Độc Phi Của Vương Gia Yêu Nghiệt
Chương 24: Chuyện phát
Việc gặp lại Quân Thương là việc ngoài ý muốn, dĩ nhiên đối với Thẩm Nghiên Tịch mà nói, chuyện có thể gọi là vui nhất, cũng chỉ vì bốn chữ vạn lượng hoàng kim kia mà thôi.
Ngày đó cùng hắn tách ra xác thực nàng cũng không có đòi lấy vạn lượng hoàng kim liền, bởi vì trong tay vẫn còn giấy nợ và miếng ngọc bội mà nàng ra sức lục soát trên người hắn để dùng làm vật thế chân, miếng ngọc bội đó vừa nhìn là biết hàng hiếm rồi, giá trị có lẽ còn cao hơn cái số lượng mà nàng đòi hắn cơ, đối với vàng nàng vô cùng thích, nhưng ai mà biết được miếng ngọc bội kia có đem lại những chuyện phiền phức không cần thiết cho nàng hay không chứ!
Nàng vốn không hề ngờ rằng lại gặp được hắn trong phủ Tĩnh Bình Hầu, tất nhiên là vô cùng ngạc nhiên và vui mừng rồi, nàng còn đang suy nghĩ nếu có thời gian rãnh rỗi nàng còn định đi tìm hắn đòi lại món nợ nữa nha.
Từ sau khi trở về kinh thành, nàng luôn phải ở trong phủ Tể tướng giả bệnh điều dưỡng, giả làm một thiên kim nhu nhược nhát gan, giờ không khi được đôi co ‘xỏa’ một hơi với những người này, cơn buồn ngủ cũng đã bay đi đâu mất rồi, sau khi tiệc bách hoa kết thúc nàng nhất định phải tìm một thời gian rãnh rỗi để ra ngoài làm một chuyến mới được, nàng thật sự không có ý định lãng phí quá nhiều thời gian trong phủ Tể tướng này.
Về phần người kia, sau khi trả nợ cho nàng xong thì xem như hai bên không còn quan hệ gì nữa, nàng tuy có tò mò về thân phận hắn, nhưng hắn không muốn nói thì nàng cũng không cần biết, dù sao cũng là những người không quan trọng, không có quan hệ gì cả.
Nhưng mà, qua biểu hiện của hai tên thuộc hạ bên cạnh hắn, dường như đã đoán biết được thân phận của nàng rồi.
Thẩm Nghiên Tịch nhíu nhíu mày, đối với những vương tôn quý tử ở kinh thành nàng cũng không mấy hiểu biết, cho nên cũng không thể đoán được thân phận của hắn, và hoàn toàn không hề nghĩ rằng hắn lại chính là vị hôn phu của mình. Dù sao, theo như nàng biết, Thất điện hạ không thích tham gia mấy cái yến hội của triều thần, ngay cả tiệc ở trong cung hắn còn không xuất đầu lộ diện nữa kìa, thì làm sao hôm nay lại có thể đặt chân đến phủ Tĩnh Bình Hầu này được.
Nàng dứt khoát không nghĩ nhiều nữa, né tránh mọi ánh mắt lập tức trở về sân của lão phu nhân, từ cửa sổ nhảy vào phòng, mọi thứ dường như trở về yên ắng, tựa như nàng chưa từng bước chân ra ngoài bao giờ cả.
Bên ngoài vẫn vô cùng náo nhiệt, song tất cả sự ồn ào này đều không liên quan đến nàng.
Thẩm Nghiên Tịch, tuy ngày hôm nay mang danh nghĩa đến đây dự tiệc, ai ai cũng cho rằng nàng sức khỏe yếu đuối, bị kinh hãi một phen nên bây giờ chỉ có thể nằm trong phòng dưỡng bệnh, bao nhiêu hoa hoa cỏ cỏ đều không có duyên thưởng thức.
Mà nàng chỉ mới rảo được một vòng, song hầu như phải tránh người này né người kia, vì thế phần náo nhiệt này nàng cũng không rõ lắm, cũng không hề biết vị hôn phu tôn quý của mình đã giá lâm đến Hầu phủ.
Nàng ra ngoài chỉ đảo đúng một vòng, làm xong chuyện xấu nên tâm trạng vô cùng thoải mái, mà còn giải quyết được luôn chuyện vạn lượng hoàng kim kia nữa chứ, bây giờ thân thể đã cảm thấy có chút mệt mỏi, sau khi được Hương Hương hầu hạ, tháo lỏng dây lưng, trở về giường nàng thoải mái nằm xuống đánh một giấc ngon lành.
Đã hơn một canh giờ, bên ngoài có tiếng động nàng liền bị đánh thức.
Nàng lập tức mở mắt, nghiêng đầu liền nhìn thấy Hương Hương đang đứng ngoài cửa bộ dáng thăm dò, mi mắt nàng cong lên cười vô cùng bỉ ổi, tiếng ồn ào thật lớn truyền qua khe cửa mà vào, nghe đến cũng biết bên ngoài dường như đã xảy ra một chuyện gì đó vô cùng khủng khiếp, kinh động không ít người rồi đây!
“Chủ tử, người thức rồi ư?”
Hương Hương nghe thấy có tiếng động liền quay đầu nhìn, thấy chủ tử đã ngồi dậy, vội vàng chạy tới, giữa hàng lông mày vẫn không che giấu nổi sự khoái trá.
Thẩm Nghiên Tịch nhìn nàng một cái rồi dời tầm mắt ra ngoài, tuy cách nhau một cánh cửa nàng không thấy được gì, nhưng nghe âm thanh vọng lại cũng biết là đang có chuyện gì xảy ra, ánh mắt nàng sáng trong, cười nhẹ nhàng.
“Chủ tử, sao người không hỏi ngoài kia đang xảy ra chuyện gì?”
Hiện giờ nàng đang có một khoái cảm mãnh liệt, muốn kể cho chủ tử nghe những gì xảy ra trong khoảng thời gian ngắn vừa rồi, cũng muốn chủ tử của mình hòa vui trút giận.
Mặc dù nàng biết chuyện này là do một tay chủ tử mình dựng ra, nhưng chuyện vẫn còn ‘phía sau’ mà.
Quá đặc sắc, thật là hưng phấn quá đi thôi!
Thẩm Nghiên Tịch mỉm cười, không đón nhận lời của Hương Hương, chỉ vén chăn bước xuống giường, cười khanh khách, “Tựa hồ bên ngoài đã xảy ra chuyện, về tình về lý ta cũng nên đích thân thăm hỏi một tiếng, sao lại có thể nằm yên trong khuê phòng mà không quan tâm gì đến ai được chứ?”
Khóe miệng Hương Hương bĩu dài ra, thiếu chút nữa nhịn không được cười to lên, tay không ngừng giúp chủ tử thay quần áo, chải chuốt thỏa đáng một cách nhanh chóng cho nàng, cẩn thận đỡ nàng bước ra ngoài.
Lúc các nàng vừa ra khỏi cửa, phòng khách ở bên cạnh tuôn ra một đám người, Kim lão phu nhân được ma ma dìu đi, sắc mặt đã tái xanh tựa hồ vừa chịu một sự kích động không nhỏ, khuôn mặt thoáng biểu lộ đủ thứ cảm xúc, phẫn nộ, xấu hổ, đả kích, không ngờ được, bất chấp bộ dáng mọi khi của bà vô cùng khoan thai ưu nhã, cả người lảo đảo bước nhanh về phía trước.
Sau lưng là các vị phu nhân và nha hoàng trong phủ đang vây quanh, Thẩm phu nhân cũng đang ở một bên, còn Kim phu nhân của Hầu phủ thì không biết đã ở đâu rồi.
Thẩm Nghiên Tịch bước ra từ nhà kế bên, còn chưa kịp hỏi thăm chuyện gì đã xảy ra, Thẩm phu nhân thấy nàng, lập tức đi tới hỏi han: “Tịch nhi, sao con không ở trong phòng nghỉ ngơi cho khỏe? Bây giờ cảm thấy đỡ chút nào chưa?”
Kim lão phu nhân ngừng bước chân, quay đầu nhìn qua, mi mày nhướng lên, tựa hồ có chút oán giận.
Không phải bởi vì ả mới xảy ra chuyện này sao, Dung nhi vì ả mới bị phạt cấm túc, nếu không bị phạt làm sao có thể xảy ra chuyện này chứ?
Hơn nữa, còn xảy ra vào hôm nay, ngay trước mặt rất nhiều quý nhân trên dưới, bà muốn che giấu thế nào cũng không thể được.
Nhìn đám người theo sau, tuy chỉ có vài vị phu nhân của các phủ, nhưng không ít đám tiểu thư công tử, phu nhân đang ngắm hoa trong vườn nhất định cũng đã bắt được tin tức, e là giờ phút này còn không kịp xếp hàng chạy vào mà xem náo nhiệt a!
Tâm tư nhanh chóng trở về, lão phu nhân cảm thấy tức khí vô cùng, huyết áp nhảy nhanh hết cỡ, không khỏi cảm thấy hơi choáng đầu hoa mắt. Nhưng dù gì bà cũng là lão phu nhân của Hầu phủ này, mẹ ruột của Hoàng hậu, nói thể nào cũng không thể như người bình thường, tuy trong lòng dậy sóng nhưng ngoài mặt vẫn luôn bình thản, nhìn Thẩm Nghiên Tịch nói: “Con yếu đuối mệt nhọc, không thích hợp đi lại nhiều, còn không mau về phòng nghỉ ngơi, không nên dùng sức quá nhiều mới đúng.”
Nói ra những lời này tựa hồ nàng là một đứa bé đỏ hỏn, vừa chạm nhẹ có thể tan biến, tốt nhất cứ ở yên trong phòng nằm nghĩ, không nên ra gió dù chỉ một khắc.
Thẩm Nghiên Tịch nhẹ nhàng nâng khóe môi, “Con ở trong phòng nghe tiếng ồn ào, tựa như đã xảy ra chuyện không nhỏ, nên muốn ra ngoài nhìn một chút, vừa hay bắt gặp ngoại tổ mẫu và các vị phu nhân cũng vội vã ra xem, không biết là đã xảy ra chuyện gì?”
Kim lão phu nhân chau mày, vô thức muốn ngăn cản, Thẩm phu nhân đã mở miệng trước một tiếng, vỗ vỗ tay nàng nói: “Là Tứ biểu muội của con đã xảy ra chuyện, chúng ta muốn qua đó xem xem sự tình như thế nào, nếu con thấy ổn thì cùng qua đó một chuyến cũng được. Tuy là chỉ là tiểu hài gây gỗ đôi co một chút, nhưng dầu gì cũng là tỷ muội một nhà, không nên ghi hận mới phải.”
Nghe Thẩm phu nhân nói vậy, Thẩm Nghiên Tịch hiển nhiên thuận nước theo thuyền đồng ý. Khóe mắt thoáng nhìn qua ngoại tổ mẫu, đồng thời cũng hiểu được nguyên do vì sao mẫu thân mình bác bỏ ý tứ của lão phu nhân.
Lão phu nhân biểu hiện như vậy cũng là đang oán trách nàng sao lại đi tranh chấp với Kim Tiểu Dung chứ gì? Không muốn để cháu ngoại và thân sinh của con mình chạm mặt, đặc biệt cả hai vừa mới náo ra chuyện không vui khiến cho Thẩm phu nhân có chút bất mãn với mẹ ruột và tẩu tẩu, lão phu nhân hiển nhiên không muốn thấy mặt người cháu ngoại này. Thẩm phu nhân biết rõ Hầu phủ bị mất mặt cũng có ít nhiều không tốt với mình, tuy cũng không rất coi trọng người con gái này, nhưng giờ phút này bà thật sự không muốn gạt bỏ con gái mình ở đây.
Nói sao đi nữa, con cháu biểu tỷ muội qua lại phải thân càng thêm thân mới đúng, ngược lại còn đối với cháu ngoại mình phòng bị như thế, coi được sao?
Trong lòng Thẩm phu nhân không thoải mái lắm, lập tức kéo tay Thẩm Nghiên Tịch cùng bước đi, Thẩm Nghiên Huyên cũng bước tới đỡ người tỷ tỷ yếu ớt, một vẻ ngoài tỷ muội một nhà thân mật.
Sắc mặt của Kim lão phu nhân thật sự không đẹp mắt a, nhưng khi nghĩ tới hành vi của mình khi nãy đúng là có chút không thích hợp, nói sao cũng sẽ khiến cho con gái càng thêm bất mãn với người mẹ là mình đây.
Không tiện nói thêm gì nữa, mọi người cùng nhanh chân bước về phía sân phòng của Kim Tiểu Dung.
Ngày đó cùng hắn tách ra xác thực nàng cũng không có đòi lấy vạn lượng hoàng kim liền, bởi vì trong tay vẫn còn giấy nợ và miếng ngọc bội mà nàng ra sức lục soát trên người hắn để dùng làm vật thế chân, miếng ngọc bội đó vừa nhìn là biết hàng hiếm rồi, giá trị có lẽ còn cao hơn cái số lượng mà nàng đòi hắn cơ, đối với vàng nàng vô cùng thích, nhưng ai mà biết được miếng ngọc bội kia có đem lại những chuyện phiền phức không cần thiết cho nàng hay không chứ!
Nàng vốn không hề ngờ rằng lại gặp được hắn trong phủ Tĩnh Bình Hầu, tất nhiên là vô cùng ngạc nhiên và vui mừng rồi, nàng còn đang suy nghĩ nếu có thời gian rãnh rỗi nàng còn định đi tìm hắn đòi lại món nợ nữa nha.
Từ sau khi trở về kinh thành, nàng luôn phải ở trong phủ Tể tướng giả bệnh điều dưỡng, giả làm một thiên kim nhu nhược nhát gan, giờ không khi được đôi co ‘xỏa’ một hơi với những người này, cơn buồn ngủ cũng đã bay đi đâu mất rồi, sau khi tiệc bách hoa kết thúc nàng nhất định phải tìm một thời gian rãnh rỗi để ra ngoài làm một chuyến mới được, nàng thật sự không có ý định lãng phí quá nhiều thời gian trong phủ Tể tướng này.
Về phần người kia, sau khi trả nợ cho nàng xong thì xem như hai bên không còn quan hệ gì nữa, nàng tuy có tò mò về thân phận hắn, nhưng hắn không muốn nói thì nàng cũng không cần biết, dù sao cũng là những người không quan trọng, không có quan hệ gì cả.
Nhưng mà, qua biểu hiện của hai tên thuộc hạ bên cạnh hắn, dường như đã đoán biết được thân phận của nàng rồi.
Thẩm Nghiên Tịch nhíu nhíu mày, đối với những vương tôn quý tử ở kinh thành nàng cũng không mấy hiểu biết, cho nên cũng không thể đoán được thân phận của hắn, và hoàn toàn không hề nghĩ rằng hắn lại chính là vị hôn phu của mình. Dù sao, theo như nàng biết, Thất điện hạ không thích tham gia mấy cái yến hội của triều thần, ngay cả tiệc ở trong cung hắn còn không xuất đầu lộ diện nữa kìa, thì làm sao hôm nay lại có thể đặt chân đến phủ Tĩnh Bình Hầu này được.
Nàng dứt khoát không nghĩ nhiều nữa, né tránh mọi ánh mắt lập tức trở về sân của lão phu nhân, từ cửa sổ nhảy vào phòng, mọi thứ dường như trở về yên ắng, tựa như nàng chưa từng bước chân ra ngoài bao giờ cả.
Bên ngoài vẫn vô cùng náo nhiệt, song tất cả sự ồn ào này đều không liên quan đến nàng.
Thẩm Nghiên Tịch, tuy ngày hôm nay mang danh nghĩa đến đây dự tiệc, ai ai cũng cho rằng nàng sức khỏe yếu đuối, bị kinh hãi một phen nên bây giờ chỉ có thể nằm trong phòng dưỡng bệnh, bao nhiêu hoa hoa cỏ cỏ đều không có duyên thưởng thức.
Mà nàng chỉ mới rảo được một vòng, song hầu như phải tránh người này né người kia, vì thế phần náo nhiệt này nàng cũng không rõ lắm, cũng không hề biết vị hôn phu tôn quý của mình đã giá lâm đến Hầu phủ.
Nàng ra ngoài chỉ đảo đúng một vòng, làm xong chuyện xấu nên tâm trạng vô cùng thoải mái, mà còn giải quyết được luôn chuyện vạn lượng hoàng kim kia nữa chứ, bây giờ thân thể đã cảm thấy có chút mệt mỏi, sau khi được Hương Hương hầu hạ, tháo lỏng dây lưng, trở về giường nàng thoải mái nằm xuống đánh một giấc ngon lành.
Đã hơn một canh giờ, bên ngoài có tiếng động nàng liền bị đánh thức.
Nàng lập tức mở mắt, nghiêng đầu liền nhìn thấy Hương Hương đang đứng ngoài cửa bộ dáng thăm dò, mi mắt nàng cong lên cười vô cùng bỉ ổi, tiếng ồn ào thật lớn truyền qua khe cửa mà vào, nghe đến cũng biết bên ngoài dường như đã xảy ra một chuyện gì đó vô cùng khủng khiếp, kinh động không ít người rồi đây!
“Chủ tử, người thức rồi ư?”
Hương Hương nghe thấy có tiếng động liền quay đầu nhìn, thấy chủ tử đã ngồi dậy, vội vàng chạy tới, giữa hàng lông mày vẫn không che giấu nổi sự khoái trá.
Thẩm Nghiên Tịch nhìn nàng một cái rồi dời tầm mắt ra ngoài, tuy cách nhau một cánh cửa nàng không thấy được gì, nhưng nghe âm thanh vọng lại cũng biết là đang có chuyện gì xảy ra, ánh mắt nàng sáng trong, cười nhẹ nhàng.
“Chủ tử, sao người không hỏi ngoài kia đang xảy ra chuyện gì?”
Hiện giờ nàng đang có một khoái cảm mãnh liệt, muốn kể cho chủ tử nghe những gì xảy ra trong khoảng thời gian ngắn vừa rồi, cũng muốn chủ tử của mình hòa vui trút giận.
Mặc dù nàng biết chuyện này là do một tay chủ tử mình dựng ra, nhưng chuyện vẫn còn ‘phía sau’ mà.
Quá đặc sắc, thật là hưng phấn quá đi thôi!
Thẩm Nghiên Tịch mỉm cười, không đón nhận lời của Hương Hương, chỉ vén chăn bước xuống giường, cười khanh khách, “Tựa hồ bên ngoài đã xảy ra chuyện, về tình về lý ta cũng nên đích thân thăm hỏi một tiếng, sao lại có thể nằm yên trong khuê phòng mà không quan tâm gì đến ai được chứ?”
Khóe miệng Hương Hương bĩu dài ra, thiếu chút nữa nhịn không được cười to lên, tay không ngừng giúp chủ tử thay quần áo, chải chuốt thỏa đáng một cách nhanh chóng cho nàng, cẩn thận đỡ nàng bước ra ngoài.
Lúc các nàng vừa ra khỏi cửa, phòng khách ở bên cạnh tuôn ra một đám người, Kim lão phu nhân được ma ma dìu đi, sắc mặt đã tái xanh tựa hồ vừa chịu một sự kích động không nhỏ, khuôn mặt thoáng biểu lộ đủ thứ cảm xúc, phẫn nộ, xấu hổ, đả kích, không ngờ được, bất chấp bộ dáng mọi khi của bà vô cùng khoan thai ưu nhã, cả người lảo đảo bước nhanh về phía trước.
Sau lưng là các vị phu nhân và nha hoàng trong phủ đang vây quanh, Thẩm phu nhân cũng đang ở một bên, còn Kim phu nhân của Hầu phủ thì không biết đã ở đâu rồi.
Thẩm Nghiên Tịch bước ra từ nhà kế bên, còn chưa kịp hỏi thăm chuyện gì đã xảy ra, Thẩm phu nhân thấy nàng, lập tức đi tới hỏi han: “Tịch nhi, sao con không ở trong phòng nghỉ ngơi cho khỏe? Bây giờ cảm thấy đỡ chút nào chưa?”
Kim lão phu nhân ngừng bước chân, quay đầu nhìn qua, mi mày nhướng lên, tựa hồ có chút oán giận.
Không phải bởi vì ả mới xảy ra chuyện này sao, Dung nhi vì ả mới bị phạt cấm túc, nếu không bị phạt làm sao có thể xảy ra chuyện này chứ?
Hơn nữa, còn xảy ra vào hôm nay, ngay trước mặt rất nhiều quý nhân trên dưới, bà muốn che giấu thế nào cũng không thể được.
Nhìn đám người theo sau, tuy chỉ có vài vị phu nhân của các phủ, nhưng không ít đám tiểu thư công tử, phu nhân đang ngắm hoa trong vườn nhất định cũng đã bắt được tin tức, e là giờ phút này còn không kịp xếp hàng chạy vào mà xem náo nhiệt a!
Tâm tư nhanh chóng trở về, lão phu nhân cảm thấy tức khí vô cùng, huyết áp nhảy nhanh hết cỡ, không khỏi cảm thấy hơi choáng đầu hoa mắt. Nhưng dù gì bà cũng là lão phu nhân của Hầu phủ này, mẹ ruột của Hoàng hậu, nói thể nào cũng không thể như người bình thường, tuy trong lòng dậy sóng nhưng ngoài mặt vẫn luôn bình thản, nhìn Thẩm Nghiên Tịch nói: “Con yếu đuối mệt nhọc, không thích hợp đi lại nhiều, còn không mau về phòng nghỉ ngơi, không nên dùng sức quá nhiều mới đúng.”
Nói ra những lời này tựa hồ nàng là một đứa bé đỏ hỏn, vừa chạm nhẹ có thể tan biến, tốt nhất cứ ở yên trong phòng nằm nghĩ, không nên ra gió dù chỉ một khắc.
Thẩm Nghiên Tịch nhẹ nhàng nâng khóe môi, “Con ở trong phòng nghe tiếng ồn ào, tựa như đã xảy ra chuyện không nhỏ, nên muốn ra ngoài nhìn một chút, vừa hay bắt gặp ngoại tổ mẫu và các vị phu nhân cũng vội vã ra xem, không biết là đã xảy ra chuyện gì?”
Kim lão phu nhân chau mày, vô thức muốn ngăn cản, Thẩm phu nhân đã mở miệng trước một tiếng, vỗ vỗ tay nàng nói: “Là Tứ biểu muội của con đã xảy ra chuyện, chúng ta muốn qua đó xem xem sự tình như thế nào, nếu con thấy ổn thì cùng qua đó một chuyến cũng được. Tuy là chỉ là tiểu hài gây gỗ đôi co một chút, nhưng dầu gì cũng là tỷ muội một nhà, không nên ghi hận mới phải.”
Nghe Thẩm phu nhân nói vậy, Thẩm Nghiên Tịch hiển nhiên thuận nước theo thuyền đồng ý. Khóe mắt thoáng nhìn qua ngoại tổ mẫu, đồng thời cũng hiểu được nguyên do vì sao mẫu thân mình bác bỏ ý tứ của lão phu nhân.
Lão phu nhân biểu hiện như vậy cũng là đang oán trách nàng sao lại đi tranh chấp với Kim Tiểu Dung chứ gì? Không muốn để cháu ngoại và thân sinh của con mình chạm mặt, đặc biệt cả hai vừa mới náo ra chuyện không vui khiến cho Thẩm phu nhân có chút bất mãn với mẹ ruột và tẩu tẩu, lão phu nhân hiển nhiên không muốn thấy mặt người cháu ngoại này. Thẩm phu nhân biết rõ Hầu phủ bị mất mặt cũng có ít nhiều không tốt với mình, tuy cũng không rất coi trọng người con gái này, nhưng giờ phút này bà thật sự không muốn gạt bỏ con gái mình ở đây.
Nói sao đi nữa, con cháu biểu tỷ muội qua lại phải thân càng thêm thân mới đúng, ngược lại còn đối với cháu ngoại mình phòng bị như thế, coi được sao?
Trong lòng Thẩm phu nhân không thoải mái lắm, lập tức kéo tay Thẩm Nghiên Tịch cùng bước đi, Thẩm Nghiên Huyên cũng bước tới đỡ người tỷ tỷ yếu ớt, một vẻ ngoài tỷ muội một nhà thân mật.
Sắc mặt của Kim lão phu nhân thật sự không đẹp mắt a, nhưng khi nghĩ tới hành vi của mình khi nãy đúng là có chút không thích hợp, nói sao cũng sẽ khiến cho con gái càng thêm bất mãn với người mẹ là mình đây.
Không tiện nói thêm gì nữa, mọi người cùng nhanh chân bước về phía sân phòng của Kim Tiểu Dung.
Tác giả :
Nặc Nặc Bảo Bối