Độc Quyền Chiếm Hữu
Chương 58
Ngọn gió đêm mát rượi, cả Đế đô được thắp sáng bởi ánh đèn điện. Tiếng hoan hô của dân chúng phía xa vọng tới. Nghe nói, hoạt động chúc mừng tự phát của dân chúng sẽ kéo dài thâu đêm.
Xe ô tô dừng lại trước ngôi biệt thự. Mục Huyền nắm tay tôi, ánh mắt anh lấp lánh trong đêm tối: “Đợi tôi về.”
Tôi gật đầu. Biết rõ anh chỉ rời đi mấy tiếng đồng hồ, nhưng tôi đã bắt đầu không nỡ xa anh.
Mục Huyền trầm mặc trong giây lát, đột nhiên mỉm cười: “Hoa Dao, buông tay.” Tôi ngớ ra, mới phát hiện đang nắm chặt tay anh. Hai má tôi đỏ bừng, tôi vội buông tay anh: “Anh mau đi đi.”
Mục Huyền quay người lên xe.
Buổi chiều ngày hôm nay, sau khi Mục Huyền đọc xong bài diễn văn kết hôn, cả quảng trường im lặng mất mấy giây. Sau đó là tiếng vỗ tay hoan hô vang dội đất trời.
Mạc Lâm sụt sùi nói, anh ta chưa bao giờ nghe ngài chỉ huy một lúc phát biểu dài như vậy, khiến anh ta ruột gan đứt đoạn. Thậm chí đến người trầm tĩnh như Mạc Phổ cũng đầy vẻ xúc động.
Còn tôi nước mắt giàn giụa.
Trong tiếng vỗ tay đinh tai nhức óc, Mục Huyền đi đến xe ô tô, đỡ tôi ra khỏi xe. Chúng tôi từ từ đi lên bục cao. Tôi ngắm gương mặt nghiêng tuấn tú của anh qua làn nước mắt, chỉ cảm thấy từng bước đi phảng phất như ở trên mây.
Chúng tôi trao nhau nhẫn cưới, tuyên thệ mãi mãi chung thủy trước sự chứng kiến của hàng vạn dân chúng. Sau đó, Mục Huyền xoay người, che khuất tầm mắt của những người ở bên dưới, vén tấm mạng trên mặt tôi và cúi xuống hôn tôi.
Một lúc lâu sau, anh mới buông người tôi. Tiếng huyên náo xung quanh trở nên xa xôi. Dưới ánh mặt trời chói chang, diện mạo của anh trở nên mơ hồ, chỉ có giọng nói trầm khàn quen thuộc vang lên bên tai tôi: “Gương mặt đầy nước mắt của em giống y hệt con mèo tam thể.”
***
Sau khi đưa tôi về nhà, Mục Huyền quay lại hoàng cung tham dự tiệc cưới. Đáng lẽ tôi nên đi cùng anh, nhưng khi anh hỏi ý kiến tôi, tôi trả lời ‘đi hay không thì tùy’, anh liền vui vẻ phủ quyết. Tôi cũng không bận tâm, nghe nói tửu lượng của người Stan rất khủng khiếp, không thích hợp với tôi. Tôi không đi càng tốt hơn.
Tôi lặng lẽ dõi theo bóng Mục Huyền.
Anh đột nhiên dừng bước, quay lại nhìn tôi, ánh mắt mang hàm ý sâu xa: “Mười ngày.”
Tôi ngây người, anh đã giơ tay kéo mũ, chui vào xe ô tô.
Nhìn chiếc xe biến mất trên con đường lơ lửng trên không trung, tôi không nhịn được quay sang hỏi Mạc Lâm: “Mười ngày là ý gì vậy?”
Mạc Lâm ôm miệng cười: “Trước đây, tôi từng nói cho tiểu thư biết rồi còn gì. Đó là phần thưởng tân hôn của ngài chỉ huy. Ngài ấy hoãn hết công việc trong mười ngày, tôi và Mạc Phổ cũng được nghỉ phép. Trong ngôi nhà này chỉ còn lại tiểu thư và ngài chỉ huy. Đồ ăn tôi đã lập trình sẵn rồi.”
***
Mục Huyền trở về vào lúc nửa đêm. Dưới nhà vang lên tiếng cười vui vẻ của Mạc Lâm. Anh ta và Mạc Phổ được đi nghỉ mát ngay bây giờ.
Mục Huyền uống rất nhiều rượu, toàn thân anh tỏa ra mùi rượu nồng nặc. Nhưng ánh mắt anh vẫn còn rất tỉnh táo, gương mặt anh đỏ ửng.
Ý cười trong mắt anh rất sâu.
Ánh sao chiếu vào cửa sổ. Tôi không một mảnh vải che thân nằm trên giường. Mục Huyền cúi đầu hôn từng tấc da thịt của tôi. Tôi nhột chết đi được, cười khanh khách đẩy người anh. Nhưng Mục Huyền không hề bận tâm, dáng vẻ của anh nhẫn nại như bắt đầu thưởng thức bữa tiệc ngon lành.
Một lúc sau, Mục Huyền mới buông người tôi. Tôi tưởng Mục Huyền đi vào ‘chủ đề chính’, nhưng anh ôm tôi ngồi dậy: “Hoa Dao, tôi có quà tặng em.”
Tôi nhìn theo ánh mắt anh ra ngoài cửa sổ, bên ngoài có một vật lớn che khuất ánh sao từ lúc nào. Đó là một phi thuyền màu hồng.
Thiên Sứ Hiệu?
“Thiên Sứ Hiệu đã được cải tạo.” Mục Huyền nhướng mắt nhìn tôi, cất giọng từ tốn: “Có thể thích ứng từ trường của Trái Đất.”
Tôi ngây người. Trước đây, Mục Huyền từng nói với tôi, do từ trường của Trái Đất không thích hợp nên mỗi lần, phi thuyền của anh chỉ có thể lưu lại một ngày.
Bây giờ, ý của anh là?
Trong lòng tôi dội lên niềm vui khôn xiết: “Anh cùng em về Trái Đất?”
Khóe miệng anh ẩn hiện ý cười: “Đi hưởng tuần trăng mật ở Trái Đất, hy vọng em sẽ thích.”
“Thích! Em thích vô cùng.” Tôi lập tức ôm Mục Huyền: “Cám ơn anh, Mục Huyền, cám ơn anh.”
Tin tức này khiến tôi vô cùng vui mừng, tôi có thể về thăm bà ngoại. Hôm qua tôi mới gọi điện cho bà, nói chúng tôi tổ chức đám cưới ở nước ngoài. Bà ngoại rất vui, chỉ tiếc không thể tận mắt chứng kiến, nói chúng tôi mau về nước gặp bà.
Hơn nữa... tôi không nhịn được liếc Mục Huyền, khó có thể tưởng tượng ra cảnh Mục Huyền đi lại trên đường phố ở Trái Đất. Dù anh mặc đồ bình thường nhưng bộ dạng lạnh lùng ngạo mạn của anh vẫn rất khác biệt.
Tôi đã bắt đầu mong ngóng chờ đợi.
“Bao giờ chúng ta xuất phát?” Tôi cười tươi hỏi anh.
Mục Huyền không trả lời, lại đặt tôi xuống giường cúi đầu ‘tàn sát’.
Tôi chợt hiểu ra: “Mười ngày sau?”
“Ờ.” Anh hàm hồ trả lời.
Tôi do dự một lát, mở miệng: “Khoan đã, Mục Huyền, em có quà tặng anh.” Mục Huyền lập tức ngẩng đầu nhìn tôi.
Tôi mở ngăn kéo tủ đầu giường, lấy một sợi dây chuyền đưa cho anh: “Tặng anh, tự tay em làm đấy.”
Mục Huyền lập tức ngồi dậy, giơ tay nhận sợi dây chuyền.
Thấy anh quan sát kỹ lưỡng, trong lòng tôi hơi căng thẳng.
Sợi dây chuyền được làm từ ‘Dục’, loại ngọc thạch phổ biến nhất ở hành tinh Stan, cũng là loại ngọc thạch phát sáng ở ngọn núi trung tâm cung điện. Dùng ngọc khắc dây chuyền tặng cho người yêu, là cách làm thường thấy ở người dân Stan.
Nhân lúc Mục Huyền bận rộn trong mấy ngày qua, tôi và Mạc Lâm bí mật thương lượng, kết luận món quà này rất có ý nghĩa.
Nhưng sợi dây chuyền trong tay Mục Huyền có khác biệt lớn với ý tưởng ban đầu của tôi.
Mạc Lâm nói rất đơn giản, tôi cũng cho rằng bản thân tương đối khéo tay. Nhưng đến khi bắt tay vào làm mới thấy khó vô cùng. Người máy toàn năng Mạc Lâm nói ‘đơn giản’, trên thực tế không đơn giản một chút nào.
Sau vài ngày thử đi thử lại, tôi đành từ bỏ ý định khắc hình ảnh gương mặt Mục Huyền, đổi thành khắc mặt thú của anh. Nhưng hai ngày sau, ý tưởng này cũng bị tuyên cáo thất bại, bởi Mạc Lâm nói, hình tôi khắc giống đầu heo.
Vì vậy, tôi đổi sang khắc hình ảnh hiện tại. Kiểu dáng đơn giản, ý nghĩa sâu xa.
Đó là hai bàn tay. Bàn tay lớn nắm bàn tay nhỏ, tượng trưng ‘nắm chặt tay nhau, sống đến trọn đời’.
Có điều, Mạc Lâm nói không giống bàn tay mấy. Trước đó tôi hơi do dự, không biết có nên tặng Mục Huyền. Nhưng anh đã tặng quà cưới cho tôi, vì vậy tôi mới quyết định tặng anh, dù sao có còn hơn không.
Lúc này, Mục Huyền nhướng mắt nhìn tôi.
Tôi đoán anh nhất định cảm động, trong lòng tôi rất vui mừng. Tôi đang định giải thích ý nghĩa, chợt nghe anh cất giọng dịu dàng: “Cám ơn em. Tôi rất thích cánh quạt này.”
Tôi ngớ người.
Cánh quạt? Anh tưởng đây là cánh quạt của máy bay chiến đấu?
Có lẽ nhận ra thần sắc bất thường của tôi, Mục Huyền nhíu mày: “Không phải cánh quạt?”
Tôi hết nói nổi: “Anh thử nhìn lại đi.”
Mục Huyền cau mày quan sát một lúc, đôi lông mày của anh mới từ giãn ra: “Bộ phận khởi động siêu quang tốc?”
Tôi trầm mặc trong giây lát, giơ tay ôm mặt nói nhỏ: “Đó là hình ảnh tay nắm tay.”
Mục Huyền ngây người, lại giơ sợi dây chuyền lên ngắm nghía, khóe mắt anh vụt qua ý cười. Sau đó anh đeo sợi dây chuyền lên cổ.
Mặt dây chuyền lủng lẳng trước bộ ngực rắn chắc của anh, tôi càng nhìn càng thấy giống cánh quạt hay chân vịt gì đó. Thế là tôi ỉu xìu: “Anh mau trả lại cho em, để em khắc cái mới cho anh.” Vừa giơ tay định lấy về, Mục Huyền liền nắm chặt tay tôi.
“Em hãy mặc quần áo, chúng ta đổi chỗ khác.”
***
Sắc đêm ở Đế đô lung linh huyền ảo. Từ trên cao nhìn xuống dưới, cả thành phố chìm trong ánh đèn rực rỡ, không khí rất náo nhiệt.
Tôi nằm trên lưng Mục Huyền, lặng lẽ ngắm thành phố vùn vụt dưới chân. Bay lượn trong không trung vào đêm tân hôn là một cảm giác vô cùng kỳ diệu.
Đế đô canh gác nghiêm ngặt có tiếng. Trên đường đi ra ngoài, chúng tôi gặp từng tốp lính đi tuần. Nhưng nhìn thấy bộ quân phục của Mục Huyền, bọn họ chỉ hỏi đơn giản một hai câu rồi lập tức tránh mặt, đồng thời còn không quên nói vào máy liên lạc: “Điện hạ, vương phi! Tân hôn vui vẻ.” Tôi xấu hổ, chỉ biết vùi mặt vào lưng Mục Huyền, nghe anh trả lời: “Cám ơn.”
Sau đó, chúng tôi bay mỗi lúc một cao nên không bị người dưới đất phát giác.
Nửa tiếng sau, anh cõng tôi từ từ hạ xuống. Nhìn rõ cảnh vật trước mặt, tôi hơi kinh ngạc. Lẽ nào... Mục Huyền muốn trải qua đêm tân hôn ở đây?
Nơi này chính là núi ngọc thạch trong hoàng cung, ‘gốc rễ’ của người Stan. Từ nơi này phóng tầm mắt ra xa, hoàng cung im lìm, đèn đóm lập lòe, gần như không có tiếng động. Nhưng dù sao đây cũng là màn trời chiếu đất, tôi không khỏi ngượng ngùng: “Mục Huyền...”
Anh cất giọng dịu dàng: “Em yên tâm đi.” Anh vung tay, một luồng sáng màu lam nhạt từ từ lan tỏa, tạo thành quả cầu ánh sáng vây quanh chúng tôi.
Tôi biết, bất kể đội tuần tra trên không trung hay ở dưới mặt đất, đều không nhìn thấy chúng tôi ở trong quả cầu ánh sáng. Tôi biết, dù đội cảnh vệ của hoàng cung có đi qua, nhìn thấy ánh sáng ‘sức mạnh tinh thần’ của Mục Huyền cũng sẽ tránh đi chỗ khác... Nhưng dù sao đây cũng là màn trời chiếu đất.
Trước đó, chúng tôi từng ‘dã chiến’ ở hành tinh Sfutan, nhưng nơi đó không có con người, còn đây là Đế đô phồn hoa. Dù được sức mạnh tinh thần bao bọc, tôi vẫn khá căng thẳng. Tôi không hiểu, tại sao Mục Huyền lại muốn làm ở nơi này. Thật chẳng giống phong cách của anh chút nào.
Nghĩ đến đây, tôi chợt bừng tỉnh, hiểu ra vấn đề.
Lẽ nào bởi vì, đây là nơi tôi thổ lộ: ‘Em yêu anh’?
Thôi thì mặc kệ anh, mặc kệ đất trời, tân hôn là quan trọng nhất, dù sao người bên ngoài cũng không nhìn thấy, tôi lập tức thả lỏng tinh thần.
Mục Huyền thả tôi xuống, nhưng không để tôi đứng xuống nham thạch mà lơ lửng trong không trung. Anh lặng lẽ cởi hết quần áo của chúng tôi. Tôi tưởng anh sẽ tiến vào ngay nhưng anh quỳ một chân xuống đất, miệng lưỡi phủ lên nơi bí ẩn nhạy cảm của tôi. Đôi mắt đen nhánh của anh ngước nhìn mặt tôi chăm chú.
Tôi né tránh ánh mắt nóng bỏng của Mục Huyền, ngẩng đầu ngắm tinh tú mờ mờ bên ngoài lớp màng mỏng của sức mạnh tinh thần. Ngọn gió đêm thổi qua người mát lạnh, đầu lưỡi của anh như ngọn lửa, thiêu đốt toàn thân tôi trong giây lát.
Khoái cảm ngày càng mãnh liệt, cơ thể tôi ngày càng căng cứng, mặt tôi ngày càng nóng ran. Đúng lúc tôi chuẩn bị lên đỉnh, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân ở bên ngoài. Tôi sợ đến mức bất giác quặp hai đùi vào đầu Mục Huyền, nhưng anh không hề dừng lại, càng khiêu khích tôi ác chiến hơn. Toàn thân tôi run rẩy, không biết trôi dạt về phương nào. Sau đó, tôi nghe tiếng bước chân mỗi lúc một xa. Mục Huyền liếm mút một hồi mới xoay người tôi, đè tôi vào bức tường sức mạnh tinh thần vô hình của anh.
Lần hoan ái này mang lại cảm giác không giống bất cứ lần nào trước đây.
Phía trước thân thể tôi dựa vào bức tường sức mạnh tinh thần mềm mại có tính đàn hồi, phảng phất có vô số bàn tay nhỏ nhẹ nhàng vuốt ve làn da của tôi. Trong khi đó, Mục Huyền xâm nhập từ đằng sau, tay anh cũng không ngừng di chuyển trên người tôi, nắn bóp đỉnh đồi mềm mại của tôi. Mỗi tế bào trên thân thể tôi, dưới sự kích thích từ ba phía, trở nên nhạy cảm vô cùng.
Tôi nghe thấy tiếng rên rỉ của mình, cảm giác máu trong toàn thân phảng phất sôi sục theo từng động tác ra vào của Mục Huyền. Thân thể tôi như chìm xuống đáy vực sâu thẳm.
Cuối cùng ở một giây phút nào đó, tôi không chịu đựng nổi đâm đầu vào bức tường sức mạnh tinh thần, hô hấp ngày càng khó khăn. Cả người Mục Huyền dính chặt vào người tôi, động tác dưới thân ngày càng kịch liệt. Anh ngậm vành tai tôi, cất giọng khàn khàn: “Hoa Dao, anh yêu em.”
Rõ ràng là một câu nói trong định liệu của tôi, rõ ràng thân thể vẫn lắc lư điên cuồng, viền mắt tôi bỗng dưng ngân ngấn nước.
Tôi nghĩ Mục Huyền cũng không thích ân ái ở bên ngoài. Một lần kết thúc, anh liền ôm tôi vào lòng, giúp tôi mặc quần áo. Ánh sáng lam nhạt tan biến, xung quanh vẫn không một tiếng động, tôi thở phào nhẹ nhõm.
Mục Huyền ôm tôi bay lên không trung, tôi lười biếng không muốn động đậy. Đến tầm cao khoảng một trăm mét, anh bỗng dừng lại. Tôi nghi hoặc nhìn anh, thấy anh mỉm cười đưa mắt xuống dưới.
Tôi dõi theo ánh mắt anh, hoàn toàn sững sờ.
Đây là...
Đỉnh núi ngọc thạch vốn rộng lớn nhấp nhô, không biết thay đổi hình dạng từ lúc nào. Vô số tảng đá vụn ở xung quanh đã bị đẽo gọt.
Còn ở chính giữa là...
Một bức điêu khắc hai bàn tay cực lớn. Đó là một bàn tay lớn và một bàn tay nhỏ nắm chặt lấy nhau. Cả bức tượng điêu khắc to như quả núi.
Tất nhiên, nét chạm trổ tương đối lộn xộn, giống hệt hình cánh quạt mà tôi tặng cho Mục Huyền.
Không còn nghi ngờ gì nữa, Mục Huyền đã dùng sức mạnh tinh thần của anh ta tạo ra bức tượng điêu khắc trên ngọc thạch này.
Tôi khóc không được mà cười cũng chẳng xong, trong lòng hơi lo lắng: “Anh... đây chẳng phải là di tích cổ, là tượng trưng của hoàng tộc hay sao? Anh hủy hoại cả ngọn núi, ngộ nhỡ hoàng đế và người dân biết được thì phải làm thế nào?”
Mục Huyền trả lời thản nhiên: “Không đâu. Hôm nay anh đã xin hoàng đế bệ hạ ngọn núi này rồi.”
Tôi ngây người. Bởi vì tôi tỏ tình với anh trên ngọn núi này, nên anh mới muốn giữ làm của riêng? Mục Huyền quả là... bá đạo.
Tôi thở phào nhẹ nhõm. Nhưng nghĩ đến ngày mai bức tượng điêu khắc xuất hiện trước mặt mọi người, tôi trở nên ủ rũ: “Sau này mọi người chê quả núi xấu xí thì sao?”
Mục Huyền cúi đầu hôn tôi, hàm hồ trả lời: “Không xấu, rất đáng yêu. Em mặc kệ đi.”
Tôi đang định thuyết phục anh ‘biến’ trở lại như cũ, anh liền ôm tôi bay về phía ngôi biệt thự của chúng tôi: “Chúng ta vẫn chưa làm xong.”
***
Mười ngày sau.
Mạc Lâm Mạc Phổ kết thúc chuyến nghỉ mát ở một hành tinh nhỏ của người máy nào đó, trở về Stan. Cả hai mặt mày hớn hở.
Sau hai ngày chuẩn bị, chúng tôi bắt đầu cuộc hành trình về Trái Đất dưới sự hộ tống của hai mươi chiếc chiến hạm.
Năm ngày sau, trải qua sáu lần nhảy siêu quang tốc, chúng tôi tới một nơi cách hệ Mặt Trời mười năm ánh sáng. Đó là trạm không gian của hành tinh Stan, được xây dựng bí mật trong dải hành tinh. Bây giờ tôi mới biết, tại sao người Stan đáp xuống Trái Đất mà không hề bị phát hiện. Bởi vì bọn họ từ nơi này nhảy siêu quang tốc xuống một địa điểm bí mật trên bề mặt Trái Đất.
Đoàn chiến hạm bảo vệ lưu lại ở trạm không gian chờ lệnh. Mạc Phổ tập trung tinh thần điều khiển ‘Thiên Sứ Hiệu’, Mạc Lâm hưng phấn nghiên cứu cuốn ‘Hướng dẫn du lịch Trái Đất’. Tôi và Mục Huyền ngồi gần cửa sổ, quan sát tia trắng bạc nhảy siêu quang tốc vụt qua. Tim tôi đột nhiên đập thình thịch.
Cuối cùng tôi đã trở về.
Với Mục Huyền, người đàn ông tôi yêu.
Xe ô tô dừng lại trước ngôi biệt thự. Mục Huyền nắm tay tôi, ánh mắt anh lấp lánh trong đêm tối: “Đợi tôi về.”
Tôi gật đầu. Biết rõ anh chỉ rời đi mấy tiếng đồng hồ, nhưng tôi đã bắt đầu không nỡ xa anh.
Mục Huyền trầm mặc trong giây lát, đột nhiên mỉm cười: “Hoa Dao, buông tay.” Tôi ngớ ra, mới phát hiện đang nắm chặt tay anh. Hai má tôi đỏ bừng, tôi vội buông tay anh: “Anh mau đi đi.”
Mục Huyền quay người lên xe.
Buổi chiều ngày hôm nay, sau khi Mục Huyền đọc xong bài diễn văn kết hôn, cả quảng trường im lặng mất mấy giây. Sau đó là tiếng vỗ tay hoan hô vang dội đất trời.
Mạc Lâm sụt sùi nói, anh ta chưa bao giờ nghe ngài chỉ huy một lúc phát biểu dài như vậy, khiến anh ta ruột gan đứt đoạn. Thậm chí đến người trầm tĩnh như Mạc Phổ cũng đầy vẻ xúc động.
Còn tôi nước mắt giàn giụa.
Trong tiếng vỗ tay đinh tai nhức óc, Mục Huyền đi đến xe ô tô, đỡ tôi ra khỏi xe. Chúng tôi từ từ đi lên bục cao. Tôi ngắm gương mặt nghiêng tuấn tú của anh qua làn nước mắt, chỉ cảm thấy từng bước đi phảng phất như ở trên mây.
Chúng tôi trao nhau nhẫn cưới, tuyên thệ mãi mãi chung thủy trước sự chứng kiến của hàng vạn dân chúng. Sau đó, Mục Huyền xoay người, che khuất tầm mắt của những người ở bên dưới, vén tấm mạng trên mặt tôi và cúi xuống hôn tôi.
Một lúc lâu sau, anh mới buông người tôi. Tiếng huyên náo xung quanh trở nên xa xôi. Dưới ánh mặt trời chói chang, diện mạo của anh trở nên mơ hồ, chỉ có giọng nói trầm khàn quen thuộc vang lên bên tai tôi: “Gương mặt đầy nước mắt của em giống y hệt con mèo tam thể.”
***
Sau khi đưa tôi về nhà, Mục Huyền quay lại hoàng cung tham dự tiệc cưới. Đáng lẽ tôi nên đi cùng anh, nhưng khi anh hỏi ý kiến tôi, tôi trả lời ‘đi hay không thì tùy’, anh liền vui vẻ phủ quyết. Tôi cũng không bận tâm, nghe nói tửu lượng của người Stan rất khủng khiếp, không thích hợp với tôi. Tôi không đi càng tốt hơn.
Tôi lặng lẽ dõi theo bóng Mục Huyền.
Anh đột nhiên dừng bước, quay lại nhìn tôi, ánh mắt mang hàm ý sâu xa: “Mười ngày.”
Tôi ngây người, anh đã giơ tay kéo mũ, chui vào xe ô tô.
Nhìn chiếc xe biến mất trên con đường lơ lửng trên không trung, tôi không nhịn được quay sang hỏi Mạc Lâm: “Mười ngày là ý gì vậy?”
Mạc Lâm ôm miệng cười: “Trước đây, tôi từng nói cho tiểu thư biết rồi còn gì. Đó là phần thưởng tân hôn của ngài chỉ huy. Ngài ấy hoãn hết công việc trong mười ngày, tôi và Mạc Phổ cũng được nghỉ phép. Trong ngôi nhà này chỉ còn lại tiểu thư và ngài chỉ huy. Đồ ăn tôi đã lập trình sẵn rồi.”
***
Mục Huyền trở về vào lúc nửa đêm. Dưới nhà vang lên tiếng cười vui vẻ của Mạc Lâm. Anh ta và Mạc Phổ được đi nghỉ mát ngay bây giờ.
Mục Huyền uống rất nhiều rượu, toàn thân anh tỏa ra mùi rượu nồng nặc. Nhưng ánh mắt anh vẫn còn rất tỉnh táo, gương mặt anh đỏ ửng.
Ý cười trong mắt anh rất sâu.
Ánh sao chiếu vào cửa sổ. Tôi không một mảnh vải che thân nằm trên giường. Mục Huyền cúi đầu hôn từng tấc da thịt của tôi. Tôi nhột chết đi được, cười khanh khách đẩy người anh. Nhưng Mục Huyền không hề bận tâm, dáng vẻ của anh nhẫn nại như bắt đầu thưởng thức bữa tiệc ngon lành.
Một lúc sau, Mục Huyền mới buông người tôi. Tôi tưởng Mục Huyền đi vào ‘chủ đề chính’, nhưng anh ôm tôi ngồi dậy: “Hoa Dao, tôi có quà tặng em.”
Tôi nhìn theo ánh mắt anh ra ngoài cửa sổ, bên ngoài có một vật lớn che khuất ánh sao từ lúc nào. Đó là một phi thuyền màu hồng.
Thiên Sứ Hiệu?
“Thiên Sứ Hiệu đã được cải tạo.” Mục Huyền nhướng mắt nhìn tôi, cất giọng từ tốn: “Có thể thích ứng từ trường của Trái Đất.”
Tôi ngây người. Trước đây, Mục Huyền từng nói với tôi, do từ trường của Trái Đất không thích hợp nên mỗi lần, phi thuyền của anh chỉ có thể lưu lại một ngày.
Bây giờ, ý của anh là?
Trong lòng tôi dội lên niềm vui khôn xiết: “Anh cùng em về Trái Đất?”
Khóe miệng anh ẩn hiện ý cười: “Đi hưởng tuần trăng mật ở Trái Đất, hy vọng em sẽ thích.”
“Thích! Em thích vô cùng.” Tôi lập tức ôm Mục Huyền: “Cám ơn anh, Mục Huyền, cám ơn anh.”
Tin tức này khiến tôi vô cùng vui mừng, tôi có thể về thăm bà ngoại. Hôm qua tôi mới gọi điện cho bà, nói chúng tôi tổ chức đám cưới ở nước ngoài. Bà ngoại rất vui, chỉ tiếc không thể tận mắt chứng kiến, nói chúng tôi mau về nước gặp bà.
Hơn nữa... tôi không nhịn được liếc Mục Huyền, khó có thể tưởng tượng ra cảnh Mục Huyền đi lại trên đường phố ở Trái Đất. Dù anh mặc đồ bình thường nhưng bộ dạng lạnh lùng ngạo mạn của anh vẫn rất khác biệt.
Tôi đã bắt đầu mong ngóng chờ đợi.
“Bao giờ chúng ta xuất phát?” Tôi cười tươi hỏi anh.
Mục Huyền không trả lời, lại đặt tôi xuống giường cúi đầu ‘tàn sát’.
Tôi chợt hiểu ra: “Mười ngày sau?”
“Ờ.” Anh hàm hồ trả lời.
Tôi do dự một lát, mở miệng: “Khoan đã, Mục Huyền, em có quà tặng anh.” Mục Huyền lập tức ngẩng đầu nhìn tôi.
Tôi mở ngăn kéo tủ đầu giường, lấy một sợi dây chuyền đưa cho anh: “Tặng anh, tự tay em làm đấy.”
Mục Huyền lập tức ngồi dậy, giơ tay nhận sợi dây chuyền.
Thấy anh quan sát kỹ lưỡng, trong lòng tôi hơi căng thẳng.
Sợi dây chuyền được làm từ ‘Dục’, loại ngọc thạch phổ biến nhất ở hành tinh Stan, cũng là loại ngọc thạch phát sáng ở ngọn núi trung tâm cung điện. Dùng ngọc khắc dây chuyền tặng cho người yêu, là cách làm thường thấy ở người dân Stan.
Nhân lúc Mục Huyền bận rộn trong mấy ngày qua, tôi và Mạc Lâm bí mật thương lượng, kết luận món quà này rất có ý nghĩa.
Nhưng sợi dây chuyền trong tay Mục Huyền có khác biệt lớn với ý tưởng ban đầu của tôi.
Mạc Lâm nói rất đơn giản, tôi cũng cho rằng bản thân tương đối khéo tay. Nhưng đến khi bắt tay vào làm mới thấy khó vô cùng. Người máy toàn năng Mạc Lâm nói ‘đơn giản’, trên thực tế không đơn giản một chút nào.
Sau vài ngày thử đi thử lại, tôi đành từ bỏ ý định khắc hình ảnh gương mặt Mục Huyền, đổi thành khắc mặt thú của anh. Nhưng hai ngày sau, ý tưởng này cũng bị tuyên cáo thất bại, bởi Mạc Lâm nói, hình tôi khắc giống đầu heo.
Vì vậy, tôi đổi sang khắc hình ảnh hiện tại. Kiểu dáng đơn giản, ý nghĩa sâu xa.
Đó là hai bàn tay. Bàn tay lớn nắm bàn tay nhỏ, tượng trưng ‘nắm chặt tay nhau, sống đến trọn đời’.
Có điều, Mạc Lâm nói không giống bàn tay mấy. Trước đó tôi hơi do dự, không biết có nên tặng Mục Huyền. Nhưng anh đã tặng quà cưới cho tôi, vì vậy tôi mới quyết định tặng anh, dù sao có còn hơn không.
Lúc này, Mục Huyền nhướng mắt nhìn tôi.
Tôi đoán anh nhất định cảm động, trong lòng tôi rất vui mừng. Tôi đang định giải thích ý nghĩa, chợt nghe anh cất giọng dịu dàng: “Cám ơn em. Tôi rất thích cánh quạt này.”
Tôi ngớ người.
Cánh quạt? Anh tưởng đây là cánh quạt của máy bay chiến đấu?
Có lẽ nhận ra thần sắc bất thường của tôi, Mục Huyền nhíu mày: “Không phải cánh quạt?”
Tôi hết nói nổi: “Anh thử nhìn lại đi.”
Mục Huyền cau mày quan sát một lúc, đôi lông mày của anh mới từ giãn ra: “Bộ phận khởi động siêu quang tốc?”
Tôi trầm mặc trong giây lát, giơ tay ôm mặt nói nhỏ: “Đó là hình ảnh tay nắm tay.”
Mục Huyền ngây người, lại giơ sợi dây chuyền lên ngắm nghía, khóe mắt anh vụt qua ý cười. Sau đó anh đeo sợi dây chuyền lên cổ.
Mặt dây chuyền lủng lẳng trước bộ ngực rắn chắc của anh, tôi càng nhìn càng thấy giống cánh quạt hay chân vịt gì đó. Thế là tôi ỉu xìu: “Anh mau trả lại cho em, để em khắc cái mới cho anh.” Vừa giơ tay định lấy về, Mục Huyền liền nắm chặt tay tôi.
“Em hãy mặc quần áo, chúng ta đổi chỗ khác.”
***
Sắc đêm ở Đế đô lung linh huyền ảo. Từ trên cao nhìn xuống dưới, cả thành phố chìm trong ánh đèn rực rỡ, không khí rất náo nhiệt.
Tôi nằm trên lưng Mục Huyền, lặng lẽ ngắm thành phố vùn vụt dưới chân. Bay lượn trong không trung vào đêm tân hôn là một cảm giác vô cùng kỳ diệu.
Đế đô canh gác nghiêm ngặt có tiếng. Trên đường đi ra ngoài, chúng tôi gặp từng tốp lính đi tuần. Nhưng nhìn thấy bộ quân phục của Mục Huyền, bọn họ chỉ hỏi đơn giản một hai câu rồi lập tức tránh mặt, đồng thời còn không quên nói vào máy liên lạc: “Điện hạ, vương phi! Tân hôn vui vẻ.” Tôi xấu hổ, chỉ biết vùi mặt vào lưng Mục Huyền, nghe anh trả lời: “Cám ơn.”
Sau đó, chúng tôi bay mỗi lúc một cao nên không bị người dưới đất phát giác.
Nửa tiếng sau, anh cõng tôi từ từ hạ xuống. Nhìn rõ cảnh vật trước mặt, tôi hơi kinh ngạc. Lẽ nào... Mục Huyền muốn trải qua đêm tân hôn ở đây?
Nơi này chính là núi ngọc thạch trong hoàng cung, ‘gốc rễ’ của người Stan. Từ nơi này phóng tầm mắt ra xa, hoàng cung im lìm, đèn đóm lập lòe, gần như không có tiếng động. Nhưng dù sao đây cũng là màn trời chiếu đất, tôi không khỏi ngượng ngùng: “Mục Huyền...”
Anh cất giọng dịu dàng: “Em yên tâm đi.” Anh vung tay, một luồng sáng màu lam nhạt từ từ lan tỏa, tạo thành quả cầu ánh sáng vây quanh chúng tôi.
Tôi biết, bất kể đội tuần tra trên không trung hay ở dưới mặt đất, đều không nhìn thấy chúng tôi ở trong quả cầu ánh sáng. Tôi biết, dù đội cảnh vệ của hoàng cung có đi qua, nhìn thấy ánh sáng ‘sức mạnh tinh thần’ của Mục Huyền cũng sẽ tránh đi chỗ khác... Nhưng dù sao đây cũng là màn trời chiếu đất.
Trước đó, chúng tôi từng ‘dã chiến’ ở hành tinh Sfutan, nhưng nơi đó không có con người, còn đây là Đế đô phồn hoa. Dù được sức mạnh tinh thần bao bọc, tôi vẫn khá căng thẳng. Tôi không hiểu, tại sao Mục Huyền lại muốn làm ở nơi này. Thật chẳng giống phong cách của anh chút nào.
Nghĩ đến đây, tôi chợt bừng tỉnh, hiểu ra vấn đề.
Lẽ nào bởi vì, đây là nơi tôi thổ lộ: ‘Em yêu anh’?
Thôi thì mặc kệ anh, mặc kệ đất trời, tân hôn là quan trọng nhất, dù sao người bên ngoài cũng không nhìn thấy, tôi lập tức thả lỏng tinh thần.
Mục Huyền thả tôi xuống, nhưng không để tôi đứng xuống nham thạch mà lơ lửng trong không trung. Anh lặng lẽ cởi hết quần áo của chúng tôi. Tôi tưởng anh sẽ tiến vào ngay nhưng anh quỳ một chân xuống đất, miệng lưỡi phủ lên nơi bí ẩn nhạy cảm của tôi. Đôi mắt đen nhánh của anh ngước nhìn mặt tôi chăm chú.
Tôi né tránh ánh mắt nóng bỏng của Mục Huyền, ngẩng đầu ngắm tinh tú mờ mờ bên ngoài lớp màng mỏng của sức mạnh tinh thần. Ngọn gió đêm thổi qua người mát lạnh, đầu lưỡi của anh như ngọn lửa, thiêu đốt toàn thân tôi trong giây lát.
Khoái cảm ngày càng mãnh liệt, cơ thể tôi ngày càng căng cứng, mặt tôi ngày càng nóng ran. Đúng lúc tôi chuẩn bị lên đỉnh, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân ở bên ngoài. Tôi sợ đến mức bất giác quặp hai đùi vào đầu Mục Huyền, nhưng anh không hề dừng lại, càng khiêu khích tôi ác chiến hơn. Toàn thân tôi run rẩy, không biết trôi dạt về phương nào. Sau đó, tôi nghe tiếng bước chân mỗi lúc một xa. Mục Huyền liếm mút một hồi mới xoay người tôi, đè tôi vào bức tường sức mạnh tinh thần vô hình của anh.
Lần hoan ái này mang lại cảm giác không giống bất cứ lần nào trước đây.
Phía trước thân thể tôi dựa vào bức tường sức mạnh tinh thần mềm mại có tính đàn hồi, phảng phất có vô số bàn tay nhỏ nhẹ nhàng vuốt ve làn da của tôi. Trong khi đó, Mục Huyền xâm nhập từ đằng sau, tay anh cũng không ngừng di chuyển trên người tôi, nắn bóp đỉnh đồi mềm mại của tôi. Mỗi tế bào trên thân thể tôi, dưới sự kích thích từ ba phía, trở nên nhạy cảm vô cùng.
Tôi nghe thấy tiếng rên rỉ của mình, cảm giác máu trong toàn thân phảng phất sôi sục theo từng động tác ra vào của Mục Huyền. Thân thể tôi như chìm xuống đáy vực sâu thẳm.
Cuối cùng ở một giây phút nào đó, tôi không chịu đựng nổi đâm đầu vào bức tường sức mạnh tinh thần, hô hấp ngày càng khó khăn. Cả người Mục Huyền dính chặt vào người tôi, động tác dưới thân ngày càng kịch liệt. Anh ngậm vành tai tôi, cất giọng khàn khàn: “Hoa Dao, anh yêu em.”
Rõ ràng là một câu nói trong định liệu của tôi, rõ ràng thân thể vẫn lắc lư điên cuồng, viền mắt tôi bỗng dưng ngân ngấn nước.
Tôi nghĩ Mục Huyền cũng không thích ân ái ở bên ngoài. Một lần kết thúc, anh liền ôm tôi vào lòng, giúp tôi mặc quần áo. Ánh sáng lam nhạt tan biến, xung quanh vẫn không một tiếng động, tôi thở phào nhẹ nhõm.
Mục Huyền ôm tôi bay lên không trung, tôi lười biếng không muốn động đậy. Đến tầm cao khoảng một trăm mét, anh bỗng dừng lại. Tôi nghi hoặc nhìn anh, thấy anh mỉm cười đưa mắt xuống dưới.
Tôi dõi theo ánh mắt anh, hoàn toàn sững sờ.
Đây là...
Đỉnh núi ngọc thạch vốn rộng lớn nhấp nhô, không biết thay đổi hình dạng từ lúc nào. Vô số tảng đá vụn ở xung quanh đã bị đẽo gọt.
Còn ở chính giữa là...
Một bức điêu khắc hai bàn tay cực lớn. Đó là một bàn tay lớn và một bàn tay nhỏ nắm chặt lấy nhau. Cả bức tượng điêu khắc to như quả núi.
Tất nhiên, nét chạm trổ tương đối lộn xộn, giống hệt hình cánh quạt mà tôi tặng cho Mục Huyền.
Không còn nghi ngờ gì nữa, Mục Huyền đã dùng sức mạnh tinh thần của anh ta tạo ra bức tượng điêu khắc trên ngọc thạch này.
Tôi khóc không được mà cười cũng chẳng xong, trong lòng hơi lo lắng: “Anh... đây chẳng phải là di tích cổ, là tượng trưng của hoàng tộc hay sao? Anh hủy hoại cả ngọn núi, ngộ nhỡ hoàng đế và người dân biết được thì phải làm thế nào?”
Mục Huyền trả lời thản nhiên: “Không đâu. Hôm nay anh đã xin hoàng đế bệ hạ ngọn núi này rồi.”
Tôi ngây người. Bởi vì tôi tỏ tình với anh trên ngọn núi này, nên anh mới muốn giữ làm của riêng? Mục Huyền quả là... bá đạo.
Tôi thở phào nhẹ nhõm. Nhưng nghĩ đến ngày mai bức tượng điêu khắc xuất hiện trước mặt mọi người, tôi trở nên ủ rũ: “Sau này mọi người chê quả núi xấu xí thì sao?”
Mục Huyền cúi đầu hôn tôi, hàm hồ trả lời: “Không xấu, rất đáng yêu. Em mặc kệ đi.”
Tôi đang định thuyết phục anh ‘biến’ trở lại như cũ, anh liền ôm tôi bay về phía ngôi biệt thự của chúng tôi: “Chúng ta vẫn chưa làm xong.”
***
Mười ngày sau.
Mạc Lâm Mạc Phổ kết thúc chuyến nghỉ mát ở một hành tinh nhỏ của người máy nào đó, trở về Stan. Cả hai mặt mày hớn hở.
Sau hai ngày chuẩn bị, chúng tôi bắt đầu cuộc hành trình về Trái Đất dưới sự hộ tống của hai mươi chiếc chiến hạm.
Năm ngày sau, trải qua sáu lần nhảy siêu quang tốc, chúng tôi tới một nơi cách hệ Mặt Trời mười năm ánh sáng. Đó là trạm không gian của hành tinh Stan, được xây dựng bí mật trong dải hành tinh. Bây giờ tôi mới biết, tại sao người Stan đáp xuống Trái Đất mà không hề bị phát hiện. Bởi vì bọn họ từ nơi này nhảy siêu quang tốc xuống một địa điểm bí mật trên bề mặt Trái Đất.
Đoàn chiến hạm bảo vệ lưu lại ở trạm không gian chờ lệnh. Mạc Phổ tập trung tinh thần điều khiển ‘Thiên Sứ Hiệu’, Mạc Lâm hưng phấn nghiên cứu cuốn ‘Hướng dẫn du lịch Trái Đất’. Tôi và Mục Huyền ngồi gần cửa sổ, quan sát tia trắng bạc nhảy siêu quang tốc vụt qua. Tim tôi đột nhiên đập thình thịch.
Cuối cùng tôi đã trở về.
Với Mục Huyền, người đàn ông tôi yêu.
Tác giả :
Đinh Mặc