Độc Gia Sủng Hôn
Chương 131: Sự lựa chọn của đời người (1)
Lần này về nước, Phạm Trọng Nam chỉ ở lại hai ngày.
Tuy rằng có muôn ngàn điều không nỡ nhưng Giang Tâm Đóa chỉ có thể ngậm ngùi tiễn hắn lên đường.
Sau khi Phạm Trọng Nam đi rồi, cô nàng Dương Dung Dung rốt cuộc cũng có thời gian qua thăm cô.
Thấy vùng bụng đã to lên rõ rệt của Giang Tâm Đóa, Dung Dung kinh ngạc đến không thốt được nên lời, 'Đóa Đóa, gần đây có phải bạn ăn ngon lắm không?'
Nếu như cô nhớ không lầm, bạn tốt nhiều lắm chỉ mang thai bốn tháng thôi mà, thế mà cả người cô như to ra một vòng lớn, nhất là phần bụng nhìn càng rõ ràng hơn, cảm giác như đã mang thai năm tháng rồi vậy...
'Mình mập đến không tin nổi đúng không?' Giang Tâm Đóa nhìn vẻ kinh ngạc của bạn thì hiểu ngay, rầu rĩ hỏi.
'Khụ khụ, ai mang thai cũng vậy thôi mà, đừng suy nghĩ nhiều quá, chủ yếu là con nuôi của mình khỏe mạnh mập mạp là được rồi.' Dương Dung Dung an ủi bạn.
Ai cũng đều nói như vậy cả, tuy rằng cô cũng có chút để ý về thể trọng tăng vọt quá mức của mình nhưng một khi nghĩ đến cục cưng có thể khỏe mạnh trưởng thành, cho dù có mập thêm chút nữa thì có sao đâu chứ?
'Gần đây bạn thế nào?' Để đầu óc khỏi phải suy nghĩ mãi về vấn đề cân nặng, Giang Tâm Đóa tìm cách chuyển đề tài.
'Sắp bị hành chết rồi.' Dương Dung Dung vỗ nhẹ lên mặt mình, 'Không thấy mình ốm đi rồi sao?'
Vừa phải đi học vừa phải đến công ty, so với trước đây cô làm thêm mấy việc còn mệt hơn nhiều. Đương nhiên, quan trọng nhất là vì đi theo ba cô học tập nên tuyệt đối không thể lơ là, bằng không nhất định sẽ bị Ngụy Vũ Hà, cô gái dối trá kia lợi dụng cơ hội chê bai.
Cũng may là tuy rằng cô không chuyên tu về kinh doanh nhưng trời sinh thông minh lại có một cá tính ngoan cường (lẫn ngoan cố), công việc có khó đến mấy cũng dần dần làm quen tay.
Cô đã quyết định, sau khi tốt nghiệp tiếp tục đăng ký học thạc sĩ kinh doanh cho nên, có thể bớt chút thời gian đến chơi với Giang Tâm Đóa thật sự không dễ dàng.
'Làm việc có vui không?' Giang Tâm Đóa chống cằm nhìn bạn tốt, tuy rằng gầy đi không ít nhưng cả người nhìn rất có tinh thần, không hề có chút mệt mỏi nào.
'Mình cứ mỗi lần nghĩ đến vẻ mặt khó chịu nhưng không làm gì được của hai mẹ con họ Ngụy kia thì vui cực kỳ. Muốn chiếm đoạt Dương thị hả? Phải xem Dương Dung Dung mình có chịu hay không đã.' Cô không có cách nào giữ ba cho riêng mẹ nhưng sản nghiệp của nhà họ Dương có một nửa là công lao của mẹ cho nên cô nhất định phải giữ cho thật chắc, tuyệt đối không để người khác chen vào.
'Như vậy có vất vả lắm không?'
'Có vất vả mấy cũng xứng đáng.' Dương Dung Dung cô mà sợ vất vả sao?
'Vậy mình chỉ có thể ủng hộ bạn về mặt tinh thần thôi.' Giờ cô bụng mang dạ chửa lại không được ra cửa, ngoại trừ ủng hộ về mặt tinh thần, chắc cũng chẳng làm gì giúp bạn được rồi.
'Yên tâm đi. Có sự ủng hộ tinh thần của bạn là quý lắm rồi. Đúng rồi, Phạm tiên sinh thật sự muốn nhốt bạn ở nhà cho đến khi sinh cục cưng sao?'
Giang Tâm Đóa xoa nhẹ tay lên bụng, 'Cho dù bây giờ cho mình ra ngoài, mình lại có thể đi được đâu chứ? Đi bộ đã giống chim cánh cụt lắm rồi.'
Lời còn chưa dứt thì cái thai đạp một cái khiến Giang Tâm Đóa “A” lên một tiếng sau đó cười toe toét với Dung Dung, 'Cục cưng đá mình.'
Trước giờ chưa được đích thân cảm nhận thai máy là thế nào, Dương Dung Dung có chút kích động nhào tới, 'Mình cũng muốn chào hỏi với con nuôi.'
Giang Tâm Đóa mỉm cười kéo tay bạn tốt đặt lên bụng mình nơi vừa nãy cục cưng vừa máy nhưng qua hồi lâu vẫn không thấy động tĩnh gì, Dương Dung Dung rầu rĩ cực, 'Này thằng nhóc, con đúng là không nể mặt chút nào nha. Động thử xem nào!'
Tiếc là cục cưng cực không nể mặt, vẫn im lặng không chút động tĩnh gì, cuối cùng Dung Dung chỉ đành thu tay về.
'Biết là trai hay gái chưa?'
'Chưa. Đợi tuần sau khám thai mới biết nhưng mình nghĩ không biết tốt hơn, để mình có sự chờ đợi cũng tốt.' Dù sao thì mặc kệ là trai hay gái đều là con của cô với hắn.
'Nhưng mình muốn con trai. Phạm tiên sinh thì sao? Thích trai hay gái?'
'Mình không có hỏi nhưng chắc sao cũng được.' Cô không nhìn ra được hắn thích con trai hay con gái nhưng có thể khẳng định, hắn rất yêu thương đứa con này.
'Gần đây có phải Phạm tiên sinh bận lắm không? Rất ít về thăm bạn sao?'
'Anh ấy mới về Luân Đôn hôm kia thôi.' Thăm gì chứ? Công việc của Phạm Trọng Nam luôn rất bận, lúc vừa mới kết hôn, hai người còn cả tháng trời không gặp mặt nữa là.
Hai người nói chuyện phiếm hồi lâu, mãi đến khi Dung Dung nhận được điện thoại của ba mình bảo cô về cùng tham dự một buổi tiệc tối thì mới cáo từ rời đi.
Dương Dung Dung vừa mới đi thì Chân Chân đã từ Lục La Viên qua, cùng Giang Tâm Đóa tản bộ trong vườn hoa.
Mà lúc này, ở tổng công ty của tập đoàn Phạm thị ở Luân Đôn, cuộc họp thường niên của hội đồng quản trị mới vừa bắt đầu.
Trong phòng họp lớn xa hoa, nghiêm trang mà tĩnh lặng kia, ngoại trừ ghế chỉ tịch và ghế dành cho một thành viên mới còn trống, tất cả những người khác đều đã tề tựu đông đủ.
Phạm Trọng Nam ngồi ở bên trái, cách ghế chủ tịch một vị trí, vẻ mặt bình thản đến lạnh mạc, những người khác trong hội đồng quản trị cũng im lặng ngồi đó chờ đợi.
Khoảng năm phút sau, Phạm Nhân Kính đường hoàng trong bộ tây trang cùng một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi, thân hình cao lớn cùng bước vào.
Tiếng vỗ tay đồng loạt vang lên.
Phạm Nhân Kính dẫn người đến trước vị trí chủ tịch long trọng giới thiệu thân phận của ông ta, thì ra đây là Walls, con trai thứ của chủ tịch tập đoàn Lynch, một trong ba tập đoàn lớn nhất ở Úc, cũng là thành viên hội đồng quản trị mới vừa gia nhập của tập đoàn Phạm thị.
Trong đầu Phạm Trọng Nam lập tức lướt qua một loạt những hạng mục đầu tư và kinh doanh nổi bật của tập đoàn Lynch. Chẳng lẽ Phạm Nhân Kính dự định tiến vào thị trường Úc hay sao? Walls đã từng đảm nhiệm vị trí thị trưởng của một thành phố nào đó ở Úc, trên tay nắm khá nhiều mối quan hệ chính trị có thể lợi dụng.
Nhưng nếu Phạm thị muốn tiến quân vào thị trường Úc...
Phạm Trọng Nam chợt nhớ lại dự án hợp tác giữa tập đoàn RJ của Pháp và Giang thị kiến thiết nhằm khai phá một khu đất ở Úc, chẳng lẽ, chuyện này cũng có liên quan đến tập đoàn Lynch sao?
Khi mọi người thể hiện sự chào đón đối với Walls, Phạm Trọng Nam từ đầu chí cuối chẳng nói một lời, ngay cả khi Walls đến bắt tay chào cũng chỉ khẽ gật đầu một cái rồi thôi.
Sau đó, cuộc họp của hội đồng quản trị chính thức bắt đầu dưới sự chủ trì của Phạm Nhân Kính.
Tuy rằng nói theo thực tế, phần lớn vị trí chủ tịch tập đoàn chỉ là một loại chức danh mang tính vinh danh, cũng giống như một vị “lãnh tụ tinh thần” vậy, có địa vị và danh dự vô đối nhưng lời nói chỉ mang tính hình thức, không có mấy trọng lượng, quyền lực thực trong tập đoàn không có là bao.
Nhất là đối với những tập đoàn đa quốc gia có nguồn vốn khổng lồ phân tán ở nhiều nước trên thế giới, quan hệ giữa các cổ đông lớn tương đối phức tạp, chủ tịch chỉ là một người đức cao vọng trọng có nhiệm vụ duy trì cục diện bình ổn, ngoại trừ quyền triệu tập đại hội cổ đông thì không có quyền lực thực chất nào cả, còn tất cả quyền hành đều tập trung trong tay CEO, thậm chí có lúc, triệu tập đại hội cổ đông chỉ là vì làm theo yêu cầu của tổng tài hay CEO mà thôi.
Nhưng Phạm Nhân Kính xác thực là một vị chủ tịch hội đồng quản trị rất có thực lực, trong tay ông nắm quyền sinh sát của của tập đoàn Phạm thị to lớn, thứ quyền lực đến từ số cổ quyền quá lớn mà ông nắm trong tay cùng mối quan hệ và uy tín từ mấy chục năm lăn lộn trên thương trường mà có.
Cho dù mấy năm nay ông đã công bố với bên ngoài là đem quyền mình nắm trong tay trao đến cho người CEO toàn cầu là Phạm Trọng Nam nhưng thực tế, ông vẫn nắm quyền và chủ đạo cả tập đoàn, cả hội đồng quản trị chẳng qua chỉ là con rối trong tay ông mà thôi.
Cho nên, trong suốt cuộc họp này, tất cả những hạng mục đầu tư quan trọng ở nước ngoài và những vụ thu mua lớn tuy rằng đều do Phạm Trọng Nam ra quyết định nhưng tất cả đều nằm trong giới hạn mà Phạm Nhân Kính có thể chấp nhận được nên ông chỉ ngồi im lắng nghe.
Cuộc họp kết thúc, sau khi ra hiệu cho mọi người đều rời đi, cả căn phòng họp rộng thênh thang chỉ còn lại Phạm Nhân Kính và Phạm Trọng Nam hai người.
Khi cánh cửa phòng họp vừa khép lại, hai tay đan vào nhau đặt lên bàn, Phạm Trọng Nam nhìn Phạm Nhân Kính, 'Ông còn muốn chứng minh cái gì?'
Mà đem một phần ba số cổ quyền trong tay bán cho người khác, lần này ông đúng là bỏ vốn lớn.
'Nghe nói đứa bé trong bụng cô gái kia đã được bốn tháng rồi? Con định giấu giếm ta mãi sao?'
Phạm Nhân Kính không trả lời mà trực tiếp hỏi thẳng chuyện Giang Tâm Đóa mang thai.
Lúc đầu ông yêu cầu hắn kết hôn mục đích chính là muốn có một người thừa kế biết nghe lời hơn nữa, điều kiện là ông sẽ chuyển giao một nửa số cổ phần ưu đãi của mình sang tên hắn.
Nhưng giờ hắn cưới vợ, có con nhưng lại chưa nhắc chuyện đó với ông một câu nào. Ông thật sự rất muốn biết hắn đang nghĩ gì.
'Không cần thiết.' Phạm Trọng Nam bình thản nói.
'Không cần thiết?' Ngón tay trỏ của Phạm Nhân Kính gõ nhẹ lên mặt bàn, 'Con định từ bỏ quyền thừa kế tập đoàn Phạm thị?'
'Tôi không nói vậy.'
'Điều kiện của ta chưa từng thay đổi.'
'Cho dù tôi sinh cho ông một người thừa kế thì sao chứ?' Nếu Phạm Nhân Kính thật sự muốn tìm người thay thế hắn, ít nhất thì cũng phải đợi mười mấy năm nữa.
'Ta nghĩ ta sống thêm hai mươi năm nữa cũng không phải là vấn đề, con không cần lo lắng thay ta.'
'Vậy tôi chúc ông sống lâu trăm tuổi!' Phạm Trọng Nam nói rồi đứng dậy đi thẳng ra cửa.
Nhìn theo bóng lưng hắn, Phạm Nhân Kính nhướng mày, 'Tính tình của con không nên quật cường như vậy... năm đó...'
Phạm Trọng Nam đi ra ngoài, sập cửa lại sau lưng ngăn lại những lời hắn không muốn nghe.
Tuy rằng có muôn ngàn điều không nỡ nhưng Giang Tâm Đóa chỉ có thể ngậm ngùi tiễn hắn lên đường.
Sau khi Phạm Trọng Nam đi rồi, cô nàng Dương Dung Dung rốt cuộc cũng có thời gian qua thăm cô.
Thấy vùng bụng đã to lên rõ rệt của Giang Tâm Đóa, Dung Dung kinh ngạc đến không thốt được nên lời, 'Đóa Đóa, gần đây có phải bạn ăn ngon lắm không?'
Nếu như cô nhớ không lầm, bạn tốt nhiều lắm chỉ mang thai bốn tháng thôi mà, thế mà cả người cô như to ra một vòng lớn, nhất là phần bụng nhìn càng rõ ràng hơn, cảm giác như đã mang thai năm tháng rồi vậy...
'Mình mập đến không tin nổi đúng không?' Giang Tâm Đóa nhìn vẻ kinh ngạc của bạn thì hiểu ngay, rầu rĩ hỏi.
'Khụ khụ, ai mang thai cũng vậy thôi mà, đừng suy nghĩ nhiều quá, chủ yếu là con nuôi của mình khỏe mạnh mập mạp là được rồi.' Dương Dung Dung an ủi bạn.
Ai cũng đều nói như vậy cả, tuy rằng cô cũng có chút để ý về thể trọng tăng vọt quá mức của mình nhưng một khi nghĩ đến cục cưng có thể khỏe mạnh trưởng thành, cho dù có mập thêm chút nữa thì có sao đâu chứ?
'Gần đây bạn thế nào?' Để đầu óc khỏi phải suy nghĩ mãi về vấn đề cân nặng, Giang Tâm Đóa tìm cách chuyển đề tài.
'Sắp bị hành chết rồi.' Dương Dung Dung vỗ nhẹ lên mặt mình, 'Không thấy mình ốm đi rồi sao?'
Vừa phải đi học vừa phải đến công ty, so với trước đây cô làm thêm mấy việc còn mệt hơn nhiều. Đương nhiên, quan trọng nhất là vì đi theo ba cô học tập nên tuyệt đối không thể lơ là, bằng không nhất định sẽ bị Ngụy Vũ Hà, cô gái dối trá kia lợi dụng cơ hội chê bai.
Cũng may là tuy rằng cô không chuyên tu về kinh doanh nhưng trời sinh thông minh lại có một cá tính ngoan cường (lẫn ngoan cố), công việc có khó đến mấy cũng dần dần làm quen tay.
Cô đã quyết định, sau khi tốt nghiệp tiếp tục đăng ký học thạc sĩ kinh doanh cho nên, có thể bớt chút thời gian đến chơi với Giang Tâm Đóa thật sự không dễ dàng.
'Làm việc có vui không?' Giang Tâm Đóa chống cằm nhìn bạn tốt, tuy rằng gầy đi không ít nhưng cả người nhìn rất có tinh thần, không hề có chút mệt mỏi nào.
'Mình cứ mỗi lần nghĩ đến vẻ mặt khó chịu nhưng không làm gì được của hai mẹ con họ Ngụy kia thì vui cực kỳ. Muốn chiếm đoạt Dương thị hả? Phải xem Dương Dung Dung mình có chịu hay không đã.' Cô không có cách nào giữ ba cho riêng mẹ nhưng sản nghiệp của nhà họ Dương có một nửa là công lao của mẹ cho nên cô nhất định phải giữ cho thật chắc, tuyệt đối không để người khác chen vào.
'Như vậy có vất vả lắm không?'
'Có vất vả mấy cũng xứng đáng.' Dương Dung Dung cô mà sợ vất vả sao?
'Vậy mình chỉ có thể ủng hộ bạn về mặt tinh thần thôi.' Giờ cô bụng mang dạ chửa lại không được ra cửa, ngoại trừ ủng hộ về mặt tinh thần, chắc cũng chẳng làm gì giúp bạn được rồi.
'Yên tâm đi. Có sự ủng hộ tinh thần của bạn là quý lắm rồi. Đúng rồi, Phạm tiên sinh thật sự muốn nhốt bạn ở nhà cho đến khi sinh cục cưng sao?'
Giang Tâm Đóa xoa nhẹ tay lên bụng, 'Cho dù bây giờ cho mình ra ngoài, mình lại có thể đi được đâu chứ? Đi bộ đã giống chim cánh cụt lắm rồi.'
Lời còn chưa dứt thì cái thai đạp một cái khiến Giang Tâm Đóa “A” lên một tiếng sau đó cười toe toét với Dung Dung, 'Cục cưng đá mình.'
Trước giờ chưa được đích thân cảm nhận thai máy là thế nào, Dương Dung Dung có chút kích động nhào tới, 'Mình cũng muốn chào hỏi với con nuôi.'
Giang Tâm Đóa mỉm cười kéo tay bạn tốt đặt lên bụng mình nơi vừa nãy cục cưng vừa máy nhưng qua hồi lâu vẫn không thấy động tĩnh gì, Dương Dung Dung rầu rĩ cực, 'Này thằng nhóc, con đúng là không nể mặt chút nào nha. Động thử xem nào!'
Tiếc là cục cưng cực không nể mặt, vẫn im lặng không chút động tĩnh gì, cuối cùng Dung Dung chỉ đành thu tay về.
'Biết là trai hay gái chưa?'
'Chưa. Đợi tuần sau khám thai mới biết nhưng mình nghĩ không biết tốt hơn, để mình có sự chờ đợi cũng tốt.' Dù sao thì mặc kệ là trai hay gái đều là con của cô với hắn.
'Nhưng mình muốn con trai. Phạm tiên sinh thì sao? Thích trai hay gái?'
'Mình không có hỏi nhưng chắc sao cũng được.' Cô không nhìn ra được hắn thích con trai hay con gái nhưng có thể khẳng định, hắn rất yêu thương đứa con này.
'Gần đây có phải Phạm tiên sinh bận lắm không? Rất ít về thăm bạn sao?'
'Anh ấy mới về Luân Đôn hôm kia thôi.' Thăm gì chứ? Công việc của Phạm Trọng Nam luôn rất bận, lúc vừa mới kết hôn, hai người còn cả tháng trời không gặp mặt nữa là.
Hai người nói chuyện phiếm hồi lâu, mãi đến khi Dung Dung nhận được điện thoại của ba mình bảo cô về cùng tham dự một buổi tiệc tối thì mới cáo từ rời đi.
Dương Dung Dung vừa mới đi thì Chân Chân đã từ Lục La Viên qua, cùng Giang Tâm Đóa tản bộ trong vườn hoa.
Mà lúc này, ở tổng công ty của tập đoàn Phạm thị ở Luân Đôn, cuộc họp thường niên của hội đồng quản trị mới vừa bắt đầu.
Trong phòng họp lớn xa hoa, nghiêm trang mà tĩnh lặng kia, ngoại trừ ghế chỉ tịch và ghế dành cho một thành viên mới còn trống, tất cả những người khác đều đã tề tựu đông đủ.
Phạm Trọng Nam ngồi ở bên trái, cách ghế chủ tịch một vị trí, vẻ mặt bình thản đến lạnh mạc, những người khác trong hội đồng quản trị cũng im lặng ngồi đó chờ đợi.
Khoảng năm phút sau, Phạm Nhân Kính đường hoàng trong bộ tây trang cùng một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi, thân hình cao lớn cùng bước vào.
Tiếng vỗ tay đồng loạt vang lên.
Phạm Nhân Kính dẫn người đến trước vị trí chủ tịch long trọng giới thiệu thân phận của ông ta, thì ra đây là Walls, con trai thứ của chủ tịch tập đoàn Lynch, một trong ba tập đoàn lớn nhất ở Úc, cũng là thành viên hội đồng quản trị mới vừa gia nhập của tập đoàn Phạm thị.
Trong đầu Phạm Trọng Nam lập tức lướt qua một loạt những hạng mục đầu tư và kinh doanh nổi bật của tập đoàn Lynch. Chẳng lẽ Phạm Nhân Kính dự định tiến vào thị trường Úc hay sao? Walls đã từng đảm nhiệm vị trí thị trưởng của một thành phố nào đó ở Úc, trên tay nắm khá nhiều mối quan hệ chính trị có thể lợi dụng.
Nhưng nếu Phạm thị muốn tiến quân vào thị trường Úc...
Phạm Trọng Nam chợt nhớ lại dự án hợp tác giữa tập đoàn RJ của Pháp và Giang thị kiến thiết nhằm khai phá một khu đất ở Úc, chẳng lẽ, chuyện này cũng có liên quan đến tập đoàn Lynch sao?
Khi mọi người thể hiện sự chào đón đối với Walls, Phạm Trọng Nam từ đầu chí cuối chẳng nói một lời, ngay cả khi Walls đến bắt tay chào cũng chỉ khẽ gật đầu một cái rồi thôi.
Sau đó, cuộc họp của hội đồng quản trị chính thức bắt đầu dưới sự chủ trì của Phạm Nhân Kính.
Tuy rằng nói theo thực tế, phần lớn vị trí chủ tịch tập đoàn chỉ là một loại chức danh mang tính vinh danh, cũng giống như một vị “lãnh tụ tinh thần” vậy, có địa vị và danh dự vô đối nhưng lời nói chỉ mang tính hình thức, không có mấy trọng lượng, quyền lực thực trong tập đoàn không có là bao.
Nhất là đối với những tập đoàn đa quốc gia có nguồn vốn khổng lồ phân tán ở nhiều nước trên thế giới, quan hệ giữa các cổ đông lớn tương đối phức tạp, chủ tịch chỉ là một người đức cao vọng trọng có nhiệm vụ duy trì cục diện bình ổn, ngoại trừ quyền triệu tập đại hội cổ đông thì không có quyền lực thực chất nào cả, còn tất cả quyền hành đều tập trung trong tay CEO, thậm chí có lúc, triệu tập đại hội cổ đông chỉ là vì làm theo yêu cầu của tổng tài hay CEO mà thôi.
Nhưng Phạm Nhân Kính xác thực là một vị chủ tịch hội đồng quản trị rất có thực lực, trong tay ông nắm quyền sinh sát của của tập đoàn Phạm thị to lớn, thứ quyền lực đến từ số cổ quyền quá lớn mà ông nắm trong tay cùng mối quan hệ và uy tín từ mấy chục năm lăn lộn trên thương trường mà có.
Cho dù mấy năm nay ông đã công bố với bên ngoài là đem quyền mình nắm trong tay trao đến cho người CEO toàn cầu là Phạm Trọng Nam nhưng thực tế, ông vẫn nắm quyền và chủ đạo cả tập đoàn, cả hội đồng quản trị chẳng qua chỉ là con rối trong tay ông mà thôi.
Cho nên, trong suốt cuộc họp này, tất cả những hạng mục đầu tư quan trọng ở nước ngoài và những vụ thu mua lớn tuy rằng đều do Phạm Trọng Nam ra quyết định nhưng tất cả đều nằm trong giới hạn mà Phạm Nhân Kính có thể chấp nhận được nên ông chỉ ngồi im lắng nghe.
Cuộc họp kết thúc, sau khi ra hiệu cho mọi người đều rời đi, cả căn phòng họp rộng thênh thang chỉ còn lại Phạm Nhân Kính và Phạm Trọng Nam hai người.
Khi cánh cửa phòng họp vừa khép lại, hai tay đan vào nhau đặt lên bàn, Phạm Trọng Nam nhìn Phạm Nhân Kính, 'Ông còn muốn chứng minh cái gì?'
Mà đem một phần ba số cổ quyền trong tay bán cho người khác, lần này ông đúng là bỏ vốn lớn.
'Nghe nói đứa bé trong bụng cô gái kia đã được bốn tháng rồi? Con định giấu giếm ta mãi sao?'
Phạm Nhân Kính không trả lời mà trực tiếp hỏi thẳng chuyện Giang Tâm Đóa mang thai.
Lúc đầu ông yêu cầu hắn kết hôn mục đích chính là muốn có một người thừa kế biết nghe lời hơn nữa, điều kiện là ông sẽ chuyển giao một nửa số cổ phần ưu đãi của mình sang tên hắn.
Nhưng giờ hắn cưới vợ, có con nhưng lại chưa nhắc chuyện đó với ông một câu nào. Ông thật sự rất muốn biết hắn đang nghĩ gì.
'Không cần thiết.' Phạm Trọng Nam bình thản nói.
'Không cần thiết?' Ngón tay trỏ của Phạm Nhân Kính gõ nhẹ lên mặt bàn, 'Con định từ bỏ quyền thừa kế tập đoàn Phạm thị?'
'Tôi không nói vậy.'
'Điều kiện của ta chưa từng thay đổi.'
'Cho dù tôi sinh cho ông một người thừa kế thì sao chứ?' Nếu Phạm Nhân Kính thật sự muốn tìm người thay thế hắn, ít nhất thì cũng phải đợi mười mấy năm nữa.
'Ta nghĩ ta sống thêm hai mươi năm nữa cũng không phải là vấn đề, con không cần lo lắng thay ta.'
'Vậy tôi chúc ông sống lâu trăm tuổi!' Phạm Trọng Nam nói rồi đứng dậy đi thẳng ra cửa.
Nhìn theo bóng lưng hắn, Phạm Nhân Kính nhướng mày, 'Tính tình của con không nên quật cường như vậy... năm đó...'
Phạm Trọng Nam đi ra ngoài, sập cửa lại sau lưng ngăn lại những lời hắn không muốn nghe.
Tác giả :
Thịnh Hạ Thái vi