Độc Quyền Chiếm Hữu
Chương 43
“Nơi này đúng là quỷ quái thật.”
Một giọng đàn ông lọt vào tai, tôi liền mở mắt, thấy Mục Huyền và Dịch Phố Thành đều đứng bên cạnh tôi dõi mắt ra bên ngoài hang động. Vừa rồi là Dịch Phố Thành mở miệng.
Bên ngoài trời đã sáng hẳn. Tôi liền ngồi dậy nhìn theo bọn họ, lập tức ngẩn người trong giây lát.
Dịch Phố Thành nói đúng, nơi này quả thật không bình thường.
Bởi vì thế giới trước mắt tôi đã biến thành một màu trắng.
Bầu trời trắng tinh, mặt đất trắng như tuyết, ngay cả ngọn núi và dòng suối cũng trở thành màu trắng thuần khiết, không lẫn bất cứ màu sắc nào khác. Tuy nhiên, khung cảnh màu trắng không đồng nhất mà có đậm có nhạt, có sáng có mờ nên tôi vẫn có thể nhìn ra đường nét của vạn vật.
Ngày hôm qua, màu sắc chủ đạo của thế giới này là màu xám. Sau một đêm, tất cả biến thành màu trắng như bị ma ám.
“Chắc là do khúc xạ tầng mây của hành tinh này, dẫn đến màu sắc ánh sáng thay đổi.” Mục Huyền nói nhàn nhạt, Dịch Phố Thành gật đầu bày tỏ sự tán thành.
“Không phải ngày mai lại đổi sang màu đỏ, cam vàng xanh lá cây xanh da trời tím đấy chứ?” Tôi nói. Dịch Phố Thành nhếch mép cười. Mục Huyền quay đầu nhìn tôi. Không biết có phải do ảo giác của tôi chăng, ánh mắt của anh không còn xa cách như ngày hôm qua mà ôn hòa hơn. Gương mặt trắng ngần của anh hơi ửng đỏ.
Là do đêm qua chúng tôi ý loạn tình mê? Hay vì sáng nay thức giấc, anh phát hiện bản thân chưa được giải phóng?
Dựa theo sự hiểu biết của tôi về anh, vế sau càng có khả năng hơn.
Nghĩ đến đây, tôi đứng dậy đi đến bên Mục Huyền, giơ tay ôm eo anh, dụi mặt vào ngực anh và cất giọng dịu dàng: “Chào buổi sáng.” Dịch Phố Thành ở bên cạnh phì cười thành tiếng. Tôi mặc kệ hắn, kiễng chân đặt một nụ hôn lên má Mục Huyền.
Mục Huyền im lặng nhìn tôi, gương mặt tuấn tú của anh thể hiện rõ sự căng thẳng. Cả người tôi dính vào người anh, nên tôi hoàn toàn có thể cảm nhận thấy một bộ phận trên người anh bắt đầu cương cứng.
Rất tốt, tôi tin cứ tiếp tục thân mật, anh sẽ nhanh chóng nhận ra tôi. Dù không hồi phục trí nhớ, tôi cũng muốn chúng tôi vẫn thân mật như trước kia. Tôi sẽ khiến anh yêu tôi cuồng nhiệt như trước.
Tôi mãn nguyện buông tay khỏi người Mục Huyền, quay lại nhặt bộ đồ vũ trụ. Nào ngờ mới bước nửa bước, eo đột nhiên bị khóa chặt. Mục Huyền dùng sức kéo tôi vào lòng.
.... Anh cũng không muốn tôi rời khỏi vòng tay anh?
Mục Huyền nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt thẫm lại như có một ngọn lửa bùng cháy. Anh vẫn không mở miệng, chỉ tăng lực ở cánh tay. Eo của tôi bị anh siết đến mức hơi đau. Đồng thời, tôi cũng cảm nhận thấy, bộ phận đàn ông đã thức tỉnh của anh đè vào nơi bí ẩn mềm mại của tôi.
Về phương diện này... anh vẫn mạnh mẽ và trực tiếp như vậy.
Chúng tôi trầm lặng ôm nhau vài giây, Mục Huyền nới lỏng vòng tay. Anh giúp tôi lấy bộ đồ vũ trụ, bàn tay còn lại vẫn ôm chặt thắt lưng tôi. “Đi thôi.” Anh nói.
Dịch Phố Thành ở bên cạnh đã sớm quen cảnh này, liếc Mục Huyền bằng ánh mắt trêu chọc. Mục Huyền chỉ mỉm cười lãnh đạm, cùng hắn sánh vai đi ra ngoài.
Tôi hơi đau đầu. Tôi cảm thấy chỉ sau một đêm, bọn họ càng trở nên ăn ý. Không biết tối qua khi tôi ngủ say, bọn họ còn trò chuyện bao lâu nữa?
Trong lúc đi đường, Mục Huyền từ đầu đến cuối vẫn ôm eo tôi.
Vẻ mặt anh vẫn trầm tĩnh và lạnh lùng. Anh và Dịch Phố Thành thảo luận ngắn gọn về phương hướng chúng tôi cần đi đến và những vấn đề khác. Thỉnh thoảng liếc nhìn tôi, thần sắc anh có vẻ âm trầm bức người, giống y hệt quãng thời gian anh mới đưa tôi rời khỏi Trái Đất. Lúc đó, ánh mắt anh nhìn tôi cũng có tính xâm lược như hiện tại.
Tôi bị Mục Huyền nhìn đến mức mặt nóng ran. Tôi muốn tìm cơ hội nói chuyện với anh, hoặc viết chữ vào lòng bàn tay anh. Nhưng Dịch hồ ly chốc chốc lại liếc chúng tôi một cái, nên tôi vẫn chưa tìm ra cơ hội thích hợp.
Khu vực rừng núi không có đường đi, may mà dốc núi không mấy cheo leo. Chúng tôi di chuyển xuyên qua khu rừng. Đi khoảng năm sáu tiếng đồng hồ, chúng tôi tới lưng chừng núi.
Trên bầu trời trắng xóa xuất hiện hằng tinh vừa trắng vừa sáng, vừa vặn ở nơi cao nhất. Tôi phóng tầm mắt xuống dưới. Lục địa màu trắng giống một bức tranh thủy mặc nhàn nhạt. Dãy núi, dòng sông hay đại dương ở phía xa xa biến thành một vệt mờ trên bức tranh màu trắng đó.
“Em cảm thấy một ngày ở nơi này giống Trái Đất.” Tôi lên tiếng. Tôi từng nghe Mạc Lâm nói, ở hai thiên hà khác nhau, rất hiếm xảy ra hiện tượng chu kỳ tự quay của hai hành tinh giống nhau. Không ngờ quy luật của hành tinh này lại giống Trái Đất.
Hai người đàn ông ở bên cạnh đều không mở miệng.
Tôi quay sang bọn họ, phát hiện bọn họ đều ngoảnh đầu về phía sau. Mục Huyền nhíu mày, Dịch Phố Thành trầm tư. Tôi lập tức đề cao cảnh giác. Nhưng khu rừng rậm rạp ở phía sau vẫn không có gì bất thường.
Bọn họ nghe thấy tiếng động?
Đột nhiên, Dịch Phố Thành làm động tác tay ra hiệu, tôi không hiểu ý, nhưng Mục Huyền gật đầu. Hai người một trái một phải, lặng lẽ tiến về phía sau.
Đúng lúc này, lùm cây thấp lay động mạnh, một thứ màu trắng xông ra nhanh như xẹt điện. Bốn chân của nó ma sát trên mặt đất như phanh xe, bất thình lình dừng lại ở ngay trước mặt chúng tôi.
Đó là con thú một sừng?
Nó đứng ở khu đất trống trước lùm cây, ngẩng đầu nhìn chúng tôi. Nó trông hơi giống loài sói nhưng thân hình to lớn, toàn thân trắng toát, trên đầu mọc một sừng, là loại quái thú tôi chưa từng thấy bao giờ. Mắt của nó có màu trắng đục, trông rất đáng sợ.
Nó đột nhiên gầm lên một tiếng, tung người lên cao, bốn chân dạng ra, nhanh như cắt lao về phía tôi.
Móng vuốt sắc nhọn của con thú lấp lánh dưới ánh mặt trời, gương mặt trắng đầy bắp thịt u ám. Tôi hít một hơi, theo phản xạ né tránh sang một bên.
Một hình bóng nhanh hơn tôi gấp nhiều lần, cũng nhanh hơn cả quái thú một sừng, chen vào giữa tôi và con thú đó. Thắt lưng tôi bị siết chặt, gương mặt lạnh lùng của Mục Huyền ở ngay trước mắt tôi.
Móng vuốt của con quái thú sắp bập vào mặt Mục Huyền, nhưng anh vẫn ôm tôi mà không hề né tránh. Trong khi đó, một con dao nhỏ bình ổn vung lên, trúng cổ con quái thú. Quái thú một sừng nấc nghẹn một tiếng, cả người rơi xuống. Mục Huyền nhanh chóng giơ tay túm lấy con quái thú, đồng thời nói với tôi: “Đừng sợ.” Tôi nhìn quái thú một sừng bất động trong tay anh, ngây ngốc gật đầu. Mục Huyền đã quay đầu, giơ con quái thú xem xét kỹ lưỡng.
Một loạt động tác được anh thực hiện nhẹ như lông hồng.
Ngoài việc lái máy bay, thân thủ của Mục Huyền quả nhiên rất tốt, chỉ là trước đây tôi chưa từng được chứng kiến anh thể hiện. Tôi nhớ Mạc Lâm từng nói, khả năng chiến đấu của Mục Huyền là cấp S.
Tuy nhiên, tôi nghe nói Dịch Phố Thành cũng mang cấp S, hắn là chiến thần bất bại của binh đoàn đánh thuê. Vì vậy, dù tôi nhắc nhở Mục Huyền, nhưng với tính cách gian xảo của hắn, đối phó hắn cũng không phải chuyện dễ dàng.
Tôi bất giác ngẩng đầu quan sát Dịch Phố Thành, hắn đứng nguyên một chỗ theo dõi chúng tôi, thân hình cao lớn của hắn như cây cổ thụ dưới ánh mặt trời. Gương mặt hắn đầy ý cười suồng sã. Sau đó, hắn sải bước về phía chúng tôi.
“Chúng ta đánh chén nó đi!” Dịch Phố Thành mở miệng.
Lúc này, tôi mới cảm thấy bụng đói cồn cào. Đôi lông mày của Mục Huyền giãn ra, anh gật đầu biểu thị tán thành.
Tuy nhiên, bữa cơm đầu tiên sau một ngày không có thứ gì vào bụng hơi khác với tưởng tượng của tôi.
Vài phút sau, tôi ngồi trên mặt đất, trong tay là miếng thịt đầy máu. Tôi sống chết cũng không thể há miệng.
Chúng tôi không có lửa.
Rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm này, tôi tưởng bản thân có thể chấp nhận việc ăn thịt sống. Nhưng khi bọn họ quyết định đánh chén con thú một sừng vừa bị giết chết, mỗi người kéo một chân, xé con thú thành hai nửa. Dịch Phố Thành ngồi xuống đất, cầm miếng thịt lênh láng máu tươi, không chút do dự ngoạm một miếng. Chứng kiến hàm răng trắng của hắn bập vào miếng thịt, cả mặt và tay dính đầy máu, một cơn buồn nôn dâng lên tận cổ họng tôi.
Mục Huyền tất nhiên không thô lỗ như Dịch Phố Thành. Anh tao nhã quan sát miếng thịt trong tay, lông mày hơi cau lại, ngón tay dài của anh bấm vào tảng thịt, lột sạch da bên ngoài.
Tảng thịt bị lột da để lộ xương trắng và máu nhày nhụa, trông càng kinh khủng hơn. Mục Huyền lại thọc ngón tay vào trong tảng thịt, tìm kiếm một hồi. Sau đó anh mỉm cười, kéo ra một bắp thịt.
Sau đó... anh đưa miếng thịt sống cho tôi, nói lãnh đạm: “Miếng này mềm nhất.”
......
Dịch Phố Thành nhanh chóng chén hết nửa non con thú. Hắn duỗi thẳng chân, xoa bụng cảm thán: “Đã quá.”
Mục Huyền đã ăn tương đối. Tuy động tác của anh tao nhã hơn Dịch Phố Thành nhưng tốc độ cũng nhanh kinh hồn.
Tôi phát hiện kể từ khi mất trí, căn bệnh sạch sẽ của anh không bộc lộ rõ ràng như trước. Tuy ý thức tiềm ẩn vẫn có ảnh hưởng, vừa rồi cắn miếng đầu tiên, anh vẫn nhăn mặt nhíu mày, nhưng khi miếng thịt vào miệng, thần sắc anh trở nên thư thái, anh bắt đầu ăn như gió cuốn mây bay. Tôi đoán chắc là thịt con vật vừa sạch sẽ vừa non mềm.
Nhắc đến mới nói, thế giới này quả là sạch sẽ. Đi suốt nửa ngày, tay tôi vẫn sạch bong. Trên người con thú một sừng cũng không một chút bụi bặm.
“Tại sao em không ăn?” Mục Huyền buông miếng thịt trong tay, ngoảnh đầu nhìn tôi, lông mày hơi cau lại.
“Em không đói lắm.” Tôi trả lại miếng thịt cho anh, đợi đến khi tôi đói không chịu nổi rồi tính sau.
Mục Huyền nhận lấy, trầm mặc nhìn tôi. Dịch Phố Thành ở sau lưng anh từ tốn mở miệng: “Người đẹp à... chắc đói bụng lắm rồi phải không?” Tôi trừng mắt nhìn hắn rồi cất giọng dịu dàng với Mục Huyền: “Chúng ta có thể đi được rồi.”
Nào ngờ Mục Huyền bế tôi, đặt tôi ngồi lên đùi anh. Ánh mắt anh sáng ngời, ẩn hiện ý cười: “Trước đây em cũng kén ăn như vậy?”
Thế này mà gọi là kén ăn? Tôi lắc đầu: “Khi nào đói em sẽ ăn sau.”
Mục Huyền một tay ôm chặt eo tôi, bàn tay còn lại cầm miếng thịt sống đưa đến trước miệng tôi. Giọng nói trầm ấm của anh vang lên bên tai tôi: “Nghe lời, ăn đi!”
Nghe câu nói của anh, toàn thân tôi chấn động, tôi lập tức quay đầu nhìn anh.
Nghe lời, Hoa Dao.
Nghe lời, sau này hãy đeo mạng che mặt.
Nghe lời, cho tôi.
.....
Có lẽ Mục Huyền không ý thức được, anh nói chuyện với tôi bằng ngữ khí trước đây. Đó là giọng điệu nghe qua có vẻ ôn hòa nhưng trên thực tế rất gia trưởng. Anh luôn cất giọng bình thản: Nghe lời, hãy làm theo lời tôi, để tôi xử lý... Mỗi lần tôi nhất quyết không chịu nghe theo, anh lại nói: “Hoa Dao, tôi sẽ đợi cho đến khi em cam tâm tình nguyện.”
Tôi ngây người ngắm gương mặt tuấn tú của anh, trong lòng đột nhiên chua xót vô ngần, nước mắt dâng tràn khóe mi.
Tôi nhận miếng thịt từ tay anh, cúi đầu cắn một miếng. Nhưng cổ họng của tôi tắc nghẹn, trong miệng toàn vị đắng. Ngoài mùi máu tanh lan tỏa trong miệng, tôi không còn cảm giác nào khác. Viền mắt tôi ngân ngấn nước, nhưng cảm nhận thấy ánh mắt sắc bén của anh không rời khỏi mặt tôi, tôi cố gắng nuốt nước mắt vào trong.
Mới cắn vài miếng, miếng thịt ở trong tay bị Mục Huyền đoạt mất. Anh cúi đầu dùng miệng của anh chặn miệng tôi. Bàn tay đang đặt ở eo tôi càng siết chặt hơn. Tôi bị anh hôn đến mức thở không ra hơi, nước mắt cuối cùng cũng chảy xuống gò má.
Đến khi toàn thân tôi mềm nhũn, Mục Huyền mới buông người tôi. Đôi mắt đen của anh trở nên u ám vô cùng.
“Nhìn thấy người phụ nữ của tôi khóc lóc bất lực...” Anh nói chậm rãi: “Tôi thật sự muốn đánh bản thân một trận.”
Tôi hoàn toàn đờ đẫn.
Trước đây Mục Huyền luôn cho rằng, để người phụ nữ của mình buồn rầu rơi lệ, đó là biểu hiện vô dụng của đàn ông. Vì vậy mỗi lần thấy tôi khóc, anh đều nôn nóng, sau đó nhẫn nại hôn tôi, dỗ dành tôi.
Bây giờ anh vẫn không thay đổi? Trong lòng tôi vừa ngọt ngào vừa xót xa, tôi cất giọng nghẹn ngào: “Em không khóc nữa.”
Mục Huyền không đáp lời, anh nhẹ nhàng nâng cằm tôi.
“Trước đây, chúng ta nhất định rất yêu nhau.” Anh đột nhiên nói.
Tôi giật mình: “Tại sao?”
Mục Huyền nhìn tôi, đôi mắt đen sâu hun hút.
“Nếu không, tôi đã chẳng đau lòng như vậy.”
Nước mắt tôi lập tức lại trào ra như thác lũ.
Vậy mà, tôi nói thầm trong lòng, anh không biết đâu, chúng ta chưa bao giờ nói một tiếng yêu với đối phương.
Tôi vùi mặt vào ngực anh. Mục Huyền cũng không mở miệng, chỉ nhẹ nhàng vuốt tóc tôi. Một lúc sau, thấy tôi hoàn toàn khôi phục tâm trạng bình tĩnh, anh mới lên tiếng.
“Bắt em ăn thịt sống, em khó chịu như vậy sao?” Anh thì thầm bên tai tôi, ẩn hiện ý cười: “Khóc như một con mèo.”
Mục Huyền vừa dứt lời, Dịch Phố Thành liền bật cười ha hả, phảng phất hắn không thể nhịn lâu hơn.
Tôi rất xấu hổ, định lên tiếng giải thích, nhưng Dịch Phố Thành đã tắt nụ cười, cất giọng lười nhác: “Tiểu Huyền, tôi dạy anh một chiêu, để tránh tình trạng chúng ta ở đây bao nhiêu ngày, cô ấy khóc bấy nhiêu ngày.”
Tôi và Mục Huyền đều quay sang Dịch Phố Thành. Hắn đứng dậy, bẻ vài cành cây ở bên cạnh ném xuống đất.
Sau đó, Dịch Phố Thành cầm một cành cây nhỏ, hai tay xoay tròn trên một cành cây khô chứa đầy lá.
Hắn đang dùng gỗ đánh lửa...
Dịch Phố Thành không hổ danh có sức chiến đấu cấp S, cành cây nhỏ trong tay hắn chuyển động cực nhanh, tôi không nhìn rõ mà chỉ nghe thấy tiếng động. Trong khi đó, Dịch Phố Thành không hề tốn sức lực, hắn còn ngoảnh đầu nói với Mục Huyền: “Chỉ có người lính xuất thân bình dân, mười mấy tuổi đã bị ném đến hành tinh hoang sơ để khai quật như tôi mới biết kỹ thuật dùng gỗ đánh lửa.”
Mục Huyền theo dõi động tác của hắn bằng ánh mắt hứng thú, anh gật đầu: “Quả thực tôi không biết. Hạm đội của tôi đều dùng thiết bị đánh lửa tự động.”
Tôi vốn đang mải mê theo dõi Dịch Phố Thành, đột nhiên cảm thấy điều gì đó không đúng. Sống lưng tôi lạnh toát, tôi căng thẳng quan sát vẻ mặt của bọn họ.
Đúng như tôi dự đoán, Dịch Phố Thành đột ngột dừng tay, hắn ngẩng đầu nhìn chúng tôi bằng ánh mắt sắc bén: “Có phải tôi vừa nói, tôi là người lính?”
Sắc mặt Mục Huyền cũng nặng nề. Anh gật đầu với Dịch Phố Thành, sau đó nhìn tôi: “Trước đây... tôi cũng là quân nhân?”
Toàn thân tôi cứng đờ. Bởi vì Dịch Phố Thành ở bên cạnh, tôi không tiết lộ cho Mục Huyền biết thân phận của anh, sợ kích thích hồi ức của hắn. Hơn nữa, chúng tôi ở trong tình huống nguy hiểm, thời gian cấp bách, Mục Huyền cũng không hỏi đến. Ai ngờ bọn họ vô tình để lộ thói quen và kinh nghiệm của người lính.
“Đúng vậy.” Tôi hàm hồ trả lời: “Anh là... thượng úy.” Mục Huyền quan sát tôi, có lẽ phát giác ra điều gì đó nên anh không hỏi tiếp mà quay sang Dịch Phố Thành: “Mau đánh lửa đi, cô ấy đói bụng rồi.”
***
Nửa tiếng sau, tôi cầm miếng thịt đã nướng chín, ngồi dưới đất ăn ngon lành.
Dịch Phố Thành ngồi bên cạnh đống lửa, mặt đầy ý cười. Hắn khoác vai Mục Huyền: “Tiểu Huyền, không biết chừng chúng ta sẽ nhanh chóng khôi phục trí nhớ. Tôi đoán có khi chúng ta cùng thuộc một hạm đội ấy chứ.”
Mục Huyền cười lãnh đạm, gật đầu.
Tôi lặng lẽ nuốt miếng thịt.
Tôi phải lập tức cho Mục Huyền biết sự thật, không thể trì hoãn lâu hơn.
Một giọng đàn ông lọt vào tai, tôi liền mở mắt, thấy Mục Huyền và Dịch Phố Thành đều đứng bên cạnh tôi dõi mắt ra bên ngoài hang động. Vừa rồi là Dịch Phố Thành mở miệng.
Bên ngoài trời đã sáng hẳn. Tôi liền ngồi dậy nhìn theo bọn họ, lập tức ngẩn người trong giây lát.
Dịch Phố Thành nói đúng, nơi này quả thật không bình thường.
Bởi vì thế giới trước mắt tôi đã biến thành một màu trắng.
Bầu trời trắng tinh, mặt đất trắng như tuyết, ngay cả ngọn núi và dòng suối cũng trở thành màu trắng thuần khiết, không lẫn bất cứ màu sắc nào khác. Tuy nhiên, khung cảnh màu trắng không đồng nhất mà có đậm có nhạt, có sáng có mờ nên tôi vẫn có thể nhìn ra đường nét của vạn vật.
Ngày hôm qua, màu sắc chủ đạo của thế giới này là màu xám. Sau một đêm, tất cả biến thành màu trắng như bị ma ám.
“Chắc là do khúc xạ tầng mây của hành tinh này, dẫn đến màu sắc ánh sáng thay đổi.” Mục Huyền nói nhàn nhạt, Dịch Phố Thành gật đầu bày tỏ sự tán thành.
“Không phải ngày mai lại đổi sang màu đỏ, cam vàng xanh lá cây xanh da trời tím đấy chứ?” Tôi nói. Dịch Phố Thành nhếch mép cười. Mục Huyền quay đầu nhìn tôi. Không biết có phải do ảo giác của tôi chăng, ánh mắt của anh không còn xa cách như ngày hôm qua mà ôn hòa hơn. Gương mặt trắng ngần của anh hơi ửng đỏ.
Là do đêm qua chúng tôi ý loạn tình mê? Hay vì sáng nay thức giấc, anh phát hiện bản thân chưa được giải phóng?
Dựa theo sự hiểu biết của tôi về anh, vế sau càng có khả năng hơn.
Nghĩ đến đây, tôi đứng dậy đi đến bên Mục Huyền, giơ tay ôm eo anh, dụi mặt vào ngực anh và cất giọng dịu dàng: “Chào buổi sáng.” Dịch Phố Thành ở bên cạnh phì cười thành tiếng. Tôi mặc kệ hắn, kiễng chân đặt một nụ hôn lên má Mục Huyền.
Mục Huyền im lặng nhìn tôi, gương mặt tuấn tú của anh thể hiện rõ sự căng thẳng. Cả người tôi dính vào người anh, nên tôi hoàn toàn có thể cảm nhận thấy một bộ phận trên người anh bắt đầu cương cứng.
Rất tốt, tôi tin cứ tiếp tục thân mật, anh sẽ nhanh chóng nhận ra tôi. Dù không hồi phục trí nhớ, tôi cũng muốn chúng tôi vẫn thân mật như trước kia. Tôi sẽ khiến anh yêu tôi cuồng nhiệt như trước.
Tôi mãn nguyện buông tay khỏi người Mục Huyền, quay lại nhặt bộ đồ vũ trụ. Nào ngờ mới bước nửa bước, eo đột nhiên bị khóa chặt. Mục Huyền dùng sức kéo tôi vào lòng.
.... Anh cũng không muốn tôi rời khỏi vòng tay anh?
Mục Huyền nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt thẫm lại như có một ngọn lửa bùng cháy. Anh vẫn không mở miệng, chỉ tăng lực ở cánh tay. Eo của tôi bị anh siết đến mức hơi đau. Đồng thời, tôi cũng cảm nhận thấy, bộ phận đàn ông đã thức tỉnh của anh đè vào nơi bí ẩn mềm mại của tôi.
Về phương diện này... anh vẫn mạnh mẽ và trực tiếp như vậy.
Chúng tôi trầm lặng ôm nhau vài giây, Mục Huyền nới lỏng vòng tay. Anh giúp tôi lấy bộ đồ vũ trụ, bàn tay còn lại vẫn ôm chặt thắt lưng tôi. “Đi thôi.” Anh nói.
Dịch Phố Thành ở bên cạnh đã sớm quen cảnh này, liếc Mục Huyền bằng ánh mắt trêu chọc. Mục Huyền chỉ mỉm cười lãnh đạm, cùng hắn sánh vai đi ra ngoài.
Tôi hơi đau đầu. Tôi cảm thấy chỉ sau một đêm, bọn họ càng trở nên ăn ý. Không biết tối qua khi tôi ngủ say, bọn họ còn trò chuyện bao lâu nữa?
Trong lúc đi đường, Mục Huyền từ đầu đến cuối vẫn ôm eo tôi.
Vẻ mặt anh vẫn trầm tĩnh và lạnh lùng. Anh và Dịch Phố Thành thảo luận ngắn gọn về phương hướng chúng tôi cần đi đến và những vấn đề khác. Thỉnh thoảng liếc nhìn tôi, thần sắc anh có vẻ âm trầm bức người, giống y hệt quãng thời gian anh mới đưa tôi rời khỏi Trái Đất. Lúc đó, ánh mắt anh nhìn tôi cũng có tính xâm lược như hiện tại.
Tôi bị Mục Huyền nhìn đến mức mặt nóng ran. Tôi muốn tìm cơ hội nói chuyện với anh, hoặc viết chữ vào lòng bàn tay anh. Nhưng Dịch hồ ly chốc chốc lại liếc chúng tôi một cái, nên tôi vẫn chưa tìm ra cơ hội thích hợp.
Khu vực rừng núi không có đường đi, may mà dốc núi không mấy cheo leo. Chúng tôi di chuyển xuyên qua khu rừng. Đi khoảng năm sáu tiếng đồng hồ, chúng tôi tới lưng chừng núi.
Trên bầu trời trắng xóa xuất hiện hằng tinh vừa trắng vừa sáng, vừa vặn ở nơi cao nhất. Tôi phóng tầm mắt xuống dưới. Lục địa màu trắng giống một bức tranh thủy mặc nhàn nhạt. Dãy núi, dòng sông hay đại dương ở phía xa xa biến thành một vệt mờ trên bức tranh màu trắng đó.
“Em cảm thấy một ngày ở nơi này giống Trái Đất.” Tôi lên tiếng. Tôi từng nghe Mạc Lâm nói, ở hai thiên hà khác nhau, rất hiếm xảy ra hiện tượng chu kỳ tự quay của hai hành tinh giống nhau. Không ngờ quy luật của hành tinh này lại giống Trái Đất.
Hai người đàn ông ở bên cạnh đều không mở miệng.
Tôi quay sang bọn họ, phát hiện bọn họ đều ngoảnh đầu về phía sau. Mục Huyền nhíu mày, Dịch Phố Thành trầm tư. Tôi lập tức đề cao cảnh giác. Nhưng khu rừng rậm rạp ở phía sau vẫn không có gì bất thường.
Bọn họ nghe thấy tiếng động?
Đột nhiên, Dịch Phố Thành làm động tác tay ra hiệu, tôi không hiểu ý, nhưng Mục Huyền gật đầu. Hai người một trái một phải, lặng lẽ tiến về phía sau.
Đúng lúc này, lùm cây thấp lay động mạnh, một thứ màu trắng xông ra nhanh như xẹt điện. Bốn chân của nó ma sát trên mặt đất như phanh xe, bất thình lình dừng lại ở ngay trước mặt chúng tôi.
Đó là con thú một sừng?
Nó đứng ở khu đất trống trước lùm cây, ngẩng đầu nhìn chúng tôi. Nó trông hơi giống loài sói nhưng thân hình to lớn, toàn thân trắng toát, trên đầu mọc một sừng, là loại quái thú tôi chưa từng thấy bao giờ. Mắt của nó có màu trắng đục, trông rất đáng sợ.
Nó đột nhiên gầm lên một tiếng, tung người lên cao, bốn chân dạng ra, nhanh như cắt lao về phía tôi.
Móng vuốt sắc nhọn của con thú lấp lánh dưới ánh mặt trời, gương mặt trắng đầy bắp thịt u ám. Tôi hít một hơi, theo phản xạ né tránh sang một bên.
Một hình bóng nhanh hơn tôi gấp nhiều lần, cũng nhanh hơn cả quái thú một sừng, chen vào giữa tôi và con thú đó. Thắt lưng tôi bị siết chặt, gương mặt lạnh lùng của Mục Huyền ở ngay trước mắt tôi.
Móng vuốt của con quái thú sắp bập vào mặt Mục Huyền, nhưng anh vẫn ôm tôi mà không hề né tránh. Trong khi đó, một con dao nhỏ bình ổn vung lên, trúng cổ con quái thú. Quái thú một sừng nấc nghẹn một tiếng, cả người rơi xuống. Mục Huyền nhanh chóng giơ tay túm lấy con quái thú, đồng thời nói với tôi: “Đừng sợ.” Tôi nhìn quái thú một sừng bất động trong tay anh, ngây ngốc gật đầu. Mục Huyền đã quay đầu, giơ con quái thú xem xét kỹ lưỡng.
Một loạt động tác được anh thực hiện nhẹ như lông hồng.
Ngoài việc lái máy bay, thân thủ của Mục Huyền quả nhiên rất tốt, chỉ là trước đây tôi chưa từng được chứng kiến anh thể hiện. Tôi nhớ Mạc Lâm từng nói, khả năng chiến đấu của Mục Huyền là cấp S.
Tuy nhiên, tôi nghe nói Dịch Phố Thành cũng mang cấp S, hắn là chiến thần bất bại của binh đoàn đánh thuê. Vì vậy, dù tôi nhắc nhở Mục Huyền, nhưng với tính cách gian xảo của hắn, đối phó hắn cũng không phải chuyện dễ dàng.
Tôi bất giác ngẩng đầu quan sát Dịch Phố Thành, hắn đứng nguyên một chỗ theo dõi chúng tôi, thân hình cao lớn của hắn như cây cổ thụ dưới ánh mặt trời. Gương mặt hắn đầy ý cười suồng sã. Sau đó, hắn sải bước về phía chúng tôi.
“Chúng ta đánh chén nó đi!” Dịch Phố Thành mở miệng.
Lúc này, tôi mới cảm thấy bụng đói cồn cào. Đôi lông mày của Mục Huyền giãn ra, anh gật đầu biểu thị tán thành.
Tuy nhiên, bữa cơm đầu tiên sau một ngày không có thứ gì vào bụng hơi khác với tưởng tượng của tôi.
Vài phút sau, tôi ngồi trên mặt đất, trong tay là miếng thịt đầy máu. Tôi sống chết cũng không thể há miệng.
Chúng tôi không có lửa.
Rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm này, tôi tưởng bản thân có thể chấp nhận việc ăn thịt sống. Nhưng khi bọn họ quyết định đánh chén con thú một sừng vừa bị giết chết, mỗi người kéo một chân, xé con thú thành hai nửa. Dịch Phố Thành ngồi xuống đất, cầm miếng thịt lênh láng máu tươi, không chút do dự ngoạm một miếng. Chứng kiến hàm răng trắng của hắn bập vào miếng thịt, cả mặt và tay dính đầy máu, một cơn buồn nôn dâng lên tận cổ họng tôi.
Mục Huyền tất nhiên không thô lỗ như Dịch Phố Thành. Anh tao nhã quan sát miếng thịt trong tay, lông mày hơi cau lại, ngón tay dài của anh bấm vào tảng thịt, lột sạch da bên ngoài.
Tảng thịt bị lột da để lộ xương trắng và máu nhày nhụa, trông càng kinh khủng hơn. Mục Huyền lại thọc ngón tay vào trong tảng thịt, tìm kiếm một hồi. Sau đó anh mỉm cười, kéo ra một bắp thịt.
Sau đó... anh đưa miếng thịt sống cho tôi, nói lãnh đạm: “Miếng này mềm nhất.”
......
Dịch Phố Thành nhanh chóng chén hết nửa non con thú. Hắn duỗi thẳng chân, xoa bụng cảm thán: “Đã quá.”
Mục Huyền đã ăn tương đối. Tuy động tác của anh tao nhã hơn Dịch Phố Thành nhưng tốc độ cũng nhanh kinh hồn.
Tôi phát hiện kể từ khi mất trí, căn bệnh sạch sẽ của anh không bộc lộ rõ ràng như trước. Tuy ý thức tiềm ẩn vẫn có ảnh hưởng, vừa rồi cắn miếng đầu tiên, anh vẫn nhăn mặt nhíu mày, nhưng khi miếng thịt vào miệng, thần sắc anh trở nên thư thái, anh bắt đầu ăn như gió cuốn mây bay. Tôi đoán chắc là thịt con vật vừa sạch sẽ vừa non mềm.
Nhắc đến mới nói, thế giới này quả là sạch sẽ. Đi suốt nửa ngày, tay tôi vẫn sạch bong. Trên người con thú một sừng cũng không một chút bụi bặm.
“Tại sao em không ăn?” Mục Huyền buông miếng thịt trong tay, ngoảnh đầu nhìn tôi, lông mày hơi cau lại.
“Em không đói lắm.” Tôi trả lại miếng thịt cho anh, đợi đến khi tôi đói không chịu nổi rồi tính sau.
Mục Huyền nhận lấy, trầm mặc nhìn tôi. Dịch Phố Thành ở sau lưng anh từ tốn mở miệng: “Người đẹp à... chắc đói bụng lắm rồi phải không?” Tôi trừng mắt nhìn hắn rồi cất giọng dịu dàng với Mục Huyền: “Chúng ta có thể đi được rồi.”
Nào ngờ Mục Huyền bế tôi, đặt tôi ngồi lên đùi anh. Ánh mắt anh sáng ngời, ẩn hiện ý cười: “Trước đây em cũng kén ăn như vậy?”
Thế này mà gọi là kén ăn? Tôi lắc đầu: “Khi nào đói em sẽ ăn sau.”
Mục Huyền một tay ôm chặt eo tôi, bàn tay còn lại cầm miếng thịt sống đưa đến trước miệng tôi. Giọng nói trầm ấm của anh vang lên bên tai tôi: “Nghe lời, ăn đi!”
Nghe câu nói của anh, toàn thân tôi chấn động, tôi lập tức quay đầu nhìn anh.
Nghe lời, Hoa Dao.
Nghe lời, sau này hãy đeo mạng che mặt.
Nghe lời, cho tôi.
.....
Có lẽ Mục Huyền không ý thức được, anh nói chuyện với tôi bằng ngữ khí trước đây. Đó là giọng điệu nghe qua có vẻ ôn hòa nhưng trên thực tế rất gia trưởng. Anh luôn cất giọng bình thản: Nghe lời, hãy làm theo lời tôi, để tôi xử lý... Mỗi lần tôi nhất quyết không chịu nghe theo, anh lại nói: “Hoa Dao, tôi sẽ đợi cho đến khi em cam tâm tình nguyện.”
Tôi ngây người ngắm gương mặt tuấn tú của anh, trong lòng đột nhiên chua xót vô ngần, nước mắt dâng tràn khóe mi.
Tôi nhận miếng thịt từ tay anh, cúi đầu cắn một miếng. Nhưng cổ họng của tôi tắc nghẹn, trong miệng toàn vị đắng. Ngoài mùi máu tanh lan tỏa trong miệng, tôi không còn cảm giác nào khác. Viền mắt tôi ngân ngấn nước, nhưng cảm nhận thấy ánh mắt sắc bén của anh không rời khỏi mặt tôi, tôi cố gắng nuốt nước mắt vào trong.
Mới cắn vài miếng, miếng thịt ở trong tay bị Mục Huyền đoạt mất. Anh cúi đầu dùng miệng của anh chặn miệng tôi. Bàn tay đang đặt ở eo tôi càng siết chặt hơn. Tôi bị anh hôn đến mức thở không ra hơi, nước mắt cuối cùng cũng chảy xuống gò má.
Đến khi toàn thân tôi mềm nhũn, Mục Huyền mới buông người tôi. Đôi mắt đen của anh trở nên u ám vô cùng.
“Nhìn thấy người phụ nữ của tôi khóc lóc bất lực...” Anh nói chậm rãi: “Tôi thật sự muốn đánh bản thân một trận.”
Tôi hoàn toàn đờ đẫn.
Trước đây Mục Huyền luôn cho rằng, để người phụ nữ của mình buồn rầu rơi lệ, đó là biểu hiện vô dụng của đàn ông. Vì vậy mỗi lần thấy tôi khóc, anh đều nôn nóng, sau đó nhẫn nại hôn tôi, dỗ dành tôi.
Bây giờ anh vẫn không thay đổi? Trong lòng tôi vừa ngọt ngào vừa xót xa, tôi cất giọng nghẹn ngào: “Em không khóc nữa.”
Mục Huyền không đáp lời, anh nhẹ nhàng nâng cằm tôi.
“Trước đây, chúng ta nhất định rất yêu nhau.” Anh đột nhiên nói.
Tôi giật mình: “Tại sao?”
Mục Huyền nhìn tôi, đôi mắt đen sâu hun hút.
“Nếu không, tôi đã chẳng đau lòng như vậy.”
Nước mắt tôi lập tức lại trào ra như thác lũ.
Vậy mà, tôi nói thầm trong lòng, anh không biết đâu, chúng ta chưa bao giờ nói một tiếng yêu với đối phương.
Tôi vùi mặt vào ngực anh. Mục Huyền cũng không mở miệng, chỉ nhẹ nhàng vuốt tóc tôi. Một lúc sau, thấy tôi hoàn toàn khôi phục tâm trạng bình tĩnh, anh mới lên tiếng.
“Bắt em ăn thịt sống, em khó chịu như vậy sao?” Anh thì thầm bên tai tôi, ẩn hiện ý cười: “Khóc như một con mèo.”
Mục Huyền vừa dứt lời, Dịch Phố Thành liền bật cười ha hả, phảng phất hắn không thể nhịn lâu hơn.
Tôi rất xấu hổ, định lên tiếng giải thích, nhưng Dịch Phố Thành đã tắt nụ cười, cất giọng lười nhác: “Tiểu Huyền, tôi dạy anh một chiêu, để tránh tình trạng chúng ta ở đây bao nhiêu ngày, cô ấy khóc bấy nhiêu ngày.”
Tôi và Mục Huyền đều quay sang Dịch Phố Thành. Hắn đứng dậy, bẻ vài cành cây ở bên cạnh ném xuống đất.
Sau đó, Dịch Phố Thành cầm một cành cây nhỏ, hai tay xoay tròn trên một cành cây khô chứa đầy lá.
Hắn đang dùng gỗ đánh lửa...
Dịch Phố Thành không hổ danh có sức chiến đấu cấp S, cành cây nhỏ trong tay hắn chuyển động cực nhanh, tôi không nhìn rõ mà chỉ nghe thấy tiếng động. Trong khi đó, Dịch Phố Thành không hề tốn sức lực, hắn còn ngoảnh đầu nói với Mục Huyền: “Chỉ có người lính xuất thân bình dân, mười mấy tuổi đã bị ném đến hành tinh hoang sơ để khai quật như tôi mới biết kỹ thuật dùng gỗ đánh lửa.”
Mục Huyền theo dõi động tác của hắn bằng ánh mắt hứng thú, anh gật đầu: “Quả thực tôi không biết. Hạm đội của tôi đều dùng thiết bị đánh lửa tự động.”
Tôi vốn đang mải mê theo dõi Dịch Phố Thành, đột nhiên cảm thấy điều gì đó không đúng. Sống lưng tôi lạnh toát, tôi căng thẳng quan sát vẻ mặt của bọn họ.
Đúng như tôi dự đoán, Dịch Phố Thành đột ngột dừng tay, hắn ngẩng đầu nhìn chúng tôi bằng ánh mắt sắc bén: “Có phải tôi vừa nói, tôi là người lính?”
Sắc mặt Mục Huyền cũng nặng nề. Anh gật đầu với Dịch Phố Thành, sau đó nhìn tôi: “Trước đây... tôi cũng là quân nhân?”
Toàn thân tôi cứng đờ. Bởi vì Dịch Phố Thành ở bên cạnh, tôi không tiết lộ cho Mục Huyền biết thân phận của anh, sợ kích thích hồi ức của hắn. Hơn nữa, chúng tôi ở trong tình huống nguy hiểm, thời gian cấp bách, Mục Huyền cũng không hỏi đến. Ai ngờ bọn họ vô tình để lộ thói quen và kinh nghiệm của người lính.
“Đúng vậy.” Tôi hàm hồ trả lời: “Anh là... thượng úy.” Mục Huyền quan sát tôi, có lẽ phát giác ra điều gì đó nên anh không hỏi tiếp mà quay sang Dịch Phố Thành: “Mau đánh lửa đi, cô ấy đói bụng rồi.”
***
Nửa tiếng sau, tôi cầm miếng thịt đã nướng chín, ngồi dưới đất ăn ngon lành.
Dịch Phố Thành ngồi bên cạnh đống lửa, mặt đầy ý cười. Hắn khoác vai Mục Huyền: “Tiểu Huyền, không biết chừng chúng ta sẽ nhanh chóng khôi phục trí nhớ. Tôi đoán có khi chúng ta cùng thuộc một hạm đội ấy chứ.”
Mục Huyền cười lãnh đạm, gật đầu.
Tôi lặng lẽ nuốt miếng thịt.
Tôi phải lập tức cho Mục Huyền biết sự thật, không thể trì hoãn lâu hơn.
Tác giả :
Đinh Mặc