Dốc Quỷ Ám
Chương 3: Kẻ mất trí nhớ
Sáng sớm hôm sau, trời vẫn mưa u ám.
Vào mùa du lịch, lẽ ra phải tấp nập người qua lại, nhưng vì lý do mùa trong năm và thời tiết nên lúc này phố huyện trông vẻ vắng ngắt. Sương mù buổi sáng tuy chưa tan hết, nhưng đứng trên bờ bến thuyền nhìn về phía đông, vẫn có thể nhìn thấy thấp thoáng trên mặt biển xa xa có một bóng đen lớn, đó chính là đảo Minh Trạch.
Chiếc thuyền mà La Phi hẹn trước đã tới bến phố huyện từ rất sớm. Bác lái thuyền là một nam trung niên tráng kiện tuổi chạc ngũ tuần. Lúc lên thuyền, La Phi ra hiệu cho một phụ thuyền nhỏ tuổi chuyển đồ lên thuyền. Khoang thuyền đã đầy ắp đồ đạc, chất toàn vật dụng hàng ngày.
La Phi ngồi gần mũi thuyền, bèn bắt chuyện với chủ thuyền là ông Hồ.
“Anh Hồ à, những thứ này đều là chở lên đảo à?”
“Còn sao nữa, qua đông là những người sống trên đảo đều dùng đến.” –ông Hồ miệng trả lời mà tay vẫn không hề ngừng nghỉ.
“Qua đông?” –La Phi thấy có chút gì đó hơi lạ, “Sao, thế không định chạy thuyền nữa mà đã ở nhà đợi ăn Tết à?”
“Đó là ý trời, đâu phải tại chúng tôi lười biếng! Giờ thời tiết mỗi ngày một lạnh, không khéo một buổi sáng nào đấy mở mắt dậy đã thấy nước biển đóng băng, khi ấy còn thuyền thiếc gì nữa? Chỉ còn cách nằm lim dim trên đảo thôi!”
“Ồ.” –La Phi gật đầu vỡ lẽ. Trộm nghĩ: cứ theo như cách nói này, thì mình cũng không thể ở lâu trên đảo được, tốt nhất là nên rời khỏi đảo trước khi nước biển đóng băng. Một tháng trước đó anh đã bị cầm chân trên núi Nam Minh, trải nghiệm đó cho đến tận bây giờ mỗi khi nhớ lại vẫn khiến anh khiếp sợ.
Trong lúc đang nói, La Phi trông thấy Mông Thiếu Huy xuất hiện trên bờ, đang thò đầu nhìn bốn xung quanh. Anh vội đứng dậy, huơ tay gọi: “Thiếu Huy! Ở đằng này!”
Mông Thiếu Huy nhìn thấy La Phi, cậu không trả lời mà cứ thế đi thẳng về phía anh. Cậu khoác trên người một chiếc áo mưa màu đen, sau lưng dày cộm, xem chừng chẳng khác gì với phần lớn thanh niên đi phượt, hành lí mang theo của cậu đều nhét vào cái ba lô đeo trên lưng.
“Mau lên thuyền đi, sắp chạy rồi.” –qua cách nói của La Phi, ông Hồ biết là có thêm một người khách lên thuyền.
Thoắt cái Mông Thiếu Huy đã tiến đến gần thuyền, nhìn thấy tấm ván bắc qua bến và mạn thuyền, cậu chùn bước, sắc mặt có chút lo lắng bất an.
“Lên thuyền đi, chàng trai! Ván kê này chắc lắm đấy!” –ông Hồ vừa nói vừa lấy chân giậm giậm lên tấm ván, quả thực rất chắc chắn.
Mông Thiếu Huy đưa một bàn chân giẫm lên tấm ván rồi hít thở thật sâu, cứ như thể lấy hết quyết tâm rồi mới đưa trọng tâm của cơ thể lên theo.
Dưới chân xuất hiện một vạt nước biển đen ngòm, một vệt sáng màu đen khiến người ta có cảm giác bất an, một vài ký ức vừa mơ hồ vừa đáng sợ đột nhiên xâm chiếm các dây thần kinh của Mông Thiếu Huy, chân cậu bỗng run lên bần bật, toàn thân người cũng chao đảo theo.
“Cẩn thận!” –La Phi nhận thấy có điều gì đó không ổn, liền bước lên kéo Mông Thiếu Huy xuống khoang thuyền, nhìn nét mặt tái nhợt của chàng trai trẻ, anh chau mày vẻ lo lắng: “Cậu làm sao thế?”
“Xin lỗi, từ nhỏ… từ nhỏ tôi đã sợ nước.” –trên trán Mông Thiếu Huy lấm ta lấm tấm, không biết là nước mưa hay mồ hôi nữa.
“Tí nước thế này thì có gì mà phải sợ? Sóng to gió lớn trên biển vẫn còn đang đợi cậu đấy!” –ông Hồ phá lên cười, rồi quay sang bảo nhóc phụ thuyền: “Nhổ neo đi!”
Con thuyền tròng trành đôi chút rồi rời bến, bánh lái chuyển hướng đi về phía đảo Minh Trạch.
“Bạn gái cậu nhất quyết không đi cùng cậu à?” –La Phi thấy Mông Thiếu Huy đi có một mình bèn hỏi với vẻ của người có lỗi.
Mông Thiếu Huy cười gượng: “Tối qua bọn em lại vừa cãi nhau một trận, cô ấy bỏ về thành phố rồi. May mà còn có Kaka đi cùng em.” –cậu vừa nói vừa cởi áo mưa, con mèo đen từ trong lòng cậu chui ra, nằm ngoan ngoãn bên cạnh chân chủ nhân của nó. Đây ắt hẳn là con Kaka mà cậu vừa nói đến.
La Phi trông thấy chú mèo ngoan ngoãn đáng yêu, bèn đưa tay ra định xoa lên đầu nó, ai dè con mèo trợn trừng mắt nhìn anh với vẻ hung hãn, rồi nghiến răng nghiến lợi kêu thét lên, khiến La Phi phải rụt vội tay lại.
“Con mèo này xấu tính lắm, rất ít khi nó cho người lạ động vào.” –Mông Thiếu Huy giải thích.
Nhìn thấy cảnh này, ông Hồ không nhịn được cười: “Người thành phố các cậu thật chẳng biết kiêng kị gì cả, cái giống mèo đen này rất mất trật tự, thế mà còn đem nó đi theo.”
“‘Mất trật tự’ trong tiếng địa phương nghĩa là ‘không may mắn’.” –Mông Thiếu Huy giải thích cho La Phi hiểu.
Ông Hồ gật đầu tán thành, rồi quay sang Mông Thiếu Huy: “Chàng trai, cậu cũng nghe hiểu được cả tiếng địa phương ở đây cơ à?”
“Không chỉ nghe hiểu được, mà cháu còn nói được nữa.” –Mông Thiếu Huy nói giọng địa phương giống hệt ông Hồ, mọi người trên thuyền ai nấy đều lấy làm ngạc nhiên về khả năng ‘ngoại ngữ’ của cậu.
“Chàng trai, cậu đã từng sống ở đây rồi à?” –ông Hồ hỏi với vẻ ngạc nhiên.
Mông Thiếu Huy lắc đầu vẻ hoang mang, đáp: “Cháu cũng không biết nữa.”
Câu trả lời của cậu khiến mọi người đều cảm thấy kì lạ. Vốn là người nhanh nhảu, ông Hồ buột miệng: “Đã từng thì bảo là đã từng, chưa từng thì bảo là chưa từng. Không biết nghĩa là sao?”
Im lặng trong giây lát, Mông Thiếu Huy nhỏ nhẹ nói: “Cháu bị mất trí nhớ.”
“Thế em đến đây là để tìm kiếm một cái gì đó đúng không?” –xâu chuỗi với sự việc tối qua, bằng trực giác của mình La Phi lập tức nhận ra điều gì đó.
Mông Thiếu Huy gật đầu: “Em chẳng hề nhớ những gì đã xảy ra trước khi em lên bẩy tuổi. Em đến là để tìm lại những mảnh vụn ký ức đã bị đánh mất, bức thư này là manh mối duy nhất mà em có được.”
Bằng suy luận nhạy bén của mình, La Phi nhanh chóng tìm ra vài điểm nghi vấn: “Dù là em bị mất trí nhớ, nhưng những chuyện xảy ra trước đó thì bố mẹ em phải biết chứ, họ không nói cho em biết sao?”
“Trong kí ức của em, từ trước tới giờ đều không thấy có mẹ, còn bố thì chẳng thấy ông nhắc gì đến những chuyện trước đây cả. Ngay cả khi em hỏi, ông cũng không bao giờ trả lời. Tuần trước bố em mất trong một vụ tai nạn. Trong lúc sắp xếp đồ đạc mà ông để lại em phát hiện ra bức thư này, nên em đã tìm đến đây.” –Mông Thiếu Huy nói vẻ yếu ớt, vì đối với cậu cho dù là việc không có mẹ từ khi còn nhỏ hay việc mới mất bố gần đây, thì đều là những câu chuyện đau lòng.
Nghe Mông Thiếu Huy nói vậy, La Phi không khỏi hiếu kì: “Nội dung bức thư đó như thế nào, em cho tôi xem được không?” –do dự trong giây lát, anh đánh bạo đưa ra lời đề nghị hơi tế nhị này.
Có thể là do cảm kích việc được giúp đỡ hôm qua, cũng có thể là do tin tưởng vì La Phi là cảnh sát, nên Mông Thiếu đã gật đầu đồng ý ngay mà không hề suy nghĩ nhiều, cậu thò tay rút bức thư từ trong túi ra đưa cho La Phi.
Bên trong phong bì, một vài chỗ trên giấy thư đã bị ố vàng, nội dung thư vỏn vẹn chỉ có hai dòng chữ:
“Đã nhận được thư gửi đến, được biết cuộc sống của hai cha con hiện nay vẫn ổn, tôi rất lấy làm vui.
Số thuốc anh cần, tôi sẽ gửi cho anh sớm nhất có thể.”
La Phi đọc đi đọc lại, vẫn không phát hiện ra manh mối gì. Anh đưa trả bức thư cho Mông Thiếu Huy, rồi hướng về phía bác lái ở mũi thuyền: “Anh Hồ, anh sống trên đảo bao nhiêu năm rồi?”
“Năm chục năm rồi, cả đời người!”- ông Hồ nói với vẻ đầy tự hào.
“Thế trước đây trên đảo có người nào tên là Mông Ái Quốc không? Ông ấy có một cậu con trai, sau đó hai người họ cùng rời khỏi đảo.”
“Mông Ái Quốc?” –ông Hồ cúi đầu suy nghĩ, “Chả nhớ nỗi nữa, vả lại mấy năm nay số người rời đảo nhiều quá, nhiều người trong số họ tôi cũng không quen.”
La Phi gật đầu vẻ đồng cảm, cứ theo như tài liệu mà anh thu nhập được thì đảo Minh Trạch có diện tích gần tám mươi cây số vuông, trên đảo có đến hàng ngàn người sinh sống rải rác, dù là một “đảo dân” lâu năm như Ông Hồ, cũng không thể nào biết hết được tất cả mọi người.
Trong mắt của Mông Thiếu Huy lóe lên một tia thất vọng, cậu đưa mắt nhìn ra mặt biển xa xa, rồi chuyển sang một chủ đề khác: “Cảnh sát La Phi, anh hãy nói về mình đi, tại sao anh lại đến hòn đảo này?”
La Phi cười: “Tôi bị quảng cáo thu hút, nghe danh nên đến đây chơi.”
“Nói đùa.” –ông Hồ lắc đầu vẻ không tin, “Đảo này chỉ đến chơi vào mùa hè mới vui, chứ đến vào mùa lạnh thì có vị gì, chắc chắn là cậu không nói thật.”
“Chính vì người khác cảm thấy vô vị, nên tôi mới đến. Tôi thích cái cảm giác chỉ có một mình, nếu đông người quá thì anh chẳng thể trông thấy gì cả.” –La Phi vừa nói vừa rút trong túi ra một tờ giấy, “Xem này, Dốc quỷ ám, tôi đến cũng là vì cái tên gọi này.”
“Dốc quỷ ám?” –Mông Thiếu Huy bị thu hút bởi cái tên nghe rặt mùi ma quỷ này, cậu cầm lấy tờ giấy từ tay La Phi, ngắm nghía thật kĩ.
Đây là tờ quảng cáo của một công ty du lịch, giới thiệu điểm đến du lịch của huyện Hoàng Bình, trong đó có một đoạn dài dành cho nơi có tên là “Dốc quỷ ám”.
“Dốc núi hoan hồn nằm trên đảo Minh Trạch thuộc địa phận huyện Hoàng Bình, là một con dốc lớn trên núi nằm ở phía đông đảo, dốc núi này hướng mặt về phía ngôi làng ở dưới chân núi, dốc treo thẳng đứng, cây cối um tùm, vách đá cheo leo. Về nguồn gốc tên gọi, dân làng có lưu truyền một câu chuyện ma. Nghe nói hơn chục năm về trước, trên dốc núi đột nhiên xuất hiện một hiện tượng tâm linh kì lạ. Vào đêm trăng sáng, trên chạc cây ở chỗ dốc nhất trên vách núi xuất hiện một bóng đen huyền bí, bóng đen ấy ngồi im không nhúc nhích, như thể đang ngước nhìn về phía thôn làng trong màn đêm. Điều khó hiểu là, người ta chỉ có thể nhìn thấy bóng đen ấy vào ban đêm, còn ban ngày thì lại mất tăm. Vì thế câu chuyện dốc núi có ma mới được lan truyền đi, cũng từ ấy dốc núi này được gọi là ‘Dốc quỷ ám’.”
Đọc xong đoạn giới thiệu vừa rồi, Mông Thiếu Huy khịt mũi vẻ không tin: “Làm gì có chuyện đó. Nhất định là do người địa phương ở đây thêu dệt, nói quá lên đấy thôi.”
“Này chàng trai, thế thì cậu nhầm rồi.” ông Hồ ngắt lời vẻ nghiêm trang, chuyện “Dốc quỷ ám” có ma ngày ấy, trên đảo Minh Trạch từ già đến trẻ ai nấy đều biết, tuyệt đối không thể là chuyện thêu dệt được!”
“Nói vậy, chắc bác cũng đã từng trông thấy?” La Phi hào hứng hỏi.
“Dĩ nhiên rồi. Hang núi mà tôi sống ngày ấy nằm đối diện với ‘Dốc quỷ ám’ mà! Khoảng thời gian dốc núi bị ma ám ấy, người dân trong làng không ai dám ra khỏi nhà vào ban đêm, sau đó có người bỏ tiền ra xây miếu thờ bên cạnh dốc núi, còn mời cả thầy về cúng nữa, nửa đêm hôm đó bóng ma mới biến mất.” ông Hồ kể chuyện rành rọt đâu ra đấy, không hề giống như đang nói dối.
Lẽ dĩ nhiên, Mông Thiếu Huy không thể nào tin vào những chuyện như vậy, thấy La Phi có vẻ chăm chú lắng nghe, cậu bèn hỏi: “Cảnh sát La Phi, anh tin vào những chuyện này sao?”
“Tôi chỉ tin một chút thôi, đằng sau bất cứ câu chuyện li kì nào đều có thể tìm được lời giải thích hợp lý. Đây cũng là lí do tôi đến đảo Minh Trạch.” La Phi đã không nói dối, một tuần trước đó anh tình cờ đọc được mẩu giới thiệu về “Dốc quỷ ám” và cảm thấy vô cùng hứng thú, vừa hay đảo Minh Trạch cách Long Châu không xa, hơn nữa trong lúc đợi thuyên chuyển công tác anh đang có một kỳ nghỉ phép, vì thế La Phi đã đến đây luôn, một phần là để du ngoạn, tiện thể cũng muốn xem có giải mã được câu chuyện huyền bí này không.
Lúc này sương sớm đã tan, mưa đã ngớt, tầm nhìn xa trên mặt biển cũng đã khá hơn trước rất nhiều. Đảo Minh Trạch sừng sững như một cái thân người khổng lồ đen kịt, chắn ngang hướng thuyền di chuyển, trên đảo đá núi nhấp nhô liên tiếp, quanh co kì ảo, trông giống như một con quái vật ngâm mình trong nước biển, khí thế oai phong lẫm liệt.
La Phi lần đầu tiên trông thấy một hòn đảo hùng vĩ như vậy, đứng trước một kiệt tác của thiên nhiên, trong lòng anh không khỏi vài phần kính nể. Đứng cạnh anh, Mông Thiếu Huy khẽ chau mày, thần sắc trông vẻ hoang mang.
Vào mùa du lịch, lẽ ra phải tấp nập người qua lại, nhưng vì lý do mùa trong năm và thời tiết nên lúc này phố huyện trông vẻ vắng ngắt. Sương mù buổi sáng tuy chưa tan hết, nhưng đứng trên bờ bến thuyền nhìn về phía đông, vẫn có thể nhìn thấy thấp thoáng trên mặt biển xa xa có một bóng đen lớn, đó chính là đảo Minh Trạch.
Chiếc thuyền mà La Phi hẹn trước đã tới bến phố huyện từ rất sớm. Bác lái thuyền là một nam trung niên tráng kiện tuổi chạc ngũ tuần. Lúc lên thuyền, La Phi ra hiệu cho một phụ thuyền nhỏ tuổi chuyển đồ lên thuyền. Khoang thuyền đã đầy ắp đồ đạc, chất toàn vật dụng hàng ngày.
La Phi ngồi gần mũi thuyền, bèn bắt chuyện với chủ thuyền là ông Hồ.
“Anh Hồ à, những thứ này đều là chở lên đảo à?”
“Còn sao nữa, qua đông là những người sống trên đảo đều dùng đến.” –ông Hồ miệng trả lời mà tay vẫn không hề ngừng nghỉ.
“Qua đông?” –La Phi thấy có chút gì đó hơi lạ, “Sao, thế không định chạy thuyền nữa mà đã ở nhà đợi ăn Tết à?”
“Đó là ý trời, đâu phải tại chúng tôi lười biếng! Giờ thời tiết mỗi ngày một lạnh, không khéo một buổi sáng nào đấy mở mắt dậy đã thấy nước biển đóng băng, khi ấy còn thuyền thiếc gì nữa? Chỉ còn cách nằm lim dim trên đảo thôi!”
“Ồ.” –La Phi gật đầu vỡ lẽ. Trộm nghĩ: cứ theo như cách nói này, thì mình cũng không thể ở lâu trên đảo được, tốt nhất là nên rời khỏi đảo trước khi nước biển đóng băng. Một tháng trước đó anh đã bị cầm chân trên núi Nam Minh, trải nghiệm đó cho đến tận bây giờ mỗi khi nhớ lại vẫn khiến anh khiếp sợ.
Trong lúc đang nói, La Phi trông thấy Mông Thiếu Huy xuất hiện trên bờ, đang thò đầu nhìn bốn xung quanh. Anh vội đứng dậy, huơ tay gọi: “Thiếu Huy! Ở đằng này!”
Mông Thiếu Huy nhìn thấy La Phi, cậu không trả lời mà cứ thế đi thẳng về phía anh. Cậu khoác trên người một chiếc áo mưa màu đen, sau lưng dày cộm, xem chừng chẳng khác gì với phần lớn thanh niên đi phượt, hành lí mang theo của cậu đều nhét vào cái ba lô đeo trên lưng.
“Mau lên thuyền đi, sắp chạy rồi.” –qua cách nói của La Phi, ông Hồ biết là có thêm một người khách lên thuyền.
Thoắt cái Mông Thiếu Huy đã tiến đến gần thuyền, nhìn thấy tấm ván bắc qua bến và mạn thuyền, cậu chùn bước, sắc mặt có chút lo lắng bất an.
“Lên thuyền đi, chàng trai! Ván kê này chắc lắm đấy!” –ông Hồ vừa nói vừa lấy chân giậm giậm lên tấm ván, quả thực rất chắc chắn.
Mông Thiếu Huy đưa một bàn chân giẫm lên tấm ván rồi hít thở thật sâu, cứ như thể lấy hết quyết tâm rồi mới đưa trọng tâm của cơ thể lên theo.
Dưới chân xuất hiện một vạt nước biển đen ngòm, một vệt sáng màu đen khiến người ta có cảm giác bất an, một vài ký ức vừa mơ hồ vừa đáng sợ đột nhiên xâm chiếm các dây thần kinh của Mông Thiếu Huy, chân cậu bỗng run lên bần bật, toàn thân người cũng chao đảo theo.
“Cẩn thận!” –La Phi nhận thấy có điều gì đó không ổn, liền bước lên kéo Mông Thiếu Huy xuống khoang thuyền, nhìn nét mặt tái nhợt của chàng trai trẻ, anh chau mày vẻ lo lắng: “Cậu làm sao thế?”
“Xin lỗi, từ nhỏ… từ nhỏ tôi đã sợ nước.” –trên trán Mông Thiếu Huy lấm ta lấm tấm, không biết là nước mưa hay mồ hôi nữa.
“Tí nước thế này thì có gì mà phải sợ? Sóng to gió lớn trên biển vẫn còn đang đợi cậu đấy!” –ông Hồ phá lên cười, rồi quay sang bảo nhóc phụ thuyền: “Nhổ neo đi!”
Con thuyền tròng trành đôi chút rồi rời bến, bánh lái chuyển hướng đi về phía đảo Minh Trạch.
“Bạn gái cậu nhất quyết không đi cùng cậu à?” –La Phi thấy Mông Thiếu Huy đi có một mình bèn hỏi với vẻ của người có lỗi.
Mông Thiếu Huy cười gượng: “Tối qua bọn em lại vừa cãi nhau một trận, cô ấy bỏ về thành phố rồi. May mà còn có Kaka đi cùng em.” –cậu vừa nói vừa cởi áo mưa, con mèo đen từ trong lòng cậu chui ra, nằm ngoan ngoãn bên cạnh chân chủ nhân của nó. Đây ắt hẳn là con Kaka mà cậu vừa nói đến.
La Phi trông thấy chú mèo ngoan ngoãn đáng yêu, bèn đưa tay ra định xoa lên đầu nó, ai dè con mèo trợn trừng mắt nhìn anh với vẻ hung hãn, rồi nghiến răng nghiến lợi kêu thét lên, khiến La Phi phải rụt vội tay lại.
“Con mèo này xấu tính lắm, rất ít khi nó cho người lạ động vào.” –Mông Thiếu Huy giải thích.
Nhìn thấy cảnh này, ông Hồ không nhịn được cười: “Người thành phố các cậu thật chẳng biết kiêng kị gì cả, cái giống mèo đen này rất mất trật tự, thế mà còn đem nó đi theo.”
“‘Mất trật tự’ trong tiếng địa phương nghĩa là ‘không may mắn’.” –Mông Thiếu Huy giải thích cho La Phi hiểu.
Ông Hồ gật đầu tán thành, rồi quay sang Mông Thiếu Huy: “Chàng trai, cậu cũng nghe hiểu được cả tiếng địa phương ở đây cơ à?”
“Không chỉ nghe hiểu được, mà cháu còn nói được nữa.” –Mông Thiếu Huy nói giọng địa phương giống hệt ông Hồ, mọi người trên thuyền ai nấy đều lấy làm ngạc nhiên về khả năng ‘ngoại ngữ’ của cậu.
“Chàng trai, cậu đã từng sống ở đây rồi à?” –ông Hồ hỏi với vẻ ngạc nhiên.
Mông Thiếu Huy lắc đầu vẻ hoang mang, đáp: “Cháu cũng không biết nữa.”
Câu trả lời của cậu khiến mọi người đều cảm thấy kì lạ. Vốn là người nhanh nhảu, ông Hồ buột miệng: “Đã từng thì bảo là đã từng, chưa từng thì bảo là chưa từng. Không biết nghĩa là sao?”
Im lặng trong giây lát, Mông Thiếu Huy nhỏ nhẹ nói: “Cháu bị mất trí nhớ.”
“Thế em đến đây là để tìm kiếm một cái gì đó đúng không?” –xâu chuỗi với sự việc tối qua, bằng trực giác của mình La Phi lập tức nhận ra điều gì đó.
Mông Thiếu Huy gật đầu: “Em chẳng hề nhớ những gì đã xảy ra trước khi em lên bẩy tuổi. Em đến là để tìm lại những mảnh vụn ký ức đã bị đánh mất, bức thư này là manh mối duy nhất mà em có được.”
Bằng suy luận nhạy bén của mình, La Phi nhanh chóng tìm ra vài điểm nghi vấn: “Dù là em bị mất trí nhớ, nhưng những chuyện xảy ra trước đó thì bố mẹ em phải biết chứ, họ không nói cho em biết sao?”
“Trong kí ức của em, từ trước tới giờ đều không thấy có mẹ, còn bố thì chẳng thấy ông nhắc gì đến những chuyện trước đây cả. Ngay cả khi em hỏi, ông cũng không bao giờ trả lời. Tuần trước bố em mất trong một vụ tai nạn. Trong lúc sắp xếp đồ đạc mà ông để lại em phát hiện ra bức thư này, nên em đã tìm đến đây.” –Mông Thiếu Huy nói vẻ yếu ớt, vì đối với cậu cho dù là việc không có mẹ từ khi còn nhỏ hay việc mới mất bố gần đây, thì đều là những câu chuyện đau lòng.
Nghe Mông Thiếu Huy nói vậy, La Phi không khỏi hiếu kì: “Nội dung bức thư đó như thế nào, em cho tôi xem được không?” –do dự trong giây lát, anh đánh bạo đưa ra lời đề nghị hơi tế nhị này.
Có thể là do cảm kích việc được giúp đỡ hôm qua, cũng có thể là do tin tưởng vì La Phi là cảnh sát, nên Mông Thiếu đã gật đầu đồng ý ngay mà không hề suy nghĩ nhiều, cậu thò tay rút bức thư từ trong túi ra đưa cho La Phi.
Bên trong phong bì, một vài chỗ trên giấy thư đã bị ố vàng, nội dung thư vỏn vẹn chỉ có hai dòng chữ:
“Đã nhận được thư gửi đến, được biết cuộc sống của hai cha con hiện nay vẫn ổn, tôi rất lấy làm vui.
Số thuốc anh cần, tôi sẽ gửi cho anh sớm nhất có thể.”
La Phi đọc đi đọc lại, vẫn không phát hiện ra manh mối gì. Anh đưa trả bức thư cho Mông Thiếu Huy, rồi hướng về phía bác lái ở mũi thuyền: “Anh Hồ, anh sống trên đảo bao nhiêu năm rồi?”
“Năm chục năm rồi, cả đời người!”- ông Hồ nói với vẻ đầy tự hào.
“Thế trước đây trên đảo có người nào tên là Mông Ái Quốc không? Ông ấy có một cậu con trai, sau đó hai người họ cùng rời khỏi đảo.”
“Mông Ái Quốc?” –ông Hồ cúi đầu suy nghĩ, “Chả nhớ nỗi nữa, vả lại mấy năm nay số người rời đảo nhiều quá, nhiều người trong số họ tôi cũng không quen.”
La Phi gật đầu vẻ đồng cảm, cứ theo như tài liệu mà anh thu nhập được thì đảo Minh Trạch có diện tích gần tám mươi cây số vuông, trên đảo có đến hàng ngàn người sinh sống rải rác, dù là một “đảo dân” lâu năm như Ông Hồ, cũng không thể nào biết hết được tất cả mọi người.
Trong mắt của Mông Thiếu Huy lóe lên một tia thất vọng, cậu đưa mắt nhìn ra mặt biển xa xa, rồi chuyển sang một chủ đề khác: “Cảnh sát La Phi, anh hãy nói về mình đi, tại sao anh lại đến hòn đảo này?”
La Phi cười: “Tôi bị quảng cáo thu hút, nghe danh nên đến đây chơi.”
“Nói đùa.” –ông Hồ lắc đầu vẻ không tin, “Đảo này chỉ đến chơi vào mùa hè mới vui, chứ đến vào mùa lạnh thì có vị gì, chắc chắn là cậu không nói thật.”
“Chính vì người khác cảm thấy vô vị, nên tôi mới đến. Tôi thích cái cảm giác chỉ có một mình, nếu đông người quá thì anh chẳng thể trông thấy gì cả.” –La Phi vừa nói vừa rút trong túi ra một tờ giấy, “Xem này, Dốc quỷ ám, tôi đến cũng là vì cái tên gọi này.”
“Dốc quỷ ám?” –Mông Thiếu Huy bị thu hút bởi cái tên nghe rặt mùi ma quỷ này, cậu cầm lấy tờ giấy từ tay La Phi, ngắm nghía thật kĩ.
Đây là tờ quảng cáo của một công ty du lịch, giới thiệu điểm đến du lịch của huyện Hoàng Bình, trong đó có một đoạn dài dành cho nơi có tên là “Dốc quỷ ám”.
“Dốc núi hoan hồn nằm trên đảo Minh Trạch thuộc địa phận huyện Hoàng Bình, là một con dốc lớn trên núi nằm ở phía đông đảo, dốc núi này hướng mặt về phía ngôi làng ở dưới chân núi, dốc treo thẳng đứng, cây cối um tùm, vách đá cheo leo. Về nguồn gốc tên gọi, dân làng có lưu truyền một câu chuyện ma. Nghe nói hơn chục năm về trước, trên dốc núi đột nhiên xuất hiện một hiện tượng tâm linh kì lạ. Vào đêm trăng sáng, trên chạc cây ở chỗ dốc nhất trên vách núi xuất hiện một bóng đen huyền bí, bóng đen ấy ngồi im không nhúc nhích, như thể đang ngước nhìn về phía thôn làng trong màn đêm. Điều khó hiểu là, người ta chỉ có thể nhìn thấy bóng đen ấy vào ban đêm, còn ban ngày thì lại mất tăm. Vì thế câu chuyện dốc núi có ma mới được lan truyền đi, cũng từ ấy dốc núi này được gọi là ‘Dốc quỷ ám’.”
Đọc xong đoạn giới thiệu vừa rồi, Mông Thiếu Huy khịt mũi vẻ không tin: “Làm gì có chuyện đó. Nhất định là do người địa phương ở đây thêu dệt, nói quá lên đấy thôi.”
“Này chàng trai, thế thì cậu nhầm rồi.” ông Hồ ngắt lời vẻ nghiêm trang, chuyện “Dốc quỷ ám” có ma ngày ấy, trên đảo Minh Trạch từ già đến trẻ ai nấy đều biết, tuyệt đối không thể là chuyện thêu dệt được!”
“Nói vậy, chắc bác cũng đã từng trông thấy?” La Phi hào hứng hỏi.
“Dĩ nhiên rồi. Hang núi mà tôi sống ngày ấy nằm đối diện với ‘Dốc quỷ ám’ mà! Khoảng thời gian dốc núi bị ma ám ấy, người dân trong làng không ai dám ra khỏi nhà vào ban đêm, sau đó có người bỏ tiền ra xây miếu thờ bên cạnh dốc núi, còn mời cả thầy về cúng nữa, nửa đêm hôm đó bóng ma mới biến mất.” ông Hồ kể chuyện rành rọt đâu ra đấy, không hề giống như đang nói dối.
Lẽ dĩ nhiên, Mông Thiếu Huy không thể nào tin vào những chuyện như vậy, thấy La Phi có vẻ chăm chú lắng nghe, cậu bèn hỏi: “Cảnh sát La Phi, anh tin vào những chuyện này sao?”
“Tôi chỉ tin một chút thôi, đằng sau bất cứ câu chuyện li kì nào đều có thể tìm được lời giải thích hợp lý. Đây cũng là lí do tôi đến đảo Minh Trạch.” La Phi đã không nói dối, một tuần trước đó anh tình cờ đọc được mẩu giới thiệu về “Dốc quỷ ám” và cảm thấy vô cùng hứng thú, vừa hay đảo Minh Trạch cách Long Châu không xa, hơn nữa trong lúc đợi thuyên chuyển công tác anh đang có một kỳ nghỉ phép, vì thế La Phi đã đến đây luôn, một phần là để du ngoạn, tiện thể cũng muốn xem có giải mã được câu chuyện huyền bí này không.
Lúc này sương sớm đã tan, mưa đã ngớt, tầm nhìn xa trên mặt biển cũng đã khá hơn trước rất nhiều. Đảo Minh Trạch sừng sững như một cái thân người khổng lồ đen kịt, chắn ngang hướng thuyền di chuyển, trên đảo đá núi nhấp nhô liên tiếp, quanh co kì ảo, trông giống như một con quái vật ngâm mình trong nước biển, khí thế oai phong lẫm liệt.
La Phi lần đầu tiên trông thấy một hòn đảo hùng vĩ như vậy, đứng trước một kiệt tác của thiên nhiên, trong lòng anh không khỏi vài phần kính nể. Đứng cạnh anh, Mông Thiếu Huy khẽ chau mày, thần sắc trông vẻ hoang mang.
Tác giả :
Chu Hạo Huy