Độc Gia Sủng Hôn
Chương 132: Sự lựa chọn của đời người (2)
Phạm Trọng Nam không ngờ là hắn về đến văn phòng của mình chưa đến năm phút thì Phạm Nhân Kính lại chống gậy tiến vào.
Hắn chỉ liếc mắt nhìn ông một cái sau đó lại cúi đầu tiếp tục lật xem hồ sơ trong tay mình.
Đây là một bản phân tích đánh giá một dự án tái đầu tư ở nước ngoài, không phải của Phạm thị mà là đầu tư của cá nhân hắn. Không có gì dễ đem lại lợi nhuận bằng cách bắt tiền đẻ ra tiền, đương nhiên, rủi ro cũng nhiều không kém.
Phạm Nhân Kính biết nếu như ông không lên tiếng trước chắc chắn Phạm Trọng Nam sẽ cứ thế cùng ông giằng co. Không nói không rằng ông bước đến sofa ngồi xuống, thư ký ở ngoài cùng lúc đó đã bê một khay để tách trà loại hảo hạng đang tỏa khói nghi ngút tiến vào.
Phạm Nhân Kính ngồi ung dung uống trà còn Phạm Trọng Nam cũng chẳng thèm để ý đến ông mà cứ mải lo làm việc của mình.
Không biết qua bao lâu, rốt cuộc Phạm Nhân Kính đặt tách trà xuống, đứng lên đi về phía cửa sổ sát đất nhìn bầu trời đang lất phất mưa phùn bên ngoài, lạnh mạc nói, 'Nếu như con không chịu để đứa bé cho ta thì vẫn còn có một biện pháp khác.'
Phạm Trọng Nam chẳng buồng ngẩng đầu lên cũng không trả lời ông nhưng bàn tay đang cầm hồ sơ chợt siết chặt lại, ánh mắt hơi biến đổi. Hừm, lão già này lại mưu đồ gì đây?
Tuy rằng không nghe được câu trả lời nhưng Phạm Nhân Kính biết hắn đang nghe vì thế tiếp tục nói, 'Walls có một đứa con gái vẫn luôn rất ngưỡng mộ con...'
Cho nên, sở dĩ ông chịu nhả một phần ba số cổ phần mình nắm trong tay bán cho Walls, không phải là không có mục đích. Ngoại trừ muốn dằn mặt hắn, chắc là còn vì hy vọng sự hợp tác với Walls sẽ mang lại càng nhiều lợi ích hơn chứ gì?
Một người thừa kế biết nghe lời, Phạm Nhân Kính muốn, quyền thế và lợi ích lớn hơn, ông càng muốn!
Nhưng trên đời này có chuyện dễ dàng như vậy sao?
Về phần Phạm Uyển Viện có lẽ đã không còn hy vọng rồi nên giờ muốn dời mục tiêu sang đến hắn sao??
'Ông đừng quên tôi đã kết hôn rồi.' Hắn điềm tĩnh nhắc nhở.
'Kết hôn không phải là vấn đề khó khăn đến mức không thể giải quyết được.'
'Tôi không định li hôn.'
'Hai sự lựa chọn, một là xác định giới tính của cái thai, sau khi sinh xong đưa đứa bé cho ta, hai là, con ta có thể không cần, con li hôn sau đó kết hôn với con gái của Walls.'
'Chắc là phải để ông thất vọng rồi, hai sự lựa chọn này tôi đều không muốn.' Phạm Trọng Nam buông văn kiện trên tay xuống, kéo ngăn tủ lấy ra bao thuốc đã lâu không hút, đốt một điếu, hút hai hơi, nhả ra những vòng khói trắng sau đó ung dung nói.
'Trừ phi con muốn từ bỏ quyền thừa kế Phạm thị.'
'Ông có thể thử công bố hủy bỏ quyền thừa kế của tôi bây giờ.' Phạm Trọng Nam vẫn không chút sợ sệt nói. Nếu như hắn thật sự yếu ớt vô năng khiến ai muốn sắp đặt sao thì sắp đặt thì Phạm Nhân Kính căn bản không cần uy hiếp, hắn cũng sẽ là một con rối chỉ biết nghe lời ông.
'Con cho rằng ta đã hết cách với con rồi sao?' Phạm Nhân Kính điềm tĩnh hỏi, trong đôi mắt đang dõi ra xa kia thoáng qua một tia âm hiểm.
Hắn biết ông có cách, có thủ đoạn nhưng hắn cũng không phải thiện nam tín nữ, hắn đang chờ xem ông còn có chiêu gì có thể mang ra dùng.
'Tôi mỏi mắt trông chờ.'
Phạm Nhân Kính xoay người rời khỏi khung cửa sổ, liếc nhìn người vẫn đang ngồi sau bàn làm việc mặt không đổi sắc kia một cái rồi ưỡn thẳng lưng chống gậy rời khỏi phòng làm việc.
Khi nghe tiếng cửa gỗ nặng nề sập lại, Phạm Trọng Nam bực dọc dụi điếu thuốc trong tay, ấn phím nội bộ, đối phương vừa ấn nghe hắn đã lập tức ra lệnh, 'Lý Triết, lập tức đến phòng làm việc của tôi.'
'Được.' Lý Triết trả lời ngắn gọn rồi chưa đến một phút, hắn đã đứn trước mặt Phạm Trọng Nam.
'Boss?' Lý Triết nhìn gương mặt rõ ràng là rất không vui của sếp mình, trong lòng không khỏi có chút nghi hoặc.
Chắc không phải cuộc họp hội đồng quản trị hôm nay không thuận lợi đấy chứ?
'Tình hình RJ bên đó thế nào rồi?' Phạm Trọng Nam trầm giọng hỏi.
'Kế hoạch đầu tư với số vốn khổng lồ bên Hawaii đã thất bại.'
'Họ đầu tư bao nhiêu?'
'Sáu tỷ chín trăm triệu đô.'
Họ phạm phải một sai lầm trí mạng, đó là năm trăm mét phía dưới hòn đảo nhỏ mà họ đổ tiền vào đầu tư đó có một ngọn núi lửa ngầm, chỉ tiếc là RJ biết điều đó quá muộn, tiền mua đất đai và máy móc thiết bị đã tiêu tốn của họ gần bảy tỷ đô.
'Có tìm ngân hàng nào trợ giúp chưa?'
'Có nhưng ngân hàng nhà nước Pháp trả lời là họ không có hứng thú đầu tư. Có muốn thu lưới chưa?'
'Ừ, thu lưới.'
'Tôi lập tức đi làm ngay.' Nhận được mệnh lệnh Lý Triết lập tức xoay người rời đi.
Xử lý xong công sự, Phạm Trọng Nam vùi sâu cả người vào chiếc ghế da êm ái, nhắm mắt lại.
Đột nhiên, hắn rất nhớ cô...
Tiếng chuông điện thoại quen thuộc chợt vang lên, Phạm Trọng Nam ngay cả nhìn cũng không cần đã biết là ai gọi đến bởi vì tiếng chuông đó là do cô đích thân cài đặt cho hắn.
Cầm điện thoại lên, đáy mắt hắn thoáng qua một ý cười khi nhìn thấy ảnh đại diện của cô là hình hai người ở Moscow âu yếm ôm nhau, nghe tiếng chuông quen thuộc vang lên từng hồi nhưng hắn không định lập tức đó nghe.
Mãi đến khi tiếng chuông gần dứt thì Phạm Trọng Nam mới ấn phím nghe, giọng nói mềm mại ngọt ngào từ đầu bên kia vượt khoảng cách xa xôi truyền tới khiến tâm trạng buồn bực của hắn vừa nãy phút chốc tan biến hết.
'Anh đang bận sao?' Đã tắm xong lên giường, Giang Tâm Đóa thoải mái tựa vào thành giường, một tay cầm điện thoại, một tay xoa bụng hỏi.
'Xong việc rồi.' Phạm Trọng Nam nhắm mắt, hưởng thụ những giờ phút nói chuyện thân mật, ấm áp giữa hai vợ chồng mỗi ngày, 'Cục cưng có ngoan hay không?'
'Ngoan lắm.' Vừa nhắc đến đứa bé, động tác xoa bụng của Giang Tâm Đóa càng thêm dịu dàng, nhớ tới cuộc nói chuyện với Dung Dung hôm nay, cô thuận miệng hỏi, 'Anh thích con trai hay con gái?'
'Sao cũng được.' Lần sau khám thai là có thể biết giới tính của thai nhi rồi, nhưng mặc kệ kết quả thế nào, hắn cũng phải suy tính cho thật kỹ.
'Thật sao?' Giang Tâm Đóa đối với câu trả lời này rõ ràng là rất hài lòng. “Sao cũng được” của đàn ông gần như mang theo một thái độ qua loa cho xong.
'Đương nhiên là thật.' Cô gái của hắn càng lúc càng thích so đo với hắn rồi.
'Vậy nếu em sinh con gái thì sao?'
'Không sao cả.' Sinh một đứa con gái xinh đẹp như cô thì còn gì bằng, nhưng sau khi con gái ra đời, chác là hắn có thể chuẩn bị dần một đội hộ vệ là vừa.
'Chắc anh sẽ không muốn em sinh tiếp đứa nữa đấy chứ?'
'Em muốn sinh thì sinh, không muốn thì thôi.' Hắn không có quan niệm trọng nam khinh nữ.
'Vậy nếu như em sinh đứa thứ hai vẫn là con gái thì sao?'
'Không sao cả.'
'Chắc là anh sẽ không muốn em sinh mãi cho đến khi có con trai mới thôi đấy chứ?'
Phạm Trọng Nam vụt mở mắt, bởi vì câu nói ngây ngô của cô mà mỉm cười. Trời ạ, trong đầu cô vợ nhỏ của hắn chứa những thứ gì vậy?
Nghe không được câu trả lời, Giang Tâm Đóa có chút sốt ruột, 'Chắc là không, đúng không?'
Lần này Phạm Trọng Nam không nhịn được bật cười thành tiếng, tiếng cười trầm thấp vượt muôn dặm xa truyền đến bên tai Giang Tâm Đóa.
Trong tiếng cười nồng hậu kia không hề có chút ác ý nào nhưng Giang Tâm Đóa lại cảm thấy ủy khuất đến muốn khóc, 'Em không muốn làm công cụ sinh con của anh đâu...'
Nghe giọng nói đầy ủy khuất của cô, Phạm Trọng Nam chợt ngưng bặt tiếng cười, 'Anh đâu có nói muốn em làm công cụ sinh con gì đó đâu.'
'Vậy anh còn cười...'
Được thôi, cười là lỗi của hắn!
'Anh không có ý đó.' Hắn thở dài một tiếng, 'Đóa Đóa, chỉ cần em chịu sinh con cho anh, mặc kệ là trai hay gái anh đều thích cả.'
'Thật không?' Nghe được câu trả lời chắc chắn của hắn, cảm giác ủy khuất trong lòng chợt tiêu biến hết.
'Thật.'
'Em nhớ anh!' Cô thì thầm vào điện thoại nhắn nhủ nỗi nhớ nhung không cách nào che dấu được.
'Anh cũng vậy.' Hắn khàn giọng trả lời cô. Nhưng mấy ngày này hắn căn bản là không có cách nào phân thân để trở về bên cô.
Thì ra tình yêu đến lại đơn giản như vậy!
Còn nỗi nhớ, lại dày vò người ta đến thế!
***
Nước Pháp
Dương Dung Dung bụng đầy lửa giận chạy ra khỏi khách sạn.
Lần này cô tháp tùng ba mình cùng đến Pháp công tác, Dương Đức Xương đương nhiên là dẫn Lục Kỳ An theo, Dương Dung Dung đối với chuyện hắn đính hôn với Ngụy Vũ Hà đã bình tĩnh tiếp nhận. Đi công tác cùng Lục Kỳ An cũng cảm thấy không có gì ghê gớm.
Nhưng khi cô đến nước Pháp mới phát hiện, Ngụy Vũ Hà thì ra đã đến trước họ một ngày, lúc này đang nở nụ cười kiều mị đón họ ở sân bay khiến cô tức đến suýt nữa thì lập tức đặt vé máy bay trở về Singapore, thế như ba cô cứ nói chuyến công tác này là một cơ hội học hỏi rất tốt, không chịu cho cô về.
Được, vì tương lai của mình, cô nhịn!
Nhìn Lục Kỳ An và cô nàng họ Ngụy kia âu yếm liếc mắt đưa tình suốt chặng đường sân bay đến khách sạn, cô cũng có thể nhịn. Nhưng khi đến khách sạn mà họ trú lại, lúc đến nhà hàng nằm trong khách sạn dùng bữa, hai người lại tiếp tục ở trước mặt cô diễn trò anh một miếng, em một miếng, lại còn làm như vô tình hỏi cô với Lạc Tư thế nào rồi, thật là chịu đủ!
Cuộc sống riêng tư của cô thì liên can gì đến họ?
Khổ nỗi ba cô lại theo phe của Ngụy Vũ Hà, lên tiếng hỏi chuyện giữa cô với Lạc Tư.
Trong cơn tức giận, Dương Dung Dung ném khăn ăn xuống, ngay cả áo khoác cũng chẳng buồn lấy, chạy thẳng ra ngoài.
Nước Pháp tháng giêng là thời điểm lạnh nhất trong năm, vừa nãy ở trong nhà hàng nhiệt độ ấm áp, cô căn bản là không cảm thấy thời tiết lạnh cỡ nào nhưng giờ khi chỉ mặc mỗi chiếc áo cổ lông cùng một chiếc quần Jeans ra đường dưới trời mưa phùn của Paris thế này, cảm giác lạnh buốt chợt ập đến, hơn nữa càng lúc càng dữ dội hơn...
Nhưng cô không muốn quay về khách sạn cùng người mà cô ghét đến cực điểm kia.
Thế là, hai tay ôm lấy vai, cắn đôi môi vì lạnh mà tái nhợt của mình, đi tiếp một mạch.
Không biết nên đi đâu, cũng không biết giờ mình đang ở đâu, trời đang mưa rỉ rả, mà xung quanh cô, những con đường xa lạ, những gương mặt xa lạ...
Hắn chỉ liếc mắt nhìn ông một cái sau đó lại cúi đầu tiếp tục lật xem hồ sơ trong tay mình.
Đây là một bản phân tích đánh giá một dự án tái đầu tư ở nước ngoài, không phải của Phạm thị mà là đầu tư của cá nhân hắn. Không có gì dễ đem lại lợi nhuận bằng cách bắt tiền đẻ ra tiền, đương nhiên, rủi ro cũng nhiều không kém.
Phạm Nhân Kính biết nếu như ông không lên tiếng trước chắc chắn Phạm Trọng Nam sẽ cứ thế cùng ông giằng co. Không nói không rằng ông bước đến sofa ngồi xuống, thư ký ở ngoài cùng lúc đó đã bê một khay để tách trà loại hảo hạng đang tỏa khói nghi ngút tiến vào.
Phạm Nhân Kính ngồi ung dung uống trà còn Phạm Trọng Nam cũng chẳng thèm để ý đến ông mà cứ mải lo làm việc của mình.
Không biết qua bao lâu, rốt cuộc Phạm Nhân Kính đặt tách trà xuống, đứng lên đi về phía cửa sổ sát đất nhìn bầu trời đang lất phất mưa phùn bên ngoài, lạnh mạc nói, 'Nếu như con không chịu để đứa bé cho ta thì vẫn còn có một biện pháp khác.'
Phạm Trọng Nam chẳng buồng ngẩng đầu lên cũng không trả lời ông nhưng bàn tay đang cầm hồ sơ chợt siết chặt lại, ánh mắt hơi biến đổi. Hừm, lão già này lại mưu đồ gì đây?
Tuy rằng không nghe được câu trả lời nhưng Phạm Nhân Kính biết hắn đang nghe vì thế tiếp tục nói, 'Walls có một đứa con gái vẫn luôn rất ngưỡng mộ con...'
Cho nên, sở dĩ ông chịu nhả một phần ba số cổ phần mình nắm trong tay bán cho Walls, không phải là không có mục đích. Ngoại trừ muốn dằn mặt hắn, chắc là còn vì hy vọng sự hợp tác với Walls sẽ mang lại càng nhiều lợi ích hơn chứ gì?
Một người thừa kế biết nghe lời, Phạm Nhân Kính muốn, quyền thế và lợi ích lớn hơn, ông càng muốn!
Nhưng trên đời này có chuyện dễ dàng như vậy sao?
Về phần Phạm Uyển Viện có lẽ đã không còn hy vọng rồi nên giờ muốn dời mục tiêu sang đến hắn sao??
'Ông đừng quên tôi đã kết hôn rồi.' Hắn điềm tĩnh nhắc nhở.
'Kết hôn không phải là vấn đề khó khăn đến mức không thể giải quyết được.'
'Tôi không định li hôn.'
'Hai sự lựa chọn, một là xác định giới tính của cái thai, sau khi sinh xong đưa đứa bé cho ta, hai là, con ta có thể không cần, con li hôn sau đó kết hôn với con gái của Walls.'
'Chắc là phải để ông thất vọng rồi, hai sự lựa chọn này tôi đều không muốn.' Phạm Trọng Nam buông văn kiện trên tay xuống, kéo ngăn tủ lấy ra bao thuốc đã lâu không hút, đốt một điếu, hút hai hơi, nhả ra những vòng khói trắng sau đó ung dung nói.
'Trừ phi con muốn từ bỏ quyền thừa kế Phạm thị.'
'Ông có thể thử công bố hủy bỏ quyền thừa kế của tôi bây giờ.' Phạm Trọng Nam vẫn không chút sợ sệt nói. Nếu như hắn thật sự yếu ớt vô năng khiến ai muốn sắp đặt sao thì sắp đặt thì Phạm Nhân Kính căn bản không cần uy hiếp, hắn cũng sẽ là một con rối chỉ biết nghe lời ông.
'Con cho rằng ta đã hết cách với con rồi sao?' Phạm Nhân Kính điềm tĩnh hỏi, trong đôi mắt đang dõi ra xa kia thoáng qua một tia âm hiểm.
Hắn biết ông có cách, có thủ đoạn nhưng hắn cũng không phải thiện nam tín nữ, hắn đang chờ xem ông còn có chiêu gì có thể mang ra dùng.
'Tôi mỏi mắt trông chờ.'
Phạm Nhân Kính xoay người rời khỏi khung cửa sổ, liếc nhìn người vẫn đang ngồi sau bàn làm việc mặt không đổi sắc kia một cái rồi ưỡn thẳng lưng chống gậy rời khỏi phòng làm việc.
Khi nghe tiếng cửa gỗ nặng nề sập lại, Phạm Trọng Nam bực dọc dụi điếu thuốc trong tay, ấn phím nội bộ, đối phương vừa ấn nghe hắn đã lập tức ra lệnh, 'Lý Triết, lập tức đến phòng làm việc của tôi.'
'Được.' Lý Triết trả lời ngắn gọn rồi chưa đến một phút, hắn đã đứn trước mặt Phạm Trọng Nam.
'Boss?' Lý Triết nhìn gương mặt rõ ràng là rất không vui của sếp mình, trong lòng không khỏi có chút nghi hoặc.
Chắc không phải cuộc họp hội đồng quản trị hôm nay không thuận lợi đấy chứ?
'Tình hình RJ bên đó thế nào rồi?' Phạm Trọng Nam trầm giọng hỏi.
'Kế hoạch đầu tư với số vốn khổng lồ bên Hawaii đã thất bại.'
'Họ đầu tư bao nhiêu?'
'Sáu tỷ chín trăm triệu đô.'
Họ phạm phải một sai lầm trí mạng, đó là năm trăm mét phía dưới hòn đảo nhỏ mà họ đổ tiền vào đầu tư đó có một ngọn núi lửa ngầm, chỉ tiếc là RJ biết điều đó quá muộn, tiền mua đất đai và máy móc thiết bị đã tiêu tốn của họ gần bảy tỷ đô.
'Có tìm ngân hàng nào trợ giúp chưa?'
'Có nhưng ngân hàng nhà nước Pháp trả lời là họ không có hứng thú đầu tư. Có muốn thu lưới chưa?'
'Ừ, thu lưới.'
'Tôi lập tức đi làm ngay.' Nhận được mệnh lệnh Lý Triết lập tức xoay người rời đi.
Xử lý xong công sự, Phạm Trọng Nam vùi sâu cả người vào chiếc ghế da êm ái, nhắm mắt lại.
Đột nhiên, hắn rất nhớ cô...
Tiếng chuông điện thoại quen thuộc chợt vang lên, Phạm Trọng Nam ngay cả nhìn cũng không cần đã biết là ai gọi đến bởi vì tiếng chuông đó là do cô đích thân cài đặt cho hắn.
Cầm điện thoại lên, đáy mắt hắn thoáng qua một ý cười khi nhìn thấy ảnh đại diện của cô là hình hai người ở Moscow âu yếm ôm nhau, nghe tiếng chuông quen thuộc vang lên từng hồi nhưng hắn không định lập tức đó nghe.
Mãi đến khi tiếng chuông gần dứt thì Phạm Trọng Nam mới ấn phím nghe, giọng nói mềm mại ngọt ngào từ đầu bên kia vượt khoảng cách xa xôi truyền tới khiến tâm trạng buồn bực của hắn vừa nãy phút chốc tan biến hết.
'Anh đang bận sao?' Đã tắm xong lên giường, Giang Tâm Đóa thoải mái tựa vào thành giường, một tay cầm điện thoại, một tay xoa bụng hỏi.
'Xong việc rồi.' Phạm Trọng Nam nhắm mắt, hưởng thụ những giờ phút nói chuyện thân mật, ấm áp giữa hai vợ chồng mỗi ngày, 'Cục cưng có ngoan hay không?'
'Ngoan lắm.' Vừa nhắc đến đứa bé, động tác xoa bụng của Giang Tâm Đóa càng thêm dịu dàng, nhớ tới cuộc nói chuyện với Dung Dung hôm nay, cô thuận miệng hỏi, 'Anh thích con trai hay con gái?'
'Sao cũng được.' Lần sau khám thai là có thể biết giới tính của thai nhi rồi, nhưng mặc kệ kết quả thế nào, hắn cũng phải suy tính cho thật kỹ.
'Thật sao?' Giang Tâm Đóa đối với câu trả lời này rõ ràng là rất hài lòng. “Sao cũng được” của đàn ông gần như mang theo một thái độ qua loa cho xong.
'Đương nhiên là thật.' Cô gái của hắn càng lúc càng thích so đo với hắn rồi.
'Vậy nếu em sinh con gái thì sao?'
'Không sao cả.' Sinh một đứa con gái xinh đẹp như cô thì còn gì bằng, nhưng sau khi con gái ra đời, chác là hắn có thể chuẩn bị dần một đội hộ vệ là vừa.
'Chắc anh sẽ không muốn em sinh tiếp đứa nữa đấy chứ?'
'Em muốn sinh thì sinh, không muốn thì thôi.' Hắn không có quan niệm trọng nam khinh nữ.
'Vậy nếu như em sinh đứa thứ hai vẫn là con gái thì sao?'
'Không sao cả.'
'Chắc là anh sẽ không muốn em sinh mãi cho đến khi có con trai mới thôi đấy chứ?'
Phạm Trọng Nam vụt mở mắt, bởi vì câu nói ngây ngô của cô mà mỉm cười. Trời ạ, trong đầu cô vợ nhỏ của hắn chứa những thứ gì vậy?
Nghe không được câu trả lời, Giang Tâm Đóa có chút sốt ruột, 'Chắc là không, đúng không?'
Lần này Phạm Trọng Nam không nhịn được bật cười thành tiếng, tiếng cười trầm thấp vượt muôn dặm xa truyền đến bên tai Giang Tâm Đóa.
Trong tiếng cười nồng hậu kia không hề có chút ác ý nào nhưng Giang Tâm Đóa lại cảm thấy ủy khuất đến muốn khóc, 'Em không muốn làm công cụ sinh con của anh đâu...'
Nghe giọng nói đầy ủy khuất của cô, Phạm Trọng Nam chợt ngưng bặt tiếng cười, 'Anh đâu có nói muốn em làm công cụ sinh con gì đó đâu.'
'Vậy anh còn cười...'
Được thôi, cười là lỗi của hắn!
'Anh không có ý đó.' Hắn thở dài một tiếng, 'Đóa Đóa, chỉ cần em chịu sinh con cho anh, mặc kệ là trai hay gái anh đều thích cả.'
'Thật không?' Nghe được câu trả lời chắc chắn của hắn, cảm giác ủy khuất trong lòng chợt tiêu biến hết.
'Thật.'
'Em nhớ anh!' Cô thì thầm vào điện thoại nhắn nhủ nỗi nhớ nhung không cách nào che dấu được.
'Anh cũng vậy.' Hắn khàn giọng trả lời cô. Nhưng mấy ngày này hắn căn bản là không có cách nào phân thân để trở về bên cô.
Thì ra tình yêu đến lại đơn giản như vậy!
Còn nỗi nhớ, lại dày vò người ta đến thế!
***
Nước Pháp
Dương Dung Dung bụng đầy lửa giận chạy ra khỏi khách sạn.
Lần này cô tháp tùng ba mình cùng đến Pháp công tác, Dương Đức Xương đương nhiên là dẫn Lục Kỳ An theo, Dương Dung Dung đối với chuyện hắn đính hôn với Ngụy Vũ Hà đã bình tĩnh tiếp nhận. Đi công tác cùng Lục Kỳ An cũng cảm thấy không có gì ghê gớm.
Nhưng khi cô đến nước Pháp mới phát hiện, Ngụy Vũ Hà thì ra đã đến trước họ một ngày, lúc này đang nở nụ cười kiều mị đón họ ở sân bay khiến cô tức đến suýt nữa thì lập tức đặt vé máy bay trở về Singapore, thế như ba cô cứ nói chuyến công tác này là một cơ hội học hỏi rất tốt, không chịu cho cô về.
Được, vì tương lai của mình, cô nhịn!
Nhìn Lục Kỳ An và cô nàng họ Ngụy kia âu yếm liếc mắt đưa tình suốt chặng đường sân bay đến khách sạn, cô cũng có thể nhịn. Nhưng khi đến khách sạn mà họ trú lại, lúc đến nhà hàng nằm trong khách sạn dùng bữa, hai người lại tiếp tục ở trước mặt cô diễn trò anh một miếng, em một miếng, lại còn làm như vô tình hỏi cô với Lạc Tư thế nào rồi, thật là chịu đủ!
Cuộc sống riêng tư của cô thì liên can gì đến họ?
Khổ nỗi ba cô lại theo phe của Ngụy Vũ Hà, lên tiếng hỏi chuyện giữa cô với Lạc Tư.
Trong cơn tức giận, Dương Dung Dung ném khăn ăn xuống, ngay cả áo khoác cũng chẳng buồn lấy, chạy thẳng ra ngoài.
Nước Pháp tháng giêng là thời điểm lạnh nhất trong năm, vừa nãy ở trong nhà hàng nhiệt độ ấm áp, cô căn bản là không cảm thấy thời tiết lạnh cỡ nào nhưng giờ khi chỉ mặc mỗi chiếc áo cổ lông cùng một chiếc quần Jeans ra đường dưới trời mưa phùn của Paris thế này, cảm giác lạnh buốt chợt ập đến, hơn nữa càng lúc càng dữ dội hơn...
Nhưng cô không muốn quay về khách sạn cùng người mà cô ghét đến cực điểm kia.
Thế là, hai tay ôm lấy vai, cắn đôi môi vì lạnh mà tái nhợt của mình, đi tiếp một mạch.
Không biết nên đi đâu, cũng không biết giờ mình đang ở đâu, trời đang mưa rỉ rả, mà xung quanh cô, những con đường xa lạ, những gương mặt xa lạ...
Tác giả :
Thịnh Hạ Thái vi