Độc Gia Sủng Hôn
Chương 189: Một nhà bốn người cuối cùng gặp nhau (2)
Khi ba người đang trên đường đến thì trong phòng khách nhà mình, Phạm Trọng Nam cũng đã ăn mặc chỉnh tề ngồi ở sofa vừa hút thuốc vừa nhìn đồng hồ, chừng như có chút lo lắng và bất an.
'Ba, ba đang sợ sao?'
Ngồi đối diện với hắn, trên người cũng là lễ phục, thắt cravat, Phạm Dật Triển liếc nhìn người cha đang thỉnh thoảng nhấc tay lên xem điện thoại của mình.
'Không phải.' Phạm Trọng Nam dụi thuốc, trầm giọng nói.
'Vậy sao ba phải hút nhiều thuốc như vậy?'
Phạm Trọng Nam nhìn con trai không nói tiếng nào, thực ra hắn có chút sợ hãi, không biết lát nữa khi hắn đưa con trai đến trước mặt cô, cô sẽ có phản ứng thế nào, liệu có trực tiếp lấy dao giết hắn hay không.
Còn cô bé đã từng ở trong điện thoại nói hắn là “chú người xấu”, liệu có muốn gặp người cha này không? Đối mặt với người anh song sinh chưa từng biết đến, liệu cô bé có tiếp nhận không?
Tất cả đều không thể đoán trước được, mà những điều này đều là do một tay hắn gây ra, bất kể kết quả thế nào, hắn cũng phải gánh chịu trách nhiệm.
'Ba, ba lo là mẹ sẽ không thích con sao?' Phạm Dật Triển biết lát nữa mình sẽ được gặp mẹ, vốn trong lòng cậu nhóc rất vui sướng và chờ mong nhưng khi nhìn thấy ba mình như vậy, cậu nhóc không khỏi có chút khẩn trương.
'Không đâu. Mẹ sẽ rất thích con, yên tâm đi! Chúng ta đi thôi.' Phạm Trọng Nam lần nữa nhìn đồng hồ, đứng dậy, nắm tay con trai cùng đi ra ngoài.
***
Khách sạn Ritz nằm gần công viên Green Park nổi tiếng ở Luân Đôn, cách cung điện Buckingham, nơi ở của nữ hoàng Elizabeth chưa đến năm phút đi bộ, có thể nói là vị trí trung tâm của trung tâm.
Kiến trúc bên ngoài của khách sạn không khác biệt mấy so với các tòa nhà gần đó, đều là phong cách Anh điển hình nhưng nó chiếm một diện tích rất lớn, suốt cả một góc phố.
Cửa khách sạn cũng rất lớn, làm bằng gỗ theo phong cách cổ điển nhưng sau khi bước vào trong lại là một thế giới hoàn toàn khác.
Đại sảnh của khách sạn không quá lớn, được trang trí chủ đạo bằng màu vàng và vàng kim lộ rõ sự đường hoàng và sang trọng, đẹp nhất là những đóa hoa lan trắng và cẩm tú cầu trắng được trang trí khắp nơi trong khách sạn, tao nhã mà đẹp đến mê người, vừa bước vào, Giang Tâm Đóa đã cảm thấy cực kỳ thoải mái.
Nơi chiêu đãi trà chiều là một sảnh được thiết kế mở, lúc Phạm Uyển Viện dẫn hai mẹ con vào, tiếp đãi họ là một quý ông người Anh lịch thiệp tuổi chừng 50, lúc nhìn thấy Phạm Uyển Viện, trên gương mặt nghiêm cẩn của ông lộ ra nụ cười, bước đến thân thiết chào hỏi bà. Xem ra Phạm Uyển Viện chắc là khách quen ở đây.
Bà báo tên Phạm Trọng Nam, sau khi kiểm tra bằng chiếc Ipad trên tay để biết được vị trí họ đặt, người chiêu đãi viên liền tiến lên dẫn đường cho họ.
Nhưng Phạm Uyển Viện lại vỗ nhẹ mặt Bối Bối, 'Bối Bối, đợi lát nữa phải nghe lời mẹ, bà phải về trước, uống xong trà chiều thì gọi điện thoại cho bà, chúng ta lại đi ăn tối, được không?'
Nếu như không có gì ngoài ý muốn, tối nay chắc là bữa cơm đoàn viên rồi. Bữa cơm này, mọi người thực sự đã chờ đợi quá lâu!
Giang Tâm Đóa không muốn để Phạm Uyển Viện đi bởi vì đối với chuyện sắp đến lòng cô luôn thắc thỏm bất an nhưng Phạm Uyển Viện lại đẩy hai mẹ con vào, chỉ nói một câu “Không sao” rồi tiêu sái rời đi.
Thế nên, cô càng thêm bất an mà Bối Bối thấy mẹ vậy thì cũng có chút sợ sệt, dưới sự dẫn đường của người chiêu đãi viên, đầu tiên là đến phòng gửi áo để lại áo khoác và túi xách rồi ông ta lại đích thân dẫn hai mẹ con đến một vị trí tương đối khuất ở bên trong.
'Hai vị tiểu thư, xin chào, xin hỏi muốn dùng trà gì?' Một nhân viên phục vụ trong bộ đồng phục chỉn chu khom mình chào họ rồi nhẹ giọng hỏi.
'Lát nữa đi.'
Người còn chưa tới, hai mẹ con làm sao dám gọi món trước chứ!
'Nhưng mẹ, con muốn uống trà.' Cô bé Bối Bối thì thào.
'Cô có thể gọi trà trước, điểm tâm lát nữa gọi sau.' Nhân viên phục vụ nhìn gương mặt xinh xắn đáng yêu của Bối Bối, mỉm cười đề nghị. Rất ít khi gặp được một cô bé Đông Phương xinh xắn như thế ở đây.
'Bối Bối, con muốn uống gì?' Giang Tâm Đóa cúi xuống hỏi con gái.
Bối Bối nghiêng chiếc đầu nhỏ, dùng một thứ tiếng Anh lưu loát nói với nhân viên phục vụ, 'Chú có thể giới thiệu cho cháu không?'
Cuối cùng, dưới sự đề nghị của nhân viên phục vụ, hai mẹ con gọi Ritz Royal Tea, đây là hỗn hợp trà Kenya pha với trà của Ấn Độ và Sri Lanka, vị trà rất ngon, hương thơm ngào ngạt.
Nhưng Giang Tâm Đóa chẳng có tâm tình đâu mà uống trà, cô nhìn xung quanh một vòng vẫn chưa thấy Phạm Trọng Nam đâu thì không khỏi có chút sốt ruột, rõ ràng là hắn hẹn cô, tại sao phải để cô chờ đợi trong thắc thỏm phập phồng thế này?
'Mẹ, mẹ nhìn những tách trà này nè, thật đẹp!'
Ngược lại với sự bất an của Giang Tâm Đóa, con gái cô thoải mái hơn nhiều, cô bé nằm bò trên bàn nhìn bộ dụng cụ pha trà, bình trà bằng bạc, những chén sứ màu xanh lục nhạt viền vàng nhìn thật quý phái và ưu nhã.
Theo lời giới thiệu của nhân viên phục vụ, bộ ấm chén này là do nữ hoàng đặt biệt nhờ chuyên gia thiết kế tặng cho khách sạn Ritz nhân kỷ niệm 100 năm thành lập khách sạn, tên của nó là Budson.
Nhưng Giang Tâm Đóa thật sự không có tâm tình thưởng thức, chờ đợi càng lâu, lòng cô càng thêm bất an. Nếu như không phải sợ thất lễ, cô thực sự chỉ muốn đứng lên rời khỏi đây.
'Có muốn uống thêm không?' Giang Tâm Đóa nhìn con gái dịu dàng hỏi. Rõ ràng là con bé nói muốn uống trà, nhưng mới uống được mấy ngụm thì đã thôi rồi. Thật là tính trẻ con mà.
'Mẹ, người mời chúng ta đến sao vẫn chưa đến? Con muốn ăn điểm tâm?' Bối Bối đối với điểm tâm ngọt hoàn toàn không có sức đề kháng.
Trước khi đến đây, Phạm Uyển Viện đã đem hết những món điểm tâm ngọt nổi tiếng ở đây cho cô bé nghe một lượt, giờ cô bé đã sốt ruột muốn thử lắm rồi.
'Chúng ta đợi thêm 10 phút nữa, nếu như họ không đến, vậy chúng ta tự gọi điểm tâm ăn sau đó trở về, được không?' Cô đã đến, đã đợi nhưng hắn không đúng hẹn, không thể trách cô được.
Sau này cô sẽ không lại ngu ngốc tin lời hắn nữa.
'Vậy được! Mẹ, mẹ nhìn cái muỗng này...'
'Cẩn thận, đừng để phát ra âm thanh...'
Thế là, hai mẹ con ngồi bên nha, vừa uống trà vừa nói chuyện thì thầm.
Lúc Phạm Trọng Nam và Phạm Dật Triển dưới sự dẫn đường của người quản lý sảnh đi vào trong, nhìn thấy chính là tình cảnh hai mẹ con ngồi tựa đầu vào nhau, thân mật trò chuyện như vậy.
Giang Tâm Đóa ngồi ngoài, Bối Bối ngồi sát vách, cộng thêm những bàn khác ngăn cản tầm mắt nên nhìn không thấy mặt cô bé, chỉ biết là có một bé gái ngồi ở bên trong.
Phạm Trọng Nam ra hiệu cho quản lý lui xuống, nắm tay con trai đi về phía hai mẹ con.
'Ba, người đi với mẹ là ai vậy?' Phạm Dật Triển nhịn không được lên tiếng hỏi.
Phạm Trọng Nam không trả lời cậu nhóc, nhưng bàn tay đang siết tay Phạm Dật Triển càng thêm dùng sức khiến cậu nhóc không khỏi chau mày, ba thế này mà còn nói là không khẩn trương.
'Thực xin lỗi, đến muộn rồi!'
Khi giọng nói trầm thấp quen thuộc truyền đến bên tai, Giang Tâm Đóa và Bối Bối đồng thời ngẩng đầu lên...
Cậu bé? Cô bé? Là ai? Giang Tâm Đóa kinh ngạc nhìn cậu bé trai có gương mặt giống hệt như Giang Phẩm Huyên đang được Phạm Trọng Nam nắm tay, vẻ mặt có chút khẩn trương đang nhìn cô...
Chuyện này là thế nào?!
Cô quay đầu, nhìn đứa con gái cũng đang kinh ngạc đến trố mắt của mình, lại quay đầu nhìn cậu bé tóc đen gọn gàng, mặc bộ lễ phục đang đĩnh đạc đứng bên cạnh Phạm Trọng Nam.
Con gái đang ở bên cạnh cô, vậy cậu bé kia, ngoại trừ kiểu tóc và cách ăn mặc không giống ra, căn bản chính là một đứa con gái khác của cô nha!
Sao lại có thể như thế?
Cô hoàn toàn ngây ngốc, hoàn toàn không nói được một lời!
'Ba, bạn này là...?' Phạm Dật Triển không thể tin nhìn cô bé đối diện, cảm giác như đang nhìn vào trong gương.
Sao lại thế này?
Cô bé linh lợi Giang Phẩm Huyên là người lấy lại tinh thần đầu tiên. Cô bé đứng dậy chạy ra ngoài, xông đến trước mặt Phạm Dật Triển, đưa tay lên chỉ về phía đối phương mà Phạm Dật Triển cũng làm một động tác giống như vậy.
'Bạn...'
Hai bạn nhỏ lần nữa ngây người ra.
Đôi mắt vừa to vừa sáng như hai vì sao, làn da trắng nõn, đôi má lộ ra một màu hồng phấn khỏe mạnh, cộng thêm lúm đồng tiên nho nhỏ mỗi khi mỉm cười...
Giang Phẩm Huyên hít sâu thở ra mấy lượt rồi lại phóng tới, đưa đôi tay nhỏ nhắn đến sát mặt đối phương, hết véo bên trái lại véo bên phải.
Ấm ấm, mềm mềm, vậy là người thật rồi!
'Ba, sao bạn ấy lại giống hệt con vậy?' Phạm Dật Triển để mặc cô bé véo mình, sau khi Bối Bối rốt cuộc chịu buông tay thì ngước lên nhìn Phạm Trọng Nam, người nãy giờ vẫn một vẻ điềm tĩnh.
'Mẹ, sao bạn ấy lại giống hệt con vậy?'
Lùi về sau hai bước, Giang Phẩm Huyên lắc lắc tay Giang Tâm Đóa, người nãy giờ vẫn chưa hoàn hồn lại gọi lớn.
Hai giọng nói non nớt đầy kinh ngạc khiến những người xung quanh không khỏi chú ý, người nhân viên phục vụ cũng đã chú ý đến vẻ mặt và tướng mạo giống hệt nhau của hai đứa bé, mỉm cười nói, 'Đôi anh em song sinh này thật xinh đẹp!'
Anh em song sinh?!
'Vậy, anh là anh trai em sao?'
'Vậy, em là em gái anh sao?'
Hai đứa trẻ xinh đẹp như thiên sứ không hẹn mà cùng lên tiếng sau đó nhìn sâu vào mắt đối phương.
Không cần người lớn lên tiếng, hai đứa nhỏ đã bắt đầu nhận người thân rồi.
Anh em song sinh?!
Giang Tâm Đóa rốt cuộc đã bị bốn chữ này gọi lý trí trở về, cô run rẩy chỉ tay về phía Phạm Trọng Nam, 'Nó...hai đứa thật sự là...'
Phạm Trọng Nam gật nhẹ đầu, giọng vẫn điềm tĩnh, 'Phải, hai đứa nó là anh em song sinh.'
Sau khi dẫn con trai đến trước mặt cô, tất cả những bất an khẩn trương trong lòng hắn đã tiêu tan hết, chỉ còn lại sự điềm tĩnh chuẩn bị đón nhận sự chỉ trích của cô. Cho dù cô muốn lấy dao giết hắn, hắn cũng sẽ bình thản chấp nhận.
'Lúc con chưa sinh ra, anh đã biết rồi, có đúng không?'
'Đúng.'
Vẫn là những câu đối đáp đơn giản đến không thể đơn giản hơn. Giang Tâm Đóa nhìn hai gương mặt giống nhau như đúc kia, mắt chợt tối sầm, trước khi hoàn toàn rơi vào mê man, cô còn lẩm bẩm, 'Anh thiếu em một lời giải thích hợp lý.'
Trước khi thân thể mềm nhũn của Giang Tâm Đóa ngã xuống đất, Phạm Trọng Nam đã như một mũi tên phóng tới, ôm cô vào lòng, cười khổ nhìn hai đứa nhỏ đã bắt đầu thân thiết trò chuyện với nhau.
Hắn thật không ngờ cô lại kích động như vậy.
Lúc cô tỉnh lại, không biết cô sẽ dùng thái độ gì đối mặt với hắn nữa!
Một buổi trà chiều đoàn tụ đáng lý rất vui vẻ lại vì cô ngất xỉu mà chưa bắt đầu đã phải kết thúc.
'Ba, ba đang sợ sao?'
Ngồi đối diện với hắn, trên người cũng là lễ phục, thắt cravat, Phạm Dật Triển liếc nhìn người cha đang thỉnh thoảng nhấc tay lên xem điện thoại của mình.
'Không phải.' Phạm Trọng Nam dụi thuốc, trầm giọng nói.
'Vậy sao ba phải hút nhiều thuốc như vậy?'
Phạm Trọng Nam nhìn con trai không nói tiếng nào, thực ra hắn có chút sợ hãi, không biết lát nữa khi hắn đưa con trai đến trước mặt cô, cô sẽ có phản ứng thế nào, liệu có trực tiếp lấy dao giết hắn hay không.
Còn cô bé đã từng ở trong điện thoại nói hắn là “chú người xấu”, liệu có muốn gặp người cha này không? Đối mặt với người anh song sinh chưa từng biết đến, liệu cô bé có tiếp nhận không?
Tất cả đều không thể đoán trước được, mà những điều này đều là do một tay hắn gây ra, bất kể kết quả thế nào, hắn cũng phải gánh chịu trách nhiệm.
'Ba, ba lo là mẹ sẽ không thích con sao?' Phạm Dật Triển biết lát nữa mình sẽ được gặp mẹ, vốn trong lòng cậu nhóc rất vui sướng và chờ mong nhưng khi nhìn thấy ba mình như vậy, cậu nhóc không khỏi có chút khẩn trương.
'Không đâu. Mẹ sẽ rất thích con, yên tâm đi! Chúng ta đi thôi.' Phạm Trọng Nam lần nữa nhìn đồng hồ, đứng dậy, nắm tay con trai cùng đi ra ngoài.
***
Khách sạn Ritz nằm gần công viên Green Park nổi tiếng ở Luân Đôn, cách cung điện Buckingham, nơi ở của nữ hoàng Elizabeth chưa đến năm phút đi bộ, có thể nói là vị trí trung tâm của trung tâm.
Kiến trúc bên ngoài của khách sạn không khác biệt mấy so với các tòa nhà gần đó, đều là phong cách Anh điển hình nhưng nó chiếm một diện tích rất lớn, suốt cả một góc phố.
Cửa khách sạn cũng rất lớn, làm bằng gỗ theo phong cách cổ điển nhưng sau khi bước vào trong lại là một thế giới hoàn toàn khác.
Đại sảnh của khách sạn không quá lớn, được trang trí chủ đạo bằng màu vàng và vàng kim lộ rõ sự đường hoàng và sang trọng, đẹp nhất là những đóa hoa lan trắng và cẩm tú cầu trắng được trang trí khắp nơi trong khách sạn, tao nhã mà đẹp đến mê người, vừa bước vào, Giang Tâm Đóa đã cảm thấy cực kỳ thoải mái.
Nơi chiêu đãi trà chiều là một sảnh được thiết kế mở, lúc Phạm Uyển Viện dẫn hai mẹ con vào, tiếp đãi họ là một quý ông người Anh lịch thiệp tuổi chừng 50, lúc nhìn thấy Phạm Uyển Viện, trên gương mặt nghiêm cẩn của ông lộ ra nụ cười, bước đến thân thiết chào hỏi bà. Xem ra Phạm Uyển Viện chắc là khách quen ở đây.
Bà báo tên Phạm Trọng Nam, sau khi kiểm tra bằng chiếc Ipad trên tay để biết được vị trí họ đặt, người chiêu đãi viên liền tiến lên dẫn đường cho họ.
Nhưng Phạm Uyển Viện lại vỗ nhẹ mặt Bối Bối, 'Bối Bối, đợi lát nữa phải nghe lời mẹ, bà phải về trước, uống xong trà chiều thì gọi điện thoại cho bà, chúng ta lại đi ăn tối, được không?'
Nếu như không có gì ngoài ý muốn, tối nay chắc là bữa cơm đoàn viên rồi. Bữa cơm này, mọi người thực sự đã chờ đợi quá lâu!
Giang Tâm Đóa không muốn để Phạm Uyển Viện đi bởi vì đối với chuyện sắp đến lòng cô luôn thắc thỏm bất an nhưng Phạm Uyển Viện lại đẩy hai mẹ con vào, chỉ nói một câu “Không sao” rồi tiêu sái rời đi.
Thế nên, cô càng thêm bất an mà Bối Bối thấy mẹ vậy thì cũng có chút sợ sệt, dưới sự dẫn đường của người chiêu đãi viên, đầu tiên là đến phòng gửi áo để lại áo khoác và túi xách rồi ông ta lại đích thân dẫn hai mẹ con đến một vị trí tương đối khuất ở bên trong.
'Hai vị tiểu thư, xin chào, xin hỏi muốn dùng trà gì?' Một nhân viên phục vụ trong bộ đồng phục chỉn chu khom mình chào họ rồi nhẹ giọng hỏi.
'Lát nữa đi.'
Người còn chưa tới, hai mẹ con làm sao dám gọi món trước chứ!
'Nhưng mẹ, con muốn uống trà.' Cô bé Bối Bối thì thào.
'Cô có thể gọi trà trước, điểm tâm lát nữa gọi sau.' Nhân viên phục vụ nhìn gương mặt xinh xắn đáng yêu của Bối Bối, mỉm cười đề nghị. Rất ít khi gặp được một cô bé Đông Phương xinh xắn như thế ở đây.
'Bối Bối, con muốn uống gì?' Giang Tâm Đóa cúi xuống hỏi con gái.
Bối Bối nghiêng chiếc đầu nhỏ, dùng một thứ tiếng Anh lưu loát nói với nhân viên phục vụ, 'Chú có thể giới thiệu cho cháu không?'
Cuối cùng, dưới sự đề nghị của nhân viên phục vụ, hai mẹ con gọi Ritz Royal Tea, đây là hỗn hợp trà Kenya pha với trà của Ấn Độ và Sri Lanka, vị trà rất ngon, hương thơm ngào ngạt.
Nhưng Giang Tâm Đóa chẳng có tâm tình đâu mà uống trà, cô nhìn xung quanh một vòng vẫn chưa thấy Phạm Trọng Nam đâu thì không khỏi có chút sốt ruột, rõ ràng là hắn hẹn cô, tại sao phải để cô chờ đợi trong thắc thỏm phập phồng thế này?
'Mẹ, mẹ nhìn những tách trà này nè, thật đẹp!'
Ngược lại với sự bất an của Giang Tâm Đóa, con gái cô thoải mái hơn nhiều, cô bé nằm bò trên bàn nhìn bộ dụng cụ pha trà, bình trà bằng bạc, những chén sứ màu xanh lục nhạt viền vàng nhìn thật quý phái và ưu nhã.
Theo lời giới thiệu của nhân viên phục vụ, bộ ấm chén này là do nữ hoàng đặt biệt nhờ chuyên gia thiết kế tặng cho khách sạn Ritz nhân kỷ niệm 100 năm thành lập khách sạn, tên của nó là Budson.
Nhưng Giang Tâm Đóa thật sự không có tâm tình thưởng thức, chờ đợi càng lâu, lòng cô càng thêm bất an. Nếu như không phải sợ thất lễ, cô thực sự chỉ muốn đứng lên rời khỏi đây.
'Có muốn uống thêm không?' Giang Tâm Đóa nhìn con gái dịu dàng hỏi. Rõ ràng là con bé nói muốn uống trà, nhưng mới uống được mấy ngụm thì đã thôi rồi. Thật là tính trẻ con mà.
'Mẹ, người mời chúng ta đến sao vẫn chưa đến? Con muốn ăn điểm tâm?' Bối Bối đối với điểm tâm ngọt hoàn toàn không có sức đề kháng.
Trước khi đến đây, Phạm Uyển Viện đã đem hết những món điểm tâm ngọt nổi tiếng ở đây cho cô bé nghe một lượt, giờ cô bé đã sốt ruột muốn thử lắm rồi.
'Chúng ta đợi thêm 10 phút nữa, nếu như họ không đến, vậy chúng ta tự gọi điểm tâm ăn sau đó trở về, được không?' Cô đã đến, đã đợi nhưng hắn không đúng hẹn, không thể trách cô được.
Sau này cô sẽ không lại ngu ngốc tin lời hắn nữa.
'Vậy được! Mẹ, mẹ nhìn cái muỗng này...'
'Cẩn thận, đừng để phát ra âm thanh...'
Thế là, hai mẹ con ngồi bên nha, vừa uống trà vừa nói chuyện thì thầm.
Lúc Phạm Trọng Nam và Phạm Dật Triển dưới sự dẫn đường của người quản lý sảnh đi vào trong, nhìn thấy chính là tình cảnh hai mẹ con ngồi tựa đầu vào nhau, thân mật trò chuyện như vậy.
Giang Tâm Đóa ngồi ngoài, Bối Bối ngồi sát vách, cộng thêm những bàn khác ngăn cản tầm mắt nên nhìn không thấy mặt cô bé, chỉ biết là có một bé gái ngồi ở bên trong.
Phạm Trọng Nam ra hiệu cho quản lý lui xuống, nắm tay con trai đi về phía hai mẹ con.
'Ba, người đi với mẹ là ai vậy?' Phạm Dật Triển nhịn không được lên tiếng hỏi.
Phạm Trọng Nam không trả lời cậu nhóc, nhưng bàn tay đang siết tay Phạm Dật Triển càng thêm dùng sức khiến cậu nhóc không khỏi chau mày, ba thế này mà còn nói là không khẩn trương.
'Thực xin lỗi, đến muộn rồi!'
Khi giọng nói trầm thấp quen thuộc truyền đến bên tai, Giang Tâm Đóa và Bối Bối đồng thời ngẩng đầu lên...
Cậu bé? Cô bé? Là ai? Giang Tâm Đóa kinh ngạc nhìn cậu bé trai có gương mặt giống hệt như Giang Phẩm Huyên đang được Phạm Trọng Nam nắm tay, vẻ mặt có chút khẩn trương đang nhìn cô...
Chuyện này là thế nào?!
Cô quay đầu, nhìn đứa con gái cũng đang kinh ngạc đến trố mắt của mình, lại quay đầu nhìn cậu bé tóc đen gọn gàng, mặc bộ lễ phục đang đĩnh đạc đứng bên cạnh Phạm Trọng Nam.
Con gái đang ở bên cạnh cô, vậy cậu bé kia, ngoại trừ kiểu tóc và cách ăn mặc không giống ra, căn bản chính là một đứa con gái khác của cô nha!
Sao lại có thể như thế?
Cô hoàn toàn ngây ngốc, hoàn toàn không nói được một lời!
'Ba, bạn này là...?' Phạm Dật Triển không thể tin nhìn cô bé đối diện, cảm giác như đang nhìn vào trong gương.
Sao lại thế này?
Cô bé linh lợi Giang Phẩm Huyên là người lấy lại tinh thần đầu tiên. Cô bé đứng dậy chạy ra ngoài, xông đến trước mặt Phạm Dật Triển, đưa tay lên chỉ về phía đối phương mà Phạm Dật Triển cũng làm một động tác giống như vậy.
'Bạn...'
Hai bạn nhỏ lần nữa ngây người ra.
Đôi mắt vừa to vừa sáng như hai vì sao, làn da trắng nõn, đôi má lộ ra một màu hồng phấn khỏe mạnh, cộng thêm lúm đồng tiên nho nhỏ mỗi khi mỉm cười...
Giang Phẩm Huyên hít sâu thở ra mấy lượt rồi lại phóng tới, đưa đôi tay nhỏ nhắn đến sát mặt đối phương, hết véo bên trái lại véo bên phải.
Ấm ấm, mềm mềm, vậy là người thật rồi!
'Ba, sao bạn ấy lại giống hệt con vậy?' Phạm Dật Triển để mặc cô bé véo mình, sau khi Bối Bối rốt cuộc chịu buông tay thì ngước lên nhìn Phạm Trọng Nam, người nãy giờ vẫn một vẻ điềm tĩnh.
'Mẹ, sao bạn ấy lại giống hệt con vậy?'
Lùi về sau hai bước, Giang Phẩm Huyên lắc lắc tay Giang Tâm Đóa, người nãy giờ vẫn chưa hoàn hồn lại gọi lớn.
Hai giọng nói non nớt đầy kinh ngạc khiến những người xung quanh không khỏi chú ý, người nhân viên phục vụ cũng đã chú ý đến vẻ mặt và tướng mạo giống hệt nhau của hai đứa bé, mỉm cười nói, 'Đôi anh em song sinh này thật xinh đẹp!'
Anh em song sinh?!
'Vậy, anh là anh trai em sao?'
'Vậy, em là em gái anh sao?'
Hai đứa trẻ xinh đẹp như thiên sứ không hẹn mà cùng lên tiếng sau đó nhìn sâu vào mắt đối phương.
Không cần người lớn lên tiếng, hai đứa nhỏ đã bắt đầu nhận người thân rồi.
Anh em song sinh?!
Giang Tâm Đóa rốt cuộc đã bị bốn chữ này gọi lý trí trở về, cô run rẩy chỉ tay về phía Phạm Trọng Nam, 'Nó...hai đứa thật sự là...'
Phạm Trọng Nam gật nhẹ đầu, giọng vẫn điềm tĩnh, 'Phải, hai đứa nó là anh em song sinh.'
Sau khi dẫn con trai đến trước mặt cô, tất cả những bất an khẩn trương trong lòng hắn đã tiêu tan hết, chỉ còn lại sự điềm tĩnh chuẩn bị đón nhận sự chỉ trích của cô. Cho dù cô muốn lấy dao giết hắn, hắn cũng sẽ bình thản chấp nhận.
'Lúc con chưa sinh ra, anh đã biết rồi, có đúng không?'
'Đúng.'
Vẫn là những câu đối đáp đơn giản đến không thể đơn giản hơn. Giang Tâm Đóa nhìn hai gương mặt giống nhau như đúc kia, mắt chợt tối sầm, trước khi hoàn toàn rơi vào mê man, cô còn lẩm bẩm, 'Anh thiếu em một lời giải thích hợp lý.'
Trước khi thân thể mềm nhũn của Giang Tâm Đóa ngã xuống đất, Phạm Trọng Nam đã như một mũi tên phóng tới, ôm cô vào lòng, cười khổ nhìn hai đứa nhỏ đã bắt đầu thân thiết trò chuyện với nhau.
Hắn thật không ngờ cô lại kích động như vậy.
Lúc cô tỉnh lại, không biết cô sẽ dùng thái độ gì đối mặt với hắn nữa!
Một buổi trà chiều đoàn tụ đáng lý rất vui vẻ lại vì cô ngất xỉu mà chưa bắt đầu đã phải kết thúc.
Tác giả :
Thịnh Hạ Thái vi