Độc Sủng Đồ Nhi Yêu Nghiệt
Chương 77: Xà yêu nghìn năm
"Cái gì? Đồ đệ của Nguyệt môn chủ là ma tinh?"
Người có tính hơi xúc động kia đã rút bảo kiếm ra, chỉ về phía Ngải Thiển. Kiếm rút ra tỏa ra ánh sáng chói lòa.
Bạch Tầm Yên lẳng lặng ngồi ở chỗ cũ, nhìn cảnh tượng lộn xộn trước mắt.
Thủy Trình nhìn thấy thì kinh hãi nói: "Mọi người bình tĩnh, tình hình còn chưa rõ mà."
"Không được động thủ." Thủy Linh Nhi vội la lên.
"Thà giết lầm còn hơn để lại mầm họa." Một người hét lớn.
"Đây là đạo lý của tiên à?" Nguyệt Ca lạnh nhạt hỏi người kia.
Người nọ bị khí thế trong trẻo lạnh lùng của Nguyệt Ca đè lên, nhất thời không nói ra lời.
"Các vị tiên trưởngd♧đ♧L♧q♧đyên tĩnh một chút. Mọi chuyện còn chưa được làm rõ, không thể xúc động được." Tiêu Dao tiên nhân và Thanh Tuyền tiên nhân cũng đồng thanh nói.
"Các vị định làm gì vậy?" Vân Chiến cũng cười lạnh hỏi mọi người rút kiếm ra.
Những người đó chỉ là những con tôm nhỏ nên sững sờ chốc lát, cùng thu hồi kiếm.
Nghiên Nghị cao giọng nói: "Mong Nguyệt môn chủ cho chúng ta một lời giải thích."
"Nàng không phải là ma tinh." Nguyệt Ca chỉ nói một câu, đôi mắt phượng thanh tịnh đẹp đẽ quét một vòng qua mọi người, mang theo khí thế.
"Chứng cớ đâu?" Bạch Tầm Yên không nhanh không chậm hỏi.
"Các ngươi thấy trên người nàng có ma khí?" Nguyệt Ca nhìn cũng không thèm nhìn Bạch Tầm Yên, ánh mắt lạnh nhạt.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, bọn họ chỉ cảm nhận được tiên khí thuần khiết, làm gì có ma khí.
"Nhìn đi, chỉ là hiểu lầm một chút thôi. Những tục nhân phàm trần kia hiểu rõ nhất là bịa chuyện sinh sự." Thủy Trình vội vàng dàn xếp.
Những người vừa nãy xúc động lúng túng thi lễ, lui về vị trí của mình.
Ngải Thiển thở phào nhẹ nhõm, trong lòng cũng tàn nhẫn mắng Bạch Tầm Yên.
Thủy Linh Nhi quăng cho Ngải Thiển một ánh mắt an ủi, thu roi lại. Ngải Thiển cười ngọt ngào với nàng, trong lòng tràn đầy cảm kích.
Bầu không khí dịu xuống, Bạch Tầm Yên vẫn không vội vàng, dường như tất cả đều trong dự liệu của nàng ta.
"Bàn bạc chính sự quan trọng hơn." Tiêu Dao tiên nhân nói, trong lòng thầm xấu hổ, suýt chút nữa thì hại tiểu cô nương vô tội mất mạng rồi.
"Đúng." Thủy Trình liền vội vàng gật đầu.
"Chi bằng chúng ta chia nhau xuống nhân gian tìm, được không?" Nguyệt Ca nói, chuyện này xảy ra thật bất ngờ.
"Cũng chỉ có thể như vậy." Mọi người suy nghĩ một chút, đều đồng ý.
"Sao chia người đây?" Thủy Trình hỏi.
"Tử Nguyệt Môn ta phụ trách Đông Hiên Viên, phái Bạch Giản phụ trách Tây Hiên Viên, phái Thủy Lăngd⊹đ⊹L⊹q⊹đphụ trách Bắc Hiên Viên, Cửu Thiên Môn phụ trách Nam Hiên Viên, những tiên trưởng còn lại thì tìm trong khu vực mà mình quen thuộc là được rồi. Mọi người cảm thấy thế nào?" Nguyệt Ca nói rõ ràng mạch lạc.
Tất cả mọi người không phản đối, cảm thấy sắp xếp như vậy là tốt nhất.
Vốn là bàn bạc chuyện trảm yêu trừ ma, đến cuối cùng lại thành tìm ma tinh.
Chuyện qua đi, mọi người nhao nhao rời đi, lập tức bắt đầu tìm kiếm.
Bạch Tầm Yên nhìn đám người Ngải Thiển, cũng nhanh nhẹn rời đi.
Ngải Thiển đẩy Nguyệt Ca, đi với hai người Vân Chiến ra khỏi đại điện. Bầu trời bên ngoài nặng như chì, ép người ta nghẹt thở.
Ngải Thiển đang định hỏi Nguyệt Ca định làm gì tiếp theo thì Thủy Linh Nhi đuổi tới từ phía sau, lớn tiếng tuyên bố: "Ta muốn cùng đi với mọi người." Về phần chuyện tìm ma tinh ở Bắc Hiên Viên thì giao cho mấy người ông nội đi.
"Tốt như vậy à?" Ngải Thiển hỏi, ngước mắt nhìn Vân Chiến đang nhìn Thủy Linh Nhi chằm chằm đầy khó chịu, không khỏi bật cười, sửa lời: "Được, vậy chúng ta cũng có thể làm bạn."
Thủy Linh Nhi cao hứng nhảy dựng lên, tiện thể cho Vân Chiến một ánh mắt khiêu khích.
Thủy Trình và vợ chồng Thủy Hổ cũng bước ra cùng nhau.
"Linh Nhi, sao con có thể làm Nguyệt môn chủ liên lụy được?" Thủy Trình nghe thấy cuộc nói chuyện của bọn họ, lập tức trách cứ Thủy Linh Nhi.
"Vì sao không thể đi?" Thủy Linh Nhi hỏi ngược lại.
Thủy Trình bị lời của nàng ép, không biết phải phản bác thế nào.
Thủy Tuyết cười mắng: "Nha đầu con sao không an phận nhỉ."
"An phận thì không phải là Thủy Linh Nhi con rồi." Thủy Linh Nhi đắc ý nói.
Mọi người bật cười.
"Để cho Linh Nhi đi theo bọn con đi. Con cũng có tỷ muội bầu bạn." Ngải Cạn nói lời hay thay Thủy Linh Nhi.
"Việc này..." Lần này Thủy Trình cũng không tiện nói gì.
Thủy Hổ ngẩng đầu nhìn trời, nói một cách nặng nề: "Gió mây thay đổi, chắc chắn sẽ đại loạn."
Thủy Trình nghe lời ông, cũng thở dài một hơi: "Hy vọng có thể ngăn cản kịp."
Người có tính hơi xúc động kia đã rút bảo kiếm ra, chỉ về phía Ngải Thiển. Kiếm rút ra tỏa ra ánh sáng chói lòa.
Bạch Tầm Yên lẳng lặng ngồi ở chỗ cũ, nhìn cảnh tượng lộn xộn trước mắt.
Thủy Trình nhìn thấy thì kinh hãi nói: "Mọi người bình tĩnh, tình hình còn chưa rõ mà."
"Không được động thủ." Thủy Linh Nhi vội la lên.
"Thà giết lầm còn hơn để lại mầm họa." Một người hét lớn.
"Đây là đạo lý của tiên à?" Nguyệt Ca lạnh nhạt hỏi người kia.
Người nọ bị khí thế trong trẻo lạnh lùng của Nguyệt Ca đè lên, nhất thời không nói ra lời.
"Các vị tiên trưởngd♧đ♧L♧q♧đyên tĩnh một chút. Mọi chuyện còn chưa được làm rõ, không thể xúc động được." Tiêu Dao tiên nhân và Thanh Tuyền tiên nhân cũng đồng thanh nói.
"Các vị định làm gì vậy?" Vân Chiến cũng cười lạnh hỏi mọi người rút kiếm ra.
Những người đó chỉ là những con tôm nhỏ nên sững sờ chốc lát, cùng thu hồi kiếm.
Nghiên Nghị cao giọng nói: "Mong Nguyệt môn chủ cho chúng ta một lời giải thích."
"Nàng không phải là ma tinh." Nguyệt Ca chỉ nói một câu, đôi mắt phượng thanh tịnh đẹp đẽ quét một vòng qua mọi người, mang theo khí thế.
"Chứng cớ đâu?" Bạch Tầm Yên không nhanh không chậm hỏi.
"Các ngươi thấy trên người nàng có ma khí?" Nguyệt Ca nhìn cũng không thèm nhìn Bạch Tầm Yên, ánh mắt lạnh nhạt.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, bọn họ chỉ cảm nhận được tiên khí thuần khiết, làm gì có ma khí.
"Nhìn đi, chỉ là hiểu lầm một chút thôi. Những tục nhân phàm trần kia hiểu rõ nhất là bịa chuyện sinh sự." Thủy Trình vội vàng dàn xếp.
Những người vừa nãy xúc động lúng túng thi lễ, lui về vị trí của mình.
Ngải Thiển thở phào nhẹ nhõm, trong lòng cũng tàn nhẫn mắng Bạch Tầm Yên.
Thủy Linh Nhi quăng cho Ngải Thiển một ánh mắt an ủi, thu roi lại. Ngải Thiển cười ngọt ngào với nàng, trong lòng tràn đầy cảm kích.
Bầu không khí dịu xuống, Bạch Tầm Yên vẫn không vội vàng, dường như tất cả đều trong dự liệu của nàng ta.
"Bàn bạc chính sự quan trọng hơn." Tiêu Dao tiên nhân nói, trong lòng thầm xấu hổ, suýt chút nữa thì hại tiểu cô nương vô tội mất mạng rồi.
"Đúng." Thủy Trình liền vội vàng gật đầu.
"Chi bằng chúng ta chia nhau xuống nhân gian tìm, được không?" Nguyệt Ca nói, chuyện này xảy ra thật bất ngờ.
"Cũng chỉ có thể như vậy." Mọi người suy nghĩ một chút, đều đồng ý.
"Sao chia người đây?" Thủy Trình hỏi.
"Tử Nguyệt Môn ta phụ trách Đông Hiên Viên, phái Bạch Giản phụ trách Tây Hiên Viên, phái Thủy Lăngd⊹đ⊹L⊹q⊹đphụ trách Bắc Hiên Viên, Cửu Thiên Môn phụ trách Nam Hiên Viên, những tiên trưởng còn lại thì tìm trong khu vực mà mình quen thuộc là được rồi. Mọi người cảm thấy thế nào?" Nguyệt Ca nói rõ ràng mạch lạc.
Tất cả mọi người không phản đối, cảm thấy sắp xếp như vậy là tốt nhất.
Vốn là bàn bạc chuyện trảm yêu trừ ma, đến cuối cùng lại thành tìm ma tinh.
Chuyện qua đi, mọi người nhao nhao rời đi, lập tức bắt đầu tìm kiếm.
Bạch Tầm Yên nhìn đám người Ngải Thiển, cũng nhanh nhẹn rời đi.
Ngải Thiển đẩy Nguyệt Ca, đi với hai người Vân Chiến ra khỏi đại điện. Bầu trời bên ngoài nặng như chì, ép người ta nghẹt thở.
Ngải Thiển đang định hỏi Nguyệt Ca định làm gì tiếp theo thì Thủy Linh Nhi đuổi tới từ phía sau, lớn tiếng tuyên bố: "Ta muốn cùng đi với mọi người." Về phần chuyện tìm ma tinh ở Bắc Hiên Viên thì giao cho mấy người ông nội đi.
"Tốt như vậy à?" Ngải Thiển hỏi, ngước mắt nhìn Vân Chiến đang nhìn Thủy Linh Nhi chằm chằm đầy khó chịu, không khỏi bật cười, sửa lời: "Được, vậy chúng ta cũng có thể làm bạn."
Thủy Linh Nhi cao hứng nhảy dựng lên, tiện thể cho Vân Chiến một ánh mắt khiêu khích.
Thủy Trình và vợ chồng Thủy Hổ cũng bước ra cùng nhau.
"Linh Nhi, sao con có thể làm Nguyệt môn chủ liên lụy được?" Thủy Trình nghe thấy cuộc nói chuyện của bọn họ, lập tức trách cứ Thủy Linh Nhi.
"Vì sao không thể đi?" Thủy Linh Nhi hỏi ngược lại.
Thủy Trình bị lời của nàng ép, không biết phải phản bác thế nào.
Thủy Tuyết cười mắng: "Nha đầu con sao không an phận nhỉ."
"An phận thì không phải là Thủy Linh Nhi con rồi." Thủy Linh Nhi đắc ý nói.
Mọi người bật cười.
"Để cho Linh Nhi đi theo bọn con đi. Con cũng có tỷ muội bầu bạn." Ngải Cạn nói lời hay thay Thủy Linh Nhi.
"Việc này..." Lần này Thủy Trình cũng không tiện nói gì.
Thủy Hổ ngẩng đầu nhìn trời, nói một cách nặng nề: "Gió mây thay đổi, chắc chắn sẽ đại loạn."
Thủy Trình nghe lời ông, cũng thở dài một hơi: "Hy vọng có thể ngăn cản kịp."
Tác giả :
Thiên Thất Bát Nguyệt