên của sủng nhi, xảy ra ở trên mã xa xóc nảy. Cho nên nhịn xuống, chỉ là không ngừng thúc giục mã xa đi mau, hắn nghĩ sớm một chút hồi cung, đem sủng nhi tỉ mỉ ăn sạch sẽ.
Mà ‘đặt biệt làm người chú ý ‘ này, từ bắt đầu hai, biến thành ba. Chủ tử không cần giải thích, mặc kệ hắn thu liễm như thế nào thì khí tức trên người, cái loại khí phách vương giả tài trí hơn người này, là vô pháp khiến người ta xem nhẹ.
Mà người thứ hai, chính là quận chúa điện hạ. Cùng chủ tử bộ dạng có ba phần tương tự, xinh đẹp bất khả phương vật. Cá tính hoạt bát hiếu động, dọc theo đường đi chưa từng thu liễm qua. Một nữ nhân xinh đẹp không tính là cái gì, dù sao đời người, ai mà chưa từng thấy qua một vài nữ nhân xinh đẹp.
Thế nhưng, quận chúa dọc theo đường đi mặc cho mị lực của mình bắn ra bốn phía, không biết là vô ý, hay là cố tình, mê đảo một đám nam nhân. Làm cho Ám vệ của nàng không được nghỉ ngơi qua, giúp nàng ngầm xử lý đám nam nhân.
Mà người thứ ba nha, không cần bọn họ nói, đương nhiên là tiểu chủ tử. Y bộ dạng.... . Căn bản là dung mạo mà một người bình thường không có. So với thần tiên còn đẹp hơn. Tuy nói bọn họ cũng không có thấy qua thần tiên có bộ dáng gì, bất quá bọn họ lại dám khẳng định.
Nếu nhìn chủ tử, người qua đường đều bị khí thế trên người hắn chấn trụ, không dám tới gần hắn. Chỉ dám ở trong tối đánh giá, ngay cả nói chuyện tiếng cũng thu nhỏ.
Nhìn đến phía sau quận chúa, bất đồng vậy. Đều dùng ánh mắt tỏa sáng nhìn nàng. Nhưng không ai dám tiếp cận, tư thái cao quý, trang phục hoa lệ, khí chất hoàng tộc, càng ôm lấy tâm những nam nhân kia. Sợ mình tùy tiện hành động một cái, chính là khinh nhờ vị nữ vương cao quý này.
Thế nhưng nhìn đến tiểu chủ tử phía sau, thì phải là một dạng cảnh tượng khác. Tiếng hút không khí trật tự, tim đập như sấm, còn có nhóm người hai mắt si ngốc, khóe miệng đầy nước bọt, trật khớp cằm, mọi người hận không thể quỳ xuống cúng bái.
Cái trường hợp kia nhất định là kinh ngạc!
Một đường đi qua, cũng là im lặng lạ thường. Ánh mắt của mọi người, mặc kệ là sớm, hay muộn, sau cùng cũng dừng ở trên người tiểu chủ tử. Tiếp đó...... Đình chỉ.
Chính là có một số người không sợ chết, rõ biết chủ tử cùng quận chúa nhất định là người không đơn giản, vậy mà cũng dám tiến lên đây thâu cung. Bọn họ đúng là rất thông minh, nhìn ra tiểu chủ tử không hiểu thế sự, chuyên môn tìm tiểu chủ tử thời điểm đơn độc để lừa.
Chính là bọn họ lại không biết cách, tuy rằng nhìn tiểu chủ tử như đi một mình, nhưng nơi tăm tối vẫn là không ít hộ vệ, là nhân mã của quận chúa, hai ám vệ, là người của chủ tử, đều là bảo hộ y.
Hai bên đợi cùng đợi, cũng đều biết tiểu chủ tử rất đơn thuần, nhị vị chủ tử hạ lệnh, va chạm vào người y cũng không cần phải khách khí, bị hai phương nhân mã đuổi tới chỗ quần đánh một trận, đánh thành phế nhân.
Ngầm kê đơn thả khói mê, những người không muốn sống kia vì muốn đạt được tiểu chủ tử, thật sự là đuổi cũng đuổi không hết. Hoàn hảo ở bên cạnh y là đế vương của một nước, đối với y bảo hộ chu toàn. Nếu như bên người y là những người khác, cho dù là trong tay một quý tộc phú giáp một phương, chỉ sợ cũng là nguy hiểm trùng trùng điệp điệp, đã sớm không biết bị người bán đi đâu.
Cho nên ban đêm vừa đến, bọn họ cảnh giác cao nhất. Buổi tối hôm nay, chủ tử lại đem tiểu chủ tử một mình lưu lại, bọn họ đương nhiên không dám có chút sơ suất.
Vừa nghe tiếng bước chân vang lên, Dạ ở trên y phục một khối thi thể, lau sạch sẽ kiếm của mình, buổi tối hôm nay mười hai người bị giết, thiếu mất ba bóng dáng. Hai người mới tới cuối cùng, cũng không có ly khai cánh cửa một bước. Mặc kệ người tới là ai, cũng đứng ở cửa, không để cho đối phương chút cơ hội đến gần. Bọn họ vẫn bị vây bị động nhưng cũng không có bị thương, vẫn như cũ tinh thần tỉnh táo, không có một chút buông lỏng. Nửa ngày sau, Dạ thu hồi hồi kiếm cùng Ảnh đồng thời quỳ xuống. Là chủ tử đã trở về!
Lạnh nhạt nhìn lướt qua, đến bên gian phòng hạ lệnh nói:”Thu thập sạch sẽ!”
“Dạ!” Hai người vội vàng đứng dậy, đem thi thể ném ra ngoài, dù sao những người này cũng không phải người tốt gì, bọn họ không cần phải che giấu. Lại phân phó tiểu nhị đem nơi này quét tước sạch sẽ, bài tự ngự tiền thị vệ hiện ra, đem quan binh kinh động tiễn đưa.
Lau khô vết máu trên người, thay y phục sạch sẽ. Một lần nữa ở xung quanh chủ tử Ảnh ẩn núp. Một người thủ vệ, một người nghỉ ngơi.
Nhìn thấy sủng nhi đã ngủ say, Lôi Duẫn Hạo kéo hạ y phục của mình, lần lượt cẩn thận nằm xuống, chậm rãi ôm bảo bối trong lúc ngủ mơ của mình vào trong lòng.
Ngày hôm sau, một đám người lại lên đường. Vốn là lộ trình một tháng bởi vì sủng nhi, đã đi hai tháng mà chưa tới nơi, điều này khiến đại thần ở kinh thành đều bối rối, dù sao, nước một ngày không thể không có vua.
Thỉnh thoảng, thu được một ít bồ câu đưa thư, đều là thúc giục Hoàng Thượng quay về sớm. Lôi Duẫn Hạo nghĩ nghĩ, liền an bài xuống, sửa lộ tuyến, rất nhanh hồi cung.
Không đi quan đạo, liền tránh được một đám người. Tối trọng yếu, là không có cái gì khiến sủng nhi cảm thấy hứng thú, như vậy hắn sẽ không phải lo lắng, nhìn thấy ánh mắt sủng nhi thất vọng.
Ôm thân mình nhỏ nhắn của sủng nhi còn đang ngủ say, Lôi Duẫn Hạo thỉnh thoảng hôn lên trán y. Trong lòng không ngừng nghĩ, về sau hắn nhất định bồi thường cho sủng nhi, bồi y xem thiên hạ.
Không có du sơn ngoạn thủy, bảy ngày sau, mọi người đi đến kinh thành. Nhìn thấy dọc theo đường đi sủng nhi đều ở trên mã xa ngốc, Lôi Duẫn Hạo đau lòng cực kỳ, nguyên bản là tính tình mê chơi, lại miễn cưỡng chính mình ngồi ở trong xe.
Hắn vốn định cùng sủng nhi ở trên xe ngựa ân ái một phen, lại luôn bị Lôi Duẫn Linh sắc nữ kia ngăn trở, xuất ra một ít tiểu ngoạn ý mua trên đường đi chơi cùng sủng nhi, chọc sủng nhi vui vẻ. Đi đâu cũng không hướng hắn hỏi ‘vì cái gì nơi này không có ai’. Nhìn thấy sủng nhi bộ dáng cao hứng, trong lòng hắn cũng có áy náy. Liền không có đem sắc nữ này đuổi đi.
Đương nhiên, hắn cũng không muốn, lần đầu tiên của sủng nhi, xảy ra ở trên mã xa xóc nảy. Cho nên nhịn xuống, chỉ là không ngừng thúc giục mã xa đi mau, hắn nghĩ sớm một chút hồi cung, đem sủng nhi tỉ mỉ ăn sạch sẽ.
Tác giả :
Mộng Hi Tuyệt Luyến