Độc Nữ Lệ Phi
Chương 10: Náo loạn
An thị bị An phu nhân đánh đến mức trâm cài tóc rơi ra, không còn vẻ đoan trang xinh đẹp của ngày thường. Những người hầu hay bà tử gần đó cũng không dám đến ngăn, lo lắng đến mức chỉ biết giậm chân ở một bên. Đây chính là An phu nhân, là ác phụ nổi tiếng trong Kinh thành.
Mấy thiếp thất của Tạ Thượng thư đều che miệng cười, ngày thường bọn họ bị An thị ăn hiếp chịu không ít thiệt thòi, lúc này thật muốn vỗ tay khen hay. Lại nghe thấy Lão phu nhân gọi ba người đi tới khuyên can, ba di nương đó đành phải làm ra vẻ kinh sợ che chở cho An thị, kỳ thật là thừa cơ bóp chặt lấy cánh tay của An thị.
“Lão gia, mau cứu thiếp, lão gia…” An thị giống như muốn khóc, trong lòng hận những kẻ đang ép chặt cánh tay của mình đến chết.
“Còn đứng ngây ra đó làm gì, còn không mua ngăn An phu nhân lại!” Tạ Thượng thư gọi mấy bà tử đang đứng sững người ở gần đó. Lúc này mấy người đó mới tách hai người ra.
Di nương giả mù sa mưa an ủi An thị, hôm nay An thị bị thua thiệt nhiều thứ mà không dám làm gì, chỉ có thể nhìn Lương bà bằng ánh mắt hung dữ, đều là bà già ngu ngốc kia hại mình.
Lúc này lại có người đến báo, nói Lưu bộ đầu ở Thuận Thiên phủ tới.
An phu nhân nghiến răng nghiến lợi nắm chặt váy của An thị: “An Tú, ngươi lại dám gọi quan tới đây bắt con ta? Ta sẽ không để ngươi được yên ổn!”
Tại sao lại có quan đến đây? An thị hối hận chỉ muốn tìm nơi nào đó để trốn đi.
Tạ Thượng thư cũng là người có chức lớn, nhưng cũng phải đi tới bày ra gương mặt tươi cười.
Lưu bộ đầu lạnh nhạt: “Tạ đại nhân, xin chào, có người đến nha môn báo án, nói ở phủ có kẻ hành hung giết người, hạ quan phụ mệnh lệnh của đại nhân Thuận Thiên phủ tới đây điều tra vụ án, kính xin Tạ đại nhân tạo điều kiện cho ta dễ dàng làm việc.”
Tạ Thượng thư tức giận nhìn An thị, ả đảo mắt mấy vòng, chẳng lẽ có người biết kế hoạch của bà rồi báo quan để diệt tận gốc?
Lưu bộ đầu ra dấu tay với mấy tên quan sai, bốn người kia liền chạy vào Đông Sương phòng, không lâu sau đã đưa ra một thi thể.
Lúc này An thị chỉ muốn rời xa chỗ này, nhưng vẫn lo lắng nói với Lưu bộ đầu.
“Lưu bộ đầu, tất cả chuyện này đều do Lương bà trong phủ chúng ta giở trò, bà ta giết Tạ Uyển cô nương, lại sợ chuyện vỡ lẽ nên mới giá họa cho An công tử.”
An thị một mực chắc chắn là do Lương bà, như thế tai họa cũng sẽ không giáng xuống đầu bà ta, cũng giải vây tội của mình với bên nhà mẹ đẻ.
“Đại phu nhân, nô tỳ không có, nô tỳ không biết gì hết…” Lương bà bị dọa sợ đến mức bò dưới chân An thị không ngừng dập đầu: “Quan sai đại nhân, là Tam tiểu thư trong phủ chúng tôi làm, Tam tiểu thư đến đây đầu tiên, mới vừa rồi An thiếu gia cũng thấy.”
Dù sao An thị không thích mẹ con Nhị phu nhân, không bắt được Nhị phu nhân vậy chuyển qua Tam tiểu thư, có thể An thị sẽ bảo vệ bà.
An Cường vừa nghe tên Vân Hi liền sáng mắt lên, cũng cố gắng nén đau đớn trên người, nói theo.
“Đúng rồi, chính là nàng ta, là nàng bảo ta đến Tiêu Viên xem trúc, còn bắt ta mang theo lò để hâm rượu. Lưu bộ đầu người xem, không phải trong đình có một lò lửa sao, ta còn mang rượu tới nữa.” Nếu như khiến cô nàng nhỏ bé kia tới phòng giam, không phải nàng ta sẽ thành món ăn co lại trên tay hắn sao?
Lại có một tên lính chạy tới đưa cho Lưu bộ đầu một chiếc khăn: “Bộ đầu, bắt người, có chứng cớ rồi!”
“Đó là Tam tiểu thư, nhất định là nàng ta vào Đông Sương phòng rồi làm rơi, nhất định là nàng ta hãm hại Uyển cô nương. Ta tận mắt thấy một nữ tử đi vào trong Tiêu Viên.” Ánh mắt Lương bà sáng lên.
“Nói nhanh, tại sao Vân Hi lại tới Tiêu Viên?” Tạ Thượng thư thấy Hạ Ngọc kéo Vân Hi ở sau đám người liền tức giận quát một tiếng.
Hạ Ngọc sợ hãi cúi đầu.
“Lương ma ma xác định đó là khăn của ta rơi ra sao?” Vân Hi đi tới từ trong đám người, vừa cười vừa nói, cũng không thèm nhìn Tạ Thượng thư.
“Trên chiếc khăn này có một chữ rất cổ quái, các vị xem đây là chữ gì?” Lưu bộ đầu đưa khăn tới cho mọi người nhìn qua một lần.
Lập tức Nguyệt di nương cùng Tứ tiểu thư xanh mặt.
“Ta biết, Bộ đầu đại nhâ, đó chính là chữ “Thỏ”, là chữ viết của thời kỳ đầu.”
Tạ Vân Hi khẽ mỉm cười nghiêng đầu nhìn Tứ tiểu thư Tạ Vân Hương, “Có phải hay không, Tứ muội?”
Tạ Vân Hương thuộc tuổi Thỏ, thích nghiên cứu các kiểu chữ của các thời kỳ, tự nhận mình có học vấn cao, trên góc khăn cũng thích thêu những ký tự cổ văn, cho tới bây giờ người biết cũng rất ít. Lương bà ngay cả chữ của thời bây giờ cũng không biết nhiều, làm sao biết chữ của thời trước?
“Không, không phải ta, ta không tới Tiêu Viên, khăn này là do ta làm rơi hôm trước.” Tạ Vân Hương kinh sợ kêu lên.
Đương nhiên là nàng làm rơi trước kia, chẳng qua là đánh rơi ở Hi Viên, lúc ấy là hôm Tạ Vân Hương đẩy Tạ Vân Hi ngã xuống đến ngất đi, khi đó nàng sợ quá đưa tay túm lấy tay áo của Tạ Vân Hương khiến chiếc khăn rơi ra.
Dường như nắm trong tay quá chặt, lúc tỉnh dậy vẫn còn đang gữ. Lương bà tới Hi Viên nhìn ngó xung quanh, nàng thấy vậy nên cố tình lơ đãng làm rơi khăn, vậy mà quả thật Lương bà bỏ vào tay áo rồi đi mất.
Thì ra Lương bà cầm khăn tay để làm tang vật, ai ngờ hại nhầm người. “Ta không biết gì hết…” Tạ Vân Hương sợ hãi đến mức khóc lớn. Vân Hi chậm rãi đi tới chỗ Tạ Vân Hương, cố ý đạp chân của nàng ta một chút. Lập tức Tạ Vân Hương kêu lên: “Sao lại đạp chân ta?”
“Tứ muội, thật xin lỗi, tỷ không cố ý.” Nói rồi Vân Hi cúi xuống chạm vào ít bùn dính trên chân nàng ta.
“Tứ tiểu thư xin hãy cởi giày ra.” Đột nhiên Lưu bộ đầu ngăn Tạ Vân Hương lại.
“Ngươi muốn làm gì? Lại dám khinh thường tiểu thư của Tạ phủ?” Nguyệt di nương đưa tay cản Lưu bộ đầu.
“Tạ đại nhân.” Lưu bộ đầu cũng không dám tranh chấp với Nguyệt nương, “Mới vừa rồi hạ quan đi tới bên cạnh hố vôi có thấy dấu chân của nữ nhân, mà trên chân của Tứ tiểu thư lại có vết bùn vôi, cho nên…”
Tạ Vân Hương bị dọa sợ đến hét ầm lên: “Ta không có giết Uyển cô nương, di nương, cha, ta không giết người, ta không biết gì cả. Ta chỉ là đến đứng bên cạnh hố vôi thôi…”
“Ngươi đúng là nha đầu ngu xuẩn…” Nguyệt di nương tức giận đến mức giậm chân, An thị giương mặt đắc ý.
Chẳng qua là vừa đứng đó sao? Vân Hi lạnh lùng cong môi.
Nàng ta nhìn thấy Tạ Uyển bị người ta ném vào hố vôi, lại giả vờ như không nhìn thấy. Sau khi bọn người An thị rời đi, thậm chí nàng ta còn đi tới bên cạnh hố nhìn Tạ Uyển đang chết ở sâu bên dưới.
Kiếp trước Tạ Uyển chưa “ban đại ân” cho nàng ta vì nàng ta thấy chết mà không cứu, vậy kiếp này Tạ Vân Hi không đắc tội với nàng, tại sao muốn đẩy nàng xuống từ trên núi giả? Nhất định nàng phải thay người đã khuất lấy lại công đạo!
“Tạ đại nhân, đắc tội rồi!” Lưu bộ đầu hành lễ với Tạ Thượng thư sau đó ra hiệu với đám thuộc hạ, “Nhân chứng vật chứng đều có rồi, dẫn Tứ tiểu thư đi!”
“Cha, di nương, cứu con, con bị oan…” Tạ Vân Hương bị dọa sợ khóc to lên.
Cái gì? Nhân chứng vật chứng? Nhân chứng…
Nguyệt di nương hốt hoảng, lập tức đánh xé Lương bà, “Tứ tiểu thư đắc tội gì với ngươi? Làm sao ngươi có thể hãm hại nó?”
Quần áo của Lương bà bị xé ra, lập tức một chiếc vòng tay bằng vàng ròng lăn ra ngoài.
Nguyệt di nương kêu lên: “Đại phu nhân, không phải đây là vòng tay người hay đeo sao?”
An thị bị dọa sợ đến mức hồn lìa khỏi xác, gương mặt của Lương bà cũng sững sờ.
Lúc này một gã sai vặt chạy tới: “Đại phu nhân, không xong rồi, vừa rồi có ăn trộm vào phòng của Lương bà, đồ thì không trộm được, lại phát hiện đồ trang sức vòng đeo tay của Đại phu nhân ở trong đó, còn có một tờ ngân phiếu hai trăm lượng, cái chính là con dấu của nhà chúng ta.”
Lời của gã sai vặt vừa thốt ra, Tạ lão phu nahan đen mặt: “Lưu bộ đầu, chuyện đã rành rành, nhất định là Lương bà ăn cắp trang sức bị Uyển cô nương phát hiện, Lương bà giết Uyển cô nương để diệt khẩu, vừa đúng Tứ tiểu thư ở trong vườn, liền bị gài tang vật hãm hại, nhân chứng vật chứng đều có, xin nhanh chóng bắt đi truy xét, để Tạ phủ còn yên bình.”
Tạ lão phu nhân muốn che chở cho An thị? Vân Hi không thể không cười lạnh.
Lưu bộ đầu vẫn lạnh lùng: “Xin lỗi, Tứ tiểu thư vẫn ở trong dạng tình nghi, cũng phải tới Thuận Thiên phủ.”
“Tạ đại nhân, đắc tội.” Lưu bộ Đầu hành lễ lần nữa sau đó vẫy tay với thuộc hạ, “Đưa Tứ tiểu thư cùng Lương bà đi!”
“Cha, di nương, cứu con, con bị oan…” Tạ Vân Hương lại kêu gào lần nữa.
Lúc này đột nhiên An phu nhân nói: “Sao một người lại có thể có nhiều đồ trang sức cùng ngân phiếu như vậy? Thật làm cho người ta thấy lạ.” Trong lòng Nguyệt di nương như sáng lên, nhất định là An thị làm, cái loại ác phụ đó hại chết Uyển cô nương, sau đó bảo Lương bà hãm hại con gái của mình, bà đau lòng đến mức muốn đánh nhau với An thị, “Là ngươi hại con gái của ta, ta sẽ không để yên cho ngươi!”
“Càn rỡ, còn không mau kéo Nguyệt di nương ra!” An thị gọi mấy bà tử đứng gần đó giúp mình.
Tạ Thượng thư bối rối xoay quanh nữ nhân bên cạnh mình, một là thê tử một là ái thiếp, người nào cũng không nỡ đánh, “Tất cả dừng tay, mau ngừng tay lại…”
Không ai để ý đến hắn.
“Phản!” Tạ lão phu nhân tức giận ho khan.
An phu nhân đỡ con trai của mình: “Lần sau vào đây phải mang theo người làm, đặc biệt không trêu chọc mấy bà tử kia, không sẽ bị oan nữa đó.”
Rõ ràng đây có ý chửi chó mắng mèo.
Từ đầu đến cuối, Vân Hi vẫn cười lạnh. Nếu nói gia phong của nơi này thật sự tốt, thì bây giờ người ta nhìn vào cũng phải che miệng mà cười.
Lưu bộ đầu đưa Lương bà cùng Tạ Vân Hương đi. Vân Hi kéo Hạ Ngọc lại phía mình, Tạ phủ, đây chỉ là mở đầu mà thôi.
Mấy thiếp thất của Tạ Thượng thư đều che miệng cười, ngày thường bọn họ bị An thị ăn hiếp chịu không ít thiệt thòi, lúc này thật muốn vỗ tay khen hay. Lại nghe thấy Lão phu nhân gọi ba người đi tới khuyên can, ba di nương đó đành phải làm ra vẻ kinh sợ che chở cho An thị, kỳ thật là thừa cơ bóp chặt lấy cánh tay của An thị.
“Lão gia, mau cứu thiếp, lão gia…” An thị giống như muốn khóc, trong lòng hận những kẻ đang ép chặt cánh tay của mình đến chết.
“Còn đứng ngây ra đó làm gì, còn không mua ngăn An phu nhân lại!” Tạ Thượng thư gọi mấy bà tử đang đứng sững người ở gần đó. Lúc này mấy người đó mới tách hai người ra.
Di nương giả mù sa mưa an ủi An thị, hôm nay An thị bị thua thiệt nhiều thứ mà không dám làm gì, chỉ có thể nhìn Lương bà bằng ánh mắt hung dữ, đều là bà già ngu ngốc kia hại mình.
Lúc này lại có người đến báo, nói Lưu bộ đầu ở Thuận Thiên phủ tới.
An phu nhân nghiến răng nghiến lợi nắm chặt váy của An thị: “An Tú, ngươi lại dám gọi quan tới đây bắt con ta? Ta sẽ không để ngươi được yên ổn!”
Tại sao lại có quan đến đây? An thị hối hận chỉ muốn tìm nơi nào đó để trốn đi.
Tạ Thượng thư cũng là người có chức lớn, nhưng cũng phải đi tới bày ra gương mặt tươi cười.
Lưu bộ đầu lạnh nhạt: “Tạ đại nhân, xin chào, có người đến nha môn báo án, nói ở phủ có kẻ hành hung giết người, hạ quan phụ mệnh lệnh của đại nhân Thuận Thiên phủ tới đây điều tra vụ án, kính xin Tạ đại nhân tạo điều kiện cho ta dễ dàng làm việc.”
Tạ Thượng thư tức giận nhìn An thị, ả đảo mắt mấy vòng, chẳng lẽ có người biết kế hoạch của bà rồi báo quan để diệt tận gốc?
Lưu bộ đầu ra dấu tay với mấy tên quan sai, bốn người kia liền chạy vào Đông Sương phòng, không lâu sau đã đưa ra một thi thể.
Lúc này An thị chỉ muốn rời xa chỗ này, nhưng vẫn lo lắng nói với Lưu bộ đầu.
“Lưu bộ đầu, tất cả chuyện này đều do Lương bà trong phủ chúng ta giở trò, bà ta giết Tạ Uyển cô nương, lại sợ chuyện vỡ lẽ nên mới giá họa cho An công tử.”
An thị một mực chắc chắn là do Lương bà, như thế tai họa cũng sẽ không giáng xuống đầu bà ta, cũng giải vây tội của mình với bên nhà mẹ đẻ.
“Đại phu nhân, nô tỳ không có, nô tỳ không biết gì hết…” Lương bà bị dọa sợ đến mức bò dưới chân An thị không ngừng dập đầu: “Quan sai đại nhân, là Tam tiểu thư trong phủ chúng tôi làm, Tam tiểu thư đến đây đầu tiên, mới vừa rồi An thiếu gia cũng thấy.”
Dù sao An thị không thích mẹ con Nhị phu nhân, không bắt được Nhị phu nhân vậy chuyển qua Tam tiểu thư, có thể An thị sẽ bảo vệ bà.
An Cường vừa nghe tên Vân Hi liền sáng mắt lên, cũng cố gắng nén đau đớn trên người, nói theo.
“Đúng rồi, chính là nàng ta, là nàng bảo ta đến Tiêu Viên xem trúc, còn bắt ta mang theo lò để hâm rượu. Lưu bộ đầu người xem, không phải trong đình có một lò lửa sao, ta còn mang rượu tới nữa.” Nếu như khiến cô nàng nhỏ bé kia tới phòng giam, không phải nàng ta sẽ thành món ăn co lại trên tay hắn sao?
Lại có một tên lính chạy tới đưa cho Lưu bộ đầu một chiếc khăn: “Bộ đầu, bắt người, có chứng cớ rồi!”
“Đó là Tam tiểu thư, nhất định là nàng ta vào Đông Sương phòng rồi làm rơi, nhất định là nàng ta hãm hại Uyển cô nương. Ta tận mắt thấy một nữ tử đi vào trong Tiêu Viên.” Ánh mắt Lương bà sáng lên.
“Nói nhanh, tại sao Vân Hi lại tới Tiêu Viên?” Tạ Thượng thư thấy Hạ Ngọc kéo Vân Hi ở sau đám người liền tức giận quát một tiếng.
Hạ Ngọc sợ hãi cúi đầu.
“Lương ma ma xác định đó là khăn của ta rơi ra sao?” Vân Hi đi tới từ trong đám người, vừa cười vừa nói, cũng không thèm nhìn Tạ Thượng thư.
“Trên chiếc khăn này có một chữ rất cổ quái, các vị xem đây là chữ gì?” Lưu bộ đầu đưa khăn tới cho mọi người nhìn qua một lần.
Lập tức Nguyệt di nương cùng Tứ tiểu thư xanh mặt.
“Ta biết, Bộ đầu đại nhâ, đó chính là chữ “Thỏ”, là chữ viết của thời kỳ đầu.”
Tạ Vân Hi khẽ mỉm cười nghiêng đầu nhìn Tứ tiểu thư Tạ Vân Hương, “Có phải hay không, Tứ muội?”
Tạ Vân Hương thuộc tuổi Thỏ, thích nghiên cứu các kiểu chữ của các thời kỳ, tự nhận mình có học vấn cao, trên góc khăn cũng thích thêu những ký tự cổ văn, cho tới bây giờ người biết cũng rất ít. Lương bà ngay cả chữ của thời bây giờ cũng không biết nhiều, làm sao biết chữ của thời trước?
“Không, không phải ta, ta không tới Tiêu Viên, khăn này là do ta làm rơi hôm trước.” Tạ Vân Hương kinh sợ kêu lên.
Đương nhiên là nàng làm rơi trước kia, chẳng qua là đánh rơi ở Hi Viên, lúc ấy là hôm Tạ Vân Hương đẩy Tạ Vân Hi ngã xuống đến ngất đi, khi đó nàng sợ quá đưa tay túm lấy tay áo của Tạ Vân Hương khiến chiếc khăn rơi ra.
Dường như nắm trong tay quá chặt, lúc tỉnh dậy vẫn còn đang gữ. Lương bà tới Hi Viên nhìn ngó xung quanh, nàng thấy vậy nên cố tình lơ đãng làm rơi khăn, vậy mà quả thật Lương bà bỏ vào tay áo rồi đi mất.
Thì ra Lương bà cầm khăn tay để làm tang vật, ai ngờ hại nhầm người. “Ta không biết gì hết…” Tạ Vân Hương sợ hãi đến mức khóc lớn. Vân Hi chậm rãi đi tới chỗ Tạ Vân Hương, cố ý đạp chân của nàng ta một chút. Lập tức Tạ Vân Hương kêu lên: “Sao lại đạp chân ta?”
“Tứ muội, thật xin lỗi, tỷ không cố ý.” Nói rồi Vân Hi cúi xuống chạm vào ít bùn dính trên chân nàng ta.
“Tứ tiểu thư xin hãy cởi giày ra.” Đột nhiên Lưu bộ đầu ngăn Tạ Vân Hương lại.
“Ngươi muốn làm gì? Lại dám khinh thường tiểu thư của Tạ phủ?” Nguyệt di nương đưa tay cản Lưu bộ đầu.
“Tạ đại nhân.” Lưu bộ đầu cũng không dám tranh chấp với Nguyệt nương, “Mới vừa rồi hạ quan đi tới bên cạnh hố vôi có thấy dấu chân của nữ nhân, mà trên chân của Tứ tiểu thư lại có vết bùn vôi, cho nên…”
Tạ Vân Hương bị dọa sợ đến hét ầm lên: “Ta không có giết Uyển cô nương, di nương, cha, ta không giết người, ta không biết gì cả. Ta chỉ là đến đứng bên cạnh hố vôi thôi…”
“Ngươi đúng là nha đầu ngu xuẩn…” Nguyệt di nương tức giận đến mức giậm chân, An thị giương mặt đắc ý.
Chẳng qua là vừa đứng đó sao? Vân Hi lạnh lùng cong môi.
Nàng ta nhìn thấy Tạ Uyển bị người ta ném vào hố vôi, lại giả vờ như không nhìn thấy. Sau khi bọn người An thị rời đi, thậm chí nàng ta còn đi tới bên cạnh hố nhìn Tạ Uyển đang chết ở sâu bên dưới.
Kiếp trước Tạ Uyển chưa “ban đại ân” cho nàng ta vì nàng ta thấy chết mà không cứu, vậy kiếp này Tạ Vân Hi không đắc tội với nàng, tại sao muốn đẩy nàng xuống từ trên núi giả? Nhất định nàng phải thay người đã khuất lấy lại công đạo!
“Tạ đại nhân, đắc tội rồi!” Lưu bộ đầu hành lễ với Tạ Thượng thư sau đó ra hiệu với đám thuộc hạ, “Nhân chứng vật chứng đều có rồi, dẫn Tứ tiểu thư đi!”
“Cha, di nương, cứu con, con bị oan…” Tạ Vân Hương bị dọa sợ khóc to lên.
Cái gì? Nhân chứng vật chứng? Nhân chứng…
Nguyệt di nương hốt hoảng, lập tức đánh xé Lương bà, “Tứ tiểu thư đắc tội gì với ngươi? Làm sao ngươi có thể hãm hại nó?”
Quần áo của Lương bà bị xé ra, lập tức một chiếc vòng tay bằng vàng ròng lăn ra ngoài.
Nguyệt di nương kêu lên: “Đại phu nhân, không phải đây là vòng tay người hay đeo sao?”
An thị bị dọa sợ đến mức hồn lìa khỏi xác, gương mặt của Lương bà cũng sững sờ.
Lúc này một gã sai vặt chạy tới: “Đại phu nhân, không xong rồi, vừa rồi có ăn trộm vào phòng của Lương bà, đồ thì không trộm được, lại phát hiện đồ trang sức vòng đeo tay của Đại phu nhân ở trong đó, còn có một tờ ngân phiếu hai trăm lượng, cái chính là con dấu của nhà chúng ta.”
Lời của gã sai vặt vừa thốt ra, Tạ lão phu nahan đen mặt: “Lưu bộ đầu, chuyện đã rành rành, nhất định là Lương bà ăn cắp trang sức bị Uyển cô nương phát hiện, Lương bà giết Uyển cô nương để diệt khẩu, vừa đúng Tứ tiểu thư ở trong vườn, liền bị gài tang vật hãm hại, nhân chứng vật chứng đều có, xin nhanh chóng bắt đi truy xét, để Tạ phủ còn yên bình.”
Tạ lão phu nhân muốn che chở cho An thị? Vân Hi không thể không cười lạnh.
Lưu bộ đầu vẫn lạnh lùng: “Xin lỗi, Tứ tiểu thư vẫn ở trong dạng tình nghi, cũng phải tới Thuận Thiên phủ.”
“Tạ đại nhân, đắc tội.” Lưu bộ Đầu hành lễ lần nữa sau đó vẫy tay với thuộc hạ, “Đưa Tứ tiểu thư cùng Lương bà đi!”
“Cha, di nương, cứu con, con bị oan…” Tạ Vân Hương lại kêu gào lần nữa.
Lúc này đột nhiên An phu nhân nói: “Sao một người lại có thể có nhiều đồ trang sức cùng ngân phiếu như vậy? Thật làm cho người ta thấy lạ.” Trong lòng Nguyệt di nương như sáng lên, nhất định là An thị làm, cái loại ác phụ đó hại chết Uyển cô nương, sau đó bảo Lương bà hãm hại con gái của mình, bà đau lòng đến mức muốn đánh nhau với An thị, “Là ngươi hại con gái của ta, ta sẽ không để yên cho ngươi!”
“Càn rỡ, còn không mau kéo Nguyệt di nương ra!” An thị gọi mấy bà tử đứng gần đó giúp mình.
Tạ Thượng thư bối rối xoay quanh nữ nhân bên cạnh mình, một là thê tử một là ái thiếp, người nào cũng không nỡ đánh, “Tất cả dừng tay, mau ngừng tay lại…”
Không ai để ý đến hắn.
“Phản!” Tạ lão phu nhân tức giận ho khan.
An phu nhân đỡ con trai của mình: “Lần sau vào đây phải mang theo người làm, đặc biệt không trêu chọc mấy bà tử kia, không sẽ bị oan nữa đó.”
Rõ ràng đây có ý chửi chó mắng mèo.
Từ đầu đến cuối, Vân Hi vẫn cười lạnh. Nếu nói gia phong của nơi này thật sự tốt, thì bây giờ người ta nhìn vào cũng phải che miệng mà cười.
Lưu bộ đầu đưa Lương bà cùng Tạ Vân Hương đi. Vân Hi kéo Hạ Ngọc lại phía mình, Tạ phủ, đây chỉ là mở đầu mà thôi.
Tác giả :
Thu Yên Nhiễm Nhiễm