Độc Sủng Xấu Phu
Chương 5: Đừng gây sự với ta
Tưởng Chấn ở trong phòng nghỉ ngơi, bên ngoài, người nhà Tưởng gia chào hỏi nàng dâu mới.
Giang Nam văn hóa cường thịnh, người đọc sách rất nhiều, thế nên thi tú tài cực kỳ khó đạt. Thê tử mới cưới của Tưởng lão tam, Chu thị, là con gái Chu tú tài, phụ thân nàng có khả năng sẽ đậu cử nhân, bởi vậy, Tưởng gia đổi với mối hôn nhân này vô cùng coi trọng, không chỉ ra một khoản sính lễ lớn, lúc này còn có chút chiều chuộng nàng.
Nhưng dù vậy, Chu thị vẫn như cũ, không cao hứng cho lắm.
Tối hôm qua là đêm động phòng hoa chúc của nàng, đang muốn cùng phu quân trò chuyện, bên ngoài liền ầm ĩ lên, mẹ chồng càng giống như người đàn bà đanh đá, không ngừng nhục mạ đại bá.
Cứ cho là đại bá đầu óc có bệnh, không nói chuyện, không làm việc, mẹ chồng nàng làm như vậy thật sự mang tai mang tiếng.
Cắn môi, Chu thị nhìn Tưởng lão thái, xem thường vài phần, chỉ là trên mặt vẫn như cũ, không biểu hiện ra ngoài, vẫn dịu dàng lễ phép.
“Thục phân, ta làm cho con trứng gà chưng đường, mau ăn.” Tưởng lão thái đem cái chén đặt trước mặt Chu Thục Phân, trong chén là hai cái trứng nấu nước đường đỏ.
Hoàng Mẫn, vợ Tưởng Thành Tài ngày đầu tiên gả đến Tưởng gia, sáng sớm liền phải giúp Tưởng lão thái nấu cơm, cũng không được ăn trứng gà chưng đường, bây giờ nhìn em dâu không khỏi có chút khó chịu. Tưởng lão thái lại không chú ý, tiếp tục gắp thịt cho Chu Thục Phân, một bên oán trách Tưởng Chấn “Cái thằng trời đánh hôm qua thế nhưng lật tung cả bản, một bàn đồ ăn tốt đẹp rớt hết trên đất, ta phải rửa rửa, nấu lại….”
Chu Thục Phân vốn định duỗi chiếc đũa, kẹp thịt gà, nghe nói như vậy lại đem chiếc đũa thu về. Hôm qua nghe mẹ chồng mắng chửi một hồi, nàng nghe qua cũng hiểu một chút, nghĩ tới đồ ăn hôm qua rải trên mặt đất lại được nhặt lên, liền hết muốn ăn.
Chu Thục Phân không muốn ăn đồ ăn trên bàn, liền dùng đũa gắp trứng gà trong chén, lại một lần nữa càng bất mãn, cái trứng gà chưng đường này nấu chưa chín, không đủ ngọt,…trứng gà thì….
Chu Thục Phân một ngụm cắn xuống, lòng đỏ trứng nấu chưa chín liền chảy ra, sắc mặt nàng cũng đổi: “Trứng này này, thế nào lại chưa chín, ta từng nói qua ta thích ăn chín.”
Trước khi kết hôn, Chu Thục Phân cùng Tưởng Thành Tường có chút quen biết, Tưởng Thành Tường thỉnh thoàng đem cho nàng chút đồ, lúc ấy có từng đưa trứng luộc, có lần Tưởng Thành Tường đem trứng gà chưa chín, nàng liền nói với Tưởng Thành Tường không thích ăn trứng gà nửa sống nửa chín.
Về sau, Tưởng Thành Tường chỉ đem trứng gà nấu chín, nhưng hôm nay, tại sao còn cho nàng ăn trứng gà chưa chín?
“Trứng luộc chưa chín ăn càng tốt.” Tưởng lão thái nói, Lão tam từng nói với nàng con dâu chỉ ăn trứng gà chín, nhưng muốn nấu chín thì tốn biết bao nhiêu củi lửa, vậy nên, nàng nhìn có vẻ ăn được liền bỏ vào chén.
Huống hồ, trứng gà luộc chưa chín ăn càng tốt, Tưởng Tiểu Muội vẫn thích ăn trứng chưa chín, thỉnh thoảng được ăn trứng gà, nàng chờ làm xong cơm mới bỏ vào cái xửng hấp, cho lên bếp, là được cái trứng nửa chín.
Chu Thục Phân đem cái chén đẩy cho Tưởng Thành Tường, không chịu ăn cái trứng đường kia.
Tưởng lão thái thấy một màn như vậy, có chút ngượng ngùng, lại có chút bất mãn, nhưng vẫn nói
“Thục Phân, con không thích ăn, chờ lát ta luộc cái trứng, khẳng định là chín.”
“Trứng gà, trứng gà!” Tưởng gia duy nhất cháu trai Tưởng Nguyên Văn dùng cái muỗng gỗ gõ lên chén, biểu thị với Tưởng lão thái cũng muốn ăn.
“Nguyên Văn nhà chúng ta khẳng định cũng có trứng gà ăn, yên tâm.” Tưởng lão thái từ trước đến giờ yêu thương nhất chính là đứa cháu trai này.
Tuy một hồi có điểm không thoải mái, nhưng Tưởng gia mọi người coi như gặp qua nàng dâu mới.
Chu Thục Phân ăn một chút, liền cùng Tưởng Thành Tường về phòng, Tưởng lão thái kêu Tưởng Tiểu Muội cùng nhau thu thập bàn ăn, vừa dọn vừa hỏi: “Cái thứ trôi sông còn chưa ra?”
Mặc kệ Tưởng lão thái chửi mắng là gì, bị nàng gọi vậy, tuyệt đối chỉ có Tưởng lão đại.
“Không có thấy.” Tưởng Tiểu Muội nói, nghĩ đến việc hôm qua, trong lòng vẫn sợ hãi.
Tưởng lão thái tối qua bị dọa sợ, cả đêm không ngủ, bây giờ nhìn về phòng tạp vật, mặt tối sầm “Nó có bản lĩnh thì vĩnh viễn đừng có ra, đói chết ở trong đó là tốt nhất.”
Tưởng lão đại trước kia thân thể không thoải mái, lại không phải vụ mùa, đôi lúc ở trong phòng không nhúc nhích, nằm một ngày không ăn không uống, sau tối qua, không thấy Tưởng Chấn bước ra, Tưởng lão thái nhớ tới việc trước kia, liền không sợ nữa.
Mình là mẹ đẻ nó, chẳng lẽ nó dám giết mình thật?
Nghĩ như vậy, Tưởng lão thái quyết định sẽ đi tới gõ cửa.
“Nương.” Ngay lúc Tưởng lão thái định đi giáo huấn đại nhi tử, tân hôn Tưởng Thành Tường đột nhiên vào bếp.
“Lão Tam, vào chỗ này làm gì? Chỗ này không phải nơi nam nhân các ngươi đi vào.” Tưởng lão thái nói, lại quên sạch sẽ trước kia mọi việc rửa chén nồi, việc linh tinh trong bếp đều là Tưởng lão đại sau khi xuống ruộng về làm.
Tưởng lão đại chỉ không phải nấu cơm là do Tưởng lão thái sợ hắn ăn vụng.
“Nương, con có việc cùng mẹ nói.” Tưởng Thành Tường nói “ Về sau, mẹ nấu trứng cho Chu Thục Phân, nhất định phải nấu chín, nàng không thích ăn chưa chín, kỳ thực, nàng thích ăn nhất là trứng gà xào.”
“Thật là kén chọn, lấy đâu ra nhiều mỡ mà xào trứng gà cho nó ăn?” Tưởng lão thái bất mãn, làu bàu nói, có trứng ăn là tốt rồi, xào trứng gà biết tốn bao nhiêu là mỡ? Ăn trứng hay là ăn mỡ.
“Nhà nàng đem nàng dưỡng có chút khó tính.” Tưởng Thành Tường hì hì cười, lại nói “Còn đại ca bên kia, mẹ đừng có mắng hắn, khó nghe như vậy, hôm qua lúc chúng con động phòng nghe được mẹ mắng hắn, Thục Phân tuy không nói cái gì, nhưng con rất chi ngượng ngùng…Cha mẹ nàng bình thường chưa từng nói một câu bất lịch sự.”
“Cái gì lịch cái gì sự.” Tưởng lão thái nhíu mày “Con ghét bỏ mẹ đúng không?”
Tưởng lão thái bị nhi tử nói, tức giận trong lòng, đối với Chu Thục Phân càng không vui vẻ, nhưng lại nghĩ tới đó là con gái tú tài, lại hạ hỏa vài phần, chính là muốn đi giáo huấn đại nhi tử lại cố kỵ con dâu cuối cùng cũng không đi, chỉ lải nhải vài câu đau lòng cặp chân gà vốn để cho Nguyên Văn ăn.
Bất quá, nghĩ Nguyên Văn không được ăn chân gà, Tưởng lão thái khó lắm mới hào phóng một lần, lúc nấu cơm, một hơi luộc sáu cái trứng gà.
Chờ làm xong cơm, Tưởng lão thái trước chính mình ăn một cái, chờ mọi người vào bàn, nàng cho Nguyên Văn hai cái, Chu Thục Phân hai cái, còn lại một cái cho Tưởng Tiểu Muội.
Tưởng lão đầu không thích ăn trứng gà luộc khô khốc, ngồi bên cạnh, nhặt thịt mỡ ăn, Hoàng Mẫn ghen ghét liếc em dâu, lại ghen ghét nhìn em chồng. Có mẹ chồng nhìn chằm chằm, nàng muốn cắn một ngụm trứng gà của con trai cũng không được,
“Ồ ăn cơm à?” Mọi người đang chuẩn bị ăn, một cái giọng khàn khàn đột nhiên vang lên.
Tưởng gia mọi người đồng loạt nhìn qua, liền thấy một cái đen lại gầy, người đầy sát khí, tên đàn ông cao cao hướng phía bọn mà đi tới. Người này một bên hông là dao nhọn, tay cầm đại đao, hùng hùng hổ hổ.
Tưởng lão thái theo bản năng muốn mắng chửi người, nhưng nhìn thấy đao trên tay Tưởng Chấn, cổ họng lại phát không ra tiếng, Tưởng lão đầu cũng có chút giật mình, những người khác càng không dám tiếp đón Tưởng Chấn.
Thật thà Tưởng lão đại, như thế nào trong chớp mắt biến thành bộ dạng này?
Trong nhất thời, cả phòng an tĩnh, một chút âm thanh cũng không có.
Tưởng Chấn thực vừa lòng cái màn ra sân này, nhìn tám người Tưởng gia đã đem cái bàn bát tiên, tám vị trí ngồi đầy, hắn liền cười lạnh nhìn Tưởng Thành Tài “Lão nhị, tránh ra.”
Tưởng Thành Tài tối qua nhìn thấy Tưởng Chấn phát uy, lúc này nghe Tưởng Chấn lạnh như băng nói, theo bản năng đứng dậy, còn lôi kéo người ngồi cạnh, Hoàng Mẫn tránh ra.
Tưởng Chấn cầm đại kim đao ngồi xuống, đem đao nhẹ nhàng đặt trên bàn.
Cái đao có thể đem xương đùi heo nhẹ nhàng chém đứt, phi thường nặng, đặt lên bàn khiến toàn bộ cái bàn chấn động. Tưởng Chấn tay trái đặt lên trên không buông, tay phải cầm đũa Tưởng Thành Tài, gắp một đũa rau xanh, ăn cái chén cơm của Tưởng Thành Tài.
“Lão đại, mày muốn ăn cơm, không cầm lấy chén?” Tưởng lão đầu đi lính, giết qua heo lại trải việc đời, lúc này cũng phục hồi tinh thần, căm tức nhìn Tưởng Chấn đuổi Tưởng Thành Tài.
Tưởng Chấn chỉ vùi đầu ăn cơm, đối với lời Tưởng lão đầu không chút phản ứng, mà biểu hiện hắn như vậy, lại làm Tưởng lão đầu đem điểm sợ hãi hôm qua vứt lên chín tầng mây.
“Đồ hỗn trướng, đang nói với mày đấy.” Tưởng lão đầu đập tay lên bàn, bát đĩa đều chấn động.
“Đúng vậy, thằng nhãi ranh, mày hôm qua náo loạn, hôm nay còn dám ngồi bàn ăn, tao đánh chết mày!” Tưởng lão thái lại đi tìm chổi.
“Lão đại, ngươi rốt cuộc làm sao? Thục Phân mới gả vào, đừng náo loạn nữa được không?” Tưởng Thành Tường hôm qua không nhìn thấy bộ dạng Tưởng Chấn cầm đao, không hề sợ hãi nói “Ngươi quá mất mặt.”
Tưởng Chấn ăn cơm thực mau, ba miếng đem một bát cơm ăn sạch vào miệng, ăn xong, đứng dậy.
Những người này, thế nào đều rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt?
Đứng lên, Tưởng Chấn đột nhiên xách đao lên, một đao chém lên bào, đem bàn gỗ nứt ra “Đã quên lời ta nói hôm qua? Mắng tiếp lão tử chém chết các ngươi.!”
Lần này bát đĩa không đơn giản chỉ là chấn động, thậm chí trực tiếp rung lên, bát cơm của Tưởng lão đầu rớt xuống đất vỡ làm hai.
Tưởng lão đầu giận đến thổi râu, trừng mắt, con dâu mới ngồi bên cạnh, gã không muốn bị yếu thế, liền đứng lên “Mày lão tử với ai! Dám cùng cha mày nói như vậy.?”
Tưởng Chấn lạnh lung nhìn Tưởng lão đầu, liếc mắt một cái, từ trên bàn rút đao lên, chém sang bên cạnh một đao, một đao chém đứt cán chổi Tưởng lão thái đánh tới.
Cái đao kia một chút nữa thôi cắt đến tay mình ! Tưởng lão thái khắc chế không được hét lên một tiếng, Tưởng Chấn lạnh lùng nhìn nàng một cái, lại tiện tay đem trứng gà người ngồi bên cạnh Tưởng Tiểu Muội, Tưởng Nguyên Văn, hai cái, bỏ vào lồng ngực, lại cầm hai trứng gà của Chu Thục Phân, cuối cùng nhìn thoáng qua Tưởng Tiểu Muội, ngay cái trứng gà Tưởng Tiểu Muội cầm trên tay hắn cũng không bỏ qua.
Năm cái trứng gà tất cả đều trong lồng ngực, Tưởng Chấn vừa nhấc chân, đem cái bàn đá ngã lăn “Các ngươi tốt nhất về sau chớ chọc ta!”
Hắn không tính toán đem người họ Tưởng làm gì, thậm chí còn nghĩ nếu mấy người này an phận, hắn sẽ ở Tưởng gia ăn uống tĩnh dưỡng, chờ thân thể tốt liền rời bỏ Tưởng gia, nhưng kết quả thì sao?
Hắn bất quá là ngồi bàn ăn, ăn một bữa cơm mà thôi, những người này liền ầm ĩ không thôi.
Bọn họ không cho hắn yên ổn ăn cơm, hắn cũng không cần thiết để bọn họ ăn ngon.