Độc Mị Bát Hoàng Tử
Chương 5
Bởi vì trong tay thái giám có cầm đèn lồng, nên trong điện có người phát hiện ra Hoài Tố đã đến. Tuyên Hóa công chúa hỏi: “Là lão Bát sao? Tiến vào ngồi a, thế nào còn ở ngoài cửa đứng?”
Hoài Tố không nói tiếng nào chỉ bước chầm chậm lên bậc thềm, đứng lặng ở trong đại điện, nhìn thẳng vào Công Tôn Nhược Từ vẫn là một thân quần áo hắc y. Hắn thế nào cũng không nghĩ đến nghĩ tới, nàng thế nhưng lại có quen biết với thất tỷ.
Công Tôn Nhược Từ thì như là đã sớm biết rằng hắn sẽ đến, biểu tình bình tĩnh, một chút cũng không kinh ngạc, ánh mắt tà mị dựa vào giường lớn, cười meo meo nhìn hắn, như là đang chờ hắn mở miệng.
Hoài Tố lấy cái ghế ngồi xuống đối diện với các nàng, nhàn nhạt hỏi: “Không phải gọi ta đến là muốn uống rượu sao? Rượu đâu?”
“Nào có người vừa mở miệng câu đầu đã là uống rượu đâu? Phải luôn muốn trước ăn một chút gì đó. Ngày hôm trước nhị ca đưa ta một chút vải Ngọc Dương, đặc biệt ăn ngon, ta cố ý để lại một ít cho ngươi. Biết ngươi mấy ngày này bận rộn, không kịp đưa cho ngươi, ta thế nhưng vẫn lưu lại cho ngươi đến bây giờ a.” Tuyên Hóa công chúa vừa nói, một bên phân phó cung nữ đem vải bưng tới, đồng thời thúc Công Tôn Nhược Từ, “Đây là bạn tốt của ta, Công Tôn Nhược Từ, ngươi còn chưa thấy qua đâu.”
Hoài Tố nhìn như không nhìn Công Tôn Nhược Từ, liếc mắt một cái, khẽ nhếch đầu, chỉ là nhìn ra ngoài cửa sổ cành cây lay động.
“Bát hoàng tử địa vị thật lớn.” Công Tôn Nhược Từ cười châm chọc nói, “Cũng không có coi người khác ra gì a.”
Tuyên Hóa công chúa vội vàng giải vây nói: “Ngươi không biết tính tình lão Bát chúng ta, bình thường hắn nói ít nhất, đều là ở bên người tam ca. Không quan hệ, ngươi ăn của ngươi, không cần phải xen vào hắn.”
Hoài Tố đột nhiên đứng lên, đối với Tuyên Hóa công chúa nói: “Ta đột nhiên nhớ tới còn có chút công vụ chưa xử lý xong, liền cáo từ trước. Thất tỷ hảo ý ta xin nhận, ngày sau lại đến thăm nói cám ơn.”
Hắn nói đi là đi, thế nhưng không có nửa điểm thương lượng do dự, cũng làm cho Tuyên Hóa công chúa ngây ngốc ở nơi đó, một lúc sau mới phục hồi tinh thần lại, vội vàng kêu hắn mấy tiếng, “Lão Bát, ngươi làm sao vậy?”
Nhưng Hoài Tố căn bản không trả lời, đi thẳng ra ngoài.
Mới vừa đi tới cửa đại điện, Hoài Tố liền nghe phía sau truyền đến tiếng bước chân nhỏ, ngay sau đó là giọng nữ đầy tức giận, “Ngươi, ngươi đứng lại! Ngươi không thể cứ như vậy rời khỏi!”
Hoài Tố ngừng bước chân, chậm rãi xoay người, mặt không thay đổi nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đầy khẩn trương đang chạy đến trước mặt —— dưới ánh trăng, kia sắc mặt có vẻ càng thêm tuyết trắng, chỉ có con ngươi đầy lửa giận mang theo một chút màu sắc xinh đẹp.”Công Tôn cô nương có chuyện gì sao?” Ngữ khí của hắn đầy xa cách.
“Ngươi còn đang vì chút chuyện nhỏ ngày đó mà giận ta? Lòng của ngươi luôn nhỏ như vậy?”
Mâu quang Hoài Tố trở lên âm trầm, “Việc nhỏ? Công Tôn cô nương có biết kết cục sự tình ngày đó?”
“Cái gì kết cục?” Nàng thờ ơ nói: “Còn có thể là chết người hay sao?”
Hắn cười lạnh, “Ngươi tự tay hạ độc, ta lại không có giải dược, bọn họ không chết thì phải làm thế nào đây?”
Công Tôn Nhược Từ ngây cả người, vội vàng giải thích: “Ngươi đừng muốn oan uổng ta, ta hạ độc gọi ‘Nửa ngày đảo’, tối đa trúng độc sẽ là sáu canh giờ, sau đó tự động sẽ khỏi.”
Lần này đổi lại là Hoài Tố thất thần, hắn vốn cũng muốn tin Công Tôn Nhược Từ sẽ không thật sự có ý muốn đẩy người vô tội vào chỗ chết, nhưng sau nàng lại vẫn không xuất hiện, hắn từng âm thầm oán hận qua nàng, lại không có nghĩ tới, của nàng mất tích là bởi vì nàng đối với độc dược của mình quá mức tự tin.
Nhưng mà này tự tin… Lại hại người vô tội.
Hoài Tố than thở: “Ngươi mặc dù không giết họ, nhưng họ vì ngươi mà chết.”
Hắn xoay người muốn đi, nhưng Công Tôn Nhược Từ lại nắm lấy tay hắn, “Ngươi đem sự tình nói cho rõ, cái gì họ vì ta mà chết? Ta không muốn mạc danh trở thành ác nhân.”
Hoài Tố bất đắc dĩ báo cho nàng biết, “Bị ngươi hạ độc, hai người kia, bởi vì biết trúng độc vô cứu, đã tự sát chết .”
Công Tôn Nhược Từ há miệng thật to trong mắt tràn đầy nghi vấn, “Ngươi là gạt ta? Cũng bởi vì ta hạ độc, vì thế cố ý lấy loại chuyện này đến làm ta sợ?”
Hoài Tố bỏ qua rút cánh tay bị nàng nắm về, “Ta không nhàn hạ hay thoải mái cùng ngươi lấy chuyện này ra vui đùa.”
Công Tôn Nhược Từ cúi đầu, không nói gì. Hoài Tố đi ra ngoài mấy bước, thấy nàng không có truy vấn tiếp, bỗng nhiên lại có chút không yên lòng, nhìn lại, nàng mặc dù cúi thấp đầu, thế nhưng lông mi lại run rẩy, mơ hồ có thể thấy chút lệ quang trong suốt theo lông mi mà rơi xuống.
Nàng cư nhiên khóc?
Chân của hắn lại không theo khống chế quay lại, đi tới trước mặt nàng, cố ý trầm giọng nói: “Quên đi, cũng không hoàn toàn là lỗi của ngươi. Giống như trước kia ngươi hay trêu chọc những người khác, nên nghĩ đến sẽ có rất nhiều hậu quả đáng sợ. Ngươi làm việc đã bao giờ suy nghĩ một chút không?”
“Mới không cần ngươi đến để giáo huấn ta.” Môi đỏ mọng khẽ nhấp nháy, mặt cười nghiêm, “Cha mẹ ta cũng không có giáo huấn quá ta như vậy, ngươi tính làm?”
Kết quả nàng đẩy Hoài Tố ra, bước nhanh đi ra ngoài.
Vốn Hoài Tố mệnh lệnh chính mình cách tiểu độc nữ này ra xa một chút mới tốt, nhưng nhìn đến khóe mắt nàng chứa lệ quang, trong lòng hắn lại thấy nặng nề không bỏ xuống được, lặng lẽ ở sau lưng nàng, đi ra cửa điện, hỏi: “Ngươi thế nào cứ như vậy đi, đem ta cùng thất tỷ ở đấy?”
“Ta thích đến thì sẽ đến, thích đi thì đi, thiên hạ to lớn, chẳng lẽ ngươi còn muốn quản ta?” Thanh âm của nàng tràn đầy ngang tàng.
Hoài Tố cau lại mi tâm, đang muốn dứt khoát kéo nàng lại, chỉ đương lúc không có ai khác, thế nhưng phía trước trong đình lại có đèn cung đình lóe ra, chỉ nghe ngoài điện thái giám cung kính gào lên ——
“Tam hoàng tử thế nào trễ như vậy mới đến?”
Chỉ nghe thanh âm Kiên Bạch không nhanh không chậm truyền đến, “Bận bịu công viêc ở chỗ chỗ phụ hoàng, giờ mới giải quyết xong, nên đến đây luôn, thất công chúa nói nơi này có rượu ngon, vì thế sang đây xem. Bát hoàng tử cũng đã tới phải không?”
“Vâng, Bát hoàng tử cũng vừa mới tới.” Thái giám đáp lại, đã dẫn Kiên Bạch qua đây.
Kiên Bạch đi tới phương hướng vừa lúc cùng với hướng Công Tôn Nhược Từ vừa ly khai tương, hai người bỗng nhiên đối mặt nhau.
Kiên Bạch cả kinh, thấy rõ người tới đích thực là Công Tôn Nhược Từ, mi tâm hiện lên một tia sát khí, quát: “Người tới! Đem yêu nữ này bắt lấy!”
Kiên Bạch quát về phía sau, thị vệ hô một tiếng vội vây bắt Công Tôn Nhược Từ, Hoài Tố ở phía sau nhanh như tia chớp xẹt qua đến, ngăn lại thị vệ trong cung, vội vàng nói: “Tam ca, không nên lỗ mãng , nàng là bạn thân của thất tỷ.”
“Tuyên Hóa lúc nào thì cùng loại người này kết thành bằng hữu?” Kiên Bạch không vui nói, “Nữ nhân này một thân tà ma ngoại đạo, vô cớ hại chết hai thân tín bên cạnh ta, nếu lại rơi vào trong tay ta, ta cũng không thể tùy ý nàng ở lại trong cung, để tránh khỏi lại tái sinh mầm tai vạ. Đi! Thông tri cho nhị hoàng tử, hắn là chưởng quản Hình bộ, làm cho hắn tới bắt người!”
Nghe được Kiên Bạch mệnh lệnh lần thứ hai, Hoài Tố trong lòng khẩn trương như lửa, lớn tiếng gọi, “Tam ca đã quên nàng một thân là độc sao? Chỉ sợ người ngoài đều không có biện pháp bắt nàng, không bằng để đệ đem nàng đưa cho nhị ca đi.” Nói, hắn cũng không quản Kiên Bạch có đáp ứng hay không, liền cầm lấy cánh tay Công Tôn Nhược Từ, cơ hồ là kéo nàng hướng ngoài cung đi ra.
Công Tôn Nhược Từ chỉ là tiểu cô nương nên không theo kịp bước chân của hắn, liền đô đô khởi trách: “Người chết mặt, ngươi đi nhanh như vậy làm gì? Chân của ta bị đau a .”
“Không hài lòng, cổ của ngươi nói không chừng cũng sẽ rơi.” Hoài Tố thanh âm lạnh như hàn quát.
“Nói như vậy ngươi là cứu ta, không phải là muốn đem đưa ta đi để xử lý theo pháp luật sao?” Thanh âm của nàng mềm đi mấy phần, sau đó là một trận trầm mặc, sau đó lại nhẹ giọng nói: “Cám ơn ngươi.”
Hoài Tố chấn động, quay đầu lại nhìn nàng, khuôn mặt nàng đầy ý cười dịu dàng, mâu quang giảo hoạt sáng sủa, vừa chợt lóe rồi biến mất, lệ quang sớm đã không còn.
“Đừng cho là tam ca cùng ngươi đùa giỡn, hắn làm việc từ trước đến nay nói một không hai, trong các huynh đệ ta, hắn là nổi danh thiết diện vô tư.”
“Khó trách thất tỷ nói ngươi là bởi vì theo hắn lâu lắm mới biến thành người mặt chết như vậy, vẻ mặt của hắn cùng ngươi như nhau đều khô như khối đá, chỉ là… Ngươi so với hắn còn coi được.” Câu nói sau cùng, nàng nhỏm giọng nói vừ nhẹ lại ấm, như là có con bướm, cứ như vậy theo nàng trong miệng bay ra, chui vào trong lòng Hoài Tố, làm cho trong đầu của hắn tràn ra vài cánh hoa đồng dạng vui sướng.
Đem Công Tôn Nhược Từ cứu đi, Hoài Tố càng nghĩ, đều cảm thấy không ổn nếu đem nàng an trí đến địa phương khác, đành phải đem nàng mang về tân phủ của chính mình.
Trong phủ quản gia nhìn thấy hắn lại mang về một nữ tử, không khỏi kinh ngạc hỏi: “Báthoàng tử, vị cô nương này là…”
“Là bằng hữu của thất công chúa, từ ngời kinh thành đến, ở trong cung bất tiện, vì thế thất tỷ đem nàng tạm thời an trí đến ta đây.” Hoài Tố giải thích rất có lý. Nhưng lời này lại dẫn tới hành động Công Tôn Nhược Từ len lén che miệng cười,
“Đừng xem ngươi bề ngoài trung hậu thật thà, nhưng thật ra nguyên lai lại là cao thủ nói dối a.”
“Ngươi thành thật ở lại trong phủ đợi, không được đi loạn nơi nơi.” Hoài Tố cảnh cáo, “Vạn nhất làm cho tam ca ta phát hiện ngươi không có việc gì, đến lúc đó tam ca nếu là mạnh mẽ muốn bắt người, chỉ sợ ta cũng không giữ được mạng ngươi.” “Ngươi rất quan tâm an nguy của ta?” Giọng nói của nàng nhẹ nhàng nhưng nồng đậm mùi tinh nghịch đắc ý, mỗi khi nói đều giống như là hai cánh của hồ điệp chấn động mà đầy mỹ lệ, “Ta đến bây giờ đều còn không biết tên của ngươi đấy.”
“Hoài Tố.” Hắn báo ra tên của mình, đem nàng đưa đến trước cửa phòng dành cho khách.”Cần cái gì tìm hạ nhân yêu cầu, ta sẽ cấp thất tỷ nói, báo cho nàng biết ngươi ở nơi này, làm cho nàng có việc liền tới nơi này tìm ngươi.”
Nàng tò mò hỏi: “Ngươi không kỳ quái, tại sao ta lại quen biết với thất tỷ ngươi sao?”
“Kia là chuyện của ngươi, không liên quan tới ta.” Hắn mặt lạnh bỏ đi.
Nàng lại ở phía sau truy hỏi một câu, “Này, ta cấp thủ hạ của ngươi hạ độc, ngươi cũng không cần giải dược?”
Hoài Tố quay đầu lại cười lạnh, “Ngươi lúc trước không phải nói làm cho ta dùng máu của chính mình giải độc sao? Ta còn muốn giải dược làm cái gì?”
Nàng thở nhẹ một tiếng chạy vội tới, vén lên tay áo của hắn nhìn, “Ngươi thực sự dùng máu của ngươi cứu bọn họ ? Đứa ngốc đứa ngốc! Ta nói hạ độc là lừa gạt ngươi, chính là muốn ngươi dẫn ta vào kinh…”
Nhìn nàng cư nhiên hấp tấp như vậy nhào tới để kiểm tra thân thể của mình, hình như là rất sợ hắn sẽ có tổn thương, không khỏi làm Hoài Tố lại hơi hơi động lòng một chút. Nhưng hắn từ trước đến nay trầm tĩnh, cho dù trong lòng cuộn trào mãnh liệt, mặt cũng có thể trầm lặng, biểu cảm như bình thường. Thế là hắn nhẹ nhàng rút tay về, trầm giọng nói: “Sau này vẫn là không nên làm loại chuyện ngu xuẩn này để hù dọa người khác chuyện, đã có người vì hành động vui đùa của ngươi mà toi mạng, ta không muốn xem ngươi tự dưng trên lưng lại nợ nhiều mạng người.”
Nàng ngửa lên, ngóng nhìn tròng mắt sâu thẳm của hắn nhẹ nhàng thở dài, “Thế giới bên ngoài cùng với tưởng tượng của ta không giống nhau a.”
Lời của nàng dẫn tới nghi vấn Hoài Tố, “Chẳng lẽ ngươi trước đây đều ở trong lòng đất không được ra ngoài?”
Công Tôn Nhược Từ than nhẹ, “Không phải. Ngươi biết nhà của ta ở Ly Sầu cốc, từ trước đến nay có rất ít ngoại nhân đi tới đó. Nguyên bản trong cốc còn có một chút thị nữ, thế nhưng chậm rãi lớn tuổi, người thì chết, người thì rờ khỏi cốc du ngoạn, trong cốc người cũng càng ngày càng ít. Ta từ nhỏ chỉ đối với độc vật cảm thấy hứng thú, ở trong phòng nghiên cứu phương pháp chế tạo phối độc giải độc, thường xuyên một lần chính là hơn mười ngày, mặc dù cũng có một hai bằng hữu, thế nhưng rất nhiều năm cũng khó mà nhìn thấy một người.”
Nghe nàng như vậy nói, Hoài Tố mới bừng tỉnh đại ngộ một việc: thảo nào làn da của nàng lại tái nhợt như tuyết, thì ra là do nàng rất ít khi đi ra bên ngoài.
“Ngươi ở trong phòng nghiên cứu độc dược, không buồn sao?” Bất tri bất giác, vốn là muốn đi, hắn thế nhưng lại cùng nàng trò chuyện.
“Không buồn a, tổ tiên của ta lưu lại thật nhiều điển tịch về y dược, chỉ là độc dược thì có hơn một nghìn loại, muốn nhất nhất phối chế thành công, dược liệu cần thiết, các loại độc trùng, đều phải hơn vạn loại. Hơn nữa phương pháp giải độc cũng phải nhất nhất mà thí nghiệm. Mỗi lần thành công, cũng sẽ không buồ .” Nói đến độc dược, nàng lập tức mặt mày hớn hở lên.
“Thí nghiệm?” Hắn nhìn chằm chằm nàng, “Ngươi sẽ không bắt người sống mà thí nghiệm đi?”
Công Tôn Nhược Từ thoáng cái kích động, thở phì phì chỉ vào hắn nói: “Ngươi nghĩ rằng ta là cái loại này tà ma ngoại đạo yêu nữ a? Sao có thể lấy người sống thí nghiệm? Đơn giản là chộp tới một con chuột, hay con thỏ thử một lần mà thôi. Cùng lắm thì, liền dùng chính mình tới thử.”
“Chính mình thử?” Hắn chân mày nhăn lại.”ngươi tại sao lại tự mình thử?”
“Trước phối chế một loại độc dược, chính mình ăn , sau đó sẽ đi phối chế giải dược, chính mình giải.”
“Hồ nháo!” Hoài Tố đột nhiên tức giận trách cứ, “Tại sao có thể đem tính mạng của mình đùa như thế? Vạn nhất giải dược còn chưa có giải được, mà độc dược đã sâu tận xương tủy, không có thuốc nào chữa được đâu?”
“Lúc này mới khảo nghiệm bản lĩnh của ta a, giải không được nói rõ ta vô năng.” Nàng hi cười, hoàn toàn là vui đùa miệng.
Hắn tóm lấy bả vai nàng, gắt gao bóp, lạnh lùng nhìn chằm chằm đôi mắt của nàng, “Ta cho ngươi biết, Công Tôn Nhược Từ, tử, tuyệt không thú vị! Ngươi đem cái chết coi như trêu chọc, có biết tính mạng của mình dù cho có hèn hạ, cũng có cha mẹ quý trọng! Tại sao có thể khinh thị như vậy? Chưa nghe nói qua chơi xà người sớm rồi cũng sẽ bị sà cắn chết? Ta xem như ngươi tự phụ như vậy, sớm rồi sẽ chết ở trong chính độc dược của mình a!”
Công Tôn Nhược Từ không hiểu hắn tại sao đột nhiên có mặt oán giận trách cứ chính mình như vậy vẻ, căm giận bất bình giải thích: “Ngươi tức giận cái gì a? Cha mẹ ta đã sớm ly khai Ly Sầu cốc, bỏ lại ta còn bọn họ lại đi tiêu dao. Bọn họ đều không quan tâm ta, ta tại sao muốn quan tâm chính mình? Còn có a, ngươi dựa vào cái gì lên giọng khẩu khí này để giáo huấn ta? Còn rủa ta tử đâu. Lời của ngươi so với ta độc dược còn độc, sẽ không ngẫm lại như vậy là giết người a, ngươi có thể hay không bị trời phạt? Bị ngươi rủa như vậy ta có thể hay không thương tâm sinh khí?”
Nguyên bản là vội vã nhảy qua người Hoài Tố Hoài Tố đột nhiên dừng lại, làm cho bước Công Tôn Nhược Từ thoáng cái đâm sầm vào tấm lưng rắn chắc của hắn, “Ôi” một tiếng, nàng bưng cái mũi của mình oán giận đứng lên!
“Ngươi nói đi là đi, nói dừng là dừng, nói cứu người liền cứu người, nói mắng chửi người liền mắng người, ngươi…. người này tính tình thế nào lại cổ quái như vậy?”
Hoài Tố xoay người lại liếc nhìn nàng, “Biết ta tính tình cổ quái, sau này ít quấn quít lấy ta đi. Chỗ này của ta lưu ngươi một đêm, ngày mai ngươi có thể tự tìm lối ra .”
“Ta không!” Nàng đạp đầu ngón chân, cố gắng muốn rướn người lên, lại thế nào cũng không đủ cao, “Ta sẽ nương nhờ ngươi ở đây, ta nhất định phải đem ngươi, này khối đá lớn, người chết mặt mài nhỏ lại, làm cho ngươi biết thủ đoạn của bản cô nương, ta cũng không phải là chỉ biết dùng độc !”
Nàng mạc danh kỳ diệu tuyên ngôn làm cho Hoài Tố cảm thấy buồn cười lại bất an, vốn là có hảo ý muốn cứu người, thế nào hình như lại giống như cứu một cái mỹ nữ xà?
Bởi vì quan hàm thấp, vì thế Hoài Tố vẫn chưa từng mỗi ngày lâm triều tham dự, thế nhưng đối với sự tình trên triều đình, hắn biết sẽ không ít hơn so với người khác.
Hôm nay nhanh đến buổi trưa, Kiên Bạch mới từ trong hoàng cung trở về, vừa nhìn biểu tình âm trầm của hắn, Hoài Tố liền biết hôm nay tại trên triều nhất định lại có đại sự.
Kiên Bạch tiến vào hộ bộ đại đườn, không để ý mọi người vấn an, chỉ cho Hoài Tố một ánh mắt, Hoài Tố lập tức ngầm hiểu đứng dậy, đi theo phía sau hắn đi vào hậu viện thư phòng hộ bộ.
“Trong triều đã xảy ra chuyện?” Hoài Tố thấp giọng hỏi.
“Ta không nghĩ tới thái tử sẽ cùng lão tứ liên thủ để đối phó ta.” Kiên Bạch thần sắc nghiêm khắc.”Nay lão tứ bẩm lên phụ hoàng muốn tới bộ binh, thái tử cư nhiên cũng hát đệm. Lẽ ra hai người bọn họ vẫn là đối đầu, bộ binh lại hết sức quan trọng, thái tử không có khả năng đồng ý đưa giao trọng trách cho lão tứ .” Kiên Bạch giương mắt, nhìn thẳng Hoài Tố, “Vì thế, bây giờ chúng ta không hành động không được, hiển nhiên thái tử cùng lão tứ đã chuẩn bị trước để diệt trừ ta, sau đó bọn họ sẽ quay lại nội đấu.”
Hoài Tố nghĩ ngợi, “Trước ta tra quan địa phương tham ô lương khoản sự tình, đã có đầu mối là cùng thái tử có liên quan, ta lên một lượt cấp báo lên cho phụ hoàng , thế nhưng…”
“Phụ hoàng sẽ không bởi vì chút ít sự tình này liền động thủ với thái tử .” Kiên Bạch lắc lắc đầu, “Mặc dù phụ hoàng đối với thái tử cũng không hài lòng, thế nhưng lúc trước nếu đã là lập hắn, liền sẽ không dễ dàng thay đổi, bằng không trong triều sẽ có rung chuyển, một khi thái tử bị bắt, lão tứ cùng lão Lục đám người kia sẽ sinh ra sự tình.”
“Kia, tam ca muốn như thế nào làm?”
Kiên Bạch trầm ngâm nói: “Phụ hoàng còn chưa có lập tức đáp ứng đem bộ binh giao cho lão tứ, nếu như phụ hoàng cuối thực sự đáp ứng, thái tử chưởng quản Công bộ, lão Nhị chưởng quản Hình bộ, lão tứ chưởng quản bộ binh, lão Ngũ chưởng quản lễ bộ, lão Lục chưởng quản Lại bộ, một mình ta liền có vẻ thế đơn lực cô. Hoài Tố, ngươi không thể cứ như vậy giấu đi tài năng, hiện tại rõ ràng đối phương đã cưỡi đến trên đầu chúng ta, ta nhất định phải đem ngươi kéo đến.”
Hoài Tố gục đầu xuống, “Tam ca, ngươi biết ta không muốn trước mặt người khác làm náo động, nếu như tam ca cần ta, ta có thể…”
“Cái khác sự tình tạm thời còn không cần ngươi làm.” Kiên Bạch như có điều suy nghĩ hỏi: “Ngày đó cái nha đầu kia, bị ngươi giấu đi?”
Hoài Tố giả vờ không hiểu, không muốn nói đến đề tài này, “Tam ca đang nói ai?”
“Không nên cùng ta giấu nội tâm, đệ cũng biết ta không thích nhất là điều này. Đệ muốn bảo vệ nàng liền bảo vệ thôi, chuyện ta nghĩ, nha đầu kia đối với chúng ta mà nói có trọng dụng, nếu như đệ có thể nắm trong tay được lòng của nàng.”
Hoài Tố chấn động, “Tam ca muốn đem nàng thế nào?”
Kiên Bạch cười, “Nàng chuyên dùng độc đúng không? Đi hỏi nàng, có cái hay không loại độc dược, không chỉ có vô sắc vô vị, hơn nữa sẽ cho người chậm rãi trúng độc, đến chết cũng không hiển lộ dấu vết, làm cho thái y đều tra không ra nửa điểm dấu hiệu?”
Hoài Tố tâm trầm xuống, “Tam ca là muốn… Dùng phương pháp ám sát này? Nhưng là như thế này mạo hiểm rất lớn.”
“Không có gió hiểm sẽ không thể chuyển bại thành thắng.” Kiên Bạch phi thường kiên quyết, đồng thời nghiêm trọng căn dặn hắn, “Đệ cũng không nên tại lúc này lại có lòng dạ đàn bà, chớ quên, hồi bé bọn họ là đối phó với ngươi như thế nào?”
Kiên Bạch nói, làm cho nguyên bản trong lòng có chút không đành lòng,cũng bị đánh tan. Hoài Tố cảm giác như bị một thanh kiếm lạnh băng đâm vào chỗ sâu nhất trong tâm phổi. Hắn ngẩng lên đầu, “Vậy đệ đi hỏi nàng.”
Kiên Bạch gật gật đầu, “Còn có, ta gần đây có cùng phụ hoàng nhắc tới trọng dụng đệ, đến lúc đó nếu phụ hoàng có bất kỳ mệnh lệnh gì, đệ cũng không được cự tuyệt, bằng không chính là chặt chân sau của ta, hiểu chưa?”
Hoài Tố chần chừ một chút, cuối cùng gật đầu.
Vừa mới trở lại phủ đệ của mình, Hoài Tố liền nghe đến bên trong phủ một trận lộn xộn, hắn cho rằng xảy ra đại sự gì, vội vàng chạy đi vào, kết quả lại thấy trong vện mọi người đang vây quanh, truy tìm chặn đường một con gà trống. Còn Công Tôn Nhược Từ liền đứng ở cột nhà bên viện khác, dùng tay chỉ, lớn tiếng ra lệnh, “Mau! Bên trái, bên trái! Lập tức sẽ bay ra ngoài, các ngươi còn không mau một chút?”
Con gà kia cũng thật nghiêm túc thật nghiêm túc, ở ba, bốn gia đinh đuổi bắt lại còn có thể vừa lùi vừa nhảy, mắt thấy nó sẽ nhảy ra tường vây .
Hoài Tố mặc dù không biết chuyện gì xảy ra, nhưng vẫn là thả người, một tay bắt lấy gà trống, sau đó vặn gãy cánh gà, nhét vào trước mặt Công Tôn Nhược Từ, lúc này mới hỏi: “Ngươi ở nhà của ta lăn qua lăn lại cái gì?”
Công Tôn Nhược Từ chạy tới, vội vàng đem cánh con gà còn đang chảy ra máu tươi cẩn thận thu vào trong một cái bình, cười nói: “Ta vừa mới vừa nghĩ đến một loại độc dược quan trọng, muốn lấy máu gà trống để chế độc, không nghĩ tới nó tính tình lớn như vậy, mà ta cũng sẽ không giết nó, thiếu chút nữa làm cho nó chạy mất.” Nàng vẻ mặt sùng bái nhìn Hoài Tố, “Vẫn là biết võ công tốt, sớm biết rằng lúc trước bảo cha ta truyền thụ cho ta ít võ công gì gì.”
Hoài Tố theo nàng ngồi xổm xuống, nhìn nàng thu thập máu tươi, hỏi: “Loại độc dược mới này độc tính thế nào?”
“Còn không rõ ràng lắm, muốn ta ở trên người của ngươi thử xem?” Nàng mở ra vui đùa, “Ta đến bây giờ còn không biết ngươi tại sao không sợ độc rắn a.”
Hoài Tố nghĩ nghĩ, nói: “Ngươi đi theo ta.”
Công Tôn Nhược Từ cầm lấy bình nhỏ của nàng, theo hắn đi vào một gian phòng trong hậu viện khác. Này gian phòng rất lớn, lại trống không, chỉ có hai giá sách.”Nếu như gian phòng này từ từ giờ trở đi là của ngươi, ngươi cần hay muốn cái gì?” Hoài Tố đứng ở trong phòng, lo lắng vừa hỏi.
Nàng ngắm nhìn bốn phía, không hiểu hơi nhíu khởi tiếu mi, “Về ta? Có ý gì?” Cúi xuống, nàng hướng hắn ném cái mị nhãn, “Chẳng lẽ ngươi muốn Kim ốc tàng kiều?”
Hoài Tố nghiêm mặt nói: “Ngươi này độc dược, không nên tùy thân mang theo. Cần muốn cái gì có thể làm cho ngươi nghiên cứu chế tạo ra vật ly kỳ cổ quái?”
Công Tôn Nhược Từ lại càng không giải, “Ngươi thế nào với độc dược lại cảm thấy hứng thú? Ngươi không phải sợ nhất là ta dùng vài thứ kia sao?”
“Ngươi đã muốn lại ở chỗ này của ta, ta cũng sợ ngươi lại hại người, còn không bằng cho ngươi ở trong phòng này loay hoay là được rồi.” Hắn nói trái với lương tâm, tạm thời không muốn nói cho nàng biết, nguyên nhân chính mình muốn lưu nàng lại.
Nàng đi lên phía trước, tỉ mỉ nhìn ha một phen, sau đó âm thanh mát lạnh nói: “Ngươi có điểm cổ quái, trong lòng ngươi nhất định có cổ quái.” Nhưng nháy mắt khôi phục lại nụ cười tươi như hoa, “Mặc kệ ngươi đang suy nghĩ gì, ngươi đã muốn làm ra loại chuyện tốt, ta đương nhiên cũng phải thành toàn cho ngươi. Bất quá ta khai tên vật liệu ra lại là phiền phức, ngươi muốn thay ta đi tìm đủ, nhưng không dễ dàng nga.”
Hoài Tố hừ hừ cười, “Ngươi có thể nói ra, ta cũng có thể tìm được.”
Công Tôn Nhược Từ nghiêng đầu cười, “Khẩu khí không nhỏ, hảo, ta đây liền cho ngươi!” Nàng sôi nổi đi ra ngoài, vẫn là một thân hắc y, tóc đen thật dài buông xõa trên vai, giống như làn sương mù che khuất đi bóng dáng mảnh khảnh của nàng.
Nhưng kỳ quái chính là, nhìn thấy bóng lưng như vậy, hắn thế nhưng cảm thấy trước mắt mình là một mảnh ánh sáng hắt ra… mùa xuân như mọi năm nhưng lúc này mùa xuân năm nay lại phá lệ vui vẻ, sáng tươi. Cảm giác này, bao nhiêu năm nay cũng chưa từng có qua, bây giờ theo đáy lòng mà sinh ra, là bởi vì nàng sao?
Hoài Tố không nói tiếng nào chỉ bước chầm chậm lên bậc thềm, đứng lặng ở trong đại điện, nhìn thẳng vào Công Tôn Nhược Từ vẫn là một thân quần áo hắc y. Hắn thế nào cũng không nghĩ đến nghĩ tới, nàng thế nhưng lại có quen biết với thất tỷ.
Công Tôn Nhược Từ thì như là đã sớm biết rằng hắn sẽ đến, biểu tình bình tĩnh, một chút cũng không kinh ngạc, ánh mắt tà mị dựa vào giường lớn, cười meo meo nhìn hắn, như là đang chờ hắn mở miệng.
Hoài Tố lấy cái ghế ngồi xuống đối diện với các nàng, nhàn nhạt hỏi: “Không phải gọi ta đến là muốn uống rượu sao? Rượu đâu?”
“Nào có người vừa mở miệng câu đầu đã là uống rượu đâu? Phải luôn muốn trước ăn một chút gì đó. Ngày hôm trước nhị ca đưa ta một chút vải Ngọc Dương, đặc biệt ăn ngon, ta cố ý để lại một ít cho ngươi. Biết ngươi mấy ngày này bận rộn, không kịp đưa cho ngươi, ta thế nhưng vẫn lưu lại cho ngươi đến bây giờ a.” Tuyên Hóa công chúa vừa nói, một bên phân phó cung nữ đem vải bưng tới, đồng thời thúc Công Tôn Nhược Từ, “Đây là bạn tốt của ta, Công Tôn Nhược Từ, ngươi còn chưa thấy qua đâu.”
Hoài Tố nhìn như không nhìn Công Tôn Nhược Từ, liếc mắt một cái, khẽ nhếch đầu, chỉ là nhìn ra ngoài cửa sổ cành cây lay động.
“Bát hoàng tử địa vị thật lớn.” Công Tôn Nhược Từ cười châm chọc nói, “Cũng không có coi người khác ra gì a.”
Tuyên Hóa công chúa vội vàng giải vây nói: “Ngươi không biết tính tình lão Bát chúng ta, bình thường hắn nói ít nhất, đều là ở bên người tam ca. Không quan hệ, ngươi ăn của ngươi, không cần phải xen vào hắn.”
Hoài Tố đột nhiên đứng lên, đối với Tuyên Hóa công chúa nói: “Ta đột nhiên nhớ tới còn có chút công vụ chưa xử lý xong, liền cáo từ trước. Thất tỷ hảo ý ta xin nhận, ngày sau lại đến thăm nói cám ơn.”
Hắn nói đi là đi, thế nhưng không có nửa điểm thương lượng do dự, cũng làm cho Tuyên Hóa công chúa ngây ngốc ở nơi đó, một lúc sau mới phục hồi tinh thần lại, vội vàng kêu hắn mấy tiếng, “Lão Bát, ngươi làm sao vậy?”
Nhưng Hoài Tố căn bản không trả lời, đi thẳng ra ngoài.
Mới vừa đi tới cửa đại điện, Hoài Tố liền nghe phía sau truyền đến tiếng bước chân nhỏ, ngay sau đó là giọng nữ đầy tức giận, “Ngươi, ngươi đứng lại! Ngươi không thể cứ như vậy rời khỏi!”
Hoài Tố ngừng bước chân, chậm rãi xoay người, mặt không thay đổi nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đầy khẩn trương đang chạy đến trước mặt —— dưới ánh trăng, kia sắc mặt có vẻ càng thêm tuyết trắng, chỉ có con ngươi đầy lửa giận mang theo một chút màu sắc xinh đẹp.”Công Tôn cô nương có chuyện gì sao?” Ngữ khí của hắn đầy xa cách.
“Ngươi còn đang vì chút chuyện nhỏ ngày đó mà giận ta? Lòng của ngươi luôn nhỏ như vậy?”
Mâu quang Hoài Tố trở lên âm trầm, “Việc nhỏ? Công Tôn cô nương có biết kết cục sự tình ngày đó?”
“Cái gì kết cục?” Nàng thờ ơ nói: “Còn có thể là chết người hay sao?”
Hắn cười lạnh, “Ngươi tự tay hạ độc, ta lại không có giải dược, bọn họ không chết thì phải làm thế nào đây?”
Công Tôn Nhược Từ ngây cả người, vội vàng giải thích: “Ngươi đừng muốn oan uổng ta, ta hạ độc gọi ‘Nửa ngày đảo’, tối đa trúng độc sẽ là sáu canh giờ, sau đó tự động sẽ khỏi.”
Lần này đổi lại là Hoài Tố thất thần, hắn vốn cũng muốn tin Công Tôn Nhược Từ sẽ không thật sự có ý muốn đẩy người vô tội vào chỗ chết, nhưng sau nàng lại vẫn không xuất hiện, hắn từng âm thầm oán hận qua nàng, lại không có nghĩ tới, của nàng mất tích là bởi vì nàng đối với độc dược của mình quá mức tự tin.
Nhưng mà này tự tin… Lại hại người vô tội.
Hoài Tố than thở: “Ngươi mặc dù không giết họ, nhưng họ vì ngươi mà chết.”
Hắn xoay người muốn đi, nhưng Công Tôn Nhược Từ lại nắm lấy tay hắn, “Ngươi đem sự tình nói cho rõ, cái gì họ vì ta mà chết? Ta không muốn mạc danh trở thành ác nhân.”
Hoài Tố bất đắc dĩ báo cho nàng biết, “Bị ngươi hạ độc, hai người kia, bởi vì biết trúng độc vô cứu, đã tự sát chết .”
Công Tôn Nhược Từ há miệng thật to trong mắt tràn đầy nghi vấn, “Ngươi là gạt ta? Cũng bởi vì ta hạ độc, vì thế cố ý lấy loại chuyện này đến làm ta sợ?”
Hoài Tố bỏ qua rút cánh tay bị nàng nắm về, “Ta không nhàn hạ hay thoải mái cùng ngươi lấy chuyện này ra vui đùa.”
Công Tôn Nhược Từ cúi đầu, không nói gì. Hoài Tố đi ra ngoài mấy bước, thấy nàng không có truy vấn tiếp, bỗng nhiên lại có chút không yên lòng, nhìn lại, nàng mặc dù cúi thấp đầu, thế nhưng lông mi lại run rẩy, mơ hồ có thể thấy chút lệ quang trong suốt theo lông mi mà rơi xuống.
Nàng cư nhiên khóc?
Chân của hắn lại không theo khống chế quay lại, đi tới trước mặt nàng, cố ý trầm giọng nói: “Quên đi, cũng không hoàn toàn là lỗi của ngươi. Giống như trước kia ngươi hay trêu chọc những người khác, nên nghĩ đến sẽ có rất nhiều hậu quả đáng sợ. Ngươi làm việc đã bao giờ suy nghĩ một chút không?”
“Mới không cần ngươi đến để giáo huấn ta.” Môi đỏ mọng khẽ nhấp nháy, mặt cười nghiêm, “Cha mẹ ta cũng không có giáo huấn quá ta như vậy, ngươi tính làm?”
Kết quả nàng đẩy Hoài Tố ra, bước nhanh đi ra ngoài.
Vốn Hoài Tố mệnh lệnh chính mình cách tiểu độc nữ này ra xa một chút mới tốt, nhưng nhìn đến khóe mắt nàng chứa lệ quang, trong lòng hắn lại thấy nặng nề không bỏ xuống được, lặng lẽ ở sau lưng nàng, đi ra cửa điện, hỏi: “Ngươi thế nào cứ như vậy đi, đem ta cùng thất tỷ ở đấy?”
“Ta thích đến thì sẽ đến, thích đi thì đi, thiên hạ to lớn, chẳng lẽ ngươi còn muốn quản ta?” Thanh âm của nàng tràn đầy ngang tàng.
Hoài Tố cau lại mi tâm, đang muốn dứt khoát kéo nàng lại, chỉ đương lúc không có ai khác, thế nhưng phía trước trong đình lại có đèn cung đình lóe ra, chỉ nghe ngoài điện thái giám cung kính gào lên ——
“Tam hoàng tử thế nào trễ như vậy mới đến?”
Chỉ nghe thanh âm Kiên Bạch không nhanh không chậm truyền đến, “Bận bịu công viêc ở chỗ chỗ phụ hoàng, giờ mới giải quyết xong, nên đến đây luôn, thất công chúa nói nơi này có rượu ngon, vì thế sang đây xem. Bát hoàng tử cũng đã tới phải không?”
“Vâng, Bát hoàng tử cũng vừa mới tới.” Thái giám đáp lại, đã dẫn Kiên Bạch qua đây.
Kiên Bạch đi tới phương hướng vừa lúc cùng với hướng Công Tôn Nhược Từ vừa ly khai tương, hai người bỗng nhiên đối mặt nhau.
Kiên Bạch cả kinh, thấy rõ người tới đích thực là Công Tôn Nhược Từ, mi tâm hiện lên một tia sát khí, quát: “Người tới! Đem yêu nữ này bắt lấy!”
Kiên Bạch quát về phía sau, thị vệ hô một tiếng vội vây bắt Công Tôn Nhược Từ, Hoài Tố ở phía sau nhanh như tia chớp xẹt qua đến, ngăn lại thị vệ trong cung, vội vàng nói: “Tam ca, không nên lỗ mãng , nàng là bạn thân của thất tỷ.”
“Tuyên Hóa lúc nào thì cùng loại người này kết thành bằng hữu?” Kiên Bạch không vui nói, “Nữ nhân này một thân tà ma ngoại đạo, vô cớ hại chết hai thân tín bên cạnh ta, nếu lại rơi vào trong tay ta, ta cũng không thể tùy ý nàng ở lại trong cung, để tránh khỏi lại tái sinh mầm tai vạ. Đi! Thông tri cho nhị hoàng tử, hắn là chưởng quản Hình bộ, làm cho hắn tới bắt người!”
Nghe được Kiên Bạch mệnh lệnh lần thứ hai, Hoài Tố trong lòng khẩn trương như lửa, lớn tiếng gọi, “Tam ca đã quên nàng một thân là độc sao? Chỉ sợ người ngoài đều không có biện pháp bắt nàng, không bằng để đệ đem nàng đưa cho nhị ca đi.” Nói, hắn cũng không quản Kiên Bạch có đáp ứng hay không, liền cầm lấy cánh tay Công Tôn Nhược Từ, cơ hồ là kéo nàng hướng ngoài cung đi ra.
Công Tôn Nhược Từ chỉ là tiểu cô nương nên không theo kịp bước chân của hắn, liền đô đô khởi trách: “Người chết mặt, ngươi đi nhanh như vậy làm gì? Chân của ta bị đau a .”
“Không hài lòng, cổ của ngươi nói không chừng cũng sẽ rơi.” Hoài Tố thanh âm lạnh như hàn quát.
“Nói như vậy ngươi là cứu ta, không phải là muốn đem đưa ta đi để xử lý theo pháp luật sao?” Thanh âm của nàng mềm đi mấy phần, sau đó là một trận trầm mặc, sau đó lại nhẹ giọng nói: “Cám ơn ngươi.”
Hoài Tố chấn động, quay đầu lại nhìn nàng, khuôn mặt nàng đầy ý cười dịu dàng, mâu quang giảo hoạt sáng sủa, vừa chợt lóe rồi biến mất, lệ quang sớm đã không còn.
“Đừng cho là tam ca cùng ngươi đùa giỡn, hắn làm việc từ trước đến nay nói một không hai, trong các huynh đệ ta, hắn là nổi danh thiết diện vô tư.”
“Khó trách thất tỷ nói ngươi là bởi vì theo hắn lâu lắm mới biến thành người mặt chết như vậy, vẻ mặt của hắn cùng ngươi như nhau đều khô như khối đá, chỉ là… Ngươi so với hắn còn coi được.” Câu nói sau cùng, nàng nhỏm giọng nói vừ nhẹ lại ấm, như là có con bướm, cứ như vậy theo nàng trong miệng bay ra, chui vào trong lòng Hoài Tố, làm cho trong đầu của hắn tràn ra vài cánh hoa đồng dạng vui sướng.
Đem Công Tôn Nhược Từ cứu đi, Hoài Tố càng nghĩ, đều cảm thấy không ổn nếu đem nàng an trí đến địa phương khác, đành phải đem nàng mang về tân phủ của chính mình.
Trong phủ quản gia nhìn thấy hắn lại mang về một nữ tử, không khỏi kinh ngạc hỏi: “Báthoàng tử, vị cô nương này là…”
“Là bằng hữu của thất công chúa, từ ngời kinh thành đến, ở trong cung bất tiện, vì thế thất tỷ đem nàng tạm thời an trí đến ta đây.” Hoài Tố giải thích rất có lý. Nhưng lời này lại dẫn tới hành động Công Tôn Nhược Từ len lén che miệng cười,
“Đừng xem ngươi bề ngoài trung hậu thật thà, nhưng thật ra nguyên lai lại là cao thủ nói dối a.”
“Ngươi thành thật ở lại trong phủ đợi, không được đi loạn nơi nơi.” Hoài Tố cảnh cáo, “Vạn nhất làm cho tam ca ta phát hiện ngươi không có việc gì, đến lúc đó tam ca nếu là mạnh mẽ muốn bắt người, chỉ sợ ta cũng không giữ được mạng ngươi.” “Ngươi rất quan tâm an nguy của ta?” Giọng nói của nàng nhẹ nhàng nhưng nồng đậm mùi tinh nghịch đắc ý, mỗi khi nói đều giống như là hai cánh của hồ điệp chấn động mà đầy mỹ lệ, “Ta đến bây giờ đều còn không biết tên của ngươi đấy.”
“Hoài Tố.” Hắn báo ra tên của mình, đem nàng đưa đến trước cửa phòng dành cho khách.”Cần cái gì tìm hạ nhân yêu cầu, ta sẽ cấp thất tỷ nói, báo cho nàng biết ngươi ở nơi này, làm cho nàng có việc liền tới nơi này tìm ngươi.”
Nàng tò mò hỏi: “Ngươi không kỳ quái, tại sao ta lại quen biết với thất tỷ ngươi sao?”
“Kia là chuyện của ngươi, không liên quan tới ta.” Hắn mặt lạnh bỏ đi.
Nàng lại ở phía sau truy hỏi một câu, “Này, ta cấp thủ hạ của ngươi hạ độc, ngươi cũng không cần giải dược?”
Hoài Tố quay đầu lại cười lạnh, “Ngươi lúc trước không phải nói làm cho ta dùng máu của chính mình giải độc sao? Ta còn muốn giải dược làm cái gì?”
Nàng thở nhẹ một tiếng chạy vội tới, vén lên tay áo của hắn nhìn, “Ngươi thực sự dùng máu của ngươi cứu bọn họ ? Đứa ngốc đứa ngốc! Ta nói hạ độc là lừa gạt ngươi, chính là muốn ngươi dẫn ta vào kinh…”
Nhìn nàng cư nhiên hấp tấp như vậy nhào tới để kiểm tra thân thể của mình, hình như là rất sợ hắn sẽ có tổn thương, không khỏi làm Hoài Tố lại hơi hơi động lòng một chút. Nhưng hắn từ trước đến nay trầm tĩnh, cho dù trong lòng cuộn trào mãnh liệt, mặt cũng có thể trầm lặng, biểu cảm như bình thường. Thế là hắn nhẹ nhàng rút tay về, trầm giọng nói: “Sau này vẫn là không nên làm loại chuyện ngu xuẩn này để hù dọa người khác chuyện, đã có người vì hành động vui đùa của ngươi mà toi mạng, ta không muốn xem ngươi tự dưng trên lưng lại nợ nhiều mạng người.”
Nàng ngửa lên, ngóng nhìn tròng mắt sâu thẳm của hắn nhẹ nhàng thở dài, “Thế giới bên ngoài cùng với tưởng tượng của ta không giống nhau a.”
Lời của nàng dẫn tới nghi vấn Hoài Tố, “Chẳng lẽ ngươi trước đây đều ở trong lòng đất không được ra ngoài?”
Công Tôn Nhược Từ than nhẹ, “Không phải. Ngươi biết nhà của ta ở Ly Sầu cốc, từ trước đến nay có rất ít ngoại nhân đi tới đó. Nguyên bản trong cốc còn có một chút thị nữ, thế nhưng chậm rãi lớn tuổi, người thì chết, người thì rờ khỏi cốc du ngoạn, trong cốc người cũng càng ngày càng ít. Ta từ nhỏ chỉ đối với độc vật cảm thấy hứng thú, ở trong phòng nghiên cứu phương pháp chế tạo phối độc giải độc, thường xuyên một lần chính là hơn mười ngày, mặc dù cũng có một hai bằng hữu, thế nhưng rất nhiều năm cũng khó mà nhìn thấy một người.”
Nghe nàng như vậy nói, Hoài Tố mới bừng tỉnh đại ngộ một việc: thảo nào làn da của nàng lại tái nhợt như tuyết, thì ra là do nàng rất ít khi đi ra bên ngoài.
“Ngươi ở trong phòng nghiên cứu độc dược, không buồn sao?” Bất tri bất giác, vốn là muốn đi, hắn thế nhưng lại cùng nàng trò chuyện.
“Không buồn a, tổ tiên của ta lưu lại thật nhiều điển tịch về y dược, chỉ là độc dược thì có hơn một nghìn loại, muốn nhất nhất phối chế thành công, dược liệu cần thiết, các loại độc trùng, đều phải hơn vạn loại. Hơn nữa phương pháp giải độc cũng phải nhất nhất mà thí nghiệm. Mỗi lần thành công, cũng sẽ không buồ .” Nói đến độc dược, nàng lập tức mặt mày hớn hở lên.
“Thí nghiệm?” Hắn nhìn chằm chằm nàng, “Ngươi sẽ không bắt người sống mà thí nghiệm đi?”
Công Tôn Nhược Từ thoáng cái kích động, thở phì phì chỉ vào hắn nói: “Ngươi nghĩ rằng ta là cái loại này tà ma ngoại đạo yêu nữ a? Sao có thể lấy người sống thí nghiệm? Đơn giản là chộp tới một con chuột, hay con thỏ thử một lần mà thôi. Cùng lắm thì, liền dùng chính mình tới thử.”
“Chính mình thử?” Hắn chân mày nhăn lại.”ngươi tại sao lại tự mình thử?”
“Trước phối chế một loại độc dược, chính mình ăn , sau đó sẽ đi phối chế giải dược, chính mình giải.”
“Hồ nháo!” Hoài Tố đột nhiên tức giận trách cứ, “Tại sao có thể đem tính mạng của mình đùa như thế? Vạn nhất giải dược còn chưa có giải được, mà độc dược đã sâu tận xương tủy, không có thuốc nào chữa được đâu?”
“Lúc này mới khảo nghiệm bản lĩnh của ta a, giải không được nói rõ ta vô năng.” Nàng hi cười, hoàn toàn là vui đùa miệng.
Hắn tóm lấy bả vai nàng, gắt gao bóp, lạnh lùng nhìn chằm chằm đôi mắt của nàng, “Ta cho ngươi biết, Công Tôn Nhược Từ, tử, tuyệt không thú vị! Ngươi đem cái chết coi như trêu chọc, có biết tính mạng của mình dù cho có hèn hạ, cũng có cha mẹ quý trọng! Tại sao có thể khinh thị như vậy? Chưa nghe nói qua chơi xà người sớm rồi cũng sẽ bị sà cắn chết? Ta xem như ngươi tự phụ như vậy, sớm rồi sẽ chết ở trong chính độc dược của mình a!”
Công Tôn Nhược Từ không hiểu hắn tại sao đột nhiên có mặt oán giận trách cứ chính mình như vậy vẻ, căm giận bất bình giải thích: “Ngươi tức giận cái gì a? Cha mẹ ta đã sớm ly khai Ly Sầu cốc, bỏ lại ta còn bọn họ lại đi tiêu dao. Bọn họ đều không quan tâm ta, ta tại sao muốn quan tâm chính mình? Còn có a, ngươi dựa vào cái gì lên giọng khẩu khí này để giáo huấn ta? Còn rủa ta tử đâu. Lời của ngươi so với ta độc dược còn độc, sẽ không ngẫm lại như vậy là giết người a, ngươi có thể hay không bị trời phạt? Bị ngươi rủa như vậy ta có thể hay không thương tâm sinh khí?”
Nguyên bản là vội vã nhảy qua người Hoài Tố Hoài Tố đột nhiên dừng lại, làm cho bước Công Tôn Nhược Từ thoáng cái đâm sầm vào tấm lưng rắn chắc của hắn, “Ôi” một tiếng, nàng bưng cái mũi của mình oán giận đứng lên!
“Ngươi nói đi là đi, nói dừng là dừng, nói cứu người liền cứu người, nói mắng chửi người liền mắng người, ngươi…. người này tính tình thế nào lại cổ quái như vậy?”
Hoài Tố xoay người lại liếc nhìn nàng, “Biết ta tính tình cổ quái, sau này ít quấn quít lấy ta đi. Chỗ này của ta lưu ngươi một đêm, ngày mai ngươi có thể tự tìm lối ra .”
“Ta không!” Nàng đạp đầu ngón chân, cố gắng muốn rướn người lên, lại thế nào cũng không đủ cao, “Ta sẽ nương nhờ ngươi ở đây, ta nhất định phải đem ngươi, này khối đá lớn, người chết mặt mài nhỏ lại, làm cho ngươi biết thủ đoạn của bản cô nương, ta cũng không phải là chỉ biết dùng độc !”
Nàng mạc danh kỳ diệu tuyên ngôn làm cho Hoài Tố cảm thấy buồn cười lại bất an, vốn là có hảo ý muốn cứu người, thế nào hình như lại giống như cứu một cái mỹ nữ xà?
Bởi vì quan hàm thấp, vì thế Hoài Tố vẫn chưa từng mỗi ngày lâm triều tham dự, thế nhưng đối với sự tình trên triều đình, hắn biết sẽ không ít hơn so với người khác.
Hôm nay nhanh đến buổi trưa, Kiên Bạch mới từ trong hoàng cung trở về, vừa nhìn biểu tình âm trầm của hắn, Hoài Tố liền biết hôm nay tại trên triều nhất định lại có đại sự.
Kiên Bạch tiến vào hộ bộ đại đườn, không để ý mọi người vấn an, chỉ cho Hoài Tố một ánh mắt, Hoài Tố lập tức ngầm hiểu đứng dậy, đi theo phía sau hắn đi vào hậu viện thư phòng hộ bộ.
“Trong triều đã xảy ra chuyện?” Hoài Tố thấp giọng hỏi.
“Ta không nghĩ tới thái tử sẽ cùng lão tứ liên thủ để đối phó ta.” Kiên Bạch thần sắc nghiêm khắc.”Nay lão tứ bẩm lên phụ hoàng muốn tới bộ binh, thái tử cư nhiên cũng hát đệm. Lẽ ra hai người bọn họ vẫn là đối đầu, bộ binh lại hết sức quan trọng, thái tử không có khả năng đồng ý đưa giao trọng trách cho lão tứ .” Kiên Bạch giương mắt, nhìn thẳng Hoài Tố, “Vì thế, bây giờ chúng ta không hành động không được, hiển nhiên thái tử cùng lão tứ đã chuẩn bị trước để diệt trừ ta, sau đó bọn họ sẽ quay lại nội đấu.”
Hoài Tố nghĩ ngợi, “Trước ta tra quan địa phương tham ô lương khoản sự tình, đã có đầu mối là cùng thái tử có liên quan, ta lên một lượt cấp báo lên cho phụ hoàng , thế nhưng…”
“Phụ hoàng sẽ không bởi vì chút ít sự tình này liền động thủ với thái tử .” Kiên Bạch lắc lắc đầu, “Mặc dù phụ hoàng đối với thái tử cũng không hài lòng, thế nhưng lúc trước nếu đã là lập hắn, liền sẽ không dễ dàng thay đổi, bằng không trong triều sẽ có rung chuyển, một khi thái tử bị bắt, lão tứ cùng lão Lục đám người kia sẽ sinh ra sự tình.”
“Kia, tam ca muốn như thế nào làm?”
Kiên Bạch trầm ngâm nói: “Phụ hoàng còn chưa có lập tức đáp ứng đem bộ binh giao cho lão tứ, nếu như phụ hoàng cuối thực sự đáp ứng, thái tử chưởng quản Công bộ, lão Nhị chưởng quản Hình bộ, lão tứ chưởng quản bộ binh, lão Ngũ chưởng quản lễ bộ, lão Lục chưởng quản Lại bộ, một mình ta liền có vẻ thế đơn lực cô. Hoài Tố, ngươi không thể cứ như vậy giấu đi tài năng, hiện tại rõ ràng đối phương đã cưỡi đến trên đầu chúng ta, ta nhất định phải đem ngươi kéo đến.”
Hoài Tố gục đầu xuống, “Tam ca, ngươi biết ta không muốn trước mặt người khác làm náo động, nếu như tam ca cần ta, ta có thể…”
“Cái khác sự tình tạm thời còn không cần ngươi làm.” Kiên Bạch như có điều suy nghĩ hỏi: “Ngày đó cái nha đầu kia, bị ngươi giấu đi?”
Hoài Tố giả vờ không hiểu, không muốn nói đến đề tài này, “Tam ca đang nói ai?”
“Không nên cùng ta giấu nội tâm, đệ cũng biết ta không thích nhất là điều này. Đệ muốn bảo vệ nàng liền bảo vệ thôi, chuyện ta nghĩ, nha đầu kia đối với chúng ta mà nói có trọng dụng, nếu như đệ có thể nắm trong tay được lòng của nàng.”
Hoài Tố chấn động, “Tam ca muốn đem nàng thế nào?”
Kiên Bạch cười, “Nàng chuyên dùng độc đúng không? Đi hỏi nàng, có cái hay không loại độc dược, không chỉ có vô sắc vô vị, hơn nữa sẽ cho người chậm rãi trúng độc, đến chết cũng không hiển lộ dấu vết, làm cho thái y đều tra không ra nửa điểm dấu hiệu?”
Hoài Tố tâm trầm xuống, “Tam ca là muốn… Dùng phương pháp ám sát này? Nhưng là như thế này mạo hiểm rất lớn.”
“Không có gió hiểm sẽ không thể chuyển bại thành thắng.” Kiên Bạch phi thường kiên quyết, đồng thời nghiêm trọng căn dặn hắn, “Đệ cũng không nên tại lúc này lại có lòng dạ đàn bà, chớ quên, hồi bé bọn họ là đối phó với ngươi như thế nào?”
Kiên Bạch nói, làm cho nguyên bản trong lòng có chút không đành lòng,cũng bị đánh tan. Hoài Tố cảm giác như bị một thanh kiếm lạnh băng đâm vào chỗ sâu nhất trong tâm phổi. Hắn ngẩng lên đầu, “Vậy đệ đi hỏi nàng.”
Kiên Bạch gật gật đầu, “Còn có, ta gần đây có cùng phụ hoàng nhắc tới trọng dụng đệ, đến lúc đó nếu phụ hoàng có bất kỳ mệnh lệnh gì, đệ cũng không được cự tuyệt, bằng không chính là chặt chân sau của ta, hiểu chưa?”
Hoài Tố chần chừ một chút, cuối cùng gật đầu.
Vừa mới trở lại phủ đệ của mình, Hoài Tố liền nghe đến bên trong phủ một trận lộn xộn, hắn cho rằng xảy ra đại sự gì, vội vàng chạy đi vào, kết quả lại thấy trong vện mọi người đang vây quanh, truy tìm chặn đường một con gà trống. Còn Công Tôn Nhược Từ liền đứng ở cột nhà bên viện khác, dùng tay chỉ, lớn tiếng ra lệnh, “Mau! Bên trái, bên trái! Lập tức sẽ bay ra ngoài, các ngươi còn không mau một chút?”
Con gà kia cũng thật nghiêm túc thật nghiêm túc, ở ba, bốn gia đinh đuổi bắt lại còn có thể vừa lùi vừa nhảy, mắt thấy nó sẽ nhảy ra tường vây .
Hoài Tố mặc dù không biết chuyện gì xảy ra, nhưng vẫn là thả người, một tay bắt lấy gà trống, sau đó vặn gãy cánh gà, nhét vào trước mặt Công Tôn Nhược Từ, lúc này mới hỏi: “Ngươi ở nhà của ta lăn qua lăn lại cái gì?”
Công Tôn Nhược Từ chạy tới, vội vàng đem cánh con gà còn đang chảy ra máu tươi cẩn thận thu vào trong một cái bình, cười nói: “Ta vừa mới vừa nghĩ đến một loại độc dược quan trọng, muốn lấy máu gà trống để chế độc, không nghĩ tới nó tính tình lớn như vậy, mà ta cũng sẽ không giết nó, thiếu chút nữa làm cho nó chạy mất.” Nàng vẻ mặt sùng bái nhìn Hoài Tố, “Vẫn là biết võ công tốt, sớm biết rằng lúc trước bảo cha ta truyền thụ cho ta ít võ công gì gì.”
Hoài Tố theo nàng ngồi xổm xuống, nhìn nàng thu thập máu tươi, hỏi: “Loại độc dược mới này độc tính thế nào?”
“Còn không rõ ràng lắm, muốn ta ở trên người của ngươi thử xem?” Nàng mở ra vui đùa, “Ta đến bây giờ còn không biết ngươi tại sao không sợ độc rắn a.”
Hoài Tố nghĩ nghĩ, nói: “Ngươi đi theo ta.”
Công Tôn Nhược Từ cầm lấy bình nhỏ của nàng, theo hắn đi vào một gian phòng trong hậu viện khác. Này gian phòng rất lớn, lại trống không, chỉ có hai giá sách.”Nếu như gian phòng này từ từ giờ trở đi là của ngươi, ngươi cần hay muốn cái gì?” Hoài Tố đứng ở trong phòng, lo lắng vừa hỏi.
Nàng ngắm nhìn bốn phía, không hiểu hơi nhíu khởi tiếu mi, “Về ta? Có ý gì?” Cúi xuống, nàng hướng hắn ném cái mị nhãn, “Chẳng lẽ ngươi muốn Kim ốc tàng kiều?”
Hoài Tố nghiêm mặt nói: “Ngươi này độc dược, không nên tùy thân mang theo. Cần muốn cái gì có thể làm cho ngươi nghiên cứu chế tạo ra vật ly kỳ cổ quái?”
Công Tôn Nhược Từ lại càng không giải, “Ngươi thế nào với độc dược lại cảm thấy hứng thú? Ngươi không phải sợ nhất là ta dùng vài thứ kia sao?”
“Ngươi đã muốn lại ở chỗ này của ta, ta cũng sợ ngươi lại hại người, còn không bằng cho ngươi ở trong phòng này loay hoay là được rồi.” Hắn nói trái với lương tâm, tạm thời không muốn nói cho nàng biết, nguyên nhân chính mình muốn lưu nàng lại.
Nàng đi lên phía trước, tỉ mỉ nhìn ha một phen, sau đó âm thanh mát lạnh nói: “Ngươi có điểm cổ quái, trong lòng ngươi nhất định có cổ quái.” Nhưng nháy mắt khôi phục lại nụ cười tươi như hoa, “Mặc kệ ngươi đang suy nghĩ gì, ngươi đã muốn làm ra loại chuyện tốt, ta đương nhiên cũng phải thành toàn cho ngươi. Bất quá ta khai tên vật liệu ra lại là phiền phức, ngươi muốn thay ta đi tìm đủ, nhưng không dễ dàng nga.”
Hoài Tố hừ hừ cười, “Ngươi có thể nói ra, ta cũng có thể tìm được.”
Công Tôn Nhược Từ nghiêng đầu cười, “Khẩu khí không nhỏ, hảo, ta đây liền cho ngươi!” Nàng sôi nổi đi ra ngoài, vẫn là một thân hắc y, tóc đen thật dài buông xõa trên vai, giống như làn sương mù che khuất đi bóng dáng mảnh khảnh của nàng.
Nhưng kỳ quái chính là, nhìn thấy bóng lưng như vậy, hắn thế nhưng cảm thấy trước mắt mình là một mảnh ánh sáng hắt ra… mùa xuân như mọi năm nhưng lúc này mùa xuân năm nay lại phá lệ vui vẻ, sáng tươi. Cảm giác này, bao nhiêu năm nay cũng chưa từng có qua, bây giờ theo đáy lòng mà sinh ra, là bởi vì nàng sao?
Tác giả :
Trạm Lộ