Độc Phi
Chương 43: Mẫu tử mật đàm ở Đông Cung
Edit: Um-um
Trời vẫn đổ mưa to liên tiếp hai ba ngày sau mới dần ngừng lại, ánh mặt trời biến mất lâu ngày từ từ xuất hiện trên bầu trời cao, cuối cùng Kinh thành cũng có thể chìm ngập dưới ánh mặt trời ấm áp.
Vào ngày mưa tạnh Tần thị đã cố ý dậy thật sớm, từ lúc Lão thái quân hồi phủ, cuộc sống của bà trôi qua thật không thoải mái. Quản gia đã lâu nay bỗng dưng lại xuất hiện một vị quản sự tới đàn áp trên đầu, cho dù là ai cũng không thể quen thuộc. Đứng dưới hiên phơi nắng, Tần thị nghĩ đến việc chút nữa phải đi thỉnh an Lão thái quân là cảm thấy phiền lòng, An Cẩm Tú đã sinh hạ nhi tử, Lão thái thái sao không về am ni cô dưỡng lão mà lại tính chết già ở An phủ này?
Một bà tử quản sự đang dẫn theo một ma ma trong cung một trước một sau bước vào viện của Tần thị.
Vị ma ma này Tần thị có biết qua, đây vốn là lão nhân hầu hạ bên người An Cẩm Nhan, không đợi ma ma hành lễ với bà, liền nói: “Tô ma ma sao lại đến đây?”
“Phu nhân, Thái tử phi nương nương nhớ ngài, muốn ngài đi Đông cung một chuyến.” Tô ma ma cung kính nói với Tần thị: “Thỉnh ngài đi theo nô tỳ.”
An Cẩm Nhan sáng sớm đã muốn gặp mình lqd.d.i.e.n.d.a.n? Tần thị không tin An Cẩm Nhan nhớ tới người làm mẹ như bà, chẳng lẽ nữ nhi đã xảy ra chuyện? Nghĩ đến việc nàng có thể đã xảy ra chuyện trong cung, Tần thị lập tức có chút hốt hoảng.
“Thái sư phu nhân.” Tô ma ma dường như biết được Tần thị đang kinh hoảng, cùng Tần thị nhấn mạnh: “Thái tử phi nương nương nhớ ngài.”
“Được.” Tần thị chỉnh chỉnh đầu tóc, nói: “Ta cùng bà tiến cung ngay bây giờ.”
Tần thị về phòng thay đổi xiêm y sau đó mang hạ nhân hầu hạ bên người theo Tô ma ma vội vã rời đi. An Thái sư và Lão thái quân lúc ấy vẫn còn chưa dậy, chờ hai vị này tỉnh giấc, An Thái sư đi thỉnh an Lão thái quân, mẫu tử hai người mới biết An Cẩm Nhan đã triệu Tần thị vào Đông cung.
Lão thái quân ra lệnh cho mọi người trong phòng lui ra ngoài mới nói với An Thái sư: “Ta nghe con nói hiện nay tình cảnh Thái tử không tốt, con lại để người đầu óc không dùng được như Tần thị tham dự vào, đừng để cho ả ta gây ra chuyện phiền toái nữa.”
Chuyện ở Hương viên đã qua từ lâu nhưng Lão thái quân vẫn không thể nguôi giận Tần thị, việc này khiến An Thái sư thật bất đắc dĩ, đành phải nói: “Nhi tử đã biết. Mẫu thân, Tần thị chẳng qua chỉ là một phu nhân ở trạch viện, chuyện của triều đình, nàng ấy làm sao có thể can thiệp được? Người cứ yên tâm.”
Lão thái quân hừ lạnh: “Thái tử phi nương nương của chúng ta đúng là tự tìm phiền phức. Bây giờ gọi Tần thị tiến cung, mẫu thân của nàng có thể nói ra được lời an ủi nào kia chứ?”
“Mẫu thân…”
“An Cẩm Tú đâu?” Lão thái quân căn bản không nghe An Thái sư nói, quở trách Tần thị xong lại hỏi An Cẩm Tú, “Con biết nó hiện đang làm gì sao? Thượng Quan Dũng đã đi ra ngoài thời gian lâu như vậy, nó còn trung thực sau?”
An Thái sư kềm nén tính tình với mẫu thân của mình, nói: “Cuộc sống hàng ngày của Cẩm Tú cũng trôi qua yên ổn, Cẩm Tú rất an phận. Mẫu thân cứ yên tâm.”
“Yên tâm, ta nói gì con cũng bảo ta cứ yên tâm!” Lão thái quân đột nhiên nổi giận với An Thái sư: “Trong phủ hiện nay có chuyện nào có thể khiến ta yên tâm? Con nói cho ta nghe thử một chuyện xem.”
An Thái sư không mở miệng, thế cục trong triều đang bất lợi với An thị bọn họ, hôn sự của An Cẩm Khúc chậm chạp không thể ấn định, không lâu trước đây trưởng tức Ninh thị lại sinh ra một nữ nhi hại cho trên dưới toàn phủ mừng hụt một hồi, Lão thái quân chính là mang một bụng tức đổ lên đầu ông đây.
Tần thị ngồi xe chạy đến Đông cung, theo sau Tô ma ma đi về phía phòng ngủ của An Cẩm Nhan, nghe thấy bên sườn thiên điện phía tây Đông cung có tiếng ca tiếng nhạc. “Ai mà sáng sớm lại đánh đàn khiêu vũ thế kia?” Tần thị hỏi Tô ma ma.
Tô ma ma mắt vẫn nhìn thẳng, chân vẫn bước tiếp đến phía trước, nói một câu với Tần thị: “Đó là ca kỹ ở Đông cung luyện tập.” Việc Thái tử đang ở trong tây điện, Tô ma ma thế nào cũng không thể nói với Tần thị.
Tần thị còn đang định hỏi tiếp, chợt nghe Tô ma ma nói với bà: “Phu nhân, trong cung nên nói chuyện cẩn thận.”
Tần thị liền ngậm chặt miệng, đi theo lão ma ma này vào phòng ngủ An Cẩm Nhan, thấy dáng vẻ của nàng, bà liền cả kinh. Dù có che giấu bằng son phấn nhưng khi An Cẩm Nhan trước mắt vừa cất tiếng, có thể nhận ra đã mấy đêm liền nàng không ngủ ngon giấc.
Tô ma ma sau khi dẫn Tần thị đi vào phòng ngủ liền mang các cung nhân khác đang trong đó lui ra ngoài.
“Nương nương bị sao vậy?” Đợi đến khi trong phòng chỉ còn lại bà và An Cẩm Nhan, Tần thị vội mở miệng hỏi: “Trong cung đã xảy ra chuyện gì?”
An Cẩm Nhan bảo Tần thị ngồi cạnh mình, “Đã xảy ra chuyện nên con mới kêu mẫu thân vào cung cùng nhau thương lượng.”
Sau khi Tần thị ngồi dựa gần An Cẩm Nhan, nhỏ giọng nói: “Nhà ta cũng không biết sự việc ở bên ngoài, chỉ nghe đại ca ngài nói qua, hiện nay ngày tháng của Thái tử trôi qua không tốt, nương nương đang phát sầu vì việc này à?”
An Cẩm Nhan cười: “Hóa ra đại ca còn biết quan tâm con.”
“Hắn và mấy đệ đệ ngài, còn có phụ thân ngài, người nào không quan tâm nương nương?” Tần thị vội nói: “Trong nhà đang lo lắng không biết làm thế nào để giúp nương nương một phen, chuyện của hoàng gia, chúng ta là thần tử làm sao có thể nhúng tay?”
An Cẩm Nhan nói: “Cuộc sống của Thái tử bây giờ không được tốt lắm cho nên chúng con muốn dâng cho thánh thượng một thứ để biểu hiện lòng hiếu tâm, nhưng mà cái lễ này lại không thể đưa được.”
Tần thị nói: “Là loại lễ nào? Nếu thánh thượng thích, Thái tử có thể dâng cho ngài.”
“Mẫu thân.” An Cẩm Nhan nắm lấy mu bàn tay Tần thị: “Thánh thượng thích một thứ.”
Tần thị hỏi: “Là thứ gì?”
“Ngài ấy thích An Cẩm Tú.”
Một câu nói của An Cẩm Nhan hù cho Tần thị luống cuống nhảy dựng lên, hai mắt trừng to nhìn An Cẩm Nhan nửa ngày không nói nên lời.
An Cẩm Nhan ngồi trên giường, biểu tình tự nhiên, chờ Tần thị tự mình hồi phục tinh thần.
“Nương nương.” Hơn nửa ngày sau, Tần thị mới nói với di3nd@nlqd An Cẩm Nhan: “Ngài, việc ngài nói với thần phụ, là nói giỡn với ta phải không?”
An Cẩm Nhan nói: “Đại thái giám bên người Thánh thượng nhắn d.d.l.q.d.u.m.u.m với con, nói con có thể tới ngự thư phòng của thánh thượng nhìn qua. Con chỉ là con dâu làm sao có thể tiến vào ngự thư phòng của ngài? Cho nên Thái tử mới lấy lý do hiến trà, đi vào trong đó một lần. Sau khi Thái tử trở về, cho con biết trong ngự thư phòng, trên tường chỗ án thư bên cạnh có treo một bức tranh thêu. Thái tử vẽ lại bức tranh thêu này, mẫu thân xem thử xem.” An Cẩm Nhan nói, đưa một bộ cuốn họa trên bàn nhỏ ở giường gấm cho Tần thị.
Tần thị vừa mở bức họa ra liền thấy trước mắt mình tối sầm, cho dù bà có thể quên tú phẩm nào đi nữa cũng sẽ không quên được bộ tú phẩm này. Đây chính là bức vẽ hoa sen dưới trăng đã hủy hoại nhân duyên giữa An Nhan Khúc và trưởng công tử tướng phủ. “Sao, sao lại thế này?” Tần thị không thể đứng lqddiend@n dậy, ngã ngồi bên cạnh An Cẩm Nhan.
“Đây đúng là của An Cẩm Tú thêu?” An Cẩm Nhan hỏi Tần thị.
“Đúng, đây là ngày ấy ở Hương viên…” Đột nhiên Tần thị cắn răng nói: “Ngày ấy Thánh thượng ở hương viên nhìn thấy Tiểu Đề Tử này, thánh thượng coi trọng nàng từ khi đó sao?”
“Thánh thượng khi nào coi trọng An Cẩm Tú, con không quan tâm.” An Cẩm Nhan cuốn bức họa lại, cất kỹ trên bàn nhỏ, nói: “Đại thái giám bên người Thánh thượng nói, thánh thượng thường xuyên nhìn tú phẩm này than ngắn thở dài, giống như có ý tứ tương tư An Cẩm Tú tận xương tủy.”
“An Cẩm Tú đã gả chồng.” Tần thị không tin: “Một nữ nhân cho dù xinh đẹp nhưng đã gả làm vợ người thì còn có thể được quý trọng ư?”
“Thứ mình không thể chiếm được luôn là thứ tốt nhất.” An Cẩm Nhan nói: “Con cũng thấy muội muội của mình đích thực rất xinh đẹp.”
“Ngài.” Tần thị nói: “Ngài muốn làm gì?”
An Cẩm Nhan thở dài sâu kín một hơi: “Con không biết đến tột cùng Thánh thượng muốn tính toán gì với Thái tử, bất quá gặp mặt Hoàng hậu nương nương cũng tốt, phái người tới nói cũng tốt, đều chung một ý định, chúng ta phải làm cho thánh thượng cao hứng mới được.”
“Đó là thần thê mà.” Thanh âm của Tần thị đã phát run, miễn cưỡng có thể nhấn mạnh từng chữ rõ ràng với An Cẩm Nhan: “Chuyện như vậy cũng có thể làm sao? Truyền ra ngoài sẽ bị người mắng chết.”
An Cẩm Nhan nở nụ cười: “Mẫu thân, người cho rằng mỹ nhân trong cung nhiều như vậy đều là thân gia trong sạch à?”
“Cái gì?”
“Thứ Thánh thượng yêu thích không nhiều lắm, không yêu vàng bạc, không yêu ca vũ, chỉ thích mỗi mỹ nhân.” An Cẩm Nhan nói: “Mấy năm nay chư vị hoàng tử tặng không ít nữ nhân vào cung, ai biết được trong đó có bao nhiêu người từng làm vợ người khác?”
“Cẩm.. Cẩm Nhan ơi…” Dưới cơn hốt hoảng, Tần thị ngay cả Thái tử phi nương nương cũng quên gọi, gọi khuê danh An Cẩm Nhan nói: “Con không thể ăn nói khùng điên như vậy đâu.”
“Người là mẫu thân của con, việc con đã nói với người không phải người sẽ đi kể cho người khác biết chứ?” An Cẩm Nhan lại nói: “Mẫu thân, việc ở Đông cung này cũng rất dơ bẩn.”
Trố mắt nửa ngày sau, Tần thị lắc đầu: “An Cẩm Tú sẽ không đáp ứng.”
“Việc này nàng không thể quyết định được.” An Cẩm Nhan lạnh nhạt: “Nàng ta vốn dĩ là kẻ vô dụng, bất quá bây giờ được ta sử dụng đến, hẳn là nàng nên cao hứng mới đúng.”
Tần thị vẫn lắc đầu: “Phụ thân con cũng sẽ không đáp ứng.”
“Mẫu thân.” An Cẩm Nhan nhìn Tần thị: “Chỉ có Thái tử tốt, An thị chúng ta mới có thể tốt. Một khi Thái tử thất thế, phú quý của An gia lập tức trở thành hoa trong gương, trăng trong nước. Việc này không nằm ở An Cẩm Tú, cũng như không nằm ở phụ thân. Con cũng không nghĩ sẽ hại An Cẩm Tú, nhưng ai kêu mạng nàng tốt, được thánh thượng nhìn trúng.”
Tần thị xiết chặt chiếc khăn trong tay: “Thánh thượng sẽ không làm chuyện đoạt thần thê đâu.”
“Đoạt thần thê?” An Cẩm Nhan cười rộ lên: “Sao lại đoạt thần thê? Phải nói là dâm thần thê thì đúng hơn.”
Tần thị bị An Cẩm Nhan làm cho nói không ra lời, bà thấy An Cẩm Nhan bị điên rồi.
“Thật ra con hi vọng lúc ở Hương viên thánh thượng có thể coi trọng Cẩm Khúc” An Cẩm Nhan tự mình độc thoại: “Dựa vào gia thế An thị chúng ta, Cẩm Khúc tiến cung ít nhất cũng sẽ thành quý phi nương nương, chỉ tiếc là Thánh thượng cố tình coi trọng An Cẩm Tú. Đây đúng là số mệnh.”
“Ta sẽ không cho Cẩm Khúc tiến cung.” Tần thị nói ngay: “Thái quân và phụ thân con sẽ đều không đồng ý.”
An Cẩm Nhan nói: “Đúng vậy, Cẩm Khúc là bảo bối của cả nhà. Con chỉ là nữ nhi bị bỏ rơi bên ngoài.”
Tần thị thiếu chút nữa quỳ xuống trước mặt An Cẩm Nhan, An Cẩm Nhan hôm nay nói chuyện đã vượt qua phạm vi lý giải của bà: “Con muốn thế nào? Dù con muốn dâng An Cẩm Tú lên nhưng con có thể để cho một phu nhân tiểu quan như nàng vào cung sao?” Tần thị chất vấn An Cẩm Nhan: “Trong cung nhiều người như vậy, thánh thượng có thể làm trò trước mặt mọi người nhận lấy An Cẩm Tú ư? Cẩm Nhan, con không sợ thánh thượng giết con à?”
“Vậy nên con mới mời mẫu thân tiến cung để thương nghị với con.” Ngoài miệng An Cẩm Nhan nói như vậy, nhưng từ biểu tình tự nhiên trên mặt vị Thái tử phi nương nương này, Tần thị biết nữ nhi của bà đã tính toán tốt mọi thứ, trong kế hoạch của An Cẩm Nhan, việc bà cần làm nhiều nhất là xuất lực.
“An Cẩm Tú nhất định sẽ hận con, nếu tương lai nàng được sủng ái, con cho rằng Tiểu Đề Tử này sẽ không đối nghịch cùng con?” Tần thị lại chất vấn An Cẩm Nhan.
“Sau khi bị chiếm đoạt rồi, nữ nhân còn được coi trọng à?” An Cẩm Nhan bĩu môi: “Con cũng không tính cho An Cẩm Tú cơ hội ấy.”
Tần thị không tiếp tục khuyên An Cẩm Nhan nữa, trong lòng bà dâng lên một loại cảm xúc tuyệt vọng. Tại sao nữ nhi của bà trở thành dáng vẻ như thế này?
Trời vẫn đổ mưa to liên tiếp hai ba ngày sau mới dần ngừng lại, ánh mặt trời biến mất lâu ngày từ từ xuất hiện trên bầu trời cao, cuối cùng Kinh thành cũng có thể chìm ngập dưới ánh mặt trời ấm áp.
Vào ngày mưa tạnh Tần thị đã cố ý dậy thật sớm, từ lúc Lão thái quân hồi phủ, cuộc sống của bà trôi qua thật không thoải mái. Quản gia đã lâu nay bỗng dưng lại xuất hiện một vị quản sự tới đàn áp trên đầu, cho dù là ai cũng không thể quen thuộc. Đứng dưới hiên phơi nắng, Tần thị nghĩ đến việc chút nữa phải đi thỉnh an Lão thái quân là cảm thấy phiền lòng, An Cẩm Tú đã sinh hạ nhi tử, Lão thái thái sao không về am ni cô dưỡng lão mà lại tính chết già ở An phủ này?
Một bà tử quản sự đang dẫn theo một ma ma trong cung một trước một sau bước vào viện của Tần thị.
Vị ma ma này Tần thị có biết qua, đây vốn là lão nhân hầu hạ bên người An Cẩm Nhan, không đợi ma ma hành lễ với bà, liền nói: “Tô ma ma sao lại đến đây?”
“Phu nhân, Thái tử phi nương nương nhớ ngài, muốn ngài đi Đông cung một chuyến.” Tô ma ma cung kính nói với Tần thị: “Thỉnh ngài đi theo nô tỳ.”
An Cẩm Nhan sáng sớm đã muốn gặp mình lqd.d.i.e.n.d.a.n? Tần thị không tin An Cẩm Nhan nhớ tới người làm mẹ như bà, chẳng lẽ nữ nhi đã xảy ra chuyện? Nghĩ đến việc nàng có thể đã xảy ra chuyện trong cung, Tần thị lập tức có chút hốt hoảng.
“Thái sư phu nhân.” Tô ma ma dường như biết được Tần thị đang kinh hoảng, cùng Tần thị nhấn mạnh: “Thái tử phi nương nương nhớ ngài.”
“Được.” Tần thị chỉnh chỉnh đầu tóc, nói: “Ta cùng bà tiến cung ngay bây giờ.”
Tần thị về phòng thay đổi xiêm y sau đó mang hạ nhân hầu hạ bên người theo Tô ma ma vội vã rời đi. An Thái sư và Lão thái quân lúc ấy vẫn còn chưa dậy, chờ hai vị này tỉnh giấc, An Thái sư đi thỉnh an Lão thái quân, mẫu tử hai người mới biết An Cẩm Nhan đã triệu Tần thị vào Đông cung.
Lão thái quân ra lệnh cho mọi người trong phòng lui ra ngoài mới nói với An Thái sư: “Ta nghe con nói hiện nay tình cảnh Thái tử không tốt, con lại để người đầu óc không dùng được như Tần thị tham dự vào, đừng để cho ả ta gây ra chuyện phiền toái nữa.”
Chuyện ở Hương viên đã qua từ lâu nhưng Lão thái quân vẫn không thể nguôi giận Tần thị, việc này khiến An Thái sư thật bất đắc dĩ, đành phải nói: “Nhi tử đã biết. Mẫu thân, Tần thị chẳng qua chỉ là một phu nhân ở trạch viện, chuyện của triều đình, nàng ấy làm sao có thể can thiệp được? Người cứ yên tâm.”
Lão thái quân hừ lạnh: “Thái tử phi nương nương của chúng ta đúng là tự tìm phiền phức. Bây giờ gọi Tần thị tiến cung, mẫu thân của nàng có thể nói ra được lời an ủi nào kia chứ?”
“Mẫu thân…”
“An Cẩm Tú đâu?” Lão thái quân căn bản không nghe An Thái sư nói, quở trách Tần thị xong lại hỏi An Cẩm Tú, “Con biết nó hiện đang làm gì sao? Thượng Quan Dũng đã đi ra ngoài thời gian lâu như vậy, nó còn trung thực sau?”
An Thái sư kềm nén tính tình với mẫu thân của mình, nói: “Cuộc sống hàng ngày của Cẩm Tú cũng trôi qua yên ổn, Cẩm Tú rất an phận. Mẫu thân cứ yên tâm.”
“Yên tâm, ta nói gì con cũng bảo ta cứ yên tâm!” Lão thái quân đột nhiên nổi giận với An Thái sư: “Trong phủ hiện nay có chuyện nào có thể khiến ta yên tâm? Con nói cho ta nghe thử một chuyện xem.”
An Thái sư không mở miệng, thế cục trong triều đang bất lợi với An thị bọn họ, hôn sự của An Cẩm Khúc chậm chạp không thể ấn định, không lâu trước đây trưởng tức Ninh thị lại sinh ra một nữ nhi hại cho trên dưới toàn phủ mừng hụt một hồi, Lão thái quân chính là mang một bụng tức đổ lên đầu ông đây.
Tần thị ngồi xe chạy đến Đông cung, theo sau Tô ma ma đi về phía phòng ngủ của An Cẩm Nhan, nghe thấy bên sườn thiên điện phía tây Đông cung có tiếng ca tiếng nhạc. “Ai mà sáng sớm lại đánh đàn khiêu vũ thế kia?” Tần thị hỏi Tô ma ma.
Tô ma ma mắt vẫn nhìn thẳng, chân vẫn bước tiếp đến phía trước, nói một câu với Tần thị: “Đó là ca kỹ ở Đông cung luyện tập.” Việc Thái tử đang ở trong tây điện, Tô ma ma thế nào cũng không thể nói với Tần thị.
Tần thị còn đang định hỏi tiếp, chợt nghe Tô ma ma nói với bà: “Phu nhân, trong cung nên nói chuyện cẩn thận.”
Tần thị liền ngậm chặt miệng, đi theo lão ma ma này vào phòng ngủ An Cẩm Nhan, thấy dáng vẻ của nàng, bà liền cả kinh. Dù có che giấu bằng son phấn nhưng khi An Cẩm Nhan trước mắt vừa cất tiếng, có thể nhận ra đã mấy đêm liền nàng không ngủ ngon giấc.
Tô ma ma sau khi dẫn Tần thị đi vào phòng ngủ liền mang các cung nhân khác đang trong đó lui ra ngoài.
“Nương nương bị sao vậy?” Đợi đến khi trong phòng chỉ còn lại bà và An Cẩm Nhan, Tần thị vội mở miệng hỏi: “Trong cung đã xảy ra chuyện gì?”
An Cẩm Nhan bảo Tần thị ngồi cạnh mình, “Đã xảy ra chuyện nên con mới kêu mẫu thân vào cung cùng nhau thương lượng.”
Sau khi Tần thị ngồi dựa gần An Cẩm Nhan, nhỏ giọng nói: “Nhà ta cũng không biết sự việc ở bên ngoài, chỉ nghe đại ca ngài nói qua, hiện nay ngày tháng của Thái tử trôi qua không tốt, nương nương đang phát sầu vì việc này à?”
An Cẩm Nhan cười: “Hóa ra đại ca còn biết quan tâm con.”
“Hắn và mấy đệ đệ ngài, còn có phụ thân ngài, người nào không quan tâm nương nương?” Tần thị vội nói: “Trong nhà đang lo lắng không biết làm thế nào để giúp nương nương một phen, chuyện của hoàng gia, chúng ta là thần tử làm sao có thể nhúng tay?”
An Cẩm Nhan nói: “Cuộc sống của Thái tử bây giờ không được tốt lắm cho nên chúng con muốn dâng cho thánh thượng một thứ để biểu hiện lòng hiếu tâm, nhưng mà cái lễ này lại không thể đưa được.”
Tần thị nói: “Là loại lễ nào? Nếu thánh thượng thích, Thái tử có thể dâng cho ngài.”
“Mẫu thân.” An Cẩm Nhan nắm lấy mu bàn tay Tần thị: “Thánh thượng thích một thứ.”
Tần thị hỏi: “Là thứ gì?”
“Ngài ấy thích An Cẩm Tú.”
Một câu nói của An Cẩm Nhan hù cho Tần thị luống cuống nhảy dựng lên, hai mắt trừng to nhìn An Cẩm Nhan nửa ngày không nói nên lời.
An Cẩm Nhan ngồi trên giường, biểu tình tự nhiên, chờ Tần thị tự mình hồi phục tinh thần.
“Nương nương.” Hơn nửa ngày sau, Tần thị mới nói với di3nd@nlqd An Cẩm Nhan: “Ngài, việc ngài nói với thần phụ, là nói giỡn với ta phải không?”
An Cẩm Nhan nói: “Đại thái giám bên người Thánh thượng nhắn d.d.l.q.d.u.m.u.m với con, nói con có thể tới ngự thư phòng của thánh thượng nhìn qua. Con chỉ là con dâu làm sao có thể tiến vào ngự thư phòng của ngài? Cho nên Thái tử mới lấy lý do hiến trà, đi vào trong đó một lần. Sau khi Thái tử trở về, cho con biết trong ngự thư phòng, trên tường chỗ án thư bên cạnh có treo một bức tranh thêu. Thái tử vẽ lại bức tranh thêu này, mẫu thân xem thử xem.” An Cẩm Nhan nói, đưa một bộ cuốn họa trên bàn nhỏ ở giường gấm cho Tần thị.
Tần thị vừa mở bức họa ra liền thấy trước mắt mình tối sầm, cho dù bà có thể quên tú phẩm nào đi nữa cũng sẽ không quên được bộ tú phẩm này. Đây chính là bức vẽ hoa sen dưới trăng đã hủy hoại nhân duyên giữa An Nhan Khúc và trưởng công tử tướng phủ. “Sao, sao lại thế này?” Tần thị không thể đứng lqddiend@n dậy, ngã ngồi bên cạnh An Cẩm Nhan.
“Đây đúng là của An Cẩm Tú thêu?” An Cẩm Nhan hỏi Tần thị.
“Đúng, đây là ngày ấy ở Hương viên…” Đột nhiên Tần thị cắn răng nói: “Ngày ấy Thánh thượng ở hương viên nhìn thấy Tiểu Đề Tử này, thánh thượng coi trọng nàng từ khi đó sao?”
“Thánh thượng khi nào coi trọng An Cẩm Tú, con không quan tâm.” An Cẩm Nhan cuốn bức họa lại, cất kỹ trên bàn nhỏ, nói: “Đại thái giám bên người Thánh thượng nói, thánh thượng thường xuyên nhìn tú phẩm này than ngắn thở dài, giống như có ý tứ tương tư An Cẩm Tú tận xương tủy.”
“An Cẩm Tú đã gả chồng.” Tần thị không tin: “Một nữ nhân cho dù xinh đẹp nhưng đã gả làm vợ người thì còn có thể được quý trọng ư?”
“Thứ mình không thể chiếm được luôn là thứ tốt nhất.” An Cẩm Nhan nói: “Con cũng thấy muội muội của mình đích thực rất xinh đẹp.”
“Ngài.” Tần thị nói: “Ngài muốn làm gì?”
An Cẩm Nhan thở dài sâu kín một hơi: “Con không biết đến tột cùng Thánh thượng muốn tính toán gì với Thái tử, bất quá gặp mặt Hoàng hậu nương nương cũng tốt, phái người tới nói cũng tốt, đều chung một ý định, chúng ta phải làm cho thánh thượng cao hứng mới được.”
“Đó là thần thê mà.” Thanh âm của Tần thị đã phát run, miễn cưỡng có thể nhấn mạnh từng chữ rõ ràng với An Cẩm Nhan: “Chuyện như vậy cũng có thể làm sao? Truyền ra ngoài sẽ bị người mắng chết.”
An Cẩm Nhan nở nụ cười: “Mẫu thân, người cho rằng mỹ nhân trong cung nhiều như vậy đều là thân gia trong sạch à?”
“Cái gì?”
“Thứ Thánh thượng yêu thích không nhiều lắm, không yêu vàng bạc, không yêu ca vũ, chỉ thích mỗi mỹ nhân.” An Cẩm Nhan nói: “Mấy năm nay chư vị hoàng tử tặng không ít nữ nhân vào cung, ai biết được trong đó có bao nhiêu người từng làm vợ người khác?”
“Cẩm.. Cẩm Nhan ơi…” Dưới cơn hốt hoảng, Tần thị ngay cả Thái tử phi nương nương cũng quên gọi, gọi khuê danh An Cẩm Nhan nói: “Con không thể ăn nói khùng điên như vậy đâu.”
“Người là mẫu thân của con, việc con đã nói với người không phải người sẽ đi kể cho người khác biết chứ?” An Cẩm Nhan lại nói: “Mẫu thân, việc ở Đông cung này cũng rất dơ bẩn.”
Trố mắt nửa ngày sau, Tần thị lắc đầu: “An Cẩm Tú sẽ không đáp ứng.”
“Việc này nàng không thể quyết định được.” An Cẩm Nhan lạnh nhạt: “Nàng ta vốn dĩ là kẻ vô dụng, bất quá bây giờ được ta sử dụng đến, hẳn là nàng nên cao hứng mới đúng.”
Tần thị vẫn lắc đầu: “Phụ thân con cũng sẽ không đáp ứng.”
“Mẫu thân.” An Cẩm Nhan nhìn Tần thị: “Chỉ có Thái tử tốt, An thị chúng ta mới có thể tốt. Một khi Thái tử thất thế, phú quý của An gia lập tức trở thành hoa trong gương, trăng trong nước. Việc này không nằm ở An Cẩm Tú, cũng như không nằm ở phụ thân. Con cũng không nghĩ sẽ hại An Cẩm Tú, nhưng ai kêu mạng nàng tốt, được thánh thượng nhìn trúng.”
Tần thị xiết chặt chiếc khăn trong tay: “Thánh thượng sẽ không làm chuyện đoạt thần thê đâu.”
“Đoạt thần thê?” An Cẩm Nhan cười rộ lên: “Sao lại đoạt thần thê? Phải nói là dâm thần thê thì đúng hơn.”
Tần thị bị An Cẩm Nhan làm cho nói không ra lời, bà thấy An Cẩm Nhan bị điên rồi.
“Thật ra con hi vọng lúc ở Hương viên thánh thượng có thể coi trọng Cẩm Khúc” An Cẩm Nhan tự mình độc thoại: “Dựa vào gia thế An thị chúng ta, Cẩm Khúc tiến cung ít nhất cũng sẽ thành quý phi nương nương, chỉ tiếc là Thánh thượng cố tình coi trọng An Cẩm Tú. Đây đúng là số mệnh.”
“Ta sẽ không cho Cẩm Khúc tiến cung.” Tần thị nói ngay: “Thái quân và phụ thân con sẽ đều không đồng ý.”
An Cẩm Nhan nói: “Đúng vậy, Cẩm Khúc là bảo bối của cả nhà. Con chỉ là nữ nhi bị bỏ rơi bên ngoài.”
Tần thị thiếu chút nữa quỳ xuống trước mặt An Cẩm Nhan, An Cẩm Nhan hôm nay nói chuyện đã vượt qua phạm vi lý giải của bà: “Con muốn thế nào? Dù con muốn dâng An Cẩm Tú lên nhưng con có thể để cho một phu nhân tiểu quan như nàng vào cung sao?” Tần thị chất vấn An Cẩm Nhan: “Trong cung nhiều người như vậy, thánh thượng có thể làm trò trước mặt mọi người nhận lấy An Cẩm Tú ư? Cẩm Nhan, con không sợ thánh thượng giết con à?”
“Vậy nên con mới mời mẫu thân tiến cung để thương nghị với con.” Ngoài miệng An Cẩm Nhan nói như vậy, nhưng từ biểu tình tự nhiên trên mặt vị Thái tử phi nương nương này, Tần thị biết nữ nhi của bà đã tính toán tốt mọi thứ, trong kế hoạch của An Cẩm Nhan, việc bà cần làm nhiều nhất là xuất lực.
“An Cẩm Tú nhất định sẽ hận con, nếu tương lai nàng được sủng ái, con cho rằng Tiểu Đề Tử này sẽ không đối nghịch cùng con?” Tần thị lại chất vấn An Cẩm Nhan.
“Sau khi bị chiếm đoạt rồi, nữ nhân còn được coi trọng à?” An Cẩm Nhan bĩu môi: “Con cũng không tính cho An Cẩm Tú cơ hội ấy.”
Tần thị không tiếp tục khuyên An Cẩm Nhan nữa, trong lòng bà dâng lên một loại cảm xúc tuyệt vọng. Tại sao nữ nhi của bà trở thành dáng vẻ như thế này?
Tác giả :
Mai Quả