Độc Sủng Tùy Tùng Vương Phi
Chương 9: Thời gian thích hợp thì phải trở về
Edit: Lạc Lạc
Beta: Tiểu Pi
Nàng cúi đầu, tuy rằng ngoài mặt thoạt nhìn rất không tình nguyện đi ra ngoài, nhưng trong lòng thì lại đang nở hoa.
Thấy hắn rời đi, Lữ Bất Chu mở miệng nói: "Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ giữ lại."
"Cần gì giữ lại?" Tần Vị Trạch buông chiếc nhẫn trong tay ra, cầm chung trà lên chậm rãi thưởng thức
Đương nhiên Lữ Bất Chu biết, từ trước đến nay Tần Vị Trạch sẽ không làm khi không nắm chắc tình thế trong tay. Hắn trầm tư thật lâu, lại nói: "Ngươi không giữ lại, là bởi vì hắn căn bản không thể nào rời đi!"
Nếu dễ dàng để cho con mồi tẩu thoát như vậy, thì tiếp theo sẽ là kế hoạch gì?
Tần Vị Trạch không nói, xem như đồng ý.
Đợi sau khi Lữ Bất Chu rời đi, hắn nhìn sắc trời, đã thấy trên bầu trời là mây đen dày đặc, ắt hẳn sắp có mưa. Tần Vị Trạch đứng dậy: "Ngụy Đạt!"
"Có thuộc hạ!"
"Tình huống như thế nào?"
"Giống như Vương gia suy đoán, tên Tiểu Hoan Tử kia vô cùng vui mừng mà rời khỏi vương phủ, đi về hướng ngoại thành. Thuộc hạ đã sai người đi theo hắn."
Ngụy Đạt có chút khó hiểu, vì sao một gã sai vặt lại làm Vương gia lo lắng như vậy. Nhưng bị đuổi ra khỏi vương phủ mà gã sai vặt kia lại có thể vui vẻ đến như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên hắn nhìn thấy.
"Cảm thấy thời gian thích hợp bắt trở về đi, thời gian hắn đi ra ngoài đã đủ lâu rồi!" Tần Vị Trạch nói, trong đầu nhớ lại làn da trắng nõn trên tay Tiểu Hoan Tử.
Hiển nhiên màu da của hắn đen như vậy là do nhuộm thuốc màu, trò lừa bịp này lại có thể giấu diếm hắn lâu đến như vậy.
Nhưng hắn cũng nhớ rõ, ngày đầu tiên vào phủ hẳn là do Viên Bình giúp đỡ Tiểu Hoan Tử xử lý tất cả. Hơn nữa ngày đó Viên Bình đưa cho Tiểu Hoan Tử hộp thuốc mỡ, chẳng lẽ bọn họ đều thông đồng với nhau?
------
Bên này Thập Hoan đã vứt thằng nhãi Tần Vị Trạch ra sau đầu, tận tình hưởng thụ khoảng thời gian được tự do. Rời khỏi nơi đó, nàng lại thấy khuôn mặt của mình cũng không phải đen đến như vậy.
Thập Hoan vừa đi vừa nhảy nhót một đường ra ngoại thành. Cũng không biết con đường phía trước dẫn đến nơi nào, cứ đi là được rồi!
Nhưng đi chưa được mấy bước, trước mặt nàng liền xuất hiện hai người, vừa to vừa cao, hoàn toàn chặn kín lối đi của nàng.
Bọn họ mặc y phục mà nàng từng thấy qua, giống với đồ của Viên Bình như đúc. Không còn nghi ngờ gì nữa, đây là thị vệ của Ninh Vương phủ.
Nàng nhanh chóng né sang một bên, vòng eo linh hoạt chuyển động, duỗi một bàn tay về phía trước để làm tư thế "mời". Ý của nàng đã quá rõ ràng, tuy chúng ta đi chung một con đường, nhưng mỗi người mỗi ngã.
Ai ngờ hai tên đại hán kia không để mình bị nàng xoay vòng vòng, một chiêu liền trói hai tay hai chân nàng ném lên xe ngựa.
Thập Hoan âm thầm ở trong lòng thăm hỏi mười tám đời tổ tông nhà hắn vô số lần. Trận địa như vậy, ngoại trừ vị Tần Vị Trạch kia bày mưu tính kế thì còn có ai để ý một gã sai vặt như nàng?
Quả thực đúng như nàng nghĩ, nhưng ngay tại thời điểm Thập Hoan chuẩn bị "Tiếp đất", trước mắt thình lình xuất hiện một đôi giày dệt bằng gấm Tứ Xuyên.
Tần Vị Trạch từ trên cao nhìn xuống nàng, nàng bị trói, không thể nào động đậy.
"Vương gia, không phải ngài đã đuổi ta đi rồi sao?" Trong lòng nàng vô cùng tức giận, khẩu khí khi nói chuyện cũng trở nên gắt gỏng khó chịu.
"Bổn vương đã nói khi nào?" Hắn nhìn cái người đang nằm trên mặt đất không ngừng vặn vẹo, nói bằng giọng rất hòa nhã thân thiện: "Chỉ cần ngươi có thể nói rõ với bổn vương khi nào và ở đâu bổn vương đã nói đuổi ngươi ra ngoài, bổn vương lập tức thả ngươi đi, tuyệt đối không nuốt lời!"
Móa, một lần nữa ta lại bị lừa!
Tần Vị Trạch căn bản là cố ý để Lữ Bất Chu đuổi nàng ra phủ, mục đích chính là muốn xem thử phản ứng của nàng. Kết quả nàng nhất thời nóng vội nên bị hắn bắt chẹt!
"Chưa được bổn vương cho phép lại dám tự mình rời đi, ngươi chính là muốn bị phạt!" Hắn nhìn sắc trời, ngồi xổm xuống đối mặt với Thập Hoan, giọng nói vô cùng ôn nhu: "Bổn vương lại rất dễ mềm lòng, ngươi yên tâm!"
Tiếp theo đứng dậy lạnh giọng nói với Ngụy Đạt: "Ném hắn ra ngoài để trận mưa này xối xuống đi!"
Beta: Tiểu Pi
Nàng cúi đầu, tuy rằng ngoài mặt thoạt nhìn rất không tình nguyện đi ra ngoài, nhưng trong lòng thì lại đang nở hoa.
Thấy hắn rời đi, Lữ Bất Chu mở miệng nói: "Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ giữ lại."
"Cần gì giữ lại?" Tần Vị Trạch buông chiếc nhẫn trong tay ra, cầm chung trà lên chậm rãi thưởng thức
Đương nhiên Lữ Bất Chu biết, từ trước đến nay Tần Vị Trạch sẽ không làm khi không nắm chắc tình thế trong tay. Hắn trầm tư thật lâu, lại nói: "Ngươi không giữ lại, là bởi vì hắn căn bản không thể nào rời đi!"
Nếu dễ dàng để cho con mồi tẩu thoát như vậy, thì tiếp theo sẽ là kế hoạch gì?
Tần Vị Trạch không nói, xem như đồng ý.
Đợi sau khi Lữ Bất Chu rời đi, hắn nhìn sắc trời, đã thấy trên bầu trời là mây đen dày đặc, ắt hẳn sắp có mưa. Tần Vị Trạch đứng dậy: "Ngụy Đạt!"
"Có thuộc hạ!"
"Tình huống như thế nào?"
"Giống như Vương gia suy đoán, tên Tiểu Hoan Tử kia vô cùng vui mừng mà rời khỏi vương phủ, đi về hướng ngoại thành. Thuộc hạ đã sai người đi theo hắn."
Ngụy Đạt có chút khó hiểu, vì sao một gã sai vặt lại làm Vương gia lo lắng như vậy. Nhưng bị đuổi ra khỏi vương phủ mà gã sai vặt kia lại có thể vui vẻ đến như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên hắn nhìn thấy.
"Cảm thấy thời gian thích hợp bắt trở về đi, thời gian hắn đi ra ngoài đã đủ lâu rồi!" Tần Vị Trạch nói, trong đầu nhớ lại làn da trắng nõn trên tay Tiểu Hoan Tử.
Hiển nhiên màu da của hắn đen như vậy là do nhuộm thuốc màu, trò lừa bịp này lại có thể giấu diếm hắn lâu đến như vậy.
Nhưng hắn cũng nhớ rõ, ngày đầu tiên vào phủ hẳn là do Viên Bình giúp đỡ Tiểu Hoan Tử xử lý tất cả. Hơn nữa ngày đó Viên Bình đưa cho Tiểu Hoan Tử hộp thuốc mỡ, chẳng lẽ bọn họ đều thông đồng với nhau?
------
Bên này Thập Hoan đã vứt thằng nhãi Tần Vị Trạch ra sau đầu, tận tình hưởng thụ khoảng thời gian được tự do. Rời khỏi nơi đó, nàng lại thấy khuôn mặt của mình cũng không phải đen đến như vậy.
Thập Hoan vừa đi vừa nhảy nhót một đường ra ngoại thành. Cũng không biết con đường phía trước dẫn đến nơi nào, cứ đi là được rồi!
Nhưng đi chưa được mấy bước, trước mặt nàng liền xuất hiện hai người, vừa to vừa cao, hoàn toàn chặn kín lối đi của nàng.
Bọn họ mặc y phục mà nàng từng thấy qua, giống với đồ của Viên Bình như đúc. Không còn nghi ngờ gì nữa, đây là thị vệ của Ninh Vương phủ.
Nàng nhanh chóng né sang một bên, vòng eo linh hoạt chuyển động, duỗi một bàn tay về phía trước để làm tư thế "mời". Ý của nàng đã quá rõ ràng, tuy chúng ta đi chung một con đường, nhưng mỗi người mỗi ngã.
Ai ngờ hai tên đại hán kia không để mình bị nàng xoay vòng vòng, một chiêu liền trói hai tay hai chân nàng ném lên xe ngựa.
Thập Hoan âm thầm ở trong lòng thăm hỏi mười tám đời tổ tông nhà hắn vô số lần. Trận địa như vậy, ngoại trừ vị Tần Vị Trạch kia bày mưu tính kế thì còn có ai để ý một gã sai vặt như nàng?
Quả thực đúng như nàng nghĩ, nhưng ngay tại thời điểm Thập Hoan chuẩn bị "Tiếp đất", trước mắt thình lình xuất hiện một đôi giày dệt bằng gấm Tứ Xuyên.
Tần Vị Trạch từ trên cao nhìn xuống nàng, nàng bị trói, không thể nào động đậy.
"Vương gia, không phải ngài đã đuổi ta đi rồi sao?" Trong lòng nàng vô cùng tức giận, khẩu khí khi nói chuyện cũng trở nên gắt gỏng khó chịu.
"Bổn vương đã nói khi nào?" Hắn nhìn cái người đang nằm trên mặt đất không ngừng vặn vẹo, nói bằng giọng rất hòa nhã thân thiện: "Chỉ cần ngươi có thể nói rõ với bổn vương khi nào và ở đâu bổn vương đã nói đuổi ngươi ra ngoài, bổn vương lập tức thả ngươi đi, tuyệt đối không nuốt lời!"
Móa, một lần nữa ta lại bị lừa!
Tần Vị Trạch căn bản là cố ý để Lữ Bất Chu đuổi nàng ra phủ, mục đích chính là muốn xem thử phản ứng của nàng. Kết quả nàng nhất thời nóng vội nên bị hắn bắt chẹt!
"Chưa được bổn vương cho phép lại dám tự mình rời đi, ngươi chính là muốn bị phạt!" Hắn nhìn sắc trời, ngồi xổm xuống đối mặt với Thập Hoan, giọng nói vô cùng ôn nhu: "Bổn vương lại rất dễ mềm lòng, ngươi yên tâm!"
Tiếp theo đứng dậy lạnh giọng nói với Ngụy Đạt: "Ném hắn ra ngoài để trận mưa này xối xuống đi!"
Tác giả :
Hàm Tiểu Ngu