Độc Nữ Lệ Phi
Chương 25: Ngoài ý muốn
Bóng đêm bên ngoài càng ngày càng dày đặc nhưng làm thế nào Vân Hi cũng không ngủ được.
Nàng trằn trọc trở mình trên giường, suy nghĩ vì sao Đoạn Dịch phải vào viện của nàng, sau đó lại nghĩ con đường kế tiếp nàng phải đi.
Trong trí nhớ, Hạ Ngọc nói mẹ con nàng chưa rời phủ bao giờ, trừ việc thỉnh thoảng theo Tạ lão phu nhân đến từ đường của Tạ gia dâng hương, căn bản bọn họ đều sống ở trong phủ.
Sống trong phủ để An thị điều khiển sao? Tuyệt đối không được!
Vân Hi dứt khoát mặc áo khoát vào rồi rời giường, ở căn phòng bên cạnh, Hồng Châu cùng Lục Châu đã chìm sâu vào giấc ngủ.
Nàng rón rén ra khỏi viện, lúc này Vân Hi nghe loáng thoáng có người đang nói chuyện thật nhỏ ở nơi không xa.
Thính lực của tai nàng rất bén nhạy, bên cạnh Hi Viên có một đường nối thẳng tới cửa hông. Đã trễ thế này mà có người rời phủ sao? Còn đi cửa hông nữa?
“Nhị tiểu thư, cuối cùng người cũng tới, vừa rồi đèn trong phòng Tam tiểu thư vẫn sáng, nô tỳ lo lắng vô cùng. Nếu để nàng ta phát hiện…”
“Vậy thì sao? Một nữ nhân ngu xuẩn thì sinh ra người đầu gỗ thôi, sợ nàng ta làm gì?” Một nữ tử lạnh lùng nói.
Nhị tiểu thư? Tạ Vân Dung, nhị nữ nhi của An thị sao?
An thị sinh ra hai trai hai gái, đại nữ nhi Tạ Vân Lam ngoài mặt dịu dàng nhưng kì thực lại ngạo mạn ương ngạnh, nét hiền thục kia chỉ là giả vờ. Mà nhị nữ nhi Tạ Vân Dung luôn cho mình là người lạnh lùng, thế nhưng người như vậy thì yếu ớt từ trong xương.
Bên trong cũng như bên ngoài phủ cũng ít người không thích nàng ta. Mặc dù không xinh đẹp như Tạ Vân Lam nhưng lại là tài nữ nổi tiếng trong Kinh thành, thông minh lanh lợi, lại biết lễ nghi, hiểu biết rất nhiều.
Cũng vì vậy mà nàng ta rất được An thị yêu quý. Chẳng qua khuya như vậy mà Tạ Vân Dung còn đến đây làm gì? Còn sợ nàng biết nữa?
Vân Hi nắm chặt áo khoác ngoài của mình, lặng lẽ đi tới chỗ có tiếng nói.
Trên đường nhỏ, chỉ thấy Tạ Vân Dung mặc áo khoác rất dày, phía sau còn có một nha đầu đi cùng. Nhìn bọn họ đang rất vội vã.
Vân Hi bám theo một đoạn, hai người kia đi thẳng đến cửa hông của Tạ phủ, nhờ vào ánh đèn từ đèn lồng trong tay nô tỳ kia mà Vân Hi thấy rõ nô tỳ đó chính là nha đầu tam đẳng Thu Quế bên người Hạ Ngọc.
Nàng không dám tới gần quá, chỉ núp sau một bụi hoa hồng ở phía xa.
Thu Quế mở khóa cửa hông, một nam tử mặc áo choàng lắc mình đi vào, người đó đưa một viên ngọc ban chỉ vào tay Thu Quế. Người kia mặt áo choàng che mặt nên Vân Hi không nhìn thấy dung mạo của hắn.
Vóc dáng người nọ cao lớn, cử chỉ tuấn nhã.
Nam tử nói, “Phần thưởng cho ngươi, nhớ cái gì nên nói, cái gì không nên nói, nếu không…” Giọng nói còn trẻ tuổi, bàn tay dài trắng như ngọc, thoạt nhìn là công tử nhà giàu, lời kia nghe rất êm tai nhã nhặn, nhưng lại hiện ra sát ý vô hình.
Thu Quế vội vàng quỳ xuống, “Nô tỳ hiểu, xin quý nhân yên tâm.”
Nam tử lại đưa tay về phía Tạ Vân Dung, Tạ Vân Dung thuận thế dựa cơ thể vào hắn, hai người cùng ra khỏi cửa.
Quý nhân? Là ai? Không nghĩ tới tài nữ Tạ Vân Dung nhă băng thanh ngọc khiết mà đi cùng một nam tử, đêm hôm khuya khoắt lại lặng lẽ xuất phủ!
…
Ngày hôm sau, trời vừa sáng Vân Hi đã rời giường.
Lúc này Hồng châu nở nụ cười đưa nước nóng vào. Lục Châu đi tới mở ra nhìn, lập tức thấy hơi nóng bốc lên.
“Tiểu thư, là nước nóng, còn nhiều hơn hôm qua.” Lục Châu hưng phấn nói, sau đó nhận lấy bình nước trong tay Hồng Châu rót vào thau nước.
Hôm qua nàng đi múc nước, người ở phòng bếp đã tùy ý đổ nước còn chưa nóng cho nàng, lúc nàng chạy về Hi Viên thì nước đã nguội, chỉ ấm hơn nước lạnh một chút mà thôi.
Hồng Châu cũng vui vẻ nói, “Tiểu thư biết không? Vừa rồi nô tỳ đi tới phòng bếp, mấy người đó thấy nô tỳ liền vô cùng khách khí, còn bảo nô tỳ ngồi chờ, sau đó đưa nước nóng đến tận tay nô tỳ.
Trước kia nếu nhìn thấy chúng ta thì rất khó gần. Hôm qua lão phu nhân tức giận, bọn người đó cũng thay đổi thái độ rồi.”
Nhìn hai nha đầu hưng phấn vội vàng giúp nàng rửa mặt, Vân Hi không khỏi cau mày, mùa đông có nước sôi cũng khiến Hi Viện vui vẻ như vậy hay sao? Mấy vú già tam đẳng khách khí một chút với nha đầu nhất đẳng các nàng, cũng khiến các nàng ta phấn khích như vậy sao? Không phải đây là những đãi ngộ mà các nàng ta nên có sao?
Xem ra ngày thường các nàng chịu khổ quen rồi, được chút cải thiện nên vừa mừng vừa lo. Nhưng so với chỗ của An thị còn kém quá xa, nếu nói “xa xa” vẫn còn không đủ.
Vân Hi nghĩ đến nha đầu Thu Quế ngày hôm qua, nàng không khỏi nâng khóe miệng lên.
An thị bị An phu nhân phiền đến mức muốn bể đầu sức trán, Tạ Vân Lam nhốt trong viện viết “Nữ giới”. Có thể nào để cho Tạ Vân Dung có thể ngồi yên mà tiếp tục diễn vở kịch trong sáng? Nàng sẽ khiến mẹ con bà ta phải cùng tiến cùng lùi.
Sau khi Vân Hi rửa mặt liền mang hai nha đầu đến Hạ Viên.
Giống như ngày hôm qua, trong chỗ Hạ Viên vô cùng yên tĩnh, cỏ khô trong vườn cũng không ai dọn dẹp. Vân Hi nhíu mày cất bước đi vào trong nhà.
Trong phòng, Hạ Ngọc đã rời giường, Quế Thẩm thì đang rửa mặt.
“Nương.” Vân Hi cười đi tới. Nàng nhìn thau nước rửa mặt của Hạ Ngọc, có hơi nóng, rất tốt, quả nhiên yếu mềm không phải là con đường để sinh tồn.
“Chào tam tiểu thư.” Quế Thẩm cười tươi, vội vàng dâng trà nóng cho Vân Hi.
Hạ Ngọc đi tới bên chậu rửa, “Quế Thẩm, khăn rửa mặt đâu?”
“Phu nhân, nô tỳ đi lấy ngay.” Quế Thẩm đặt bình trà xuống rồi đi lấy khăn cho Hạ Ngọc, tìm được khăn rồi lại rót nước trà cho Vân Hi.
Nhìn người này bận rộng không ngừng, Vân Hi nói, “Quế Thẩm, ngươi cứ hầu hạ phu nhân đi, ta không uống trà.” Suy nghĩ một chút lại hỏi, “Những người khác trong viện đâu? Làm sao chỉ có một mình ngươi dậy sớm? Đã giờ Thìn rồi.”
Có người làm của nhà nào mà giờ Thìn còn chưa thức dậy chứ? Mặt trời đã lên cao rồi!
Gương mặt Quế Thẩm lộ vẻ khó xử.
Hạ Ngọc lau mặt sạch sẽ rồi mới để khăn mặt lên giá, “Bỏ đi, buổi tối bọn họ ngủ trễ, sáng sớm cũng không có chuyện gì làm mà.”
Không có việc gì thì thức dậy sau chủ tử sao? Chuyện quét dọn cỏ trong viện không phải là việc làm hay sao? Có còn quy củ hay không? Vân Hi im lặng rồi nhìn Hạ Ngọc.
Hạ Ngọc bắt đẩu ngồi trước bàn trang điểm chải đầu, phát hiện dầu xoa tóc không có, “Quế Thẩm, đi đến Tây Sương phòng cầm dầu thơm cho tóc tới đây.”
Quế Thẩm liền nói, “Nhị phu nhân, cái đó ở chỗ nào, nô tỳ cũng không biết.”
Hạ Ngọc cầm lược lên nói, “Thôi được rồi, chấp nhận như vậy đi.”
“Chấp nhận?” Nhìn về phía hay chủ tớ đang nói chuyện, Vân Hi nhịn không được mà tức giận, “Nương, người có muốn đi tới chỗ tổ mẫu thỉnh an không, tóc không đẹp thì tổ mẫu sẽ quở trách đó, có thể chấp nhận sao? Thu Quế giữ đồ đúng không? Gọi nàng ta tới đây là được.”
Hạ Ngọc có bị người ta đánh cũng không nổi giận, mà Tạ lão phu nhân lại là người cả đời làm việc chua ngoa, hơn thua tranh giành, bởi vậy sớm đã không vừa mắt với Hạ Ngọc, làm sao mà mẹ nàng lại không biết đường mà sửa đổi một chút?
“Không có dầu thơm, không phải chỉ có thể chấp nhận sao?”
Vân Hi cảm giác mình đang đàn gảy tai trâu, “Lục Châu, tìm Thu Quế đến đây, chưa tỉnh thì kéo dậy.”
Thu Quế, hôm qau được quý nhân ban cho ngọc ban chỉ, hưng phấn quá nên cả đêm không ngủ được chứ gì?
Nàng trằn trọc trở mình trên giường, suy nghĩ vì sao Đoạn Dịch phải vào viện của nàng, sau đó lại nghĩ con đường kế tiếp nàng phải đi.
Trong trí nhớ, Hạ Ngọc nói mẹ con nàng chưa rời phủ bao giờ, trừ việc thỉnh thoảng theo Tạ lão phu nhân đến từ đường của Tạ gia dâng hương, căn bản bọn họ đều sống ở trong phủ.
Sống trong phủ để An thị điều khiển sao? Tuyệt đối không được!
Vân Hi dứt khoát mặc áo khoát vào rồi rời giường, ở căn phòng bên cạnh, Hồng Châu cùng Lục Châu đã chìm sâu vào giấc ngủ.
Nàng rón rén ra khỏi viện, lúc này Vân Hi nghe loáng thoáng có người đang nói chuyện thật nhỏ ở nơi không xa.
Thính lực của tai nàng rất bén nhạy, bên cạnh Hi Viên có một đường nối thẳng tới cửa hông. Đã trễ thế này mà có người rời phủ sao? Còn đi cửa hông nữa?
“Nhị tiểu thư, cuối cùng người cũng tới, vừa rồi đèn trong phòng Tam tiểu thư vẫn sáng, nô tỳ lo lắng vô cùng. Nếu để nàng ta phát hiện…”
“Vậy thì sao? Một nữ nhân ngu xuẩn thì sinh ra người đầu gỗ thôi, sợ nàng ta làm gì?” Một nữ tử lạnh lùng nói.
Nhị tiểu thư? Tạ Vân Dung, nhị nữ nhi của An thị sao?
An thị sinh ra hai trai hai gái, đại nữ nhi Tạ Vân Lam ngoài mặt dịu dàng nhưng kì thực lại ngạo mạn ương ngạnh, nét hiền thục kia chỉ là giả vờ. Mà nhị nữ nhi Tạ Vân Dung luôn cho mình là người lạnh lùng, thế nhưng người như vậy thì yếu ớt từ trong xương.
Bên trong cũng như bên ngoài phủ cũng ít người không thích nàng ta. Mặc dù không xinh đẹp như Tạ Vân Lam nhưng lại là tài nữ nổi tiếng trong Kinh thành, thông minh lanh lợi, lại biết lễ nghi, hiểu biết rất nhiều.
Cũng vì vậy mà nàng ta rất được An thị yêu quý. Chẳng qua khuya như vậy mà Tạ Vân Dung còn đến đây làm gì? Còn sợ nàng biết nữa?
Vân Hi nắm chặt áo khoác ngoài của mình, lặng lẽ đi tới chỗ có tiếng nói.
Trên đường nhỏ, chỉ thấy Tạ Vân Dung mặc áo khoác rất dày, phía sau còn có một nha đầu đi cùng. Nhìn bọn họ đang rất vội vã.
Vân Hi bám theo một đoạn, hai người kia đi thẳng đến cửa hông của Tạ phủ, nhờ vào ánh đèn từ đèn lồng trong tay nô tỳ kia mà Vân Hi thấy rõ nô tỳ đó chính là nha đầu tam đẳng Thu Quế bên người Hạ Ngọc.
Nàng không dám tới gần quá, chỉ núp sau một bụi hoa hồng ở phía xa.
Thu Quế mở khóa cửa hông, một nam tử mặc áo choàng lắc mình đi vào, người đó đưa một viên ngọc ban chỉ vào tay Thu Quế. Người kia mặt áo choàng che mặt nên Vân Hi không nhìn thấy dung mạo của hắn.
Vóc dáng người nọ cao lớn, cử chỉ tuấn nhã.
Nam tử nói, “Phần thưởng cho ngươi, nhớ cái gì nên nói, cái gì không nên nói, nếu không…” Giọng nói còn trẻ tuổi, bàn tay dài trắng như ngọc, thoạt nhìn là công tử nhà giàu, lời kia nghe rất êm tai nhã nhặn, nhưng lại hiện ra sát ý vô hình.
Thu Quế vội vàng quỳ xuống, “Nô tỳ hiểu, xin quý nhân yên tâm.”
Nam tử lại đưa tay về phía Tạ Vân Dung, Tạ Vân Dung thuận thế dựa cơ thể vào hắn, hai người cùng ra khỏi cửa.
Quý nhân? Là ai? Không nghĩ tới tài nữ Tạ Vân Dung nhă băng thanh ngọc khiết mà đi cùng một nam tử, đêm hôm khuya khoắt lại lặng lẽ xuất phủ!
…
Ngày hôm sau, trời vừa sáng Vân Hi đã rời giường.
Lúc này Hồng châu nở nụ cười đưa nước nóng vào. Lục Châu đi tới mở ra nhìn, lập tức thấy hơi nóng bốc lên.
“Tiểu thư, là nước nóng, còn nhiều hơn hôm qua.” Lục Châu hưng phấn nói, sau đó nhận lấy bình nước trong tay Hồng Châu rót vào thau nước.
Hôm qua nàng đi múc nước, người ở phòng bếp đã tùy ý đổ nước còn chưa nóng cho nàng, lúc nàng chạy về Hi Viên thì nước đã nguội, chỉ ấm hơn nước lạnh một chút mà thôi.
Hồng Châu cũng vui vẻ nói, “Tiểu thư biết không? Vừa rồi nô tỳ đi tới phòng bếp, mấy người đó thấy nô tỳ liền vô cùng khách khí, còn bảo nô tỳ ngồi chờ, sau đó đưa nước nóng đến tận tay nô tỳ.
Trước kia nếu nhìn thấy chúng ta thì rất khó gần. Hôm qua lão phu nhân tức giận, bọn người đó cũng thay đổi thái độ rồi.”
Nhìn hai nha đầu hưng phấn vội vàng giúp nàng rửa mặt, Vân Hi không khỏi cau mày, mùa đông có nước sôi cũng khiến Hi Viện vui vẻ như vậy hay sao? Mấy vú già tam đẳng khách khí một chút với nha đầu nhất đẳng các nàng, cũng khiến các nàng ta phấn khích như vậy sao? Không phải đây là những đãi ngộ mà các nàng ta nên có sao?
Xem ra ngày thường các nàng chịu khổ quen rồi, được chút cải thiện nên vừa mừng vừa lo. Nhưng so với chỗ của An thị còn kém quá xa, nếu nói “xa xa” vẫn còn không đủ.
Vân Hi nghĩ đến nha đầu Thu Quế ngày hôm qua, nàng không khỏi nâng khóe miệng lên.
An thị bị An phu nhân phiền đến mức muốn bể đầu sức trán, Tạ Vân Lam nhốt trong viện viết “Nữ giới”. Có thể nào để cho Tạ Vân Dung có thể ngồi yên mà tiếp tục diễn vở kịch trong sáng? Nàng sẽ khiến mẹ con bà ta phải cùng tiến cùng lùi.
Sau khi Vân Hi rửa mặt liền mang hai nha đầu đến Hạ Viên.
Giống như ngày hôm qua, trong chỗ Hạ Viên vô cùng yên tĩnh, cỏ khô trong vườn cũng không ai dọn dẹp. Vân Hi nhíu mày cất bước đi vào trong nhà.
Trong phòng, Hạ Ngọc đã rời giường, Quế Thẩm thì đang rửa mặt.
“Nương.” Vân Hi cười đi tới. Nàng nhìn thau nước rửa mặt của Hạ Ngọc, có hơi nóng, rất tốt, quả nhiên yếu mềm không phải là con đường để sinh tồn.
“Chào tam tiểu thư.” Quế Thẩm cười tươi, vội vàng dâng trà nóng cho Vân Hi.
Hạ Ngọc đi tới bên chậu rửa, “Quế Thẩm, khăn rửa mặt đâu?”
“Phu nhân, nô tỳ đi lấy ngay.” Quế Thẩm đặt bình trà xuống rồi đi lấy khăn cho Hạ Ngọc, tìm được khăn rồi lại rót nước trà cho Vân Hi.
Nhìn người này bận rộng không ngừng, Vân Hi nói, “Quế Thẩm, ngươi cứ hầu hạ phu nhân đi, ta không uống trà.” Suy nghĩ một chút lại hỏi, “Những người khác trong viện đâu? Làm sao chỉ có một mình ngươi dậy sớm? Đã giờ Thìn rồi.”
Có người làm của nhà nào mà giờ Thìn còn chưa thức dậy chứ? Mặt trời đã lên cao rồi!
Gương mặt Quế Thẩm lộ vẻ khó xử.
Hạ Ngọc lau mặt sạch sẽ rồi mới để khăn mặt lên giá, “Bỏ đi, buổi tối bọn họ ngủ trễ, sáng sớm cũng không có chuyện gì làm mà.”
Không có việc gì thì thức dậy sau chủ tử sao? Chuyện quét dọn cỏ trong viện không phải là việc làm hay sao? Có còn quy củ hay không? Vân Hi im lặng rồi nhìn Hạ Ngọc.
Hạ Ngọc bắt đẩu ngồi trước bàn trang điểm chải đầu, phát hiện dầu xoa tóc không có, “Quế Thẩm, đi đến Tây Sương phòng cầm dầu thơm cho tóc tới đây.”
Quế Thẩm liền nói, “Nhị phu nhân, cái đó ở chỗ nào, nô tỳ cũng không biết.”
Hạ Ngọc cầm lược lên nói, “Thôi được rồi, chấp nhận như vậy đi.”
“Chấp nhận?” Nhìn về phía hay chủ tớ đang nói chuyện, Vân Hi nhịn không được mà tức giận, “Nương, người có muốn đi tới chỗ tổ mẫu thỉnh an không, tóc không đẹp thì tổ mẫu sẽ quở trách đó, có thể chấp nhận sao? Thu Quế giữ đồ đúng không? Gọi nàng ta tới đây là được.”
Hạ Ngọc có bị người ta đánh cũng không nổi giận, mà Tạ lão phu nhân lại là người cả đời làm việc chua ngoa, hơn thua tranh giành, bởi vậy sớm đã không vừa mắt với Hạ Ngọc, làm sao mà mẹ nàng lại không biết đường mà sửa đổi một chút?
“Không có dầu thơm, không phải chỉ có thể chấp nhận sao?”
Vân Hi cảm giác mình đang đàn gảy tai trâu, “Lục Châu, tìm Thu Quế đến đây, chưa tỉnh thì kéo dậy.”
Thu Quế, hôm qau được quý nhân ban cho ngọc ban chỉ, hưng phấn quá nên cả đêm không ngủ được chứ gì?
Tác giả :
Thu Yên Nhiễm Nhiễm