Độc Phi Ngự Tà Vương
Chương 33: Quan Trọng
Edit: voi còi
”Gia, nhưng là thích Lâm tam tiểu thư sao?” Nhạc Thần hỏi một câu.
”Ngươi đã nhìn ra?” Âu Ngạn Hạo kinh ngạc hỏi.
Nhạc Thần mặc, chính là người mù cũng cảm thấy được không?
”Mị nhi thật là... Muốn cho người không thích cũng không được.” Âu Ngạn Hạo sờ sờ caid cằm đường nét của chính mình, trong mắt thoáng qua thần sắc si mê: “Người đẹp, gia của ngươi thấy hơn. Nhưng hợp khẩu vị của ta như thế nhưng thật là không có.”
”Quyết đoán, hạ thủ không lưu tình, nên âm hiểm liền âm hiểm, nên giả dối liền giả dối, chỉ cần mục đích đạt thành, đâu còn có thể để ý quá trình... Người này, thật thật là...”
”Gia, ngài nói chính là ngài sao?” Nhạc Thần tức khắc đầy hắc tuyến nhìn vương gia nhà mình, sao hắn nghe tính tình này lại quen như vậy đâu?
Nhưng đó không phải là vương gia nhà hắn thôi.
Âu Ngạn Hạo vỗ tay lớn một cái, bừng tỉnh đại ngộ nói: “Ta nói sao ta lại nhìn Mị nhi thuận mắt như thế chứ, thì ra là có tính tình giống ta!”
”Được! Tốt!”
Nhìn Âu Ngạn Hạo vui sướng cười to, Nhạc Thần ở trong lòng yên lặng hỏi một câu, gia, ngài tự kỷ như thế thực sự được không?
Nhạc Thần yếu ớt cho gia vương gia nhà hắn tạt một chậu nước lạnh: “Ngài cảm thấy nếu là có người muốn tiếp cận ngài, ngài sẽ làm sao?”
”Đánh hắn!” Âu Ngạn Hạo không hề nghĩ ngợi, thốt ra.
Lời vừa ra khỏi miệng, trong nháy mắt sắc mặt Âu Ngạn Hạo liền âm trầm xuống.
Nhạc Thần không nói gì, chuyên tâm ngẩng đầu nhìn chằm chằm nóc nhà, đêm nay ánh trăng không tệ.
”Mị nhi tốt xấu là cô nương gia, sao có thể bạo lực như thế? Cùng tính tình của ta...” Âu Ngạn Hạo càng nói càng chột dạ, càng nói càng không xác định, mà Nhạc Thần lại còn rất hợp thời bổ một đao, “Gia, ngài không phải thích nhất Lâm tam tiểu thư cùng tính tình của ngài như nhau sao?”
Khóe môi Âu Ngạn Hạo co quắp hai cái, kêu một tiếng: “Nhạc Thần.”
”Gia.”
”Ngươi gần đây rất nhàn phải không?”
“...”
Hắn là cận thân thị vệ, không phải bao cát trút giận?
Hành vi giận chó đánh mèo của vương gia nhà hắn muốn phát tác!
Rất không tốt.
Ngày kế, Lâm Mị ở trong phủ dùng cơm sáng xong, lúc này mới chậm rì rì ra hầu phủ. Do Thạch Đầu đánh xe ngựa, mang theo Tú Nhi đi chùa miếu ngoài thành.
Mà trong chùa miếu, Âu Ngạn Hạo sớm đã đến, đang ở trong viện tùy ý đi dạo.
Đổi qua giả sơn, đột nhiên nhìn thấy người phía trước, Âu Ngạn Hạo nhịn không được bật cười lên: “Ngũ ca, thực sự là khéo a.”
Âu Ngạn Thanh mỉm cười, thực sự là quân tử tựa ngọc ôn nhuận như nguyệt: “Thất đệ, đến lễ Phật sao?”
”Đệ cũng không có nhã hứng kia.” Âu Ngạn Hạo cười ha ha, hắn hào sảng cùng Âu Ngạn Thanh ôn nhuận tạo thành so sánh rõ ràng, một người là ánh nắng chính ngọ (giữa trưa) gay gắt một người là trăng sáng lúc nửa đêm.
”Thức ăn chay trong chùa này cũng không tồi, đệ mang bằng hữu đến nếm thử.” Âu Ngạn Hạo hỏi, “Ngũ ca, huynh còn mang theo gia quyến cùng đi sao?”
”Thiếp thân thấy qua Thất vương gia.” Lâm Ý Nghiên mặc trang phục, dịu dàng lạy. Tuy nói là đến chùa miếu, nàng cố ý mặc một thân y phục hơi trắng một chút, thế nhưng, trình độ rườm rà cầu kỳ, lại một chút cũng không giống y phục nhẹ nhàng đi dạo chơi.
Âu Ngạn Hạo khoát khoát tay, lúc này Lâm Ý Nghiên mới đứng dậy.
”Thất đệ từ lúc nào thích thức ăn chay?” Âu Ngạn Thanh buồn cười hỏi, “Sao ta nhơ Thất đệ là thích ngụm lớn ăn thịt chén lớn uống rượu.”
”Đệ không thích ăn, thế nhưng, nàng cũng chưa ăn qua lần nào, mang nàng đến nếm thử xem.” Âu Ngạn Hạo cười lớn nói, “Đồ ăn chay trong chùa này làm được rất tinh xảo, chính là quá mộc mạc, không hợp khẩu vị của đệ.”
”Nga? Người làm cho Thất đệ đối đãi khác biệt như vậy, trái lại khiến ta hiếu kỳ.” Âu Ngạn Thanh cười sửa lại cổ tay áo của mình một chút.
Lâm Ý Nghiên ở một bên che môi khẽ cười, mềm giọng chen miệng nói: “Vương gia, thiếp thân thế nhưng quen biết vị bằng hữu kia của Thất vương gia đấy.”edit: voi còi
”Nga? Nàng quen biết?” Âu Ngạn Thanh kỳ quái quay đầu nhìn về phía Lâm Ý Nghiên.
”Đúng vậy.” Lâm Ý Nghiên nhẹ nhàng cười, cực kỳ rất quen nói, “Chính là Tam muội nhà gia mẫu của thiếp thân (nhà mẹ đẻ). Nghe nói Tam muội kia của thiếp thân còn mặc xiêm y do Các chủ Lung Linh các tự tay sở chế đi đến dự hoa mai yến của An Nam công chúa. Mà y phục kia chính là do Thất vương gia tặng.”
”Nga?” Âu Ngạn Thanh cười nhìn Âu Ngạn Hạo, trong mắt thoáng qua ý đùa bỡn cợt, “Xiêm y do các chủ Linh Lung các tự tay sở chế... Thất đệ, bút tích này của đệ thế nhưng có chút lớn a.”
”Đúng vậy.” Lâm Ý Nghiên che môi khẽ cười, rất quen giống như bọn họ là người nhà ca ca tẩu tẩu đệ đệ bình thường vậy, “Các vị quý phi công chúa trong cung không một vị nào có được y phục do các chủ Linh Lung các tự tay sở chế, mà Tam muội kia của thiếp, thật sự là phúc khí tốt a.”
”Trong cung những người đó cũng mặc y phục do các chủ Ling Lung các tự tay làm ra sao?” Âu Ngạn Hạo hừ lạnh một tiếng, “Trừ mẫu hậu của bản vương, ai còn mặc y phục do các chủ Linh Lung các tự tay làm ra?”
Thân thể mềm mại của Lâm Ý Nghiên khẽ run lên, trong lòng kinh hãi, sợ hãi vạn phần.
Thất vương gia này chính là do tiên hoàng hậu sinh ra (hoàng hậu đã chết). Bệ hạ thật sâu kính trọng tiên hoàng hậu, từ sau khi hoàng hậu qua đời, hậu cung lại không có hoàng hậu, chỉ có quý phi.
Cũng may Lâm Ý Nghiên so với Lâm Thiến Khanh Lâm Y Hân muốn thông minh nhiều lắm, trong nháy mắt che giấu chính mình thất lễ, cười tươi xinh đẹp nói: “Tam muội kia của thiếp thân có thể được đến Thất vương gia ưu ái, thật là phúc khí của nàng. Lúc trước khi thiếp thân còn chưa xuất giá quan hệ với Tam muội cũng rất tốt, cũng là có một khoảng thời gian không thấy, hôm nay thực sự là dính phúc của vương gia hết, trông thấy Tam muội, cũng muốn ôn chuyện.”
Âu Ngạn Hạo ha ha cười, cũng không để ý Lâm Ý Nghiên mà là nhìn Âu Ngạn Thanh cười nói: “Ngũ ca, trắc phi này của huynh trái lại rất có ý tứ a.”
Thật sự là sẽ gió chiều nào theo chiều ấy.
Âu Ngạn Thanh vẫn không nói gì, Nhạc Thần bước nhanh tới: “Gia, Lâm tam tiểu thư tới.”
Âu Ngạn Hạo xoay người cười với Âu Ngạn Thanh nói: “Ngũ ca, đệ đi trước một bước.”
Âu Ngạn Thanh cũng là lần đầu tiên nhìn thấy thần sắc Âu Ngạn Hạo như vậy, cười cười nói: “Đi qua xem.”
”Vâng.” Lâm Ý Nghiên vội vã đuổi kịp.
--
Lâm Mị một thân thủy lam sóng biếc như tiên tử, cũng gióng nhue trong một mảnh xám trắng ngày đông, đồng dạng lạnh, lại bởi vì nụ cười sáng lạn trên mặt, khiến không khí chung quanh linh động.
Dường như nàng chính là mặt trời, đi tới chỗ nào, cũng có thể mang đến nhiệt lượng cùng ấm áp.
Âu Ngạn Hạo bị mỹ sắc mê hoặc thấy thất thần, thật vất vả hoàn hồn, lời thốt ra, thiếu chút nữa không làm Nhạc Thần tức khắc đâm chết, vương gia nhà hắn rốt cuộc là nghĩ như thế nào?
”Mị nhi, sao không có mặc y phục lần trước ta đưa cho nàng?”
Âu Ngạn Hạo thật sâu cảm thấy, nếu như mặc y phục một thân đỏ rực như lửa kia vào, tuyệt đối có thể càng thêm hiện ra xán lạn của Lam Mị mọt cách hoàn mỹ.
”Đến nơi thanh tịnh như chùa miếu thế này, còn là thanh lịch một ít tương đối khá.” Lâm Mị cười, hai mắt lấp lánh ngư ngôi sao trên bầu trời đêm, “Huống chi, vương gia tặng y phục cho ta, ta tự nhiên cất giữ cho tốt.”
Tú Nhi ở một bên yên lặng cúi đầu, sao nàng nhớ tiểu thư đã đem y phục trên người đánh giá một giá tốt đâu?
Rất hiển nhiên, Lâm Mị coi trọng y phục mà Âu Ngạn Hạo đưa cho nàng, khiến tâm tình của hắn thật tốt: “Y phục đưa cho Mị nhi, dĩ nhiên là để Mị nhi mặc. Quay đầu lại, ta lại đưa thêm vài món nữa cho Mị nhi thay đổi, ngàn vạn không nên chối từ.”
”Không có công lao thì không nhận bổng lộc, ta sao có thể tùy ý nhận y phục của vương gia.” Lâm Mị trong miệng khách khí, trong đầu lại rất nhanh tính toán, những thứ y phục ấy có thể mua bao nhiêu đùi gà nướng chân giò heo hầm điểm tâm... Hình như có thể có rất rất nhiều.
Âu Ngạn Hạo này quả nhiên là người tốt.
”Y phục do các chủ Linh Lung các tự tay sở chế, bản vương đã sớm mua hết toàn bộ. Người ngoài sao có thể xứng mặc y phục như thế, đưa cho Mị nhi là thích hợp nhất!” Lời của Âu Ngạn Hạo, khiến Lâm Ý Nghiên vừa lúc qua đây trong lòng kinh hãi.Edit: voi còi
Bởi vì nguyên nhân là tiên hoàng hậu, Thất vương gia mua y phục sở hữu là hợp tình hợp lý, vấn đề là, hiện tại hắn phải đem tất cả y phục đều chuyển tặng cho Lâm Mị...
Vị trí của Lâm Mị ở trong lòng Thất vương gia, vậy mà đã cùng mẫu hậu của Thất vương gia quan trọng như nhau sao?
”Gia, nhưng là thích Lâm tam tiểu thư sao?” Nhạc Thần hỏi một câu.
”Ngươi đã nhìn ra?” Âu Ngạn Hạo kinh ngạc hỏi.
Nhạc Thần mặc, chính là người mù cũng cảm thấy được không?
”Mị nhi thật là... Muốn cho người không thích cũng không được.” Âu Ngạn Hạo sờ sờ caid cằm đường nét của chính mình, trong mắt thoáng qua thần sắc si mê: “Người đẹp, gia của ngươi thấy hơn. Nhưng hợp khẩu vị của ta như thế nhưng thật là không có.”
”Quyết đoán, hạ thủ không lưu tình, nên âm hiểm liền âm hiểm, nên giả dối liền giả dối, chỉ cần mục đích đạt thành, đâu còn có thể để ý quá trình... Người này, thật thật là...”
”Gia, ngài nói chính là ngài sao?” Nhạc Thần tức khắc đầy hắc tuyến nhìn vương gia nhà mình, sao hắn nghe tính tình này lại quen như vậy đâu?
Nhưng đó không phải là vương gia nhà hắn thôi.
Âu Ngạn Hạo vỗ tay lớn một cái, bừng tỉnh đại ngộ nói: “Ta nói sao ta lại nhìn Mị nhi thuận mắt như thế chứ, thì ra là có tính tình giống ta!”
”Được! Tốt!”
Nhìn Âu Ngạn Hạo vui sướng cười to, Nhạc Thần ở trong lòng yên lặng hỏi một câu, gia, ngài tự kỷ như thế thực sự được không?
Nhạc Thần yếu ớt cho gia vương gia nhà hắn tạt một chậu nước lạnh: “Ngài cảm thấy nếu là có người muốn tiếp cận ngài, ngài sẽ làm sao?”
”Đánh hắn!” Âu Ngạn Hạo không hề nghĩ ngợi, thốt ra.
Lời vừa ra khỏi miệng, trong nháy mắt sắc mặt Âu Ngạn Hạo liền âm trầm xuống.
Nhạc Thần không nói gì, chuyên tâm ngẩng đầu nhìn chằm chằm nóc nhà, đêm nay ánh trăng không tệ.
”Mị nhi tốt xấu là cô nương gia, sao có thể bạo lực như thế? Cùng tính tình của ta...” Âu Ngạn Hạo càng nói càng chột dạ, càng nói càng không xác định, mà Nhạc Thần lại còn rất hợp thời bổ một đao, “Gia, ngài không phải thích nhất Lâm tam tiểu thư cùng tính tình của ngài như nhau sao?”
Khóe môi Âu Ngạn Hạo co quắp hai cái, kêu một tiếng: “Nhạc Thần.”
”Gia.”
”Ngươi gần đây rất nhàn phải không?”
“...”
Hắn là cận thân thị vệ, không phải bao cát trút giận?
Hành vi giận chó đánh mèo của vương gia nhà hắn muốn phát tác!
Rất không tốt.
Ngày kế, Lâm Mị ở trong phủ dùng cơm sáng xong, lúc này mới chậm rì rì ra hầu phủ. Do Thạch Đầu đánh xe ngựa, mang theo Tú Nhi đi chùa miếu ngoài thành.
Mà trong chùa miếu, Âu Ngạn Hạo sớm đã đến, đang ở trong viện tùy ý đi dạo.
Đổi qua giả sơn, đột nhiên nhìn thấy người phía trước, Âu Ngạn Hạo nhịn không được bật cười lên: “Ngũ ca, thực sự là khéo a.”
Âu Ngạn Thanh mỉm cười, thực sự là quân tử tựa ngọc ôn nhuận như nguyệt: “Thất đệ, đến lễ Phật sao?”
”Đệ cũng không có nhã hứng kia.” Âu Ngạn Hạo cười ha ha, hắn hào sảng cùng Âu Ngạn Thanh ôn nhuận tạo thành so sánh rõ ràng, một người là ánh nắng chính ngọ (giữa trưa) gay gắt một người là trăng sáng lúc nửa đêm.
”Thức ăn chay trong chùa này cũng không tồi, đệ mang bằng hữu đến nếm thử.” Âu Ngạn Hạo hỏi, “Ngũ ca, huynh còn mang theo gia quyến cùng đi sao?”
”Thiếp thân thấy qua Thất vương gia.” Lâm Ý Nghiên mặc trang phục, dịu dàng lạy. Tuy nói là đến chùa miếu, nàng cố ý mặc một thân y phục hơi trắng một chút, thế nhưng, trình độ rườm rà cầu kỳ, lại một chút cũng không giống y phục nhẹ nhàng đi dạo chơi.
Âu Ngạn Hạo khoát khoát tay, lúc này Lâm Ý Nghiên mới đứng dậy.
”Thất đệ từ lúc nào thích thức ăn chay?” Âu Ngạn Thanh buồn cười hỏi, “Sao ta nhơ Thất đệ là thích ngụm lớn ăn thịt chén lớn uống rượu.”
”Đệ không thích ăn, thế nhưng, nàng cũng chưa ăn qua lần nào, mang nàng đến nếm thử xem.” Âu Ngạn Hạo cười lớn nói, “Đồ ăn chay trong chùa này làm được rất tinh xảo, chính là quá mộc mạc, không hợp khẩu vị của đệ.”
”Nga? Người làm cho Thất đệ đối đãi khác biệt như vậy, trái lại khiến ta hiếu kỳ.” Âu Ngạn Thanh cười sửa lại cổ tay áo của mình một chút.
Lâm Ý Nghiên ở một bên che môi khẽ cười, mềm giọng chen miệng nói: “Vương gia, thiếp thân thế nhưng quen biết vị bằng hữu kia của Thất vương gia đấy.”edit: voi còi
”Nga? Nàng quen biết?” Âu Ngạn Thanh kỳ quái quay đầu nhìn về phía Lâm Ý Nghiên.
”Đúng vậy.” Lâm Ý Nghiên nhẹ nhàng cười, cực kỳ rất quen nói, “Chính là Tam muội nhà gia mẫu của thiếp thân (nhà mẹ đẻ). Nghe nói Tam muội kia của thiếp thân còn mặc xiêm y do Các chủ Lung Linh các tự tay sở chế đi đến dự hoa mai yến của An Nam công chúa. Mà y phục kia chính là do Thất vương gia tặng.”
”Nga?” Âu Ngạn Thanh cười nhìn Âu Ngạn Hạo, trong mắt thoáng qua ý đùa bỡn cợt, “Xiêm y do các chủ Linh Lung các tự tay sở chế... Thất đệ, bút tích này của đệ thế nhưng có chút lớn a.”
”Đúng vậy.” Lâm Ý Nghiên che môi khẽ cười, rất quen giống như bọn họ là người nhà ca ca tẩu tẩu đệ đệ bình thường vậy, “Các vị quý phi công chúa trong cung không một vị nào có được y phục do các chủ Linh Lung các tự tay sở chế, mà Tam muội kia của thiếp, thật sự là phúc khí tốt a.”
”Trong cung những người đó cũng mặc y phục do các chủ Ling Lung các tự tay làm ra sao?” Âu Ngạn Hạo hừ lạnh một tiếng, “Trừ mẫu hậu của bản vương, ai còn mặc y phục do các chủ Linh Lung các tự tay làm ra?”
Thân thể mềm mại của Lâm Ý Nghiên khẽ run lên, trong lòng kinh hãi, sợ hãi vạn phần.
Thất vương gia này chính là do tiên hoàng hậu sinh ra (hoàng hậu đã chết). Bệ hạ thật sâu kính trọng tiên hoàng hậu, từ sau khi hoàng hậu qua đời, hậu cung lại không có hoàng hậu, chỉ có quý phi.
Cũng may Lâm Ý Nghiên so với Lâm Thiến Khanh Lâm Y Hân muốn thông minh nhiều lắm, trong nháy mắt che giấu chính mình thất lễ, cười tươi xinh đẹp nói: “Tam muội kia của thiếp thân có thể được đến Thất vương gia ưu ái, thật là phúc khí của nàng. Lúc trước khi thiếp thân còn chưa xuất giá quan hệ với Tam muội cũng rất tốt, cũng là có một khoảng thời gian không thấy, hôm nay thực sự là dính phúc của vương gia hết, trông thấy Tam muội, cũng muốn ôn chuyện.”
Âu Ngạn Hạo ha ha cười, cũng không để ý Lâm Ý Nghiên mà là nhìn Âu Ngạn Thanh cười nói: “Ngũ ca, trắc phi này của huynh trái lại rất có ý tứ a.”
Thật sự là sẽ gió chiều nào theo chiều ấy.
Âu Ngạn Thanh vẫn không nói gì, Nhạc Thần bước nhanh tới: “Gia, Lâm tam tiểu thư tới.”
Âu Ngạn Hạo xoay người cười với Âu Ngạn Thanh nói: “Ngũ ca, đệ đi trước một bước.”
Âu Ngạn Thanh cũng là lần đầu tiên nhìn thấy thần sắc Âu Ngạn Hạo như vậy, cười cười nói: “Đi qua xem.”
”Vâng.” Lâm Ý Nghiên vội vã đuổi kịp.
--
Lâm Mị một thân thủy lam sóng biếc như tiên tử, cũng gióng nhue trong một mảnh xám trắng ngày đông, đồng dạng lạnh, lại bởi vì nụ cười sáng lạn trên mặt, khiến không khí chung quanh linh động.
Dường như nàng chính là mặt trời, đi tới chỗ nào, cũng có thể mang đến nhiệt lượng cùng ấm áp.
Âu Ngạn Hạo bị mỹ sắc mê hoặc thấy thất thần, thật vất vả hoàn hồn, lời thốt ra, thiếu chút nữa không làm Nhạc Thần tức khắc đâm chết, vương gia nhà hắn rốt cuộc là nghĩ như thế nào?
”Mị nhi, sao không có mặc y phục lần trước ta đưa cho nàng?”
Âu Ngạn Hạo thật sâu cảm thấy, nếu như mặc y phục một thân đỏ rực như lửa kia vào, tuyệt đối có thể càng thêm hiện ra xán lạn của Lam Mị mọt cách hoàn mỹ.
”Đến nơi thanh tịnh như chùa miếu thế này, còn là thanh lịch một ít tương đối khá.” Lâm Mị cười, hai mắt lấp lánh ngư ngôi sao trên bầu trời đêm, “Huống chi, vương gia tặng y phục cho ta, ta tự nhiên cất giữ cho tốt.”
Tú Nhi ở một bên yên lặng cúi đầu, sao nàng nhớ tiểu thư đã đem y phục trên người đánh giá một giá tốt đâu?
Rất hiển nhiên, Lâm Mị coi trọng y phục mà Âu Ngạn Hạo đưa cho nàng, khiến tâm tình của hắn thật tốt: “Y phục đưa cho Mị nhi, dĩ nhiên là để Mị nhi mặc. Quay đầu lại, ta lại đưa thêm vài món nữa cho Mị nhi thay đổi, ngàn vạn không nên chối từ.”
”Không có công lao thì không nhận bổng lộc, ta sao có thể tùy ý nhận y phục của vương gia.” Lâm Mị trong miệng khách khí, trong đầu lại rất nhanh tính toán, những thứ y phục ấy có thể mua bao nhiêu đùi gà nướng chân giò heo hầm điểm tâm... Hình như có thể có rất rất nhiều.
Âu Ngạn Hạo này quả nhiên là người tốt.
”Y phục do các chủ Linh Lung các tự tay sở chế, bản vương đã sớm mua hết toàn bộ. Người ngoài sao có thể xứng mặc y phục như thế, đưa cho Mị nhi là thích hợp nhất!” Lời của Âu Ngạn Hạo, khiến Lâm Ý Nghiên vừa lúc qua đây trong lòng kinh hãi.Edit: voi còi
Bởi vì nguyên nhân là tiên hoàng hậu, Thất vương gia mua y phục sở hữu là hợp tình hợp lý, vấn đề là, hiện tại hắn phải đem tất cả y phục đều chuyển tặng cho Lâm Mị...
Vị trí của Lâm Mị ở trong lòng Thất vương gia, vậy mà đã cùng mẫu hậu của Thất vương gia quan trọng như nhau sao?
Tác giả :
Phong Phiêu Tuyết