Độc Nữ Lệ Phi
Chương 57: Ác giả ác báo (1)
Vân Hi nhanh chóng ngồi xuống, kết quả khiến Tạ Vân Hương té nhào xuống đất, nàng lập tức xoay người lại rồi nhảy lên đá một cước vào Tạ Vân Hương.
Cùng là thân nữ nhi, tại sao Tạ Vân Hi kia ba phen mấy bận cứ ám hại nàng chứ?
Vân Hi tức giận đá mấy cái khiến Tạ Vân Hương ngất đi. Thật ra thì ngay từ lúc Tạ Vân Hương đề nghị đưa nàng tới đây thay y phục thì trong lòng nàng đã sinh ra nghi ngờ.
Lúc Tạ Vân Hương ra khỏi Tạ phủ thì vẫn làm mặt lạnh với nàng, ngồi trên xe ngựa cũng không quên chế nhạo châm biếm, còn trực tiếp coi thường nàng khi ở Hoa viên của An gia. Sau đó thì quần áo của nàng bị hắt nước vào, nàng bắt đầu hoài nghi.
Nàng muốn biết đến tột cùng thì Tạ Vân Hương muốn làm gì, bởi vậy mới giả vờ không biết chuyện theo Tạ Vân Hương đến tiểu tạ này.
Quả nhiên đúng như dự đoán, lúc nàng đang nhìn vòng quanh phòng thì Tạ Vân Hương chạy ra phía sau nàng, nhưng tai nàng nghe được âm thanh của một đồ vật nào đó được nâng lên.
Nếu Tạ Vân Hương muốn tính kế với nàng, mặc dù không biết dùng thủ đoạn như thế nào nhưng tính nàng rất thẳng thắng, người không đánh nàng thì nàng không đánh người, nhưng nếu người ta đã ra tay thì nàng sẽ kỳ nhân chi đạo*, thậm chí trị luôn cả người thân của kẻ đó.
(*) Kỳ nhân chi đạo: xuất phát từ câu “Dĩ kỳ nhân chi đạo, hoàn trị kỳ nhân chi thân” nghĩa là dùng phương pháp của người để trị lại người đó, gần nghĩa với câu “Gậy ông đập lưng ông” của Việt Nam mình.
Nàng kéo Tạ Vân Hương lên chiếc giường nhỏ rồi lấy y phục màu tím của mình khoác lên người đối phương, sau đó lấy y phục mà Tạ Vân Hương chuẩn bị cho mình mặc vào. Làm xong mọi việc, bỗng nhiên Vân Hi cảm thấy toàn thân không còn sức lực, hai chân không thể bước đi nổi nữa.
Cảm giác này không ổn, rất giống với cảm giác lúc nàng bị An thị hãm hại ở kiếp trước.
Nàng trúng độc!
Trong lòng Vân Hi kinh hãi, cũng không phải sợ An thị lại lấy mạng nàng một lần nữa, đã chết một lần rồi thì nàng chẳng lo lắng gì, mà là… nàng không nghĩ ra nàng trúng độc khi nào!
Tính mạng lại bị người khác nắm trong tay một lần nữa khiến nàng cảm thấy hơi hoảng loạn.
Hết lần này tới lần khác, tai nàng nghe có tiếng bước chân của ai đó đang dần dần đi về phía này.
Nàng cố hết sức nhặt cây gậy mà Tạ Vân Hương đã chuẩn bị để đánh lén mình lên rồi nàng lạnh lùng nhìn cánh cửa kia, cho dù chết, nàng cũng muốn có một cái đệm lưng!
Cửa của tiểu tạ bị đẩy ra.
Người đi tới là một thiếu niên khoảng mười sáu mười bảy tuổi rất tuấn mỹ.
Thiếu niên kia thấy Vân Hi ngẩn người thì không bước tiếp nữa mà chỉ đứng yên xấu hổ, sau đó hắn chỉ vào Tạ Vân Hương đang nằm trên giường rồi nói: “Ta thấy Tạ tứ biểu muội vào phòng nghỉ của cô cô, hai người đó thương lượng muốn lừa ngươi đến đây. Mặc dù không biết lí do nhưng ngươi phải cẩn thận."
Cô cô?
Vân Hi chớp mắt, chắc người kia là thiếu gia của An gia, cháu ruột của An thị, một người khoảng hai mươi tuổi, một người mười một mười hai tuổi, như vậy người này chắc chắn là An Xương, nhi tử thứ hai bị An phu nhân chán ghét rồi.
“Đa tạ nhị thiếu gia nhắc nhở, ta sẽ cẩn thận.” Vân Hi mỉm cười nói.
“À, thì ra là Hi biểu muội, muội không sao là tốt rồi, ta đi trước đây. Muội cũng phải nhanh chóng rời khỏi chỗ này đi.” An Xương chắp tay thi lễ với Vân Hi một cái rồi thối lui ra khỏi thủy tạ. Sau khi rời khỏi cũng không quên đóng cửa phòng lại.
Lo lắng qua đi, Vân Hi cảm thấy cơ thể vô cùng mỏi mệt, nàng lập tức ngã ngồi xuống đất, đồng thời mồ hôi lạnh cũng xuất ra đầy người.
Hay lắm An thị! Vân Hi cong môi cười lạnh, xem ra nàng dạy dỗ bà ta ít quá rồi, lần này không trả thù thì nàng trùng sinh vô nghĩa rồi!
Vân Hi dùng sức bò dậy, vừa đi đến cạnh cửa thì bên ngoài lại có tiếng bước chân người truyền đến. Người nọ đi rất nhanh, dường như là người tập võ, hơn nữa hô hấp lại dồn dập.
Mới vừa rồi An Xương đến là có thiện ý nhắc nhở Tạ Vân Hương muốn hại nàng, chẳng lẽ lần này chính là đồng bọn của nàng ta tới?
Vân Hi hơi nhíu mày, tạ thủy này chỉ có một cửa chính, ba mặt đều là nước nên không thể nào nhảy ra từ cửa sổ được, nàng cũng biết hiện tại mình không đủ sức để bơi.
Mà tiếng bước chân bên ngoài chỉ còn xa khoảng mười trượng… Vân Hi cầm gậy đi tới sau cánh cửa, sau khi cửa bị đá văng ra vang lên tiếng “rầm rầm”, Vân Hi không chút nghĩ ngợi vác gậy đập tới dáng người phía trước.
“Đừng làm rộn, là ta!”
Cổ tay nhanh chóng bị người kia bắt được, cây gậy trong tay bị hắn ném đi chỗ khác, giọng nói mang theo lo lắng: “Nàng không sao chứ?”
Đoạn… Đoạn Dịch?
Làm sao hắn lại tới đây?
Vân Hi trừng mắt nhìn, bỗng nhiên sắc mặt nàng biến đổi, nàng cong môi lạnh lùng cười: “Sao ngài lại tới đây? Vương gia hăng hái thế này thật là kỳ quái, nơi nào bất thường thì ngài sẽ chui vào. Ở đây không có nhạc, cũng không có rượu với thức ăn, càng không có mỹ nhân hầu hạ. Hay là Vương gia có hẹn với tứ muội?”
An Xương chỉ thấy Tạ Vân Hương gặp An thị, nhưng đương nhiên cái tên Đoạn Dịch xuất quỷ nhập thần này thì làm sao hắn biết được.
Đoạn Dịch xuất hiện mấy lần bên cạnh nàng đều khiến nàng cảm thấy không thể tưởng tượng được. Từ khi bị người ta lừa dối rồi chết đi vào kiếp trước, nàng đã không còn tin tưởng bất cứ kẻ nào nữa.
Đoạn Dịch hơi sững người nhưng sau đó lại nhìn thẳng Vân Hi, bên mép hiện lên tia cười yếu ớt: “Nàng cho là vậy sao? Ta cùng với Tạ tứ tiểu thư…”
“Ta cho là?” Vân Hi lạnh mặt, “Chẳng lẽ không đúng? Muội muội lừa gạt ta đến đây, sau đó Vương gia ngài cũng đến. Chẳng lẽ hai người không có giao ước gì?”
Đoạn Dịch bất đắc dĩ vuốt trán, hắn không trả lời. Hắn có thể nói gì đây? Chẳng qua phát hiện Tạ Vân Hương lén lén lút lút đi gặp An thị, sau đó lại đưa Vân Hi tới đây nên hắn cũng vội vàng đi theo.
“Nữ nhân ngu xuẩn!” Đoạn Dịch đen mặt rặn ra mấy chữ từ trong kẽ răng.
Vân Hi: “…”
Lúc hai người đang giằng co thì bên ngoài tiểu tạ lại có người đến. Đoạn Dịch đưa tay ra giễu cợt: “Nhân vật chính muốn tìm nàng đến rồi kìa.” Nói rồi hắn kéo cánh tay Vân Hi, ai ngờ cơ thể Vân Hi lập tức ngã về phía trước.
Đoạn Dịch kinh hãi, nhanh chóng ôm nàng vào trong ngực, sau đó duỗi tay xem mạch dưới cổ nàng, “Nàng làm sao vậy?” Sau đó mắt hắn đen lại, “Nàng trúng độc sao?”
Vân Hi nhìn chằm chằm vào mắt hắn, “Thật sự không phải ngài muốn hại ta?”
Đoạn Dịch bực tức, “Đã bảo không phải ta, tại sao ta phải hại nàng chứ?”
“Được… Ta tin ngài một lần.” Cơ thể Vân Hi mềm nhũn như bùn rồi, nàng ngã vào ngực hắn mà không cách nào nhúc nhích được.
Không tin hắn thì phải làm sao? Bây giờ nàng như cá nằm trên thớt, mặc người ta chém giết.
“Nàng có thể hoàn toàn tin tưởng ta!” Đoạn Dịch tức giận ôm ngang hông nàng, sau đó cơ thể hắn nhẹ nhàng lách sau tấm bình phong.
Bởi vì thủy tại này làm ra chỉ để nghỉ ngơi tạm thời, cũng không bày biện quá nhiều nên giường khá nhỏ, có thể nhìn thấy được toàn bộ phần dưới giường, không thể giấu người được, chỉ có bình phong sau giường là nơi an toàn để ẩn nấp.
Sau đó có người tiến vào, nghe giọng nói là thế tử của Đông Bình Hầu – Con trai bảo bối của An phu nhân, An Cường.
An Cường vừa đi vừa đá mấy viên đá nằm trên đường, miệng lầm bầm cằn nhằn: “Vân Hi tiểu bảo bối, muội ở đây à…”
Lập tức sắc mặt của Đoạn Dịch tối sầm lại, nếu chú ý thì có thể nghe thấy tiếng nghiến răng ken két của hắn, còn có âm thanh của khớp tay vang lên trong phòng vắng.
Bỗng nhiên mắt Vân Hi sáng lên, lúc này nàng đã biết chân tướng mọi việc, An thị muốn hại nàng, Tạ Vân Hương dựa vào bóng cây của bà ta nên thành đao phủ, thủ đoạn là trực tiếp hủy thanh danh của nàng.
Nếu như nàng bị hủy trong tay An Cường, với đôi mắt cao hơn núi của An phu nhân thì đừng nói làm chính thê, coi như cưới nàng về làm thiếp cũng sẽ không chấp nhận.
Như vậy, cả đời Tạ Vân Hi nàng sẽ thành đồ bỏ đi!
Bên ngoài bình phong, An Cường cảm thấy cả người nóng ran khó chịu, lúc hắn đưa tay dụi cặp mắt mờ như bị sương bao phủ thì ngay lập tức thấy có một nữ nhân trẻ tuổi đang nằm trên giường.
Nàng ta quay mặt vào trong nên không thể thấy được mặt mũi ra sao, thế nhưng y phục lại kéo lên trên đầu gối, lộ ra đôi chân trắng như tuyết.
Cổ áo màu tím cũng bị mở ra một chút, có thể nhìn thấy cái yếm màu hồng ở bên trong, vòng eo thon gọn khiến người ta có cảm giác muốn vuốt ve âu yếm.
Trong lòng An Cường mừng rỡ: “Nha đầu chết tiệt, có phải muội nằm đây hấp dẫn gia hay không? Gia tới đây…”
Vốn là An Cường đang uống rượu trong phòng thì nghe mấy cung nữ bưng thức ăn bàn luận nói ba tỷ muội của Tạ gia cũng tới, hắn lập tức đứng ngồi không yên, không để ý tới Đông Bình Hầu la mắng, hắn bỏ tân khách lại rồi chạy tới Hoa viên.
Tháng trước hắn bị mấy gã sai vặt của An thị đánh cho một trận, cuối cùng phải dưỡng thương gần một tháng trời, mấy ngày gần đây mới khỏe lại như trước. Hắn nghĩ tới nghĩ lui, cảm nếu hôm đó Vân Hi không rủ hắn tới Tiên Viên thì hắn đã không bị đánh đến mức ấy.
An Cường hỏi thăm nghe được Tạ Vân Hi đang ở Thấm Phương Tạ, hắn vội vàng chạy tới đây, vừa đẩy cửa ra thì quả thật gặp được nữ tử kia.
Hừ, nhìn hôm nay gia trừng trị ngươi ra sao!
Lửa nóng trong cơ thể đã kìm nén đến cực hạn, hắn lảo đảo ngã nhào tới giường nhỏ, chỉ mấy động tác đã cởi hết quần áo trên người ra, sau đó lại lột sạch quần áo của nữ tử kia.
Cơ thể trắng như tuyết ở trước mặt hắn, cặp mắt nóng ran của An Cường đã đỏ bừng, hắn dùng hết sức bổ nhào tới.
Cùng là thân nữ nhi, tại sao Tạ Vân Hi kia ba phen mấy bận cứ ám hại nàng chứ?
Vân Hi tức giận đá mấy cái khiến Tạ Vân Hương ngất đi. Thật ra thì ngay từ lúc Tạ Vân Hương đề nghị đưa nàng tới đây thay y phục thì trong lòng nàng đã sinh ra nghi ngờ.
Lúc Tạ Vân Hương ra khỏi Tạ phủ thì vẫn làm mặt lạnh với nàng, ngồi trên xe ngựa cũng không quên chế nhạo châm biếm, còn trực tiếp coi thường nàng khi ở Hoa viên của An gia. Sau đó thì quần áo của nàng bị hắt nước vào, nàng bắt đầu hoài nghi.
Nàng muốn biết đến tột cùng thì Tạ Vân Hương muốn làm gì, bởi vậy mới giả vờ không biết chuyện theo Tạ Vân Hương đến tiểu tạ này.
Quả nhiên đúng như dự đoán, lúc nàng đang nhìn vòng quanh phòng thì Tạ Vân Hương chạy ra phía sau nàng, nhưng tai nàng nghe được âm thanh của một đồ vật nào đó được nâng lên.
Nếu Tạ Vân Hương muốn tính kế với nàng, mặc dù không biết dùng thủ đoạn như thế nào nhưng tính nàng rất thẳng thắng, người không đánh nàng thì nàng không đánh người, nhưng nếu người ta đã ra tay thì nàng sẽ kỳ nhân chi đạo*, thậm chí trị luôn cả người thân của kẻ đó.
(*) Kỳ nhân chi đạo: xuất phát từ câu “Dĩ kỳ nhân chi đạo, hoàn trị kỳ nhân chi thân” nghĩa là dùng phương pháp của người để trị lại người đó, gần nghĩa với câu “Gậy ông đập lưng ông” của Việt Nam mình.
Nàng kéo Tạ Vân Hương lên chiếc giường nhỏ rồi lấy y phục màu tím của mình khoác lên người đối phương, sau đó lấy y phục mà Tạ Vân Hương chuẩn bị cho mình mặc vào. Làm xong mọi việc, bỗng nhiên Vân Hi cảm thấy toàn thân không còn sức lực, hai chân không thể bước đi nổi nữa.
Cảm giác này không ổn, rất giống với cảm giác lúc nàng bị An thị hãm hại ở kiếp trước.
Nàng trúng độc!
Trong lòng Vân Hi kinh hãi, cũng không phải sợ An thị lại lấy mạng nàng một lần nữa, đã chết một lần rồi thì nàng chẳng lo lắng gì, mà là… nàng không nghĩ ra nàng trúng độc khi nào!
Tính mạng lại bị người khác nắm trong tay một lần nữa khiến nàng cảm thấy hơi hoảng loạn.
Hết lần này tới lần khác, tai nàng nghe có tiếng bước chân của ai đó đang dần dần đi về phía này.
Nàng cố hết sức nhặt cây gậy mà Tạ Vân Hương đã chuẩn bị để đánh lén mình lên rồi nàng lạnh lùng nhìn cánh cửa kia, cho dù chết, nàng cũng muốn có một cái đệm lưng!
Cửa của tiểu tạ bị đẩy ra.
Người đi tới là một thiếu niên khoảng mười sáu mười bảy tuổi rất tuấn mỹ.
Thiếu niên kia thấy Vân Hi ngẩn người thì không bước tiếp nữa mà chỉ đứng yên xấu hổ, sau đó hắn chỉ vào Tạ Vân Hương đang nằm trên giường rồi nói: “Ta thấy Tạ tứ biểu muội vào phòng nghỉ của cô cô, hai người đó thương lượng muốn lừa ngươi đến đây. Mặc dù không biết lí do nhưng ngươi phải cẩn thận."
Cô cô?
Vân Hi chớp mắt, chắc người kia là thiếu gia của An gia, cháu ruột của An thị, một người khoảng hai mươi tuổi, một người mười một mười hai tuổi, như vậy người này chắc chắn là An Xương, nhi tử thứ hai bị An phu nhân chán ghét rồi.
“Đa tạ nhị thiếu gia nhắc nhở, ta sẽ cẩn thận.” Vân Hi mỉm cười nói.
“À, thì ra là Hi biểu muội, muội không sao là tốt rồi, ta đi trước đây. Muội cũng phải nhanh chóng rời khỏi chỗ này đi.” An Xương chắp tay thi lễ với Vân Hi một cái rồi thối lui ra khỏi thủy tạ. Sau khi rời khỏi cũng không quên đóng cửa phòng lại.
Lo lắng qua đi, Vân Hi cảm thấy cơ thể vô cùng mỏi mệt, nàng lập tức ngã ngồi xuống đất, đồng thời mồ hôi lạnh cũng xuất ra đầy người.
Hay lắm An thị! Vân Hi cong môi cười lạnh, xem ra nàng dạy dỗ bà ta ít quá rồi, lần này không trả thù thì nàng trùng sinh vô nghĩa rồi!
Vân Hi dùng sức bò dậy, vừa đi đến cạnh cửa thì bên ngoài lại có tiếng bước chân người truyền đến. Người nọ đi rất nhanh, dường như là người tập võ, hơn nữa hô hấp lại dồn dập.
Mới vừa rồi An Xương đến là có thiện ý nhắc nhở Tạ Vân Hương muốn hại nàng, chẳng lẽ lần này chính là đồng bọn của nàng ta tới?
Vân Hi hơi nhíu mày, tạ thủy này chỉ có một cửa chính, ba mặt đều là nước nên không thể nào nhảy ra từ cửa sổ được, nàng cũng biết hiện tại mình không đủ sức để bơi.
Mà tiếng bước chân bên ngoài chỉ còn xa khoảng mười trượng… Vân Hi cầm gậy đi tới sau cánh cửa, sau khi cửa bị đá văng ra vang lên tiếng “rầm rầm”, Vân Hi không chút nghĩ ngợi vác gậy đập tới dáng người phía trước.
“Đừng làm rộn, là ta!”
Cổ tay nhanh chóng bị người kia bắt được, cây gậy trong tay bị hắn ném đi chỗ khác, giọng nói mang theo lo lắng: “Nàng không sao chứ?”
Đoạn… Đoạn Dịch?
Làm sao hắn lại tới đây?
Vân Hi trừng mắt nhìn, bỗng nhiên sắc mặt nàng biến đổi, nàng cong môi lạnh lùng cười: “Sao ngài lại tới đây? Vương gia hăng hái thế này thật là kỳ quái, nơi nào bất thường thì ngài sẽ chui vào. Ở đây không có nhạc, cũng không có rượu với thức ăn, càng không có mỹ nhân hầu hạ. Hay là Vương gia có hẹn với tứ muội?”
An Xương chỉ thấy Tạ Vân Hương gặp An thị, nhưng đương nhiên cái tên Đoạn Dịch xuất quỷ nhập thần này thì làm sao hắn biết được.
Đoạn Dịch xuất hiện mấy lần bên cạnh nàng đều khiến nàng cảm thấy không thể tưởng tượng được. Từ khi bị người ta lừa dối rồi chết đi vào kiếp trước, nàng đã không còn tin tưởng bất cứ kẻ nào nữa.
Đoạn Dịch hơi sững người nhưng sau đó lại nhìn thẳng Vân Hi, bên mép hiện lên tia cười yếu ớt: “Nàng cho là vậy sao? Ta cùng với Tạ tứ tiểu thư…”
“Ta cho là?” Vân Hi lạnh mặt, “Chẳng lẽ không đúng? Muội muội lừa gạt ta đến đây, sau đó Vương gia ngài cũng đến. Chẳng lẽ hai người không có giao ước gì?”
Đoạn Dịch bất đắc dĩ vuốt trán, hắn không trả lời. Hắn có thể nói gì đây? Chẳng qua phát hiện Tạ Vân Hương lén lén lút lút đi gặp An thị, sau đó lại đưa Vân Hi tới đây nên hắn cũng vội vàng đi theo.
“Nữ nhân ngu xuẩn!” Đoạn Dịch đen mặt rặn ra mấy chữ từ trong kẽ răng.
Vân Hi: “…”
Lúc hai người đang giằng co thì bên ngoài tiểu tạ lại có người đến. Đoạn Dịch đưa tay ra giễu cợt: “Nhân vật chính muốn tìm nàng đến rồi kìa.” Nói rồi hắn kéo cánh tay Vân Hi, ai ngờ cơ thể Vân Hi lập tức ngã về phía trước.
Đoạn Dịch kinh hãi, nhanh chóng ôm nàng vào trong ngực, sau đó duỗi tay xem mạch dưới cổ nàng, “Nàng làm sao vậy?” Sau đó mắt hắn đen lại, “Nàng trúng độc sao?”
Vân Hi nhìn chằm chằm vào mắt hắn, “Thật sự không phải ngài muốn hại ta?”
Đoạn Dịch bực tức, “Đã bảo không phải ta, tại sao ta phải hại nàng chứ?”
“Được… Ta tin ngài một lần.” Cơ thể Vân Hi mềm nhũn như bùn rồi, nàng ngã vào ngực hắn mà không cách nào nhúc nhích được.
Không tin hắn thì phải làm sao? Bây giờ nàng như cá nằm trên thớt, mặc người ta chém giết.
“Nàng có thể hoàn toàn tin tưởng ta!” Đoạn Dịch tức giận ôm ngang hông nàng, sau đó cơ thể hắn nhẹ nhàng lách sau tấm bình phong.
Bởi vì thủy tại này làm ra chỉ để nghỉ ngơi tạm thời, cũng không bày biện quá nhiều nên giường khá nhỏ, có thể nhìn thấy được toàn bộ phần dưới giường, không thể giấu người được, chỉ có bình phong sau giường là nơi an toàn để ẩn nấp.
Sau đó có người tiến vào, nghe giọng nói là thế tử của Đông Bình Hầu – Con trai bảo bối của An phu nhân, An Cường.
An Cường vừa đi vừa đá mấy viên đá nằm trên đường, miệng lầm bầm cằn nhằn: “Vân Hi tiểu bảo bối, muội ở đây à…”
Lập tức sắc mặt của Đoạn Dịch tối sầm lại, nếu chú ý thì có thể nghe thấy tiếng nghiến răng ken két của hắn, còn có âm thanh của khớp tay vang lên trong phòng vắng.
Bỗng nhiên mắt Vân Hi sáng lên, lúc này nàng đã biết chân tướng mọi việc, An thị muốn hại nàng, Tạ Vân Hương dựa vào bóng cây của bà ta nên thành đao phủ, thủ đoạn là trực tiếp hủy thanh danh của nàng.
Nếu như nàng bị hủy trong tay An Cường, với đôi mắt cao hơn núi của An phu nhân thì đừng nói làm chính thê, coi như cưới nàng về làm thiếp cũng sẽ không chấp nhận.
Như vậy, cả đời Tạ Vân Hi nàng sẽ thành đồ bỏ đi!
Bên ngoài bình phong, An Cường cảm thấy cả người nóng ran khó chịu, lúc hắn đưa tay dụi cặp mắt mờ như bị sương bao phủ thì ngay lập tức thấy có một nữ nhân trẻ tuổi đang nằm trên giường.
Nàng ta quay mặt vào trong nên không thể thấy được mặt mũi ra sao, thế nhưng y phục lại kéo lên trên đầu gối, lộ ra đôi chân trắng như tuyết.
Cổ áo màu tím cũng bị mở ra một chút, có thể nhìn thấy cái yếm màu hồng ở bên trong, vòng eo thon gọn khiến người ta có cảm giác muốn vuốt ve âu yếm.
Trong lòng An Cường mừng rỡ: “Nha đầu chết tiệt, có phải muội nằm đây hấp dẫn gia hay không? Gia tới đây…”
Vốn là An Cường đang uống rượu trong phòng thì nghe mấy cung nữ bưng thức ăn bàn luận nói ba tỷ muội của Tạ gia cũng tới, hắn lập tức đứng ngồi không yên, không để ý tới Đông Bình Hầu la mắng, hắn bỏ tân khách lại rồi chạy tới Hoa viên.
Tháng trước hắn bị mấy gã sai vặt của An thị đánh cho một trận, cuối cùng phải dưỡng thương gần một tháng trời, mấy ngày gần đây mới khỏe lại như trước. Hắn nghĩ tới nghĩ lui, cảm nếu hôm đó Vân Hi không rủ hắn tới Tiên Viên thì hắn đã không bị đánh đến mức ấy.
An Cường hỏi thăm nghe được Tạ Vân Hi đang ở Thấm Phương Tạ, hắn vội vàng chạy tới đây, vừa đẩy cửa ra thì quả thật gặp được nữ tử kia.
Hừ, nhìn hôm nay gia trừng trị ngươi ra sao!
Lửa nóng trong cơ thể đã kìm nén đến cực hạn, hắn lảo đảo ngã nhào tới giường nhỏ, chỉ mấy động tác đã cởi hết quần áo trên người ra, sau đó lại lột sạch quần áo của nữ tử kia.
Cơ thể trắng như tuyết ở trước mặt hắn, cặp mắt nóng ran của An Cường đã đỏ bừng, hắn dùng hết sức bổ nhào tới.
Tác giả :
Thu Yên Nhiễm Nhiễm