Độc Sủng Vương Phi Kiêu Ngạo
Chương 23: Đổi đường đi
Bạch Dật Hiên lúc này mới biết ý định của Thanh Nguyệt, hắn là văn nhân, có khi nào trải qua những thứ này? Hai chân không cầm được bắt đầu phát run, mặt từ trắng bệt chuyển xanh mét.
"Không lựa lời nói? Không lựa lời nói mà miệng đầy nói tục như thế?" Thanh Nguyệt thét to lên một tiếng, kiếm trên tay càng thêm dùng sức, lưỡi kiếm kia lập tức đâm vào thịt, Bạch Thụ Đào bị dọa sợ đến ngao một tiếng, thiếu chút nữa bất tỉnh, nhưng nhìn thấy dáng vẻ hung ác bây giờ của Thanh Nguyệt không dám động thủ cướp người, nôn nóng không ngừng nhảy lên, chỉ sợ nàng kích động cắt cổ nhi tử hắn, chỉ đành phải quay đầu lại cầu cứu Tô Kính Tùng.
"Thân gia, Tô đại nhân, Bạch gia ta chỉ có đứa con trai này......"
"Thanh Nguyệt, buông kiếm, có quy củ hay không?" Không đợi Bạch Thụ Đào nói hết lời, Tô Kính Tùng trầm mặt rút kiếm trong tay nàng. Hắn không ngờ Thanh Nguyệt có ý định như vậy, theo như tính tình của nha đầu này, hắn sợ sẽ xảy ra chuyện.
Thật ra Thanh Nguyệt không muốn làm như thế, đơn giản chỉ giáo huấn Bạch Dật Hiên một chút, hả giận cho Tô gia, không nghĩ đến người này lại nhát gan như vậy, chỉ cắt một ít da thịt của hắn mà lại sợ như vậy, nhất thời làm nàng mất hứng thú dạy dỗ hắn, vì vậy Tô Kính Tùng vừa mở miệng, nàng cũng thu tay lại, mặc ông đoạt kiếm đi.
"Tô đại nhân, cảm xúc của chắt nữ hôm nay không tốt lắm, hôm khác cha con ta sẽ tới cửa bái phỏng sau." Bạch Thụ Đào thấy thế vội vàng tiến lên xem xét vết thương trên cổ nhi tử, sắc mặt nhất thời trầm xuống, hung ác trợn mắt nhìn Thanh Nguyệt, lôi kéo Bạch Dật Hiên rời đi.
Thanh Nguyệt bĩu môi khinh thường, thật không nghĩ tới, người Bạch gia này thật đúng là cực phẩm, đã đến lúc này còn dám trừng nàng? Hắn không sợ chọc tới mình, mình sẽ xông lên cho bọn hắn một kiếm sao?
"Cha, người thấy đấy, Tô Thanh Nguyệt là một người chanh chua, nếu nàng vào Bạch gia chúng ta, còn có ngày sống dễ chịu sao? Trực tiếp từ hôn luôn đi." Vừa ra khỏi cửa Tướng phủ, Bạch Dật Hiên phẫn hận nói, lệ khí khắp người.
"Con biết cái gì? Nếu không phải con gây ra chuyện như vậy, nha đầu Tô gia kia có thể liều mạng như thế sao? Đi về nhà cho ta." Bạch Thụ Đào tức giận đánh lên đầu hắn, Bạch Dật Hiên bị đau vội vàng che đầu, oán niệm đầy bụng liếc mắt nhìn phụ thân, hất tay áo rời đi.
Sau khi Bạch Dật Hiên đi, Bạch Thụ Đào ngửa đầu nhìn cửa chính Tướng phủ, không khỏi thở dài một tiếng, quay đầu lại cũng rời đi.
Hắn biết, cửa hôn sự này sợ là kết thúc đi, hắn nhìn ra được, Tô Kính Tùng chính là muốn ép Bạch gia chủ động mở miệng từ hôn, nhưng làm sao hắn có thể mở miệng được chứ? Danh tiếng của Bạch gia không thể cứ hủy ở trên tay hắn như vậy.
"Cha, Bạch gia nên tới từ hôn không phải sao? Thế nào lại biến thành đưa sính lễ hả?" Hai người không được hoan nghênh rời đi rồi, lúc này Thanh Nguyệt mới quay đầu hỏi nghi vấn của mình.
" Vì sao ư? Còn không phải vì sợ người trong thiên hạ chỉ trích, sợ gánh cái tiếng xấu vong ân phụ nghĩa sao? Nếu bọn họ có lựa chọn tốt hơn, tiếng xấu này bằng bất cứ giá nào bọn họ cũng gánh chịu, nhưng trải qua cái chuyện xảy ra trên đại điện, Bạch Thụ Đào lão bất tử đó còn có thể không thông suốt được sao? Hắn biết trong kinh thành này không có nhà nào chịu đem nữ nhi trong sạch của mình gả cho Bạch gia, nên lúc này mới hấp tấp đưa sính lễ đến đây, nếu chúng ta không nhịn được cục tức này quyết định từ hôn, Bạch gia hắn không cần gánh cái tiếng xấu này, nếu chúng ta không từ hôn thì bọn họ cũng không có chỗ xấu gì, tóm lại dù là gì Bạch gia hắn cũng được lợi." Tô Kính Tùng nói đến đây liền nổi giận một bụng, Bạch gia thật quá đáng.
"Vong ân phụ nghĩa?" Vẻ mặt Thanh Nguyệt hồ nghi, chỉ từ hôn thôi, nhiều nhất thì truyền ra danh tiếng không tốt chút, làm sao lại trở thành vong ân phụ nghĩa như thế rồi?
"Hừ, sớm biết Bạch gia là một đám bạch nhãn lang, ta không nên cứu bọn họ, cái quái gì chứ, năm đó bọn họ liều chết bám lấy tới cửa cầu hôn, hiện tại lại muốn chúng ta mở miệng từ hôn, hắn muốn rút lui toàn thân? Nằm mơ." Tô Kính Tùng giận đến râu mép run run, hung hăng vỗ một chưởng trên bàn chấn động làm nước trà trên bàn văng khắp nơi.
"Kia......, chẳng lẽ cứ tính như vậy? Chẳng lẽ muốn con gả vào Bạch gia sao?" Thanh Nguyệt không nghĩ tới còn có một chuyện như vậy, xem bộ dáng nổi trận lôi đình của Tô Kính Tùng không khỏi phiền muộn.
Ý tứ này, Bạch gia quyết sẽ không chủ động từ hôn, nhìn bộ dạng Tô Kính Tùng, giống như không có ý định chủ động từ hôn, làm sao có thể tốt đây?
"Dĩ nhiên không được, khuê nữ tốt của ta sao có thể gả cho bạch nhãn lang, yên tâm đi, cha sẽ nghĩ biện pháp khác, không thể có chuyện gì tốt cũng cho Bạch gia bọn họ chiếm." Tô Kính Tùng nhìn nữ nhi buồn bực nhăn mày, giọng nói lập tức ôn hòa xuống, an ủi: "Cùng lắm thì, chúng ta bắt chước Bạch gia bọn họ kéo dài hôn sự này, Bạch gia cũng không thể để cho tên tiểu tử kia cô độc suốt đời? Bọn họ chỉ có một đứa con là Dật Hiên, lại chậm chạp không thể thành thân, đến lúc đó sốt ruột cũng là bọn hắn."
"Ừ." Chuyện cho tới bây giờ, Thanh Nguyệt còn có thể nói gì? Chỉ có thể gật đầu đồng ý, xem ra, cũng chỉ có thể nghĩ biện pháp khác.
Vốn cho là không có sơ sẩy gì để từ hôn, không ngờ không giải quyết được gì.
Thanh Nguyệt phờ phạc rã rượi trở lại sân nhỏ, chợt có hai vật nhỏ chui ra, toàn thân lông lá cắn chéo quần của nàng kéo tới kéo lui, nhìn hai con hổ nho nhỏ trước mắt tâm tình không khỏi khá hơn một chút, nhấc chân nhẹ nhàng đá hai tiểu tử té xuống đất lộ ra cái bụng mềm mềm, sau đó di chuyển bước chân, sau một khắc bóng dáng của nàng đã xa một khoảng lớn, mà hai tiểu tử thấy thế lập tức lật người lên,hai con giống như sao băng đi theo vọt ra ngoài, tốc độ của nó cùng nàng không phân cao thấp.
Thanh Nguyệt đi tới phòng khách thì hai tiểu gia hỏa cũng đến, tiện tay đem một khối điểm tâm ném ra, hai tiểu tử lập tức lại vọt ra ngoài tranh đoạt.
Nhắc tới cũng lạ, kể từ khi hai con hổ con mở mắt giống như cho rằng nàng cùng một loại với nó. Nàng không ở nhà thì thôi, chỉ cần nàng ở đây, hai tiểu gia hỏa nhất định sẽ quấn nàng không thả, người nào hung dữ hay tiếng nói lớn một chút đối với mình, hai tiểu tử này lập tức xông vào hung ác nhe răng nhếch miệng một bộ muốn cắn người, bộ dáng kia giống như hộ vệ của mình, cho nên, đến bây giờ Diệp Lạc thấy bọn nó là đi đường vòng.
Xem hai tiểu tử giật đồ ở trong sân, trong mắt Thanh Nguyệt chợt sáng lên.
Trước đó vài ngày nàng vẫn luôn sầu lo chuyện phương thức liên lạc với Phong Vũ Lâu, nàng không thể tự mình liên lạc cùng Phong Vũ Lâu hoài được, vạn nhất nếu có cái tin tức quan trọng gì, Phong Vũ Lâu không tìm được nàng nhất định sẽ làm trễ nãi rất nhiều chuyện, nhiệm vụ truyền tin tức không phải chỉ có người hoặc bồ câu đưa tin mới được, dù động vật gì, chỉ cần huấn luyện xong là có thể để bản thân sử dụng, không phải Tô Thanh Nguyệt có nuôi mấy con đại xà sao? Hiện tại huấn luyện bọn nó cũng không muộn.
Thanh Nguyệt nghĩ tới đây khẽ mỉm cười, trước kia động vật để Ám Bộ truyền tin tức đều do nàng huấn luyện, hiện tại vừa đúng lúc dùng tới. Nhưng khi nàng đi tới nuôi rắn, lập tức bị dọa trợn tròn mắt, cái này mà là mấy con đại xà? Từng con đều lớn bằng bắp đùi của người trưởng thành, dài chừng mười thước, coi như nàng có thể huấn luyện được, hành động thế nào cũng không thể im hơi lặng tiếng a, chỉ là cũng may, Tô Thanh Nguyệt trước kia hình như động vật gì cũng thích, cả khu vườn trong này giống như vườn thú, chim, khỉ, chuột con gì cũng có.
Huấn luyện đại xà không được rồi, nhưng huấn luyện những động vật khác có thể ngoài dự đoán của mọi người.
Nói làm liền làm, từ ngày đó, Thanh Nguyệt trừ mỗi ngày dậy sớm luyện công chính là huấn luyện những con này, cái gì Bạch gia, Chư gia tất cả đều không để ý tới, người Tô gia đối với tính tình này của nàng giống như tập mãi thành thói quen, chỉ cho là nàng khôi phục bản tính, cũng không có bất kỳ ngoài ý muốn, điều này cũng làm cho nàng dễ dàng làm việc.
Ngày vội vàng qua, xem thành quả huấn luyện của bản thân, Thanh Nguyệt hài lòng thở ra một hơi thật sâu, hiện tại chỉ chờ tìm thời gian thích hợp mang cho Phan Lỗi.
Trên đường cái, Thanh Nguyệt xuyên qua đám người đông đúc, ánh mắt trùng hợp rơi vào một chỗ nào đó bên đường, bộ dáng kia nhìn như tùy ý kì thực có lòng, bên tai là âm thanh ríu rít của Diệp Lạc, hưng phấn giống như tám đời rồi không ra đường, ngay cả Hồng Diệp luôn luôn yêu thích yên tĩnh cũng có vẻ mặt vui vẻ.
Nhưng vào lúc này, trước mặt chủ tớ ba người trống rỗng đột nhiên xuất hiện bóng dáng bạch sắc, chặn đường đi của các nàng, lúc Thanh Nguyệt lôi kéo Diệp Lạc cảnh giác lui về phía sau một bước, Hồng Diệp chuẩn bị rút kiếm thì người nọ chậm rãi quay người sang, là một nam tử như ngọc dịu dàng, mang nụ cười ấm áp trên mặt, mi mắt cong cong che phủ tâm tình chân thật, thoạt nhìn hết sức vô hại.
"Nha......, ngươi là......"
Diệp Lạc thét kinh hãi, vừa muốn kêu tên nam nhân đó, cây quạt trong tay nam nhân mở ra, tác phong nhanh nhẹn cười một tiếng với Thanh Nguyệt, ôn thanh mở miệng.
"Tiểu thư, đổi con đường đi thôi, hôm nay con đường này, không thích hợp cho ngươi đi."
"Không lựa lời nói? Không lựa lời nói mà miệng đầy nói tục như thế?" Thanh Nguyệt thét to lên một tiếng, kiếm trên tay càng thêm dùng sức, lưỡi kiếm kia lập tức đâm vào thịt, Bạch Thụ Đào bị dọa sợ đến ngao một tiếng, thiếu chút nữa bất tỉnh, nhưng nhìn thấy dáng vẻ hung ác bây giờ của Thanh Nguyệt không dám động thủ cướp người, nôn nóng không ngừng nhảy lên, chỉ sợ nàng kích động cắt cổ nhi tử hắn, chỉ đành phải quay đầu lại cầu cứu Tô Kính Tùng.
"Thân gia, Tô đại nhân, Bạch gia ta chỉ có đứa con trai này......"
"Thanh Nguyệt, buông kiếm, có quy củ hay không?" Không đợi Bạch Thụ Đào nói hết lời, Tô Kính Tùng trầm mặt rút kiếm trong tay nàng. Hắn không ngờ Thanh Nguyệt có ý định như vậy, theo như tính tình của nha đầu này, hắn sợ sẽ xảy ra chuyện.
Thật ra Thanh Nguyệt không muốn làm như thế, đơn giản chỉ giáo huấn Bạch Dật Hiên một chút, hả giận cho Tô gia, không nghĩ đến người này lại nhát gan như vậy, chỉ cắt một ít da thịt của hắn mà lại sợ như vậy, nhất thời làm nàng mất hứng thú dạy dỗ hắn, vì vậy Tô Kính Tùng vừa mở miệng, nàng cũng thu tay lại, mặc ông đoạt kiếm đi.
"Tô đại nhân, cảm xúc của chắt nữ hôm nay không tốt lắm, hôm khác cha con ta sẽ tới cửa bái phỏng sau." Bạch Thụ Đào thấy thế vội vàng tiến lên xem xét vết thương trên cổ nhi tử, sắc mặt nhất thời trầm xuống, hung ác trợn mắt nhìn Thanh Nguyệt, lôi kéo Bạch Dật Hiên rời đi.
Thanh Nguyệt bĩu môi khinh thường, thật không nghĩ tới, người Bạch gia này thật đúng là cực phẩm, đã đến lúc này còn dám trừng nàng? Hắn không sợ chọc tới mình, mình sẽ xông lên cho bọn hắn một kiếm sao?
"Cha, người thấy đấy, Tô Thanh Nguyệt là một người chanh chua, nếu nàng vào Bạch gia chúng ta, còn có ngày sống dễ chịu sao? Trực tiếp từ hôn luôn đi." Vừa ra khỏi cửa Tướng phủ, Bạch Dật Hiên phẫn hận nói, lệ khí khắp người.
"Con biết cái gì? Nếu không phải con gây ra chuyện như vậy, nha đầu Tô gia kia có thể liều mạng như thế sao? Đi về nhà cho ta." Bạch Thụ Đào tức giận đánh lên đầu hắn, Bạch Dật Hiên bị đau vội vàng che đầu, oán niệm đầy bụng liếc mắt nhìn phụ thân, hất tay áo rời đi.
Sau khi Bạch Dật Hiên đi, Bạch Thụ Đào ngửa đầu nhìn cửa chính Tướng phủ, không khỏi thở dài một tiếng, quay đầu lại cũng rời đi.
Hắn biết, cửa hôn sự này sợ là kết thúc đi, hắn nhìn ra được, Tô Kính Tùng chính là muốn ép Bạch gia chủ động mở miệng từ hôn, nhưng làm sao hắn có thể mở miệng được chứ? Danh tiếng của Bạch gia không thể cứ hủy ở trên tay hắn như vậy.
"Cha, Bạch gia nên tới từ hôn không phải sao? Thế nào lại biến thành đưa sính lễ hả?" Hai người không được hoan nghênh rời đi rồi, lúc này Thanh Nguyệt mới quay đầu hỏi nghi vấn của mình.
" Vì sao ư? Còn không phải vì sợ người trong thiên hạ chỉ trích, sợ gánh cái tiếng xấu vong ân phụ nghĩa sao? Nếu bọn họ có lựa chọn tốt hơn, tiếng xấu này bằng bất cứ giá nào bọn họ cũng gánh chịu, nhưng trải qua cái chuyện xảy ra trên đại điện, Bạch Thụ Đào lão bất tử đó còn có thể không thông suốt được sao? Hắn biết trong kinh thành này không có nhà nào chịu đem nữ nhi trong sạch của mình gả cho Bạch gia, nên lúc này mới hấp tấp đưa sính lễ đến đây, nếu chúng ta không nhịn được cục tức này quyết định từ hôn, Bạch gia hắn không cần gánh cái tiếng xấu này, nếu chúng ta không từ hôn thì bọn họ cũng không có chỗ xấu gì, tóm lại dù là gì Bạch gia hắn cũng được lợi." Tô Kính Tùng nói đến đây liền nổi giận một bụng, Bạch gia thật quá đáng.
"Vong ân phụ nghĩa?" Vẻ mặt Thanh Nguyệt hồ nghi, chỉ từ hôn thôi, nhiều nhất thì truyền ra danh tiếng không tốt chút, làm sao lại trở thành vong ân phụ nghĩa như thế rồi?
"Hừ, sớm biết Bạch gia là một đám bạch nhãn lang, ta không nên cứu bọn họ, cái quái gì chứ, năm đó bọn họ liều chết bám lấy tới cửa cầu hôn, hiện tại lại muốn chúng ta mở miệng từ hôn, hắn muốn rút lui toàn thân? Nằm mơ." Tô Kính Tùng giận đến râu mép run run, hung hăng vỗ một chưởng trên bàn chấn động làm nước trà trên bàn văng khắp nơi.
"Kia......, chẳng lẽ cứ tính như vậy? Chẳng lẽ muốn con gả vào Bạch gia sao?" Thanh Nguyệt không nghĩ tới còn có một chuyện như vậy, xem bộ dáng nổi trận lôi đình của Tô Kính Tùng không khỏi phiền muộn.
Ý tứ này, Bạch gia quyết sẽ không chủ động từ hôn, nhìn bộ dạng Tô Kính Tùng, giống như không có ý định chủ động từ hôn, làm sao có thể tốt đây?
"Dĩ nhiên không được, khuê nữ tốt của ta sao có thể gả cho bạch nhãn lang, yên tâm đi, cha sẽ nghĩ biện pháp khác, không thể có chuyện gì tốt cũng cho Bạch gia bọn họ chiếm." Tô Kính Tùng nhìn nữ nhi buồn bực nhăn mày, giọng nói lập tức ôn hòa xuống, an ủi: "Cùng lắm thì, chúng ta bắt chước Bạch gia bọn họ kéo dài hôn sự này, Bạch gia cũng không thể để cho tên tiểu tử kia cô độc suốt đời? Bọn họ chỉ có một đứa con là Dật Hiên, lại chậm chạp không thể thành thân, đến lúc đó sốt ruột cũng là bọn hắn."
"Ừ." Chuyện cho tới bây giờ, Thanh Nguyệt còn có thể nói gì? Chỉ có thể gật đầu đồng ý, xem ra, cũng chỉ có thể nghĩ biện pháp khác.
Vốn cho là không có sơ sẩy gì để từ hôn, không ngờ không giải quyết được gì.
Thanh Nguyệt phờ phạc rã rượi trở lại sân nhỏ, chợt có hai vật nhỏ chui ra, toàn thân lông lá cắn chéo quần của nàng kéo tới kéo lui, nhìn hai con hổ nho nhỏ trước mắt tâm tình không khỏi khá hơn một chút, nhấc chân nhẹ nhàng đá hai tiểu tử té xuống đất lộ ra cái bụng mềm mềm, sau đó di chuyển bước chân, sau một khắc bóng dáng của nàng đã xa một khoảng lớn, mà hai tiểu tử thấy thế lập tức lật người lên,hai con giống như sao băng đi theo vọt ra ngoài, tốc độ của nó cùng nàng không phân cao thấp.
Thanh Nguyệt đi tới phòng khách thì hai tiểu gia hỏa cũng đến, tiện tay đem một khối điểm tâm ném ra, hai tiểu tử lập tức lại vọt ra ngoài tranh đoạt.
Nhắc tới cũng lạ, kể từ khi hai con hổ con mở mắt giống như cho rằng nàng cùng một loại với nó. Nàng không ở nhà thì thôi, chỉ cần nàng ở đây, hai tiểu gia hỏa nhất định sẽ quấn nàng không thả, người nào hung dữ hay tiếng nói lớn một chút đối với mình, hai tiểu tử này lập tức xông vào hung ác nhe răng nhếch miệng một bộ muốn cắn người, bộ dáng kia giống như hộ vệ của mình, cho nên, đến bây giờ Diệp Lạc thấy bọn nó là đi đường vòng.
Xem hai tiểu tử giật đồ ở trong sân, trong mắt Thanh Nguyệt chợt sáng lên.
Trước đó vài ngày nàng vẫn luôn sầu lo chuyện phương thức liên lạc với Phong Vũ Lâu, nàng không thể tự mình liên lạc cùng Phong Vũ Lâu hoài được, vạn nhất nếu có cái tin tức quan trọng gì, Phong Vũ Lâu không tìm được nàng nhất định sẽ làm trễ nãi rất nhiều chuyện, nhiệm vụ truyền tin tức không phải chỉ có người hoặc bồ câu đưa tin mới được, dù động vật gì, chỉ cần huấn luyện xong là có thể để bản thân sử dụng, không phải Tô Thanh Nguyệt có nuôi mấy con đại xà sao? Hiện tại huấn luyện bọn nó cũng không muộn.
Thanh Nguyệt nghĩ tới đây khẽ mỉm cười, trước kia động vật để Ám Bộ truyền tin tức đều do nàng huấn luyện, hiện tại vừa đúng lúc dùng tới. Nhưng khi nàng đi tới nuôi rắn, lập tức bị dọa trợn tròn mắt, cái này mà là mấy con đại xà? Từng con đều lớn bằng bắp đùi của người trưởng thành, dài chừng mười thước, coi như nàng có thể huấn luyện được, hành động thế nào cũng không thể im hơi lặng tiếng a, chỉ là cũng may, Tô Thanh Nguyệt trước kia hình như động vật gì cũng thích, cả khu vườn trong này giống như vườn thú, chim, khỉ, chuột con gì cũng có.
Huấn luyện đại xà không được rồi, nhưng huấn luyện những động vật khác có thể ngoài dự đoán của mọi người.
Nói làm liền làm, từ ngày đó, Thanh Nguyệt trừ mỗi ngày dậy sớm luyện công chính là huấn luyện những con này, cái gì Bạch gia, Chư gia tất cả đều không để ý tới, người Tô gia đối với tính tình này của nàng giống như tập mãi thành thói quen, chỉ cho là nàng khôi phục bản tính, cũng không có bất kỳ ngoài ý muốn, điều này cũng làm cho nàng dễ dàng làm việc.
Ngày vội vàng qua, xem thành quả huấn luyện của bản thân, Thanh Nguyệt hài lòng thở ra một hơi thật sâu, hiện tại chỉ chờ tìm thời gian thích hợp mang cho Phan Lỗi.
Trên đường cái, Thanh Nguyệt xuyên qua đám người đông đúc, ánh mắt trùng hợp rơi vào một chỗ nào đó bên đường, bộ dáng kia nhìn như tùy ý kì thực có lòng, bên tai là âm thanh ríu rít của Diệp Lạc, hưng phấn giống như tám đời rồi không ra đường, ngay cả Hồng Diệp luôn luôn yêu thích yên tĩnh cũng có vẻ mặt vui vẻ.
Nhưng vào lúc này, trước mặt chủ tớ ba người trống rỗng đột nhiên xuất hiện bóng dáng bạch sắc, chặn đường đi của các nàng, lúc Thanh Nguyệt lôi kéo Diệp Lạc cảnh giác lui về phía sau một bước, Hồng Diệp chuẩn bị rút kiếm thì người nọ chậm rãi quay người sang, là một nam tử như ngọc dịu dàng, mang nụ cười ấm áp trên mặt, mi mắt cong cong che phủ tâm tình chân thật, thoạt nhìn hết sức vô hại.
"Nha......, ngươi là......"
Diệp Lạc thét kinh hãi, vừa muốn kêu tên nam nhân đó, cây quạt trong tay nam nhân mở ra, tác phong nhanh nhẹn cười một tiếng với Thanh Nguyệt, ôn thanh mở miệng.
"Tiểu thư, đổi con đường đi thôi, hôm nay con đường này, không thích hợp cho ngươi đi."
Tác giả :
Tử Yên Phiêu Miểu