Độc Gia Sủng Hôn
Chương 443: Mùa đông lạnh nhất (2)
P2 –
Tô Tử Yên mang theo tâm tình cực kỳ phức tạp khó mà nói rõ đi đến phòng của Đường Nhĩ Ngôn, có chờ mong, có sợ hãi, nhưng chiếm thành phần nhiều nhất chính là bất an.
Chuyện giữa cô với hắn sớm đã không biết trôi qua bao nhiêu lâu rồi, kể từ lần trước cô cùng cái chết để uy hiếp hắn đến gặp mình cho đến bây giờ, giữa họ đã không gặp riêng nhau một lần nào.
Chỉ là ngẫu nhiên vài lần ở những buổi tụ hội của xã hội thượng lưu tình cờ gặp được hắn, lòng cô vẫn bị người đàn ông này ảnh hưởng sâu sắc, ánh mắt không tự chủ được xoáy theo từng bước chân của hắn, ngẫu nhiên vài lần hắn đi lướt qua cô, vô tình bắt gặp ánh mắt cô đang nhìn mình hắn vẫn giữ nguyên nụ cười nhàn nhạt, theo phép lịch sự gọi một tiếng “Tô tiểu thư“.
Nhưng hắn càng lạnh lùng xa cách bao nhiêu thì cô lại càng trầm mê không thể tự thoát ra bấy nhiêu.
Nhưng cô căn bản là không có cách nào tiếp cận riêng với Đường Nhĩ Ngôn bởi vì hắn căn bản là không thèm để ý đến cô.
Người trên đời này luôn nhàm chán như vậy đó, những thứ gì không đạt được luôn luôn là tốt nhất.
Cô không cam lòng, nhưng không cam lòng thì thế nào, một chút biện pháp cô cũng không có.
Lần này đến Brisbane là vì theo chân Chu Gia Nghi đến bàn một vụ làm ăn, không ngờ là gặp được hắn và Sở Tư Nhan đi du thuyền trên sông. Cuối cùng thì cô cũng gặp được cô gái mà Đường Nhĩ Ngôn bao dưỡng mấy năm qua, thì ra cũng chỉ là một nha đầu non nớt mà thôi.
Hôm đó Tô Tử Yên cùng chị họ của mình là Chu Gia Nghi cũng thuê một du thuyền để đi dạo, lúc nhìn thấy hai người, cô gần như không khống chế được bản thân, bóp ly rượu trên tay đến vỡ nát, máu chảy đầm đìa mà không hề cảm thấy đau đớn chút nào.
'Hận anh ta? Không cam lòng?' Chị họ cô lạnh lùng nhìn theo bóng hai người đang sít sao ôm nhau trên chiếc du thuyền kia, 'Vậy thì đừng để cho họ sống yên ổn.'
Làm thế nào mới có thể khiến cho Đường Nhĩ Ngôn và cô gái kia không sống yên ổn? Giữa cô và hắn, ngoại trừ một cái hôn ra thì chẳng còn gì khác, cô làm sao dám?
Chỉ là, sau khi lên bờ vô tình gặp được Đường Mân, điều này khiến quyết tâm làm cho cô gái kia sống không an ổn càng thêm ăn sâu trong đầu cô.
Nếu như, cô gái kia bị người đàn ông khác chiếm hữu rồi, hơn nữa người đó lại là người nhà họ Đường của hắn, Đường Nhĩ Ngôn còn có thể tiếp nhận cô ta sao?
Cô đối với Đường Nhĩ Ngôn vừa yêu vừa hận hoàn toàn xuất phát từ tư tình, Chu Gia Nghi hận Đường Nhĩ Ngôn là bởi vì Hoằng Đạt bị hắn lừa cho một vố, tổn thất hơn trăm triệu, còn Đường Mân thì không cần phải nói, ông ta có rất nhiều lý do để hận Đường Nhĩ Ngôn...
Cuối cùng, ba người quyết định do Chu Gia Nghi ra mặt, ở trước mặt Sở Tư Nhan nói ra một loạt những lời dối trá không phải là rất cao minh nhưng cũng đủ khiến cô mất đi bình tĩnh, một mình rời khỏi bãi biển đông người để Đường Mân có cơ hội bắt cóc Sở Tư Nhan trên đường về khách sạn...
Cho dù Đường Nhĩ Ngôn tìm được cô, cô cũng không sợ. Thực ra cô nào có làm gì đâu, không phải sao? Mà cũng không biết lão già háo sắc Đường Mân kia có làm được trò trống gì hay không nữa?
Suốt trên đường đến khách sạn cô đã không ngừng giúp bản thân làm tâm lý chuẩn bị, rằng bản thân không làm gì, không cần phải sợ Đường Nhĩ Ngôn.
Nhưng dù là như thế, gặp được hắn một giây kia, hai chân cô vẫn cực kỳ vô dụng run không kìm chế được.
'Tô tiểu thư, mời ngồi.'
Đường Nhĩ Ngôn đang đứng bên cạnh cửa sổ chậm rãi xoay người, dưới ánh đèn, sắc mặt hắn thật nhu hòa.
Tô tiểu thư, xưng hô mới khách sáo làm sao!
Tô Tử Yên căn bản là không rõ ràng Đường Nhĩ Ngôn đang nghĩ gì nhưng vẫn vì sắc mặt và giọng nói ôn hòa của hắn mà tâm tình thả lỏng không ít, ngoan ngoãn ngồi xuống.
Đường Nhĩ Ngôn bước đến gần, thong thả ngồi xuống chiếc sofa đối diện với Tô Tử Yên, đưa tay cầm lấy gói thuốc, rút ra một điếu, đôi chân dài vắt lên nhau, thong thả mà tùy ý ở trước mặt cô nhả khói.
Hắn còn chưa nói tìm cô để làm gì thì Tô Tử Yên đã không đợi được, bàn tay đang đặt ở trên đùi siết chặt lấy nhau, cuối cùng lên tiếng, 'Nhĩ Ngôn, anh hẹn em đến đây...'
Đường Nhĩ Ngôn nhả thêm một vòng khói, ánh mắt thâm trầm đăm đắm nhìn gương mặt xinh đẹp của Tô Tử Yên thật lâu mới nhàn nhạt nói, 'Nghe nói, Tô tiểu thư mang thai con của tôi?'
Hình tượng của Đường Nhĩ Ngôn ở bên ngoài trong mắt rất nhiều cô gái cũng giống như bạch mã vương tử bước ra từ trong những tiểu thuyết ngôn tình hay những bộ phim điện ảnh, trong những trường hợp công cộng nơi hắn xuất hiện lúc nào cũng mang một chiếc mặt nạ ôn tồn nhã nhặn, chỉ có những người đã từng cùng hắn giao thủ hoặc những người thân cận bên cạnh hắn mới biết, Đường Nhĩ Ngôn vốn không phải là một người đàn ông dễ nói chuyện, thậm chí có thể nói là thủ đoạn ác liệt, vô tình, nếu muốn nói là tàn nhẫn cũng không quá đáng.
Xuất thân là con nhà hào môn, đương nhiên có không ít những tin đồn phong lưu nhưng khi chuyên chú vào sự nghiệp gia tộc thì cũng không thể xem thường. Đường Nhĩ Ngôn từ nhỏ đã biết trách nhiệm và nghĩa vụ của bản thân, dưới sự bồi dưỡng đặc biệt của ông nội, tuy tuổi còn nhỏ nhưng đã học được cách dùng vẻ ngoài hiền lành và nụ cười không phân biệt được thật giả của mình mà du hí trong xã hội thượng lưu.
Đương nhiên, khi đối phó với kẻ địch hoặc những kẻ phản bội mình, hắn không cần dùng vỏ bọc thiện lương kia nữa, cái mà Đường Nhĩ Ngôn thể hiện ra cho bọn họ chỉ là một sự tàn nhẫn và quyết tuyệt, bất kể là đối với Đường Mân hay Chu Gia Nghi, hay là Tô Tử Yên này đây.
Còn Tô Tử Yên, bị mê hoặc chính là bởi mặt nho nhã, hiền lành mà Đường Nhĩ Ngôn muốn triển lộ ra ngoài kia, trước đây cô cho rằng, lần đó khi cô dùng cách tự sát để uy hiếp hắn, những lời mà Đường Nhĩ Ngôn nói trong bệnh viện kia với cô cũng đã đủ tàn nhẫn rồi mà hoàn toàn không biết tối nay, tất cả những chuyện hắn để người khác làm với cô thật sự đủ để cả đời này cô cũng không muốn gặp lại người đàn ông này nữa.
Nếu như cô biết, lần đến hẹn ước này sẽ khiến mình phải chịu đựng sự tàn nhẫn như thế, đánh chết cô cũng muốn trốn thoát, nhưng trên đời này căn bản là không có “nếu như“.
'Nghe nói, Tô tiểu thư mang thai con của tôi?' Lúc câu nói này truyền vào tai Tô Tử Yên, cô thoáng ngây người một chút sau đó cố áp chế cảm giác sợ hãi trong lòng trả lời, 'Sao lại có thể chứ? Sao anh lại nói như vậy?'
Nếu như cô thật sự mang thai con của Đường Nhĩ Ngôn, dù phải trả bất cứ giá nào cô cũng phải bước chân vào cổng chính của nhà họ Đường.
Nhưng, bọn họ tùy tiện biên lời nói dối này lừa Sở Tư Nhan, anh ta làm sao biết được nhanh như vậy chứ?
Chắc sẽ không phải là Đường Mân lão già háo sắc kia đã bị Đường Nhĩ Ngôn bắt được rồi đấy chứ? Vậy chị họ thế nào rồi? Có phải.... Nghĩ tới điều này, cả người Tô Tử Yên đều đờ đẫn cả ra, sự bất an trước đây trong phút chốc trở thành khiếp sợ.
Nghe câu phủ nhận của cô, Đường Nhĩ Ngôn thong thả rít thêm một hơi thuốc, bờ môi đẹp mắt nhẹ câu lên một nụ cười nhàn nhạt, Tô Tử Yên lại bởi vì nụ cười này của hắn mà mồ hôi lạnh không ngừng tươm ra nơi sống lưng.
'Qua đây!' Đường Nhĩ Ngôn bỗng ngoắc tay về phía cô.
Tô Tử Yên chỉ đành cắn răng từ sofa đứng lên chậm rì rì đi về phía hắn, lúc còn cách Đường Nhĩ Ngôn hai bước hắn bất chợt dụi tắt điếu thuốc trên tay, đưa tay kéo cả người cô qua, bởi vì sức kéo của hắn mà trọng tâm cô không vững, ngã nhào vào lòng hắn.
Khoảng cách giữa hai người gần quá, gần đến nỗi cô có thể nghe thấy tiếng tim đập cường tráng hữu lực của hắn, gần tới nỗi cô có thể ngửi được mùi nước hoa mê người trên người hắn, nhất thời tâm thần càng thêm xao động.
Tô Tử Yên mang theo tâm tình cực kỳ phức tạp khó mà nói rõ đi đến phòng của Đường Nhĩ Ngôn, có chờ mong, có sợ hãi, nhưng chiếm thành phần nhiều nhất chính là bất an.
Chuyện giữa cô với hắn sớm đã không biết trôi qua bao nhiêu lâu rồi, kể từ lần trước cô cùng cái chết để uy hiếp hắn đến gặp mình cho đến bây giờ, giữa họ đã không gặp riêng nhau một lần nào.
Chỉ là ngẫu nhiên vài lần ở những buổi tụ hội của xã hội thượng lưu tình cờ gặp được hắn, lòng cô vẫn bị người đàn ông này ảnh hưởng sâu sắc, ánh mắt không tự chủ được xoáy theo từng bước chân của hắn, ngẫu nhiên vài lần hắn đi lướt qua cô, vô tình bắt gặp ánh mắt cô đang nhìn mình hắn vẫn giữ nguyên nụ cười nhàn nhạt, theo phép lịch sự gọi một tiếng “Tô tiểu thư“.
Nhưng hắn càng lạnh lùng xa cách bao nhiêu thì cô lại càng trầm mê không thể tự thoát ra bấy nhiêu.
Nhưng cô căn bản là không có cách nào tiếp cận riêng với Đường Nhĩ Ngôn bởi vì hắn căn bản là không thèm để ý đến cô.
Người trên đời này luôn nhàm chán như vậy đó, những thứ gì không đạt được luôn luôn là tốt nhất.
Cô không cam lòng, nhưng không cam lòng thì thế nào, một chút biện pháp cô cũng không có.
Lần này đến Brisbane là vì theo chân Chu Gia Nghi đến bàn một vụ làm ăn, không ngờ là gặp được hắn và Sở Tư Nhan đi du thuyền trên sông. Cuối cùng thì cô cũng gặp được cô gái mà Đường Nhĩ Ngôn bao dưỡng mấy năm qua, thì ra cũng chỉ là một nha đầu non nớt mà thôi.
Hôm đó Tô Tử Yên cùng chị họ của mình là Chu Gia Nghi cũng thuê một du thuyền để đi dạo, lúc nhìn thấy hai người, cô gần như không khống chế được bản thân, bóp ly rượu trên tay đến vỡ nát, máu chảy đầm đìa mà không hề cảm thấy đau đớn chút nào.
'Hận anh ta? Không cam lòng?' Chị họ cô lạnh lùng nhìn theo bóng hai người đang sít sao ôm nhau trên chiếc du thuyền kia, 'Vậy thì đừng để cho họ sống yên ổn.'
Làm thế nào mới có thể khiến cho Đường Nhĩ Ngôn và cô gái kia không sống yên ổn? Giữa cô và hắn, ngoại trừ một cái hôn ra thì chẳng còn gì khác, cô làm sao dám?
Chỉ là, sau khi lên bờ vô tình gặp được Đường Mân, điều này khiến quyết tâm làm cho cô gái kia sống không an ổn càng thêm ăn sâu trong đầu cô.
Nếu như, cô gái kia bị người đàn ông khác chiếm hữu rồi, hơn nữa người đó lại là người nhà họ Đường của hắn, Đường Nhĩ Ngôn còn có thể tiếp nhận cô ta sao?
Cô đối với Đường Nhĩ Ngôn vừa yêu vừa hận hoàn toàn xuất phát từ tư tình, Chu Gia Nghi hận Đường Nhĩ Ngôn là bởi vì Hoằng Đạt bị hắn lừa cho một vố, tổn thất hơn trăm triệu, còn Đường Mân thì không cần phải nói, ông ta có rất nhiều lý do để hận Đường Nhĩ Ngôn...
Cuối cùng, ba người quyết định do Chu Gia Nghi ra mặt, ở trước mặt Sở Tư Nhan nói ra một loạt những lời dối trá không phải là rất cao minh nhưng cũng đủ khiến cô mất đi bình tĩnh, một mình rời khỏi bãi biển đông người để Đường Mân có cơ hội bắt cóc Sở Tư Nhan trên đường về khách sạn...
Cho dù Đường Nhĩ Ngôn tìm được cô, cô cũng không sợ. Thực ra cô nào có làm gì đâu, không phải sao? Mà cũng không biết lão già háo sắc Đường Mân kia có làm được trò trống gì hay không nữa?
Suốt trên đường đến khách sạn cô đã không ngừng giúp bản thân làm tâm lý chuẩn bị, rằng bản thân không làm gì, không cần phải sợ Đường Nhĩ Ngôn.
Nhưng dù là như thế, gặp được hắn một giây kia, hai chân cô vẫn cực kỳ vô dụng run không kìm chế được.
'Tô tiểu thư, mời ngồi.'
Đường Nhĩ Ngôn đang đứng bên cạnh cửa sổ chậm rãi xoay người, dưới ánh đèn, sắc mặt hắn thật nhu hòa.
Tô tiểu thư, xưng hô mới khách sáo làm sao!
Tô Tử Yên căn bản là không rõ ràng Đường Nhĩ Ngôn đang nghĩ gì nhưng vẫn vì sắc mặt và giọng nói ôn hòa của hắn mà tâm tình thả lỏng không ít, ngoan ngoãn ngồi xuống.
Đường Nhĩ Ngôn bước đến gần, thong thả ngồi xuống chiếc sofa đối diện với Tô Tử Yên, đưa tay cầm lấy gói thuốc, rút ra một điếu, đôi chân dài vắt lên nhau, thong thả mà tùy ý ở trước mặt cô nhả khói.
Hắn còn chưa nói tìm cô để làm gì thì Tô Tử Yên đã không đợi được, bàn tay đang đặt ở trên đùi siết chặt lấy nhau, cuối cùng lên tiếng, 'Nhĩ Ngôn, anh hẹn em đến đây...'
Đường Nhĩ Ngôn nhả thêm một vòng khói, ánh mắt thâm trầm đăm đắm nhìn gương mặt xinh đẹp của Tô Tử Yên thật lâu mới nhàn nhạt nói, 'Nghe nói, Tô tiểu thư mang thai con của tôi?'
Hình tượng của Đường Nhĩ Ngôn ở bên ngoài trong mắt rất nhiều cô gái cũng giống như bạch mã vương tử bước ra từ trong những tiểu thuyết ngôn tình hay những bộ phim điện ảnh, trong những trường hợp công cộng nơi hắn xuất hiện lúc nào cũng mang một chiếc mặt nạ ôn tồn nhã nhặn, chỉ có những người đã từng cùng hắn giao thủ hoặc những người thân cận bên cạnh hắn mới biết, Đường Nhĩ Ngôn vốn không phải là một người đàn ông dễ nói chuyện, thậm chí có thể nói là thủ đoạn ác liệt, vô tình, nếu muốn nói là tàn nhẫn cũng không quá đáng.
Xuất thân là con nhà hào môn, đương nhiên có không ít những tin đồn phong lưu nhưng khi chuyên chú vào sự nghiệp gia tộc thì cũng không thể xem thường. Đường Nhĩ Ngôn từ nhỏ đã biết trách nhiệm và nghĩa vụ của bản thân, dưới sự bồi dưỡng đặc biệt của ông nội, tuy tuổi còn nhỏ nhưng đã học được cách dùng vẻ ngoài hiền lành và nụ cười không phân biệt được thật giả của mình mà du hí trong xã hội thượng lưu.
Đương nhiên, khi đối phó với kẻ địch hoặc những kẻ phản bội mình, hắn không cần dùng vỏ bọc thiện lương kia nữa, cái mà Đường Nhĩ Ngôn thể hiện ra cho bọn họ chỉ là một sự tàn nhẫn và quyết tuyệt, bất kể là đối với Đường Mân hay Chu Gia Nghi, hay là Tô Tử Yên này đây.
Còn Tô Tử Yên, bị mê hoặc chính là bởi mặt nho nhã, hiền lành mà Đường Nhĩ Ngôn muốn triển lộ ra ngoài kia, trước đây cô cho rằng, lần đó khi cô dùng cách tự sát để uy hiếp hắn, những lời mà Đường Nhĩ Ngôn nói trong bệnh viện kia với cô cũng đã đủ tàn nhẫn rồi mà hoàn toàn không biết tối nay, tất cả những chuyện hắn để người khác làm với cô thật sự đủ để cả đời này cô cũng không muốn gặp lại người đàn ông này nữa.
Nếu như cô biết, lần đến hẹn ước này sẽ khiến mình phải chịu đựng sự tàn nhẫn như thế, đánh chết cô cũng muốn trốn thoát, nhưng trên đời này căn bản là không có “nếu như“.
'Nghe nói, Tô tiểu thư mang thai con của tôi?' Lúc câu nói này truyền vào tai Tô Tử Yên, cô thoáng ngây người một chút sau đó cố áp chế cảm giác sợ hãi trong lòng trả lời, 'Sao lại có thể chứ? Sao anh lại nói như vậy?'
Nếu như cô thật sự mang thai con của Đường Nhĩ Ngôn, dù phải trả bất cứ giá nào cô cũng phải bước chân vào cổng chính của nhà họ Đường.
Nhưng, bọn họ tùy tiện biên lời nói dối này lừa Sở Tư Nhan, anh ta làm sao biết được nhanh như vậy chứ?
Chắc sẽ không phải là Đường Mân lão già háo sắc kia đã bị Đường Nhĩ Ngôn bắt được rồi đấy chứ? Vậy chị họ thế nào rồi? Có phải.... Nghĩ tới điều này, cả người Tô Tử Yên đều đờ đẫn cả ra, sự bất an trước đây trong phút chốc trở thành khiếp sợ.
Nghe câu phủ nhận của cô, Đường Nhĩ Ngôn thong thả rít thêm một hơi thuốc, bờ môi đẹp mắt nhẹ câu lên một nụ cười nhàn nhạt, Tô Tử Yên lại bởi vì nụ cười này của hắn mà mồ hôi lạnh không ngừng tươm ra nơi sống lưng.
'Qua đây!' Đường Nhĩ Ngôn bỗng ngoắc tay về phía cô.
Tô Tử Yên chỉ đành cắn răng từ sofa đứng lên chậm rì rì đi về phía hắn, lúc còn cách Đường Nhĩ Ngôn hai bước hắn bất chợt dụi tắt điếu thuốc trên tay, đưa tay kéo cả người cô qua, bởi vì sức kéo của hắn mà trọng tâm cô không vững, ngã nhào vào lòng hắn.
Khoảng cách giữa hai người gần quá, gần đến nỗi cô có thể nghe thấy tiếng tim đập cường tráng hữu lực của hắn, gần tới nỗi cô có thể ngửi được mùi nước hoa mê người trên người hắn, nhất thời tâm thần càng thêm xao động.
Tác giả :
Thịnh Hạ Thái vi