Độc Quyền Chiếm Hữu
Chương 18: Nhà ăn tình yêu
Khi tôi thức giấc, đập vào mắt tôi đầu tiên là bộ ngực rộng trắng nõn, và gương mặt ôn hòa trong giấc ngủ say của người đàn ông.
Tôi bị anh ta ôm vào lòng, tứ chi đan xen, da tôi kề sát làn da trơn láng ấm nóng của Mục Huyền. Tư thế mờ ám thân mật khiến toàn thân tôi phát sốt. Tôi cẩn thận rời khỏi vòng tay anh ta, rút chân ra khỏi hai đùi anh ta. Mục Huyền ngủ rất say, không hề động đậy. Tôi thở phào nhẹ nhõm, ngồi dậy xuống giường.
Đứng trước cửa sổ của phi thuyền ‘Thiên Sứ Hiệu’, nhìn ra vũ trụ bao la, tôi có cảm giác như trải qua một đời.
Tối hôm qua sau khi rời khỏi hoàng cung, Mục Huyền vẫn còn công việc cần giải quyết, anh em Mạc Lâm và Mạc Phổ đưa tôi về ‘Thiên Sứ Hiệu’. Tôi trăn trở đến nửa đêm mới chìm vào giấc ngủ. Mục Huyền trở về lúc nào tôi không hề hay biết.
Tối qua khi nằm trên giường, tôi hồi tưởng những lời hoàng đế nói. Tôi có cảm giác vết thương khó khăn lắm mới lành hẳn lại bị người khác vén ra, mổ xẻ xem xét từng tầng từng lớp, khiến tôi rất khó chịu.
Nhưng sau khi ngủ một giấc, tâm trạng tôi đã khôi phục sự bình tĩnh.
Tôi đã sớm quyết định làm tròn vai diễn một người vợ, sự thật của năm đó như thế nào cũng chẳng thể thay đổi được điều gì. Tôi nên nghĩ theo chiều hướng tích cực. Lúc bấy giờ, trạng thái của Mục Huyền không ổn định, anh ta có khả năng tấn công Trái Đất. Nếu Trái Đất bị anh ta hủy diệt, tôi cũng chẳng còn tồn tại để bàn đến trinh tiết với cuộc đời. Tôi cứu Mục Huyền, cứu nhiều người địa cầu và người Stan, cũng đồng thời cứu bản thân tôi.
Hơn nữa, tôi cũng biết rõ, không phải Mục Huyền bắt tôi đến để thỏa mãn dục vọng. Ít nhất, anh ta không có ý định gây tổn thương đến tôi.
Điều này tốt hơn dự kiến của tôi. Tiếp tục chìm đắm trong tâm trạng tiêu cực liệu có ích gì? Sống tốt cuộc đời của tôi mới là quyết định sáng suốt.
Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng trong lòng tôi vẫn cứ chán nản, tôi cũng không muốn ở trong phòng với Mục Huyền. Tôi thay bộ quần áo, đi ra ngoài.
Cảnh sắc bên ngoài cửa sổ vô cùng đẹp đẽ. Trên phông nền dải Ngân Hà lấp lánh, vô số chiến hạm như những vệ sĩ sắt thép trầm lặng bay xung quanh ‘Thiên Sứ Hiệu’. Hạm đội to lớn lặng lẽ bay qua hệ hằng tinh (*), tiến đến nơi sâu thẳm của vũ trụ.
(*) “Hệ hằng tinh” là các sao tự phát sáng và phát nhiệt, ngược lại “hành tinh” không hề có khả năng này. Hệ mặt trời do đó bao gồm một hằng tinh là mặt trời và 9 hành tinh khác là sao Thuỷ, Trái Đất, sao Kim, sao Hoả, sao Mộc, sao Thổ, sao Thiên Vương, sao Hải Vương. Các hằng tinh trong vũ trụ có nhiệt độ bề mặt từ mấy nghìn tới mấy vạn độ, vì vậy chúng phát ra các loại bức xạ (kể cả ánh sáng nhìn thấy). Mặt trời là hằng tinh gần chúng ta nhất. Mỗi giây trên bề mặt mặt trời phát ra năng lượng tương đương với một máy phát điện có công suất 382 x 10 mũ 23 W. (Nguồn 10 vạn câu hỏi vì sao)
Tôi ngẩn ngơ nghĩ, nếu cuộc hành trình này vĩnh viễn không có điểm dừng thì tốt biết mấy. Nếu tôi có thể ngủ say trong cảnh đẹp hùng vĩ này, biến thành sự tồn tại như hằng tinh thì tốt biết mấy.
Mạch suy nghĩ của tôi nhanh chóng bị cắt ngang. Bởi vì tôi chợt ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, bụng tôi bất giác sôi ùng ục. Tôi lần theo mùi thơm di dọc hành lang. Không bao lâu sau, tôi bắt gặp một gian phòng mở cửa, trên cánh cửa treo tấm biển viết tiếng Trung: ‘Nhà ăn tình yêu của Dao & Huyền’. Bên dưới xuất hiện một dòng chữ rất nhỏ, tôi phải ghé sát mới nhìn rõ: ‘Gồm cả Phổ và Lâm’.
Tôi hơi buồn cười, đây là nét bút của Mạc Lâm. Tôi nhướng mắt nhìn vào bên trong, Mạc Lâm đang đội mũ đầu bếp màu trắng, quấn tạp dề, quay lưng về phía tôi đứng ở một góc bàn nấu ăn bận rộn làm gì đó. Mạc Phổ đang ngồi trước bàn ăn, xem tài liệu từ tinh thể trôi nổi trong không gian.
Tôi đi vào phòng. Mạc Phổ đứng dậy chào tôi theo kiểu nhà binh tiêu chuẩn. Mạc Lâm khua khua cái xẻng xào nấu trong tay, cất cao thanh âm: “Ôi giời, vương phi tương lai của tôi, sao cô một mình tới đây? Ngài chỉ huy đâu rồi?”
“Anh ta đang ngủ.”
Mạc Phổ gật đầu: “Mấy ngày qua ngài sĩ quan không hề chợp mắt.”
“Không phải sao!” Mạc Lâm một tay cầm cái đĩa màu trắng tinh xảo đi tới, một tay ôm ngực: “Vừa phải khống chế Đế đô, lại vừa tìm kiếm tiểu thư. Vì người con gái ngài chỉ huy yêu sâu sắc, ngài ấy cam tâm tình nguyện làm tất cả. May mà không gặp nguy hiểm, chúng ta đều trở về bình an.”
Nghe ngữ khí nhấn mạnh đầy thâm tình của Mạc Lâm, tôi chợt nghĩ đến một điều, liền hỏi anh ta: “Anh xem phim Quỳnh Dao phải không?”
“Đó là thứ gì vậy?” Mạc Phổ nói xen ngang.
Mạc Lâm ngượng ngùng giơ tay ôm mặt: “Tiểu thư, người máy cũng có sở thích mà.”
Tôi không nhịn được, phì cười. Sau đó tôi cúi đầu, hai đĩa thức ăn bày đẹp mắt, một chay một mặn, một bát cháo cá nóng hổi trông rất ngon lành đặt trước mặt tôi.
“Cám ơn.” Tôi cầm đũa: “Các anh ăn món gì thế?”
“Chúng tôi vừa nạp điện.” Mạc Phổ lễ phép gật đầu, Mạc Lâm nằm bò trên bàn, mở to mắt nhìn tôi: “Có ngon không? Tôi nấu theo sách hướng dẫn đấy.”
Tôi vừa định trả lời, hai anh em bọn họ đồng thời đứng dậy, nhìn ra sau lưng tôi: “Chào buổi sáng, ngài chỉ huy.”
Sống lưng tôi cứng đờ. Tôi bỏ bát xuống bàn, quay đầu về phía sau.
Mục Huyền mặc bộ quân phục chỉnh tề, gương mặt trắng nõn lạnh lùng trầm tĩnh, không hề có chút mơ màng của người vừa tỉnh ngủ.
“Chào buổi sáng.” Ánh mắt anh ta dừng lại trên người tôi.
“.... Chào buổi sáng.”
Bàn ăn hình tròn, Mạc Phổ kéo chiếc ghế bên tay phải tôi. Mục Huyền đi tới ngồi xuống, đảo mắt qua cái đĩa trước mặt tôi rồi quay sang Mạc Lâm: “Cô ấy ăn có một chút thế này thôi à?”
Mạc Lâm ấm ức trả lời: “Sáng nào tiểu thư cũng chỉ ăn từng đó.”
“Đủ rồi.” Tôi nói.
Mục Huyền nhìn tôi, anh ta đột nhiên cầm đũa của tôi, gắp mỗi món một miếng bỏ vào miệng. Sau đó, anh ta lại cầm cái thìa của tôi, xúc một thìa cháo. Cuối cùng, anh ta gật đầu: “Mùi vị không tồi.”
Mục Huyền làm tất cả những việc này như một lẽ đương nhiên. Tôi đờ đẫn nhìn đũa và thìa đã bị anh ta dùng qua. Mạc Lâm và Mạc Phổ lộ rõ vẻ kinh ngạc.
“Ngài chỉ huy.....” Mạc Lâm không nhịn được, dè dặt hỏi: “Bệnh sạch sẽ của ngài khỏi rồi à?”
Thần sắc Mục Huyền lãnh đạm, đôi mắt đầy ý cười: “Cô ấy rất sạch sẽ, bao gồm cả nước bọt.”
Tôi không hiểu nhận định sạch sẽ của Mục Huyền từ đâu ra, nhưng nhìn đĩa thức ăn trước mặt, tôi thấy hơi khó xử. Đòi bát đũa mới? Chắc chắn Mạc Lâm sẽ không cho. Dùng tiếp bộ đồ ăn này? Trên đó dính nước bọt của Mục Huyền.
Nhưng tôi không băn khoăn lâu lắm. Tôi đã bị anh ta hôn chết đi sống lại, trong miệng bây giờ vẫn còn mùi vị của anh ta, dùng đôi đũa anh ta đã ăn qua thì sao chứ?
Tôi cúi đầu tiếp tục ăn sáng, Mạc Lâm để một cái đĩa mới đến trước mặt Mục Huyền. Tôi không quan tâm anh ta ăn gì, nhưng khi khóe mắt liếc thấy thứ ở trong đĩa, tôi vẫn giật mình kinh ngạc.
Ngoài thức ăn và bát cháo giống tôi còn có một miếng thịt bò sống vuông chằn chặn. Tuy bề mặt đã được rán thành màu sẫm nhưng phần lớn vẫn là màu đỏ tươi. Tôi lờ mờ có thể nhìn thấy máu ươn ướt.
Mục Huyền dùng con dao sáng bóng cắt một miếng thịt nhỏ, từ tốn bỏ vào miệng. Động tác của anh ta rất tao nhã, sắc mặt bình thản. Anh ta ăn đồ không hề phát ra tiếng động, khóe môi mỏng hơi nhếch lên, quai hàm hơi chuyển động lên xuống.
Đầu óc tôi không khống chế nổi, ẩn hiện hình ảnh hàm răng trắng bóng đều đặn của Mục Huyền ở trong khoang miệng đang nhai miếng thịt đầy máu. Sau đó, tôi lại nhớ đến cảnh, anh ta dùng hàm răng này cắn rất nhiều người. Cuối cùng, tôi nghĩ đến nụ hôn mãnh liệt đầy tính cướp đoạt của anh ta.....
“Tại sao em lại nhìn tôi như vậy?” Một giọng nói dịu dàng vang lên bên tai tôi, khiến tôi chợt bừng tỉnh. Lúc này, tôi mới phát hiện tôi đã nhìn chăm chú miệng Mục Huyền một lúc lâu.
Tôi nhất thời á khẩu. Mạc Lâm đứng bên cạnh tôi phì cười.
“Giời, ngài chỉ huy của tôi ơi! Ngài nên vui vẻ hưởng thụ ánh mắt chứa chan tình cảm của người yêu, chứ không phải là chất vấn.”
Tôi và Mục Huyền đều không lên tiếng. Mạc Phổ kéo tay Mạc Lâm, hai người nói cần đi kiểm tra khoang năng lượng rồi rảo bước nhanh ra ngoài.
Bọn họ rời đi, tôi không còn tâm trạng ngồi ở đó, mồm miệng cũng trở nên nhạt nhẽo. Tôi vừa buông đũa chuẩn bị đứng dậy, chợt nghe thấy thanh âm lạnh lùng của Mục Huyền: “Ngồi yên.”
Tôi cúi xuống nhìn mặt bàn, toàn thân bất động.
“Tôi sẽ không gây tổn thương cho vợ của mình.” Anh ta cất giọng trầm trầm ôn hòa.
Tôi kinh ngạc ngẩng đầu. Mục Huyền đang nhìn tôi chăm chú. Thần sắc anh ta hơi u ám, đôi mắt đen như đầm nước sâu, phủ một lớp băng lạnh lẽo, sắc bén đến mức có thể nhìn thấu trái tim tôi.
“Nghe câu chuyện tôi mất kiểm soát rồi biến thành thú, em rất sợ phải không?” Ngữ khí của anh ta hết sức dịu dàng, không có vẻ gì là tức giận. Nhưng tôi đã quen với phản ứng này của anh ta, trong lòng hơi hoảng hốt.
“..... Cũng bình thường.”
Cằm đột nhiên bị siết chặt. Lực đạo vừa dịu dàng vừa kiên định, ép tôi ngẩng đầu nhìn anh ta.
“Trải qua lần biến thành thú bốn năm trước, gien của tôi đã hoàn toàn ổn định. Em là người phụ nữ của tôi, là mẹ của các con tôi trong tương lai, tôi sẽ bảo vệ em, thỏa mãn em. Tôi không bao giờ phản bội và gây tổn thương cho em.” Mục Huyền nói từ tốn.
“Tôi không sợ anh.” Tôi đáp lời: “Tôi chỉ hơi kinh ngạc.”
“Vậy sao?” Mục Huyền đột ngột đứng dậy, cúi sát mặt tôi. Tôi không kịp né tránh, bị anh ta hôn lên miệng. Tôi ngây người bất động, anh ta liếm môi tôi, nói nhỏ: “Hãy hôn tôi.”
Lúc nói câu này, Mục Huyền đã ôm eo nhấc người tôi lên. Tôi máy móc thè đầu lưỡi, liền bị anh ta ngậm chặt.
Đầu lưỡi bị anh ta cắn đến mức buồn buồn, nhưng tôi lại nếm được một vị chan chát, chát đến tận nơi sâu thẳm của trái tim. Một lúc sau, Mục Huyền vùi đầu vào vai tôi.
“Sau khi kết hôn, có thể cùng em giao hợp mỗi ngày.” Mục Huyền thì thầm: “Gien của tôi sẽ càng ổn định hơn.”
Tôi đờ người, chưa kịp phản ứng, Mục Huyền đã buông tôi ra: “Theo tôi về phòng.”
Tôi để mặc anh ta dắt tay tôi về phòng.
Thần sắc vừa rồi của Mục Huyền dường như chưa thỏa mãn. Tôi đoán, chờ đợi tôi sẽ là một màn hôn nhau kịch liệt, hoặc là cởi hết quần áo ôm ấp thân mật. Dù tôi không muốn, nhưng cũng chỉ có thể chấp nhận.
Khi chúng tôi vào phòng, Mục Huyền không bật đèn. Trong phòng tối om, giống tâm trạng u ám của tôi. Mục Huyền buông tay tôi ở trước ghế sofa rồi tự mình đi đến bàn làm việc. Tôi từ từ ngồi xuống, trong lòng mù mịt và lạnh lẽo.
Một luồng sáng màu lam nhạt đột nhiên xuất hiện trong không gian sau lưng Mục Huyền. Tôi kinh ngạc ngẩng đầu, dõi theo hình ảnh ngày càng trở nên rõ ràng. Đó là một căn phòng rộng rãi, sáng sủa, bài trí đơn giản. Trên tường treo bức tranh sơn dầu thanh nhã, nền nhà lát gỗ màu ấm áp. Trên bàn bày đầy hoa quả tươi.
Mục Huyền lặng lẽ ngồi xuống cạnh tôi, kéo tay tôi và đặt một tấm kim loại mỏng vào tay tôi. Tôi không rõ nó có tác dụng gì, cũng không hiểu ý định của anh ta. Gương mặt nghiêng của Mục Huyền trầm tĩnh nghiêm nghị, nhìn không ra bất cứ manh mối nào.
Không gian nhanh chóng xuất hiện một người phụ nữ trung niên mặc bộ đồ blouse màu trắng. Tôi kinh ngạc phát hiện, hình ảnh người phụ nữ đó là hình ảnh lập thể ba chiều. Tôi thậm chí có thể thấy rõ từng sợi lông mày mềm mại của bà ta. Nếu không phải có một luồng sáng bạc rọi chiếu xung quanh người bà ta, tôi còn tưởng rằng trong phòng có một người khác.
“Nặc Nhĩ điện hạ, vương phi.” Người phụ nữ trung niên cất giọng cung kính: “Đã chuẩn bị xong rồi ạ.”
Mục Huyền bình thản gật đầu.
Hình ảnh di chuyển sang một bên, rời khỏi người phụ nữ đó. Tôi nhìn thấy một bà lão đang ngồi trên xe lăn bên cửa sổ, khóe miệng bà mỉm cười dịu dàng.
Đầu óc tôi nổ tung một tiếng, máu trong toàn thân dường như ngưng đọng ở giây phút đó. Tôi thật sự không thể tin vào mắt mình. Đó chính là hình ảnh bà ngoại, như một người thật cách tôi chưa đến ba mét.
Tôi bị anh ta ôm vào lòng, tứ chi đan xen, da tôi kề sát làn da trơn láng ấm nóng của Mục Huyền. Tư thế mờ ám thân mật khiến toàn thân tôi phát sốt. Tôi cẩn thận rời khỏi vòng tay anh ta, rút chân ra khỏi hai đùi anh ta. Mục Huyền ngủ rất say, không hề động đậy. Tôi thở phào nhẹ nhõm, ngồi dậy xuống giường.
Đứng trước cửa sổ của phi thuyền ‘Thiên Sứ Hiệu’, nhìn ra vũ trụ bao la, tôi có cảm giác như trải qua một đời.
Tối hôm qua sau khi rời khỏi hoàng cung, Mục Huyền vẫn còn công việc cần giải quyết, anh em Mạc Lâm và Mạc Phổ đưa tôi về ‘Thiên Sứ Hiệu’. Tôi trăn trở đến nửa đêm mới chìm vào giấc ngủ. Mục Huyền trở về lúc nào tôi không hề hay biết.
Tối qua khi nằm trên giường, tôi hồi tưởng những lời hoàng đế nói. Tôi có cảm giác vết thương khó khăn lắm mới lành hẳn lại bị người khác vén ra, mổ xẻ xem xét từng tầng từng lớp, khiến tôi rất khó chịu.
Nhưng sau khi ngủ một giấc, tâm trạng tôi đã khôi phục sự bình tĩnh.
Tôi đã sớm quyết định làm tròn vai diễn một người vợ, sự thật của năm đó như thế nào cũng chẳng thể thay đổi được điều gì. Tôi nên nghĩ theo chiều hướng tích cực. Lúc bấy giờ, trạng thái của Mục Huyền không ổn định, anh ta có khả năng tấn công Trái Đất. Nếu Trái Đất bị anh ta hủy diệt, tôi cũng chẳng còn tồn tại để bàn đến trinh tiết với cuộc đời. Tôi cứu Mục Huyền, cứu nhiều người địa cầu và người Stan, cũng đồng thời cứu bản thân tôi.
Hơn nữa, tôi cũng biết rõ, không phải Mục Huyền bắt tôi đến để thỏa mãn dục vọng. Ít nhất, anh ta không có ý định gây tổn thương đến tôi.
Điều này tốt hơn dự kiến của tôi. Tiếp tục chìm đắm trong tâm trạng tiêu cực liệu có ích gì? Sống tốt cuộc đời của tôi mới là quyết định sáng suốt.
Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng trong lòng tôi vẫn cứ chán nản, tôi cũng không muốn ở trong phòng với Mục Huyền. Tôi thay bộ quần áo, đi ra ngoài.
Cảnh sắc bên ngoài cửa sổ vô cùng đẹp đẽ. Trên phông nền dải Ngân Hà lấp lánh, vô số chiến hạm như những vệ sĩ sắt thép trầm lặng bay xung quanh ‘Thiên Sứ Hiệu’. Hạm đội to lớn lặng lẽ bay qua hệ hằng tinh (*), tiến đến nơi sâu thẳm của vũ trụ.
(*) “Hệ hằng tinh” là các sao tự phát sáng và phát nhiệt, ngược lại “hành tinh” không hề có khả năng này. Hệ mặt trời do đó bao gồm một hằng tinh là mặt trời và 9 hành tinh khác là sao Thuỷ, Trái Đất, sao Kim, sao Hoả, sao Mộc, sao Thổ, sao Thiên Vương, sao Hải Vương. Các hằng tinh trong vũ trụ có nhiệt độ bề mặt từ mấy nghìn tới mấy vạn độ, vì vậy chúng phát ra các loại bức xạ (kể cả ánh sáng nhìn thấy). Mặt trời là hằng tinh gần chúng ta nhất. Mỗi giây trên bề mặt mặt trời phát ra năng lượng tương đương với một máy phát điện có công suất 382 x 10 mũ 23 W. (Nguồn 10 vạn câu hỏi vì sao)
Tôi ngẩn ngơ nghĩ, nếu cuộc hành trình này vĩnh viễn không có điểm dừng thì tốt biết mấy. Nếu tôi có thể ngủ say trong cảnh đẹp hùng vĩ này, biến thành sự tồn tại như hằng tinh thì tốt biết mấy.
Mạch suy nghĩ của tôi nhanh chóng bị cắt ngang. Bởi vì tôi chợt ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, bụng tôi bất giác sôi ùng ục. Tôi lần theo mùi thơm di dọc hành lang. Không bao lâu sau, tôi bắt gặp một gian phòng mở cửa, trên cánh cửa treo tấm biển viết tiếng Trung: ‘Nhà ăn tình yêu của Dao & Huyền’. Bên dưới xuất hiện một dòng chữ rất nhỏ, tôi phải ghé sát mới nhìn rõ: ‘Gồm cả Phổ và Lâm’.
Tôi hơi buồn cười, đây là nét bút của Mạc Lâm. Tôi nhướng mắt nhìn vào bên trong, Mạc Lâm đang đội mũ đầu bếp màu trắng, quấn tạp dề, quay lưng về phía tôi đứng ở một góc bàn nấu ăn bận rộn làm gì đó. Mạc Phổ đang ngồi trước bàn ăn, xem tài liệu từ tinh thể trôi nổi trong không gian.
Tôi đi vào phòng. Mạc Phổ đứng dậy chào tôi theo kiểu nhà binh tiêu chuẩn. Mạc Lâm khua khua cái xẻng xào nấu trong tay, cất cao thanh âm: “Ôi giời, vương phi tương lai của tôi, sao cô một mình tới đây? Ngài chỉ huy đâu rồi?”
“Anh ta đang ngủ.”
Mạc Phổ gật đầu: “Mấy ngày qua ngài sĩ quan không hề chợp mắt.”
“Không phải sao!” Mạc Lâm một tay cầm cái đĩa màu trắng tinh xảo đi tới, một tay ôm ngực: “Vừa phải khống chế Đế đô, lại vừa tìm kiếm tiểu thư. Vì người con gái ngài chỉ huy yêu sâu sắc, ngài ấy cam tâm tình nguyện làm tất cả. May mà không gặp nguy hiểm, chúng ta đều trở về bình an.”
Nghe ngữ khí nhấn mạnh đầy thâm tình của Mạc Lâm, tôi chợt nghĩ đến một điều, liền hỏi anh ta: “Anh xem phim Quỳnh Dao phải không?”
“Đó là thứ gì vậy?” Mạc Phổ nói xen ngang.
Mạc Lâm ngượng ngùng giơ tay ôm mặt: “Tiểu thư, người máy cũng có sở thích mà.”
Tôi không nhịn được, phì cười. Sau đó tôi cúi đầu, hai đĩa thức ăn bày đẹp mắt, một chay một mặn, một bát cháo cá nóng hổi trông rất ngon lành đặt trước mặt tôi.
“Cám ơn.” Tôi cầm đũa: “Các anh ăn món gì thế?”
“Chúng tôi vừa nạp điện.” Mạc Phổ lễ phép gật đầu, Mạc Lâm nằm bò trên bàn, mở to mắt nhìn tôi: “Có ngon không? Tôi nấu theo sách hướng dẫn đấy.”
Tôi vừa định trả lời, hai anh em bọn họ đồng thời đứng dậy, nhìn ra sau lưng tôi: “Chào buổi sáng, ngài chỉ huy.”
Sống lưng tôi cứng đờ. Tôi bỏ bát xuống bàn, quay đầu về phía sau.
Mục Huyền mặc bộ quân phục chỉnh tề, gương mặt trắng nõn lạnh lùng trầm tĩnh, không hề có chút mơ màng của người vừa tỉnh ngủ.
“Chào buổi sáng.” Ánh mắt anh ta dừng lại trên người tôi.
“.... Chào buổi sáng.”
Bàn ăn hình tròn, Mạc Phổ kéo chiếc ghế bên tay phải tôi. Mục Huyền đi tới ngồi xuống, đảo mắt qua cái đĩa trước mặt tôi rồi quay sang Mạc Lâm: “Cô ấy ăn có một chút thế này thôi à?”
Mạc Lâm ấm ức trả lời: “Sáng nào tiểu thư cũng chỉ ăn từng đó.”
“Đủ rồi.” Tôi nói.
Mục Huyền nhìn tôi, anh ta đột nhiên cầm đũa của tôi, gắp mỗi món một miếng bỏ vào miệng. Sau đó, anh ta lại cầm cái thìa của tôi, xúc một thìa cháo. Cuối cùng, anh ta gật đầu: “Mùi vị không tồi.”
Mục Huyền làm tất cả những việc này như một lẽ đương nhiên. Tôi đờ đẫn nhìn đũa và thìa đã bị anh ta dùng qua. Mạc Lâm và Mạc Phổ lộ rõ vẻ kinh ngạc.
“Ngài chỉ huy.....” Mạc Lâm không nhịn được, dè dặt hỏi: “Bệnh sạch sẽ của ngài khỏi rồi à?”
Thần sắc Mục Huyền lãnh đạm, đôi mắt đầy ý cười: “Cô ấy rất sạch sẽ, bao gồm cả nước bọt.”
Tôi không hiểu nhận định sạch sẽ của Mục Huyền từ đâu ra, nhưng nhìn đĩa thức ăn trước mặt, tôi thấy hơi khó xử. Đòi bát đũa mới? Chắc chắn Mạc Lâm sẽ không cho. Dùng tiếp bộ đồ ăn này? Trên đó dính nước bọt của Mục Huyền.
Nhưng tôi không băn khoăn lâu lắm. Tôi đã bị anh ta hôn chết đi sống lại, trong miệng bây giờ vẫn còn mùi vị của anh ta, dùng đôi đũa anh ta đã ăn qua thì sao chứ?
Tôi cúi đầu tiếp tục ăn sáng, Mạc Lâm để một cái đĩa mới đến trước mặt Mục Huyền. Tôi không quan tâm anh ta ăn gì, nhưng khi khóe mắt liếc thấy thứ ở trong đĩa, tôi vẫn giật mình kinh ngạc.
Ngoài thức ăn và bát cháo giống tôi còn có một miếng thịt bò sống vuông chằn chặn. Tuy bề mặt đã được rán thành màu sẫm nhưng phần lớn vẫn là màu đỏ tươi. Tôi lờ mờ có thể nhìn thấy máu ươn ướt.
Mục Huyền dùng con dao sáng bóng cắt một miếng thịt nhỏ, từ tốn bỏ vào miệng. Động tác của anh ta rất tao nhã, sắc mặt bình thản. Anh ta ăn đồ không hề phát ra tiếng động, khóe môi mỏng hơi nhếch lên, quai hàm hơi chuyển động lên xuống.
Đầu óc tôi không khống chế nổi, ẩn hiện hình ảnh hàm răng trắng bóng đều đặn của Mục Huyền ở trong khoang miệng đang nhai miếng thịt đầy máu. Sau đó, tôi lại nhớ đến cảnh, anh ta dùng hàm răng này cắn rất nhiều người. Cuối cùng, tôi nghĩ đến nụ hôn mãnh liệt đầy tính cướp đoạt của anh ta.....
“Tại sao em lại nhìn tôi như vậy?” Một giọng nói dịu dàng vang lên bên tai tôi, khiến tôi chợt bừng tỉnh. Lúc này, tôi mới phát hiện tôi đã nhìn chăm chú miệng Mục Huyền một lúc lâu.
Tôi nhất thời á khẩu. Mạc Lâm đứng bên cạnh tôi phì cười.
“Giời, ngài chỉ huy của tôi ơi! Ngài nên vui vẻ hưởng thụ ánh mắt chứa chan tình cảm của người yêu, chứ không phải là chất vấn.”
Tôi và Mục Huyền đều không lên tiếng. Mạc Phổ kéo tay Mạc Lâm, hai người nói cần đi kiểm tra khoang năng lượng rồi rảo bước nhanh ra ngoài.
Bọn họ rời đi, tôi không còn tâm trạng ngồi ở đó, mồm miệng cũng trở nên nhạt nhẽo. Tôi vừa buông đũa chuẩn bị đứng dậy, chợt nghe thấy thanh âm lạnh lùng của Mục Huyền: “Ngồi yên.”
Tôi cúi xuống nhìn mặt bàn, toàn thân bất động.
“Tôi sẽ không gây tổn thương cho vợ của mình.” Anh ta cất giọng trầm trầm ôn hòa.
Tôi kinh ngạc ngẩng đầu. Mục Huyền đang nhìn tôi chăm chú. Thần sắc anh ta hơi u ám, đôi mắt đen như đầm nước sâu, phủ một lớp băng lạnh lẽo, sắc bén đến mức có thể nhìn thấu trái tim tôi.
“Nghe câu chuyện tôi mất kiểm soát rồi biến thành thú, em rất sợ phải không?” Ngữ khí của anh ta hết sức dịu dàng, không có vẻ gì là tức giận. Nhưng tôi đã quen với phản ứng này của anh ta, trong lòng hơi hoảng hốt.
“..... Cũng bình thường.”
Cằm đột nhiên bị siết chặt. Lực đạo vừa dịu dàng vừa kiên định, ép tôi ngẩng đầu nhìn anh ta.
“Trải qua lần biến thành thú bốn năm trước, gien của tôi đã hoàn toàn ổn định. Em là người phụ nữ của tôi, là mẹ của các con tôi trong tương lai, tôi sẽ bảo vệ em, thỏa mãn em. Tôi không bao giờ phản bội và gây tổn thương cho em.” Mục Huyền nói từ tốn.
“Tôi không sợ anh.” Tôi đáp lời: “Tôi chỉ hơi kinh ngạc.”
“Vậy sao?” Mục Huyền đột ngột đứng dậy, cúi sát mặt tôi. Tôi không kịp né tránh, bị anh ta hôn lên miệng. Tôi ngây người bất động, anh ta liếm môi tôi, nói nhỏ: “Hãy hôn tôi.”
Lúc nói câu này, Mục Huyền đã ôm eo nhấc người tôi lên. Tôi máy móc thè đầu lưỡi, liền bị anh ta ngậm chặt.
Đầu lưỡi bị anh ta cắn đến mức buồn buồn, nhưng tôi lại nếm được một vị chan chát, chát đến tận nơi sâu thẳm của trái tim. Một lúc sau, Mục Huyền vùi đầu vào vai tôi.
“Sau khi kết hôn, có thể cùng em giao hợp mỗi ngày.” Mục Huyền thì thầm: “Gien của tôi sẽ càng ổn định hơn.”
Tôi đờ người, chưa kịp phản ứng, Mục Huyền đã buông tôi ra: “Theo tôi về phòng.”
Tôi để mặc anh ta dắt tay tôi về phòng.
Thần sắc vừa rồi của Mục Huyền dường như chưa thỏa mãn. Tôi đoán, chờ đợi tôi sẽ là một màn hôn nhau kịch liệt, hoặc là cởi hết quần áo ôm ấp thân mật. Dù tôi không muốn, nhưng cũng chỉ có thể chấp nhận.
Khi chúng tôi vào phòng, Mục Huyền không bật đèn. Trong phòng tối om, giống tâm trạng u ám của tôi. Mục Huyền buông tay tôi ở trước ghế sofa rồi tự mình đi đến bàn làm việc. Tôi từ từ ngồi xuống, trong lòng mù mịt và lạnh lẽo.
Một luồng sáng màu lam nhạt đột nhiên xuất hiện trong không gian sau lưng Mục Huyền. Tôi kinh ngạc ngẩng đầu, dõi theo hình ảnh ngày càng trở nên rõ ràng. Đó là một căn phòng rộng rãi, sáng sủa, bài trí đơn giản. Trên tường treo bức tranh sơn dầu thanh nhã, nền nhà lát gỗ màu ấm áp. Trên bàn bày đầy hoa quả tươi.
Mục Huyền lặng lẽ ngồi xuống cạnh tôi, kéo tay tôi và đặt một tấm kim loại mỏng vào tay tôi. Tôi không rõ nó có tác dụng gì, cũng không hiểu ý định của anh ta. Gương mặt nghiêng của Mục Huyền trầm tĩnh nghiêm nghị, nhìn không ra bất cứ manh mối nào.
Không gian nhanh chóng xuất hiện một người phụ nữ trung niên mặc bộ đồ blouse màu trắng. Tôi kinh ngạc phát hiện, hình ảnh người phụ nữ đó là hình ảnh lập thể ba chiều. Tôi thậm chí có thể thấy rõ từng sợi lông mày mềm mại của bà ta. Nếu không phải có một luồng sáng bạc rọi chiếu xung quanh người bà ta, tôi còn tưởng rằng trong phòng có một người khác.
“Nặc Nhĩ điện hạ, vương phi.” Người phụ nữ trung niên cất giọng cung kính: “Đã chuẩn bị xong rồi ạ.”
Mục Huyền bình thản gật đầu.
Hình ảnh di chuyển sang một bên, rời khỏi người phụ nữ đó. Tôi nhìn thấy một bà lão đang ngồi trên xe lăn bên cửa sổ, khóe miệng bà mỉm cười dịu dàng.
Đầu óc tôi nổ tung một tiếng, máu trong toàn thân dường như ngưng đọng ở giây phút đó. Tôi thật sự không thể tin vào mắt mình. Đó chính là hình ảnh bà ngoại, như một người thật cách tôi chưa đến ba mét.
Tác giả :
Đinh Mặc