Độc Sủng Băng Phi
Chương 50: Qua đêm (2)
“Hừm, Hoàng thượng vẫn còn khi dễ ta” vẻ mặt tôi đã đỏ ửng, ngượng ngùng, có một chút trách móc …
“Gọi là Thụy” trong lúc nói chuyện, một đôi bàn tay to vừa đặt trên người tôi càng không ngừng vuốt ve, thỉnh thoảng lại có chút trêu ghẹo, khiến tôi nhịn không được mà thở dài lên tiếng…
“Hoàng thượng, đừng làm ồn…” Tôi vùi đầu vào trong ngực hắn
“Gọi là Thụy, mau gọi đi, nếu như không gọi…” khi đang trò chuyện hắn thật gian xảo lựa tay hướng xuống những chỗ kín trên cơ thể tôi… (Pig: sặc nước …. Sò: ta chẳng bít nói j hết, nai-nai-nai tơ a)
“Thụy” tôi cúi xuống kêu lên
“Gọi lần nữa đi”
“Thụy” tôi ôm chặt lấy hắn
“Lúc này mới thật ngoan ngoãn nha! Nhớ kỹ, sau này lúc chỉ có riêng ta và nàng thì hãy gọi ta là Thụy, nếu như để ta nghe thấy nàng gọi ta là Hoàng thượng lần nữa, ta sẽ không khách khí a!”
“Ưm, Thụy!”
Trong chốc lát phía sau rèm che lại một hồi triền miên…
Chờ khi hắn thắt dây đai lưng xong, tôi chợt nhớ ra rằng trong TV những vị nương nương sau khi thị tẩm đều phải uống một loại dược gì đó…
“Hoàng thượng?” Nhìn thấy sắc mặt hắn tối sầm lại, tôi vội vàng đổi cách xưng hô
“Thụy” sắc mặt hắn dần dần có chiều hướng tốt trở lại
“Ưm? Làm sao vậy?”
“Thụy? Chốc nữa thiếp có chăng là còn phải uống loại dược màu đen đen kia?” Tôi dè dặt hỏi
“Ưm? Dược nào cơ?” Hắn trầm tư một lát “Chẳng lẽ Nguyệt nhi muốn nói tới dược ngừa thai?”
Tôi gật gật đầu.
()
(Huyền Hướng Thụy)
“Nguyệt nhi, tại sao vậy? Chẳng lẽ Nguyệt nhi muốn uống?” Nàng đầu óc đang suy nghĩ gì vậy a, nếu không phải là nàng nhắc nhở, Trẫm cũng đã quên chuyện này rồi, nhưng mà, quả thực ta không hề muốn nàng uống, lần đầu tiên, Trẫm lại muốn cùng nàng có một hài tử, còn nàng thì…
“Thụy, thiếp có thể không uống được không?”
“Ưm, Nguyệt nhi không muốn uống? Là muốn có một hài tử với Trẫm ư?” Vẻ mặt cười xấu xa tiến lại gần
“Không phải, Nguyệt nhi không có ý này”
“Ưm? Vậy Nguyệt nhi chính là không muốn có con với Trẫm?” Nữ nhân này, thậm chí không muốn…
()
“Thụy, người biết là thiếp sợ đắng, thiếp không muốn uống dược, mà thiếp cũng không muốn có mang hài tử, là vì sau khi mang thai rồi phải uống nhiều loại thuốc bổ, còn cả thảo dược nữa, Nguyệt nhi thật sự không muốn mà” nhận thấy vẻ mặt hắn đã tối sầm lại, tôi sà vào trong ngực hắn, dáng vẻ như làm nũng.
Trải qua việc tối hôm qua, tôi biết rằng, mình đã yêu người nam nhân này… Mặc dù, hắn không chỉ có một mình tôi là phi tần, nhưng mà trái tim tôi đã trao mất rồi thì sẽ khó có thể quay trở về được nữa …
()
(Huyền Hướng Thụy)
“Được, nếu Nguyệt nhi không muốn uống thì không cần uống” hóa ra chỉ bởi vì nàng sợ đắng, nàng vốn không sợ trời không sợ đất, cho dù là Trẫm nàng cũng dám đối đầu, vậy mà lại sợ uống dược đắng…
Ôm chặt nàng vào trong ngực “Vậy nếu như có bé cưng [nguyên gốc 宝宝: nghĩa là bảo bảo] thì phải làm sao đây?”
“Ưm? Có bé cưng? Vậy hãy sinh hạ a!” Việc này còn cần thiết phải hỏi ư?
“Tốt, ta nhất định sẽ khiến nàng mang thai bé cưng” (Pig: èo, mặt dày thế, vô sỉ nữa chứ)
“Đáng ghét”
()
“Được rồi, Thụy, tối hôm qua như thế nào người lại tới đây a?” Cho tới bây giờ tôi cũng vì rất nghi hoặc, hắn như thế nào lại xuất hiện vừa đúng lúc như vậy
“Cái này a, bí mật” vẻ mặt hắn thật đắc ý
“Hoàng tẩu, hoàng tẩu?” Hoàng thượng vừa mới rời đi, thì thanh âm của Yên nhi đã lập tức truyền tới…
“Yên nhi, sao mới sớm như vậy đã tới?” Tôi kéo tay nàng và cười nói
“Muội nghĩ đến hoàng tẩu, chỉ có một mình khiến muội cảm thấy thật buồn chán, nên đến tìm hoàng tẩu a”
Tôi không đáp, chỉ cười cười, đúng vậy, trong hoàng cung này, vốn đúng là khiến người ta có cảm giác ngột ngạt, dù là công chúa thì cũng như vậy a.
“Hoàng tẩu, tại sao lại không nói gì?” Nhận thấy nàng chính là có vẻ ám muội cùng tinh ranh, nhất định là đang nảy ra chủ ý gì đó, mỗi lần nàng nghĩ ra chủ ý nào, thì khi đó luôn luôn không tự chủ mà cứ lôi lôi kéo kéo nơi chéo váy…
“Nói xem, Yên nhi lại nảy ra ý nghĩ gì thế?”
“Ưm, hoàng tẩu làm sao biết được?”
“Bởi vì muội mỗi khi có ý nghĩ nào đó thì sẽ lôi lôi kéo kéo nơi chéo váy” tôi cười nói
“Hoàng tẩu, chỉ biết khi dễ Yên nhi” trong chớp mắt khuôn mặt nhỏ nhắn đã đỏ bừng
“Được rồi, nói mau đi, lần này muội lại có chủ ý quái quỷ nào nữa đây?” Còn nhớ lần trước muội ấy dám lôi kéo tôi trêu đùa hoàng tổ mẫu, báo hại tôi thiếu chút nữa đã bị hoàng tổ mẫu trách phạt…
“Hoàng tẩu, trong cung thật quá bí bức, muội muốn cùng hoàng tẩu xuất cung thưởng ngoạn một chút có được hay không?”
“Xuất cung?” Khi xuyên qua tới nơi này, tôi còn chưa có dịp đi thăm thú bên ngoài ra sao cơ, nên cũng thật sự muốn đi xem a, dẫu sao suốt ngày ở trong cung cũng thật khiến người ta buồn chán, với lại cũng vừa lúc nên đi coi thử một chút…
Ngày ấy, vô tình tôi nghe thấy, thật ra bên trong quốc khố quả là đã bị thâm hụt …
Đã định giúp hắn, đã muốn vì hắn mà làm chút chuyện, nên ngày đó tôi đã hỏi Lan nhi rằng, nếu ở bên ngoài cung thì kinh doanh cái gì sẽ có tiền một cách nhanh nhất, Lan nhi suy nghĩ một hồi rồi đáp:
“Sòng bạc, kỹ viện” tôi còn nhớ bản thân lúc ấy cũng kinh ngạc
Song, ngẫm lại cũng là, sòng bạc thì bản thân lại chưa hề có phương pháp gì, thôi thì, kỹ viện đi, cũng là có thể…
Nếu Yên nhi muốn đi ra ngoài, đúng lúc có thể… Tôi không tin với bản lĩnh của tôi ở thế kỷ hai mươi mốt còn có thể bị bại bởi đám người cổ đại nơi này…
“Gọi là Thụy” trong lúc nói chuyện, một đôi bàn tay to vừa đặt trên người tôi càng không ngừng vuốt ve, thỉnh thoảng lại có chút trêu ghẹo, khiến tôi nhịn không được mà thở dài lên tiếng…
“Hoàng thượng, đừng làm ồn…” Tôi vùi đầu vào trong ngực hắn
“Gọi là Thụy, mau gọi đi, nếu như không gọi…” khi đang trò chuyện hắn thật gian xảo lựa tay hướng xuống những chỗ kín trên cơ thể tôi… (Pig: sặc nước …. Sò: ta chẳng bít nói j hết, nai-nai-nai tơ a)
“Thụy” tôi cúi xuống kêu lên
“Gọi lần nữa đi”
“Thụy” tôi ôm chặt lấy hắn
“Lúc này mới thật ngoan ngoãn nha! Nhớ kỹ, sau này lúc chỉ có riêng ta và nàng thì hãy gọi ta là Thụy, nếu như để ta nghe thấy nàng gọi ta là Hoàng thượng lần nữa, ta sẽ không khách khí a!”
“Ưm, Thụy!”
Trong chốc lát phía sau rèm che lại một hồi triền miên…
Chờ khi hắn thắt dây đai lưng xong, tôi chợt nhớ ra rằng trong TV những vị nương nương sau khi thị tẩm đều phải uống một loại dược gì đó…
“Hoàng thượng?” Nhìn thấy sắc mặt hắn tối sầm lại, tôi vội vàng đổi cách xưng hô
“Thụy” sắc mặt hắn dần dần có chiều hướng tốt trở lại
“Ưm? Làm sao vậy?”
“Thụy? Chốc nữa thiếp có chăng là còn phải uống loại dược màu đen đen kia?” Tôi dè dặt hỏi
“Ưm? Dược nào cơ?” Hắn trầm tư một lát “Chẳng lẽ Nguyệt nhi muốn nói tới dược ngừa thai?”
Tôi gật gật đầu.
()
(Huyền Hướng Thụy)
“Nguyệt nhi, tại sao vậy? Chẳng lẽ Nguyệt nhi muốn uống?” Nàng đầu óc đang suy nghĩ gì vậy a, nếu không phải là nàng nhắc nhở, Trẫm cũng đã quên chuyện này rồi, nhưng mà, quả thực ta không hề muốn nàng uống, lần đầu tiên, Trẫm lại muốn cùng nàng có một hài tử, còn nàng thì…
“Thụy, thiếp có thể không uống được không?”
“Ưm, Nguyệt nhi không muốn uống? Là muốn có một hài tử với Trẫm ư?” Vẻ mặt cười xấu xa tiến lại gần
“Không phải, Nguyệt nhi không có ý này”
“Ưm? Vậy Nguyệt nhi chính là không muốn có con với Trẫm?” Nữ nhân này, thậm chí không muốn…
()
“Thụy, người biết là thiếp sợ đắng, thiếp không muốn uống dược, mà thiếp cũng không muốn có mang hài tử, là vì sau khi mang thai rồi phải uống nhiều loại thuốc bổ, còn cả thảo dược nữa, Nguyệt nhi thật sự không muốn mà” nhận thấy vẻ mặt hắn đã tối sầm lại, tôi sà vào trong ngực hắn, dáng vẻ như làm nũng.
Trải qua việc tối hôm qua, tôi biết rằng, mình đã yêu người nam nhân này… Mặc dù, hắn không chỉ có một mình tôi là phi tần, nhưng mà trái tim tôi đã trao mất rồi thì sẽ khó có thể quay trở về được nữa …
()
(Huyền Hướng Thụy)
“Được, nếu Nguyệt nhi không muốn uống thì không cần uống” hóa ra chỉ bởi vì nàng sợ đắng, nàng vốn không sợ trời không sợ đất, cho dù là Trẫm nàng cũng dám đối đầu, vậy mà lại sợ uống dược đắng…
Ôm chặt nàng vào trong ngực “Vậy nếu như có bé cưng [nguyên gốc 宝宝: nghĩa là bảo bảo] thì phải làm sao đây?”
“Ưm? Có bé cưng? Vậy hãy sinh hạ a!” Việc này còn cần thiết phải hỏi ư?
“Tốt, ta nhất định sẽ khiến nàng mang thai bé cưng” (Pig: èo, mặt dày thế, vô sỉ nữa chứ)
“Đáng ghét”
()
“Được rồi, Thụy, tối hôm qua như thế nào người lại tới đây a?” Cho tới bây giờ tôi cũng vì rất nghi hoặc, hắn như thế nào lại xuất hiện vừa đúng lúc như vậy
“Cái này a, bí mật” vẻ mặt hắn thật đắc ý
“Hoàng tẩu, hoàng tẩu?” Hoàng thượng vừa mới rời đi, thì thanh âm của Yên nhi đã lập tức truyền tới…
“Yên nhi, sao mới sớm như vậy đã tới?” Tôi kéo tay nàng và cười nói
“Muội nghĩ đến hoàng tẩu, chỉ có một mình khiến muội cảm thấy thật buồn chán, nên đến tìm hoàng tẩu a”
Tôi không đáp, chỉ cười cười, đúng vậy, trong hoàng cung này, vốn đúng là khiến người ta có cảm giác ngột ngạt, dù là công chúa thì cũng như vậy a.
“Hoàng tẩu, tại sao lại không nói gì?” Nhận thấy nàng chính là có vẻ ám muội cùng tinh ranh, nhất định là đang nảy ra chủ ý gì đó, mỗi lần nàng nghĩ ra chủ ý nào, thì khi đó luôn luôn không tự chủ mà cứ lôi lôi kéo kéo nơi chéo váy…
“Nói xem, Yên nhi lại nảy ra ý nghĩ gì thế?”
“Ưm, hoàng tẩu làm sao biết được?”
“Bởi vì muội mỗi khi có ý nghĩ nào đó thì sẽ lôi lôi kéo kéo nơi chéo váy” tôi cười nói
“Hoàng tẩu, chỉ biết khi dễ Yên nhi” trong chớp mắt khuôn mặt nhỏ nhắn đã đỏ bừng
“Được rồi, nói mau đi, lần này muội lại có chủ ý quái quỷ nào nữa đây?” Còn nhớ lần trước muội ấy dám lôi kéo tôi trêu đùa hoàng tổ mẫu, báo hại tôi thiếu chút nữa đã bị hoàng tổ mẫu trách phạt…
“Hoàng tẩu, trong cung thật quá bí bức, muội muốn cùng hoàng tẩu xuất cung thưởng ngoạn một chút có được hay không?”
“Xuất cung?” Khi xuyên qua tới nơi này, tôi còn chưa có dịp đi thăm thú bên ngoài ra sao cơ, nên cũng thật sự muốn đi xem a, dẫu sao suốt ngày ở trong cung cũng thật khiến người ta buồn chán, với lại cũng vừa lúc nên đi coi thử một chút…
Ngày ấy, vô tình tôi nghe thấy, thật ra bên trong quốc khố quả là đã bị thâm hụt …
Đã định giúp hắn, đã muốn vì hắn mà làm chút chuyện, nên ngày đó tôi đã hỏi Lan nhi rằng, nếu ở bên ngoài cung thì kinh doanh cái gì sẽ có tiền một cách nhanh nhất, Lan nhi suy nghĩ một hồi rồi đáp:
“Sòng bạc, kỹ viện” tôi còn nhớ bản thân lúc ấy cũng kinh ngạc
Song, ngẫm lại cũng là, sòng bạc thì bản thân lại chưa hề có phương pháp gì, thôi thì, kỹ viện đi, cũng là có thể…
Nếu Yên nhi muốn đi ra ngoài, đúng lúc có thể… Tôi không tin với bản lĩnh của tôi ở thế kỷ hai mươi mốt còn có thể bị bại bởi đám người cổ đại nơi này…
Tác giả :
Trữ Như Hạ Nguyệt