Độc Sủng Yêu Tinh
Chương 13: Dụ dỗ rời núi
Hối hận không thôi, nhìn thấy sủng nhi bị lừa, mọi người cùng nhau bàn bạc suy nghĩ biện pháp! Hận không thể đem Lôi Duẫn Hạo kia thiên đao vạn quả, lừa gạt vương tử bảo bối thuần khiết của các nàng! Đoàn kết là sức mạnh, chúng nó lập tức nghĩ một cái hảo biện pháp! Lôi Duẫn Hạo nói như thế nào cũng là một hoàng đế, đương nhiên là có rất nhiều chuyện phải làm, sẽ có rất nhiều người đi theo. Nếu hắn có chuyện gì, đương nhiên sẽ có người sốt ruột. Cho nên chúng nó giải trừ kết giới, phóng những phàm nhân đó tiến vào. Đương nhiên là làm cho bọn họ khuyên Lôi Duẫn Hạo trở về, như thế, sủng nhi liền an toàn! Chính là sự thực cùng cách nghĩ của chúng nó thật bất đồng Như thế nào sẽ lệch khỏi quỹ đạo đây Vì cái gì người nên đi chính là đi rồi Nhưng làm gì người cần lưu lại cũng mang theo đi Lôi Duẫn Hạo đáng hận! Các tinh linh hết cách, nhìn thấy thân ảnh đi xa, tức giận đến giậm chân!
Bên trong kiệu, sủng nhi tựa vào lòng Lôi Duẫn Hạo, đang hướng về cuộc sống nhiều màu phía trước. Bên ngoài chỉ có hai hộ vệ nâng kiệu, tuy rằng sơn đạo khó đi, nhưng bọn hắn ở giữa đội ngũ là hộ vệ xuất sắc nhất, cỗ kiệu thập phần ổn, ổn đến–sủng nhi ở trong lòng Lôi Duẫn Hạo ngủ say.......
Lôi Duẫn Hạo vẻ mặt cao hứng tươi cười, từ trước tới nay, hôm nay là ngày hắn vui vẻ nhất! Hắn rốt cục đem y ôm chặt bên người! Nhìn khuôn mặt sủng nhi trong lúc ngủ mơ đáng yêu mị nhân, hai tay không tự giác nắm thật chặt, điều chỉnh tư thế thoải mái, làm cho sủng nhi ngủ được khoan khái một chút! Trong mộng của sủng nhi thật nhiều thật nhiều người, thiệt nhiều thiệt nhiều thứ chưa từng gặp qua. Y ở trong giấc mơ như con thoi tự do, hảo vui vẻ.....Giữa mê mang, y giống như quên mất cái gì, nhíu nhíu đầu mày, không tiếp tục suy nghĩ! Nếu là các tinh linh biết sủng nhi đem các nàng quên mất, không biết sẽ thương tâm như thế nào đâu.
Lôi Duẫn Hạo giống như nhìn không đủ, si ngốc nhìn sủng nhi thuỵ nhan (dáng ngủ), mười ngón tay lưu luyến nhẹ vỗ về mặt y. Rõ ràng bộ dáng xinh đẹp động lòng người, nhưng lại khờ dại thần khiết. Làm cho hắn giết người như ma, trái tim tàn khốc vô tình, cũng vì y mà dao động. Trong lúc nhất thời làm cho hắn cảm thấy chính mình không xứng với tiểu nhân nhi tốt đẹp này. Y khờ dại. Khả ái, thiện lương, hoạt bát, thuần khiết, tinh nghịch còn có chính là dáng tươi cười vui vẻ sáng lạn như dương quang. (Vâng, vợ anh là nhất.)
Mà hắn, tàn bạo bất nhân. Vô tình vô nghĩa. Thủ đoạn độc ác. Dưới chân bạch cốt đắp thành, toàn thân dính đầy máu tươi, mà hắn lại hưng phấn hưởng thụ! Có một trái tim của một ác ma!
Ôm mỹ nam tử trong lòng, hiện tại có một loại cảm giác không thật. Này có thể hay không là mộng a, nếu là mộng, ngàn vạn lần đừng làm cho hắn tỉnh dậy, hắn nguyện ý cứ mãi như vậy. Gắt gao ôm sủng nhi, cảm giác được nhiệt đổ cơ thể trên người sủng nhi, còn có hương vị thản nhiên. Hắn mới cảm thấy trái tim của mình được lấp đầy, ấm áp. Loại cảm giác này thật tốt, như là tìm được nguồn suối sinh mệnh...
Dọc theo đường đi, sủng nhi tỉnh ngủ sẽ vui vẻ chạy vào bên trong rừng cây, phía sau là Lôi Duẫn Hạo vẻ mặt sủng nịch cười. Cười đến hai hộ vệ đằng sau da đầu run lên.
Ân....... Nhất thời không thể tiếp nhận, trên khuôn mặt, như thể có biến hoá lớn! Hé ra nụ cười đến mị hoặc nhưng làm cho người ta da đầu tê rần, bao giờ cũng có khí phách mãnh liệt, lãnh phong vừa chuyển liền chuyển thành sát khí. Mà hiện tại, chính là một cái bộ dáng khác. Dịu dàng như một nam tử mới tân hôn, cười đến vẻ mặt ôn nhu hạnh phúc, hành động cẩn cẩn dực dực, vẻ mặt lấy lòng... Nếu ai đó nhìn thấy sợ là cũng sợ tới mức như thấy ma, dáng vẻ này không giống như một Lôi đế giết người không gớm tay. Cảnh tượng trước mắt, Lôi Duẫn Hạo thưởng thức vật nhỏ đang tập tễnh quay về đường cũ. Có sủng nhi bồi hắn, chuyến thăm lâm này đi bao lâu cũng không sao cả, nhưng sợ sủng nhi vạn nhất hối hận, không muốn cùng hắn về hoàng cung, này không thể.
Chỉ cần hắn rời xa sủng nhi mười bước, sẽ có động vật chạy đến phía trước y, chim, bướm, con thỏ, hồ ly, xà, sơn dương...... Một đống lớn. Chỉ cần hắn hơi đi vào một chút, những động vật ấy sẽ rời đi, sủng nhi vẻ mặt oán trách làm cho hắn thập phần khó chịu. ( Dấm gì mà chua dữ vậy ca (▰˘◡˘▰) )
Ngay cả toàn bộ động vậy đều thích sủng nhi, nhìn thấy hắn lại như nhìn thấy quỷ vậy! Thất bại a thật bại! Hắn hảo hảo ngẫm lại, chính mình trên người có phải hay không mang theo cái gì đó làm động vật khiếp sợ. Không tự giác, Lôi Duẫn Hạo căm tức những động vật kia, không cần cách hắn lại gần như thế với sủng nhi! Dọc theo đường đi, hắc y hộ vệ nhìn hoàng thượng ôn nhu cười, trong lòng nghiến răng cùng động vật đố kị. Bọn họ không thể không hoài nghi sự việc trước mặt, có phải hay không là hoàng thượng Lôi quốc giết người không chớp mắt. Nhưng rất nhanh, bọn họ sẽ không tái hoài nghi, chỉ cần nhìn chằm chằm tiểu chủ tử–cái xưng hô mà hoàng thượng cấp, nhìn lâu một chút, tuyệt mỹ nhân nhi như vậy, đương nhiên là thực dễ dàng hấp dẫn ánh mắt của người khác!
Lập tức, có một đôi mắt lạnh đâm tới làm cho bọn họ toàn thân run rẩy. Cái loại ánh mắt này như lời cảnh cáo, hắn rất muốn giết bọn họ!
Cũng làm cho bọn họ hiểu rõ, người đang ôm tiểu chủ tử thần tình ôn nhu trước mắt, đích xác! Là chủ tử của bọn hắn!
Lại một lần nhìn thấy chủ tử ôm tiểu chủ tử hôn môi, bọn họ cũng tập thành thói quen, mấy ngày nay số lần nhìn thấy thật nhiều! Chính là nhìn thấy tiểu chủ tử bị chủ tử lừa đến trong ngực, tìm đủ loại thủ đoạn viện cớ, bọn họ nghe đến phát lạnh nghĩ muốn nôn, đương nhiên, bọn họ không dám biểu lộ ra, bằng không từ lâu đã không thấy thi thể bọn họ.
Bên trong kiệu, sủng nhi tựa vào lòng Lôi Duẫn Hạo, đang hướng về cuộc sống nhiều màu phía trước. Bên ngoài chỉ có hai hộ vệ nâng kiệu, tuy rằng sơn đạo khó đi, nhưng bọn hắn ở giữa đội ngũ là hộ vệ xuất sắc nhất, cỗ kiệu thập phần ổn, ổn đến–sủng nhi ở trong lòng Lôi Duẫn Hạo ngủ say.......
Lôi Duẫn Hạo vẻ mặt cao hứng tươi cười, từ trước tới nay, hôm nay là ngày hắn vui vẻ nhất! Hắn rốt cục đem y ôm chặt bên người! Nhìn khuôn mặt sủng nhi trong lúc ngủ mơ đáng yêu mị nhân, hai tay không tự giác nắm thật chặt, điều chỉnh tư thế thoải mái, làm cho sủng nhi ngủ được khoan khái một chút! Trong mộng của sủng nhi thật nhiều thật nhiều người, thiệt nhiều thiệt nhiều thứ chưa từng gặp qua. Y ở trong giấc mơ như con thoi tự do, hảo vui vẻ.....Giữa mê mang, y giống như quên mất cái gì, nhíu nhíu đầu mày, không tiếp tục suy nghĩ! Nếu là các tinh linh biết sủng nhi đem các nàng quên mất, không biết sẽ thương tâm như thế nào đâu.
Lôi Duẫn Hạo giống như nhìn không đủ, si ngốc nhìn sủng nhi thuỵ nhan (dáng ngủ), mười ngón tay lưu luyến nhẹ vỗ về mặt y. Rõ ràng bộ dáng xinh đẹp động lòng người, nhưng lại khờ dại thần khiết. Làm cho hắn giết người như ma, trái tim tàn khốc vô tình, cũng vì y mà dao động. Trong lúc nhất thời làm cho hắn cảm thấy chính mình không xứng với tiểu nhân nhi tốt đẹp này. Y khờ dại. Khả ái, thiện lương, hoạt bát, thuần khiết, tinh nghịch còn có chính là dáng tươi cười vui vẻ sáng lạn như dương quang. (Vâng, vợ anh là nhất.)
Mà hắn, tàn bạo bất nhân. Vô tình vô nghĩa. Thủ đoạn độc ác. Dưới chân bạch cốt đắp thành, toàn thân dính đầy máu tươi, mà hắn lại hưng phấn hưởng thụ! Có một trái tim của một ác ma!
Ôm mỹ nam tử trong lòng, hiện tại có một loại cảm giác không thật. Này có thể hay không là mộng a, nếu là mộng, ngàn vạn lần đừng làm cho hắn tỉnh dậy, hắn nguyện ý cứ mãi như vậy. Gắt gao ôm sủng nhi, cảm giác được nhiệt đổ cơ thể trên người sủng nhi, còn có hương vị thản nhiên. Hắn mới cảm thấy trái tim của mình được lấp đầy, ấm áp. Loại cảm giác này thật tốt, như là tìm được nguồn suối sinh mệnh...
Dọc theo đường đi, sủng nhi tỉnh ngủ sẽ vui vẻ chạy vào bên trong rừng cây, phía sau là Lôi Duẫn Hạo vẻ mặt sủng nịch cười. Cười đến hai hộ vệ đằng sau da đầu run lên.
Ân....... Nhất thời không thể tiếp nhận, trên khuôn mặt, như thể có biến hoá lớn! Hé ra nụ cười đến mị hoặc nhưng làm cho người ta da đầu tê rần, bao giờ cũng có khí phách mãnh liệt, lãnh phong vừa chuyển liền chuyển thành sát khí. Mà hiện tại, chính là một cái bộ dáng khác. Dịu dàng như một nam tử mới tân hôn, cười đến vẻ mặt ôn nhu hạnh phúc, hành động cẩn cẩn dực dực, vẻ mặt lấy lòng... Nếu ai đó nhìn thấy sợ là cũng sợ tới mức như thấy ma, dáng vẻ này không giống như một Lôi đế giết người không gớm tay. Cảnh tượng trước mắt, Lôi Duẫn Hạo thưởng thức vật nhỏ đang tập tễnh quay về đường cũ. Có sủng nhi bồi hắn, chuyến thăm lâm này đi bao lâu cũng không sao cả, nhưng sợ sủng nhi vạn nhất hối hận, không muốn cùng hắn về hoàng cung, này không thể.
Chỉ cần hắn rời xa sủng nhi mười bước, sẽ có động vật chạy đến phía trước y, chim, bướm, con thỏ, hồ ly, xà, sơn dương...... Một đống lớn. Chỉ cần hắn hơi đi vào một chút, những động vật ấy sẽ rời đi, sủng nhi vẻ mặt oán trách làm cho hắn thập phần khó chịu. ( Dấm gì mà chua dữ vậy ca (▰˘◡˘▰) )
Ngay cả toàn bộ động vậy đều thích sủng nhi, nhìn thấy hắn lại như nhìn thấy quỷ vậy! Thất bại a thật bại! Hắn hảo hảo ngẫm lại, chính mình trên người có phải hay không mang theo cái gì đó làm động vật khiếp sợ. Không tự giác, Lôi Duẫn Hạo căm tức những động vật kia, không cần cách hắn lại gần như thế với sủng nhi! Dọc theo đường đi, hắc y hộ vệ nhìn hoàng thượng ôn nhu cười, trong lòng nghiến răng cùng động vật đố kị. Bọn họ không thể không hoài nghi sự việc trước mặt, có phải hay không là hoàng thượng Lôi quốc giết người không chớp mắt. Nhưng rất nhanh, bọn họ sẽ không tái hoài nghi, chỉ cần nhìn chằm chằm tiểu chủ tử–cái xưng hô mà hoàng thượng cấp, nhìn lâu một chút, tuyệt mỹ nhân nhi như vậy, đương nhiên là thực dễ dàng hấp dẫn ánh mắt của người khác!
Lập tức, có một đôi mắt lạnh đâm tới làm cho bọn họ toàn thân run rẩy. Cái loại ánh mắt này như lời cảnh cáo, hắn rất muốn giết bọn họ!
Cũng làm cho bọn họ hiểu rõ, người đang ôm tiểu chủ tử thần tình ôn nhu trước mắt, đích xác! Là chủ tử của bọn hắn!
Lại một lần nhìn thấy chủ tử ôm tiểu chủ tử hôn môi, bọn họ cũng tập thành thói quen, mấy ngày nay số lần nhìn thấy thật nhiều! Chính là nhìn thấy tiểu chủ tử bị chủ tử lừa đến trong ngực, tìm đủ loại thủ đoạn viện cớ, bọn họ nghe đến phát lạnh nghĩ muốn nôn, đương nhiên, bọn họ không dám biểu lộ ra, bằng không từ lâu đã không thấy thi thể bọn họ.
Tác giả :
Mộng Hi Tuyệt Luyến