Độc Sủng Thiên Kiều (Thiên Kiều Bách Sủng)
Chương 45
Betaer: huyetsacthiensu
Trong lòng Cố Thiền trăm vị lẫn lộn.
Hàn Thác chiến thắng trở về, bình yên vô sự, tất nhiên là nàng vui sướng.
Nhưng trận chiến này của hắn cùng với Sở vương, đến cuối cùng thắng bại như thế nào cũng chưa biết.
Trái tim của Cố Thiền treo ở cổ họng, nháy mắt lại treo cao hơn chút, nguy nguy hiểm hiểm lời khôngthoát ra khổi miệng được.
thật ra nàng không coi khinh Hàn Thác, không phải không tin năng lực của hắn.
Theo quy định, phiên vương vào kinh, cho dù là vì nguyên nhân gì, binh sĩ dẫn theo không được vượt quá vạn quân.
Sở vương lần này có mưu đồ khác, tám vạn đại quân chính là hai phần ba quân của hắn.
Hàn Thác thì không giống vậy.
hắn khải hoàn vào kinh là vì ban thưởng sau khi chiến thắng, chỉ dẫn theo các tướng soái có phẩm cấp trong quân, cùng với bộ phận binh sĩ có chiến công.
Lực lượng hai bên có sự chênh lệch lớn, làm sao có phần thắng.
Chiến sự liên tục hai ngày hai đêm, đến nửa đêm ngày thứ ba, tiếng pháo dần ngưng, một khung trời bị ánh lửa pháo chiếu sáng cuối cùng cũng khôi phục lại màu sắc đen tối.
Hừng đông, cửa thành đóng chặt hơn một tháng từ từ mở ra, một đội kỵ binh (đội quân cưỡi ngựa) áo giáp đen tiến vào trong thành, bọn họ rõ ràng là được huấn luyện nghiêm chỉnh, người người sắc mặt nghiêm nghị, tinh thần sáng láng, trong đội ngũ không có người nói chuyện với nhau ồn ào, chỉ nghe đến móng sắt ngựa leng keng nện xuống đất, đều nhịp.
đi đầu là chủ soái mặc chiến bào màu đen, áo choàng nhung đen, gương mặt đẹp như trích tiên, cưỡi chiến mã toàn thân đen thùi, bốn vó đạp tuyết, đúng là thiên lý thần câu (ngựa đi ngàn dặm) trong truyền thuyết.
Phía sau hắn, cờ chủ soái màu đen đón gió bay lên trên nền tuyết, có dân chúng biết chữ nhận ra chữ “Tĩnh”.
Tĩnh vương Hàn Thác, trong ấn tượng của dân chúng trong kinh thành chẳng qua chỉ là hoàng tử khôngđược sủng ái, là hoàng từ được phong phiên từ sớm.
Kinh thành cách xa biên cương, từ trước đến nay an ổn chưa xảy rachiến loạn, cho nên phiên vương có thể thiện chiến không thể là đề tài trà dư tửu hậu của bọn họ.
Trải qua chuỵên này, Tĩnh vương nghiễm nhiên trở thành anh hùng trong lòng bọn họ, thực hào kiệt.
Trong lúc nhất thời, mỗi cái giơ tay nhấc chân, ăn mặc của Tĩnh vương đều được mọi người làm theo.
Trong tiệm vải trang phục vải vóc màu đen cùng tơ vàng đều được bán hết, giá một cao gấp ba lần.
Dải lụa màu đỏ trên mũ người thường không mang, liền lưu hành trên mũ trâm màu đỏ (đoạn này mình cũng không hiểu lắm), nhìn lại, từ đầu đường đến cuối ngõ, phàm là nam tử trưởng thành thì trên mũ đều có một chút đỏ.
Ngựa vó trắng (bản raw là bạch đề ô là quạ móng trắng nhưng mình thấy ở phần trên nhắc đến ngựa, phần dưới cũng nhắc đến ngựa nên mình đổi thành ngựa vó trắng) là vật quý hiếm, ngàn vàng khó gặp, liền có người nghĩ ra nhiều phương pháp, dùng nước sơn trắng bôi vó ngựa, mặc dù không phải cũng không khác là mấy.
Thầy bói khi chuẩn bị làm lá cờ vải, trong một đêm đều đổi thành cờ đen chữ vàng.
Đại cô nương tiểu tức phụ cũng không chịu thua nam tử, các nàng không mặc chiến bào không cưỡi khoái mã, thì cũng không thiếu được áo choàng.
Nữ nhi thận trọng hơn, ngày ấy Tĩnh vương vào thành các nàng thấy rõ ràng, vớ đen áo choàng nhung thêu đôi cánh bằng chỉ màu vàng. Nam tử tầm thường muốn thể hiện uy vũ thường mặc áo choàng thêu mãnh hổ hùng ưng, Tĩnh vương thật sự là không giống người thường, suy nghĩ khác người.
Vì thế, nhóm nữ nhi tự động thêu, bàn tay trắng nõn thêu đôi cánh, trừ tự bản thân mình dùng còn không quên tặng con trai, phụ huynh, tình lang.
Mùa đông năm nay, toàn bộ người ở kinh thành đều mặc kiểu áo choàng giống Tĩnh vương.
Hàn Thác hồi kinh chỉ mang theo khoảng vạn người.
hắn mặc dù ở biên cương, tin tức vẫn cực kỳ nhanh nhẹn, vì có thể giải quyết chuyện Sở vương vây thành, sau khi đánh thắng Thát Đát, liền điều hai vạn vệ quân U châu, một vạn Huyền Giáp quân, cùng với một vạn quân mới hợp nhất kỵ binh từ bộ lạc Mông Cổ Lan thị, cùng về kinh.
Tuy chỉ bằng một nửa số quân Sở vương, nhưng tất cả đều dũng mãnh tàn nhẫn, cái cái này gọi là kẻ mạnh có kẻ mạnh hơn, quân Sở vương ở kinh thành chỉ biết diễu võ dương oai, gặp được đại quân của Tĩnh vương cũng khó tránh khỏi thất bại thảm hại.
Tuy rằng Hàn Thác chiến thắng, cũng không đưa toàn bộ đại quân vào trong kinh, chỉ mệnh lệnh đóng quân ngoài thành, vây khốn quân đội Sở vương.
Mà người hắn mang cùng vào thành, mới là điều Cố Thiền suy nghĩ, quân sĩ đem tới Kim Loan điện nhận phong thưởng. Còn có, chuyện Sở vương cùng tướng soái tâm phúc, tất cả đều muốn nhận sự trừng phạt nghiêm khắc.
Ba ngày sau, Nguyên Hòa đế ban thánh chỉ.
Sở vương tuy không có lòng tạo phản, nhưng lại tạo thành đại loạn ở kinh thành, dân chúng gặp khốn khó, tước phong hào, biếm làm thứ dân, quãng đời còn lại bị giam ở hành cung ngoại ô kinh thành.
Tướng soái tâm phúc dưới trướng, không hiểu khuyên can chủ thượng, ngược lại lại dung túng, xúi giục; cũng giam vào đại lao, đợi tra hỏi xử trảm.
Mà quân của Sở vương, tạm do Tĩnh vương chỉ huy.
Phong thưởng lại hậu hĩnh hơn từ trước đến nay.
Cố Phong cũng ở trong đó, hắn liên tục lập công, thăng làm Thiêm sự chính tứ phẩm U châu vệ, thật là quan tứ phẩm trẻ tuổi nhất của Đại Ân từ khi khai quốc tới nay.
Nên thưởng đã thưởng, nên phạt cũng đã phạt, tất nhiên cũng muốn mọi người về lại vị trí cũ, hai đại quân phiên vương trường kỳ trú đóng ở ngoài thành, tất nhiên phải lui về chỗ lúc đầu.
Cố Phong được nghỉ nửa tháng, chạng vạng ngày đó, một mình một ngựa trở lại Vĩnh Chiêu hầu phủ.
hắn đen đi, cũng gầy đi, vóc dáng so với lúc trước cao hơn một cái đầu, thậm chí đã cao hơn Cố Tùng.
Ninh thị ôm lấy con, kích động rơi lệ.
Cố Phong gãi đầu, ảo não nói: “Mẫu thân, người đừng như vậy, không phải con vẫn khỏe mạnh đây sao, người nhìn xem.” nói xong vỗ vỗ bộ ngực chính mình: “Rắn chắc vô cùng, tỷ phu nói con có phong độ của hắn thời niên thiếu, người nên thấy vui mới đúng.”
Ninh thị lau nước mắt, nói: “Ta đương nhiên rất vui, ta đây là mừng phát khóc.”
Cố Phong buông mẫu thân ra, ân cần thăm hỏi từng người thân lâu không thấy mặt, cuối cùng ánh mắt dừng ở trên bụng Phùng Loan, kinh ngạc nói: “Nhị tẩu, không phải nói mọi người trong thành nóng quá không ăn cơm được sao, tại sao tẩu lại béo thành như vậy?”
Ninh thị vỗ một cái vào sau đầu hắn: “nói bậy bạ gì đó, nhị tẩu ngươi mang thai.”
Cố Phong nhìn Phùng Loan, lại nhìn đến đứa nhỏ mới sinh đang ngậm ngón cái ngủ ngọt ngào trong lòng Lộ Tương, chuyển hướng quay sang Cố Thiền nói: “Tiếp theo có phải nên đến phiên tỷ cùng tỷ phu sinh đứa nhỏ không?”
Cố Thiền bị hắn nói ầm ĩ đến đỏ mặt, chạy về phòng trong tiếng cười vang của mọi người.
Cơm chiều dọn tại Vĩnh Hòa đường, nam nữ phân ra, tất cả đều là người nhà, nên không để bình phong ở giữa che, Cố Phong kể tình hình cuộc chiến, thanh âm rõ ràng rơi vào bàn nữ quyến.
“... Lương thảo Thát Đát không dồi dào, trông coi thật chặt, nhưng dân du mục, mặc dù ăn uống khôngrời dê ngựa, nhưng bởi vì bình thường không để ý lắm, con liền suy nghĩ kế điệu hổ ly sơn, đầu tiên là thả dê ngựa của bọn họ, để binh sĩ đuổi theo, sau đó lại đi đốt lương thảo, làm cho bọn họ hai đầu gặp nạn, quân ta thừa dịp hỗn loạn đó bắt mấy trăm con dê ngựa, nấu ăn...”
“... Tỷ phu dụng binh như thần... Huynh ấy hôn mê hai ngày, mọi người tâm tình ảm đạm, đợi hắn tỉnh táo lại, trong doanh tiếng hoan hô như sấm dậy, tựa như phản ứng của dân chúng ngày ấy khi vào thành...”
“... Trong quân cũng không khổ chút nào, vật chất mặc dù không phong phú giống trong nhà, nhưng chúng tướng sĩ đồng lòng hợp lực, không tư tâm, không tranh đấu, đoàn kết nhất trí... Mọi người xem, tướng sĩ kinh thành chính là bởi vì thiếu kinh nghiệm chiến trường, cho nên lỏng lẻo rời rạc như cát, không chịu nổi một đòn... Cho nên lúc trước con mới đi thi làm thủ hạ của tỷ phu......”
Ninh thị hiện tại nghe con nói cái gì cũng đều vui vẻ không thôi.
Tề thị cũng nghe cao hứng, bà biết rõ đạo lý Cố gia ba huynh đệ giúp đỡ nhau, Cố Tùng, Cố Phong chức quan càng cao, đối với Cố Dong của bà chỉ có lợi, không có hại.
Tiết thị lại khó tránh khỏi phiền não, không phải chỉ là lập công, thăng quan sao, kinh thành cái gì cũng không nhiều, chỉ có quan lại là nhiều nhất, có cái gì tốt chứ, chẳng qua chỉ là tiểu thiếu niên, để cả nhà đều vây quanh hắn nghe hắn nói ...
Bà cầm lấy chiếc đũa hung hăng đâm vào đĩa cá trước mặt, làm nước sốt tràn ra, làm bẩn quần áo.
Kinh thành yên ổn, nữ quyến Vĩnh Chiêu hầu phủ cũng trở về viện của mình.
Cố Thiền nằm ở trên giường lăn qua lộn lại không ngủ được, lòng tràn đầy hình ảnh của Hàn Thác, không biết hắn thế nào. Nguyên Hòa đế nên phạt thì phạt, nên thưởng thì thưởng, nhưng không có tin tức về Hàn Thác.
Cố Thiền khó tránh khỏi lo lắng, tuy rằng Hàn Thác mang binh giải vây cho kinh thành, nhưng phiên vương một mình mang binh vào kinh là tội lớn, hoàng đế có thể nghi kỵ hắn không? Hoặc là không nghi kị, cũng sẽ không vui, dù sao trước mắt có Sở vương làm gương…
Nàng không hiểu cùng với mình bất lực càng tự hỏi càng phiền não, càng nghĩ càng đau đầu, cuối cùng rốt cục rầu rĩ không vui ngủ thiếp đi.
Hàn Thác ngồi ở bên giường, lẳng lặng nhìn Cố Thiền.
Tiểu cô nương ngủ có vẻ hết sức nhu thuận, khuôn mặt đỏ bừng, lông mi thỉnh thoảng run rẩy, chính là không biết mơ thấy cái gì, bĩu môi, mày nhíu lại, hiển nhiên là không cao hứng.
hắn cúi đầu hôn nhẹ lên cái miệng nhỏ nhắn.
Cố Thiền lẩm bẩm một tiếng, trở mình, biến thành nằm ngửa.
Hàn Thác cười nhéo nhéo hai má hồng nhuận của nàng.
Chắc là cảm thấy đau, Cố Thiền đưa tay ra vỗ vỗ tay hắn, bất mãn rầm rì hai tiếng, lại trở mình, lúc này biến thành quay mặt vào trong.
không nhìn được bộ dáng của nàng, Hàn Thác không vui, vươn tay xoay người Cố Thiền trở về.
Cố Thiền mê mê, thân thể cùng cánh tay Hàn Thác chạm nhau, bởi vì cảm thấy ấm áp, liền ôm lấy không buông, để trong ngực chính mình.
Hàn Thác muốn rút tay về, mới vừa động, Cố Thiền liền phát giác, nàng nhíu mi ủy khuất kêu to, lại xoay người, ôm cánh tay kia đặt ở dưới thân.
Có lẽ là rất ấm áp rất thư thái, Cố Thiền uốn éo người, ôm cánh tay Hàn Thác dùng sức cọ hai cái, mày cũng giãn ra, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, vừa lòng, run rẩy “A” một tiếng, cánh tay ôm càng chặt.
Tư thế này đối với Hàn Thác mà nói, lại rất không thoải mái, hắn vươn cái tay còn tự do, vỗ nhẹ hai cái ở trên má Cố Thiền, “Xán Xán.”
Cố Thiền đang ngủ say, đối với thanh âm đặc biệt ghét bỏ, kích động đạp đạp chân, mếu máo, rõ ràng là vô cùng tủi thân.
“Tỉnh lại đi, ta đến xem nàng.” tay Hàn Thác từ vỗ vỗ sửa thành nắn nắn.
Cố Thiền bị đau, nức nở một tiếng, mơ mơ màng màng mở to mắt, nhìn thấy một cái bóng đen gần như là nằm vào trên người mình, há mồm liền thét ra tiếng.
Tiếng hét này làm toàn bộ mọi người trong mai viện bị bừng tỉnh, hai vợ chồng Cố Cảnh Ngô cùng Cố Tùng, tính cả Cố Phong mới về nhà, đều không mặc thêm quần áo mà đứng dậy, chạy vội tới tiểu viện của Cố Thiền.
Trong lòng Cố Thiền trăm vị lẫn lộn.
Hàn Thác chiến thắng trở về, bình yên vô sự, tất nhiên là nàng vui sướng.
Nhưng trận chiến này của hắn cùng với Sở vương, đến cuối cùng thắng bại như thế nào cũng chưa biết.
Trái tim của Cố Thiền treo ở cổ họng, nháy mắt lại treo cao hơn chút, nguy nguy hiểm hiểm lời khôngthoát ra khổi miệng được.
thật ra nàng không coi khinh Hàn Thác, không phải không tin năng lực của hắn.
Theo quy định, phiên vương vào kinh, cho dù là vì nguyên nhân gì, binh sĩ dẫn theo không được vượt quá vạn quân.
Sở vương lần này có mưu đồ khác, tám vạn đại quân chính là hai phần ba quân của hắn.
Hàn Thác thì không giống vậy.
hắn khải hoàn vào kinh là vì ban thưởng sau khi chiến thắng, chỉ dẫn theo các tướng soái có phẩm cấp trong quân, cùng với bộ phận binh sĩ có chiến công.
Lực lượng hai bên có sự chênh lệch lớn, làm sao có phần thắng.
Chiến sự liên tục hai ngày hai đêm, đến nửa đêm ngày thứ ba, tiếng pháo dần ngưng, một khung trời bị ánh lửa pháo chiếu sáng cuối cùng cũng khôi phục lại màu sắc đen tối.
Hừng đông, cửa thành đóng chặt hơn một tháng từ từ mở ra, một đội kỵ binh (đội quân cưỡi ngựa) áo giáp đen tiến vào trong thành, bọn họ rõ ràng là được huấn luyện nghiêm chỉnh, người người sắc mặt nghiêm nghị, tinh thần sáng láng, trong đội ngũ không có người nói chuyện với nhau ồn ào, chỉ nghe đến móng sắt ngựa leng keng nện xuống đất, đều nhịp.
đi đầu là chủ soái mặc chiến bào màu đen, áo choàng nhung đen, gương mặt đẹp như trích tiên, cưỡi chiến mã toàn thân đen thùi, bốn vó đạp tuyết, đúng là thiên lý thần câu (ngựa đi ngàn dặm) trong truyền thuyết.
Phía sau hắn, cờ chủ soái màu đen đón gió bay lên trên nền tuyết, có dân chúng biết chữ nhận ra chữ “Tĩnh”.
Tĩnh vương Hàn Thác, trong ấn tượng của dân chúng trong kinh thành chẳng qua chỉ là hoàng tử khôngđược sủng ái, là hoàng từ được phong phiên từ sớm.
Kinh thành cách xa biên cương, từ trước đến nay an ổn chưa xảy rachiến loạn, cho nên phiên vương có thể thiện chiến không thể là đề tài trà dư tửu hậu của bọn họ.
Trải qua chuỵên này, Tĩnh vương nghiễm nhiên trở thành anh hùng trong lòng bọn họ, thực hào kiệt.
Trong lúc nhất thời, mỗi cái giơ tay nhấc chân, ăn mặc của Tĩnh vương đều được mọi người làm theo.
Trong tiệm vải trang phục vải vóc màu đen cùng tơ vàng đều được bán hết, giá một cao gấp ba lần.
Dải lụa màu đỏ trên mũ người thường không mang, liền lưu hành trên mũ trâm màu đỏ (đoạn này mình cũng không hiểu lắm), nhìn lại, từ đầu đường đến cuối ngõ, phàm là nam tử trưởng thành thì trên mũ đều có một chút đỏ.
Ngựa vó trắng (bản raw là bạch đề ô là quạ móng trắng nhưng mình thấy ở phần trên nhắc đến ngựa, phần dưới cũng nhắc đến ngựa nên mình đổi thành ngựa vó trắng) là vật quý hiếm, ngàn vàng khó gặp, liền có người nghĩ ra nhiều phương pháp, dùng nước sơn trắng bôi vó ngựa, mặc dù không phải cũng không khác là mấy.
Thầy bói khi chuẩn bị làm lá cờ vải, trong một đêm đều đổi thành cờ đen chữ vàng.
Đại cô nương tiểu tức phụ cũng không chịu thua nam tử, các nàng không mặc chiến bào không cưỡi khoái mã, thì cũng không thiếu được áo choàng.
Nữ nhi thận trọng hơn, ngày ấy Tĩnh vương vào thành các nàng thấy rõ ràng, vớ đen áo choàng nhung thêu đôi cánh bằng chỉ màu vàng. Nam tử tầm thường muốn thể hiện uy vũ thường mặc áo choàng thêu mãnh hổ hùng ưng, Tĩnh vương thật sự là không giống người thường, suy nghĩ khác người.
Vì thế, nhóm nữ nhi tự động thêu, bàn tay trắng nõn thêu đôi cánh, trừ tự bản thân mình dùng còn không quên tặng con trai, phụ huynh, tình lang.
Mùa đông năm nay, toàn bộ người ở kinh thành đều mặc kiểu áo choàng giống Tĩnh vương.
Hàn Thác hồi kinh chỉ mang theo khoảng vạn người.
hắn mặc dù ở biên cương, tin tức vẫn cực kỳ nhanh nhẹn, vì có thể giải quyết chuyện Sở vương vây thành, sau khi đánh thắng Thát Đát, liền điều hai vạn vệ quân U châu, một vạn Huyền Giáp quân, cùng với một vạn quân mới hợp nhất kỵ binh từ bộ lạc Mông Cổ Lan thị, cùng về kinh.
Tuy chỉ bằng một nửa số quân Sở vương, nhưng tất cả đều dũng mãnh tàn nhẫn, cái cái này gọi là kẻ mạnh có kẻ mạnh hơn, quân Sở vương ở kinh thành chỉ biết diễu võ dương oai, gặp được đại quân của Tĩnh vương cũng khó tránh khỏi thất bại thảm hại.
Tuy rằng Hàn Thác chiến thắng, cũng không đưa toàn bộ đại quân vào trong kinh, chỉ mệnh lệnh đóng quân ngoài thành, vây khốn quân đội Sở vương.
Mà người hắn mang cùng vào thành, mới là điều Cố Thiền suy nghĩ, quân sĩ đem tới Kim Loan điện nhận phong thưởng. Còn có, chuyện Sở vương cùng tướng soái tâm phúc, tất cả đều muốn nhận sự trừng phạt nghiêm khắc.
Ba ngày sau, Nguyên Hòa đế ban thánh chỉ.
Sở vương tuy không có lòng tạo phản, nhưng lại tạo thành đại loạn ở kinh thành, dân chúng gặp khốn khó, tước phong hào, biếm làm thứ dân, quãng đời còn lại bị giam ở hành cung ngoại ô kinh thành.
Tướng soái tâm phúc dưới trướng, không hiểu khuyên can chủ thượng, ngược lại lại dung túng, xúi giục; cũng giam vào đại lao, đợi tra hỏi xử trảm.
Mà quân của Sở vương, tạm do Tĩnh vương chỉ huy.
Phong thưởng lại hậu hĩnh hơn từ trước đến nay.
Cố Phong cũng ở trong đó, hắn liên tục lập công, thăng làm Thiêm sự chính tứ phẩm U châu vệ, thật là quan tứ phẩm trẻ tuổi nhất của Đại Ân từ khi khai quốc tới nay.
Nên thưởng đã thưởng, nên phạt cũng đã phạt, tất nhiên cũng muốn mọi người về lại vị trí cũ, hai đại quân phiên vương trường kỳ trú đóng ở ngoài thành, tất nhiên phải lui về chỗ lúc đầu.
Cố Phong được nghỉ nửa tháng, chạng vạng ngày đó, một mình một ngựa trở lại Vĩnh Chiêu hầu phủ.
hắn đen đi, cũng gầy đi, vóc dáng so với lúc trước cao hơn một cái đầu, thậm chí đã cao hơn Cố Tùng.
Ninh thị ôm lấy con, kích động rơi lệ.
Cố Phong gãi đầu, ảo não nói: “Mẫu thân, người đừng như vậy, không phải con vẫn khỏe mạnh đây sao, người nhìn xem.” nói xong vỗ vỗ bộ ngực chính mình: “Rắn chắc vô cùng, tỷ phu nói con có phong độ của hắn thời niên thiếu, người nên thấy vui mới đúng.”
Ninh thị lau nước mắt, nói: “Ta đương nhiên rất vui, ta đây là mừng phát khóc.”
Cố Phong buông mẫu thân ra, ân cần thăm hỏi từng người thân lâu không thấy mặt, cuối cùng ánh mắt dừng ở trên bụng Phùng Loan, kinh ngạc nói: “Nhị tẩu, không phải nói mọi người trong thành nóng quá không ăn cơm được sao, tại sao tẩu lại béo thành như vậy?”
Ninh thị vỗ một cái vào sau đầu hắn: “nói bậy bạ gì đó, nhị tẩu ngươi mang thai.”
Cố Phong nhìn Phùng Loan, lại nhìn đến đứa nhỏ mới sinh đang ngậm ngón cái ngủ ngọt ngào trong lòng Lộ Tương, chuyển hướng quay sang Cố Thiền nói: “Tiếp theo có phải nên đến phiên tỷ cùng tỷ phu sinh đứa nhỏ không?”
Cố Thiền bị hắn nói ầm ĩ đến đỏ mặt, chạy về phòng trong tiếng cười vang của mọi người.
Cơm chiều dọn tại Vĩnh Hòa đường, nam nữ phân ra, tất cả đều là người nhà, nên không để bình phong ở giữa che, Cố Phong kể tình hình cuộc chiến, thanh âm rõ ràng rơi vào bàn nữ quyến.
“... Lương thảo Thát Đát không dồi dào, trông coi thật chặt, nhưng dân du mục, mặc dù ăn uống khôngrời dê ngựa, nhưng bởi vì bình thường không để ý lắm, con liền suy nghĩ kế điệu hổ ly sơn, đầu tiên là thả dê ngựa của bọn họ, để binh sĩ đuổi theo, sau đó lại đi đốt lương thảo, làm cho bọn họ hai đầu gặp nạn, quân ta thừa dịp hỗn loạn đó bắt mấy trăm con dê ngựa, nấu ăn...”
“... Tỷ phu dụng binh như thần... Huynh ấy hôn mê hai ngày, mọi người tâm tình ảm đạm, đợi hắn tỉnh táo lại, trong doanh tiếng hoan hô như sấm dậy, tựa như phản ứng của dân chúng ngày ấy khi vào thành...”
“... Trong quân cũng không khổ chút nào, vật chất mặc dù không phong phú giống trong nhà, nhưng chúng tướng sĩ đồng lòng hợp lực, không tư tâm, không tranh đấu, đoàn kết nhất trí... Mọi người xem, tướng sĩ kinh thành chính là bởi vì thiếu kinh nghiệm chiến trường, cho nên lỏng lẻo rời rạc như cát, không chịu nổi một đòn... Cho nên lúc trước con mới đi thi làm thủ hạ của tỷ phu......”
Ninh thị hiện tại nghe con nói cái gì cũng đều vui vẻ không thôi.
Tề thị cũng nghe cao hứng, bà biết rõ đạo lý Cố gia ba huynh đệ giúp đỡ nhau, Cố Tùng, Cố Phong chức quan càng cao, đối với Cố Dong của bà chỉ có lợi, không có hại.
Tiết thị lại khó tránh khỏi phiền não, không phải chỉ là lập công, thăng quan sao, kinh thành cái gì cũng không nhiều, chỉ có quan lại là nhiều nhất, có cái gì tốt chứ, chẳng qua chỉ là tiểu thiếu niên, để cả nhà đều vây quanh hắn nghe hắn nói ...
Bà cầm lấy chiếc đũa hung hăng đâm vào đĩa cá trước mặt, làm nước sốt tràn ra, làm bẩn quần áo.
Kinh thành yên ổn, nữ quyến Vĩnh Chiêu hầu phủ cũng trở về viện của mình.
Cố Thiền nằm ở trên giường lăn qua lộn lại không ngủ được, lòng tràn đầy hình ảnh của Hàn Thác, không biết hắn thế nào. Nguyên Hòa đế nên phạt thì phạt, nên thưởng thì thưởng, nhưng không có tin tức về Hàn Thác.
Cố Thiền khó tránh khỏi lo lắng, tuy rằng Hàn Thác mang binh giải vây cho kinh thành, nhưng phiên vương một mình mang binh vào kinh là tội lớn, hoàng đế có thể nghi kỵ hắn không? Hoặc là không nghi kị, cũng sẽ không vui, dù sao trước mắt có Sở vương làm gương…
Nàng không hiểu cùng với mình bất lực càng tự hỏi càng phiền não, càng nghĩ càng đau đầu, cuối cùng rốt cục rầu rĩ không vui ngủ thiếp đi.
Hàn Thác ngồi ở bên giường, lẳng lặng nhìn Cố Thiền.
Tiểu cô nương ngủ có vẻ hết sức nhu thuận, khuôn mặt đỏ bừng, lông mi thỉnh thoảng run rẩy, chính là không biết mơ thấy cái gì, bĩu môi, mày nhíu lại, hiển nhiên là không cao hứng.
hắn cúi đầu hôn nhẹ lên cái miệng nhỏ nhắn.
Cố Thiền lẩm bẩm một tiếng, trở mình, biến thành nằm ngửa.
Hàn Thác cười nhéo nhéo hai má hồng nhuận của nàng.
Chắc là cảm thấy đau, Cố Thiền đưa tay ra vỗ vỗ tay hắn, bất mãn rầm rì hai tiếng, lại trở mình, lúc này biến thành quay mặt vào trong.
không nhìn được bộ dáng của nàng, Hàn Thác không vui, vươn tay xoay người Cố Thiền trở về.
Cố Thiền mê mê, thân thể cùng cánh tay Hàn Thác chạm nhau, bởi vì cảm thấy ấm áp, liền ôm lấy không buông, để trong ngực chính mình.
Hàn Thác muốn rút tay về, mới vừa động, Cố Thiền liền phát giác, nàng nhíu mi ủy khuất kêu to, lại xoay người, ôm cánh tay kia đặt ở dưới thân.
Có lẽ là rất ấm áp rất thư thái, Cố Thiền uốn éo người, ôm cánh tay Hàn Thác dùng sức cọ hai cái, mày cũng giãn ra, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, vừa lòng, run rẩy “A” một tiếng, cánh tay ôm càng chặt.
Tư thế này đối với Hàn Thác mà nói, lại rất không thoải mái, hắn vươn cái tay còn tự do, vỗ nhẹ hai cái ở trên má Cố Thiền, “Xán Xán.”
Cố Thiền đang ngủ say, đối với thanh âm đặc biệt ghét bỏ, kích động đạp đạp chân, mếu máo, rõ ràng là vô cùng tủi thân.
“Tỉnh lại đi, ta đến xem nàng.” tay Hàn Thác từ vỗ vỗ sửa thành nắn nắn.
Cố Thiền bị đau, nức nở một tiếng, mơ mơ màng màng mở to mắt, nhìn thấy một cái bóng đen gần như là nằm vào trên người mình, há mồm liền thét ra tiếng.
Tiếng hét này làm toàn bộ mọi người trong mai viện bị bừng tỉnh, hai vợ chồng Cố Cảnh Ngô cùng Cố Tùng, tính cả Cố Phong mới về nhà, đều không mặc thêm quần áo mà đứng dậy, chạy vội tới tiểu viện của Cố Thiền.
Tác giả :
Nhược Bàn