Độc Sủng Thiên Kiều (Thiên Kiều Bách Sủng)
Chương 96
Editor: huyetsacthiensu
Nếu muốn tham gia lễ tắm ba ngày của nhà hàng xóm đương nhiên phải chuẩn đồ vật để đặt vào trong bồn tắm.
Những lần trước Cố Thiền tham gia đều thả vàng bạc hoặc trang sức, nhưng những gia đình đó đều là gia đình Vương công hầu bá. Nhà dân chúng bình thường như này thì nàng không biết nên đặt cái gì. Lúc này, nhược điểm của việc không nói chuyện với hàng xóm cũng lộ ra.
Nếu là quê nhà quen biết thì nàng có thể mời người khác đến để hỏi han.
Nhưng mà, nói đi cũng phải nói lại, đến hôm nay bọn họ cũng mới chỉ biết một nhà hàng xóm là Lâm gia mà thôi.
Huống chi, nàng muốn đưa lễ sang cho Lâm gia, cũng không thể gõ cửa nhà họ trực tiếp hỏi họ “Lễ tắm ba ngày nhà các ngươi ta nên đưa đồ gì là thích hợp?”
Chưa nói đến như vậy là thất lễ mà người ta cũng không có cách nào trả lời. nói ra đồ vật quý giá thì không tiện, nói đồ vật quá rẻ lại không đành lòng với đứa trẻ nhà mình.
Ngày hôm sau, Hàn Thác dẫn Cố Thiền ra quán ăn bên ngoài ăn cơm như bình thường, tiện đường thì vào hiệu trang sức xem một chút.
Bọn họ là cố gắng ăn mặc giản dị không gây sự chú ý nhưng khí chất được rèn dũa từ nhỏ thì khó mà biến mất. Chưởng quầy đã gặp vô số người, cho dù là người mới nhìn thấy lần đầu cũng có thể nhìn ra được ai là người có tiền có quyền ai là người nghèo túng, tất nhiên là vô cùng ân cần chăm sóc bọn họ.
Cố Thiền cũng không thiếu đồ trang sức, đồ trang sức ở thành nhỏ biên giới này không tránh khỏi thô sơ, nàng cũng không để vào mắt. Lựa chọn một lúc cũng khôngchọn được cái gì ưng ý sau đó quay sang hỏi chưởng quầy câu hỏi trong lòng mình.
“Chưởng quầy, ngày mai ta với phu quân sẽ tham gia lễ tắm ba ngày của đứa trẻ trong nhà một người bạn nhưng chúng ta mới đến đây không biết phong tục tập quán nơi đây là gì, ta muốn hỏi ông xem đồ gì thích hợp để đặt vào bồn tắm?”
“Cái này sao, tùy ý chọn một thỏi vàng là được, chú ý là chọn một thỏi có hình dáng của chiếc ổ khóa,”
Lúc chưởng quầy trả lời cũng không quên chuyện làm ăn, dù sao thỏi vàng thì nhà nào cũng có nhưng hình ổ khóa thì phải nhờ đến quầy bọn họ rồi. “Bạn của phu nhân là người nhà nào? Nhà ta ba đời đều ở Tuyên Châu, chỉ cần phu nhân nói tên ngõ là ta có thể biết được tình trạng của nhà đó sẽ càng gợi ý được đúng ý phu nhân hơn.”
Hàn Thác nói tên ngõ bọn họ đang ở.
“Những gia đình ở trong ngõ này đều có gia cảnh thường thường bậc trung, mặc dù không quá giàu có nhưng cũng có chút của cải, dùng thỏi vàng cũng có chút thiếu lễ phép.” Chưởng quầy vừa nói vừa lấy trong ngăn kéo ra mấy tấm hình khóa Như Ý, kiểu dáng không giống nhau, đều được làm bằng bạc.
Cuối cùng Hàn Thác làm chủ chọn chiếc khóa Trường mệnh Kỳ Lân bằng bạc.
***
Mặc dù Lâm đại tẩu mời hai vợ chồng Cố Thiền đến tham dự nhưng đến ngày làm lễ hai vợ chồng hai người vẫn phải tách nhau ra.
Đứa trẻ nhà họ Lâm mới sinh được ba ngày nên không thích hợp để đưa ra ngoài, lễ tắm ba ngày được làm trong phòng sản phụ.
Lâm nhị tẩu còn đang trong cữ, nam nhân được nhiên không thể vào phòng hắn, Hàn Thác bị hai huynh đệ Lâm gia kéo đến nhà chính uống rượu nói chuyện phiếm.
Bố cục Lâm gia cũng giống với nhà bọn họ (Cố Thiền); đều có hai cửa, sân trước là nơi ở của hai bà vú và ba gia đinh. Sân sau là chỗ ở của hai cặp vợ chồng hai huynh đệ Lâm gia. Nhà chính vốn là nơi ở của hai vợ chồng Lâm lão gia nhưng sau khi hai người mất thì được dùng làm nơi tiếp khách.
Cố Thiền đi vào phòng cùng Lâm nhị tẩu.
Lúc này đã là giữa tháng ba, thời tiết đã ấm lên nhưng vì giữ ấm cho sản phụ mà trong phòng vẫn đốt bếp than. Cố Thiền mặc dù mặc quần áo mỏng nhưn vẫn toát mồ hôi.
Trong phòng người đứng người ngồi, người già người trẻ tổng cộng cũng mười mấy người.
“Phùng muội tử, mau đến nhìn Đại Lang đi.” Lâm đại tẩu chào hỏi, gọi Cố Thiền điđến trước giường.
Lâm nhị tẩu khoảng hai mươi tuổi, mặt tròn béo, nhìn rất phúc hậu, trên đầu nàng còn quấn khăn, cả người được bao bọc chặt chẽ, nửa nằm nửa ngồi trên giường, bên cạnh là một đứa trẻ mới sinh mập mạp.
Em bé mới sinh được mấy ngày, màu đỏ trên người còn chưa biến mất hẳn, đangnhắm mắt ngủ say.
Nam hài khỏe mạnh, trong phòng lại nóng cho nên chỉ mặc một cái yếm nhỏ, để lộ hai tay hai chân bụ bẫm.
“Phùng muội tử đã sinh em bé chưa?” Lâm nhị tẩu cười hỏi nàng.
Cố Thiền lắc đầu.
“Vậy mau đến đây bế đứa nhỏ này, mọi người đều nói bế đứa trẻ mới sinh sẽ nhanh chóng có em bé.”
Cố Thiền chưa từng bế đứa nhỏ nào nhỏ như vậy, cho nên có chút do dự, có điều Lâm nhị tẩu đã bé đứa nhỏ nhét vào lòng nàng.
Nàng tay chân vụng về nhận lấy, dưới sự hướng dẫn của Lâm đại tẩu, Lâm nhị tẩu cũng học được tư thế bế chính xác.
Có điều, trải qua một hồi vật lộn như vậy, Đại Lang cũng bị đánh thức.
Đứa nhỏ cũng không khóc không nháo, híp mắt lại dụi mặt vào trong ngực Cố Thiền, cái miệng nhỏ nhắn mở ra muốn ngậm đồ vật…
Mặt Cố Thiền đỏ lên, vô cùng xấu hổ.
Những người trong phòng nhìn thấy cảnh này đều bật cười.
“Ai da, Phùng muội tử xinh đẹp như vậy, ngay cả một đứa nhỏ mới sinh cũng cảm thấy yêu thích.”
không biết là ai nói ra câu này.
Mặt Cố Thiền càng đỏ hơn.
“Phùng muội tử đừng thấy lạ, đứa nhỏ mới sinh không phân biệt được người lạ, nó đang đói tưởng muội là ta.” Lâm nhị tẩu nhịn cười, ôm Đại Lang lại vào lòng, vén áo lên cho con bú.
Cả phòng cười cười nói nói, nháy mắt đã đến giờ lành làm lễ.
Sau khi nghi thức bắt đầu, Lâm đại tẩu thân là nữ chủ nhân có bối phận cao nhất trong nhà, muốn ôm đứa nhỏ cho nhũ mấu nên giao Cố Thiền cho một người họ Hứa trông chừng.
Hứa thị hai mươi ba tuổi, lớn tuổi hơn so với Lâm nhị tẩu, xem ra cũng thông minh lanh lợi, nàng rất thích nói chuyện, kéo tay Cố Thiền hỏi đông hỏi tây “Muội muội từ đâu đến? Nhà phu quân làm nghề gì? Thành thân đã bao lâu? Nhà mẹ đẻ cùng nhà phu quân còn những ai?”
Đến nhà hàng xóm làm khách sẽ không tránh được phải nói về chuyện gia đình, trời vừa sáng Hàn Thác đã dạy Cố Thiền nói, lúc này nàng nói những cái đã học vẹt được “Vốn là người Phúc Châu, gia đình phu quân làm buôn bán nhưng chàng ấy là con thiếp thất, công công đã qua đời, mẫu thân không thích chàng cho nên cho chàng ra ở riêng, hơn nữa còn cắt xén tài sản của chàng. Có điềum phu quân cũng khôngmuốn dựa vào gia đình, tự mình làm ăn buôn bán, nhận thấy buôn bán với Ngõa Lạt và Thát Đát lợi nhuận cao lên quyết định ở lại đây làm ăn.”
Thành trấn ở biên giới có không ít người làm ăn buôn bán lẻ với người ngoại quốc, đắc biệt là buôn bán là trà, lụa là gấm vóc của Phương Nam.
Mặc dù Hàn Thác và thị vệ không lui tới nhiều với dân bản xứ nhưng cũng nắm rõđược tình hình ở đây cho nên hắn đặt chuyện này lên người mình, vừa bình thường không đáng chú ý, cũng thuận lợi giải thích cho việc vì sao hắn ít khi ở nhà, thứ ba là giải thích vì sao dáng vẻ Cố Thiền lớn lên trắng trẻo xinh đẹp động lòng người như vậy.
Quả nhiên Hứa thi nghe xong thì thở dài nói “Chẳng trách nhìn các ngươi giống như là một gia đình giàu có mới chuyển đến, đặc biệt là muội, nhìn còn quý phái hơn so với tiểu thư nhà Lý viên ngoại ở hẻm Thông Thiên, Lý viên ngoại là người giàu nhất ở thành Tuyên Châu của chúng ta.
Sau đó, Hứa thị nhiệt tình giảng giải về tình hình các gia đình đang ngồi trong nhà, cái miệng không rảnh rỗi một lúc nào.
Đợi làm lễ xong, lúc Cố Thiền đi về không chỉ hiểu rõ tất cả bí mật của các gia đình trong ngõ mà còn quen thân với cả Hứa thị.
Những ngày sau đó, Hứa thị cùng Lâm đại tẩu thường xuyên đến nhà chơi, mỗi lần các nàng đến đều mang theo quà.
Tuy rằng đều là các loại bánh ngọt điểm tâm nhưng có câu ‘Lễ nhiều người khôngtrách’.
Hơn nữa, khả năng nấu nướng của các nàng rẩ tốt, không riêng gì Cố Thiền và bốn nha hoàn đều thích mà ngay cả Hàn Thác và mấy thị vệ cũng rất thích.
Từ sau khi bọn họ đến đây, sân trước sân sau tách ra dùng cơm. Sân trước là mấy thị về thay nhau nấu cơm, mùi vị có thể tưởng tượng được. Sân sau là Bích Linh, Bích Lạc nấu cơm, mặc dù tay nghề của các nàng tốt hơn mấy thị vệ nhưng cũng không phải là quá tốt. vì đã có bài học lúc trước, Hàn Thác lại không muốn thuê đầu bếp ở ngoài về cho nên cả đoàn người đều phải kiên nhẫn chịu đựng. Cho nên, không bao lâu bọn họ đã bị đồ ăn mua chuộc.
Nếu muốn tham gia lễ tắm ba ngày của nhà hàng xóm đương nhiên phải chuẩn đồ vật để đặt vào trong bồn tắm.
Những lần trước Cố Thiền tham gia đều thả vàng bạc hoặc trang sức, nhưng những gia đình đó đều là gia đình Vương công hầu bá. Nhà dân chúng bình thường như này thì nàng không biết nên đặt cái gì. Lúc này, nhược điểm của việc không nói chuyện với hàng xóm cũng lộ ra.
Nếu là quê nhà quen biết thì nàng có thể mời người khác đến để hỏi han.
Nhưng mà, nói đi cũng phải nói lại, đến hôm nay bọn họ cũng mới chỉ biết một nhà hàng xóm là Lâm gia mà thôi.
Huống chi, nàng muốn đưa lễ sang cho Lâm gia, cũng không thể gõ cửa nhà họ trực tiếp hỏi họ “Lễ tắm ba ngày nhà các ngươi ta nên đưa đồ gì là thích hợp?”
Chưa nói đến như vậy là thất lễ mà người ta cũng không có cách nào trả lời. nói ra đồ vật quý giá thì không tiện, nói đồ vật quá rẻ lại không đành lòng với đứa trẻ nhà mình.
Ngày hôm sau, Hàn Thác dẫn Cố Thiền ra quán ăn bên ngoài ăn cơm như bình thường, tiện đường thì vào hiệu trang sức xem một chút.
Bọn họ là cố gắng ăn mặc giản dị không gây sự chú ý nhưng khí chất được rèn dũa từ nhỏ thì khó mà biến mất. Chưởng quầy đã gặp vô số người, cho dù là người mới nhìn thấy lần đầu cũng có thể nhìn ra được ai là người có tiền có quyền ai là người nghèo túng, tất nhiên là vô cùng ân cần chăm sóc bọn họ.
Cố Thiền cũng không thiếu đồ trang sức, đồ trang sức ở thành nhỏ biên giới này không tránh khỏi thô sơ, nàng cũng không để vào mắt. Lựa chọn một lúc cũng khôngchọn được cái gì ưng ý sau đó quay sang hỏi chưởng quầy câu hỏi trong lòng mình.
“Chưởng quầy, ngày mai ta với phu quân sẽ tham gia lễ tắm ba ngày của đứa trẻ trong nhà một người bạn nhưng chúng ta mới đến đây không biết phong tục tập quán nơi đây là gì, ta muốn hỏi ông xem đồ gì thích hợp để đặt vào bồn tắm?”
“Cái này sao, tùy ý chọn một thỏi vàng là được, chú ý là chọn một thỏi có hình dáng của chiếc ổ khóa,”
Lúc chưởng quầy trả lời cũng không quên chuyện làm ăn, dù sao thỏi vàng thì nhà nào cũng có nhưng hình ổ khóa thì phải nhờ đến quầy bọn họ rồi. “Bạn của phu nhân là người nhà nào? Nhà ta ba đời đều ở Tuyên Châu, chỉ cần phu nhân nói tên ngõ là ta có thể biết được tình trạng của nhà đó sẽ càng gợi ý được đúng ý phu nhân hơn.”
Hàn Thác nói tên ngõ bọn họ đang ở.
“Những gia đình ở trong ngõ này đều có gia cảnh thường thường bậc trung, mặc dù không quá giàu có nhưng cũng có chút của cải, dùng thỏi vàng cũng có chút thiếu lễ phép.” Chưởng quầy vừa nói vừa lấy trong ngăn kéo ra mấy tấm hình khóa Như Ý, kiểu dáng không giống nhau, đều được làm bằng bạc.
Cuối cùng Hàn Thác làm chủ chọn chiếc khóa Trường mệnh Kỳ Lân bằng bạc.
***
Mặc dù Lâm đại tẩu mời hai vợ chồng Cố Thiền đến tham dự nhưng đến ngày làm lễ hai vợ chồng hai người vẫn phải tách nhau ra.
Đứa trẻ nhà họ Lâm mới sinh được ba ngày nên không thích hợp để đưa ra ngoài, lễ tắm ba ngày được làm trong phòng sản phụ.
Lâm nhị tẩu còn đang trong cữ, nam nhân được nhiên không thể vào phòng hắn, Hàn Thác bị hai huynh đệ Lâm gia kéo đến nhà chính uống rượu nói chuyện phiếm.
Bố cục Lâm gia cũng giống với nhà bọn họ (Cố Thiền); đều có hai cửa, sân trước là nơi ở của hai bà vú và ba gia đinh. Sân sau là chỗ ở của hai cặp vợ chồng hai huynh đệ Lâm gia. Nhà chính vốn là nơi ở của hai vợ chồng Lâm lão gia nhưng sau khi hai người mất thì được dùng làm nơi tiếp khách.
Cố Thiền đi vào phòng cùng Lâm nhị tẩu.
Lúc này đã là giữa tháng ba, thời tiết đã ấm lên nhưng vì giữ ấm cho sản phụ mà trong phòng vẫn đốt bếp than. Cố Thiền mặc dù mặc quần áo mỏng nhưn vẫn toát mồ hôi.
Trong phòng người đứng người ngồi, người già người trẻ tổng cộng cũng mười mấy người.
“Phùng muội tử, mau đến nhìn Đại Lang đi.” Lâm đại tẩu chào hỏi, gọi Cố Thiền điđến trước giường.
Lâm nhị tẩu khoảng hai mươi tuổi, mặt tròn béo, nhìn rất phúc hậu, trên đầu nàng còn quấn khăn, cả người được bao bọc chặt chẽ, nửa nằm nửa ngồi trên giường, bên cạnh là một đứa trẻ mới sinh mập mạp.
Em bé mới sinh được mấy ngày, màu đỏ trên người còn chưa biến mất hẳn, đangnhắm mắt ngủ say.
Nam hài khỏe mạnh, trong phòng lại nóng cho nên chỉ mặc một cái yếm nhỏ, để lộ hai tay hai chân bụ bẫm.
“Phùng muội tử đã sinh em bé chưa?” Lâm nhị tẩu cười hỏi nàng.
Cố Thiền lắc đầu.
“Vậy mau đến đây bế đứa nhỏ này, mọi người đều nói bế đứa trẻ mới sinh sẽ nhanh chóng có em bé.”
Cố Thiền chưa từng bế đứa nhỏ nào nhỏ như vậy, cho nên có chút do dự, có điều Lâm nhị tẩu đã bé đứa nhỏ nhét vào lòng nàng.
Nàng tay chân vụng về nhận lấy, dưới sự hướng dẫn của Lâm đại tẩu, Lâm nhị tẩu cũng học được tư thế bế chính xác.
Có điều, trải qua một hồi vật lộn như vậy, Đại Lang cũng bị đánh thức.
Đứa nhỏ cũng không khóc không nháo, híp mắt lại dụi mặt vào trong ngực Cố Thiền, cái miệng nhỏ nhắn mở ra muốn ngậm đồ vật…
Mặt Cố Thiền đỏ lên, vô cùng xấu hổ.
Những người trong phòng nhìn thấy cảnh này đều bật cười.
“Ai da, Phùng muội tử xinh đẹp như vậy, ngay cả một đứa nhỏ mới sinh cũng cảm thấy yêu thích.”
không biết là ai nói ra câu này.
Mặt Cố Thiền càng đỏ hơn.
“Phùng muội tử đừng thấy lạ, đứa nhỏ mới sinh không phân biệt được người lạ, nó đang đói tưởng muội là ta.” Lâm nhị tẩu nhịn cười, ôm Đại Lang lại vào lòng, vén áo lên cho con bú.
Cả phòng cười cười nói nói, nháy mắt đã đến giờ lành làm lễ.
Sau khi nghi thức bắt đầu, Lâm đại tẩu thân là nữ chủ nhân có bối phận cao nhất trong nhà, muốn ôm đứa nhỏ cho nhũ mấu nên giao Cố Thiền cho một người họ Hứa trông chừng.
Hứa thị hai mươi ba tuổi, lớn tuổi hơn so với Lâm nhị tẩu, xem ra cũng thông minh lanh lợi, nàng rất thích nói chuyện, kéo tay Cố Thiền hỏi đông hỏi tây “Muội muội từ đâu đến? Nhà phu quân làm nghề gì? Thành thân đã bao lâu? Nhà mẹ đẻ cùng nhà phu quân còn những ai?”
Đến nhà hàng xóm làm khách sẽ không tránh được phải nói về chuyện gia đình, trời vừa sáng Hàn Thác đã dạy Cố Thiền nói, lúc này nàng nói những cái đã học vẹt được “Vốn là người Phúc Châu, gia đình phu quân làm buôn bán nhưng chàng ấy là con thiếp thất, công công đã qua đời, mẫu thân không thích chàng cho nên cho chàng ra ở riêng, hơn nữa còn cắt xén tài sản của chàng. Có điềum phu quân cũng khôngmuốn dựa vào gia đình, tự mình làm ăn buôn bán, nhận thấy buôn bán với Ngõa Lạt và Thát Đát lợi nhuận cao lên quyết định ở lại đây làm ăn.”
Thành trấn ở biên giới có không ít người làm ăn buôn bán lẻ với người ngoại quốc, đắc biệt là buôn bán là trà, lụa là gấm vóc của Phương Nam.
Mặc dù Hàn Thác và thị vệ không lui tới nhiều với dân bản xứ nhưng cũng nắm rõđược tình hình ở đây cho nên hắn đặt chuyện này lên người mình, vừa bình thường không đáng chú ý, cũng thuận lợi giải thích cho việc vì sao hắn ít khi ở nhà, thứ ba là giải thích vì sao dáng vẻ Cố Thiền lớn lên trắng trẻo xinh đẹp động lòng người như vậy.
Quả nhiên Hứa thi nghe xong thì thở dài nói “Chẳng trách nhìn các ngươi giống như là một gia đình giàu có mới chuyển đến, đặc biệt là muội, nhìn còn quý phái hơn so với tiểu thư nhà Lý viên ngoại ở hẻm Thông Thiên, Lý viên ngoại là người giàu nhất ở thành Tuyên Châu của chúng ta.
Sau đó, Hứa thị nhiệt tình giảng giải về tình hình các gia đình đang ngồi trong nhà, cái miệng không rảnh rỗi một lúc nào.
Đợi làm lễ xong, lúc Cố Thiền đi về không chỉ hiểu rõ tất cả bí mật của các gia đình trong ngõ mà còn quen thân với cả Hứa thị.
Những ngày sau đó, Hứa thị cùng Lâm đại tẩu thường xuyên đến nhà chơi, mỗi lần các nàng đến đều mang theo quà.
Tuy rằng đều là các loại bánh ngọt điểm tâm nhưng có câu ‘Lễ nhiều người khôngtrách’.
Hơn nữa, khả năng nấu nướng của các nàng rẩ tốt, không riêng gì Cố Thiền và bốn nha hoàn đều thích mà ngay cả Hàn Thác và mấy thị vệ cũng rất thích.
Từ sau khi bọn họ đến đây, sân trước sân sau tách ra dùng cơm. Sân trước là mấy thị về thay nhau nấu cơm, mùi vị có thể tưởng tượng được. Sân sau là Bích Linh, Bích Lạc nấu cơm, mặc dù tay nghề của các nàng tốt hơn mấy thị vệ nhưng cũng không phải là quá tốt. vì đã có bài học lúc trước, Hàn Thác lại không muốn thuê đầu bếp ở ngoài về cho nên cả đoàn người đều phải kiên nhẫn chịu đựng. Cho nên, không bao lâu bọn họ đã bị đồ ăn mua chuộc.
Tác giả :
Nhược Bàn