Độc Sủng Băng Phi
Chương 88: Ngoại truyện Tuyên Dương Vương gia: Gặp lại lần nữa
Bởi vì nàng, kẻ căn bản không thích ở trong cung là ta mới không chịu được mà phải lưu lại trong cung, mới mong muốn gặp được nàng. Nhưng ta không thể trực tiếp đi tìm nàng, không thể....
Không nhận ra bản thân đã đi đến nơi yên tĩnh quen thuộc, thật không ngờ, rút cuộc lại gặp nàng ở đây...
Đôi chân trần đang múa tung bọt trong làn nước, nàng có vẻ như đang vui...Xem ra, nàng thật sự rất thích nơi thanh vắng, tự nhiên này...
Tiếng hát du dương dìu dặt thấp thoáng, nhưng, xa như này ta nghe không được rõ, chỉ có mấy câu cuối cùng:
"
Thiếp bay bay, chàng bay bay
Con đường nhỏ mọc đầy cỏ dại
Khi mộng tỉnh rồi, ngày lại đến
Sao lại phải phiêu diêu
A... yêu thêm một giây hận càng không ít
Thừa nhận là dày vò
Nếu không tính toán gì thì hãy đốt cháy mình đi
Bài hát nghe từ miệng nàng ta không có một chút gì hoài nghi, có chăng chỉ là khâm phục. Tấm lòng nàng, thật khác, tình cảm của nàng lại càng là một thứ tình cảm sâu đậm.
"Bài hát hay" Bất tri bất giác lên tiếng.
Không ngờ làm nàng kinh ngạc, vốn dĩ đang xoay vòng, đột nhiên ngã xuống phía hồ. Ta chân trái hơi đạp xuống đất, không chút do dự đỡ lấy nàng, tuyệt nhìn thấy nụ cười như hoa của nàng.
Nhìn thấy nàng thi lễ, có vẻ xấu hổ khi thấy ta.
"Đa tạ ơn cứu mạng"
Ta đang bận đỡ nàng dậy "Nương nương hà tất phải đa lễ"
"Thật không ngờ, ta và nàng lại gặp nhau như thế này, đáng tiếc..." Câu sau không nói ra, rằng thật tiếc, nàng đã là người của Hoàng huynh. Nếu như, ta gặp nàng trước Hoàng huynh, ta nhất định sẽ trân trọng nàng, bây giờ, đã không còn bất cứ cơ hội nào nữa rồi.
"Đáng tiếc cái gì? Lần trước vẫn chưa cảm tạ vương gia, lần này lại làm người cười chê rồi" Nàng đột nhiên tiếp lời, hoàn toàn rất tự nhiên.
Nghe mọi người gọi ta là Vương gia đã quen, nhưng vì sao nghe nàng gọi vương gia, lại cảm thấy khó chịu đến vậy...
"Nương nương, không cần phải khách sáo. Nếu như không ngại hãy gọi ta một tiếng Dương!" Câu nói cửa miệng, lộ ra suy nghĩ trong tâm. Cứ tưởng nàng khéo léo từ chối vì dù sao đi nữa, nam nữ vẫn có sự khác biệt. Thật không ngờ, nàng lại đáp lời.
"Được a, sau này ta sẽ gọi người là Dương. Người cũng đừng gọi ta là nương nương, cứ gọi ta Nguyệt nhi là được" nàng nhìn ta, rồi như nghĩ ra điều gì "nếu như cảm thấy không được, thế thì giống Yên nhi gọi tẩu tẩu là được rồi"
"Được, tẩu tẩu", thế nhưng, từ tẩu tẩu vừa thốt ra, trong lòng cảm thấy lạc lõng vô cùng. Nàng, chỉ có thể là tẩu tẩu của ta...
...
Nhất thời im lặng rơi vào trầm mặc. Trái tim ta tĩnh lặng, cảm nhận được mắt nàng nhìn ta đầy hiếu kỳ. "Gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn" (miềng mượn luôn ca dao VN 1 tý, nghĩa cũng tương đương nhau). Nàng nho nhỏ nói, là miêu tả ta sao? Nàng ấy...
Câu nói đó làm ta như thế mà vui.
Chốn Hoàng cung này, ta hoàn toàn không hề muốn, tranh quyền đoạt lợi, đối với ta mà nói chỉ là một thứ rườm rà, phiền toái. Nếu như có thể, ta nguyện được tiêu dao tự tại, nhưng, sinh ra dưới gia đình đế vương, tất cả ta có thể làm chỉ là thờ ơ, lúc cần thì ta cống hiến, lúc không cần thì ta ẩn đi.
Câu nói của nàng, cứ bập bềnh trong tâm ta, tương thị nhất tiếu (hai người nhìn nhau và cùng bật cười) cứ như bằng hữu từ bao năm, không gợn chút tạp chất, thuần chân mà mỹ hảo. Đây không phải là thứ ta cần tìm, nhưng ta ở trong cung tìm được người hiểu được tâm tư ta, dù là tẩu tẩu đi nữa, ta cũng cảm thấy mãn nguyện rồi. Bởi vì nàng hiểu ta...
...
Cùng nàng vui vẻ, không câu nệ kiểu cách mà nói chuyện phiếm, ta mới thật sự hiểu về nàng, một nử tử khác lạ, một cách nghĩ khác lạ," Cuộc sống trong cung, mặc dù vô lo vô nghĩ, nhưng vẫn cứ cảm thấy thiếu đi một phần tự do tự tại, càng không được phép làm những gì mình thích."
"Có lẽ, cũng giống câu nói đó, cái gì không phải của mình mới là thứ tốt nhất! Người trong cung muốn ra, người ngoài cung muốn vào..."
Trái tim nàng, hoàn toàn thuần túy, sự chân thành của nàng, làm ta cảm thấy như thế mà ấm áp...
Nghe nàng nói ta biết nàng coi ta như bạn, một người bạn chân thành... Mặc dù đã như vậy ta vẫn còn đi cầu xin điều gì? có thể cùng với nàng duy trì mối quan hệ, ta đã mãn nguyện lắm rồi. Ông trời đã quyết định như vậy, vậy thì cứ để ta chờ đợi nàng đi...
Nghĩ lại bài hát nàng vừa hát, ta đề xuất muốn nghe lại một lần, thật không ngờ nàng lại vui vẻ đáp ứng, tận tình hát cho ta nghe.
......
.......
Hơn nữa khi ta rời đi, nàng rút cuộc cũng mời ta tới Lãnh Thu Cung dùng bữa, còn tự tay làm cho ta, lẽ nào nàng không biết sẽ có tị hiềm sao. Lúc ta đem thắc mắc hỏi nàng, nàng nói đơn giản:
"Mọi người đều bình đẳng như nhau, nam nhân nữ nhân càng không có gì không được, đồng cảm thì mới có tình bạn. Đã là bạn, hà tất phải để ý nhiều, trong tâm trong sáng là đủ rồi."
Sau này, ta thường xuyên cùng nàng nói chuyện, có khi tự nhiên còn mang theo cả Yên nhi, dù sao đi nữa, ta là một nam nhân, lại là Vương gia mà. Trong cung này cũng nên chú ý một chút, thế nhưng, Hoàng huynh kỳ thực lại rất vui vẻ, vui vẻ vì ta chấp nhận nàng.
Sự đặc biệt của nàng, sự chân thành của nàng, đều khắc sâu trong tâm ta, nàng, tựa hồ như chưa bao giờ biết đến thù oán bất cứ thứ gì, càng không biết đến ghi hận bất cứ ai. Dùng trái tim chân thành mà bao dung tất cả, ngay đến cả cung nữ, công công trong cung đều ca ngợi lòng tốt của nàng.
Vốn dĩ cho rằng, nàng là một đại tiểu thư được nuôi dạy trong khuê phòng, thế nhưng khi ta ở ngoài thành chỗ đám dân đen trông thấy nàng, ta mới thật sự hiểu hết nàng, nàng hoàn toàn không phải là người nuôi dạy chỉ trong thâm khuê, trái tim nàng, bao hàm toàn thế giới này, chỉ đơn độc thiếu đi chính mình.
Không nhận ra bản thân đã đi đến nơi yên tĩnh quen thuộc, thật không ngờ, rút cuộc lại gặp nàng ở đây...
Đôi chân trần đang múa tung bọt trong làn nước, nàng có vẻ như đang vui...Xem ra, nàng thật sự rất thích nơi thanh vắng, tự nhiên này...
Tiếng hát du dương dìu dặt thấp thoáng, nhưng, xa như này ta nghe không được rõ, chỉ có mấy câu cuối cùng:
"
Thiếp bay bay, chàng bay bay
Con đường nhỏ mọc đầy cỏ dại
Khi mộng tỉnh rồi, ngày lại đến
Sao lại phải phiêu diêu
A... yêu thêm một giây hận càng không ít
Thừa nhận là dày vò
Nếu không tính toán gì thì hãy đốt cháy mình đi
Bài hát nghe từ miệng nàng ta không có một chút gì hoài nghi, có chăng chỉ là khâm phục. Tấm lòng nàng, thật khác, tình cảm của nàng lại càng là một thứ tình cảm sâu đậm.
"Bài hát hay" Bất tri bất giác lên tiếng.
Không ngờ làm nàng kinh ngạc, vốn dĩ đang xoay vòng, đột nhiên ngã xuống phía hồ. Ta chân trái hơi đạp xuống đất, không chút do dự đỡ lấy nàng, tuyệt nhìn thấy nụ cười như hoa của nàng.
Nhìn thấy nàng thi lễ, có vẻ xấu hổ khi thấy ta.
"Đa tạ ơn cứu mạng"
Ta đang bận đỡ nàng dậy "Nương nương hà tất phải đa lễ"
"Thật không ngờ, ta và nàng lại gặp nhau như thế này, đáng tiếc..." Câu sau không nói ra, rằng thật tiếc, nàng đã là người của Hoàng huynh. Nếu như, ta gặp nàng trước Hoàng huynh, ta nhất định sẽ trân trọng nàng, bây giờ, đã không còn bất cứ cơ hội nào nữa rồi.
"Đáng tiếc cái gì? Lần trước vẫn chưa cảm tạ vương gia, lần này lại làm người cười chê rồi" Nàng đột nhiên tiếp lời, hoàn toàn rất tự nhiên.
Nghe mọi người gọi ta là Vương gia đã quen, nhưng vì sao nghe nàng gọi vương gia, lại cảm thấy khó chịu đến vậy...
"Nương nương, không cần phải khách sáo. Nếu như không ngại hãy gọi ta một tiếng Dương!" Câu nói cửa miệng, lộ ra suy nghĩ trong tâm. Cứ tưởng nàng khéo léo từ chối vì dù sao đi nữa, nam nữ vẫn có sự khác biệt. Thật không ngờ, nàng lại đáp lời.
"Được a, sau này ta sẽ gọi người là Dương. Người cũng đừng gọi ta là nương nương, cứ gọi ta Nguyệt nhi là được" nàng nhìn ta, rồi như nghĩ ra điều gì "nếu như cảm thấy không được, thế thì giống Yên nhi gọi tẩu tẩu là được rồi"
"Được, tẩu tẩu", thế nhưng, từ tẩu tẩu vừa thốt ra, trong lòng cảm thấy lạc lõng vô cùng. Nàng, chỉ có thể là tẩu tẩu của ta...
...
Nhất thời im lặng rơi vào trầm mặc. Trái tim ta tĩnh lặng, cảm nhận được mắt nàng nhìn ta đầy hiếu kỳ. "Gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn" (miềng mượn luôn ca dao VN 1 tý, nghĩa cũng tương đương nhau). Nàng nho nhỏ nói, là miêu tả ta sao? Nàng ấy...
Câu nói đó làm ta như thế mà vui.
Chốn Hoàng cung này, ta hoàn toàn không hề muốn, tranh quyền đoạt lợi, đối với ta mà nói chỉ là một thứ rườm rà, phiền toái. Nếu như có thể, ta nguyện được tiêu dao tự tại, nhưng, sinh ra dưới gia đình đế vương, tất cả ta có thể làm chỉ là thờ ơ, lúc cần thì ta cống hiến, lúc không cần thì ta ẩn đi.
Câu nói của nàng, cứ bập bềnh trong tâm ta, tương thị nhất tiếu (hai người nhìn nhau và cùng bật cười) cứ như bằng hữu từ bao năm, không gợn chút tạp chất, thuần chân mà mỹ hảo. Đây không phải là thứ ta cần tìm, nhưng ta ở trong cung tìm được người hiểu được tâm tư ta, dù là tẩu tẩu đi nữa, ta cũng cảm thấy mãn nguyện rồi. Bởi vì nàng hiểu ta...
...
Cùng nàng vui vẻ, không câu nệ kiểu cách mà nói chuyện phiếm, ta mới thật sự hiểu về nàng, một nử tử khác lạ, một cách nghĩ khác lạ," Cuộc sống trong cung, mặc dù vô lo vô nghĩ, nhưng vẫn cứ cảm thấy thiếu đi một phần tự do tự tại, càng không được phép làm những gì mình thích."
"Có lẽ, cũng giống câu nói đó, cái gì không phải của mình mới là thứ tốt nhất! Người trong cung muốn ra, người ngoài cung muốn vào..."
Trái tim nàng, hoàn toàn thuần túy, sự chân thành của nàng, làm ta cảm thấy như thế mà ấm áp...
Nghe nàng nói ta biết nàng coi ta như bạn, một người bạn chân thành... Mặc dù đã như vậy ta vẫn còn đi cầu xin điều gì? có thể cùng với nàng duy trì mối quan hệ, ta đã mãn nguyện lắm rồi. Ông trời đã quyết định như vậy, vậy thì cứ để ta chờ đợi nàng đi...
Nghĩ lại bài hát nàng vừa hát, ta đề xuất muốn nghe lại một lần, thật không ngờ nàng lại vui vẻ đáp ứng, tận tình hát cho ta nghe.
......
.......
Hơn nữa khi ta rời đi, nàng rút cuộc cũng mời ta tới Lãnh Thu Cung dùng bữa, còn tự tay làm cho ta, lẽ nào nàng không biết sẽ có tị hiềm sao. Lúc ta đem thắc mắc hỏi nàng, nàng nói đơn giản:
"Mọi người đều bình đẳng như nhau, nam nhân nữ nhân càng không có gì không được, đồng cảm thì mới có tình bạn. Đã là bạn, hà tất phải để ý nhiều, trong tâm trong sáng là đủ rồi."
Sau này, ta thường xuyên cùng nàng nói chuyện, có khi tự nhiên còn mang theo cả Yên nhi, dù sao đi nữa, ta là một nam nhân, lại là Vương gia mà. Trong cung này cũng nên chú ý một chút, thế nhưng, Hoàng huynh kỳ thực lại rất vui vẻ, vui vẻ vì ta chấp nhận nàng.
Sự đặc biệt của nàng, sự chân thành của nàng, đều khắc sâu trong tâm ta, nàng, tựa hồ như chưa bao giờ biết đến thù oán bất cứ thứ gì, càng không biết đến ghi hận bất cứ ai. Dùng trái tim chân thành mà bao dung tất cả, ngay đến cả cung nữ, công công trong cung đều ca ngợi lòng tốt của nàng.
Vốn dĩ cho rằng, nàng là một đại tiểu thư được nuôi dạy trong khuê phòng, thế nhưng khi ta ở ngoài thành chỗ đám dân đen trông thấy nàng, ta mới thật sự hiểu hết nàng, nàng hoàn toàn không phải là người nuôi dạy chỉ trong thâm khuê, trái tim nàng, bao hàm toàn thế giới này, chỉ đơn độc thiếu đi chính mình.
Tác giả :
Trữ Như Hạ Nguyệt