Độc Quyền Chiếm Hữu
Chương 59
Ánh nắng màu vàng chiếu qua khung cửa tràn ngập khắp căn phòng. Tôi lười biếng từ giường ngồi dậy, thuận tay bật máy thu thanh ở bên cạnh.
Máy thu thanh lấy từ phi thuyền, phát tiếng Stan: “Hôm nay, cả Đế quốc Stan, thậm chí cả dải Ngân Hà đều dồn mọi ánh mắt về hành tinh thứ ba của hệ Mặt Trời, đó là Trái Đất. Tiêu điểm là quê hương của vương phi Hoa Dao, thành phố Dung nằm ở miền Nam Trung Quốc...”
Tôi không khỏi kinh ngạc.
Thanh âm đầy từ tính của cô phát thanh viên tiếp tục vang lên: “Theo lời người phát ngôn bộ quốc phòng, có hơn ba mươi chiếc chiến hạm tuần tiễu (*) bí mật bố trí xung quanh hệ Mặt Trời; năm lô cốt vũ trụ đóng quân ở vị trí cách Trái Đất mười năm ánh sáng. Phòng tuyến không gian của cả hệ Mặt Trời đã bị quân đội Đế quốc khống chế. Một khi xảy ra sự cố bất thường, không quân Đế quốc có thể nhảy siêu quang tốc đến bên điện hạ và vương phi trong vòng mười phút. Vì vậy, chuyến đi tuần trăng mật của vợ chồng điện hạ an toàn tuyệt đối. Mong người dân cả nước hãy yên tâm...”
(*) Tuần tiễu: Đi các nơi để xem xét tình hình giặc cướp, giữ gìn trật tự.
Nghe đến đây, tôi bất giác đẩy cửa sổ, ngẩng đầu quan sát bầu trời, chỉ thấy bầu trời trong vắt, không một gợn mây. Tất nhiên, tôi cũng không hề bắt gặp bóng dáng của không quân Đế quốc đang khống chế Trái Đất.
Cả thành phố tắm trong ánh nắng ban mai, vừa yên tĩnh vừa đẹp đẽ. Dòng sông Phủ Nam dưới lầu lấp lánh, cây cối hai bên bờ xanh mướt. Bên những chiếc bàn vuông dọc bờ sông ngồi đầy người, tiếng mạt chược loạt xoạt truyền tới. Một người phụ nữ đẩy xe bán đồ ăn sáng đi dọc bờ sông, cất tiếng rao lanh lảnh.
Một cảm giác ấm áp quen thuộc dội vào lòng tôi. Tôi cảm thấy hạm đội vũ trụ dũng mãnh, phòng ngự vũ trụ gì đó, trở nên xa xôi và không còn quan trọng trước cảnh tượng an lành, đầy sinh khí ở ngoài kia.
Đôi cánh tay rắn chắc siết chặt eo tôi, ai đó ôm tôi từ đằng sau. Mục Huyền vừa tắm xong, từ người anh tỏa mùi hương dễ chịu. Tôi quay lại mỉm cười với anh: “Anh thấy Trái Đất thế nào?”
Trước kia anh không dưới một lần đặt chân đến Trái Đất, nhưng phần lớn đều ở khu vực rừng núi và chỉ lưu lại một ngày nên không hiểu biết nhiều về Trái Đất.
“Rất tốt, anh thích Trái Đất.” Mục Huyền cũng ngắm cảnh sắc bên ngoài cửa sổ, ánh mắt trở nên xa xăm.
Nụ cười trên môi tôi càng rạng rỡ hơn, tôi lập tức truy vấn: “Tại sao? Trái Đất không phát triển bằng hành tinh Stan. Có phải anh ‘yêu ai yêu cả đường đi lối về’?”
Lúc này, Mục Huyền mới cúi xuống nhìn tôi, ánh mắt anh sâu thẳm, ngữ khí nhàn nhạt: “Bởi vì tối qua đáp xuống Trái Đất, cơ thể em rõ ràng hưng phấn hơn bình thường.”
Tôi đỏ mặt, liền chuyển sang đề tài khác: “Bây giờ em đã về quê nhà. Những ngày này, anh phải nghe lời em, không được tỏ ra chuyên chế.”
“Được.” Thanh âm của anh rất ôn hòa: “Trong phạm vi anh cho phép.”
“..... Mục Huyền, đấy chính là chuyên chế, anh có biết không hả?”
***
Chúng tôi đáp xuống Trái Đất vào ngày hôm qua, trời gần sáng mới tới thành phố Dung. Việc đầu tiên sau khi ngủ dậy, tất nhiên là đi thăm bà ngoại ở viện dưỡng lão.
Chiếc xe thương vụ chạy trên con đường thẳng tắp. Mạc Phổ chuyên tâm lái xe, Mạc Lâm ngồi ở ghế trước hí hửng soi gương. Để ngụy trang thành người Trái Đất, bọn họ được đắp một lớp cao su lên mặt, còn đeo nhãn cầu màu đen. Chỉ là đường nét gương mặt bọn họ rất góc cạnh và cứng nhắc, hơn nữa lại được phủ một lớp da trắng, nên thật sự có thể hình dung diện mạo của bọn họ... giống hai người kỳ quái.
Trước khi chúng tôi đặt chân xuống Trái Đất, những người Stan sinh sống khắp mọi nơi trên địa cầu đều tụ tập về thành phố Dung đợi lệnh. Mạc Lâm đưa ra vô số yêu cầu tiếp đãi với bọn họ, vì vậy cả chuyến đi của chúng tôi đều thuận lợi và thoải mái.
Do người Stan sống ở Trái Đất đều là giống cái hoặc giống đực, chứ không có người máy vô giới tính, nên Mục Huyền trực tiếp đưa ra mệnh lệnh: “Tôi hy vọng các người như không tồn tại.”
Vì vậy, trên đường đi có không dưới mười chiếc xe tô bảo vệ chúng tôi, nhưng không một ai quấy rầy chúng tôi.
Chúng tôi nhanh chóng tới viện dưỡng lão nằm ở ngoại ô thành phố. Ngắm toàn cảnh viện điều dưỡng non xanh nước biếc, trang nhã dễ chịu, tôi không nhịn được bóp tay Mục Huyền, nhìn anh bằng ánh mắt cảm kích. Anh chỉ mỉm cười với tôi.
Vừa vào cổng, một người đàn ông mặc comple tầm bốn mươi tuổi đi tới tiếp đón. Ông ta nở nụ cười tươi, quỳ một chân xuống đất: “Hoan nghênh điện hạ và vương phi. Tôi là Thủy Đồ Linh, viện trưởng ở nơi này.”
Tôi không khỏi ngạc nhiên. Đằng sau lưng ông ta cách mười mấy mét có mấy người y tá mặc áo trắng. Bọn họ cũng trợn mắt há mồm.
Mục Huyền nói lãnh đạm: “Không cần giữ lễ.”
Thủy Đồ Linh đứng dậy, cười nói: “Có thể gặp điện hạ và vương phi là vinh hạnh lớn nhất cuộc đời tôi. Lễ tiết cơ bản vẫn cần tuân thủ.”
Lúc này, Mạc Phổ nói chen ngang: “Thủy Đồ Linh, ông đến Trái Đất hơn một năm rồi, bây giờ đã quen chưa?” Hai người trò chuyện vài câu.
Tôi chợt hiểu ra, Mục Huyền cử người tới đây làm viện trưởng viện dưỡng lão, để tiện chăm sóc bà ngoại tôi.
Anh lặng lẽ vì tôi làm nhiều việc như vậy.
Tôi ngắm gương mặt nghiêng trầm tĩnh của Mục Huyền, nhẹ nhàng nắm bàn tay anh. Anh siết chặt tay, khóe miệng hơi cong lên, nụ cười vẫn nhàn nhạt như thường lệ, nhưng cũng đủ khiến tim tôi xao động.
***
Đi qua sân vườn tĩnh mịch, tôi và Mục Huyền cùng Thủy Đồ Linh đi tới ngôi nhà màu trắng đẹp nhất trong viện dưỡng lão.
Nhìn cánh cửa màu nâu ở trước mặt, tim tôi bất giác đập thình thịch. Tôi ngoảnh đầu về phía Mục Huyền: “Mục Huyền, lát nữa em hy vọng anh có thể cùng em trò chuyện với bà ngoại. Bà nhất định muốn tìm hiểu về anh. Em sẽ ngồi giữa bà và anh, nên sẽ không có chuyện chạm vào người nhau. Anh hãy kiên nhẫn nói chuyện với bà em, được không?”
“Ờ.”
Cánh cửa mở ra, bên trong có khoảng sáu bảy bà già đang ngồi trên ghế sofa. Nghe thấy tiếng động, họ đều ngẩng đầu nhìn phía chúng tôi. Trong đó có một bà gương mặt hiền từ, ánh mắt xúc động. Đó chính là bà ngoại của tôi.
“Bà ngoại!”
“Dao... Dao Dao!”
Tôi lập tức lao đến ôm bà.
Mọi sự chua xót và ngọt ngào phảng phất dội vào lòng tôi trong giây lát. Tôi ôm chặt bà ngoại, khóc không thành tiếng. Bà ngoại ngược lại hơi ngạc nhiên, cười nói: “Con bé này, chẳng phải tuần trước cháu mới về thăm bà hay sao?” Tuy nói vậy, nhưng thanh âm của bà cũng nghẹn ngào.
Bà ngoại đâu biết, đối với tôi mà nói, những lần gặp bà đều là ảo ảnh xa vời. Sợ bà nghi ngờ, tôi vội vàng lau nước mắt, buông tay khỏi người bà.
Những bà lão ở xung quanh cũng mỉm cười nhìn tôi, khóe mắt ngân ngấn nước.
Lúc này, Thủy Đồ Linh đột nhiên hỏi: “Thím Trương, dì Tô, sao hôm nay mọi người lại ở đây?”
Bà ngoại cười nói: “Hôm nay Dao Dao dẫn chồng về ra mắt, tôi gọi họ đến xem.” Nói xong, bà đẩy người tôi: “Dao Dao, mau bảo tiểu Huyền ngồi đi.”
Tôi gật đầu, ngoảnh đầu nhìn, không nhịn được cười.
Mục Huyền đứng thẳng người bên cạnh ghế sofa, thần sắc nghiêm nghị, ánh mắt lãnh đạm. Chắc anh không ngờ trong phòng có nhiều phụ nữ đến thế (tuy người trẻ nhất cũng trên sáu mươi tuổi).
Nghe bà ngoại nói vậy, anh liền đưa mắt nhìn chúng tôi, gật đầu: “Bà ngoại, chào bà.” Nói xong, anh lập tức quay đầu về phía cửa sổ.
“Chàng trai, ngồi xuống đây đi.” Một bà tương đối trẻ tuổi vỗ vỗ ghế sofa bên cạnh mình, những người khác lập tức phụ họa theo.
Tôi tất nhiên không dám, vội vàng từ chối: “Để anh ấy đứng là được rồi.” Lúc này, Thủy Đồ Linh nhanh tay kéo một chiếc ghế lại gần, Mục Huyền lập tức ngồi xuống. Các bà cũng không bắt ép anh ngồi gần họ.
Nói chuyện với bà ngoại tôi một lúc, các bà ở xung quanh hỏi thăm về công việc và đám cưới của tôi. Tôi trả lời qua loa, chỉ nói tổ chức hôn lễ ở nước ngoài. Trò chuyện một hồi, bọn họ bắt đầu tìm hiểu Mục Huyền. Dù sao bọn họ hôm nay cũng được bà ngoại tôi mời đến để ngắm cháu rể.
Dì Tô hỏi: “Tiểu Huyền, nghe nói cậu là quân nhân phải không?”
Mục Huyền quay đầu về phía dì Tô, nhưng mắt nhìn xuống đất: “Tôi quản lý một chi đội.”
Tôi rất vui vẻ, để mặc các bà hỏi chuyện.
“Chi đội ư? Cậu quản lý bao nhiêu binh sĩ?”
“Lúc không có chiến tranh, biên chế cơ bản là một trăm nghìn người.”
“Ôi trời, cậu lợi hại quá đi!” Dì Tô cảm thán: “Vừa đẹp trai, vừa trẻ tuổi lại vừa có năng lực, tiểu Dao Dao có mắt nhìn người thật đấy.”
“Đúng vậy! Chàng trai này trắng quá cơ, đàn ông con trai trắng trẻo một chút cũng tốt. Các bà nhìn xem, chân cậu ấy dài chưa kìa, thân hình không gầy không béo, vừa vặn cân đối.” Có người lên tiếng khen ngợi.
“Mắt cậu ấy vừa to vừa đen, còn đẹp hơn mắt con gái.”
Tôi không ngờ, đề tài của các bà lại tập trung vào diện mạo của Mục Huyền. Tôi hơi buồn cười, đồng thời lo anh sẽ tức giận.
Dưới sự chú ý đầy nhiệt tình của mọi người, Mục Huyền quay mặt đi chỗ khác, sắc mặt anh lạnh lùng. Nhưng má anh hơi ửng đỏ, ánh mắt vụt qua tia khó chịu và hết kiên nhẫn.
Nhưng anh không đứng dậy bỏ đi.
Anh chỉ ngồi yên lặng ở đó, thần sắc lạnh lùng, ánh mắt hờ hững, gương mặt ngày càng đỏ bừng.
Tâm trạng của tôi đột nhiên trở nên rất ấm áp. Tôi tựa đầu vào vai bà ngoại ngắm Mục Huyền, trong lòng ngọt ngào vô cùng.
Đây nhất định là lần đầu tiên trong đời, anh bị một đám phụ nữ bàn tán, mà không thể tức giận, cũng không thể hằm hằm bỏ đi.
Bởi vì anh đã nhận lời ở bên cạnh tôi?
Tôi rất thích... con người anh lúc này.
“Mục Huyền, anh ra ngoài đợi em.” Tôi nở nụ cười rạng rỡ với anh: “Em ở lại đây trò chuyện với bà ngoại một lúc nữa.”
Mục Huyền gần như lập tức đứng dậy, gật đầu với tôi rồi quay người đi ra ngoài. Bà ngoại trách móc: “Sao cháu lại đuổi thằng bé ra ngoài?” Tôi cười nói: “Bà ngoại, mặt anh ấy sắp nổi lửa rồi.”
***
Chiều ngày hôm sau, chúng tôi mới rời khỏi viện dưỡng lão.
Xe ô tô đi vào thành phố, tôi tựa người vào lòng Mục Huyền, cảm thấy thỏa mãn vô cùng.
Mạc Lâm ngồi sau lưng Mục Huyền, bóp vai cho anh. Hôm qua, tôi tâm sự với bà ngoại đến tận nửa đêm, bà ngoại nói: “Dao Dao, tối nay cháu ngủ với bà nhé.” Mục Huyền trầm mặc đứng bên cạnh cửa lập tức mở miệng: “Không được, cô ấy ngủ với cháu.”
Bà ngoại kinh ngạc. Tôi vội vàng kéo Mục Huyền sang một bên, nhìn anh bằng ánh mắt chờ đợi pha lẫn tức giận. Cuối cùng, anh không lên tiếng phản đối nữa.
Khi anh cùng Mạc Phổ Mạc Lâm rời đi, tôi và bà ngoại trò chuyện rất lâu. Bà ngoại nửa đêm ngủ không yên giấc, tôi liền thức dậy đi rót cho bà cốc trà. Ai ngờ vừa đi ra phòng khách liền phát hiện Mục Huyền cuộn người trên ghế sofa. Bên ngoài cửa có tiếng bước chân đi đi lại lại. Tôi mở cửa, Thủy Đồ Linh tỏ ra sốt ruột: “Tôi làm sao có thể để điện hạ ngủ trên ghế sofa. Trời ạ, tôi hổ thẹn với Đế quốc chết mất.”
Mục Huyền lập tức đuổi thẳng cổ Thủy Đồ Linh, anh kéo tôi cùng anh ngủ trên ghế sofa cho đến sáng.
Kết quả khi tỉnh dậy, cả hai chúng tôi đều đau vai mỏi lưng. Vì vậy Mục Huyền bảo Mạc Lâm bóp vai cho anh.
Chuyến đi ‘về nhà ngoại’ thực sự tốt đẹp hơn tôi tưởng tượng. Mục Huyền luôn ở bên cạnh tôi, chiều ý tôi như một người cháu rể bình thường.
Tất nhiên, tôi cũng không cần cho bà ngoại biết, người cháu rể ‘đẹp trai, hay xấu hổ, có vẻ ngố ngố’ trong ấn tượng của bà kỳ thực là sĩ quan chỉ huy lạnh lùng nổi tiếng trên dải Ngân Hà.
“Tiểu thư, bây giờ chúng ta đi đâu?” Mạc Lâm vui vẻ hỏi.
Tôi đã sớm lên kế hoạch, bảo Mạc Phổ lái xe đến một phố đi bộ lâu đời trong thành phố.
Ánh hoàng hôn buông xuống, đèn điện bắt đầu bật sáng, phố đi bộ cổ kính mà huyên náo.
Tuy không có thuộc hạ đi theo, nhưng khi bốn chúng tôi xuống xe, vẫn thu hút sự chú ý của mọi người. Phần lớn người qua đường nhìn chúng tôi bằng ánh mắt ngạc nhiên và hiếu kỳ.
Tôi cũng hết cách, bởi vì trong bốn người, chỉ có tôi là bình thường nhất.
Hoạt bát nhất là Mạc Lâm, anh ta ngó ngó nghiêng nghiêng, tươi cười rạng rỡ. Chỉ có điều, gương mặt trắng đục của anh ta cộng với nhãn cầu lớn đến mức kinh hồn nên trông hơi đáng sợ. Hơn nữa, sau lưng anh ta còn có Mạc Phổ, người giống hệt anh ta.
Ngoài ra, không thể không nhắc tới Mục Huyền, người đàn ông cao lớn đẹp trai, sắc mặt u ám.
Kể từ lúc chúng tôi đặt bước chân đầu tiên vào phố đi bộ, bắt gặp vô số đàn ông đàn bà đi đi lại lại, Mục Huyền đã nhíu chặt lông mày. Tôi và Mạc Lâm nháy nhau từ trước, nên khi nghe anh cất giọng lạnh lùng: “Không được.” Chúng tôi đã len lỏi vào dòng người.
Tuy nhiên, Mục Huyền nhanh chóng túm được chúng tôi. Cuối cùng anh cũng thỏa hiệp. Chỉ có điều, anh liên tục kéo tôi về bên trái và bên phải, tránh mọi sự đụng chạm với người khác.
May mà càng đi sâu vào bên trong, người càng thưa thớt. Mạc Lâm và Mạc Phổ đều có hứng thú với những đồ lặt vặt đặc trưng của quê hương. Đến Mạc Phổ còn mua một túi lớn, nói đem về tặng cho bạn bè của anh ta. Sắc mặt Mục Huyền không còn khó coi như trước đó, thậm chí ẩn hiện ý cười. Anh đi theo tôi tới những quầy bán đồ tôi thích.
Trời đã tối hẳn, tôi hơi đói bụng nên chạy đi mua đồ ăn. Trước quầy bán đồ ăn có bốn năm cô gái trẻ xếp hàng, Mục Huyền tất nhiên không muốn tiến lại gần. Anh đứng cách năm sáu mét đợi tôi.
Vài phút sau, tôi ăn uống no nê. Vừa quay đầu, tôi hơi bất ngờ khi thấy hai cô gái đứng trước mặt Mục Huyền, Mạc Lâm Mạc Phổ không biết đi đâu mất.
Hai cô gái nói câu gì đó, Mục Huyền nhíu chặt lông mày. Tôi không hề ghen tức mà chỉ cảm thấy thú vị. Tôi rón rén tiến lại gần, nghe một cô gái nói: “Anh đẹp trai, anh là sĩ quan phải không? Lục quân à? Chụp ảnh lưu niệm với chúng em đi.”
Tôi bất giác nhướng mắt quan sát Mục Huyền.
Lúc rời khỏi phi thuyền, Mạc Lâm rất lo lắng đến vấn đề trang phục của Mục Huyền. Bởi vì Mục Huyền cả đời không rời xa quân phục, quần áo bình thường do Mạc Lâm chuẩn bị đều bị anh dẹp sang một bên. Kể cả tôi mở miệng khuyên nhủ, anh cũng bỏ ngoài tai. Cuối cùng, Mục Huyền mặc áo khoác quân phục màu xanh lục ở bên ngoài, bên trong vẫn là bộ quân phục màu xám mờ của anh, chỉ là bỏ hết quân hàm và huân huy chương.
Tuy áo khoác quân phục vừa dày vừa cứng nhắc nhưng mặc lên người Mục Huyền vẫn khiến anh nổi bật. Cổ áo màu xám mờ lộ ra ngoài, cộng thêm đôi bốt đen càng tôn vẻ cao quý, lạnh lùng của anh. Dưới ánh đèn đường, gương mặt trắng trẻo của anh khiến người qua lại, nhất là phái nữ không thể rời mắt.
“Không được.” Giọng nói vô cùng lạnh lẽo truyền tới.
Hai cô gái hơi bất ngờ khi Mục Huyền từ chối dứt khoát như vậy, một cô nói: “Vậy em chụp cho anh một tấm có được không?”
Mục Huyền lùi lại phía sau một bước, ngữ điệu không thay đổi: “Chỉ có vợ tôi mới có thể chụp ảnh của tôi, mời các cô đi ngay cho.”
Tôi ngớ người. Hai cô gái cũng ngây ra, sau đó tức giận bỏ đi.
Tôi không nhịn được phì cười, tiến lại gần kéo tay anh rời khỏi nơi đó.
Đêm mỗi lúc một khuya. Tôi đi dọc theo bờ sông. Mục Huyền không nhanh không chậm đi theo tôi. Dù không quay đầu, tôi vẫn luôn cảm thấy tầm mắt của anh không rời khỏi người tôi. Tôi giẫm chân lên đá vụn, giống như đi trong thế giới yên bình anh tạo ra cho tôi.
Trên bãi cỏ phía trước có hai học sinh trung học, cầm ống nhòm nhìn lên bầu trời. Bọn họ khiến tôi nhớ đến thời trung học của mình, bất giác dừng bước ở chỗ bọn họ. Nói thật, trong hơn một năm ở hành tinh Stan, tôi vào sinh ra tử không biết bao lần. Trở về Trái Đất, tôi mới có cảm giác về với thế giới chân thực.
“Đã quá giờ rồi, hôm nay chắc chắn không có mưa sao băng.” Cậu nam sinh thở dài.
“Đợi thêm một lúc nữa đi.” Cô bé nữ sinh ngập ngừng.
“Đợi cũng vô ích!” Cậu nam sinh bực dọc: “Tự dưng mất công trốn học.”
Tôi phì cười. Mục Huyền đi đến hỏi: “Sao thế?”
Tôi kéo tay anh đi về phía trước, cười nói: “Em nhớ thời cấp ba, em cũng từng cùng bạn trốn học đi xem mưa sao băng. Nhưng trò này chả tin được, đợi cả buổi tối cũng không thấy đâu. Ngày hôm sau còn bị cô chủ nhiệm phạt dọn nhà vệ sinh.”
Khóe mắt Mục Huyền xuất hiện ý cười: “Em thích sao?”
“Ừ. Lúc đó ai cũng hưng phấn nên em bị lây không khí. Bọn em đợi suốt một đêm trong giá lạnh mà chẳng thấy bóng dáng sao băng, lúc đó em thật sự không cam lòng. Bây giờ thấy các em ấy như vậy, em đột nhiên hoài niệm quá khứ.”
Mục Huyền nhìn tôi, lại ngẩng đầu nhìn bầu trời: “Nói với hai đứa trẻ, mười phút sau sẽ có mưa sao băng.”
Tôi mở to mắt kinh ngạc, Mục Huyền đã giơ tay nói vào máy liên lạc: “Mạc Phổ, bảo đội chiến hạm hộ vệ ném một ít đá vụn xuống tầng khí quyển của Trái Đất. Hoa Dao muốn xem mưa sao băng.”
Tôi vừa kinh ngạc vừa nghi hoặc: “Đá vụn?”
Mục Huyền trả lời: “Sao băng chính là thiên thạch đi vào tầng khí quyển.”
Tôi nhớ sao băng đúng là được hình thành như lời Mục Huyền, vội nói: “Không cần đâu...” Anh liền cắt ngang: “Phi công vào vị trí, em cần bao nhiêu ngôi sao băng?”
Tôi ngẩn người: “..... Em không biết.”
Mục Huyền nói vào máy lên lạc: “Thế thì hai nghìn viên đi.”
***
Mười phút sau, tôi và Mục Huyền vai kề vai ngồi trên bãi cỏ. Hai đứa trẻ ở bên cạnh thỉnh thoảng quay sang nhìn chúng tôi. Cậu nam sinh cất giọng nghi hoặc: “Anh à, có mưa sao băng thật sao?”
Mục Huyền không trả lời. Tôi cười cười: “Có đấy, các em cố gắng đợi đi.” Vừa dứt lời, tôi liền cảm thấy một luồng sáng vụt qua đỉnh đầu. Cô bé nữ sinh reo lên: “A...” Chúng tôi liền ngẩng đầu.
Dòng sông Phủ Nam sáng lấp lánh, xung quanh không một tiếng động.
Tinh tú như một cơn mưa lớn rơi xuống.
Mặt đất được chiếu sáng, bầu trời đầy ánh sáng bạc. Sao băng óng ánh, giống một bông hoa nở rộ trong vũ trụ.
“Ha ha, đúng là có mưa sao băng thật. Anh ơi, anh giỏi thật đấy! Anh làm việc ở đài thiên văn sao?” Cậu nam sinh ở bên cạnh đứng bật dậy, cô bé nắm tay cậu, vô cùng xúc động. Ở phía xa xa cũng vang lên tiếng hoan hô của mọi người.
Tôi nín thở ngắm cảnh tượng huyền diệu trên bầu trời rồi từ từ quay sang Mục Huyền. Thần sắc anh vẫn điềm nhiên như không, anh nhìn tôi: “Đã đủ chưa?”
Tôi ôm cánh tay anh, ngả đầu vào vai anh, cười rạng rỡ: “Đủ rồi, đủ rồi.”
Nửa đêm, bốn chúng tôi ngồi xe ô tô quay về chỗ ở. Có lẽ mọi người đều mệt mỏi nên không ai lên tiếng. Mạc Phổ bật đài phát thanh, thanh âm hưng phấn của nữ DJ vang lên: “Mặc dù muộn một tiếng đồng hồ nhưng mưa sao băng vẫn xuất hiện trong buổi tối hôm nay, hơn nữa còn hoành tráng hơn dự kiến của các nhà thiên văn. Đây là trận mưa sao băng trăm năm khó gặp...”
Tôi kéo áo Mục Huyền, cười nói: “Sao băng bùng phát, anh đúng là bạo lực thật đấy...”
Có lẽ cảm thấy tốn nhiều thời gian ở bên ngoài, Mục Huyền không thể chờ đợi thêm, anh kéo tay tôi, cúi đầu chặn miệng tôi.
***
Câu chuyện nhỏ số 5
Ăn tôi đi
Sau đám cưới, Mạc Lâm hí hửng đi kiểm kê quà tặng. Theo quy tắc, những món quà có giá trị, anh ta sẽ đưa cho Hoa Dao xem, món quà có tính chất nguy hiểm sẽ bị loại bỏ. Mục Huyền không quan tâm đến việc này.
Trong lúc bận rộn mở quà tặng, Mạc Lâm bất chợt nhìn thấy một món quà đặc biệt. Anh ta giấu vào lòng, vội vàng chạy đi tìm Hoa Dao.
Hoa Dao nhìn Mạc Lâm mở hộp quà, cau mày mắng: “Đúng là âm hồn không tan.”
Trong hộp quà là một thanh chocolate thơm lừng.
Chỉ là... thanh chocolate gồm hai màu đen trắng, hiện rõ gương mặt tươi cười lười nhác của một người đàn ông nào đó. Thậm chí đôi lông mày đen, đôi mắt tà khí cũng giống y hệt người thật. Bên dưới là một dòng chữ màu đỏ: ‘Ăn tôi đi.’
“Làm thế nào bây giờ?” Mạc Lâm cất giọng run run. Kể từ lúc bị phạt, bất cứ chuyện gì liên quan đến Dịch Phố Thành cũng khiến anh ta căng thẳng.
“Vứt đi!” Hoa Dao nói như đinh đóng cột.
Vừa dứt lời, Mục Huyền đẩy cửa đi vào: “Vứt cái gì vậy?” Ánh mắt anh hướng về chiếc hộp trong tay Mạc Lâm.
Mạc Lâm và Hoa Dao ngây ra một giây, đồng thời giơ tay bẻ khoanh chocolate nhét vào miệng.
Mục Huyền đi đến, đảo mắt qua Mạc Lâm: “Anh không sợ bị gỉ à?” Mạc Lâm khóc không ra nước mắt: “.... Ngon quá! Ngon đến mức tôi quên mất bản thân là người máy!” Nói xong, anh ta ném hộp quà xuống bàn, chạy vào nhà vệ sinh nôn ọe.
Mục Huyền lập tức nhặt hộp quà, Hoa Dao giật mình thon thót. Nhưng cô thở phào nhẹ nhõm khi thấy khoanh chocolate. Hai mắt đã bị cô ăn mất. Còn Mạc Lâm chén nửa gương mặt và mũi. Miếng còn lại nhìn kiểu gì cũng không ra mặt người.
Thấy miệng Hoa Dao dính đầy chocolate, Mục Huyền bất giác nuốt nước bọt: “Ngon như vậy sao?”
Hoa Dao gật đầu: “Rất ngon. Anh mau trả lại cho em, em muốn ăn nữa. Anh đi bận việc của anh đi.”
Mục Huyền vốn chờ đợi Hoa Dao đích thân đút chocolate cho mình. Nghe cô nói vậy, trong lòng anh hơi mất mát. Anh bình thản liếc cô một cái, bình thản bẻ ‘cái miệng’ của Dịch Phố Thành, tao nhã cắn từng miếng một, sau đó thản nhiên nhận xét: “Cũng bình thường.”
Hoa Dao hóa đá, Mạc Lâm từ nhà vệ sinh đi ra trợn mắt: “Ôi...”
***
Câu chuyện nhỏ số 6
Nguy cơ tài chính
Mục Huyền rất hiếm khi xem tin tức trên truyền hình. Bình thường, đều là Mạc Phổ tập hợp tin tức cần thiết đưa đến cho anh xem qua.
Vài ngày sau khi tỉnh lại, Mục Huyền ở nhà nghỉ ngơi. Hoa Dao bận rộn cùng Mạc Lâm lo vấn đề tài chính trong gia đình, cả ngày không thấy bóng dáng.
Một hôm, Mục Huyền vô tình mở tivi. Vừa xem, tâm trạng của anh hết sức dễ chịu.
Trên tivi xuất hiện cảnh anh vừa tỉnh lại. Lúc đó, anh nằm trên giường, Hoa Dao nằm sấp trong lòng anh, gương mặt thẹn thùng. Mục Huyền lập tức dừng hình ảnh, điều chỉnh thành hình ảnh ba chiều...
Hôm đó, Hoa Dao mặc váy dài màu lam nhạt, để lộ bắp chân nõn nà trắng trẻo. Cổ cô thon thả, xương quai xanh vừa trắng vừa mềm mại. Bộ ngực đầy đặn của cô ép chặt vào ngực anh.
Mục Huyền đặt hai tay ra sau gáy, ngắm mãi một hình ảnh này mà không biết chán. Nửa tiếng sau, anh mới cho chạy tiếp. Nhưng chỉ vài giây, Mục Huyền cứng đờ người, gương mặt lạnh hẳn. Bởi vì một góc màn hình hiện dòng chữ: ‘Đài truyền hình Đế đô đưa tin độc quyền’.
Hôm đó ở phòng bệnh, Mục Huyền tuy nhìn thấy phóng viên nhưng không hề để ý xem họ nói gì. Anh tưởng là người do Mạc Lâm Mạc Phổ sắp xếp, ghi lại hình ảnh anh tỉnh giấc.
Vừa rồi, anh vẫn tưởng do Mạc Lâm quay phim, để một mình anh thưởng thức.
Mục Huyền nằm mơ cũng không thể tưởng tượng, Mạc Lâm to gan, dám cho đài truyền hình đến quay anh và Hoa Dao... Hơn nữa còn là hình ảnh Hoa Dao dịu dàng, đáng yêu, thẹn thùng... nằm trong lòng anh.
Mục Huyền tối sầm mặt lôi Hoa Dao và Mạc Lâm khỏi thư phòng. Mạc Lâm vô cùng sợ hãi, Hoa Dao liếc qua hình ảnh, co vai rụt cổ, đỏ mặt giải thích: “Chúng em cũng hết cách! Chi phí tạo không gian mới là hai mươi tỷ, chúng ta sắp phá sản đến nơi rồi! Nếu không kiếm tiền, đám cưới cũng có khi không thể tổ chức. Chúng em không muốn anh lo lắng nên mới giấu không cho anh biết. Việc bán bản quyền phát sóng kiếm được khá nhiều tiền...”
Mạc Lâm phụ họa: “Đúng đấy, ngài chỉ huy! Ngài không lo việc nhà nên không biết dầu mỡ mắm muối gạo đắt như thế nào đâu...”
Mục Huyền lặng thinh, Hoa Dao nhìn anh chăm chú. Một lúc sau, Mục Huyền trầm mặc bỏ đi mất. Hoa Dao và Mạc Lâm đưa mắt nhìn nhau: “Có phải thái độ của tôi không tốt, khiến anh ấy đau lòng?”
Mục Huyền biệt tăm biệt tích hai ngày không về nhà. Đến Mạc Phổ cũng không biết anh đi đâu, chỉ nói có quân vụ. Hoa Dao và Mạc Lâm đều nhất trí cho rằng, lòng tự trọng của anh đã bị tổn thương.
Tối ngày thứ ba, Hoa Dao đang xem xét số liệu đầu tư, Mục Huyền đột nhiên xuất hiện, đưa cho cô một tấm thẻ.
“Đây là gì vậy?” Hoa Dao tỏ ra nghi hoặc.
“Mười tỷ.” Mục Huyền trả lời lãnh đạm.
Hoa Dao ngây người: “Ở đâu ra thế?”
Mục Huyền đảo mắt qua Hoa Dao, cất giọng kiêu ngạo: “Anh bỏ chút thời gian giúp liên minh chòm sao Tiên Nữ tạo một không gian nhỏ.”
Ngắm dung nhan hơi tiều tụy do thức đêm của Mục Huyền, Hoa Dao chẳng nói chẳng rằng vùi mặt vào ngực anh, ôm chặt người anh.
Máy thu thanh lấy từ phi thuyền, phát tiếng Stan: “Hôm nay, cả Đế quốc Stan, thậm chí cả dải Ngân Hà đều dồn mọi ánh mắt về hành tinh thứ ba của hệ Mặt Trời, đó là Trái Đất. Tiêu điểm là quê hương của vương phi Hoa Dao, thành phố Dung nằm ở miền Nam Trung Quốc...”
Tôi không khỏi kinh ngạc.
Thanh âm đầy từ tính của cô phát thanh viên tiếp tục vang lên: “Theo lời người phát ngôn bộ quốc phòng, có hơn ba mươi chiếc chiến hạm tuần tiễu (*) bí mật bố trí xung quanh hệ Mặt Trời; năm lô cốt vũ trụ đóng quân ở vị trí cách Trái Đất mười năm ánh sáng. Phòng tuyến không gian của cả hệ Mặt Trời đã bị quân đội Đế quốc khống chế. Một khi xảy ra sự cố bất thường, không quân Đế quốc có thể nhảy siêu quang tốc đến bên điện hạ và vương phi trong vòng mười phút. Vì vậy, chuyến đi tuần trăng mật của vợ chồng điện hạ an toàn tuyệt đối. Mong người dân cả nước hãy yên tâm...”
(*) Tuần tiễu: Đi các nơi để xem xét tình hình giặc cướp, giữ gìn trật tự.
Nghe đến đây, tôi bất giác đẩy cửa sổ, ngẩng đầu quan sát bầu trời, chỉ thấy bầu trời trong vắt, không một gợn mây. Tất nhiên, tôi cũng không hề bắt gặp bóng dáng của không quân Đế quốc đang khống chế Trái Đất.
Cả thành phố tắm trong ánh nắng ban mai, vừa yên tĩnh vừa đẹp đẽ. Dòng sông Phủ Nam dưới lầu lấp lánh, cây cối hai bên bờ xanh mướt. Bên những chiếc bàn vuông dọc bờ sông ngồi đầy người, tiếng mạt chược loạt xoạt truyền tới. Một người phụ nữ đẩy xe bán đồ ăn sáng đi dọc bờ sông, cất tiếng rao lanh lảnh.
Một cảm giác ấm áp quen thuộc dội vào lòng tôi. Tôi cảm thấy hạm đội vũ trụ dũng mãnh, phòng ngự vũ trụ gì đó, trở nên xa xôi và không còn quan trọng trước cảnh tượng an lành, đầy sinh khí ở ngoài kia.
Đôi cánh tay rắn chắc siết chặt eo tôi, ai đó ôm tôi từ đằng sau. Mục Huyền vừa tắm xong, từ người anh tỏa mùi hương dễ chịu. Tôi quay lại mỉm cười với anh: “Anh thấy Trái Đất thế nào?”
Trước kia anh không dưới một lần đặt chân đến Trái Đất, nhưng phần lớn đều ở khu vực rừng núi và chỉ lưu lại một ngày nên không hiểu biết nhiều về Trái Đất.
“Rất tốt, anh thích Trái Đất.” Mục Huyền cũng ngắm cảnh sắc bên ngoài cửa sổ, ánh mắt trở nên xa xăm.
Nụ cười trên môi tôi càng rạng rỡ hơn, tôi lập tức truy vấn: “Tại sao? Trái Đất không phát triển bằng hành tinh Stan. Có phải anh ‘yêu ai yêu cả đường đi lối về’?”
Lúc này, Mục Huyền mới cúi xuống nhìn tôi, ánh mắt anh sâu thẳm, ngữ khí nhàn nhạt: “Bởi vì tối qua đáp xuống Trái Đất, cơ thể em rõ ràng hưng phấn hơn bình thường.”
Tôi đỏ mặt, liền chuyển sang đề tài khác: “Bây giờ em đã về quê nhà. Những ngày này, anh phải nghe lời em, không được tỏ ra chuyên chế.”
“Được.” Thanh âm của anh rất ôn hòa: “Trong phạm vi anh cho phép.”
“..... Mục Huyền, đấy chính là chuyên chế, anh có biết không hả?”
***
Chúng tôi đáp xuống Trái Đất vào ngày hôm qua, trời gần sáng mới tới thành phố Dung. Việc đầu tiên sau khi ngủ dậy, tất nhiên là đi thăm bà ngoại ở viện dưỡng lão.
Chiếc xe thương vụ chạy trên con đường thẳng tắp. Mạc Phổ chuyên tâm lái xe, Mạc Lâm ngồi ở ghế trước hí hửng soi gương. Để ngụy trang thành người Trái Đất, bọn họ được đắp một lớp cao su lên mặt, còn đeo nhãn cầu màu đen. Chỉ là đường nét gương mặt bọn họ rất góc cạnh và cứng nhắc, hơn nữa lại được phủ một lớp da trắng, nên thật sự có thể hình dung diện mạo của bọn họ... giống hai người kỳ quái.
Trước khi chúng tôi đặt chân xuống Trái Đất, những người Stan sinh sống khắp mọi nơi trên địa cầu đều tụ tập về thành phố Dung đợi lệnh. Mạc Lâm đưa ra vô số yêu cầu tiếp đãi với bọn họ, vì vậy cả chuyến đi của chúng tôi đều thuận lợi và thoải mái.
Do người Stan sống ở Trái Đất đều là giống cái hoặc giống đực, chứ không có người máy vô giới tính, nên Mục Huyền trực tiếp đưa ra mệnh lệnh: “Tôi hy vọng các người như không tồn tại.”
Vì vậy, trên đường đi có không dưới mười chiếc xe tô bảo vệ chúng tôi, nhưng không một ai quấy rầy chúng tôi.
Chúng tôi nhanh chóng tới viện dưỡng lão nằm ở ngoại ô thành phố. Ngắm toàn cảnh viện điều dưỡng non xanh nước biếc, trang nhã dễ chịu, tôi không nhịn được bóp tay Mục Huyền, nhìn anh bằng ánh mắt cảm kích. Anh chỉ mỉm cười với tôi.
Vừa vào cổng, một người đàn ông mặc comple tầm bốn mươi tuổi đi tới tiếp đón. Ông ta nở nụ cười tươi, quỳ một chân xuống đất: “Hoan nghênh điện hạ và vương phi. Tôi là Thủy Đồ Linh, viện trưởng ở nơi này.”
Tôi không khỏi ngạc nhiên. Đằng sau lưng ông ta cách mười mấy mét có mấy người y tá mặc áo trắng. Bọn họ cũng trợn mắt há mồm.
Mục Huyền nói lãnh đạm: “Không cần giữ lễ.”
Thủy Đồ Linh đứng dậy, cười nói: “Có thể gặp điện hạ và vương phi là vinh hạnh lớn nhất cuộc đời tôi. Lễ tiết cơ bản vẫn cần tuân thủ.”
Lúc này, Mạc Phổ nói chen ngang: “Thủy Đồ Linh, ông đến Trái Đất hơn một năm rồi, bây giờ đã quen chưa?” Hai người trò chuyện vài câu.
Tôi chợt hiểu ra, Mục Huyền cử người tới đây làm viện trưởng viện dưỡng lão, để tiện chăm sóc bà ngoại tôi.
Anh lặng lẽ vì tôi làm nhiều việc như vậy.
Tôi ngắm gương mặt nghiêng trầm tĩnh của Mục Huyền, nhẹ nhàng nắm bàn tay anh. Anh siết chặt tay, khóe miệng hơi cong lên, nụ cười vẫn nhàn nhạt như thường lệ, nhưng cũng đủ khiến tim tôi xao động.
***
Đi qua sân vườn tĩnh mịch, tôi và Mục Huyền cùng Thủy Đồ Linh đi tới ngôi nhà màu trắng đẹp nhất trong viện dưỡng lão.
Nhìn cánh cửa màu nâu ở trước mặt, tim tôi bất giác đập thình thịch. Tôi ngoảnh đầu về phía Mục Huyền: “Mục Huyền, lát nữa em hy vọng anh có thể cùng em trò chuyện với bà ngoại. Bà nhất định muốn tìm hiểu về anh. Em sẽ ngồi giữa bà và anh, nên sẽ không có chuyện chạm vào người nhau. Anh hãy kiên nhẫn nói chuyện với bà em, được không?”
“Ờ.”
Cánh cửa mở ra, bên trong có khoảng sáu bảy bà già đang ngồi trên ghế sofa. Nghe thấy tiếng động, họ đều ngẩng đầu nhìn phía chúng tôi. Trong đó có một bà gương mặt hiền từ, ánh mắt xúc động. Đó chính là bà ngoại của tôi.
“Bà ngoại!”
“Dao... Dao Dao!”
Tôi lập tức lao đến ôm bà.
Mọi sự chua xót và ngọt ngào phảng phất dội vào lòng tôi trong giây lát. Tôi ôm chặt bà ngoại, khóc không thành tiếng. Bà ngoại ngược lại hơi ngạc nhiên, cười nói: “Con bé này, chẳng phải tuần trước cháu mới về thăm bà hay sao?” Tuy nói vậy, nhưng thanh âm của bà cũng nghẹn ngào.
Bà ngoại đâu biết, đối với tôi mà nói, những lần gặp bà đều là ảo ảnh xa vời. Sợ bà nghi ngờ, tôi vội vàng lau nước mắt, buông tay khỏi người bà.
Những bà lão ở xung quanh cũng mỉm cười nhìn tôi, khóe mắt ngân ngấn nước.
Lúc này, Thủy Đồ Linh đột nhiên hỏi: “Thím Trương, dì Tô, sao hôm nay mọi người lại ở đây?”
Bà ngoại cười nói: “Hôm nay Dao Dao dẫn chồng về ra mắt, tôi gọi họ đến xem.” Nói xong, bà đẩy người tôi: “Dao Dao, mau bảo tiểu Huyền ngồi đi.”
Tôi gật đầu, ngoảnh đầu nhìn, không nhịn được cười.
Mục Huyền đứng thẳng người bên cạnh ghế sofa, thần sắc nghiêm nghị, ánh mắt lãnh đạm. Chắc anh không ngờ trong phòng có nhiều phụ nữ đến thế (tuy người trẻ nhất cũng trên sáu mươi tuổi).
Nghe bà ngoại nói vậy, anh liền đưa mắt nhìn chúng tôi, gật đầu: “Bà ngoại, chào bà.” Nói xong, anh lập tức quay đầu về phía cửa sổ.
“Chàng trai, ngồi xuống đây đi.” Một bà tương đối trẻ tuổi vỗ vỗ ghế sofa bên cạnh mình, những người khác lập tức phụ họa theo.
Tôi tất nhiên không dám, vội vàng từ chối: “Để anh ấy đứng là được rồi.” Lúc này, Thủy Đồ Linh nhanh tay kéo một chiếc ghế lại gần, Mục Huyền lập tức ngồi xuống. Các bà cũng không bắt ép anh ngồi gần họ.
Nói chuyện với bà ngoại tôi một lúc, các bà ở xung quanh hỏi thăm về công việc và đám cưới của tôi. Tôi trả lời qua loa, chỉ nói tổ chức hôn lễ ở nước ngoài. Trò chuyện một hồi, bọn họ bắt đầu tìm hiểu Mục Huyền. Dù sao bọn họ hôm nay cũng được bà ngoại tôi mời đến để ngắm cháu rể.
Dì Tô hỏi: “Tiểu Huyền, nghe nói cậu là quân nhân phải không?”
Mục Huyền quay đầu về phía dì Tô, nhưng mắt nhìn xuống đất: “Tôi quản lý một chi đội.”
Tôi rất vui vẻ, để mặc các bà hỏi chuyện.
“Chi đội ư? Cậu quản lý bao nhiêu binh sĩ?”
“Lúc không có chiến tranh, biên chế cơ bản là một trăm nghìn người.”
“Ôi trời, cậu lợi hại quá đi!” Dì Tô cảm thán: “Vừa đẹp trai, vừa trẻ tuổi lại vừa có năng lực, tiểu Dao Dao có mắt nhìn người thật đấy.”
“Đúng vậy! Chàng trai này trắng quá cơ, đàn ông con trai trắng trẻo một chút cũng tốt. Các bà nhìn xem, chân cậu ấy dài chưa kìa, thân hình không gầy không béo, vừa vặn cân đối.” Có người lên tiếng khen ngợi.
“Mắt cậu ấy vừa to vừa đen, còn đẹp hơn mắt con gái.”
Tôi không ngờ, đề tài của các bà lại tập trung vào diện mạo của Mục Huyền. Tôi hơi buồn cười, đồng thời lo anh sẽ tức giận.
Dưới sự chú ý đầy nhiệt tình của mọi người, Mục Huyền quay mặt đi chỗ khác, sắc mặt anh lạnh lùng. Nhưng má anh hơi ửng đỏ, ánh mắt vụt qua tia khó chịu và hết kiên nhẫn.
Nhưng anh không đứng dậy bỏ đi.
Anh chỉ ngồi yên lặng ở đó, thần sắc lạnh lùng, ánh mắt hờ hững, gương mặt ngày càng đỏ bừng.
Tâm trạng của tôi đột nhiên trở nên rất ấm áp. Tôi tựa đầu vào vai bà ngoại ngắm Mục Huyền, trong lòng ngọt ngào vô cùng.
Đây nhất định là lần đầu tiên trong đời, anh bị một đám phụ nữ bàn tán, mà không thể tức giận, cũng không thể hằm hằm bỏ đi.
Bởi vì anh đã nhận lời ở bên cạnh tôi?
Tôi rất thích... con người anh lúc này.
“Mục Huyền, anh ra ngoài đợi em.” Tôi nở nụ cười rạng rỡ với anh: “Em ở lại đây trò chuyện với bà ngoại một lúc nữa.”
Mục Huyền gần như lập tức đứng dậy, gật đầu với tôi rồi quay người đi ra ngoài. Bà ngoại trách móc: “Sao cháu lại đuổi thằng bé ra ngoài?” Tôi cười nói: “Bà ngoại, mặt anh ấy sắp nổi lửa rồi.”
***
Chiều ngày hôm sau, chúng tôi mới rời khỏi viện dưỡng lão.
Xe ô tô đi vào thành phố, tôi tựa người vào lòng Mục Huyền, cảm thấy thỏa mãn vô cùng.
Mạc Lâm ngồi sau lưng Mục Huyền, bóp vai cho anh. Hôm qua, tôi tâm sự với bà ngoại đến tận nửa đêm, bà ngoại nói: “Dao Dao, tối nay cháu ngủ với bà nhé.” Mục Huyền trầm mặc đứng bên cạnh cửa lập tức mở miệng: “Không được, cô ấy ngủ với cháu.”
Bà ngoại kinh ngạc. Tôi vội vàng kéo Mục Huyền sang một bên, nhìn anh bằng ánh mắt chờ đợi pha lẫn tức giận. Cuối cùng, anh không lên tiếng phản đối nữa.
Khi anh cùng Mạc Phổ Mạc Lâm rời đi, tôi và bà ngoại trò chuyện rất lâu. Bà ngoại nửa đêm ngủ không yên giấc, tôi liền thức dậy đi rót cho bà cốc trà. Ai ngờ vừa đi ra phòng khách liền phát hiện Mục Huyền cuộn người trên ghế sofa. Bên ngoài cửa có tiếng bước chân đi đi lại lại. Tôi mở cửa, Thủy Đồ Linh tỏ ra sốt ruột: “Tôi làm sao có thể để điện hạ ngủ trên ghế sofa. Trời ạ, tôi hổ thẹn với Đế quốc chết mất.”
Mục Huyền lập tức đuổi thẳng cổ Thủy Đồ Linh, anh kéo tôi cùng anh ngủ trên ghế sofa cho đến sáng.
Kết quả khi tỉnh dậy, cả hai chúng tôi đều đau vai mỏi lưng. Vì vậy Mục Huyền bảo Mạc Lâm bóp vai cho anh.
Chuyến đi ‘về nhà ngoại’ thực sự tốt đẹp hơn tôi tưởng tượng. Mục Huyền luôn ở bên cạnh tôi, chiều ý tôi như một người cháu rể bình thường.
Tất nhiên, tôi cũng không cần cho bà ngoại biết, người cháu rể ‘đẹp trai, hay xấu hổ, có vẻ ngố ngố’ trong ấn tượng của bà kỳ thực là sĩ quan chỉ huy lạnh lùng nổi tiếng trên dải Ngân Hà.
“Tiểu thư, bây giờ chúng ta đi đâu?” Mạc Lâm vui vẻ hỏi.
Tôi đã sớm lên kế hoạch, bảo Mạc Phổ lái xe đến một phố đi bộ lâu đời trong thành phố.
Ánh hoàng hôn buông xuống, đèn điện bắt đầu bật sáng, phố đi bộ cổ kính mà huyên náo.
Tuy không có thuộc hạ đi theo, nhưng khi bốn chúng tôi xuống xe, vẫn thu hút sự chú ý của mọi người. Phần lớn người qua đường nhìn chúng tôi bằng ánh mắt ngạc nhiên và hiếu kỳ.
Tôi cũng hết cách, bởi vì trong bốn người, chỉ có tôi là bình thường nhất.
Hoạt bát nhất là Mạc Lâm, anh ta ngó ngó nghiêng nghiêng, tươi cười rạng rỡ. Chỉ có điều, gương mặt trắng đục của anh ta cộng với nhãn cầu lớn đến mức kinh hồn nên trông hơi đáng sợ. Hơn nữa, sau lưng anh ta còn có Mạc Phổ, người giống hệt anh ta.
Ngoài ra, không thể không nhắc tới Mục Huyền, người đàn ông cao lớn đẹp trai, sắc mặt u ám.
Kể từ lúc chúng tôi đặt bước chân đầu tiên vào phố đi bộ, bắt gặp vô số đàn ông đàn bà đi đi lại lại, Mục Huyền đã nhíu chặt lông mày. Tôi và Mạc Lâm nháy nhau từ trước, nên khi nghe anh cất giọng lạnh lùng: “Không được.” Chúng tôi đã len lỏi vào dòng người.
Tuy nhiên, Mục Huyền nhanh chóng túm được chúng tôi. Cuối cùng anh cũng thỏa hiệp. Chỉ có điều, anh liên tục kéo tôi về bên trái và bên phải, tránh mọi sự đụng chạm với người khác.
May mà càng đi sâu vào bên trong, người càng thưa thớt. Mạc Lâm và Mạc Phổ đều có hứng thú với những đồ lặt vặt đặc trưng của quê hương. Đến Mạc Phổ còn mua một túi lớn, nói đem về tặng cho bạn bè của anh ta. Sắc mặt Mục Huyền không còn khó coi như trước đó, thậm chí ẩn hiện ý cười. Anh đi theo tôi tới những quầy bán đồ tôi thích.
Trời đã tối hẳn, tôi hơi đói bụng nên chạy đi mua đồ ăn. Trước quầy bán đồ ăn có bốn năm cô gái trẻ xếp hàng, Mục Huyền tất nhiên không muốn tiến lại gần. Anh đứng cách năm sáu mét đợi tôi.
Vài phút sau, tôi ăn uống no nê. Vừa quay đầu, tôi hơi bất ngờ khi thấy hai cô gái đứng trước mặt Mục Huyền, Mạc Lâm Mạc Phổ không biết đi đâu mất.
Hai cô gái nói câu gì đó, Mục Huyền nhíu chặt lông mày. Tôi không hề ghen tức mà chỉ cảm thấy thú vị. Tôi rón rén tiến lại gần, nghe một cô gái nói: “Anh đẹp trai, anh là sĩ quan phải không? Lục quân à? Chụp ảnh lưu niệm với chúng em đi.”
Tôi bất giác nhướng mắt quan sát Mục Huyền.
Lúc rời khỏi phi thuyền, Mạc Lâm rất lo lắng đến vấn đề trang phục của Mục Huyền. Bởi vì Mục Huyền cả đời không rời xa quân phục, quần áo bình thường do Mạc Lâm chuẩn bị đều bị anh dẹp sang một bên. Kể cả tôi mở miệng khuyên nhủ, anh cũng bỏ ngoài tai. Cuối cùng, Mục Huyền mặc áo khoác quân phục màu xanh lục ở bên ngoài, bên trong vẫn là bộ quân phục màu xám mờ của anh, chỉ là bỏ hết quân hàm và huân huy chương.
Tuy áo khoác quân phục vừa dày vừa cứng nhắc nhưng mặc lên người Mục Huyền vẫn khiến anh nổi bật. Cổ áo màu xám mờ lộ ra ngoài, cộng thêm đôi bốt đen càng tôn vẻ cao quý, lạnh lùng của anh. Dưới ánh đèn đường, gương mặt trắng trẻo của anh khiến người qua lại, nhất là phái nữ không thể rời mắt.
“Không được.” Giọng nói vô cùng lạnh lẽo truyền tới.
Hai cô gái hơi bất ngờ khi Mục Huyền từ chối dứt khoát như vậy, một cô nói: “Vậy em chụp cho anh một tấm có được không?”
Mục Huyền lùi lại phía sau một bước, ngữ điệu không thay đổi: “Chỉ có vợ tôi mới có thể chụp ảnh của tôi, mời các cô đi ngay cho.”
Tôi ngớ người. Hai cô gái cũng ngây ra, sau đó tức giận bỏ đi.
Tôi không nhịn được phì cười, tiến lại gần kéo tay anh rời khỏi nơi đó.
Đêm mỗi lúc một khuya. Tôi đi dọc theo bờ sông. Mục Huyền không nhanh không chậm đi theo tôi. Dù không quay đầu, tôi vẫn luôn cảm thấy tầm mắt của anh không rời khỏi người tôi. Tôi giẫm chân lên đá vụn, giống như đi trong thế giới yên bình anh tạo ra cho tôi.
Trên bãi cỏ phía trước có hai học sinh trung học, cầm ống nhòm nhìn lên bầu trời. Bọn họ khiến tôi nhớ đến thời trung học của mình, bất giác dừng bước ở chỗ bọn họ. Nói thật, trong hơn một năm ở hành tinh Stan, tôi vào sinh ra tử không biết bao lần. Trở về Trái Đất, tôi mới có cảm giác về với thế giới chân thực.
“Đã quá giờ rồi, hôm nay chắc chắn không có mưa sao băng.” Cậu nam sinh thở dài.
“Đợi thêm một lúc nữa đi.” Cô bé nữ sinh ngập ngừng.
“Đợi cũng vô ích!” Cậu nam sinh bực dọc: “Tự dưng mất công trốn học.”
Tôi phì cười. Mục Huyền đi đến hỏi: “Sao thế?”
Tôi kéo tay anh đi về phía trước, cười nói: “Em nhớ thời cấp ba, em cũng từng cùng bạn trốn học đi xem mưa sao băng. Nhưng trò này chả tin được, đợi cả buổi tối cũng không thấy đâu. Ngày hôm sau còn bị cô chủ nhiệm phạt dọn nhà vệ sinh.”
Khóe mắt Mục Huyền xuất hiện ý cười: “Em thích sao?”
“Ừ. Lúc đó ai cũng hưng phấn nên em bị lây không khí. Bọn em đợi suốt một đêm trong giá lạnh mà chẳng thấy bóng dáng sao băng, lúc đó em thật sự không cam lòng. Bây giờ thấy các em ấy như vậy, em đột nhiên hoài niệm quá khứ.”
Mục Huyền nhìn tôi, lại ngẩng đầu nhìn bầu trời: “Nói với hai đứa trẻ, mười phút sau sẽ có mưa sao băng.”
Tôi mở to mắt kinh ngạc, Mục Huyền đã giơ tay nói vào máy liên lạc: “Mạc Phổ, bảo đội chiến hạm hộ vệ ném một ít đá vụn xuống tầng khí quyển của Trái Đất. Hoa Dao muốn xem mưa sao băng.”
Tôi vừa kinh ngạc vừa nghi hoặc: “Đá vụn?”
Mục Huyền trả lời: “Sao băng chính là thiên thạch đi vào tầng khí quyển.”
Tôi nhớ sao băng đúng là được hình thành như lời Mục Huyền, vội nói: “Không cần đâu...” Anh liền cắt ngang: “Phi công vào vị trí, em cần bao nhiêu ngôi sao băng?”
Tôi ngẩn người: “..... Em không biết.”
Mục Huyền nói vào máy lên lạc: “Thế thì hai nghìn viên đi.”
***
Mười phút sau, tôi và Mục Huyền vai kề vai ngồi trên bãi cỏ. Hai đứa trẻ ở bên cạnh thỉnh thoảng quay sang nhìn chúng tôi. Cậu nam sinh cất giọng nghi hoặc: “Anh à, có mưa sao băng thật sao?”
Mục Huyền không trả lời. Tôi cười cười: “Có đấy, các em cố gắng đợi đi.” Vừa dứt lời, tôi liền cảm thấy một luồng sáng vụt qua đỉnh đầu. Cô bé nữ sinh reo lên: “A...” Chúng tôi liền ngẩng đầu.
Dòng sông Phủ Nam sáng lấp lánh, xung quanh không một tiếng động.
Tinh tú như một cơn mưa lớn rơi xuống.
Mặt đất được chiếu sáng, bầu trời đầy ánh sáng bạc. Sao băng óng ánh, giống một bông hoa nở rộ trong vũ trụ.
“Ha ha, đúng là có mưa sao băng thật. Anh ơi, anh giỏi thật đấy! Anh làm việc ở đài thiên văn sao?” Cậu nam sinh ở bên cạnh đứng bật dậy, cô bé nắm tay cậu, vô cùng xúc động. Ở phía xa xa cũng vang lên tiếng hoan hô của mọi người.
Tôi nín thở ngắm cảnh tượng huyền diệu trên bầu trời rồi từ từ quay sang Mục Huyền. Thần sắc anh vẫn điềm nhiên như không, anh nhìn tôi: “Đã đủ chưa?”
Tôi ôm cánh tay anh, ngả đầu vào vai anh, cười rạng rỡ: “Đủ rồi, đủ rồi.”
Nửa đêm, bốn chúng tôi ngồi xe ô tô quay về chỗ ở. Có lẽ mọi người đều mệt mỏi nên không ai lên tiếng. Mạc Phổ bật đài phát thanh, thanh âm hưng phấn của nữ DJ vang lên: “Mặc dù muộn một tiếng đồng hồ nhưng mưa sao băng vẫn xuất hiện trong buổi tối hôm nay, hơn nữa còn hoành tráng hơn dự kiến của các nhà thiên văn. Đây là trận mưa sao băng trăm năm khó gặp...”
Tôi kéo áo Mục Huyền, cười nói: “Sao băng bùng phát, anh đúng là bạo lực thật đấy...”
Có lẽ cảm thấy tốn nhiều thời gian ở bên ngoài, Mục Huyền không thể chờ đợi thêm, anh kéo tay tôi, cúi đầu chặn miệng tôi.
***
Câu chuyện nhỏ số 5
Ăn tôi đi
Sau đám cưới, Mạc Lâm hí hửng đi kiểm kê quà tặng. Theo quy tắc, những món quà có giá trị, anh ta sẽ đưa cho Hoa Dao xem, món quà có tính chất nguy hiểm sẽ bị loại bỏ. Mục Huyền không quan tâm đến việc này.
Trong lúc bận rộn mở quà tặng, Mạc Lâm bất chợt nhìn thấy một món quà đặc biệt. Anh ta giấu vào lòng, vội vàng chạy đi tìm Hoa Dao.
Hoa Dao nhìn Mạc Lâm mở hộp quà, cau mày mắng: “Đúng là âm hồn không tan.”
Trong hộp quà là một thanh chocolate thơm lừng.
Chỉ là... thanh chocolate gồm hai màu đen trắng, hiện rõ gương mặt tươi cười lười nhác của một người đàn ông nào đó. Thậm chí đôi lông mày đen, đôi mắt tà khí cũng giống y hệt người thật. Bên dưới là một dòng chữ màu đỏ: ‘Ăn tôi đi.’
“Làm thế nào bây giờ?” Mạc Lâm cất giọng run run. Kể từ lúc bị phạt, bất cứ chuyện gì liên quan đến Dịch Phố Thành cũng khiến anh ta căng thẳng.
“Vứt đi!” Hoa Dao nói như đinh đóng cột.
Vừa dứt lời, Mục Huyền đẩy cửa đi vào: “Vứt cái gì vậy?” Ánh mắt anh hướng về chiếc hộp trong tay Mạc Lâm.
Mạc Lâm và Hoa Dao ngây ra một giây, đồng thời giơ tay bẻ khoanh chocolate nhét vào miệng.
Mục Huyền đi đến, đảo mắt qua Mạc Lâm: “Anh không sợ bị gỉ à?” Mạc Lâm khóc không ra nước mắt: “.... Ngon quá! Ngon đến mức tôi quên mất bản thân là người máy!” Nói xong, anh ta ném hộp quà xuống bàn, chạy vào nhà vệ sinh nôn ọe.
Mục Huyền lập tức nhặt hộp quà, Hoa Dao giật mình thon thót. Nhưng cô thở phào nhẹ nhõm khi thấy khoanh chocolate. Hai mắt đã bị cô ăn mất. Còn Mạc Lâm chén nửa gương mặt và mũi. Miếng còn lại nhìn kiểu gì cũng không ra mặt người.
Thấy miệng Hoa Dao dính đầy chocolate, Mục Huyền bất giác nuốt nước bọt: “Ngon như vậy sao?”
Hoa Dao gật đầu: “Rất ngon. Anh mau trả lại cho em, em muốn ăn nữa. Anh đi bận việc của anh đi.”
Mục Huyền vốn chờ đợi Hoa Dao đích thân đút chocolate cho mình. Nghe cô nói vậy, trong lòng anh hơi mất mát. Anh bình thản liếc cô một cái, bình thản bẻ ‘cái miệng’ của Dịch Phố Thành, tao nhã cắn từng miếng một, sau đó thản nhiên nhận xét: “Cũng bình thường.”
Hoa Dao hóa đá, Mạc Lâm từ nhà vệ sinh đi ra trợn mắt: “Ôi...”
***
Câu chuyện nhỏ số 6
Nguy cơ tài chính
Mục Huyền rất hiếm khi xem tin tức trên truyền hình. Bình thường, đều là Mạc Phổ tập hợp tin tức cần thiết đưa đến cho anh xem qua.
Vài ngày sau khi tỉnh lại, Mục Huyền ở nhà nghỉ ngơi. Hoa Dao bận rộn cùng Mạc Lâm lo vấn đề tài chính trong gia đình, cả ngày không thấy bóng dáng.
Một hôm, Mục Huyền vô tình mở tivi. Vừa xem, tâm trạng của anh hết sức dễ chịu.
Trên tivi xuất hiện cảnh anh vừa tỉnh lại. Lúc đó, anh nằm trên giường, Hoa Dao nằm sấp trong lòng anh, gương mặt thẹn thùng. Mục Huyền lập tức dừng hình ảnh, điều chỉnh thành hình ảnh ba chiều...
Hôm đó, Hoa Dao mặc váy dài màu lam nhạt, để lộ bắp chân nõn nà trắng trẻo. Cổ cô thon thả, xương quai xanh vừa trắng vừa mềm mại. Bộ ngực đầy đặn của cô ép chặt vào ngực anh.
Mục Huyền đặt hai tay ra sau gáy, ngắm mãi một hình ảnh này mà không biết chán. Nửa tiếng sau, anh mới cho chạy tiếp. Nhưng chỉ vài giây, Mục Huyền cứng đờ người, gương mặt lạnh hẳn. Bởi vì một góc màn hình hiện dòng chữ: ‘Đài truyền hình Đế đô đưa tin độc quyền’.
Hôm đó ở phòng bệnh, Mục Huyền tuy nhìn thấy phóng viên nhưng không hề để ý xem họ nói gì. Anh tưởng là người do Mạc Lâm Mạc Phổ sắp xếp, ghi lại hình ảnh anh tỉnh giấc.
Vừa rồi, anh vẫn tưởng do Mạc Lâm quay phim, để một mình anh thưởng thức.
Mục Huyền nằm mơ cũng không thể tưởng tượng, Mạc Lâm to gan, dám cho đài truyền hình đến quay anh và Hoa Dao... Hơn nữa còn là hình ảnh Hoa Dao dịu dàng, đáng yêu, thẹn thùng... nằm trong lòng anh.
Mục Huyền tối sầm mặt lôi Hoa Dao và Mạc Lâm khỏi thư phòng. Mạc Lâm vô cùng sợ hãi, Hoa Dao liếc qua hình ảnh, co vai rụt cổ, đỏ mặt giải thích: “Chúng em cũng hết cách! Chi phí tạo không gian mới là hai mươi tỷ, chúng ta sắp phá sản đến nơi rồi! Nếu không kiếm tiền, đám cưới cũng có khi không thể tổ chức. Chúng em không muốn anh lo lắng nên mới giấu không cho anh biết. Việc bán bản quyền phát sóng kiếm được khá nhiều tiền...”
Mạc Lâm phụ họa: “Đúng đấy, ngài chỉ huy! Ngài không lo việc nhà nên không biết dầu mỡ mắm muối gạo đắt như thế nào đâu...”
Mục Huyền lặng thinh, Hoa Dao nhìn anh chăm chú. Một lúc sau, Mục Huyền trầm mặc bỏ đi mất. Hoa Dao và Mạc Lâm đưa mắt nhìn nhau: “Có phải thái độ của tôi không tốt, khiến anh ấy đau lòng?”
Mục Huyền biệt tăm biệt tích hai ngày không về nhà. Đến Mạc Phổ cũng không biết anh đi đâu, chỉ nói có quân vụ. Hoa Dao và Mạc Lâm đều nhất trí cho rằng, lòng tự trọng của anh đã bị tổn thương.
Tối ngày thứ ba, Hoa Dao đang xem xét số liệu đầu tư, Mục Huyền đột nhiên xuất hiện, đưa cho cô một tấm thẻ.
“Đây là gì vậy?” Hoa Dao tỏ ra nghi hoặc.
“Mười tỷ.” Mục Huyền trả lời lãnh đạm.
Hoa Dao ngây người: “Ở đâu ra thế?”
Mục Huyền đảo mắt qua Hoa Dao, cất giọng kiêu ngạo: “Anh bỏ chút thời gian giúp liên minh chòm sao Tiên Nữ tạo một không gian nhỏ.”
Ngắm dung nhan hơi tiều tụy do thức đêm của Mục Huyền, Hoa Dao chẳng nói chẳng rằng vùi mặt vào ngực anh, ôm chặt người anh.
Tác giả :
Đinh Mặc