Độc Nữ Y Phi: Không Lấy Vương Gia Cặn Bã!
Chương 119: Thật đúng là khinh thường nàng
Edit: Quan Vũ
Long Túc Vân ra khỏi cung của mẫu phi mình, bước đi dưới ánh trăng ra khỏi hoàng cung.
Lên xe ngựa của An Vương phủ, Long Túc Vân chậm rãi ngồi xuống, dựa lưng vào vách xe, nhắm mắt lại, chuyện phát sinh ở Đức Tuệ cung đêm nay hiện lên trong đầu, hắn bắt đầu cảm thấy tâm tình thật ưu phiền.
Vốn dĩ qua mấy canh giờ nữa sẽ là hôn lễ của hắn và Thẩm Uyển Tâm, nhưng mà trong một đêm quá ngắn ngủi, mọi cố gắng đã tan tành, sao hắn không buồn bực được? Hơn nữa, cho dù người tham gia cung yến đêm nay không nói ra, thì đến sáng sớm ngày mai, hôn lễ đang trong mong đợi không hề được cử hành, thì khắp trong kinh thành, ai ai cũng biết cả, cho dù muốn phong tỏa cũng không phong tỏa được!
Hơn nữa, hắn và Thẩm Uyển Tâm qua lại với nhau hai năm, nếu nói hoàn toàn không có tình cảm gì cũng không tài nào nói nên câu. #uānyǔMặc dù Thẩm Uyển Tâm cũng là một đại mỹ nhân yểu điệu, nhưng bọn họ vẫn chưa từng vượt rào nửa bước, dù cho đôi lần khó kìm lòng được, thì lúc nào cũng bị nàng thoái thác đến đêm tân hôn nên nhịn xuống.
Nếu biết trước sẽ tiện nghi cho vương thúc mình, chi bằng thái độ lúc trước kiên quyết một chút, ăn trước sau vui mà!
Haìzzz!
Bỗng Long Túc Vân mở mắt ra, thờ dài thườn thượt, vừa sải bước ra khỏi chiếc xe ngựa, nói với Phi Loan: “Ngươi về phủ trước đi, đêm nay đừng đi theo ta.”
Lúc này hắn vô cùng muốn phát tiết cảm xúc của mình, mặc dù An Vương phủ của hắn cũng có hai người trắc phi và vô số thị thiếp, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, thì vẫn là Con Nhện Đen xinh đẹp quyền rũ câu hồn nhiếp phách kia hơn, càng nghĩ đến bàn tay làm hài lòng nam nhân đến dường nào kia.
“Chủ tử……”
Phi Loan muốn gọi hắn lại, nhưng Long Túc Vân đã thay đổi phương hướng, thi triển khinh công, tự mình vào biệt viện ở Kính Nguyệt hồ.
Không quá nửa khắc, thì đã đến một viện với cảnh chung quanh đẹp và tĩnh mịch. Hắn không đi vào từ cửa chính, mà đi thẳng vào một ngôi viện độc lập như ngựa quen đường cũ.
Trong viện rất yên tĩnh, đèn sáng bên cạnh cửa số trong đại sảnh, còn có những âm thanh tí tí tách tách vọng ra.
Long Túc Vân đứng nghe ngóng ở dưới cửa sổ, sau đó mới nhẹ tay nhẹ chân bước vào phòng, giống như một tên trượng phu đi bắt thê tử vậy, tung cước đá văng cửa phòng vào trong, sau đó thong thả bước tiếp, cười như không cười và tiến vào.
Con Nhện Đen nằm trên giường với vẻ mặt thích ý, trên thân thể nàng vẫn còn một nam nhân có thân thể cường tráng đang nằm sấp trên đó.
Người nam nhân trên người Con Nhện Đen nghiêng đầu nhìn Long Túc Vân, người bắt đầu run như cầy sấy.
Còn Con Nhện Đen thì hơi kinh ngạc liếc nhìn Long Túc Vân, làm bộ không thèm để ý, vói với tên nam nhân trên người “Ngươi tiếp tục”, rồi mới nói với Long Túc Vân: “Chẳng phải sáng mai là ngày lành rước dâu của An Vương điện hạ sao? Sao lại chạy đến đây thế?”
Ngay trước mặt An Vương, nam tử kia đã ỉu xìu từ lâu, làm sao còn dám tiếp tục chứ?
Con Nhện Đen cảm giác được sự biến hóa của hắn ta, tung cước đạp hắn xuống giường, gót chân loạng choạng té vào trước người Long Túc Vân, thân thể cường tráng kia sợ run người kịch liệt.
Con Nhện Đen giật giật, tay chống đầu nằm nghiêng người, đường cong lung linh hoàn mỹ lộ ra, khiến yết hầu Long Túc Vân trượt lên trượt xuống. Nàng nhìn như chẳng nhìn tên nam nhân có thân thể như con gấu kia đã như quả trứng yếu ớt, khinh thường: “Đồ vô dụng, quá uổng phí cho thân hình cao lớn cường tráng như thế!”
Long Túc Vân kinh miệt nhìn thoáng qua tên nam nhân trên mặt đất, nhanh tay cầm cái Ly Biệt Câu của Con Nhện Đen để ở trên bàn lên, móc một nhát lấy đầu của tên nam nhân trong ánh mắt hoảng sợ của hắn.
Theo quán tính, đầu của hắn bị ném bay vèo thành một đường cong lên trên giường, rơi đúng vào tầm tay Con Nhện Đen, máu tươi đỏ sẫm bắn tung tóe lên nửa người Con Nhện Đen.
Con Nhện Đen không chút sợ hãi, từ từ xách cái đầu trợn trắng mắt kia lên, coi ngó ngay trước mặt, rồi tiện tay ném xuống giường.
Cái đầu lâu kia lăn lông lốc đến tận góc tường mới dừng lại, để lại một đường máu chảy trông mà ghê người.
Con Nhện Đen đứng khỏi giường, bàn chân trần trụi đi về phía Long Túc Vân, ôm vòng lấy cổ hắn, nói: “An Vương điện hạ, ngươi làm giường của ta bẩn rồi, đêm nay ta ngủ thế nào đây?”
Long Túc Vân nhéo cái bánh bao no QV/lqd đủ trước ngực nàng ta một cái, rồi nói với giọng điệu nhẹ nhàng lại chậm rãi: “Ngươi, nữ nhân này thật đúng là không chịu tịch mịch, ở đâu cũng biết hưởng thụ!”
Con Nhện Đen lơ đễnh nói: “Sao nào, chỉ cho nam nhân thâu hoan, mà không cho phép nữ nhân hưởng lạc?”
“Hưởng lạc thì cũng phải lựa chọn đối tượng, đừng có bất cứ tên hộ viện nho nhỏ nào cũng không buông tha.” Long Túc Vân ném Ly Biệt Câu trong tay đi, rồi nắm lấy bàn tay không an phận của nàng, sau đó ôm ngang người nàng lên và nói: “Ngươi bẩn quá, đi tắm chút đi.”
“Trái lại ta nên tìm một người giống như An Vương điện hạ, thế nhưng ở đây ngoại trừ hộ viện ra thì chính là đầu bếp, ta còn có cách nào sao?” Con Nhện Đen cũng không thèm để tâm hắn nói mình bẩn, cười hì hì mặc cho hắn ôm đến cái ao tắm lộ thiên đằng sau tiểu viện.
Ao tắm được xây bằng đá cẩm thạch, nước trong ao được dẫn từ Kính Nguyệt hồ, trong suốt sạch sẽ.
Long Túc Vân ném Con Nhện Đen vào, tự hắn cũng cởi bỏ hết xiêm y rồi nhảy vào.
Do hai người bọn họ ai cũng có nội lực hộ thể cho nên dù lúc này là đêm khuya cuối thu, cũng không cảm thấy lạnh.
Ánh trăng trên trời cao trêu người, mỹ sắc ở mặt đất trêu người.
Con Nhện Đen bơi lội trong nước như cá bơi một lúc lâu, Long Túc Vân mới nhào lên, ôm chặt lấy nàng từ phía sau. Nàng giống một cái đuôi cá không xương, tựa vào lòng hắn……
Cũng không biết trôi qua bao nhiêu lâu, Long Túc Vân mới nằm sấp xuống bên ờ ao.
Lúc này, tiếng địch du dương vọng đến từ phía Kính Nguyệt hồ, sau đó là tiếng tiêu đệm theo.
Tiếng địch du dương, tiếng tiêu uyển chuyển, giống như tiêu thiều cửu thành phượng lai nghi*, hai người phối hợp với nhau không chê vào đâu được.
* Tiêu thiều cửu thành phượng lai nghi: sáo thổi khúc tiêu thiều cửu thành, chim phụng hoàng tụ tập đến nghiêm trang. Tiêu thiều là một nhạc khí và là tên một nhạc chương của vua Thuấn. Nhạc chương này có 9 lần thay đổi tiết tấu, mỗi tiết tấu gọi là một thành, do vậy nên còn gọi là cửu thành, đây là một loại lễ nhạc dùng trong nghi lễ liên quan đến việc cúng tế trời, cầu mong mưa hòa gió thuận, đất nước yên bình. Hơn nữa, trong quan niệm của Đông phương, chim phụng hoàng xuất hiện sẽ báo điềm lành, thiên hạ thái bình.
Long Túc Vân và Con Nhện Đen nghe đến ngây người ra, nên cứ lẳng lặng nằm sấp trên bờ ao, mãi đến khi khúc nhạc kết thúc, vẫn cảm thấy dư âm bên tai còn văng vẳng.
Đột nhiên, Long Túc Vân xoay người đứng dậy ra khỏi nước, nhặt ngoại bào trên mặt đất khoác lên người, rồi thi triển khinh công bay vút lên trên cái cây ở tường viện.
Hắn phát hiện ra rất nhiều tình lữ ngây người ra nhìn vào trong hồ, hắn nhìn theo tầm mắt bọn họ, hơn ba mươi trượng trong hồ, có chiếc thuyền hoa hai tầng đậu lại, ở trên sàn tàu, hai bóng trắng một thấp một cao đứng tựa lưng nhau ở lan can. Cho dù chỉ là hai bóng lưng, nhưng dưới ánh trắng vẫn cứ phiêu dật như tiên nhân.
Trông thân hình kia, không phải Quân Khởi La và Long Dận thì là ai?
Lúc nãy ở trong yến hội nói cái gì cũng không biết, nhưng bây giờ lại địch tiêu hợp tấu với Long Dận ở đây……
Nhưng thứ khiến người ta ảo não ta, cho dù là địch hay là tiêu, thì cũng có thể nói là kiệt tác.
Thế nên cho dù Quân Khởi La thổi địch hay tiêu, dựa vào trình độ âm luật của nàng, e rằng đã quăng La Hân Nhi đi mấy con phố!
Nghĩ như thế, thịnh nộ vừa mới được dẹp tan của Long Túc Vân lại bắt đầu bùng lên, tay hắn cũng không tự giác bấm chặt vào vỏ cây.
“Hai người kia là ai thế?” Con Nhện Đen mặc trung y cho Long Túc Vân, dựa trên cái cây bên cạnh hắn, chân thon dài trắng nõn như ngọc.
“Đích tiểu thư của Phàn Dương Vương phủ – Quân Khởi La và Tấn Vương thế tử Long Dận!” Lúc Long Túc Vân nói đến hai chữ “Long Dận”, gần như là nghiến răng nghiến lợi.
“A!” Con Nhện Đen kinh ngạc hô lên: “Là nàng!”
Long Túc Vân không hiểu ý, hỏi: “Ngươi đang chỉ ai?”
Con Nhện Đen vừa mây mưa với Long Túc Vân xong, hơn nữa hai bên đang có ý đồ hợp tác, nên cũng không thèm để tâm đến lúc trước đã từng nói “Không phải quan hệ hợp tác, chuyện của Sát Thủ Minh không tiện cho người ngoài biết được”, nói d.đ.lLqd| với Long Túc Vân: “Nữ tử tên là Quân Khởi La kia, chính là đối tượng trong nhiêm vụ lần này của bọn ta, có người ra mười vạn lượng bạc để lấy mạng nàng ta. Lúc trước có người chỉ rõ muốn Thị huyết Ngũ La Sát hiếp xong giết nàng ta, ai ngờ Thị huyết Ngũ La Sát sống không thấy người chết không thấy xác, chắc chắn là lành ít dữ nhiều. Nhiệm vụ lần này, chúng ta thật sự tổn thất vô cùng nghiêm trọng đấy!”
Làm sao Long Túc Vân chưa từng nghe đến tên tuổi của Thị huyết Ngũ La Sát? Trong lòng hắn vô cùng kinh ngạc, là ai lại độc ác như thế, lại dám làm như thế với nàng! Rồi nhớ đến ban nãy ở Đức Tuệ cung, Quân Khởi La từng nói sau khi trở về thì từng đụng phải sát thủ, mới biết nàng không có nói dối, bèn hỏi: “Là ai muốn giết nàng?”
Đôi mắt như hồ ly của Con Nhện Đen từ từ nhìn vào mặt Long Túc Vân, nói bằng giọng mỉa mai: “Nghe nói trước kia nàng từng có hôn ước với ngươi, nhưng chính ngươi không bằng lòng cưới nàng, sao bây giờ lại quan tâm nàng như thế? Hơn nữa ấy, sáng mai còn là ngày đại hỷ của ngươi, sao lại không giữ chút sực lực ứng phó với tân nương tử, lại còn đến nơi này lén lút gặp ta?”
Mặt mày Long Túc Vân đen thui sa sầm, nói: “Đừng tưởng rằng bản vương từng có vài lần thân thiết da thịt với người, thì ngươi có thể đi quá giới hạn bản thân! Nhớ kỹ, tốt nhất ngươi ít hỏi chuyện của bản vương thì hơn, cũng không phải một tiểu sát thủ như ngươi có thể chịu đựng cơn thịnh nộ của bản vương!”
Con Nhện Đen bĩu môi không thèm quan tâm, hắn muốn biết chuyện gì mà còn sợ không nghe ngóng được à?
Trong nháy mắt, nàng lại giống như một con rắn linh hoạt trên cây lướt qua Long Túc Vân bên này, vừa ôm lấy cổ hắn, vừa quấn vào trước người hắn, tà mị nói nhỏ bên tai hắn: “Không hỏi thì không hỏi, chúng ta lại làm chút chuyện thực tế đi.”
Long Túc Vân làm sao chịu được dụ dỗ như thế? Ôm nàng nhảy xuống dưới tàng cây, bắt đầu làm trên cái cây to, vừa nói: “Ngươi vẫn chưa nói cho bản vương là ai muốn mạng của Quân Khởi La.”
“Còn có thể là ai?”
Con Nhện Đen vòng tay ôm ngược vào cây đằng sau, híp đôi mắt như lim dim lại, mấp máy môi trêu tức, nói: “Mặc dù ta chưa từng gặp mặt Quân Khởi La, nhưng mà có lẽ nhân phẩm của nàng cũng không được tốt lắm, nếu không thì làm gì có phụ thân ruột nào lại muốn lấy mạng nữ nhi mình? Còn có cái ả kế mẫu của nàng còn ác hơn nữa, lại còn nói rõ muốn Thị huyết Ngũ La Sát hiếp xong giết nàng ta!”
Long Túc Vân có thể nghĩ đó là Thiệu thị, nghe nói là Thẩm Cẩm Thành và Chu Ngọc Lan, thì biểu cảm trên mặt hắn, thật sự không thể chỉ dùng khiếp sợ để hình dung được.
Thẩm Cẩm Thành không muốn nhận lại nữ nhi Quân Khởi La này, vào ngày ấy nàng về, hắn đã biết rồi, nhưng mà hắn cũng không ngờ tới ông ta lại xuống tay với nữ nhi của mình. Còn như Chu Ngọc Lan, trông thì có vẻ dịu dàng, không thể ngờ lại còn ác độc như thế! Hẳn là đêm nay nàng ta sợ hãi Thiệu thị khai nàng ta ra trong cung, mới có thể đập chết Thiệu thị, nếu không thì đánh cho bà ta ngất đi là được rồi.
Uổng cho hắn còn tin Thẩm Uyển Tâm nói mẫu phi của nàng ta lương thiện biết bao nhiêu, bây giờ hắn cũng hoài nghi trên thế gian này còn ai ác độc hơn nàng ta!
Khoảnh khắc Long Túc Vân kinh ngạc qua đi, lại hỏi: “Thế có nghĩa là Chó Ngao tới giết Quân Khởi La?”
Con Nhện Đen gật gật đầu.
Long Túc Vân hung ác nói: “Bảo hắn dừng tay, bản vương không hy vọng Quân Khởi La phải chịu một chút tổn thương nào!”
“Cái này thì ta không làm được.”
Long Túc Vân cho rằng nàng không muốn, động tác nặng nề dựng lại, “ừ” một tiếng.
Con Nhện Đen biết hắn hiểu lầm, thành thật trả lời: “Đã mấy ngày rồi ta không gặp hắn. Mọi khi toàn là hắn đến tìm ta theo tín hiệu, ta cũng không tài nào tìm tới hắn được.”
“Chẳng lẽ ngươi không thể dùng tín hiệu giả để gọi hắn về?”
“Không thể! Hắn chính là một tên não tàn, trước khi một nhiệm vụ chưa được hoàn thành, ngay cả tổng bộ hắn cũng không về nữa là! Nếu ngươi không muốn vị Quân tiểu thư kia l#q"Đôn gặp chuyện không may, thì chỉ có thể phái người bảo vệ nàng thôi! Nhưng mà với công phu của Chó Ngao, ngay cả Di Đà Trung cũng không chế phục hắn được, ngươi phải phái người thật có bản lĩnh mới được.”
“Trước mắt ta không thể nhúng tay vào chuyện của nàng.”
Con Nhện Đen cười hiểu, nói: “Đúng rồi, bên cạnh nàng còn có Tấn Vương thế tử kia mà. Chẳng phải nghe nói hắn sắp chết rồi à? Sao lại có thể xuất hiện trước mắt thế nhân?”
“Chuyện này, ngươi đi mà hỏi hắn, xem coi hắn có thể bị thủ đoạn của ngươi bắt làm tù binh không!” Long Túc Vân tức giận nói.
“Ha ha, cái tên ma ốm kia, thôi thì cứ để lại cho người khác đi.” Con Nhện Đen khẽ cười quyến rũ: “Ưm, ha ha ha…… Ta có thể bắt An Vương điện hạ làm tù binh là đủ rồi.”
Một trận ngâm khẽ vang theo tiếng cười thánh thót kiều mỵ của nàng, khiến Long Túc Vân mất hồn mất vía một lát, lục cũng nặng nề hơn một chút, nhưng vẫn không quên mục đích của mình: “Khi nào Di Đà Trung đến Đông Lăng?”
Nếu có thể nhanh chóng đạt được quan hệ hợp tác, rất nhiều chuyện, cho dù hắn không thể ra tay, thì Di Đà Trung và Sát Thủ Minh của hắn cũng có thể làm!
Con Nhện Đen nhướn mày, không trả lời mà hỏi ngược lại: “Sao nào, ngươi rất hy vọng hắn mau mau đến một chút phải không? Nhưng mà dù hắn có tới, chúng ta cũng không thể giống như bây giờ rồi…… Ưm, ha ha ha ha……”
Long Túc Vân hung hăng động vài cái, khinh thường cười nói: “Đông Lăng chính là đại bản doanh của bản vương, vẫn tìm cơ hội được. Hơn nữa bản vương có thể sợ một tên Di Đà Trung sao?”
“Được…… rồi.” Giọng nói của Con Nhện Đen dứt quãng: “Hắn ta đã chạy về Đông Lăng, nếu không nảy sinh chuyện gì, độ chừng nửa tháng sau là có thể đến rồi.”
“Ừ.” Nửa tháng, hắn đợi được!
……
Lúc Quân Khởi La về Bích Khê uyển, thì đã sắp đến giờ Sửu rồi, Vô Thương và Vô Ảnh nghe theo chỉ thị của Long Dận, lén đi trong tối theo nàng.
Vẫn chưa bước vào cửa viện, thì đã có bóng đen mạnh mẽ đã đánh úp vào nàng.
Ngay lúc bóng đen chạm vào xiêm y của nàng, sắp đắc thủ được rồi, thì một đường đao nhanh như chớp đã đánh thẳng vào mặt bóng đen trước khi nàng ra tay.
Khí thế kia mạnh mẽ, tên đồ đen không thể không vội vàng lui lại, nhanh chóng giơ đao ra bảo vệ tính mạng, sau đó phản đòn thần tốc, bắt đầu đấu với chủ nhân của đường đao sấm chớp kia.
Khinh công của hắn ta cao, giỏi, e rằng Quân Khởi La cũng không bằng.
Đúng lúc này, Vô Thương và Vô Ảnh cũng chạy qua, gia nhập vào chiến đấu với tên đồ đen kia.
Quân Khởi La nhảy đến chỗ an toàn, ở bên cạnh, nhìn thật rõ, dáng người tên đồ đen kia cao to vạm vỡ, trên gương mặt bị khăn che đi lộ ra đôi mắt ưng thâm thúy sắc bén, trên người có một loại hắc ám lạnh lẽo thuộc về ám vệ, nhưng cũng có một loại khí chất mạnh mẽ của quân nhân!
Thật đúng là mâu thuẫn!
Rồi nhìn người giúp nàng kia, không phải Chó Ngao thì còn ai nữa?
Quân Khởi La hơi mơ hồ, chẳng phải Chó Ngao tới giết nàng sao? Lẽ ra nếu người kia giết nàng rồi, hắn còn đỡ phải ra tay, sao có thể ra tay giúp mình chứ?
Nhạc Sênh, Nhạc Tiêu nghe thấy tiếng đánh nhau, mặc xiêm y vào rồi chạy ra, hỏi: “Tiểu thư, sao lại thế này?”
Quân Khởi La chỉ vào bóng đen vạm vỡ kia, khẽ nói: “Người kia mai phục bên ngoài Bích Khê uyển, thấy ta về thì muốn bắt ta, là Chó Ngao giúp ta. Nhưng mà nội công của hắn bí hiểm, tới ta cũng chưa hề phát hiện ra sự tồn tại của hắn.”
“Chẳng lẽ là sát thủ ai tìm tới sao?” Nhạc Tiêu chay mày hỏi.
Quân Khởi La lắc lắc đầu nói: “Chưa từng nghe có một nhân vật như thế trong giới sát thủ, hơn nữa khí chất của hắn không mang theo vẻ khát máu giống như Chó Ngao, mà lại giống như là…… Ám vệ!”
“Ám vệ? Người của Long Túc Vân?” Nhạc Sênh hỏi.
“Cái này thì không rõ lắm.” Tay trái của Quân Khởi La cầm khuỷu tay phải, tay phải thì để thõng xuống, ánh mắt nhìn chăm chú vào từng chiêu thức của tên bịt mặt, nhưng mà không nhìn thấy động tác, đường đánh của hắn.
“Tiểu thư, chẳng phải Chó Ngao tới giết người sao? Sao có thể ra tay giúp người được?” Nhạc Sênh hỏi nghi vấn đang xoắn xuýt trong lòng.
“Cái này ta cũng không rõ lắm nha.” Quân Khởi La nói xong, thấy ba người Chó Ngao và Vô Thương, Vô Ảnh, ba người đối chiến với tên bịt mặt, cũng không chiếm được bao nhiêu lợi thế, khẽ gọi: “Tiểu Bạch, ra đi.”
Tiểu Bạch nghe thấy chủ nhân gọi nó, hứng khởi chui ra khỏi tay áo của nàng, cọ xát lấy lòng trên mu bàn tay của nàng.
Quân Khởi La vỗ nhẹ nhàng lên đầu nó, /l/q"|đ] khẽ nói: “Đi cắn cái tên cao to kia.”
Hì hì, cắn người gì gì đó, nó cũng rất thích!
Tiểu Bạch nghe lệnh, vui mừng như điên, co thân vọt tới tên cao to, tận dụng triệt để mọi thứ trong trận đao kiếm không kẽ hở, cực kỳ nhanh, chuẩn cắn vào tay trái của tên bịt mặt một cái, sau đó nhanh chóng rời khỏi chiến trường nguy hiểm.
“A!”
Tên bịt mắt kinh hãi thét lên, lệch một chiêu, nhảy ra khỏi trận chiến, thâm sâu liếc nhìn Quân Khởi La, rồi mới thi triển khinh công nhanh chân rời khỏi.
Thấy Vô Thương, Vô Ảnh muốn đuổi theo, Quân Khởi La nói: “Thấy giặc cùng đường thì chớ đuổi.”
Lúc này Vô Thương, Vô Ảnh mới dừng bước lại, hỏi: “Chủ mẫu có sao không? Lúc nãy xảy ra chuyện gì?”
Quân Khởi La lắc đầu, giơ giơ bạch xà đang quấn trên cổ tay, hời hợt nói: “Không sao, ta bảo sủng vật của ta cắn cho hắn một nhát mà thôi. Dưới tình huống không có thuốc giải do ta tự chế, nếu như hắn muốn sống, biện pháp tốt nhất là tự chặt cánh tay!”
Vô Thương và Vô Ảnh nghe xong, người đổ mồ hôi lạnh, vội vàng tránh xa Quân Khởi La ba bước.
Động tác của bọn họ rất nhanh, khiến Nhạc Sênh, Nhạc Tiêu cười khoái chí.
Quân Khởi La tà mị nheo mắt liếc nhìn bọn họ, khinh miệt nói: “Coi như các ngươi có chút tiền đồ!”
Vô Thương, Vô Ảnh cũng không thèm để tâm, trong lòng chỉ nghĩ chủ tử cũng biết chuyện này? Không được, nhất định phải báo cho chủ tử, nếu không ngày nào đó người đắc tội với chủ mẫu, bị sủng vật của chủ mẫu cắn cho một cái thì tự người chịu lấy!
Hình như Quân Khởi La nhìn thấu tâm tư của bọn họ, mà cũng không để ý đến bọn họ, quay đầu nhìn Chó Ngao, nhưng lại không thấy bóng dáng đâu nữa, không khỏi khiến lòng nàng mơ hồ.
……
Hoàng cung, Đức Ý điện.
Long Triệt bị Thư Kim Toàn đánh thức, khoác áo ra khỏi cửa thì thấy, thuộc hạ mình yêu mến lại ôm cánh tay cụt ngã ở cửa, vội vàng sai người khiêng hắn lên giường trong thiên điện.
Thái y được triệu qua, còn băng bó Kim Sang Dược lên, sau một lát thì Ảnh Tử tỉnh dậy, thân thể vô cùng suy yếu.
Long Triệt phất tay cho cung nhân lui xuống, hỏi: “Ảnh Tử, xảy ra chuyện gì?”
“Là Quân Khởi La! Thuộc hạ lấy một địch ba, không cẩn thận mắc bẫy của nàng ta.” Ảnh Tử thuật lại sơ lược chuyện ban nãy một lần, sau cùng thì nói: “Thuộc hạ bất đắc dĩ, đành phải tự chặt cánh tay, nếu không thì không còn mạng để dốc sức phục vụ chủ tử rồi!”
Long Triệt gật gật đầu, động viên: “Tạm thời ngươi đừng quan tâm đến chuyện này, yên tâm dưỡng thương.”
Trên người Quân Khởi La lại có độc vật như thế, lqdtrẫm đúng là khinh thường nàng rồi!
Long Túc Vân ra khỏi cung của mẫu phi mình, bước đi dưới ánh trăng ra khỏi hoàng cung.
Lên xe ngựa của An Vương phủ, Long Túc Vân chậm rãi ngồi xuống, dựa lưng vào vách xe, nhắm mắt lại, chuyện phát sinh ở Đức Tuệ cung đêm nay hiện lên trong đầu, hắn bắt đầu cảm thấy tâm tình thật ưu phiền.
Vốn dĩ qua mấy canh giờ nữa sẽ là hôn lễ của hắn và Thẩm Uyển Tâm, nhưng mà trong một đêm quá ngắn ngủi, mọi cố gắng đã tan tành, sao hắn không buồn bực được? Hơn nữa, cho dù người tham gia cung yến đêm nay không nói ra, thì đến sáng sớm ngày mai, hôn lễ đang trong mong đợi không hề được cử hành, thì khắp trong kinh thành, ai ai cũng biết cả, cho dù muốn phong tỏa cũng không phong tỏa được!
Hơn nữa, hắn và Thẩm Uyển Tâm qua lại với nhau hai năm, nếu nói hoàn toàn không có tình cảm gì cũng không tài nào nói nên câu. #uānyǔMặc dù Thẩm Uyển Tâm cũng là một đại mỹ nhân yểu điệu, nhưng bọn họ vẫn chưa từng vượt rào nửa bước, dù cho đôi lần khó kìm lòng được, thì lúc nào cũng bị nàng thoái thác đến đêm tân hôn nên nhịn xuống.
Nếu biết trước sẽ tiện nghi cho vương thúc mình, chi bằng thái độ lúc trước kiên quyết một chút, ăn trước sau vui mà!
Haìzzz!
Bỗng Long Túc Vân mở mắt ra, thờ dài thườn thượt, vừa sải bước ra khỏi chiếc xe ngựa, nói với Phi Loan: “Ngươi về phủ trước đi, đêm nay đừng đi theo ta.”
Lúc này hắn vô cùng muốn phát tiết cảm xúc của mình, mặc dù An Vương phủ của hắn cũng có hai người trắc phi và vô số thị thiếp, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, thì vẫn là Con Nhện Đen xinh đẹp quyền rũ câu hồn nhiếp phách kia hơn, càng nghĩ đến bàn tay làm hài lòng nam nhân đến dường nào kia.
“Chủ tử……”
Phi Loan muốn gọi hắn lại, nhưng Long Túc Vân đã thay đổi phương hướng, thi triển khinh công, tự mình vào biệt viện ở Kính Nguyệt hồ.
Không quá nửa khắc, thì đã đến một viện với cảnh chung quanh đẹp và tĩnh mịch. Hắn không đi vào từ cửa chính, mà đi thẳng vào một ngôi viện độc lập như ngựa quen đường cũ.
Trong viện rất yên tĩnh, đèn sáng bên cạnh cửa số trong đại sảnh, còn có những âm thanh tí tí tách tách vọng ra.
Long Túc Vân đứng nghe ngóng ở dưới cửa sổ, sau đó mới nhẹ tay nhẹ chân bước vào phòng, giống như một tên trượng phu đi bắt thê tử vậy, tung cước đá văng cửa phòng vào trong, sau đó thong thả bước tiếp, cười như không cười và tiến vào.
Con Nhện Đen nằm trên giường với vẻ mặt thích ý, trên thân thể nàng vẫn còn một nam nhân có thân thể cường tráng đang nằm sấp trên đó.
Người nam nhân trên người Con Nhện Đen nghiêng đầu nhìn Long Túc Vân, người bắt đầu run như cầy sấy.
Còn Con Nhện Đen thì hơi kinh ngạc liếc nhìn Long Túc Vân, làm bộ không thèm để ý, vói với tên nam nhân trên người “Ngươi tiếp tục”, rồi mới nói với Long Túc Vân: “Chẳng phải sáng mai là ngày lành rước dâu của An Vương điện hạ sao? Sao lại chạy đến đây thế?”
Ngay trước mặt An Vương, nam tử kia đã ỉu xìu từ lâu, làm sao còn dám tiếp tục chứ?
Con Nhện Đen cảm giác được sự biến hóa của hắn ta, tung cước đạp hắn xuống giường, gót chân loạng choạng té vào trước người Long Túc Vân, thân thể cường tráng kia sợ run người kịch liệt.
Con Nhện Đen giật giật, tay chống đầu nằm nghiêng người, đường cong lung linh hoàn mỹ lộ ra, khiến yết hầu Long Túc Vân trượt lên trượt xuống. Nàng nhìn như chẳng nhìn tên nam nhân có thân thể như con gấu kia đã như quả trứng yếu ớt, khinh thường: “Đồ vô dụng, quá uổng phí cho thân hình cao lớn cường tráng như thế!”
Long Túc Vân kinh miệt nhìn thoáng qua tên nam nhân trên mặt đất, nhanh tay cầm cái Ly Biệt Câu của Con Nhện Đen để ở trên bàn lên, móc một nhát lấy đầu của tên nam nhân trong ánh mắt hoảng sợ của hắn.
Theo quán tính, đầu của hắn bị ném bay vèo thành một đường cong lên trên giường, rơi đúng vào tầm tay Con Nhện Đen, máu tươi đỏ sẫm bắn tung tóe lên nửa người Con Nhện Đen.
Con Nhện Đen không chút sợ hãi, từ từ xách cái đầu trợn trắng mắt kia lên, coi ngó ngay trước mặt, rồi tiện tay ném xuống giường.
Cái đầu lâu kia lăn lông lốc đến tận góc tường mới dừng lại, để lại một đường máu chảy trông mà ghê người.
Con Nhện Đen đứng khỏi giường, bàn chân trần trụi đi về phía Long Túc Vân, ôm vòng lấy cổ hắn, nói: “An Vương điện hạ, ngươi làm giường của ta bẩn rồi, đêm nay ta ngủ thế nào đây?”
Long Túc Vân nhéo cái bánh bao no QV/lqd đủ trước ngực nàng ta một cái, rồi nói với giọng điệu nhẹ nhàng lại chậm rãi: “Ngươi, nữ nhân này thật đúng là không chịu tịch mịch, ở đâu cũng biết hưởng thụ!”
Con Nhện Đen lơ đễnh nói: “Sao nào, chỉ cho nam nhân thâu hoan, mà không cho phép nữ nhân hưởng lạc?”
“Hưởng lạc thì cũng phải lựa chọn đối tượng, đừng có bất cứ tên hộ viện nho nhỏ nào cũng không buông tha.” Long Túc Vân ném Ly Biệt Câu trong tay đi, rồi nắm lấy bàn tay không an phận của nàng, sau đó ôm ngang người nàng lên và nói: “Ngươi bẩn quá, đi tắm chút đi.”
“Trái lại ta nên tìm một người giống như An Vương điện hạ, thế nhưng ở đây ngoại trừ hộ viện ra thì chính là đầu bếp, ta còn có cách nào sao?” Con Nhện Đen cũng không thèm để tâm hắn nói mình bẩn, cười hì hì mặc cho hắn ôm đến cái ao tắm lộ thiên đằng sau tiểu viện.
Ao tắm được xây bằng đá cẩm thạch, nước trong ao được dẫn từ Kính Nguyệt hồ, trong suốt sạch sẽ.
Long Túc Vân ném Con Nhện Đen vào, tự hắn cũng cởi bỏ hết xiêm y rồi nhảy vào.
Do hai người bọn họ ai cũng có nội lực hộ thể cho nên dù lúc này là đêm khuya cuối thu, cũng không cảm thấy lạnh.
Ánh trăng trên trời cao trêu người, mỹ sắc ở mặt đất trêu người.
Con Nhện Đen bơi lội trong nước như cá bơi một lúc lâu, Long Túc Vân mới nhào lên, ôm chặt lấy nàng từ phía sau. Nàng giống một cái đuôi cá không xương, tựa vào lòng hắn……
Cũng không biết trôi qua bao nhiêu lâu, Long Túc Vân mới nằm sấp xuống bên ờ ao.
Lúc này, tiếng địch du dương vọng đến từ phía Kính Nguyệt hồ, sau đó là tiếng tiêu đệm theo.
Tiếng địch du dương, tiếng tiêu uyển chuyển, giống như tiêu thiều cửu thành phượng lai nghi*, hai người phối hợp với nhau không chê vào đâu được.
* Tiêu thiều cửu thành phượng lai nghi: sáo thổi khúc tiêu thiều cửu thành, chim phụng hoàng tụ tập đến nghiêm trang. Tiêu thiều là một nhạc khí và là tên một nhạc chương của vua Thuấn. Nhạc chương này có 9 lần thay đổi tiết tấu, mỗi tiết tấu gọi là một thành, do vậy nên còn gọi là cửu thành, đây là một loại lễ nhạc dùng trong nghi lễ liên quan đến việc cúng tế trời, cầu mong mưa hòa gió thuận, đất nước yên bình. Hơn nữa, trong quan niệm của Đông phương, chim phụng hoàng xuất hiện sẽ báo điềm lành, thiên hạ thái bình.
Long Túc Vân và Con Nhện Đen nghe đến ngây người ra, nên cứ lẳng lặng nằm sấp trên bờ ao, mãi đến khi khúc nhạc kết thúc, vẫn cảm thấy dư âm bên tai còn văng vẳng.
Đột nhiên, Long Túc Vân xoay người đứng dậy ra khỏi nước, nhặt ngoại bào trên mặt đất khoác lên người, rồi thi triển khinh công bay vút lên trên cái cây ở tường viện.
Hắn phát hiện ra rất nhiều tình lữ ngây người ra nhìn vào trong hồ, hắn nhìn theo tầm mắt bọn họ, hơn ba mươi trượng trong hồ, có chiếc thuyền hoa hai tầng đậu lại, ở trên sàn tàu, hai bóng trắng một thấp một cao đứng tựa lưng nhau ở lan can. Cho dù chỉ là hai bóng lưng, nhưng dưới ánh trắng vẫn cứ phiêu dật như tiên nhân.
Trông thân hình kia, không phải Quân Khởi La và Long Dận thì là ai?
Lúc nãy ở trong yến hội nói cái gì cũng không biết, nhưng bây giờ lại địch tiêu hợp tấu với Long Dận ở đây……
Nhưng thứ khiến người ta ảo não ta, cho dù là địch hay là tiêu, thì cũng có thể nói là kiệt tác.
Thế nên cho dù Quân Khởi La thổi địch hay tiêu, dựa vào trình độ âm luật của nàng, e rằng đã quăng La Hân Nhi đi mấy con phố!
Nghĩ như thế, thịnh nộ vừa mới được dẹp tan của Long Túc Vân lại bắt đầu bùng lên, tay hắn cũng không tự giác bấm chặt vào vỏ cây.
“Hai người kia là ai thế?” Con Nhện Đen mặc trung y cho Long Túc Vân, dựa trên cái cây bên cạnh hắn, chân thon dài trắng nõn như ngọc.
“Đích tiểu thư của Phàn Dương Vương phủ – Quân Khởi La và Tấn Vương thế tử Long Dận!” Lúc Long Túc Vân nói đến hai chữ “Long Dận”, gần như là nghiến răng nghiến lợi.
“A!” Con Nhện Đen kinh ngạc hô lên: “Là nàng!”
Long Túc Vân không hiểu ý, hỏi: “Ngươi đang chỉ ai?”
Con Nhện Đen vừa mây mưa với Long Túc Vân xong, hơn nữa hai bên đang có ý đồ hợp tác, nên cũng không thèm để tâm đến lúc trước đã từng nói “Không phải quan hệ hợp tác, chuyện của Sát Thủ Minh không tiện cho người ngoài biết được”, nói d.đ.lLqd| với Long Túc Vân: “Nữ tử tên là Quân Khởi La kia, chính là đối tượng trong nhiêm vụ lần này của bọn ta, có người ra mười vạn lượng bạc để lấy mạng nàng ta. Lúc trước có người chỉ rõ muốn Thị huyết Ngũ La Sát hiếp xong giết nàng ta, ai ngờ Thị huyết Ngũ La Sát sống không thấy người chết không thấy xác, chắc chắn là lành ít dữ nhiều. Nhiệm vụ lần này, chúng ta thật sự tổn thất vô cùng nghiêm trọng đấy!”
Làm sao Long Túc Vân chưa từng nghe đến tên tuổi của Thị huyết Ngũ La Sát? Trong lòng hắn vô cùng kinh ngạc, là ai lại độc ác như thế, lại dám làm như thế với nàng! Rồi nhớ đến ban nãy ở Đức Tuệ cung, Quân Khởi La từng nói sau khi trở về thì từng đụng phải sát thủ, mới biết nàng không có nói dối, bèn hỏi: “Là ai muốn giết nàng?”
Đôi mắt như hồ ly của Con Nhện Đen từ từ nhìn vào mặt Long Túc Vân, nói bằng giọng mỉa mai: “Nghe nói trước kia nàng từng có hôn ước với ngươi, nhưng chính ngươi không bằng lòng cưới nàng, sao bây giờ lại quan tâm nàng như thế? Hơn nữa ấy, sáng mai còn là ngày đại hỷ của ngươi, sao lại không giữ chút sực lực ứng phó với tân nương tử, lại còn đến nơi này lén lút gặp ta?”
Mặt mày Long Túc Vân đen thui sa sầm, nói: “Đừng tưởng rằng bản vương từng có vài lần thân thiết da thịt với người, thì ngươi có thể đi quá giới hạn bản thân! Nhớ kỹ, tốt nhất ngươi ít hỏi chuyện của bản vương thì hơn, cũng không phải một tiểu sát thủ như ngươi có thể chịu đựng cơn thịnh nộ của bản vương!”
Con Nhện Đen bĩu môi không thèm quan tâm, hắn muốn biết chuyện gì mà còn sợ không nghe ngóng được à?
Trong nháy mắt, nàng lại giống như một con rắn linh hoạt trên cây lướt qua Long Túc Vân bên này, vừa ôm lấy cổ hắn, vừa quấn vào trước người hắn, tà mị nói nhỏ bên tai hắn: “Không hỏi thì không hỏi, chúng ta lại làm chút chuyện thực tế đi.”
Long Túc Vân làm sao chịu được dụ dỗ như thế? Ôm nàng nhảy xuống dưới tàng cây, bắt đầu làm trên cái cây to, vừa nói: “Ngươi vẫn chưa nói cho bản vương là ai muốn mạng của Quân Khởi La.”
“Còn có thể là ai?”
Con Nhện Đen vòng tay ôm ngược vào cây đằng sau, híp đôi mắt như lim dim lại, mấp máy môi trêu tức, nói: “Mặc dù ta chưa từng gặp mặt Quân Khởi La, nhưng mà có lẽ nhân phẩm của nàng cũng không được tốt lắm, nếu không thì làm gì có phụ thân ruột nào lại muốn lấy mạng nữ nhi mình? Còn có cái ả kế mẫu của nàng còn ác hơn nữa, lại còn nói rõ muốn Thị huyết Ngũ La Sát hiếp xong giết nàng ta!”
Long Túc Vân có thể nghĩ đó là Thiệu thị, nghe nói là Thẩm Cẩm Thành và Chu Ngọc Lan, thì biểu cảm trên mặt hắn, thật sự không thể chỉ dùng khiếp sợ để hình dung được.
Thẩm Cẩm Thành không muốn nhận lại nữ nhi Quân Khởi La này, vào ngày ấy nàng về, hắn đã biết rồi, nhưng mà hắn cũng không ngờ tới ông ta lại xuống tay với nữ nhi của mình. Còn như Chu Ngọc Lan, trông thì có vẻ dịu dàng, không thể ngờ lại còn ác độc như thế! Hẳn là đêm nay nàng ta sợ hãi Thiệu thị khai nàng ta ra trong cung, mới có thể đập chết Thiệu thị, nếu không thì đánh cho bà ta ngất đi là được rồi.
Uổng cho hắn còn tin Thẩm Uyển Tâm nói mẫu phi của nàng ta lương thiện biết bao nhiêu, bây giờ hắn cũng hoài nghi trên thế gian này còn ai ác độc hơn nàng ta!
Khoảnh khắc Long Túc Vân kinh ngạc qua đi, lại hỏi: “Thế có nghĩa là Chó Ngao tới giết Quân Khởi La?”
Con Nhện Đen gật gật đầu.
Long Túc Vân hung ác nói: “Bảo hắn dừng tay, bản vương không hy vọng Quân Khởi La phải chịu một chút tổn thương nào!”
“Cái này thì ta không làm được.”
Long Túc Vân cho rằng nàng không muốn, động tác nặng nề dựng lại, “ừ” một tiếng.
Con Nhện Đen biết hắn hiểu lầm, thành thật trả lời: “Đã mấy ngày rồi ta không gặp hắn. Mọi khi toàn là hắn đến tìm ta theo tín hiệu, ta cũng không tài nào tìm tới hắn được.”
“Chẳng lẽ ngươi không thể dùng tín hiệu giả để gọi hắn về?”
“Không thể! Hắn chính là một tên não tàn, trước khi một nhiệm vụ chưa được hoàn thành, ngay cả tổng bộ hắn cũng không về nữa là! Nếu ngươi không muốn vị Quân tiểu thư kia l#q"Đôn gặp chuyện không may, thì chỉ có thể phái người bảo vệ nàng thôi! Nhưng mà với công phu của Chó Ngao, ngay cả Di Đà Trung cũng không chế phục hắn được, ngươi phải phái người thật có bản lĩnh mới được.”
“Trước mắt ta không thể nhúng tay vào chuyện của nàng.”
Con Nhện Đen cười hiểu, nói: “Đúng rồi, bên cạnh nàng còn có Tấn Vương thế tử kia mà. Chẳng phải nghe nói hắn sắp chết rồi à? Sao lại có thể xuất hiện trước mắt thế nhân?”
“Chuyện này, ngươi đi mà hỏi hắn, xem coi hắn có thể bị thủ đoạn của ngươi bắt làm tù binh không!” Long Túc Vân tức giận nói.
“Ha ha, cái tên ma ốm kia, thôi thì cứ để lại cho người khác đi.” Con Nhện Đen khẽ cười quyến rũ: “Ưm, ha ha ha…… Ta có thể bắt An Vương điện hạ làm tù binh là đủ rồi.”
Một trận ngâm khẽ vang theo tiếng cười thánh thót kiều mỵ của nàng, khiến Long Túc Vân mất hồn mất vía một lát, lục cũng nặng nề hơn một chút, nhưng vẫn không quên mục đích của mình: “Khi nào Di Đà Trung đến Đông Lăng?”
Nếu có thể nhanh chóng đạt được quan hệ hợp tác, rất nhiều chuyện, cho dù hắn không thể ra tay, thì Di Đà Trung và Sát Thủ Minh của hắn cũng có thể làm!
Con Nhện Đen nhướn mày, không trả lời mà hỏi ngược lại: “Sao nào, ngươi rất hy vọng hắn mau mau đến một chút phải không? Nhưng mà dù hắn có tới, chúng ta cũng không thể giống như bây giờ rồi…… Ưm, ha ha ha ha……”
Long Túc Vân hung hăng động vài cái, khinh thường cười nói: “Đông Lăng chính là đại bản doanh của bản vương, vẫn tìm cơ hội được. Hơn nữa bản vương có thể sợ một tên Di Đà Trung sao?”
“Được…… rồi.” Giọng nói của Con Nhện Đen dứt quãng: “Hắn ta đã chạy về Đông Lăng, nếu không nảy sinh chuyện gì, độ chừng nửa tháng sau là có thể đến rồi.”
“Ừ.” Nửa tháng, hắn đợi được!
……
Lúc Quân Khởi La về Bích Khê uyển, thì đã sắp đến giờ Sửu rồi, Vô Thương và Vô Ảnh nghe theo chỉ thị của Long Dận, lén đi trong tối theo nàng.
Vẫn chưa bước vào cửa viện, thì đã có bóng đen mạnh mẽ đã đánh úp vào nàng.
Ngay lúc bóng đen chạm vào xiêm y của nàng, sắp đắc thủ được rồi, thì một đường đao nhanh như chớp đã đánh thẳng vào mặt bóng đen trước khi nàng ra tay.
Khí thế kia mạnh mẽ, tên đồ đen không thể không vội vàng lui lại, nhanh chóng giơ đao ra bảo vệ tính mạng, sau đó phản đòn thần tốc, bắt đầu đấu với chủ nhân của đường đao sấm chớp kia.
Khinh công của hắn ta cao, giỏi, e rằng Quân Khởi La cũng không bằng.
Đúng lúc này, Vô Thương và Vô Ảnh cũng chạy qua, gia nhập vào chiến đấu với tên đồ đen kia.
Quân Khởi La nhảy đến chỗ an toàn, ở bên cạnh, nhìn thật rõ, dáng người tên đồ đen kia cao to vạm vỡ, trên gương mặt bị khăn che đi lộ ra đôi mắt ưng thâm thúy sắc bén, trên người có một loại hắc ám lạnh lẽo thuộc về ám vệ, nhưng cũng có một loại khí chất mạnh mẽ của quân nhân!
Thật đúng là mâu thuẫn!
Rồi nhìn người giúp nàng kia, không phải Chó Ngao thì còn ai nữa?
Quân Khởi La hơi mơ hồ, chẳng phải Chó Ngao tới giết nàng sao? Lẽ ra nếu người kia giết nàng rồi, hắn còn đỡ phải ra tay, sao có thể ra tay giúp mình chứ?
Nhạc Sênh, Nhạc Tiêu nghe thấy tiếng đánh nhau, mặc xiêm y vào rồi chạy ra, hỏi: “Tiểu thư, sao lại thế này?”
Quân Khởi La chỉ vào bóng đen vạm vỡ kia, khẽ nói: “Người kia mai phục bên ngoài Bích Khê uyển, thấy ta về thì muốn bắt ta, là Chó Ngao giúp ta. Nhưng mà nội công của hắn bí hiểm, tới ta cũng chưa hề phát hiện ra sự tồn tại của hắn.”
“Chẳng lẽ là sát thủ ai tìm tới sao?” Nhạc Tiêu chay mày hỏi.
Quân Khởi La lắc lắc đầu nói: “Chưa từng nghe có một nhân vật như thế trong giới sát thủ, hơn nữa khí chất của hắn không mang theo vẻ khát máu giống như Chó Ngao, mà lại giống như là…… Ám vệ!”
“Ám vệ? Người của Long Túc Vân?” Nhạc Sênh hỏi.
“Cái này thì không rõ lắm.” Tay trái của Quân Khởi La cầm khuỷu tay phải, tay phải thì để thõng xuống, ánh mắt nhìn chăm chú vào từng chiêu thức của tên bịt mặt, nhưng mà không nhìn thấy động tác, đường đánh của hắn.
“Tiểu thư, chẳng phải Chó Ngao tới giết người sao? Sao có thể ra tay giúp người được?” Nhạc Sênh hỏi nghi vấn đang xoắn xuýt trong lòng.
“Cái này ta cũng không rõ lắm nha.” Quân Khởi La nói xong, thấy ba người Chó Ngao và Vô Thương, Vô Ảnh, ba người đối chiến với tên bịt mặt, cũng không chiếm được bao nhiêu lợi thế, khẽ gọi: “Tiểu Bạch, ra đi.”
Tiểu Bạch nghe thấy chủ nhân gọi nó, hứng khởi chui ra khỏi tay áo của nàng, cọ xát lấy lòng trên mu bàn tay của nàng.
Quân Khởi La vỗ nhẹ nhàng lên đầu nó, /l/q"|đ] khẽ nói: “Đi cắn cái tên cao to kia.”
Hì hì, cắn người gì gì đó, nó cũng rất thích!
Tiểu Bạch nghe lệnh, vui mừng như điên, co thân vọt tới tên cao to, tận dụng triệt để mọi thứ trong trận đao kiếm không kẽ hở, cực kỳ nhanh, chuẩn cắn vào tay trái của tên bịt mặt một cái, sau đó nhanh chóng rời khỏi chiến trường nguy hiểm.
“A!”
Tên bịt mắt kinh hãi thét lên, lệch một chiêu, nhảy ra khỏi trận chiến, thâm sâu liếc nhìn Quân Khởi La, rồi mới thi triển khinh công nhanh chân rời khỏi.
Thấy Vô Thương, Vô Ảnh muốn đuổi theo, Quân Khởi La nói: “Thấy giặc cùng đường thì chớ đuổi.”
Lúc này Vô Thương, Vô Ảnh mới dừng bước lại, hỏi: “Chủ mẫu có sao không? Lúc nãy xảy ra chuyện gì?”
Quân Khởi La lắc đầu, giơ giơ bạch xà đang quấn trên cổ tay, hời hợt nói: “Không sao, ta bảo sủng vật của ta cắn cho hắn một nhát mà thôi. Dưới tình huống không có thuốc giải do ta tự chế, nếu như hắn muốn sống, biện pháp tốt nhất là tự chặt cánh tay!”
Vô Thương và Vô Ảnh nghe xong, người đổ mồ hôi lạnh, vội vàng tránh xa Quân Khởi La ba bước.
Động tác của bọn họ rất nhanh, khiến Nhạc Sênh, Nhạc Tiêu cười khoái chí.
Quân Khởi La tà mị nheo mắt liếc nhìn bọn họ, khinh miệt nói: “Coi như các ngươi có chút tiền đồ!”
Vô Thương, Vô Ảnh cũng không thèm để tâm, trong lòng chỉ nghĩ chủ tử cũng biết chuyện này? Không được, nhất định phải báo cho chủ tử, nếu không ngày nào đó người đắc tội với chủ mẫu, bị sủng vật của chủ mẫu cắn cho một cái thì tự người chịu lấy!
Hình như Quân Khởi La nhìn thấu tâm tư của bọn họ, mà cũng không để ý đến bọn họ, quay đầu nhìn Chó Ngao, nhưng lại không thấy bóng dáng đâu nữa, không khỏi khiến lòng nàng mơ hồ.
……
Hoàng cung, Đức Ý điện.
Long Triệt bị Thư Kim Toàn đánh thức, khoác áo ra khỏi cửa thì thấy, thuộc hạ mình yêu mến lại ôm cánh tay cụt ngã ở cửa, vội vàng sai người khiêng hắn lên giường trong thiên điện.
Thái y được triệu qua, còn băng bó Kim Sang Dược lên, sau một lát thì Ảnh Tử tỉnh dậy, thân thể vô cùng suy yếu.
Long Triệt phất tay cho cung nhân lui xuống, hỏi: “Ảnh Tử, xảy ra chuyện gì?”
“Là Quân Khởi La! Thuộc hạ lấy một địch ba, không cẩn thận mắc bẫy của nàng ta.” Ảnh Tử thuật lại sơ lược chuyện ban nãy một lần, sau cùng thì nói: “Thuộc hạ bất đắc dĩ, đành phải tự chặt cánh tay, nếu không thì không còn mạng để dốc sức phục vụ chủ tử rồi!”
Long Triệt gật gật đầu, động viên: “Tạm thời ngươi đừng quan tâm đến chuyện này, yên tâm dưỡng thương.”
Trên người Quân Khởi La lại có độc vật như thế, lqdtrẫm đúng là khinh thường nàng rồi!
Tác giả :
Tử Đồng