Độc Sủng Đồ Nhi Yêu Nghiệt
Chương 66: Như thu được chí bảo
"Tiên thì không ngủ." Nguyệt Ca trả lời mang theo ý cười nồng đậm, đập tan chút hy vọng nơi đáy lòng Ngải Thiển.
"Ngay lúc con vào người đã biết." Ngải Thiển dùng câu khẳng định, cảm thấy ảo não. Chẳng phải những hành động của nàng bị Nguyệt Ca nhìn thấy hết rồi sao? Mệt cho nàng còn dương dương tự đắc.
Nguyệt Ca không nói gì, chỉ dịu dàng nhìn nàng.
Ngải Thiển giơ tay phải lên, nhịn không được mà nhéo mạnh lên cánh tay Nguyệt Ca một chút để phát tiết.
Nguyệt Ca sao có thể cảm giác được đau, duỗi tay ra nhẹ nhàng nắm lấy cái tay nhỏ bé đang hành hung mình của Ngải Thiển. Người Ngải Thiển nghiêng về phía trước, ngã thẳng lên người Nguyệt Ca.
Ngải Thiển cảm thấy cả kinh, giãy dụa định đứng lên nhưng càng giãy thì càng dán chặt lên người Nguyệt Ca, cả người dính hết lên hắn.
Sao lại thế này? Ngải Thiển hoang mang, tạm dừng hành động lại, cố gắng ngẩng đầu nhìn về phía Nguyệt Ca. Hắn vẫn giữ tư thế ban đầu không nhúc nhích.
Không phải Nguyệt Nguyệt đang tác quái, sao nàng lại không bò dậy được? Lúc này nàng có thể cảm giác đượcd♦đ♦L♦q♦đnhịp đập trầm ổn của trái tim Nguyệt Ca một cách rõ ràng, mang theo sức mạnh khiến người khác an tâm. Thân thể hắn không nóng rẫu mà ấm áp mát lạnh như ngọc.
Ngải Thiển nghiêm túc trả lời: "Có việc tìm người."
"Hả?"
"Con muốn học tiên pháp." Vẻ mặt Ngải Thiển nghiêm túc, bỗng đứng dậy.
"Con chắc chắn chứ?" Nguyệt Ca hỏi. Tu tiên cực kỳ khổ mà hắn thì không muốn Ngải Thiển phải khổ như thế. Hắn có thể bảo vệ nàng. Nàng đã có tiên cốt, cũng không thể già đi nhanh như thế được. Có thể sống mãi bên hắn rồi.
"Chắc chắn." Ngải Thiển gật mạnh đầu, không biết đáy lòng Nguyệt Ca đang nghĩ gì. Theo ý nàng, bất kể muốn làm việc gì thì điều kiện tiên quyết là phải có đủ năng lực. Đầu tiên phải để mình đủnh♠okcường đại thì mới có thể tùy tâm tùy dục làm những gì mình muốn chứ không phải núp sau để người khác che chở. Cho nên mặc kệ tu tiên có bao nhiêu khổ, nhất định nàng phải cố gắng học.
Nguyệt Ca dường như hiểu được tâm tư của Ngải Thiển, hơi trầm ngâm rồi đáp ứng yêu cầu của nàng.
"Bắt đầu ngay bây giờ đi." Ngải Thiển không kiềm chế được hưng phấn, xoa tay nói.
"Được." Nguyệt Ca không thể từ chối yêu cầu của nàng, thân hình khẽ động, người đã ngồi trên xe lăn, thanh nhã vô cùng.
"Học ở đâu?" Ngải Thiển đẩy xe lăn, hỏi đầy mong đợi.
"Phía sau núi." Nguyệt Ca suy nghĩ một chút, cảm thấy phía sau núi rất tốt, đi vào trong đó sẽ không ảnh hưởng tới người khác.
Giữa lùm cây sau núi có một khoảng đất trống khoảng chừng năm trượng. Tới nơi, Nguyệt Ca nhanh chóng đặt một kết giới để đề phòng có người tới quấy rầy. Trên bầu trời đã có vài tia màu đỏ, vạch màn sương mông lung ra.
Ngải Thiển người một vòng, đánh giá xung quanh một chút. Ở phía trước có một cái hồ không lớn không nhỏ cũng đang bốc hơi như sương trắng, tựa như cảnh tiên. Ngải Thiển cảm thấy nơi này mới nên thuộc về Nguyệt Ca. Chỗ như thế cũng chỉ có Nguyệt Ca mới hợp.
"Học gì trước đây?" Quan sát xong, Ngải Thiển quay sang nhìn Nguyệt Ca.
"Thuật ngự kiếm." Nguyệt Ca nhẹ nhàng nói. Không đợi Ngải Thiển nói, hai tay hắn giương lên, trong tayd♪đ♪L♪q♪đcó thêm một thanh kiếm. Thân kiế chỉ dài một thước, trên có một tầng ánh sáng trắng dịu dàng, trên chuôi kiếm có khảm đá cẩm thạch màu xanh, xinh xắn mà tinh xảo.
Ngải Thiển vừa thấy thì hai mắt sáng lên.
"Cái này con không thể bán được đâu. Đây là kiếm Ngư Trường. (Có thể kiếm này không giống với kiếm Ngư Trường trong truyền thuyết mà chỉ có cái tên giống như người ta thường nói mà thôi.) Nó rất có linh tính, sau này sẽ là vũ khí của con." Biết Ngải Thiển nghĩ gì, Nguyệt Ca nói trước.
Ngải Thiển cười hi hi, nói: "Không bán đâu." Nàng sẽ không làm thế. Tuy lần đầu tiên nhìn thấy nhưng nó là quà Nguyệt Nguyệt đưa cho nàng, có nói gì nàng cũng sẽ không đem đi bán. Giữ lại cũng không tệ.
Nguyệt Ca cười nhẹ nhàng, nói: "Cầm đi đi."
Ngải Thiển hưng phấn nhận lấy kiếm Ngư Trường, vươn tay vuốt ve thân kiếm, sờ sờ viên đá cẩm thạch màu xanh như nhặt được chí bảo.
Không nhịn được mà cầm kiếm quơ hai cái. Tuy tư thế không đẹp lắm nhưng cũng coi như là đầy đủ. Dù sao thì nàng cũng từng học võ thuật nên có biết một chút chiêu thức.
Nguyệt Ca thấy thế thì khẽ vuốt cằm.
"Ngay lúc con vào người đã biết." Ngải Thiển dùng câu khẳng định, cảm thấy ảo não. Chẳng phải những hành động của nàng bị Nguyệt Ca nhìn thấy hết rồi sao? Mệt cho nàng còn dương dương tự đắc.
Nguyệt Ca không nói gì, chỉ dịu dàng nhìn nàng.
Ngải Thiển giơ tay phải lên, nhịn không được mà nhéo mạnh lên cánh tay Nguyệt Ca một chút để phát tiết.
Nguyệt Ca sao có thể cảm giác được đau, duỗi tay ra nhẹ nhàng nắm lấy cái tay nhỏ bé đang hành hung mình của Ngải Thiển. Người Ngải Thiển nghiêng về phía trước, ngã thẳng lên người Nguyệt Ca.
Ngải Thiển cảm thấy cả kinh, giãy dụa định đứng lên nhưng càng giãy thì càng dán chặt lên người Nguyệt Ca, cả người dính hết lên hắn.
Sao lại thế này? Ngải Thiển hoang mang, tạm dừng hành động lại, cố gắng ngẩng đầu nhìn về phía Nguyệt Ca. Hắn vẫn giữ tư thế ban đầu không nhúc nhích.
Không phải Nguyệt Nguyệt đang tác quái, sao nàng lại không bò dậy được? Lúc này nàng có thể cảm giác đượcd♦đ♦L♦q♦đnhịp đập trầm ổn của trái tim Nguyệt Ca một cách rõ ràng, mang theo sức mạnh khiến người khác an tâm. Thân thể hắn không nóng rẫu mà ấm áp mát lạnh như ngọc.
Ngải Thiển nghiêm túc trả lời: "Có việc tìm người."
"Hả?"
"Con muốn học tiên pháp." Vẻ mặt Ngải Thiển nghiêm túc, bỗng đứng dậy.
"Con chắc chắn chứ?" Nguyệt Ca hỏi. Tu tiên cực kỳ khổ mà hắn thì không muốn Ngải Thiển phải khổ như thế. Hắn có thể bảo vệ nàng. Nàng đã có tiên cốt, cũng không thể già đi nhanh như thế được. Có thể sống mãi bên hắn rồi.
"Chắc chắn." Ngải Thiển gật mạnh đầu, không biết đáy lòng Nguyệt Ca đang nghĩ gì. Theo ý nàng, bất kể muốn làm việc gì thì điều kiện tiên quyết là phải có đủ năng lực. Đầu tiên phải để mình đủnh♠okcường đại thì mới có thể tùy tâm tùy dục làm những gì mình muốn chứ không phải núp sau để người khác che chở. Cho nên mặc kệ tu tiên có bao nhiêu khổ, nhất định nàng phải cố gắng học.
Nguyệt Ca dường như hiểu được tâm tư của Ngải Thiển, hơi trầm ngâm rồi đáp ứng yêu cầu của nàng.
"Bắt đầu ngay bây giờ đi." Ngải Thiển không kiềm chế được hưng phấn, xoa tay nói.
"Được." Nguyệt Ca không thể từ chối yêu cầu của nàng, thân hình khẽ động, người đã ngồi trên xe lăn, thanh nhã vô cùng.
"Học ở đâu?" Ngải Thiển đẩy xe lăn, hỏi đầy mong đợi.
"Phía sau núi." Nguyệt Ca suy nghĩ một chút, cảm thấy phía sau núi rất tốt, đi vào trong đó sẽ không ảnh hưởng tới người khác.
Giữa lùm cây sau núi có một khoảng đất trống khoảng chừng năm trượng. Tới nơi, Nguyệt Ca nhanh chóng đặt một kết giới để đề phòng có người tới quấy rầy. Trên bầu trời đã có vài tia màu đỏ, vạch màn sương mông lung ra.
Ngải Thiển người một vòng, đánh giá xung quanh một chút. Ở phía trước có một cái hồ không lớn không nhỏ cũng đang bốc hơi như sương trắng, tựa như cảnh tiên. Ngải Thiển cảm thấy nơi này mới nên thuộc về Nguyệt Ca. Chỗ như thế cũng chỉ có Nguyệt Ca mới hợp.
"Học gì trước đây?" Quan sát xong, Ngải Thiển quay sang nhìn Nguyệt Ca.
"Thuật ngự kiếm." Nguyệt Ca nhẹ nhàng nói. Không đợi Ngải Thiển nói, hai tay hắn giương lên, trong tayd♪đ♪L♪q♪đcó thêm một thanh kiếm. Thân kiế chỉ dài một thước, trên có một tầng ánh sáng trắng dịu dàng, trên chuôi kiếm có khảm đá cẩm thạch màu xanh, xinh xắn mà tinh xảo.
Ngải Thiển vừa thấy thì hai mắt sáng lên.
"Cái này con không thể bán được đâu. Đây là kiếm Ngư Trường. (Có thể kiếm này không giống với kiếm Ngư Trường trong truyền thuyết mà chỉ có cái tên giống như người ta thường nói mà thôi.) Nó rất có linh tính, sau này sẽ là vũ khí của con." Biết Ngải Thiển nghĩ gì, Nguyệt Ca nói trước.
Ngải Thiển cười hi hi, nói: "Không bán đâu." Nàng sẽ không làm thế. Tuy lần đầu tiên nhìn thấy nhưng nó là quà Nguyệt Nguyệt đưa cho nàng, có nói gì nàng cũng sẽ không đem đi bán. Giữ lại cũng không tệ.
Nguyệt Ca cười nhẹ nhàng, nói: "Cầm đi đi."
Ngải Thiển hưng phấn nhận lấy kiếm Ngư Trường, vươn tay vuốt ve thân kiếm, sờ sờ viên đá cẩm thạch màu xanh như nhặt được chí bảo.
Không nhịn được mà cầm kiếm quơ hai cái. Tuy tư thế không đẹp lắm nhưng cũng coi như là đầy đủ. Dù sao thì nàng cũng từng học võ thuật nên có biết một chút chiêu thức.
Nguyệt Ca thấy thế thì khẽ vuốt cằm.
Tác giả :
Thiên Thất Bát Nguyệt