Độc Lộ
Chương 42 42 Độc Hành Thượng
Thung lũng đổ nát đỏ rực một mảnh, có rất nhiều ao máu, thịt vụn và tro xương ở khắp nơi, mùi máu tanh ập vào mũi.
Sau khi ngất đi không biết bao lâu, khi gã thiếu niên tỉnh lại đã là một buổi bình minh, hiển nhiên là hắn đã bất tỉnh ít nhất là một ngày, thậm chí có thể lâu hơn bởi hắn cảm nhận được sự rã rời của thân thể.
- Đại hung điểu, thực sự thất bại, phi hôi yên diệt dưới thiên kiếp rồi sao?
Hắn vẫn có cảm giác mọi chuyện như một giấc mơ, dường như có gì đó không ổn lắm.
Một đầu hung điểu chúa tể vùng đại ngàn này, thực lực khủng bố thấy rõ, hơn nữa còn mưu mô âm hiểm đáng sợ hơn cả nhân loại, lẽ nào thực sự chết bên dưới thiên kiếp hay sao?
Mùi máu huyết đối với một kẻ đã từng vác trên vai ác danh Đồ Tể, e rằng quá mức quen thuộc, không thể ngăn cản được bước chân của hắn.
Sau khi cơ thể hồi phục cử động, hắn lập tức đạp lên những khối đá vụn, tiến xuống trung tâm thung lũng đá mới được hình thành.
Nhìn thung lũng đá hoang sơ này, có lẽ không ai tưởng tượng ra được, chỉ cách đây có một vài ngày thôi, nó vẫn còn là một tòa đại sơn sừng sững giữa đại ngàn, đầy uy nghiêm và hùng tráng.
Dẫu biết khu vực này hầu như đã diệt tuyệt dưới trận lôi phạt, thế nhưng một kẻ nghèo xơ xác thì vẫn phải cố gắng tìm tòi một phen xem có vớt vát được chút gì hay không.
Đi một vòng quanh cố địa thạch sào, từng là nơi cư ngụ của một đầu hung điểu mạnh mẽ bậc nhất, trong không gian vẫn còn tản mác những vết cắt thỉnh thoảng va vào da thịt tóe cả máu, khiến gã thiếu niên phải lấy chiếc lông vũ ra cầm trên tay.
- Mẹ nó, bất chấp hiểm nguy ẩn nấp một bên, vậy mà ngay cả chút xương thừa canh cặn cũng không có!
Gã thiếu niên lắc đầu không ngừng kêu xúi quẩy.
Máu thịt lẫn đầy trong đất đá, thế nhưng tất cả đều mất hết linh khí, dù có nhặn nhạnh đem chế biến thành thức ăn thì e rằng cũng không bằng thịt gà nướng giấy bạc thông thường.
Thức ăn còn không kiếm được, đừng nói đến linh phách yêu thú.
- Lãng phí quá nhiều thời gian ở nơi này mà không thu lại được gì, coi như thời vận chưa đến đi!
Bước chân dần nhanh hơn, hắn muốn rời khỏi vùng phế địa này, bởi hắn ẩn ẩn cảm giác được mọi chuyện không kết thúc đơn giản như vậy.
Con hung cầm âm hiểm này khiến hắn cảm thấy không an tâm.
Thực ra cũng không hẳn là không thu được gì, nhờ biến cố lần này mà hắn đã đại khái nắm được tình hình.
Hiện tại thân hắn đang hãm trong khu vực ngoại vi của Thập Vạn Đại Sơn, một nơi mà chỉ nghe tên thôi đã thấy được sự hùng vĩ mênh mông.
Mười vạn dãy núi lớn, đó là khái niệm gì? Đã được gọi là đại sơn, đương nhiên không thể nào là những ngọn núi bé bằng móng tay được, như tòa thạch sào khổng lồ này cũng chỉ là khu vực ngoại vi, từ đó có thể thấy được sự hùng vĩ vô tận bên trong.
Hắn đã từng nhìn thấy dãy núi như bách long thăng thiên nơi đặt thần thổ của Nguyên Sơn cổ quốc, quả thực là kỳ quan thiên địa, mà dãy núi này cũng nằm bên trong Thập Vạn Đại Sơn.
Thử tưởng tượng mười vạn tòa như vậy sẽ là một quang cảnh như nào?
- Khoan đã, sao Nguyên Sơ cổ quốc lại nằm trong Thập Vạn Đại Sơn vậy?
Theo như thái độ của đám thú vương thì có vẻ như Thập Vạn Đại Sơn là lãnh địa của hung cầm dị thú, nhân loại không được phép tiến vào.
Đương nhiên quy tắc cũng chỉ có tác dụng phần nào mà thôi, căn bản vũ lực mới quyết định được tất cả.
Nếu không bốn đầu Thú vương đã ra tay với lão đầu Cổ Nguyên quốc kia rồi.
Thế nhưng dù sao thì vẫn là lãnh địa của yêu thú, tại sao nhân loại lại có thể chiếm núi xưng vương, xây dựng cả một cổ quốc mà theo như lời lão bất tử bên trong Táng Địa thì đã từng thống trị bạt ngàn quốc gia như vậy?
- Chẳng lẽ không phải là cổ quốc của nhân loại? Cả lão bất tử kia cùng bà bà điên đều không phải là người? Là yêu sao?
Khẽ lắc đầu, gã thiếu niên ném đi những nghi vấn, đấy không phải vấn đề mà hắn cần quan tâm lúc này.
Việc quan trọng là nhanh chóng rời khỏi Thập Vạn Đại Sơn, tiến về thế giới loài người.
Lúc trước còn di chuyển một cách vô định, giờ chỉ cần đi về hướng mà lão đầu Cổ Nguyên quốc đến, có lẽ sẽ ra khỏi đại ngàn.
Có thể nói, năng lực khiến hắn tự hào nhất ở bản thân đó là khả năng thích nghi nhanh chóng, sinh vật luôn luôn cần thích để tồn tại.
Chỉ mấy ngày hắn đã nắm được tương đối thói quen sống của yêu thú, liên tục luồn lách, cố gắng trèo đèo lội suối tránh khỏi không ít hung thú mãnh điểu.
Lúc này hắn đã chuyển qua dùng da thú để che thân.
Một phần vì y phục của hắn có lẽ quá hiện đại so với thế giới này, một phần khác là vì da của yêu thú được cái vô cùng rắn chắc, tăng năng lực phòng ngự bản thân lên rất nhiều.
Đương nhiên khôn khéo đến mấy thì cũng không thể tránh hết được, xảy ra chiến đấu mấy hồi kịch liệt, chẳng hạn như lúc này đây, hắn đang phải vắt chân lên cổ nhưng vẫn chưa thoát khỏi truy kích, một con đại trùng toàn thân đen bóng đã theo rất sát gã thiếu niên.
Một con hung thần mà hắn không biết tên, chỉ biết hình dáng đặc biệt giống loài bọ hung, thân thể dài đến cả chục mét, tòa thân được bọc lớp giáp đen bóng như hắc thiết.
Nó bay xuyên qua rừng rậm, húc đổ cây cối, tạo thành một con đường hoang tàn ở đằng sau.
Đến tận buổi chiều, dường như hắn mới cắt đuôi được con hắc giáp trùng vô cùng khủng bố kia.
Nằm dưới một gốc cây chọc trời không nhìn thấy ngọn, gã thiếu niên thở hổn hển.
Dãy núi này toàn là những cây đại thụ cao chọc trời, thân hình mảnh khảnh như cứng rắn vô cùng, dù là mạnh mẽ như đầu đại trùng kia cũng không thể húc đổ.
Hắn không tin con hung yêu này có thể đuổi tiếp.
- Mẹ nó, không ngờ đã đạt đến Linh Hải đỉnh rồi mà vẫn yếu như vậy!
Quãng thời gian chạy trốn không phải không thu được gì, dưới áp lực tính mạng bị đe doạ, Linh Hải của hắn lúc này đã bằng nắm đấm, có dấu hiệu đi đến cực hạn, không thể nào mở rộng tiếp.
Chỉ có điều dù như vậy thì hắn vẫn là tồn tại kế cuối trong đại ngàn, bất kỳ một đầu hung thú nào đều có thể làm thịt hắn một cách dễ dàng, điều này khiến tâm tình hắn thực sự có chút tổn thương.
Vèo vèo!
Tiếng xé gió đột ngột truyền đến, gã thiếu niên hoảng hốt bật dậy bỏ chạy.
- Uỳnh!!!
Ngay khi gã thiếu niên vừa lao đi thì lập tức có một bóng đen cự đại đâm sầm vào cây cổ thụ chọc trời mà hắn vừa nằm bên dưới.
Thân cây cứng chắc nhưng cũng phải nghiêng ngả, lá rụng như mùa thu vàng.
Bụi đất tản đi, một con hắc sắc đại trùng xuất hiện, thân to bằng cái vại nước, cả người lấp lóe ánh kim, thân hình giống hệt bọ hung nhưng hung mãnh nhanh nhẹn gấp trăm lần.
Nó kêu gào phẫn nộ vì để xổng con mồi trong phút chốc, thân thể khổng lồ uốn éo khiến cả vùng núi rừng này phải chấn động.
Đột nhiên, một tiếng chim rít vang vọng, bóng chim vụt qua bầu trời như mây đen kéo tới, một con cự điểu khổng lồ lao từ tầng mây hơn trăm mét tấn công xuống dưới đây.
Thiên địch xuất hiện, hắc giáp trùng kinh hoảng, lập tức đâm chiếc sừng lớn như thiết mâu lên.
Núi rừng chấn động, lá cây tiêu tán, loạn thạch vung vẩy lên không, con đại trùng da dày thịt béo vậy mà cũng bị đứt thành vài đoạn.
Con hung điểu hạ cánh, bắt đầu chén một bữa no nê!
- Graaoooooooooo!
Thế nhưng nó mới ăn được một nửa con thiết giáp trùng thì một tiếng gào thét xuyên qua rừng rậm truyền tới, một con sói dài tới mấy mét chỉ trong chớp mắt đã xuất hiện bên cạnh hung điểu, há miệng lởm chởm đầy răng ngoạm tới.
Đầu hung điểu không kịp làm ra bất kỳ phản ứng nào, cổ đã hàm răng sáng bóng như thép nguội đã cắn ngập, máu tươi phun xối xả.
Hoàn toàn là chết không kịp ngáp!
Đây chính là bản chất của chốn rừng thiên nước độc, khắp nơi đều có hung hiểm, khắp nơi đều có sinh linh đáng sợ, trước một khắc chúng nó còn oai phong lẫm liệt, sau một khắc có lẽ đã thành đồ ăn của sinh vật khác.
Có lẽ đó cũng chính là bản chất của thế giới, bản chất của vũ trụ này.
Đâu đâu cũng là cá lớn nuốt cá bé tàn nhẫn, khắp nơi đều là máu tanh tàn khốc, không có nói bất cứ đạo lý nào ngoài nắm đấm.
Chỉ có vượt qua được tất cả, mới có thể bước lên đỉnh phong!.