Độc Sủng Dược Phi
Chương 13: Tống Khuynh Nhan
Đoan Mộc Ly Tâm ngắm nghía Kim Y Lệnh trong tay, từ lúc ở ngự hoa viên trở về nàng đều lật ngang lật dọc tấm kim bài. Đông Bách Hàn thấy vậy cũng tò mò, cẩn thận liếc Đoan Mộc Ly Tâm ho khan mấy tiếng.
– Khụ.. Nàng nhìn nó bao lâu rồi?
– Vương gia, chàng xem, là vàng khối đó, hoa văn lại tinh xảo đúng là bảo vật mà.
Đông Bách Hàn nhếch môi, tiêu sái uống trà. Vàng bạc nàng không thiếu, nếu muốn có thể đúc ra trăm cái như thế này có gì phải trầm trồ như vậy. Cũng không phải vì mấy khối vàng mà nàng ấy dễ dàng bỏ qua cho Tề Trác Nghiên vậy đi.
– Những thứ đó bổn vương không thiếu.
Đoan Mộc Ly Tâm bĩu môi, nhấc ʍôиɠ đi đến chỗ Đông Bách Hàn, đập tấm kim bài xuống bàn.
– Chàng nhìn cho kĩ a
– Có gì để nhìn?
– Ở góc đó, nhìn đi.
Đông Bách Hàn nhíu mày nhìn Đoan Mộc Ly Tâm rồi liếc sang tấm kim bài. Quả nhiên nàng thấy một ấn ký nhỏ được khắc chồng lên hoa văn, do góc nhìn mà trở nên biến ảo. Nhưng bất quá chỉ là đẹp hơn một chút, so với Dạ Minh Châu, Kỳ Lân Huyết của nàng thì vẫn kém xa.
– Thì sao?
– Là ấn ký của phủ thái tử.
– Nàng nói gì cơ?
– Tề Trác Hâm nói Kim Y Lệnh là binh phù của phủ thái tử.
Đoan Mộc Ly Tâm vẻ mặt thản nhiên trả lời mà Đông Bách Hàn thì nội tâm chấn động. Tề Trác Hâm đưa Tâm nhi binh phù? Vậy chẳng khác nào giao binh quyền của hắn cho nàng?
– Vương gia chàng nói xem cái miếng này có thể điều động binh lực của phủ Tây Thần thái tử sao?
– Hắn đã nói gì với nàng?
– Hắn nói tùy thời đều có thể sử dụng Kim Y Lệnh, bất cứ lúc nào đều có thể mang vật này đến Tây Thần tìm hắn.
– Nàng đồng ý?
– Tất nhiên~ Vương gia, nếu sau này Đông Bách Tùng có lòng mưu hại chàng, vạn nhất đều có thể sử dụng vật này, bất quá dùng xong liền đổ cho tên Tây Thần thái tử đó.
Đoan Mộc Ly Tâm vừa nói vừa chui vào lòng Đông Bách Hàn dụi. Một đôi mắt của Tề Trác Nghiên đổi lấy một lần dùng binh quyền của thái tử Tây Thần, nàng lời rồi. Thật ra với thực lực của nàng vẫn có thể giúp Đông Bách Hàn, vẫn bảo hộ được nàng ấy nhưng có vật này mọi chuyện càng thuận lợi hơn, phần thắng liền chắc chắn hơn. Có điều câu cuối cùng mà Tề Trác Hâm nói với nàng có ý nghĩa gì, sao nàng vẫn mãi chưa hiểu..
“Ngụy vương phi, đây chỉ là tạm thời, sau này Trác Hâm còn đền cho người cả thiên hạ. “
Đông Bách Hàn vẫn nhìn Kim Y Lệnh mắt không khỏi dâng lên phòng bị. Tề Trác Hâm nhất thiết phải dùng vật này để trao đổi sao? Hắn dám dùng binh quyền của hắn để đổi sao? Sao nàng có cảm giác đây chỉ là một âm mưu, kim bài kia có khi nào là giả? Không, nếu là giả hắn sẽ tự chuốc rắc rối với Tâm nhi, tin là sau màn thi đấu kia hắn tuyệt đối không dám làm vậy.
– Vương gia~ đang nghĩ gì vậy?
Đoan Mộc Ly Tâm dụi cọ một hồi cũng không thấy Đông Bách Hàn phản ứng, nàng không vui ngước lên, ra sức véo lên gò má trắng trẻo của Đông Bách Hàn.
– Ân.. Không có
Mặt Đông Bách Hàn lại không tự chủ đỏ lên. Đoan Mộc Ly Tâm thích thú, nàng thích nhìn Đông Bách Hàn thế này, bộ dáng luống cuống đáng yêu chết được. Trời sinh nàng ra vốn không phải sắc nữ đâu nha, nhưng mà vương gia của nàng đáng yêu như thế nàng không kiềm chế được. Ân, chỉ một cái thôi, một cái thôi..
Đoan Mộc Ly Tâm tự nhủ với bản thân, môi vô thức tiến lại..
@@@@%√~_]&{_{% đã lượt bớt 1000 từ nhạy cảm =))))
Thất Sát đứng trêи mái nhà cầm lá thư của Bạch Sát trong tay nhíu mày suy nghĩ..
“Nên vào hay là không, vào vương gia có nổi giận không đây, hưmm, chắc chắn sẽ nổi giận, đợi thêm một lát chắc không sao, ân, quyết định vậy đi.”
*Thất Sát lặng lẽ phi thân đi mất* =))
———————————————————–
Tống Khuynh Nhan nhìn mật thư trong tay thong thả mở ra xem. Nàng là người của Đông Bách Tùng, hai năm trước hắn cứu nàng khỏi bọn sơn tặc nàng đã đi theo hắn, làm việc cho hắn. Hắn nói muốn diệt Đông Bách Hàn, nàng giúp hắn, hắn nói muốn nàng mê hoặc Đông Bách Hàn, nàng bằng lòng. Với nàng, lời hắn nói chính là mệnh lệnh, là thiên ý, là người nàng bắt buộc phải phục tùng. Hắn đưa nàng đến Mộ Hoa Lâu, trong một đêm nàng biến thành hoa khôi người người mơ tưởng. Nàng không biết hắn sẽ giúp nàng tiếp cận Ngụy vương thế nào, nàng cũng không muốn hỏi, nàng chỉ biết điều hắn muốn nàng bằng mọi giá phải làm được. Sứ mệnh của nàng là giúp người đó đoạt được giang sơn. Nàng xuất thân từ giang hồ, chính là cô đơn phiêu bạc, đến một ngày nàng gặp được người đó, hắn cho nàng ấm áp, cho nàng yêu thương, hắn che chở và bảo hộ nàng, nàng liền yêu hắn. Cam tâm làm mọi chuyện vì hắn.
– Nhan nhi
Một giọng nói trầm ấm vang lên.
– Ân, điện..điện hạ
Tống Khuynh Nhan kinh ngạc nhìn nam tử trước mặt, hắn vận hắc y, che kín khuôn mặt, nhưng giọng nói và ánh mắt đó nàng liền nhận ra.
– Nhan nhi, là ta.
– Điện hạ, Nhan nhi rất nhớ người.
Nam tử kia ôm Tống Khuynh Nhan vào lòng, từng chút siết chặt. Cảm giác đau đớn xâm chiếm trái tim hắn.
– Thật xin lỗi Nhan nhi, ta vô dụng.
– Không, Nhan nhi được làm việc vì điện hạ, Nhan nhi rất hạnh phúc.
Tống Khuynh Nhan có chút nấc lên. Nàng vùi sâu vào lồng ngực rắn chắc của nam tử thu lấy ấm áp. Tất cả việc nàng làm đều là vì nam tử này, nàng sống cũng là vì nam tử này. Chỉ cần giúp hắn đoạt được thiên hạ nàng bằng lòng hy sinh tất cả. Chỉ là có lẽ sau này người đứng bên cạnh hắn trong bộ phượng bào chắc chắn không phải nàng.. Tống Khuynh Nhan hít sâu một hơi cố tiêu tán suy nghĩ đau thương đó, nàng bất quá chỉ là nữ tử giang hồ vốn không có tư cách đứng cạnh hắn, càng không có tư cách làm mẫu nghi thiên hạ.
– Nhan nhi, đợi ta, chỉ cần ta đoạt được giang sơn này, ta nhất định phong nàng làm hoàng hậu, nhất định.
– Ân.. Ân
Tống Khuynh Nhan càng vùi càng sâu, nước mắt càng chảy lợi hại. Nếu như hắn là một người bình thường thì thật tốt, nàng có thể cùng hắn du sơn ngoạn thủy, làm đôi bích nhân giữa thế gian, trách thay hắn sinh ra lại là huyết mạch hoàng thất, hơn nữa hắn còn muốn làm hoàng đế, nàng có thể không giúp hắn sao..
– Điện hạ, tối nay ở lại với Nhan nhi sao?
– Không, ta chỉ đến thăm nàng, bây giờ liền trở về.
– Â….Ân. Điện hạ..
– Sao vậy?
– Ngụy vương…
– Sao?
– Ân.. Không có gì, Nhan nhi muốn nhanh chóng tiếp cận Ngụy vương giúp điện hạ hoàn thành kế hoạch.
– Ta tự có sắp xếp, nàng cứ tiếp tục đợi.
Nam tử nghe nhắc đến Đông Bách Hàn liền trầm xuống, giọng nói cũng lạnh lùng hơn. Tống Khuynh Nhan nhìn sâu nam tử, một mực im lặng. Mỗi lần nàng nhắc tới đại sự hắn đều lạnh tới bức người, như biến thành một người khác, đó là bộ mặt nàng không muốn thấy nhất, cũng sợ hãi nhất.
– Nàng đọc mật thư rồi à?
Nam tử liếc nhìn phong thư trêи bàn rồi nhìn Tống Khuynh Nhan. Tống Khuynh Nhan chỉ khẽ gật đầu một cái. Nam tử mở phong thư đọc lướt qua một lần liền xé đi. Ánh mắt có chút thỏa mãn, hắn cởi ra khăn che mặt để lộ dung nhan tuấn mĩ câu người.
– Nhan nhi, tối nay ta ở lại.
– Ân.. Ân.. điện hạ..
Nam tử tiến lại bế xốc Tống Khuynh Nhan lên giường. Cơ thể rắn chắc mạnh mẽ đè lên người phía dưới. Tống Khuynh Nhan bị áp trêи giường chỉ có thể ôm lấy nam tử mặc cho ngọc thủ hắn làm loạn. Nam tử gấp gáp đem y sam Tống Khuynh Nhan từng kiện xé rách, thân thể bạch ngọc dần dần lộ ra, đôi môi tham lam xâm chiếm lấy da thịt Tống Khuynh Nhan.
– Ưmm.. Điện.. điện hạ..
Nam tử phất tay đem màn che rủ xuống, trong phòng phát ra từng tiếng rêи rỉ của nữ tử cùng với tiếng thở dồn dập của nam nhân, một đêm triền miên vô tận..
———————————————————–
=.= Chỗ Au có bão, bão ngoài trời…
Bão everywhere =))) Ra trễ nên khuyến mãi mọi người tiểu kịch trường nè (((:
Tiểu Kịch Trường:
1.Khi có con
Đông Bách Hàn: Tâm nhi nàng béo ra thì phải? (。・ω・。)
Đoan Mộc Ly Tâm: *ư ư*
Tiểu Đông Bách: Phụ thân không được ăn hϊế͙p͙ mẫu thân.
*màn cấu má siêu kinh điển của Tiểu Đông Bách*
Một lát sau…
Đám nô tỳ: *thì thầm* Vương gia sao lại bị sưng má thế kia, không phải bị vương phi cắn nữa chứ?
2. Bóng đèn
Đoan Mộc Ly Tâm: ưmm.. ânna…aaaa.. Vương gia..chậm… chậm một… chút.. ưmm~
Đông Bách Hàn: *miệt mài làm việc* Bảo bối ~
Đoan Mộc Ly Tâm: *nấc nghẹn* ưmm…ưmm.. ânn..
*Rầm*
Tiểu Đông Bách: PHỤ THÂNNN..con nói không được ăn hϊế͙p͙ mẫu thân mà, mau leo xuống không được đè người nữa, người khóc rồi kìa.
Đông Bách Hàn: ……….
Đoan Mộc Ly Tâm: …………
*bối cảnh tiểu Đông Bách chui lên giường nằm chắn ở giữa*
Tiểu Đông Bách: Hừ, con sẽ ở đây bảo vệ mẫu thân *ôm chặt Đoan Mộc Ly Tâm*
Đông Bách Hàn: -_-#
– Khụ.. Nàng nhìn nó bao lâu rồi?
– Vương gia, chàng xem, là vàng khối đó, hoa văn lại tinh xảo đúng là bảo vật mà.
Đông Bách Hàn nhếch môi, tiêu sái uống trà. Vàng bạc nàng không thiếu, nếu muốn có thể đúc ra trăm cái như thế này có gì phải trầm trồ như vậy. Cũng không phải vì mấy khối vàng mà nàng ấy dễ dàng bỏ qua cho Tề Trác Nghiên vậy đi.
– Những thứ đó bổn vương không thiếu.
Đoan Mộc Ly Tâm bĩu môi, nhấc ʍôиɠ đi đến chỗ Đông Bách Hàn, đập tấm kim bài xuống bàn.
– Chàng nhìn cho kĩ a
– Có gì để nhìn?
– Ở góc đó, nhìn đi.
Đông Bách Hàn nhíu mày nhìn Đoan Mộc Ly Tâm rồi liếc sang tấm kim bài. Quả nhiên nàng thấy một ấn ký nhỏ được khắc chồng lên hoa văn, do góc nhìn mà trở nên biến ảo. Nhưng bất quá chỉ là đẹp hơn một chút, so với Dạ Minh Châu, Kỳ Lân Huyết của nàng thì vẫn kém xa.
– Thì sao?
– Là ấn ký của phủ thái tử.
– Nàng nói gì cơ?
– Tề Trác Hâm nói Kim Y Lệnh là binh phù của phủ thái tử.
Đoan Mộc Ly Tâm vẻ mặt thản nhiên trả lời mà Đông Bách Hàn thì nội tâm chấn động. Tề Trác Hâm đưa Tâm nhi binh phù? Vậy chẳng khác nào giao binh quyền của hắn cho nàng?
– Vương gia chàng nói xem cái miếng này có thể điều động binh lực của phủ Tây Thần thái tử sao?
– Hắn đã nói gì với nàng?
– Hắn nói tùy thời đều có thể sử dụng Kim Y Lệnh, bất cứ lúc nào đều có thể mang vật này đến Tây Thần tìm hắn.
– Nàng đồng ý?
– Tất nhiên~ Vương gia, nếu sau này Đông Bách Tùng có lòng mưu hại chàng, vạn nhất đều có thể sử dụng vật này, bất quá dùng xong liền đổ cho tên Tây Thần thái tử đó.
Đoan Mộc Ly Tâm vừa nói vừa chui vào lòng Đông Bách Hàn dụi. Một đôi mắt của Tề Trác Nghiên đổi lấy một lần dùng binh quyền của thái tử Tây Thần, nàng lời rồi. Thật ra với thực lực của nàng vẫn có thể giúp Đông Bách Hàn, vẫn bảo hộ được nàng ấy nhưng có vật này mọi chuyện càng thuận lợi hơn, phần thắng liền chắc chắn hơn. Có điều câu cuối cùng mà Tề Trác Hâm nói với nàng có ý nghĩa gì, sao nàng vẫn mãi chưa hiểu..
“Ngụy vương phi, đây chỉ là tạm thời, sau này Trác Hâm còn đền cho người cả thiên hạ. “
Đông Bách Hàn vẫn nhìn Kim Y Lệnh mắt không khỏi dâng lên phòng bị. Tề Trác Hâm nhất thiết phải dùng vật này để trao đổi sao? Hắn dám dùng binh quyền của hắn để đổi sao? Sao nàng có cảm giác đây chỉ là một âm mưu, kim bài kia có khi nào là giả? Không, nếu là giả hắn sẽ tự chuốc rắc rối với Tâm nhi, tin là sau màn thi đấu kia hắn tuyệt đối không dám làm vậy.
– Vương gia~ đang nghĩ gì vậy?
Đoan Mộc Ly Tâm dụi cọ một hồi cũng không thấy Đông Bách Hàn phản ứng, nàng không vui ngước lên, ra sức véo lên gò má trắng trẻo của Đông Bách Hàn.
– Ân.. Không có
Mặt Đông Bách Hàn lại không tự chủ đỏ lên. Đoan Mộc Ly Tâm thích thú, nàng thích nhìn Đông Bách Hàn thế này, bộ dáng luống cuống đáng yêu chết được. Trời sinh nàng ra vốn không phải sắc nữ đâu nha, nhưng mà vương gia của nàng đáng yêu như thế nàng không kiềm chế được. Ân, chỉ một cái thôi, một cái thôi..
Đoan Mộc Ly Tâm tự nhủ với bản thân, môi vô thức tiến lại..
@@@@%√~_]&{_{% đã lượt bớt 1000 từ nhạy cảm =))))
Thất Sát đứng trêи mái nhà cầm lá thư của Bạch Sát trong tay nhíu mày suy nghĩ..
“Nên vào hay là không, vào vương gia có nổi giận không đây, hưmm, chắc chắn sẽ nổi giận, đợi thêm một lát chắc không sao, ân, quyết định vậy đi.”
*Thất Sát lặng lẽ phi thân đi mất* =))
———————————————————–
Tống Khuynh Nhan nhìn mật thư trong tay thong thả mở ra xem. Nàng là người của Đông Bách Tùng, hai năm trước hắn cứu nàng khỏi bọn sơn tặc nàng đã đi theo hắn, làm việc cho hắn. Hắn nói muốn diệt Đông Bách Hàn, nàng giúp hắn, hắn nói muốn nàng mê hoặc Đông Bách Hàn, nàng bằng lòng. Với nàng, lời hắn nói chính là mệnh lệnh, là thiên ý, là người nàng bắt buộc phải phục tùng. Hắn đưa nàng đến Mộ Hoa Lâu, trong một đêm nàng biến thành hoa khôi người người mơ tưởng. Nàng không biết hắn sẽ giúp nàng tiếp cận Ngụy vương thế nào, nàng cũng không muốn hỏi, nàng chỉ biết điều hắn muốn nàng bằng mọi giá phải làm được. Sứ mệnh của nàng là giúp người đó đoạt được giang sơn. Nàng xuất thân từ giang hồ, chính là cô đơn phiêu bạc, đến một ngày nàng gặp được người đó, hắn cho nàng ấm áp, cho nàng yêu thương, hắn che chở và bảo hộ nàng, nàng liền yêu hắn. Cam tâm làm mọi chuyện vì hắn.
– Nhan nhi
Một giọng nói trầm ấm vang lên.
– Ân, điện..điện hạ
Tống Khuynh Nhan kinh ngạc nhìn nam tử trước mặt, hắn vận hắc y, che kín khuôn mặt, nhưng giọng nói và ánh mắt đó nàng liền nhận ra.
– Nhan nhi, là ta.
– Điện hạ, Nhan nhi rất nhớ người.
Nam tử kia ôm Tống Khuynh Nhan vào lòng, từng chút siết chặt. Cảm giác đau đớn xâm chiếm trái tim hắn.
– Thật xin lỗi Nhan nhi, ta vô dụng.
– Không, Nhan nhi được làm việc vì điện hạ, Nhan nhi rất hạnh phúc.
Tống Khuynh Nhan có chút nấc lên. Nàng vùi sâu vào lồng ngực rắn chắc của nam tử thu lấy ấm áp. Tất cả việc nàng làm đều là vì nam tử này, nàng sống cũng là vì nam tử này. Chỉ cần giúp hắn đoạt được thiên hạ nàng bằng lòng hy sinh tất cả. Chỉ là có lẽ sau này người đứng bên cạnh hắn trong bộ phượng bào chắc chắn không phải nàng.. Tống Khuynh Nhan hít sâu một hơi cố tiêu tán suy nghĩ đau thương đó, nàng bất quá chỉ là nữ tử giang hồ vốn không có tư cách đứng cạnh hắn, càng không có tư cách làm mẫu nghi thiên hạ.
– Nhan nhi, đợi ta, chỉ cần ta đoạt được giang sơn này, ta nhất định phong nàng làm hoàng hậu, nhất định.
– Ân.. Ân
Tống Khuynh Nhan càng vùi càng sâu, nước mắt càng chảy lợi hại. Nếu như hắn là một người bình thường thì thật tốt, nàng có thể cùng hắn du sơn ngoạn thủy, làm đôi bích nhân giữa thế gian, trách thay hắn sinh ra lại là huyết mạch hoàng thất, hơn nữa hắn còn muốn làm hoàng đế, nàng có thể không giúp hắn sao..
– Điện hạ, tối nay ở lại với Nhan nhi sao?
– Không, ta chỉ đến thăm nàng, bây giờ liền trở về.
– Â….Ân. Điện hạ..
– Sao vậy?
– Ngụy vương…
– Sao?
– Ân.. Không có gì, Nhan nhi muốn nhanh chóng tiếp cận Ngụy vương giúp điện hạ hoàn thành kế hoạch.
– Ta tự có sắp xếp, nàng cứ tiếp tục đợi.
Nam tử nghe nhắc đến Đông Bách Hàn liền trầm xuống, giọng nói cũng lạnh lùng hơn. Tống Khuynh Nhan nhìn sâu nam tử, một mực im lặng. Mỗi lần nàng nhắc tới đại sự hắn đều lạnh tới bức người, như biến thành một người khác, đó là bộ mặt nàng không muốn thấy nhất, cũng sợ hãi nhất.
– Nàng đọc mật thư rồi à?
Nam tử liếc nhìn phong thư trêи bàn rồi nhìn Tống Khuynh Nhan. Tống Khuynh Nhan chỉ khẽ gật đầu một cái. Nam tử mở phong thư đọc lướt qua một lần liền xé đi. Ánh mắt có chút thỏa mãn, hắn cởi ra khăn che mặt để lộ dung nhan tuấn mĩ câu người.
– Nhan nhi, tối nay ta ở lại.
– Ân.. Ân.. điện hạ..
Nam tử tiến lại bế xốc Tống Khuynh Nhan lên giường. Cơ thể rắn chắc mạnh mẽ đè lên người phía dưới. Tống Khuynh Nhan bị áp trêи giường chỉ có thể ôm lấy nam tử mặc cho ngọc thủ hắn làm loạn. Nam tử gấp gáp đem y sam Tống Khuynh Nhan từng kiện xé rách, thân thể bạch ngọc dần dần lộ ra, đôi môi tham lam xâm chiếm lấy da thịt Tống Khuynh Nhan.
– Ưmm.. Điện.. điện hạ..
Nam tử phất tay đem màn che rủ xuống, trong phòng phát ra từng tiếng rêи rỉ của nữ tử cùng với tiếng thở dồn dập của nam nhân, một đêm triền miên vô tận..
———————————————————–
=.= Chỗ Au có bão, bão ngoài trời…
Bão everywhere =))) Ra trễ nên khuyến mãi mọi người tiểu kịch trường nè (((:
Tiểu Kịch Trường:
1.Khi có con
Đông Bách Hàn: Tâm nhi nàng béo ra thì phải? (。・ω・。)
Đoan Mộc Ly Tâm: *ư ư*
Tiểu Đông Bách: Phụ thân không được ăn hϊế͙p͙ mẫu thân.
*màn cấu má siêu kinh điển của Tiểu Đông Bách*
Một lát sau…
Đám nô tỳ: *thì thầm* Vương gia sao lại bị sưng má thế kia, không phải bị vương phi cắn nữa chứ?
2. Bóng đèn
Đoan Mộc Ly Tâm: ưmm.. ânna…aaaa.. Vương gia..chậm… chậm một… chút.. ưmm~
Đông Bách Hàn: *miệt mài làm việc* Bảo bối ~
Đoan Mộc Ly Tâm: *nấc nghẹn* ưmm…ưmm.. ânn..
*Rầm*
Tiểu Đông Bách: PHỤ THÂNNN..con nói không được ăn hϊế͙p͙ mẫu thân mà, mau leo xuống không được đè người nữa, người khóc rồi kìa.
Đông Bách Hàn: ……….
Đoan Mộc Ly Tâm: …………
*bối cảnh tiểu Đông Bách chui lên giường nằm chắn ở giữa*
Tiểu Đông Bách: Hừ, con sẽ ở đây bảo vệ mẫu thân *ôm chặt Đoan Mộc Ly Tâm*
Đông Bách Hàn: -_-#
Tác giả :
Đông Bách Hàn x Đoan Mộc Ly Tâm