Độc Sủng Đồ Nhi Yêu Nghiệt
Chương 10: Bản tính khó dời
“Đúng vậy. Huynh tới cung trăng mà không gặp Hằng Nga à?” Ngải Thiển khẽ nghiêng đầu tới trước, tò mò hỏi.
“Trên cung trăng có Hằng Nga sao? Sao ta không biết?” Nguyệt Ca ngẩng lên nhìn Ngải Thiển đang rất hào hứng. Sao nha đầu này lại nghe nói trên cung trăng có Hằng Nga?
“Ặc, không có sao? Không phải Hằng Nga xinh đẹp nhất thiên hạ ở trên cung trăng sao? Nàng còn có một con thỏ ngọc.” Ngải Thiển không hiểu. Chẳng lẽ trên cung trăng không có Hằng Nga?
“Cung trăng là nơi cực kỳ lạnh lẽo, là nơi lưu đày những tiên phạm lỗi lớn. Dù là tiên cũng không chịu nổi cái lạnh ở đó. Đến bây giờ chỉ có một vị tiên bị đày tới đó, hơn nữa còn bị hồn phi phách tán. Cho nên bây giờ trên cung trăng không có ai cả.” Nguyệt Ca từ từ kể, giọng nói như tiếng nước mát mẻ rơi lên ngọc, rất êm tai.
“Hóa ra là như vậy.” Vậy là không giống truyền thuyết ở thế kỷ 21. Aiz, nàng không nên đánh đồng hai thời không hoàn toàn khác nhau được. Ngải Thiển cúi đầu. Nàng thật không có kiến thức.
Nhưng chỉ chớp mắt, nàng lại trừng lớn mắt: “Huynh nói cung trăng là nơi đày tiên, cực kỳ lạnh lẽo, vậy huynh tới đó làm gì?” Đúng vậy, Nguyệt Nguyệt vừa nói hắn từng đi qua. Chuyện gì đã xảy ra vậy?
Biết Ngải Thiển đang nghĩ gì, Nguyệt Ca mỉm cười nghiêng nước nghiêng thành: “Ta chỉ nán lại một chút ở cửa cung trăng chứ không vào.”
“Huynh gọi đó là đi qua?” Ngải Thiển rũ đôi vai đẹp, không nói gì nữa.
“Không tính à?” Nguyệt Ca hỏi ngược lại.
“Tính.” Nàng trợn trắng mắt, tiếp tục đẩy xe lăn.
Nguyệt Ca cười khẽ, không nói thêm gì.
“Nguyệt Nguyệt.” Ngải Thiển im lặng một lúc lâu rồi nói tiếp.
“Ừ.” Hắn trả lời như có như không.
“Muội mệt rồi.” Nàng nói một câu dễ hiểu.
“Vậy thì nghỉ ngơi đi.” Nguyệt Ca quay lại thì thấy nàng cúi gằm đầu, đúng là rất buồn ngủ. Hắn liền làm phép đưa nàng vào phòng.
Đây không phải là căn phòng mà nàng ngủ trước đó. Phải nói rằng không thể gọi đó là phòng. Nó được trang trí rất xinh xắn tinh xảo. Ngải Thiển đang đánh vật với Chu Công thấy được cách trang trí trong phòng thì chợt tỉnh hẳn ngủ, mở lớn mắt nhìn khắp nơi. Đáy mắt nàng tham lam như sói nhìn thấy dê béo.
Giường bằng ngọc, trên đó trải chăn gấm, màn tơ buông xuống; đèn làm từ ngọc, một cây nến đỏ rất to đang cháy trên đó; trên tường treo vài bức tranh thủy mặc, từ nét bút có thể thấy chắc chắn nó được vẽ từ tay của bậc thầy. Trời ơi, giường này, đèn này, tranh này, tất cả đều là bảo bối có giá trị liên thành. Ở đây đúng là trân phẩm thượng đẳng. Nếu có thể lấy tới hiện đại thì phát tài rồi. Ngải Thiển cảm giác lòng mình đang nhảy nhót cuồng loạn. Những thứ ở đây đều là bảo vật. Nàng là người luôn luôn yêu tiền, sao lại không động lòng khi ở giữa đống bảo vật cho được?
Nàng thích căn phòng này, tuy không có điện nhưng tốt hơn nhiều căn phòng trước kia.
“Nguyệt Nguyệt, muội ngủ ở đây.” Ngải Thiển vỗ tay, hài lòng quay đầu lại tuyên bố với Nguyệt Ca.
“Ừ.” Hắn dịu dàng nhìn Ngải Thiển. Biết là nha đầu này sẽ thích mà. Hắn không nói rằng phòng này và phòng hắn cùng trong một điện. Điện Tử Nguyệt ngoài phòng khách, phòng luyện công ở ngoài còn có vài phòng nữa. Nhưng chỉ có một người ở đó, cạnh phòng hắn.
“Được. Vậy muội ngủ đây. Nguyệt Nguyệt ngủ ngon nhé.” Ngải Thiển hưng phấn, lao thẳng tới giường ngọc, ôm chăn gấm thoải mái lộn vài vòng.
Dáng vẻ này trong mắt Nguyệt Ca tựa như mèo con vậy.
“Ngủ đi, ngủ một giấc thật ngon.” Ánh mắt Nguyệt Ca dịu dàng, dứt lời, rời khỏi căn phòng.
Ngải Thiển đang cầm chăn gấm. Trên đó tỏa ra mùi thơm ngát như có như không. Nàng thấy mùi này rất giống mùi của Nguyệt Ca. Rất dễ chịu.
Bỗng, nàng nhảy dựng lên. Trời ạ, sao nàng lại cứ thế mà bò lên giường chứ? Nàng cẩn thận đưa ngón tay vào ngực. Không bị nàng ép hỏng chứ? Nàng lấy tranh ra nhìn, may mà còn phẳng.
Nàng thở phào nhẹ nhõm, nhìn xung quanh phòng, chọn một hốc tường, cẩn thận bỏ chồng tranh vào. Nàng thường tìm kiếm bảo vật, sao lại không nhìn ra được trên vách có huyền cơ chứ?
Nàng cất tranh đi rồi mới hài lòng quay trở về giường. Lúc đi qua bàn, nàng còn không nhịn được mà vươn tay sờ vào nến. Thật là dễ chịu, là ngọc thượng đẳng.
Nửa đêm, một luồng sương đen luồn qua khe cửa, hướng về phía Ngải Thiển đang ngủ ngon.
“Trên cung trăng có Hằng Nga sao? Sao ta không biết?” Nguyệt Ca ngẩng lên nhìn Ngải Thiển đang rất hào hứng. Sao nha đầu này lại nghe nói trên cung trăng có Hằng Nga?
“Ặc, không có sao? Không phải Hằng Nga xinh đẹp nhất thiên hạ ở trên cung trăng sao? Nàng còn có một con thỏ ngọc.” Ngải Thiển không hiểu. Chẳng lẽ trên cung trăng không có Hằng Nga?
“Cung trăng là nơi cực kỳ lạnh lẽo, là nơi lưu đày những tiên phạm lỗi lớn. Dù là tiên cũng không chịu nổi cái lạnh ở đó. Đến bây giờ chỉ có một vị tiên bị đày tới đó, hơn nữa còn bị hồn phi phách tán. Cho nên bây giờ trên cung trăng không có ai cả.” Nguyệt Ca từ từ kể, giọng nói như tiếng nước mát mẻ rơi lên ngọc, rất êm tai.
“Hóa ra là như vậy.” Vậy là không giống truyền thuyết ở thế kỷ 21. Aiz, nàng không nên đánh đồng hai thời không hoàn toàn khác nhau được. Ngải Thiển cúi đầu. Nàng thật không có kiến thức.
Nhưng chỉ chớp mắt, nàng lại trừng lớn mắt: “Huynh nói cung trăng là nơi đày tiên, cực kỳ lạnh lẽo, vậy huynh tới đó làm gì?” Đúng vậy, Nguyệt Nguyệt vừa nói hắn từng đi qua. Chuyện gì đã xảy ra vậy?
Biết Ngải Thiển đang nghĩ gì, Nguyệt Ca mỉm cười nghiêng nước nghiêng thành: “Ta chỉ nán lại một chút ở cửa cung trăng chứ không vào.”
“Huynh gọi đó là đi qua?” Ngải Thiển rũ đôi vai đẹp, không nói gì nữa.
“Không tính à?” Nguyệt Ca hỏi ngược lại.
“Tính.” Nàng trợn trắng mắt, tiếp tục đẩy xe lăn.
Nguyệt Ca cười khẽ, không nói thêm gì.
“Nguyệt Nguyệt.” Ngải Thiển im lặng một lúc lâu rồi nói tiếp.
“Ừ.” Hắn trả lời như có như không.
“Muội mệt rồi.” Nàng nói một câu dễ hiểu.
“Vậy thì nghỉ ngơi đi.” Nguyệt Ca quay lại thì thấy nàng cúi gằm đầu, đúng là rất buồn ngủ. Hắn liền làm phép đưa nàng vào phòng.
Đây không phải là căn phòng mà nàng ngủ trước đó. Phải nói rằng không thể gọi đó là phòng. Nó được trang trí rất xinh xắn tinh xảo. Ngải Thiển đang đánh vật với Chu Công thấy được cách trang trí trong phòng thì chợt tỉnh hẳn ngủ, mở lớn mắt nhìn khắp nơi. Đáy mắt nàng tham lam như sói nhìn thấy dê béo.
Giường bằng ngọc, trên đó trải chăn gấm, màn tơ buông xuống; đèn làm từ ngọc, một cây nến đỏ rất to đang cháy trên đó; trên tường treo vài bức tranh thủy mặc, từ nét bút có thể thấy chắc chắn nó được vẽ từ tay của bậc thầy. Trời ơi, giường này, đèn này, tranh này, tất cả đều là bảo bối có giá trị liên thành. Ở đây đúng là trân phẩm thượng đẳng. Nếu có thể lấy tới hiện đại thì phát tài rồi. Ngải Thiển cảm giác lòng mình đang nhảy nhót cuồng loạn. Những thứ ở đây đều là bảo vật. Nàng là người luôn luôn yêu tiền, sao lại không động lòng khi ở giữa đống bảo vật cho được?
Nàng thích căn phòng này, tuy không có điện nhưng tốt hơn nhiều căn phòng trước kia.
“Nguyệt Nguyệt, muội ngủ ở đây.” Ngải Thiển vỗ tay, hài lòng quay đầu lại tuyên bố với Nguyệt Ca.
“Ừ.” Hắn dịu dàng nhìn Ngải Thiển. Biết là nha đầu này sẽ thích mà. Hắn không nói rằng phòng này và phòng hắn cùng trong một điện. Điện Tử Nguyệt ngoài phòng khách, phòng luyện công ở ngoài còn có vài phòng nữa. Nhưng chỉ có một người ở đó, cạnh phòng hắn.
“Được. Vậy muội ngủ đây. Nguyệt Nguyệt ngủ ngon nhé.” Ngải Thiển hưng phấn, lao thẳng tới giường ngọc, ôm chăn gấm thoải mái lộn vài vòng.
Dáng vẻ này trong mắt Nguyệt Ca tựa như mèo con vậy.
“Ngủ đi, ngủ một giấc thật ngon.” Ánh mắt Nguyệt Ca dịu dàng, dứt lời, rời khỏi căn phòng.
Ngải Thiển đang cầm chăn gấm. Trên đó tỏa ra mùi thơm ngát như có như không. Nàng thấy mùi này rất giống mùi của Nguyệt Ca. Rất dễ chịu.
Bỗng, nàng nhảy dựng lên. Trời ạ, sao nàng lại cứ thế mà bò lên giường chứ? Nàng cẩn thận đưa ngón tay vào ngực. Không bị nàng ép hỏng chứ? Nàng lấy tranh ra nhìn, may mà còn phẳng.
Nàng thở phào nhẹ nhõm, nhìn xung quanh phòng, chọn một hốc tường, cẩn thận bỏ chồng tranh vào. Nàng thường tìm kiếm bảo vật, sao lại không nhìn ra được trên vách có huyền cơ chứ?
Nàng cất tranh đi rồi mới hài lòng quay trở về giường. Lúc đi qua bàn, nàng còn không nhịn được mà vươn tay sờ vào nến. Thật là dễ chịu, là ngọc thượng đẳng.
Nửa đêm, một luồng sương đen luồn qua khe cửa, hướng về phía Ngải Thiển đang ngủ ngon.
Tác giả :
Thiên Thất Bát Nguyệt