Độc Sủng Thánh Tâm
Chương 126: Tràn đầy ủ rũ
Edit: Thảo Hoàng Quý phi
Beta: Nga Quý tần
"Nhàn Quý phi có khỏe không?" Một tiểu cung nữ trong số đó sợ xảy ra vấn đề, hỏi riêng đại cung nữ tới hỗ trợ.
Cung nữ kia vẫn cụp mi rũ mắt như cũ, thấp giọng nói: "Khá tốt."
"Nguyệt Quý phi, ngài có đó không? Động tĩnh bên ngoài vừa rồi có dọa đến ngài không?" Một tiểu cung nữ đi qua gõ cửa, hiển nhiên là hỏi Nguyệt Quý phi.
Đại cung nữ kia nhíu mày, lập tức nói: "Hôm nay thân mình Nguyệt Quý phi không thoải mái, trước đó uống thuốc, phỏng chừng đã sớm ngủ rồi, không cần lại quấy rầy ngài ấy."
"Được rồi, nếu có chuyện gì, cứ việc kêu chúng ta một tiếng."
Tiểu cung nữ gõ cửa lập tức từ bỏ, cười cười với đại cung nữ, rồi cùng đồng bạn xoay người về phòng hạ nhân.
Năm mới cái gì cũng tốt, chỉ là thời tiết bên ngoài quá lạnh, đến mức nước đóng thành băng, cho nên những người bọn họ căn bản đều không muốn ra cửa.
Các nàng mới vừa vào nhà không bao lâu, Minh Quý phi vốn đang nổi điên rống to liền trở nên lặng yên không một tiếng động, giống như một màn trò khôi hài vừa rồi chính là ảo giác.
Trong phòng của Minh Quý phi là một mảnh tối đen, đến đèn nàng ta cũng chưa thắp, tựa như người bên trong đã ngủ rồi.
Đại cung nữ bên ngoài đứng đó một lúc lâu, nhìn trăng trên bầu trời bị mây đen che khuất một nửa, không khỏi khẽ thở dài một hơi
....
Trong phòng yến hội rộng lớn, sau khi Hoàng thượng và Thái hậu ngồi xuống, không khí vốn yên lặng lại lần nữa trở nên náo nhiệt, mọi người đều hai mắt sáng bừng nhìn về phía Hoàng thượng, hoàn toàn chính là tư thái hy vọng hắn có thể chú ý tới chính mình.
Khắp điện đều tản ra các loại tư thái mỹ nhân dụ hoặc, các loại liếc mắt đưa tình, nhìn chăm chú.
Đoán rằng nếu không phải chung quanh đều là người, hơn nữa Thái hậu và Tần Phiên Phiên cũng đều ở đây, có lẽ những người này sẽ lao vào tấn công đối phương, sau đó quyết ra người thắng cuối cùng, trực tiếp đến cưỡng ép Hoàng thượng.
Đương nhiên dù cho hiện tại bởi vì sự có mặt củaTần Phiên Phiên mà thu liễm, cũng có người trộm nới rộng đai lưng, hoàn toàn là một bộ dáng muốn nói lại thôi.
Tần Phiên Phiên vẫn luôn cúi đầu uống trà, nhưng không khí dạt dào xuân ý trong đại điện, nàng tất nhiên rõ ràng.
Ngẫu nhiên liếc mắt nhìn lên, nàng đều bị đám phi tần giống như chết đói này làm cho sợ ngây người, thật giống như tiết mục mở màn trào hàng của hoa lâu (lầu xanh).
Một đám tạo dáng õng ẹo, chỉ chờ Hoàng thượng tới sủng hạnh.
Đương nhiên cũng không phải mọi phi tần đều như thế, có một bộ phận phi tần không chút động tĩnh, trên cơ bản các nàng đều giống như Tần Phiên Phiên, bất động như núi.
Thật ra không phải vì mặt mũi, mà là cho dù giống những người này, cởi xiêm y đến mức không còn lại mấy cái, Hoàng thượng cũng sẽ không nhìn với con mắt khác.
"Nếu người đều đã đến đông đủ, vậy bắt đầu truyền đồ ăn đi." Tiêu Nghiêu phất tay.
Hắn ngồi thẳng eo ở chỗ kia, thoạt nhìn còn giống người ngoài cuộc đứng xem hơn Tần Phiên Phiên.
Tần Phiên Phiên nghiêng đầu nhìn hắn, thấy hắn đến lời dạo đầu cũng chưa nói, không khỏi nhẹ giọng nhắc nhở vài câu: "Hoàng thượng, phải nói một ít lời chúc mừng chứ?"
Tầm mắt Tiêu Nghiêu quét một vòng trong điện, những phi tần đó gấp đến độ không chờ nổi phô bày ra cơ thể của mình, động tác càng thêm lớn mật, thậm chí hắn còn nhìn thấy một nữ nhân lộ ra nửa bộ ngực, ánh mắt tình tứ nhìn hắn, cái này làm cho Tiêu Nghiêu cũng cảm thấy buồn nôn.
Hắn lập tức quay đầu nhìn về phía người bên cạnh đang chớp chớp đôi mắt, Tần Phiên Phiên còn đang chờ hắn trả lời, nàng mặc một thân áo sam màu vàng nhạt, mang khuyên tai bạch ngọc, búi tóc trên đầu tương đối phức tạp, hiển nhiên là bởi vì hôm nay ăn tết.
Quanh thân lộ ra khí chất ngọt ngào khả ái, tức khắc trong lòng Tiêu Nghiêu liền có đoá hoa nở rộ.
"Hoàng thượng?" Nàng thấy nam nhân nhìn chằm chằm nàng nhưng vẫn không ra tiếng, không khỏi thấp giọng nhắc nhở một câu. Rồi thấy Tiêu Nghiêu nhếch miệng cười với nàng, trực tiếp tiến đến nói vào bên tai nàng: "Đám người dưới kia như lang như hổ, trẫm một chút cũng không muốn nói lời chúc mừng. Nhưng nếu Phiên Phiên muốn nghe, sau khi trở về trẫm sẽ nói cho một mình nàng nghe. Còn có hôm nay nàng đẹp như vậy, so với thời điểm tiến cung, lần đầu tiên trẫm gặp nàng còn ngọt ngào hơn."
Thanh âm của nam nhân trầm thấp mà tràn ngập từ tính, quanh quẩn ở bên tai, nhiệt khí phun trên vành tai nàng, làm toàn bộ lỗ tai nàng vừa mềm nhũn lại tê dại.
Tần Phiên Phiên lập tức lườm người bên cạnh, trừng mắt nhìn hắn một cái, vốn nàng chính là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt của những phi tần hậu cung khác, hiện giờ Hoàng thượng còn thân mật với nàng ngay trước mặt mọi người.
Nàng quay đầu quét mắt nhìn phía bên cạnh, liền thấy ánh mắt mấy phi tần đều bắn ra tia hung dữ, hận không thể lập tức túm Tần Phiên Phiên ra khỏi bên người Hoàng thượng, chính mình thay thế.
Tần Phiên Phiên không phản ứng các nàng, trực tiếp vẫy tay, lập tức bên ngoài có cung nhân nối đuôi nhau đi vào, trong tay mỗi người đều nâng khay, bên trong bày đồ ăn còn tỏa khói nóng hổi.
Bởi vì bên ngoài thời tiết lạnh lẽo, cho nên yến hội lần này tổ chức ở nơi tương đối gần Ngự Thiện phòng, để tránh đồ ăn đến nơi đây đã nguội lạnh, phỏng chừng cũng ăn không ngon.
Sau khi vài món ăn được bày lên, Tiêu Nghiêu cầm lấy chiếc đũa, nói một tiếng rồi nâng đũa.
Toàn bộ trong điện chỉ có ba người Hoàng thượng, Cao Thái hậu, Tần Phiên Phiên cầm lấy chiếc đũa, đồ ăn này đương nhiên phải ăn nhanh cho nóng.
Tần Phiên Phiên mới vừa dùng đũa trúc gắp một miếng ngó sen, còn chưa đưa đến trong miệng, đã thấy một phi tần rốt cuộc không kìm nén được nôn nóng trong nội tâm, trực tiếp đứng lên hướng về phía chủ vị, hành lễ với Tiêu Nghiêu.
"Hoàng thượng, năm nay bọn thần thiếp vì ngài và Thái hậu chuẩn bị rất nhiều ca vũ đặc sắc, ngài muốn trước tiên nghe thần thiếp xướng một tiểu khúc hay không?"
Bởi vì Hoàng thượng rõ ràng đã quên mất chuyện biểu diễn ca vũ nên có người trực tiếp đứng dậy tự đề cử mình, đương nhiên cái tội lỗi này lại bị ném tới trên đầu Tần Phiên Phiên.
Nhất định là Hoàng Quý phi lại hoa ngôn xảo ngữ trước mặt Hoàng thượng, cho nên các nàng mới không thể biểu diễn, cho dù Hoàng Quý phi độc chiếm Hoàng thượng cũng sợ các nàng biểu hiện đẹp quá sẽ câu mất Hoàng thượng.
"Đúng vậy, Hoàng thượng, thần thiếp còn chuẩn bị nghê thường khúc vì ngài."
"Tần thiếp học ảo thuật, thật ra không tệ."
Tức khắc trong điện loạn thành một vòng, mỗi phi tần chuẩn bị tiết mục đều người sau tiếp người trước mở miệng, sợ bị người khác chiếm trước tiên cơ, Hoàng thượng sẽ bị những người khác câu đi mất.
Thanh âm cãi cọ ầm ĩ, giống như cái chợ, làm người nổ tung lỗ tai.
Tiêu Nghiêu không nhìn được nhíu mày, đầy mặt đều là biểu tình không vui, hắn buông chiếc đũa, đột nhiên đập bàn.
"Ai muốn các ngươi tập luyện tiết mục? Nếu trẫm xem tiết mục của các ngươi, không phải thức ăn trên bàn đều nguội lạnh. Mỗi năm đều là mấy cái dạng kia, không phải ca hát nhảy múa, viết chữ múa kiếm, chính là các loại ảo thuật. Năm nay miễn đi, về sau cũng không cần chuẩn bị, buổi tối ăn nhanh xong đi nghỉ ngơi, ngoài trời lạnh như vậy các ngươi muốn biểu diễn, nhưng trẫm còn không muốn xem đâu!"
Lời này của ngôi cửu ngũ có thể nói cực kỳ không nương tình, hơn nữa tràn ngập ý trào phúng.
Chư vị phi tần liếc mắt nhìn nhau, trên mặt đều hiện lên biểu tình khó có thể tin.
Về sau Hoàng thượng đều không cần xem biểu diễn, gần như một năm các nàng mới thấy Hoàng thượng một lần, kết quả còn không có cơ hội câu dẫn hắn, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn và Hoàng Quý phi ân ái, dựa vào cái gì?
Rất nhanh các nàng đã hiểu rõ chuyện này, không thể biểu diễn, đại biểu đến cơ hội lộ mặt trước mặt Hoàng thượng cũng không có, càng miễn bàn làm Hoàng thượng nhớ kỹ các nàng.
Kể cả phi tần trước đó đã được Hoàng thượng thị tẩm, theo thời gian trôi đi, những người các nàng cũng đều sẽ bị quên lãng.
Thậm chí về sau có ngẫu nhiên gặp Hoàng thượng tại hậu cung, Hoàng thượng cũng không nhận ra các nàng là ai, trong lòng hắn cũng chỉ dư lại Tần Phiên Phiên cả ngày lượn lờ trước mặt hắn.
Mọi người nghĩ đến việc này, trong lòng càng kinh hoảng thất thố, có người hoang mang lo sợ, không biết nên làm thế nào cho phải, có người lại dùng ánh mắt càng thêm hận thù nhìn về phía Tần Phiên Phiên.
Tất cả đều oán nàng, nếu không phải nàng tiến cung, câu đi tâm của Hoàng thượng, tất cả chuyện này đều sẽ không phát sinh.
"Hoàng thượng, bọn tỷ muội đều đã nhiều ngày không thấy ngài, thời điểm mọi người còn là tú nữ, việc đầu tiên được cô cô dạy dỗ chính là tất cả đều lấy ngài làm trung tâm, mọi lúc mọi nơi đều phải hầu hạ ngài thật tốt. Tiết mục biểu diễn trên yến tiệc mừng năm mới cũng là thông lệ hàng năm, ngày thường bọn tỷ muội rất khó nhìn thấy ngài, trong lòng sợ hãi, e sợ không hầu hạ ngài tốt, thẹn với vinh hoa phú quý Hoàng thượng cho bọn thần thiếp. Bởi vậy tất cả mọi người đều vô cùng cần cù chăm chỉ tập luyện tiết mục, ngài coi như xem náo nhiệt, vừa ăn vừa xem, cũng không ảnh hưởng độ ấm thức ăn."
Ngay từ khi Chúc Mẫn nghe Hoàng thượng nói không cần biểu diễn tiết mục, biểu tình trên mặt đều thay đổi, sao lại có thể không diễn, nàng khó khăn hao hết tâm tư muốn một tiết mục kinh động lòng người, kết quả Hoàng thượng không xem.
Một phen mưu tính trước đó của nàng, toàn bộ đều là vô dụng.
Cho nên nàng mới đứng dậy, mở miệng nói lời kia, trên mặt mang theo ý cười nhè nhẹ, một bộ dáng dịu dàng hiền lành, muốn khuyên Hoàng thượng đồng ý.
Nàng đặt toàn bộ phi tần trong cung vào vị trí yếu thế, dùng tình cảm để đả động, dùng lý lẽ để thuyết phục, hy vọng Hoàng thượng có thể nể tình các nàng đáng thương như thế, cho các nàng một cơ hội biểu diễn.
"Hoàng thượng, bọn thần thiếp tự biết là thân bồ liễu, không lọt được vào mắt ngài. Nhưng hiện giờ tiết mục biểu diễn trên yến hội là quy củ lão tổ tông lưu lại, lễ không thể bỏ. Huống hồ đây cũng là một phen tâm ý của bọn thần thiếp, cũng không phải muốn ngài khó xử. Nếu ngài không muốn xem thì cúi đầu dùng bữa, cứ cho là thành toàn tâm ý của bọn thần thiếp."
Lại có một vị phi tần đứng lên, nàng ta kích động hơn Chúc Mẫn nhiều, nói đến sắp khóc.
Ngẫm lại từ sau khi Tần Phiên Phiên tiến cung, các nàng không thể thị tẩm một lần nào, nỗi khổ này nói cho ai nghe, mỗi lần nhắc tới lòng như đao cắt.
Đời này cũng không có hi vọng, tồn tại còn đau khổ hơn cái chết.
"Thái hậu, ngài cầu tình giúp bọn thần thiếp đi."
Bởi vì vài người đi đầu tác động, cảm xúc đều đã bị kích động lên, mọi người đều sôi nổi đứng dậy hành lễ, một đám đều mang theo biểu tình tội nghiệp cầu xin.
Cao Thái hậu thấp giọng nói: "Các ngươi cầu xin Hoàng thượng, đừng lôi ai gia vào. Đối với những việc này, ai gia nói ra cũng sẽ không dễ nghe."
Sau khi Cao Thái hậu nói xong còn cười nhạt một tiếng, đủ để thấy được bà có bao nhiêu chướng mắt đối với hành vi của đám phi tần này.
Nghe Cao Thái hậu nói mới có người thanh tỉnh hơn chút, Cao Thái hậu cũng không cùng trận doanh với các nàng. Lúc Tiên hoàng còn tại thế, Cao Thái hậu tương đương với địa vị của Tần Phiên Phiên, đều là độc chiếm Hoàng thượng, cho nên nhìn không quen các nàng là bình thường.
Chúc Mẫn nhíu mày, trong lòng âm thầm mắng, đến tột cùng mấy người kia là cái thứ được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều, lại muốn kéo Cao Thái hậu vào. Loại chuyện này không thể nhờ vả Cao Thái hậu, càng kéo vào càng không dễ qua cửa.
Nàng ta không để ý nhiều như vậy, lập tức mở miệng muốn không ngừng cố gắng một phen: "Hoàng thượng, xin ngài ——"
Chỉ là lời nàng ta nói còn chưa xong đã bị Hoàng thượng ngắt lời.
"Được rồi, trẫm đã nói không xem biểu diễn, các ngươi không nghe thấy sao? Về sau cũng không cần chuẩn bị, từ năm trước trẫm đã nói sẽ không xem nữa, là tự các ngươi muốn chuẩn bị. Còn chuyện hầu hạ trẫm, các ngươi không cần sợ hãi, thành thật đợi ở tẩm cung của mình là được rồi, không cần gây ra mấy chuyện rối loạn lung tung, đây là việc tốt nhất các ngươi có thể làm cho trẫm."
Thanh âm của nam nhân quyết đoán mà bình tĩnh, không có một chút ý dịu dàng, đoạn lời nói này không hề gợn sóng phập phồng, giống như một thanh đao lớn, lưu lại một đòn nghiêm trọng trong lòng mọi người.
Chư vị phi tần đồng thời sửng sốt, chỉ cảm thấy trong lòng nhỏ máu, Hoàng thượng thật sự tàn nhẫn với các nàng đến mức này.
"Hoàng thượng không cần thần thiếp sao? Muốn đuổi hết bọn tỷ muội trong cung này ra cung sao? Chỉ để lại một mình Hoàng Quý phi hầu hạ phải không? Vậy thần thiếp cần phải đi đâu, thần thiếp sống không nổi nữa..."
Lời kia của Tiêu Nghiêu thực sự quá khiến người tưởng tượng, bởi vậy trong lòng mọi người đều sinh ra vài phần dự cảm không rõ.
Những phi tần có năng lực thừa nhận nhỏ khó có thể chấp nhận, lập tức đau đớn khóc thành tiếng, trong giọng nói tràn đầy tuyệt vọng.
"Hoàng thượng, ngài thật sự muốn đuổi tần thiếp ra cung sao?"
Tức khắc không khí tuyệt vọng này lan tỏa xung quanh các phi tần.
Từ khi Hoàng thượng độc sủng Tần Phiên Phiên, loại cảm xúc không yên ổn này vẫn luôn bồi hồi trong lòng các phi tần, chỉ là các nàng chưa bao giờ dám dò hỏi, hiện giờ giống như dòng suối nhỏ vẫn luôn bị lấp kín được khơi thông, những cảm xúc áp lực đó lập tức phun trào ra.
Bữa tiệc vốn vô cùng náo nhiệt, bởi vì chuyện này bùng nổ, lại trở nên đông lạnh dị thường.
Trong điện đều đặn vang lên tiếng nức nở, không ít phi tần đều móc khăn gấm ra chấm trên khóe mắt, thậm chí Tần Phiên Phiên nhìn thấy thực sự có người đỏ hốc mắt, khóc lóc nỉ non, hoàn toàn là bộ dáng vô cùng ấm ức.
Tiêu Nghiêu không nói chuyện, lạnh mắt nhìn, ngôi cửu ngũ trầm mặc dường như càng cổ vũ khí thế của các nàng, tiếng nức nở trong điện càng lúc càng lớn, thậm chí một vài phi tần do dự cũng bị lôi kéo, cho rằng Hoàng thượng cam chịu các nàng khóc.
"Ô ô ô ——" Tiếng khóc trong điện đã vô cùng rõ ràng, giống như nơi này không phải đại điện cử hành yến tiệc mà là linh đường các nàng phải khóc tang.
Tần Phiên Phiên liếc mắt nhìn Tiêu Nghiêu, liền thấy Hoàng thượng lửa giận quanh thân, bằng mắt thường có thể thấy được tốc độ bốc lên, sắc mặt của hắn càng thêm khó coi.
"Tết nhất này, nhà chư vị ái tần ái phi đều có người chết sao? Trẫm sống tốt, mẫu hậu cũng vẫn ở chỗ này, vậy chỉ có thể là nhà mẹ đẻ các ngươi. Trẫm không đành lòng để các ngươi khóc đến thương tâm như thế, không bằng tối nay để cho người đưa các ngươi về nhà mẹ đẻ đi, tha hồ khóc tang, nói không chừng còn có thể thấy mặt lần cuối đấy."
Thanh âm nam nhân lạnh băng, so với gió tuyết bên ngoài còn lạnh lẽo hơn vài phần, các phi tần đều lập tức giật mình, không một ai dám nhúc nhích.
Beta: Nga Quý tần
"Nhàn Quý phi có khỏe không?" Một tiểu cung nữ trong số đó sợ xảy ra vấn đề, hỏi riêng đại cung nữ tới hỗ trợ.
Cung nữ kia vẫn cụp mi rũ mắt như cũ, thấp giọng nói: "Khá tốt."
"Nguyệt Quý phi, ngài có đó không? Động tĩnh bên ngoài vừa rồi có dọa đến ngài không?" Một tiểu cung nữ đi qua gõ cửa, hiển nhiên là hỏi Nguyệt Quý phi.
Đại cung nữ kia nhíu mày, lập tức nói: "Hôm nay thân mình Nguyệt Quý phi không thoải mái, trước đó uống thuốc, phỏng chừng đã sớm ngủ rồi, không cần lại quấy rầy ngài ấy."
"Được rồi, nếu có chuyện gì, cứ việc kêu chúng ta một tiếng."
Tiểu cung nữ gõ cửa lập tức từ bỏ, cười cười với đại cung nữ, rồi cùng đồng bạn xoay người về phòng hạ nhân.
Năm mới cái gì cũng tốt, chỉ là thời tiết bên ngoài quá lạnh, đến mức nước đóng thành băng, cho nên những người bọn họ căn bản đều không muốn ra cửa.
Các nàng mới vừa vào nhà không bao lâu, Minh Quý phi vốn đang nổi điên rống to liền trở nên lặng yên không một tiếng động, giống như một màn trò khôi hài vừa rồi chính là ảo giác.
Trong phòng của Minh Quý phi là một mảnh tối đen, đến đèn nàng ta cũng chưa thắp, tựa như người bên trong đã ngủ rồi.
Đại cung nữ bên ngoài đứng đó một lúc lâu, nhìn trăng trên bầu trời bị mây đen che khuất một nửa, không khỏi khẽ thở dài một hơi
....
Trong phòng yến hội rộng lớn, sau khi Hoàng thượng và Thái hậu ngồi xuống, không khí vốn yên lặng lại lần nữa trở nên náo nhiệt, mọi người đều hai mắt sáng bừng nhìn về phía Hoàng thượng, hoàn toàn chính là tư thái hy vọng hắn có thể chú ý tới chính mình.
Khắp điện đều tản ra các loại tư thái mỹ nhân dụ hoặc, các loại liếc mắt đưa tình, nhìn chăm chú.
Đoán rằng nếu không phải chung quanh đều là người, hơn nữa Thái hậu và Tần Phiên Phiên cũng đều ở đây, có lẽ những người này sẽ lao vào tấn công đối phương, sau đó quyết ra người thắng cuối cùng, trực tiếp đến cưỡng ép Hoàng thượng.
Đương nhiên dù cho hiện tại bởi vì sự có mặt củaTần Phiên Phiên mà thu liễm, cũng có người trộm nới rộng đai lưng, hoàn toàn là một bộ dáng muốn nói lại thôi.
Tần Phiên Phiên vẫn luôn cúi đầu uống trà, nhưng không khí dạt dào xuân ý trong đại điện, nàng tất nhiên rõ ràng.
Ngẫu nhiên liếc mắt nhìn lên, nàng đều bị đám phi tần giống như chết đói này làm cho sợ ngây người, thật giống như tiết mục mở màn trào hàng của hoa lâu (lầu xanh).
Một đám tạo dáng õng ẹo, chỉ chờ Hoàng thượng tới sủng hạnh.
Đương nhiên cũng không phải mọi phi tần đều như thế, có một bộ phận phi tần không chút động tĩnh, trên cơ bản các nàng đều giống như Tần Phiên Phiên, bất động như núi.
Thật ra không phải vì mặt mũi, mà là cho dù giống những người này, cởi xiêm y đến mức không còn lại mấy cái, Hoàng thượng cũng sẽ không nhìn với con mắt khác.
"Nếu người đều đã đến đông đủ, vậy bắt đầu truyền đồ ăn đi." Tiêu Nghiêu phất tay.
Hắn ngồi thẳng eo ở chỗ kia, thoạt nhìn còn giống người ngoài cuộc đứng xem hơn Tần Phiên Phiên.
Tần Phiên Phiên nghiêng đầu nhìn hắn, thấy hắn đến lời dạo đầu cũng chưa nói, không khỏi nhẹ giọng nhắc nhở vài câu: "Hoàng thượng, phải nói một ít lời chúc mừng chứ?"
Tầm mắt Tiêu Nghiêu quét một vòng trong điện, những phi tần đó gấp đến độ không chờ nổi phô bày ra cơ thể của mình, động tác càng thêm lớn mật, thậm chí hắn còn nhìn thấy một nữ nhân lộ ra nửa bộ ngực, ánh mắt tình tứ nhìn hắn, cái này làm cho Tiêu Nghiêu cũng cảm thấy buồn nôn.
Hắn lập tức quay đầu nhìn về phía người bên cạnh đang chớp chớp đôi mắt, Tần Phiên Phiên còn đang chờ hắn trả lời, nàng mặc một thân áo sam màu vàng nhạt, mang khuyên tai bạch ngọc, búi tóc trên đầu tương đối phức tạp, hiển nhiên là bởi vì hôm nay ăn tết.
Quanh thân lộ ra khí chất ngọt ngào khả ái, tức khắc trong lòng Tiêu Nghiêu liền có đoá hoa nở rộ.
"Hoàng thượng?" Nàng thấy nam nhân nhìn chằm chằm nàng nhưng vẫn không ra tiếng, không khỏi thấp giọng nhắc nhở một câu. Rồi thấy Tiêu Nghiêu nhếch miệng cười với nàng, trực tiếp tiến đến nói vào bên tai nàng: "Đám người dưới kia như lang như hổ, trẫm một chút cũng không muốn nói lời chúc mừng. Nhưng nếu Phiên Phiên muốn nghe, sau khi trở về trẫm sẽ nói cho một mình nàng nghe. Còn có hôm nay nàng đẹp như vậy, so với thời điểm tiến cung, lần đầu tiên trẫm gặp nàng còn ngọt ngào hơn."
Thanh âm của nam nhân trầm thấp mà tràn ngập từ tính, quanh quẩn ở bên tai, nhiệt khí phun trên vành tai nàng, làm toàn bộ lỗ tai nàng vừa mềm nhũn lại tê dại.
Tần Phiên Phiên lập tức lườm người bên cạnh, trừng mắt nhìn hắn một cái, vốn nàng chính là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt của những phi tần hậu cung khác, hiện giờ Hoàng thượng còn thân mật với nàng ngay trước mặt mọi người.
Nàng quay đầu quét mắt nhìn phía bên cạnh, liền thấy ánh mắt mấy phi tần đều bắn ra tia hung dữ, hận không thể lập tức túm Tần Phiên Phiên ra khỏi bên người Hoàng thượng, chính mình thay thế.
Tần Phiên Phiên không phản ứng các nàng, trực tiếp vẫy tay, lập tức bên ngoài có cung nhân nối đuôi nhau đi vào, trong tay mỗi người đều nâng khay, bên trong bày đồ ăn còn tỏa khói nóng hổi.
Bởi vì bên ngoài thời tiết lạnh lẽo, cho nên yến hội lần này tổ chức ở nơi tương đối gần Ngự Thiện phòng, để tránh đồ ăn đến nơi đây đã nguội lạnh, phỏng chừng cũng ăn không ngon.
Sau khi vài món ăn được bày lên, Tiêu Nghiêu cầm lấy chiếc đũa, nói một tiếng rồi nâng đũa.
Toàn bộ trong điện chỉ có ba người Hoàng thượng, Cao Thái hậu, Tần Phiên Phiên cầm lấy chiếc đũa, đồ ăn này đương nhiên phải ăn nhanh cho nóng.
Tần Phiên Phiên mới vừa dùng đũa trúc gắp một miếng ngó sen, còn chưa đưa đến trong miệng, đã thấy một phi tần rốt cuộc không kìm nén được nôn nóng trong nội tâm, trực tiếp đứng lên hướng về phía chủ vị, hành lễ với Tiêu Nghiêu.
"Hoàng thượng, năm nay bọn thần thiếp vì ngài và Thái hậu chuẩn bị rất nhiều ca vũ đặc sắc, ngài muốn trước tiên nghe thần thiếp xướng một tiểu khúc hay không?"
Bởi vì Hoàng thượng rõ ràng đã quên mất chuyện biểu diễn ca vũ nên có người trực tiếp đứng dậy tự đề cử mình, đương nhiên cái tội lỗi này lại bị ném tới trên đầu Tần Phiên Phiên.
Nhất định là Hoàng Quý phi lại hoa ngôn xảo ngữ trước mặt Hoàng thượng, cho nên các nàng mới không thể biểu diễn, cho dù Hoàng Quý phi độc chiếm Hoàng thượng cũng sợ các nàng biểu hiện đẹp quá sẽ câu mất Hoàng thượng.
"Đúng vậy, Hoàng thượng, thần thiếp còn chuẩn bị nghê thường khúc vì ngài."
"Tần thiếp học ảo thuật, thật ra không tệ."
Tức khắc trong điện loạn thành một vòng, mỗi phi tần chuẩn bị tiết mục đều người sau tiếp người trước mở miệng, sợ bị người khác chiếm trước tiên cơ, Hoàng thượng sẽ bị những người khác câu đi mất.
Thanh âm cãi cọ ầm ĩ, giống như cái chợ, làm người nổ tung lỗ tai.
Tiêu Nghiêu không nhìn được nhíu mày, đầy mặt đều là biểu tình không vui, hắn buông chiếc đũa, đột nhiên đập bàn.
"Ai muốn các ngươi tập luyện tiết mục? Nếu trẫm xem tiết mục của các ngươi, không phải thức ăn trên bàn đều nguội lạnh. Mỗi năm đều là mấy cái dạng kia, không phải ca hát nhảy múa, viết chữ múa kiếm, chính là các loại ảo thuật. Năm nay miễn đi, về sau cũng không cần chuẩn bị, buổi tối ăn nhanh xong đi nghỉ ngơi, ngoài trời lạnh như vậy các ngươi muốn biểu diễn, nhưng trẫm còn không muốn xem đâu!"
Lời này của ngôi cửu ngũ có thể nói cực kỳ không nương tình, hơn nữa tràn ngập ý trào phúng.
Chư vị phi tần liếc mắt nhìn nhau, trên mặt đều hiện lên biểu tình khó có thể tin.
Về sau Hoàng thượng đều không cần xem biểu diễn, gần như một năm các nàng mới thấy Hoàng thượng một lần, kết quả còn không có cơ hội câu dẫn hắn, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn và Hoàng Quý phi ân ái, dựa vào cái gì?
Rất nhanh các nàng đã hiểu rõ chuyện này, không thể biểu diễn, đại biểu đến cơ hội lộ mặt trước mặt Hoàng thượng cũng không có, càng miễn bàn làm Hoàng thượng nhớ kỹ các nàng.
Kể cả phi tần trước đó đã được Hoàng thượng thị tẩm, theo thời gian trôi đi, những người các nàng cũng đều sẽ bị quên lãng.
Thậm chí về sau có ngẫu nhiên gặp Hoàng thượng tại hậu cung, Hoàng thượng cũng không nhận ra các nàng là ai, trong lòng hắn cũng chỉ dư lại Tần Phiên Phiên cả ngày lượn lờ trước mặt hắn.
Mọi người nghĩ đến việc này, trong lòng càng kinh hoảng thất thố, có người hoang mang lo sợ, không biết nên làm thế nào cho phải, có người lại dùng ánh mắt càng thêm hận thù nhìn về phía Tần Phiên Phiên.
Tất cả đều oán nàng, nếu không phải nàng tiến cung, câu đi tâm của Hoàng thượng, tất cả chuyện này đều sẽ không phát sinh.
"Hoàng thượng, bọn tỷ muội đều đã nhiều ngày không thấy ngài, thời điểm mọi người còn là tú nữ, việc đầu tiên được cô cô dạy dỗ chính là tất cả đều lấy ngài làm trung tâm, mọi lúc mọi nơi đều phải hầu hạ ngài thật tốt. Tiết mục biểu diễn trên yến tiệc mừng năm mới cũng là thông lệ hàng năm, ngày thường bọn tỷ muội rất khó nhìn thấy ngài, trong lòng sợ hãi, e sợ không hầu hạ ngài tốt, thẹn với vinh hoa phú quý Hoàng thượng cho bọn thần thiếp. Bởi vậy tất cả mọi người đều vô cùng cần cù chăm chỉ tập luyện tiết mục, ngài coi như xem náo nhiệt, vừa ăn vừa xem, cũng không ảnh hưởng độ ấm thức ăn."
Ngay từ khi Chúc Mẫn nghe Hoàng thượng nói không cần biểu diễn tiết mục, biểu tình trên mặt đều thay đổi, sao lại có thể không diễn, nàng khó khăn hao hết tâm tư muốn một tiết mục kinh động lòng người, kết quả Hoàng thượng không xem.
Một phen mưu tính trước đó của nàng, toàn bộ đều là vô dụng.
Cho nên nàng mới đứng dậy, mở miệng nói lời kia, trên mặt mang theo ý cười nhè nhẹ, một bộ dáng dịu dàng hiền lành, muốn khuyên Hoàng thượng đồng ý.
Nàng đặt toàn bộ phi tần trong cung vào vị trí yếu thế, dùng tình cảm để đả động, dùng lý lẽ để thuyết phục, hy vọng Hoàng thượng có thể nể tình các nàng đáng thương như thế, cho các nàng một cơ hội biểu diễn.
"Hoàng thượng, bọn thần thiếp tự biết là thân bồ liễu, không lọt được vào mắt ngài. Nhưng hiện giờ tiết mục biểu diễn trên yến hội là quy củ lão tổ tông lưu lại, lễ không thể bỏ. Huống hồ đây cũng là một phen tâm ý của bọn thần thiếp, cũng không phải muốn ngài khó xử. Nếu ngài không muốn xem thì cúi đầu dùng bữa, cứ cho là thành toàn tâm ý của bọn thần thiếp."
Lại có một vị phi tần đứng lên, nàng ta kích động hơn Chúc Mẫn nhiều, nói đến sắp khóc.
Ngẫm lại từ sau khi Tần Phiên Phiên tiến cung, các nàng không thể thị tẩm một lần nào, nỗi khổ này nói cho ai nghe, mỗi lần nhắc tới lòng như đao cắt.
Đời này cũng không có hi vọng, tồn tại còn đau khổ hơn cái chết.
"Thái hậu, ngài cầu tình giúp bọn thần thiếp đi."
Bởi vì vài người đi đầu tác động, cảm xúc đều đã bị kích động lên, mọi người đều sôi nổi đứng dậy hành lễ, một đám đều mang theo biểu tình tội nghiệp cầu xin.
Cao Thái hậu thấp giọng nói: "Các ngươi cầu xin Hoàng thượng, đừng lôi ai gia vào. Đối với những việc này, ai gia nói ra cũng sẽ không dễ nghe."
Sau khi Cao Thái hậu nói xong còn cười nhạt một tiếng, đủ để thấy được bà có bao nhiêu chướng mắt đối với hành vi của đám phi tần này.
Nghe Cao Thái hậu nói mới có người thanh tỉnh hơn chút, Cao Thái hậu cũng không cùng trận doanh với các nàng. Lúc Tiên hoàng còn tại thế, Cao Thái hậu tương đương với địa vị của Tần Phiên Phiên, đều là độc chiếm Hoàng thượng, cho nên nhìn không quen các nàng là bình thường.
Chúc Mẫn nhíu mày, trong lòng âm thầm mắng, đến tột cùng mấy người kia là cái thứ được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều, lại muốn kéo Cao Thái hậu vào. Loại chuyện này không thể nhờ vả Cao Thái hậu, càng kéo vào càng không dễ qua cửa.
Nàng ta không để ý nhiều như vậy, lập tức mở miệng muốn không ngừng cố gắng một phen: "Hoàng thượng, xin ngài ——"
Chỉ là lời nàng ta nói còn chưa xong đã bị Hoàng thượng ngắt lời.
"Được rồi, trẫm đã nói không xem biểu diễn, các ngươi không nghe thấy sao? Về sau cũng không cần chuẩn bị, từ năm trước trẫm đã nói sẽ không xem nữa, là tự các ngươi muốn chuẩn bị. Còn chuyện hầu hạ trẫm, các ngươi không cần sợ hãi, thành thật đợi ở tẩm cung của mình là được rồi, không cần gây ra mấy chuyện rối loạn lung tung, đây là việc tốt nhất các ngươi có thể làm cho trẫm."
Thanh âm của nam nhân quyết đoán mà bình tĩnh, không có một chút ý dịu dàng, đoạn lời nói này không hề gợn sóng phập phồng, giống như một thanh đao lớn, lưu lại một đòn nghiêm trọng trong lòng mọi người.
Chư vị phi tần đồng thời sửng sốt, chỉ cảm thấy trong lòng nhỏ máu, Hoàng thượng thật sự tàn nhẫn với các nàng đến mức này.
"Hoàng thượng không cần thần thiếp sao? Muốn đuổi hết bọn tỷ muội trong cung này ra cung sao? Chỉ để lại một mình Hoàng Quý phi hầu hạ phải không? Vậy thần thiếp cần phải đi đâu, thần thiếp sống không nổi nữa..."
Lời kia của Tiêu Nghiêu thực sự quá khiến người tưởng tượng, bởi vậy trong lòng mọi người đều sinh ra vài phần dự cảm không rõ.
Những phi tần có năng lực thừa nhận nhỏ khó có thể chấp nhận, lập tức đau đớn khóc thành tiếng, trong giọng nói tràn đầy tuyệt vọng.
"Hoàng thượng, ngài thật sự muốn đuổi tần thiếp ra cung sao?"
Tức khắc không khí tuyệt vọng này lan tỏa xung quanh các phi tần.
Từ khi Hoàng thượng độc sủng Tần Phiên Phiên, loại cảm xúc không yên ổn này vẫn luôn bồi hồi trong lòng các phi tần, chỉ là các nàng chưa bao giờ dám dò hỏi, hiện giờ giống như dòng suối nhỏ vẫn luôn bị lấp kín được khơi thông, những cảm xúc áp lực đó lập tức phun trào ra.
Bữa tiệc vốn vô cùng náo nhiệt, bởi vì chuyện này bùng nổ, lại trở nên đông lạnh dị thường.
Trong điện đều đặn vang lên tiếng nức nở, không ít phi tần đều móc khăn gấm ra chấm trên khóe mắt, thậm chí Tần Phiên Phiên nhìn thấy thực sự có người đỏ hốc mắt, khóc lóc nỉ non, hoàn toàn là bộ dáng vô cùng ấm ức.
Tiêu Nghiêu không nói chuyện, lạnh mắt nhìn, ngôi cửu ngũ trầm mặc dường như càng cổ vũ khí thế của các nàng, tiếng nức nở trong điện càng lúc càng lớn, thậm chí một vài phi tần do dự cũng bị lôi kéo, cho rằng Hoàng thượng cam chịu các nàng khóc.
"Ô ô ô ——" Tiếng khóc trong điện đã vô cùng rõ ràng, giống như nơi này không phải đại điện cử hành yến tiệc mà là linh đường các nàng phải khóc tang.
Tần Phiên Phiên liếc mắt nhìn Tiêu Nghiêu, liền thấy Hoàng thượng lửa giận quanh thân, bằng mắt thường có thể thấy được tốc độ bốc lên, sắc mặt của hắn càng thêm khó coi.
"Tết nhất này, nhà chư vị ái tần ái phi đều có người chết sao? Trẫm sống tốt, mẫu hậu cũng vẫn ở chỗ này, vậy chỉ có thể là nhà mẹ đẻ các ngươi. Trẫm không đành lòng để các ngươi khóc đến thương tâm như thế, không bằng tối nay để cho người đưa các ngươi về nhà mẹ đẻ đi, tha hồ khóc tang, nói không chừng còn có thể thấy mặt lần cuối đấy."
Thanh âm nam nhân lạnh băng, so với gió tuyết bên ngoài còn lạnh lẽo hơn vài phần, các phi tần đều lập tức giật mình, không một ai dám nhúc nhích.
Tác giả :
Thịnh Thế Thanh Ca