Độc Sủng Ngốc Hậu
Chương 69: Đến kỳ thi (2)
Edit: Vĩnh An
Beta: Quanh
Đột nhiên phát hiện một bí mật như vậy, dù chưa biết chắc chắn là thật hay giả nhưng Tần Dục vẫn muốn lợi dụng nó một phen.
Người đến mà không chào hỏi thì quả là thất lễ, Tần Nhạc tặng hắn một phần đại lễ thì hắn cũng nên cấp lại Tần Nhạc một phần lễ hậu hĩnh.
"Theo dõi Vinh Vương phi, sau này hành tung của nàng phải báo cho ta đầu tiên." Tần Dục nói với Thọ Hỉ.
"Tuân mệnh." Thọ Hỉ đáp, nhưng trong lòng lại có chút khó hiểu.
Tần Dục dựa vào những chuyện phát sinh kiếp trước mà suy tính, đưa ra kết luận có khả năng Tần Diệu cưỡng bức Tô Minh Châu, Thọ Hỉ chỉ đơn thuần báo cáo mà không nghĩ đến việc đó.
Rốt cuộc... Người bình thường không thể làm được chuyện cưỡng bức tẩu tẩu này.
Vĩnh Thành Đế tuy hay làm xằng bậy, nhưng cũng không bao giờ xuống tay với thê tử người khác.
Tuy rằng không hiểu cái gì nhưng Thọ Hỉ cũng không nói, nhanh chóng lĩnh mệnh rồi đi xuống.
Tần Dục chờ Thọ Hỉ đi mất mới đưa mắt nhìn về phía Lục Di Ninh: "Di Ninh, hôm nay muốn đi nơi nào?"
"Ăn vịt nướng!" Lục Di Ninh nói, nàng vẫn luôn trung thành với món này.
"Được." Tần Dục cười cười rồi dẫn Lục Di Ninh theo sau đi ra cửa.
Từ sau yến tiệc Trung thu, Vĩnh Thành Đế liền cho phép hắn ở phủ điều dưỡng thân thể thật tốt, không cần đi nội các xử lý chính vụ.
Đây xem như là đoạt lại quyền lực trong tay Tần Dục nhưng hắn cũng không để ý.
Cách làm hiện tại của Vĩnh Thành Đế so với đời trước có thể nói là nhẹ nhàng hơn nhiều. Khi đó Vĩnh Thành Đế cũng không lấy cớ cho phép hắn dưỡng bệnh mà trực tiếp đưa hắn về Đoan Vương phủ, làm những ngày tháng sau này của hắn vô cùng khổ sở.
Hiện tại không giống lúc trước, Vĩnh Thành Đế không những tìm cho hắn cái cớ "dưỡng bệnh", lại còn bởi vì áy náy mà cho hắn toàn quyền phụ trách Vạn Thư Lâu, thế nên tuy rằng hắn xa triều chính nhưng ngày tháng sau này vẫn thoải mái hơn.
---
Tần Dục đưa Lục Di Ninh đi ăn vịt nướng, vẫn là quán Phúc Mãn Lâu.
Bọn họ vừa đi vào Phúc Mãn Lâu liền nhìn thấy sảnh lớn có rất nhiều thư sinh, bọn họ dều đang đứng trên đài tranh luận, đối thơ ngâm vịnh, cùng bàn về tình hình đời sống chính trị đương thời.
Tần Dục vẫn như hình với bóng với xe lăn nên rất khó che dấu hành tung của mình, mấy ngày nay hắn thường xuyên đến Phúc Mãn Lâu ăn vịt nướng nên đương nhiên thu hút sự chú ý của bá tánh.
Sau này bọn họ đều nghĩ thầm hắn đang thưởng thức người đọc sách liền tụ tập đến Phúc Mãn Lâu, hy vọng có thể gặp được hắn.
Tần Dục vừa xuất hiện, những thư sinh đó liền tăng thêm âm thanh, một đám giống như khổng tước mà đem mặt hoàn mỹ nhất đưa ra.
Tần Dục nhìn về phía bọn họ gật đầu. Hắn không nói chuyện cùng với những người này, nhưng Ngô Thiên Dương và vài mưu sĩ của hắn lại tiến đến chỗ đám thư sinh đó.
Lúc Tần Dục mang Lục Di Ninh đi ăn vịt nướng, cũng là lúc đám Ngô Thiên Dương tiếp xúc với những người đọc sách dưới lầu.
Tần Dục kêu hai con vịt nướng, những miếng thịt ngon đều bị Lục Di Ninh ăn hơn phân nửa còn hắn chỉ ăn một chút, nhưng món vịt luộc mềm cho vào cháo cùng rau xanh thì hắn ăn đến hai chén.
Ăn vịt nướng xong Tần Dục liền mang Lục Di Ninh đi dạo vòng quanh những sản nghiệp thuộc về Đoan Vương phủ.
Sản nghiệp giúp cho Đoan Vương phủ kiếm được nhiều tiền nhất chính là hiệu sách, những cửa tiệm khác tiền lời kiếm được cũng rất tốt, mỗi ngày gần đây Tần Dục đều sẽ chọn một cửa hàng rồi ghé xem, sau đó sắp xếp lại một chút.
Sau khi xem qua các cửa hàng, thời gian cũng không còn sớm, hắn liền mang Lục Di Ninh trở về Đoan Vương phủ, sau đó dạy Lục Di Ninh đọc sách.
Lục Di Ninh rất thông minh, bây giờ đã nhận biết được hơn hai ngàn chữ, những quyển sách tương đối khó thì không hiểu, những truyện đơn giản thì có thể hiểu, những truyện nàng xem đều được Tần Dục lựa chọn qua, chủ yếu là tạp thư, thể loại yêu đương thì một quyển cũng không có.
Sau khi Tần Dục xem qua tất cả các cửa hàng trong kinh thành, dạo chơi hơn hai mươi ngày liền dâng lên Vĩnh Thành Đế một quyển sổ nhỏ, tâu rằng muốn rời kinh thành ra ngoài suối nước nóng ở thôn trang dưỡng bệnh.
Hiện giờ Vĩnh Thành Đế tin chắc rằng mình cùng Tần Dục không cùng chí hướng, hận không thể đem Tần Dục tránh mình càng xa càng tốt, lập tức đồng ý yêu cầu của hắn.
Đằng nào về sau Tần Dục cũng rời đi. Vào thời điểm này đã là cuối tháng chín, thời tiết cũng trở nên lạnh hơn.
---
Ngày 28 tháng 9 là ngày cháu trai đích tôn Tô phủ thành thân.
Sau khi Tô Minh Châu xuất giá vẫn qua lại thường xuyên với nhà mẹ đẻ, nay cháu của mình đón dâu nên đương nhiên nàng sẽ quay về phủ.
Nàng gả vào hoàng thất, ngay cả khi gả cho Vinh Vương không được sủng ái, người Tô gia cũng làm lễ nghi quân thần đối với nàng, chỉ là sau khi vào nội viện thì những nghi lễ đó không cần thiết nữa.
Thời điểm Tô phu nhân sinh hạ Tô Minh Châu thì đã hơn ba mươi tuổi, con trai lớn đã bắt đầu bàn chuyện thành thân, đối với đứa con gái đến muộn này chính là hết mực yêu thương, nếu không thì lúc trước cũng không vì Tần Dục xảy ra tai nạn mà hủy bỏ hôn sự.
"Minh Châu, con lại gầy." Tô phu nhân nắm tay Tô Minh Châu, hốc mắt nàng liền ửng đỏ.
"Nương, rõ ràng là gần đây con có béo lên một chút." Tô Minh Châu nói, đầu năm nàng quả thật gầy rất nhiều nhưng hiện tại đã béo lên một ít.
Chỉ là sinh non tổn hại thân thể, tuy rằng đã béo trở lại nhưng nàng vẫn cảm thấy rằng sức lực mình không còn như trước.
Tô phu nhân thở dài, lại hỏi: "Vinh Vương đối xử với con tốt không?"
"Tốt" Tô Minh Châu đáp, Vinh Vương đối với nàng rất tốt. Thậm chí sau khi thành thân cũng không chạm qua nữ tử khác, chính là... Sự tình đã xảy ra, cũng không ghét bỏ nàng.
Chỉ là cuộc sống trong Vinh Vương phủ thật sự quá gian nan, thế nên phu thê bọn họ đều phải chịu ủy khuất.
Sự cay đắng của Tô Minh Châu làm sao Tô phu nhân không thể không nhìn thấy, nhưng có rất nhiều chuyện Tô Minh Châu không muốn cùng bà nói nên bà cũng không biết phải khuyên nhủ thế nào.
"Minh Châu, con phải uống thuốc bồi dưỡng thân thể thật tốt, chúng ta là nữ nhân, vẫn nên sinh hài tử thật sớm, như vậy mới có thể đứng vững được." Tô phu nhân lại nói.
"Nương yên tâm, con vẫn luôn uống thuốc, đại phu nói qua vài tháng nữa thì thân thể con có thể hồi phục hoàn toàn." Tô Minh Châu nói.
Cùng Tô Minh Châu hàn huyên trong chốc lát Tô phu nhân liền rời đi, hôm nay là ngày đại hỷ của Tô phủ, bà có rất nhiều chuyện phải xử lý.
Tô Minh Châu có chút mệt mỏi, không muốn tiếp tục cùng các nữ quyến khác trò chuyện liền dứt khoát ở trong hoa viên Tô phủ nghỉ ngơi.
Trong hoa viên Tô gia có một núi giả rất thanh lịch, là nơi Tô Minh Châu yêu thích nhất, hôm nay nàng vô tình đi dạo gần núi giả liền quyết định tìm một gốc cây ngồi xuống nghỉ ngơi.
Kết quả ngồi xuống không được bao lâu liền có người đi đến núi giả ríu rít nói chuyện.
Nói chuyện chính là hai nữ tử, một người đoán chừng nhỏ tuổi hơn người còn lại, người trước xưng hô với người sau: “Tỷ tỷ."
Ngay từ đầu đề tài của hai người này đều không làm cho Tô Minh Châu hứng thú, nhưng về sau...
"Tỷ tỷ, tỷ cùng người nọ còn qua lại không?" Người muội muội kia đột nhiên hỏi.
"Vẫn còn." Người tỷ tỷ nhỏ giọng đáp.
"Tỷ tỷ, hắn cũng đã thành thân, tại sao tỷ còn lui tới cùng hắn?"
"Tuy rằng đã thành thân nhưng muội cũng biết, hắn và thê tử là bị ép cưới, hắn cũng không thích, hắn nói chỉ cần tỷ tỷ chờ hắn hai năm hắn liền cưới tỷ tỷ."
Tô Minh Châu ngồi ở góc tối nghe được liền nhăn mày lại, phi lễ chớ nghe, nàng cũng không muốn nghe những lời này nữa, nhưng nếu lúc này rời đi sẽ làm kinh động đến hai người phía sau núi giả.
Nhíu nhíu mày, Tô Minh Châu chỉ có thể ngồi xuống tiếp tục nghe.
"Ở trước mặt người ngoài hắn cùng thê tử thật sự rất tốt, ai cũng nói hắn hết sức kính trọng thê tử, làm sao hắn lại hưu thê, lại làm sao có thể lấy tỷ?"
"Có biện pháp." Người tỷ tỷ kia nói: "Có chuyện này lúc trước tỷ vẫn chưa nói cùng muội... Thê tử của hắn không chỉ là do người khác ép cưới mà còn không giữ trinh tiết, cho nên hắn nhất định sẽ cùng thê tử hắn tách ra."
"Thật sao? Không có khả năng đi. Tô... Nàng ấy giống như tiên nữ, sao có thể không giữ trinh tiết?"
"Là thật, nếu không phải như vậy thì làm sao hắn có thể để nàng ta mang thai rồi mà còn vứt bỏ? Chính là lo lắng không biết đứa trẻ đó là con hoang của ai nên hắn mới có thể ra tay hạ thuốc. Hắn nói sẽ không để thê tử sinh ra hài tử, cho nên gần đây hắn vẫn động tay động chân vào thuốc của thê tử."
Bên kia hai người vẫn còn đang nói chuyện thì sắc mặt Tô Minh Châu đã trở nên trắng bệch.
Lúc Tô Minh Châu đến bên này tạm nghỉ nàng cũng dắt theo nha hoàn tin cậy nhất theo bên mình, lúc này nàng ngẩng mặt lên nhìn liền thấy bộ dáng của nha hoàn mình chính là lung lay sắp ngã.
Tay chân Tô Minh Châu lạnh ngắt, đã không thể cử động. Nàng nghĩ thầm muốn nhanh chóng đến bên sau núi giả xem hai người kia là ai nhưng ngay cả đứng dậy đều làm không nổi.
Mà lúc này hai người đang nói chuyện bên kia cũng rời đi.
Hai người kia đã đi xa nhưng Tô Minh Châu vẫn không động đậy được, nha hoàn nàng mang theo đã khóc nức nở gọi nàng: "Tiểu thư""
Nàng kêu chính là tiểu thư mà không phải vương phi.
Đột nhiên Tô Minh Châu liền có sức lực, nàng đứng dậy, nói với nha hoàn của mình: "Ngươi đi nói với mẫu thân ta một tiếng là thân thể ta không khỏe, nhờ người mời
i giúp ta đại phu."
Nói xong Tô Minh Châu cắn chặt răng, lưng thẳng tắp tiến về khuê phòng của mình ở Tô gia.
Hôm nay là ngày thành thân của trưởng tôn Tô gia, bởi vì sức khỏe Vinh Vương phi không tốt nên không chỉ không xuất hiện trước mặt người khác mà còn không trở về Vương phủ, ở lại Tô gia nghỉ ngơi.
Về sau hạ nhân đem chuyện này báo về Vinh Vương phủ, hắn liền sai ngươi cấp cho Vinh Vương phi một phần hoa tiên cùng một phần lễ vật, lại nói rằng hôm sau sẽ đón Vinh Vương phi.
Hạ nhân trong Tô phủ bàn tán sôi nổi rằng Vinh Vương thật sự rất quan tâm đến tiểu thư nhà bọn họ, nhưng Tô Minh Châu nằm trên giường lại nắm chặt tay, móng tay sắc nhọn nắm chặt khiến lòng bàn tay đẫm máu, cuối cùng liền gãy cả móng tay.
Tô gia chưa từng có tiền lệ cho đại phu ở trong phủ nhưng trong nhà Tô thủ phụ có rất nhiều ngự y, có mối quan hệ rất tốt với Lâm gia nhị lão gia.
Tô Minh Châu muốn tìm đại phu, Tô phu nhân liền mời Lâm nhị lão gia đang uống rượu mừng tới khám cho Tô Minh Châu.
Lâm gia rất am hiểu phụ khoa, Lâm nhị lão gia càng là cao thủ, chỉ là không muốn tiến cung làm ngự y, mới ở ẩn bên ngoài gầy dựng một tay, thậm chí chỉ xem bệnh cho những phụ nhân thôn quê.
Mà sau khi Lâm nhị lão gia xem mạch cho Tô Minh Châu liền tỏ vẻ thân thể này của Tô Minh Châu ông cũng không thể dưỡng tốt được.
Nàng vốn rất khó hoài thai, chính mình không cẩn thận sảy thai, mặc dù có tổn hại thân thể cũng không quá mức nghiêm trọng, rốt cuộc thì hài tử kia vốn vô duyên cùng nàng, chỉ cần lần sau lưu ý thì muốn điều dưỡng thân thể tốt cũng không thành vấn đề.
Nhưng nếu bản thân người nữ tử hoài thai cực vững chắc lại bị người khác sử biện pháp phá hư thai nhi trong bụng thì đối với tổn thương của cơ thể mẹ liền rất lớn, hơn nữa thai nhi càng lớn, cơ thể mẹ bị sảy thai gây ra tổn thương cũng càng lớn.
Lúc Tô Minh Châu sảy thai, thai nhi đã qua ba tháng, dưới tình huống còn dùng thuốc phá thai, nếu nói vô ý chính là kết cục một xác hai mạng!
Dựa theo ý tứ của Lâm nhị lão gia, Tô Minh Châu có thể sống sót chính là phúc lớn mạng lớn, bây giờ chuyện dưỡng tốt thân thể để lại có hài tử…… Nàng nghĩ cũng đừng nghĩ nữa.
“Cũng có những phụ nhân ở trên núi, thân thể cực kỳ cường tráng, khi đó hoài thai năm sáu tháng bị người ta đạp bụng làm sẩy thai cũng có thể dưỡng tốt rất nhanh, nhưng thân thể nha đầu Minh Châu vẫn luôn không tốt……” Nhìn Tô Minh Châu, Lâm nhị lão gia lắc đầu thở dài, đừng nói Tô Minh Châu không thể có lại hài tử mà tuổi thọ cũng sẽ chịu ảnh hưởng.
“Lâm thúc thúc, thuốc cháu uống có vấn đề không?” Tô Minh Châu đột nhiên hỏi.
“Vậy cháu đưa ta chén thuốc, sau khi xem ta mới có thể biết được.” Lâm nhị lão gia nói: “Bất quá hiện giờ thân thể cháu lạnh lẽo, không nên ăn nhiều đồ có tính hàn.” Trước khi xuất giá, tuy thân thể Tô Minh Châu không được cường tráng, nhưng tuyệt đối khoẻ mạnh, càng không có khí hàn trong cơ thể như vậy.
Tô Minh Châu nở nụ cười thê lương, sau đó lại thất thanh khóc rống.
Beta: Quanh
Đột nhiên phát hiện một bí mật như vậy, dù chưa biết chắc chắn là thật hay giả nhưng Tần Dục vẫn muốn lợi dụng nó một phen.
Người đến mà không chào hỏi thì quả là thất lễ, Tần Nhạc tặng hắn một phần đại lễ thì hắn cũng nên cấp lại Tần Nhạc một phần lễ hậu hĩnh.
"Theo dõi Vinh Vương phi, sau này hành tung của nàng phải báo cho ta đầu tiên." Tần Dục nói với Thọ Hỉ.
"Tuân mệnh." Thọ Hỉ đáp, nhưng trong lòng lại có chút khó hiểu.
Tần Dục dựa vào những chuyện phát sinh kiếp trước mà suy tính, đưa ra kết luận có khả năng Tần Diệu cưỡng bức Tô Minh Châu, Thọ Hỉ chỉ đơn thuần báo cáo mà không nghĩ đến việc đó.
Rốt cuộc... Người bình thường không thể làm được chuyện cưỡng bức tẩu tẩu này.
Vĩnh Thành Đế tuy hay làm xằng bậy, nhưng cũng không bao giờ xuống tay với thê tử người khác.
Tuy rằng không hiểu cái gì nhưng Thọ Hỉ cũng không nói, nhanh chóng lĩnh mệnh rồi đi xuống.
Tần Dục chờ Thọ Hỉ đi mất mới đưa mắt nhìn về phía Lục Di Ninh: "Di Ninh, hôm nay muốn đi nơi nào?"
"Ăn vịt nướng!" Lục Di Ninh nói, nàng vẫn luôn trung thành với món này.
"Được." Tần Dục cười cười rồi dẫn Lục Di Ninh theo sau đi ra cửa.
Từ sau yến tiệc Trung thu, Vĩnh Thành Đế liền cho phép hắn ở phủ điều dưỡng thân thể thật tốt, không cần đi nội các xử lý chính vụ.
Đây xem như là đoạt lại quyền lực trong tay Tần Dục nhưng hắn cũng không để ý.
Cách làm hiện tại của Vĩnh Thành Đế so với đời trước có thể nói là nhẹ nhàng hơn nhiều. Khi đó Vĩnh Thành Đế cũng không lấy cớ cho phép hắn dưỡng bệnh mà trực tiếp đưa hắn về Đoan Vương phủ, làm những ngày tháng sau này của hắn vô cùng khổ sở.
Hiện tại không giống lúc trước, Vĩnh Thành Đế không những tìm cho hắn cái cớ "dưỡng bệnh", lại còn bởi vì áy náy mà cho hắn toàn quyền phụ trách Vạn Thư Lâu, thế nên tuy rằng hắn xa triều chính nhưng ngày tháng sau này vẫn thoải mái hơn.
---
Tần Dục đưa Lục Di Ninh đi ăn vịt nướng, vẫn là quán Phúc Mãn Lâu.
Bọn họ vừa đi vào Phúc Mãn Lâu liền nhìn thấy sảnh lớn có rất nhiều thư sinh, bọn họ dều đang đứng trên đài tranh luận, đối thơ ngâm vịnh, cùng bàn về tình hình đời sống chính trị đương thời.
Tần Dục vẫn như hình với bóng với xe lăn nên rất khó che dấu hành tung của mình, mấy ngày nay hắn thường xuyên đến Phúc Mãn Lâu ăn vịt nướng nên đương nhiên thu hút sự chú ý của bá tánh.
Sau này bọn họ đều nghĩ thầm hắn đang thưởng thức người đọc sách liền tụ tập đến Phúc Mãn Lâu, hy vọng có thể gặp được hắn.
Tần Dục vừa xuất hiện, những thư sinh đó liền tăng thêm âm thanh, một đám giống như khổng tước mà đem mặt hoàn mỹ nhất đưa ra.
Tần Dục nhìn về phía bọn họ gật đầu. Hắn không nói chuyện cùng với những người này, nhưng Ngô Thiên Dương và vài mưu sĩ của hắn lại tiến đến chỗ đám thư sinh đó.
Lúc Tần Dục mang Lục Di Ninh đi ăn vịt nướng, cũng là lúc đám Ngô Thiên Dương tiếp xúc với những người đọc sách dưới lầu.
Tần Dục kêu hai con vịt nướng, những miếng thịt ngon đều bị Lục Di Ninh ăn hơn phân nửa còn hắn chỉ ăn một chút, nhưng món vịt luộc mềm cho vào cháo cùng rau xanh thì hắn ăn đến hai chén.
Ăn vịt nướng xong Tần Dục liền mang Lục Di Ninh đi dạo vòng quanh những sản nghiệp thuộc về Đoan Vương phủ.
Sản nghiệp giúp cho Đoan Vương phủ kiếm được nhiều tiền nhất chính là hiệu sách, những cửa tiệm khác tiền lời kiếm được cũng rất tốt, mỗi ngày gần đây Tần Dục đều sẽ chọn một cửa hàng rồi ghé xem, sau đó sắp xếp lại một chút.
Sau khi xem qua các cửa hàng, thời gian cũng không còn sớm, hắn liền mang Lục Di Ninh trở về Đoan Vương phủ, sau đó dạy Lục Di Ninh đọc sách.
Lục Di Ninh rất thông minh, bây giờ đã nhận biết được hơn hai ngàn chữ, những quyển sách tương đối khó thì không hiểu, những truyện đơn giản thì có thể hiểu, những truyện nàng xem đều được Tần Dục lựa chọn qua, chủ yếu là tạp thư, thể loại yêu đương thì một quyển cũng không có.
Sau khi Tần Dục xem qua tất cả các cửa hàng trong kinh thành, dạo chơi hơn hai mươi ngày liền dâng lên Vĩnh Thành Đế một quyển sổ nhỏ, tâu rằng muốn rời kinh thành ra ngoài suối nước nóng ở thôn trang dưỡng bệnh.
Hiện giờ Vĩnh Thành Đế tin chắc rằng mình cùng Tần Dục không cùng chí hướng, hận không thể đem Tần Dục tránh mình càng xa càng tốt, lập tức đồng ý yêu cầu của hắn.
Đằng nào về sau Tần Dục cũng rời đi. Vào thời điểm này đã là cuối tháng chín, thời tiết cũng trở nên lạnh hơn.
---
Ngày 28 tháng 9 là ngày cháu trai đích tôn Tô phủ thành thân.
Sau khi Tô Minh Châu xuất giá vẫn qua lại thường xuyên với nhà mẹ đẻ, nay cháu của mình đón dâu nên đương nhiên nàng sẽ quay về phủ.
Nàng gả vào hoàng thất, ngay cả khi gả cho Vinh Vương không được sủng ái, người Tô gia cũng làm lễ nghi quân thần đối với nàng, chỉ là sau khi vào nội viện thì những nghi lễ đó không cần thiết nữa.
Thời điểm Tô phu nhân sinh hạ Tô Minh Châu thì đã hơn ba mươi tuổi, con trai lớn đã bắt đầu bàn chuyện thành thân, đối với đứa con gái đến muộn này chính là hết mực yêu thương, nếu không thì lúc trước cũng không vì Tần Dục xảy ra tai nạn mà hủy bỏ hôn sự.
"Minh Châu, con lại gầy." Tô phu nhân nắm tay Tô Minh Châu, hốc mắt nàng liền ửng đỏ.
"Nương, rõ ràng là gần đây con có béo lên một chút." Tô Minh Châu nói, đầu năm nàng quả thật gầy rất nhiều nhưng hiện tại đã béo lên một ít.
Chỉ là sinh non tổn hại thân thể, tuy rằng đã béo trở lại nhưng nàng vẫn cảm thấy rằng sức lực mình không còn như trước.
Tô phu nhân thở dài, lại hỏi: "Vinh Vương đối xử với con tốt không?"
"Tốt" Tô Minh Châu đáp, Vinh Vương đối với nàng rất tốt. Thậm chí sau khi thành thân cũng không chạm qua nữ tử khác, chính là... Sự tình đã xảy ra, cũng không ghét bỏ nàng.
Chỉ là cuộc sống trong Vinh Vương phủ thật sự quá gian nan, thế nên phu thê bọn họ đều phải chịu ủy khuất.
Sự cay đắng của Tô Minh Châu làm sao Tô phu nhân không thể không nhìn thấy, nhưng có rất nhiều chuyện Tô Minh Châu không muốn cùng bà nói nên bà cũng không biết phải khuyên nhủ thế nào.
"Minh Châu, con phải uống thuốc bồi dưỡng thân thể thật tốt, chúng ta là nữ nhân, vẫn nên sinh hài tử thật sớm, như vậy mới có thể đứng vững được." Tô phu nhân lại nói.
"Nương yên tâm, con vẫn luôn uống thuốc, đại phu nói qua vài tháng nữa thì thân thể con có thể hồi phục hoàn toàn." Tô Minh Châu nói.
Cùng Tô Minh Châu hàn huyên trong chốc lát Tô phu nhân liền rời đi, hôm nay là ngày đại hỷ của Tô phủ, bà có rất nhiều chuyện phải xử lý.
Tô Minh Châu có chút mệt mỏi, không muốn tiếp tục cùng các nữ quyến khác trò chuyện liền dứt khoát ở trong hoa viên Tô phủ nghỉ ngơi.
Trong hoa viên Tô gia có một núi giả rất thanh lịch, là nơi Tô Minh Châu yêu thích nhất, hôm nay nàng vô tình đi dạo gần núi giả liền quyết định tìm một gốc cây ngồi xuống nghỉ ngơi.
Kết quả ngồi xuống không được bao lâu liền có người đi đến núi giả ríu rít nói chuyện.
Nói chuyện chính là hai nữ tử, một người đoán chừng nhỏ tuổi hơn người còn lại, người trước xưng hô với người sau: “Tỷ tỷ."
Ngay từ đầu đề tài của hai người này đều không làm cho Tô Minh Châu hứng thú, nhưng về sau...
"Tỷ tỷ, tỷ cùng người nọ còn qua lại không?" Người muội muội kia đột nhiên hỏi.
"Vẫn còn." Người tỷ tỷ nhỏ giọng đáp.
"Tỷ tỷ, hắn cũng đã thành thân, tại sao tỷ còn lui tới cùng hắn?"
"Tuy rằng đã thành thân nhưng muội cũng biết, hắn và thê tử là bị ép cưới, hắn cũng không thích, hắn nói chỉ cần tỷ tỷ chờ hắn hai năm hắn liền cưới tỷ tỷ."
Tô Minh Châu ngồi ở góc tối nghe được liền nhăn mày lại, phi lễ chớ nghe, nàng cũng không muốn nghe những lời này nữa, nhưng nếu lúc này rời đi sẽ làm kinh động đến hai người phía sau núi giả.
Nhíu nhíu mày, Tô Minh Châu chỉ có thể ngồi xuống tiếp tục nghe.
"Ở trước mặt người ngoài hắn cùng thê tử thật sự rất tốt, ai cũng nói hắn hết sức kính trọng thê tử, làm sao hắn lại hưu thê, lại làm sao có thể lấy tỷ?"
"Có biện pháp." Người tỷ tỷ kia nói: "Có chuyện này lúc trước tỷ vẫn chưa nói cùng muội... Thê tử của hắn không chỉ là do người khác ép cưới mà còn không giữ trinh tiết, cho nên hắn nhất định sẽ cùng thê tử hắn tách ra."
"Thật sao? Không có khả năng đi. Tô... Nàng ấy giống như tiên nữ, sao có thể không giữ trinh tiết?"
"Là thật, nếu không phải như vậy thì làm sao hắn có thể để nàng ta mang thai rồi mà còn vứt bỏ? Chính là lo lắng không biết đứa trẻ đó là con hoang của ai nên hắn mới có thể ra tay hạ thuốc. Hắn nói sẽ không để thê tử sinh ra hài tử, cho nên gần đây hắn vẫn động tay động chân vào thuốc của thê tử."
Bên kia hai người vẫn còn đang nói chuyện thì sắc mặt Tô Minh Châu đã trở nên trắng bệch.
Lúc Tô Minh Châu đến bên này tạm nghỉ nàng cũng dắt theo nha hoàn tin cậy nhất theo bên mình, lúc này nàng ngẩng mặt lên nhìn liền thấy bộ dáng của nha hoàn mình chính là lung lay sắp ngã.
Tay chân Tô Minh Châu lạnh ngắt, đã không thể cử động. Nàng nghĩ thầm muốn nhanh chóng đến bên sau núi giả xem hai người kia là ai nhưng ngay cả đứng dậy đều làm không nổi.
Mà lúc này hai người đang nói chuyện bên kia cũng rời đi.
Hai người kia đã đi xa nhưng Tô Minh Châu vẫn không động đậy được, nha hoàn nàng mang theo đã khóc nức nở gọi nàng: "Tiểu thư""
Nàng kêu chính là tiểu thư mà không phải vương phi.
Đột nhiên Tô Minh Châu liền có sức lực, nàng đứng dậy, nói với nha hoàn của mình: "Ngươi đi nói với mẫu thân ta một tiếng là thân thể ta không khỏe, nhờ người mời
i giúp ta đại phu."
Nói xong Tô Minh Châu cắn chặt răng, lưng thẳng tắp tiến về khuê phòng của mình ở Tô gia.
Hôm nay là ngày thành thân của trưởng tôn Tô gia, bởi vì sức khỏe Vinh Vương phi không tốt nên không chỉ không xuất hiện trước mặt người khác mà còn không trở về Vương phủ, ở lại Tô gia nghỉ ngơi.
Về sau hạ nhân đem chuyện này báo về Vinh Vương phủ, hắn liền sai ngươi cấp cho Vinh Vương phi một phần hoa tiên cùng một phần lễ vật, lại nói rằng hôm sau sẽ đón Vinh Vương phi.
Hạ nhân trong Tô phủ bàn tán sôi nổi rằng Vinh Vương thật sự rất quan tâm đến tiểu thư nhà bọn họ, nhưng Tô Minh Châu nằm trên giường lại nắm chặt tay, móng tay sắc nhọn nắm chặt khiến lòng bàn tay đẫm máu, cuối cùng liền gãy cả móng tay.
Tô gia chưa từng có tiền lệ cho đại phu ở trong phủ nhưng trong nhà Tô thủ phụ có rất nhiều ngự y, có mối quan hệ rất tốt với Lâm gia nhị lão gia.
Tô Minh Châu muốn tìm đại phu, Tô phu nhân liền mời Lâm nhị lão gia đang uống rượu mừng tới khám cho Tô Minh Châu.
Lâm gia rất am hiểu phụ khoa, Lâm nhị lão gia càng là cao thủ, chỉ là không muốn tiến cung làm ngự y, mới ở ẩn bên ngoài gầy dựng một tay, thậm chí chỉ xem bệnh cho những phụ nhân thôn quê.
Mà sau khi Lâm nhị lão gia xem mạch cho Tô Minh Châu liền tỏ vẻ thân thể này của Tô Minh Châu ông cũng không thể dưỡng tốt được.
Nàng vốn rất khó hoài thai, chính mình không cẩn thận sảy thai, mặc dù có tổn hại thân thể cũng không quá mức nghiêm trọng, rốt cuộc thì hài tử kia vốn vô duyên cùng nàng, chỉ cần lần sau lưu ý thì muốn điều dưỡng thân thể tốt cũng không thành vấn đề.
Nhưng nếu bản thân người nữ tử hoài thai cực vững chắc lại bị người khác sử biện pháp phá hư thai nhi trong bụng thì đối với tổn thương của cơ thể mẹ liền rất lớn, hơn nữa thai nhi càng lớn, cơ thể mẹ bị sảy thai gây ra tổn thương cũng càng lớn.
Lúc Tô Minh Châu sảy thai, thai nhi đã qua ba tháng, dưới tình huống còn dùng thuốc phá thai, nếu nói vô ý chính là kết cục một xác hai mạng!
Dựa theo ý tứ của Lâm nhị lão gia, Tô Minh Châu có thể sống sót chính là phúc lớn mạng lớn, bây giờ chuyện dưỡng tốt thân thể để lại có hài tử…… Nàng nghĩ cũng đừng nghĩ nữa.
“Cũng có những phụ nhân ở trên núi, thân thể cực kỳ cường tráng, khi đó hoài thai năm sáu tháng bị người ta đạp bụng làm sẩy thai cũng có thể dưỡng tốt rất nhanh, nhưng thân thể nha đầu Minh Châu vẫn luôn không tốt……” Nhìn Tô Minh Châu, Lâm nhị lão gia lắc đầu thở dài, đừng nói Tô Minh Châu không thể có lại hài tử mà tuổi thọ cũng sẽ chịu ảnh hưởng.
“Lâm thúc thúc, thuốc cháu uống có vấn đề không?” Tô Minh Châu đột nhiên hỏi.
“Vậy cháu đưa ta chén thuốc, sau khi xem ta mới có thể biết được.” Lâm nhị lão gia nói: “Bất quá hiện giờ thân thể cháu lạnh lẽo, không nên ăn nhiều đồ có tính hàn.” Trước khi xuất giá, tuy thân thể Tô Minh Châu không được cường tráng, nhưng tuyệt đối khoẻ mạnh, càng không có khí hàn trong cơ thể như vậy.
Tô Minh Châu nở nụ cười thê lương, sau đó lại thất thanh khóc rống.
Tác giả :
Quyết Tuyệt